THU PHAI
Màu Thu thay áo mơ phai
Vàng Trăng đáy nước lung lay biển tình
Giọt Ngâu Ô Thước lệ mình
Mấy mùa Thu vẫn lặng thinh lối sầu
Chờ Trăng trở gót qua cầu
Mấy Thu lòng vẫn lệ sầu mưa giăng
Còn chăng Thu của vĩnh hằng
Màu phai bạc trắng tang băng huyệt mồ
Thu sầu chiếc lá vàng khô
Rụng rồi một tối sương mờ phủ tang
Bốn con bạch mã hai hàng
Đưa Thu đến mộ lạnh hoang xa rồi
Thu ơi sao vội rụng rơi
Để rừng nấc nghẹn từng lời từ li !
lathuphai
..............................
HY VỌNG
Thơ ta xen lẫn buồn vui
Lúc mơ mộng, khi bùi ngùi, xót xa
Xuân đến mang theo phong ba
Thu sang gặt hái bao la sắc màu.
Mùa nào mình vẫn nhớ nhau
Khơi khơi dòng lệ, đỏ au gió trời
Đông tới ấm áp tình đời
Hạ về buốt giá, chơi vơi cõi lòng.
Dừng lai nơi chốn mông lung
Ngắm mây đáy nước - Bập bùng trăng sao
Dù 'Tuối Hạc'' vẫn dạt dào
Tiếc thời trẻ thiếu khát khao mà buồn.
Chẳng vì ''chớp bể, mưa nguồn''
Mà buông số mệnh trôi luôn theo dòng...
.................................
LATHUPHAI À!
Bạn bè nói thơ bác tất cả đều man mác nỗi buồn, bác cũng nhận thấy như vậy. Buồn nhưng không tuyệt vọng. Trong Hai bài ''Nhị khúc giang thứ'' của Đỗ Phủ có một bài BÁC HỒ đã trích câu; ''Nhân sinh thất thập cổ lai hi'' đó, còn bài kia có câu;''Dưới thếm trả đẻ nhà đâu tá/ Bên giậu nghê nằm mộ của ai'' mà bác thấy rơn cả người lên. khi cháu viết bài Thu phai có từ mộ mà bác hoảng quá nên viết bài Hi vọng này để bác cháu ta vui lên chút nha!
chuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2010 22:24:10 bởi trần như chuyên >