Thu về
Thu về nhè nhẹ bước chân
Ngẩn ngơ tôi với những vần thơ phai
Thu về khe khẽ chạm vai
Giật mình lại tưởng ai đang chạm mình
Thu về cành liễu rung rinh
Hồn thơ tôi đã vô tình đánh rơi
Lá thu rơi rụng tả tơi
Thấy mình đang bước giữa trời cô đơn
BMH
THU XA MƠ
Lá Thu bay vướng tóc ai
Sợi dài sợ vắn bay bay chiều buồn
Gợi sầu mưa mãi giọt tuôn
Cho lòng ngơ ngẩn trời buông tím màu
Giẫm lên xác lá lao xao
Nhớ về dĩ vãng lòng nao chín chiều
Trở trăn con gió đìu hiu
Phất phơ đồi vắng rừng chiều thu phai
Khẽ khàng lá rớt chạm vai
Giật mình thản thốt chim bay gọi đàn
Chiều nay mây tím lang thang
Gió đâu đưa đẩy cánh hoang tím chiều
Hắt hiu gió thổi dặt dìu
Lá vàng vẫn rớt bao điều Thu qua
Vòm trời cánh nhạn vẫn xa
Vần buồn Thu vẫn mãi là tím mơ
Poem
(xin mở ngoặc : Vì thấy trang thơ bác ít bài và chưa ai ghé qua, nên thằng Nhóc Poem mạo muội ngấp nghé ngoài cổng rào, lén đọc thơ bác, xúc cảm thơ hay của bác , nên mới cảm tác hoạ cùng. Nếu có gì không thích, thì bác pm cho Poem vào xoá nhé !)
!!! Hừ hừ hừ...run quá ! Vì cái tật mê thơ hay và cái giò chạy lung tung ngắm nghé trước cổng nhà thơ hay và lén đọc thơ hay, rồi ngứa tay hoạ thơ hay... nhưng hồi hộp sợ bị chủ gia lão bà bà T L quát mắng như con Nhóc Nhỏ K N T bên kia đấy ! Hic ...Vái trời phật độ con, đừng bị la, Chiều bố mẹ tan ca bệnh viện về, xin bố mẹ mua nãi chuối cúng vợ chồng ông Địa ! Hừ hừ hừ...sợ đến phát lạnh run luôn!
Thằng Nhóc Poem, Nhóc nhất đám Nhóc
Kính bút
kí tên
Poem
Có một lão bà bà
tục tằn chưởi K N T hôm kia đó nha
Bà chưởi là bà không hề biết hát ca
Sao nhỏ Khúc dám nói ẩu nói tả
Sao nhỏ Khúc dám nhìn bà thành quen hay lạ
Nhưng thật sự nhỏ Khúc nói là Nhỏ không hề quen bà
Rồi liền theo đấy bà trương ra đầy bài hát ca
Vậy có oan cho K N T không đấy ạ
Và lão pà pà kia... (tuỳ ai thấy sao thì nghĩ như vậy há)
Thằng Nhóc là mình bụm mũi cười hô hô ha ha kà kà...