TÊN CHỈ 1 POEM
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
               
   
  THƠ CÀO CÀO 
   
  Nhỏ Khúc Niệm Từ này hoạ thơ 
  Gọi anh chi vậy Nhỏ ơ ờ 
  Trời ơi chuyện lạ năm châu bể 
  Sông giếng ao hồ cũng nước thôi 
   
  Nhóc Nhỏ Galaxies ngủ rồi 
  Nghìn Thu không trở giấc ru nôi 
  Còn gì mà giận hờn than oán 
  Hoà nhã với vần thơ đẹp ôi 
   
  Nghĩ thì cứ nghĩ mặc đơn côi 
  Tránh chi chỉ tội tình em tôi 
  Cung buồn long phím sầu tê tái 
  Khúc Niệm Từ đàn buồn lắm ơi 
   
  Hic...Tội nghiệp oan em tôi quá à ! Hu hu hu [sm=mecry.gif] 
   
  1+1+1 = 3 
  3 : 3 = 1 
  Có gì đâu mà giựt thột 
  Thôi im không dám thốt 
  Tên người gọi thưa gì cũng tốt 
  Khúc Niệm Từ im ru là hiền như cục bột 
   
  
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2011 16:49:45 bởi poem >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
     RỘN BƯỚC ĐƯỜNG XUÂN              Ta trở về bên em       Sương Thu sướt mướt bên rèm       Lá tơ mùa ái tình thiên thảo       Dạ khúc Nghê Thường chốn tự nhiên              Rừng thơ ta hái chiết lá vàng       Khắc đôi tim mộng gửi mùa sang       Xuân hồng lên nhịp tim thắm đỏ       Mai, đào trước ngỏ sáng đường quan              Em đã về chưa ghép câu vần       Để tình thơ trả với nàng Xuân       Vàng lên cánh bước trời thơ mộng       Tiếng vọng vào tim khắp mọi miền              Ới này, em gái quê hương ơi       Má em thắm nắng hồng tuyệt vời       Màu mây ngủ sắc đang lỡn vỡn       Nghé nhìn em bước đường phố vui              Poem                            XUÂN VỀ VỚI ANH              Ta cùng trổi khúc nhạc Xuân hồng       Lời nhớ lời thương điệu bổng trầm       Ca xang múa hát ngàn ánh nến       Lung linh ẩn hiện hoà nguyệt cầm              Thu vẫn ơ thờ áo tím phôi       Pha mờ trăng mộng dệt bờ môi       Rung lên cung bậc sầu ai oán       Chỉ là kí ức lặng hồ tan              Đông đã đủ tàn Thu cũng xa       Chỉ còn đây nguyệt cầm Xuân ca       Ngày mơ tiếp mới ngàn hoa thắm       Sắc đậm hương thơ đến mọi nhà               Anh hãy về đây ngắm quê hương       Xứ mơ tươi thắm khắp nẻo đường       Ngời lên ánh mắt tình đất nước       Trời thơ muôn sắc hồng yêu thương              Khúc Niệm Từ              
             
   
  THƠ CÀO CÀO 
   
  Nhỏ Khúc Niệm Từ này hoạ thơ 
  Gọi anh chi vậy Nhỏ ơ ờ 
  Trời ơi chuyện lạ năm châu bể 
  Sông giếng ao hồ cũng nước thôi 
   
  Nhóc Nhỏ Galaxies ngủ rồi 
  Nghìn Thu không trở giấc ru nôi 
  Còn gì mà giận hờn than oán 
  Hoà nhã với vần thơ đẹp ôi 
   
  Nghĩ thì cứ nghĩ mặc đơn côi 
  Tránh chi chỉ tội tình em tôi 
  Cung buồn long phím sầu tê tái 
  Khúc Niệm Từ đàn buồn lắm ơi 
   
  Hic...Tội nghiệp oan em tôi quá à ! Hu hu hu [sm=mecry.gif] 
   
  1+1+1 = 3 
  3 : 3 = 1 
  Có gì đâu mà giựt thột 
  Thôi im không dám thốt 
  Tên người gọi thưa gì cũng tốt 
  Khúc Niệm Từ im ru là hiền như cục bột 
   
  Poem 
   
   
  LẮNG NGHE KHÚC NIỆM TỪ ĐÀN 
   
  Một Khúc Niệm Từ đàn lệ rơi 
  Phương trời viễn xứ tình đôi nơi 
  Lòng ta về lại chiều mây xuống 
  Đọng giọt sương Thu chảy ngược nguồn 
   
  Trở về kí ức về Xuân nay 
  Quê hương có đẹp lắm đường dài 
  Bâng khuâng mơ lại mùa sắc nhớ 
  Tình xa trăn trở cánh diều bay 
   
  Ta lắng hồn nghe tiếng nhạc đàn 
  Tim lòng tấc dạ cứ miên man 
  Nhớ sao là nhớ chân trời mộng 
  Trầm bổng cung thương dạ xốn xang 
   
  
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2010 11:40:30 bởi lathuphai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  poem 
   
   
  VỀ NHÀ KÍNH SƯ 
   
  Poem về nhà cũ đây mà 
  Nhệnh giăng khắp lối cửa ra cổng vào 
  Nhưng mà hổng có đâu sao 
  Dùng chổi quét sạch phết màu hồng mơ 
  Poem về ươm tằm nhả tơ 
  Sợ vàng óng ánh kết nơ vần tình 
  Chờ ngày Ta lại gặp Mình 
  Hoạ câu chung thuỷ phỉ tình nhớ nhung 
  Ta về hoà nhịp chung cùng 
  Vần thơ hoạ xướng tranh hùng thi văn 
  Dù Sư có rụng hết răng 
  Chúng con đệ tử tung tăng quanh thầy 
   
  ( Tùng...tùng...tùng xà ! ...Tùng...tùng...tùng xèng ! Xèng ! Xèng ! Xèng ! ) 
   
  
       
             		               
        
 
  
         GIÁNG SINH VUI VẺ 
  HOÀ ĐỒNG ĐẠO GIÁO 
  KA KA KA AAAAAAAA 
   
  
        
            
            
         
     
    
 
    
    
    
        
        
            
            
                    
                      
Đính kèm (1)  		                                         CHIỀU                             Gió rung hạt nắng rơi đầy              Lá khô xào xạc tiễn ngày chân mây              Dịu dàng tà áo tung bay              Ngẩn ngơ tóc xõa bờ vai ai gầy                             Ru nhau cơn mộng ước này              Lao xao còn tiếng thở dài lãng quên              Có người qua chốn bình yên              Nhớ người ở lại hồn nhiên ngóng chờ                             Dòng sông con nước lững lờ              Lặng nghe tiếng sóng xô bờ xa xôi              Thoảng từng nỗi nhớ nổi trôi              Tìm nhau cánh gió ngược xuôi phương trời                             Chiều nay thả bước bên đời              Trên con phố vắng nhớ người thủa xưa              Nỗi buồn trổ nhánh đong đưa              Rung rinh chiếc lá cuối mùa chờ rơi                             Vi Thông                                                         THU VỀ                                    Tiết Thu nhẹ gót về đây                  Gió lay chiếc lá rơi đầy lối xưa                  Phất phơ tà áo dìu đưa                  Bài thơ nón lá che vừa nắng hanh                                    Dõi theo bóng em bước nhanh              Màn sương chắn phủ chạnh lòng màu thu                  Buồn theo tiếng gió vi vu                  Mưa rơi lất phất lệ dư nỗi niềm                                    Xạc xào lá khóc niềm riêng                  Chim muôn ríu rít huyên thuyên chuyền cành                  Dáng em bước nhỏ mong manh                  Giẫm lên xác lá trên cành vừa rơi                                    Mộng ước ngày nao ru hời                  Tiếng xưa trút lá một thời lãng quên                  Người đi qua chốn bình yên                  Người còn ở lại dõi miền giá đông                                    Mưa tuôn nước lũ xuôi dòng                  Ra nơi biển lớn mênh mông đôi bờ                  Em đi bỏ dở vần thơ              Có người chờ đợi đường tơ năm nào                                    Thu rơi lá úa xạc xào                  Người đi qua lối thu nào năm xưa                  Mưa rơi trắng xoá đường xưa                  Buồn trông lặng lẽ mấy mùa Thu qua ? !                                    Hà Ngân Hà                                  
                 
         ( Vi thông ca ca ơi ! Thấy Vi Thông ca ca khoẻ , chúng em mừng quá ! Hi...hi...hi...Mừng lắm cơ ! )        
                 
   + Bài thơ " Chiều " của Vi thông ca ca hay quá ! Em nhìn theo tranh mà hoạ lại thí đại cào cào , hổng biết đúng không nữa ! Hi...hi...hi... 
                                                
         Sư cụ Quang Hiển         
                    * Kính thưa Sư cụ Quang Hiển , bài thơ trên là cháu hoạ với Vi Thông Tiền Bối ạ ! Nhìn hình mà hoạ theo đấy , chứ không phải là nỗi lòng của ai đâu ạ ! ạ...ạ...ạ... Mô phật cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát ! Ma ha Tát tát Quang Hiển sư cụ ác ! Hu...hu...hu...         		                           		                                  CHIẾC BÓNG CHIỀU THU                            Người thì bay tận trời xa              Xót thương phận gái mưa sa giữa dòng              Nhớ ai bạc thếch má hồng              Chim trời, cá nước cho lòng ai đau              Thương em mưa nắng dãi dầu              Gửi em chia sẻ đôi câu liệu rằng...              Nỗi buồn vơi bớt đi chăng              Em buồn ta cũng vạn lần xót xa              Giảng đường một thoáng mơ qua              Nhớ người đi mãi, biết là về đâu?              Chiều thu lá úa rơi sầu              Vàng trên lối cỏ một màu...chiều thu              Đường về lẻ bước tương tư              Thương em quá, thuở giã từ người đi              Hỏi người còn nhớ nhung gì              Che nghiêng vành nón sầu bi riêng mình...              QH      
             
       ( Người yêu ở Huế của anh tội nghiệp quá vậy anh Quang Hiển nhỉ ? )      
                          
             
         
CHIỀU ẤY EM ĐI                         
         Từ ấy em đi bỏ lại         
         Tình xa anh mãi lệ dài tương tư        
         Chiều về nhìn ánh tà dư        
         Nhớ sao là nhớ dáng người tình xa        
                 
         Em đi đã mấy Thu qua        
         Bỏ anh ở lại tuôn sa giọt sầu        
         Mỗi năm trời đổ mưa Ngâu        
         Con chim Ô Thước bắt cầu Chức, ngưu       
               
         Em đi xa mãi mấy Thu       
         Mình anh đơn lạnh sương mù vây quanh        
         Nhớ em nước mắt tròng đoanh        
         Nhớ sao là nhớ em anh có tường        
                 
         Tình xa anh mãi nhớ thương        
         Hoài chờ mãi đợi bước đường người đi        
         Em đi để lại tình si        
         Trong anh tim rối lệ bi luỵ tình        
                 
         Trong mơ thấp thoáng dáng hình        
         Tình xa xa mãi một mình anh đau        
         Em đi gửi lại lời chào        
         Để anh từ đấy nghẹn ngào tủi thân !        
                 
         Hà Ngân Hà              		                    
             
       ( Vài vần thơ chia sẻ nỗi lòng của anh Quang Hiển nhớ tình xa  ! )               		                 
     
     
       
   DÁNG THU   
     
   Dáng thu xưa vẫn còn đây  
   Màu thu lá đổ vẫn đầy lối mơ  
   Lời đùa vang tiếng trong thơ  
   Vậy mà người cũ hồn ngơ phương nào  
   Mưa ngâu nặng trĩu mi trào  
   Cay từ khoé mắt lạc vào tim sai  
   Lối thu mờ mịt sương mai  
   Nai vàng ngơ ngác lá bay bay buồn  
   Hồn về tết bím tóc suôn  
   Thắt vào ngày tháng vấn vương bước sầu  
   Trời thu tím ngắt một màu  
   Rừng thu vàng lá lao xao gọi hồn  
   Bờ vai tóc mỏng dài buông  
   Dáng thu em bước hoàng hôn sương mờ  
   Thu nay ai có đợi chờ  
   Đông nay vẫn lạnh vần thơ lỡ làng  
   Xuân nay người có qua sang  
   Thăm vườn thơ cũ bên hàng dậu thưa  
   Có còn vần thơ để thừa  
   Cho em tôi nhặt dành trưa nắng hồng  
   Để mùa hạ nhớ và trông  
   Hoạ hình cánh phượng bên song cửa chờ  
   Quê hương còn đọng vần thơ  
   Em không vể nữa ... hồn vờ dật bay  
   Như sương như khói từ nay  
   Có chăng trong giấc ngủ say hiện về   
     
   Poem  
                   		                           		                           		         
             		              					 					 			 		     
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    Nuối tiếc tình xa   
       
    Từ dạo ấy trên bước đường dong ruổi   
    Bỏ tình xa một thuở xao lòng   
    Bước thân đơn những ngày gió bụi   
    Gởi tâm hồn vào chốn hư không   
       
    Ngày cuối đông trở về trang thơ cũ   
    Trái tim côi còn ủ rũ rưng buồn   
    Trang thơ lạnh như lòng người viễn xứ   
    Em đi rồi, tin sét đánh, lệ trào tuông   
       
    Ôi tình xa, trang thơ là để nhớ   
    Thương yêu nào một thuở...đừng quên   
    Nhưng hôm nay đời đà ngăn trở   
    Để tình xa vĩnh viễn xa luôn   
       
    Thương em quá, thương mình phận bạc   
    Duyên chưa xe và chỉ thắm phai hồng   
    Cánh rừng xưa nai con còn ngơ ngác   
    Xa mẹ rồi, mưa lạnh chiều đông   
       
    ... Tặng người ra đi...   
    QH   
       
       
       
    NGỠ NGÀNG TÌNH XA   
       
    Bánh thời gian cứ xuôi dòng   
    Tháng ngày qua vội và lòng sẽ không   
    Qua rồi một chút...cũng xong   
    Thời gian lại cứ xoay vòng mà thôi   
    Sáng mai trời lại sáng tươi   
    Nắng trưa hồng sắc má môi vẫn là   
    Chiều về mái ấm thất gia   
    Thời gian vẫn thế lòng là vẫn như   
    Gửi người xưa ấy ra đi ?!   
    Vần thơ chỉ để để ghi theo vần   
    Hồn giờ như áng phù vân   
    Tan theo gió cuốn trời dần rạng đông   
    Hư không về với hư không   
    Là thân cát bụi về gần đất an   
    Táng cây phượng đổ hai hàng   
    Cành bàng chia biệt ngỡ ngàng ... Tình Xa   
       
    ...   
       
    Poem   
      
             		                     
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                             
Đính kèm (1)      Tiểu tiểu tăng xin mượn tạm hoa tim tím của Đại Sư Ông đi thăm Tết Việt Sư Ông ạ ! Ka ka ka a a a a ... Nhớ Sư Ông quá Trời quá Đất luôn ạ ! 
  
 		              					 					 			 		    
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2011 20:25:05 bởi poem >
            
         
     
    
 
    
    
    
        
        
            
            
               
  
 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2011 23:27:29 bởi khucniemtu >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        
                     Con về thăm lại Sư Ông   
    Đường làng xa tít nhưng lòng gần hơn   
    Ông ơi có nhớ con hông   
    Riêng con thì nhớ Sư Ông thấu Trời   
    Bây giờ con về tới nơi   
    Ông ơi có đấy thì "ơi" đi nào   
    Ha ha ha...con kính chào   
    Sư Ông tôn kính...   
    hảo* !   
     
   (* hảo là tốt đấy ạ)   
       
             		              					 					 			 		    
             		              					 					 			 		    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2011 23:46:30 bởi poem >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    
          Con về thăm lại Sư Ông  
  Đường làng xa tít nhưng lòng gần hơn  
  Ông ơi có nhớ con hông  
  Riêng con thì nhớ Sư Ông thấu Trời  
  Bây giờ con về tới nơi  
  Ông ơi có đấy thì "ơi" đi nào  
  Ha ha ha...con kính chào  
  Sư Ông tôn kính...  
  hảo* !  
   
  (* hảo là tốt đấy ạ)  
   
        
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
  2 ĐỢT SÓNG TO CUỐNG THUYỀN THƠ  
     
   Thấy ngày này em nhớ ngày kia  
   Ngày ấy thuyền thơ vui lắm ờ  
   Bỗng dưng thuyền bị con sóng dữ  
   Nhấn chìm hết thảy ngư dân mơ  
     
   Hic  
     
   Cái ngày ác ấy không ai chờ  
   Vậy mà nó đến thật bất ngờ  
   Thuyền thơ lật cả không ai sống  
   Trời xanh tím thẫm, sông lệ nhoà  
     
   Vì  
   Tên ác bá rất vô duyên  
   Cớ chi nhảy đổng nhấn thuyền chìm  
   Làm cho tất thảy chết tiêu hết  
   Hổng để thanh bình vui sống yên  
     
   Nay  
   Lại thấy kiếp nạn phiền  
   Phủ lên xóm vắng động Hoàng Thiên  
   Thượng đế chao mày nhăn bờ trán  
   Chư Tiên trố mắt lòng than phiền  
     
   Thảm  
   thay Ngọc Nữ cả Tiên Đồng  
   Ngớ ngẩn mắt nhìn chẳng hiểu - không ( lắc đầu luôn)  
   Vì đâu nên nỗi tà âm khí  
   Vây quanh - sóng cuộn - lệ Sông Hồng  
     
   Xưa   
   kia nhà mới sắp xây xong  
   Cô bảo cháu yêu về bến lòng  
   Chú gọi bé thương về cùng chú  
   Anh vui hớn hở chung một lòng  
   Cũng là ngay lúc bão biển giông  
   Lật úp thuyền con lệ chảy ròng...  
     
   Nay  
   cũng nhà anh chưa xây xựng  
   Mà lòng ác bá gây biển giông  
   Ý đồ chia cắt Tràng Tiền nhịp  
   Nổi bão nhấn thuyền Nhật Lệ mong  
     
   Thế Giới Ảo là một niềm vui  
   Để lòng trang trải tình khúc nôi  
   Lợi chi mà hại người thế ấy  
   Động dấy can qua mắt lệ đầy  
     
   Tội nghiệp ca ca tỷ tỷ mà  
   Thương thay trẻ nhỏ mê thơ ta * (*thơ Việt Nàm)  
   Chỉ vui cùng với thi bằng hữu  
   Cớ sao phải hại cho thoả bà ?!  
     
   Hic ...  
   Hu ...  
   Hu ...  
   Hu ...  
   
  
             		              					 					 			 		    
 
            
            
         
     
    
 
    
    
    
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: