ĐƯỢC MẤT
GỬI NGƯỜI
Rét về dang dở mùa hoa
Bướm vàng dặm lối kiêu sa lòng đời
Âm vang sâu thẳm trùng khơi
Thuyền chê bến đỗ cập nơi sóng lừng
Anh say mê đến ngập ngừng
Biển tình xô đẫy nửa mừng nửa lo
Thương người chọn lối vòng vo
Gập ghềnh mỏi mắt cánh cò chân mây
Sân lan lạc cánh hoa gầy
Nửa chừng ẩn nấp bóng cây đong mùa
Ta ngồi nhấm lát khế chua
Chợt nghe buốt giá đang lùa bên tai.
CHÀO XUÂN
Trong từng ánh mắt, nụ cười
Xuân tăng tuổi hạc rạng ngời yêu thương
Tươi xanh trải khắp phố phường
Ấm nồng thầm lặng tỏa hương dâng đời.
Hội vui khoe với đất trời
Càng già, càng dẻo, càng phơi phới tình
Cả đời phấn đấu hy sinh
Giờ đây nhẹ gánh riêng mình hòa ca.
Cùng nhau vui hội tuổi già
Dệt nên bao ước mơ xa ấm nồng
Đẹp người, sáng cảnh núi sông
Nhâm Thìn – Cất cánh, Tiên Rồng thăng hoa.
NGẠO... Xuân đất trời về, xuân ta đi
Đời qua chóng vánh, được mất gì?
Ngoảnh mặt lại nhìn mà ngạo nghễ
Cứ nhếch môi cười , đừng tiếc chi !
Trích đoạn: Tuyết Nhiệt Đới
NGẠO...
Xuân đất trời về, xuân ta đi
Đời qua chóng vánh, được mất gì?
Ngoảnh mặt lại nhìn mà ngạo nghễ
Cứ nhếch môi cười , đừng tiếc chi !
KHÓ
Đời vui sao mấy cuộc chia li
Chẳng lẽ cười khi mất cả chì...
Mộng vỡ còn viền quanh khóe mắt
Đành như hoa dại dễ đôi khi !
VẼ THƠ
Xuân sang phủ kín rêu phong
Giọt hiên reo lạnh xót lòng chiếu chăn
Ngàn trùng vỗ nhịp áo khăn
Tình đông cồm cộm giấc quằn quại đau.
Mưa giăng nhợt nhạt sắc màu
Mõ băm vụn tiếng nguyện cầu quanh đây
Sương giăng mỏi cánh mai gầy
Mảnh hồn nghiêng ngả rớt đầy thềm xuân.
Đèn khuya thẹn bóng tần ngần
Câu thơ vá vội mấy vần đục trong
Tiếng gà trở giấc long đong
Cành mai trăng đậu nối vòng tay xa.
Ai người đang thức cùng ta
Tình xuân khơi dậy đêm pha hương nồng
Chồi non quay lại chào đông
Bên nhau nhặt ánh mai hồng se thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2012 14:16:19 bởi trần như chuyên >
VÙNG NƯỚC LỢ
Em vẽ tặng ta một khoảnh trời
Nối hồn sông nước với trùng khơi
Cách ngăn còn đó dòng trong đục
Lưu lạc tình quê ngọn gió đời.
Bất chợt giữa chừng xuân sáng tươi
Tuổi trăng tròn đó gập ghềnh phơi
Phấn hương phai nhạt làn đông giá
Đeo đẳng thâu canh mãi rối bời.
Say sưa nối lời áng mây xa
Chìm đắm nơi ta dát ngọc ngà
Cánh én điểm tô nhành liễu thắm
Cõi lòng thầm lặng nén phong ba.
Thủy triều lên xuống - kết bờ duyên
Mơ mộng cho ta phút diệu huyền
Sâu thẳm nỗi niềm lưu luyến dậy
Ai ngờ từ đấy hóa thần tiên.
Em gửi riêng ta ánh mắt hiền
Dẫu rằng mặn chát vẫn bình yên
Dạt dào quyến rũ hằn hơi thở
Dịu ngọt gió giông nơi mạn thuyền.
Heo hút con tim mở cửa đêm
Đếm sương từng giọt rụng bên thềm
Mái chèo chẻ dọc hai làn nước
Vòng xoáy ngỡ ngàng miền dịu êm.
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2012 22:08:22 bởi Huyền Băng >
NỔI
Gió lặng trăng trong lặn hết tầm
Bến sông mờ tỏ điệu ca ngâm
Tiếng gà nhập nhoạng lùa sao nháy
Giọng dế dập dòm dõi sóng câm
Khuấy động hồn si dòng trí sỹ
Khơi thông tuệ giác khúc dương cầm
Mái chèo chao đảo tình non nước
Muôn mảnh trăng loang vỡ chữ tâm.
ĐỢI
Anh dắt tay em tìm dấu xưa
Xanh đầu vạt nắng trắng cơn mưa
Rêu phong thành vắng trăng mời gọi
Gió dãi đường thưa mây đón đưa
Xuân hé tươi mầm tình vẫn muốn
Hạ đương ấp nụ trí chưa vừa
Trời nam mòn mỏi dở dang sớm
Đất bắc héo hon con mắt trưa !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2012 19:39:56 bởi trần như chuyên >
NGÀY HỘI
Các bà, các chị, các em ơi
Chưa nhận hoa vui đã ngợp trời
Gió hắt làn môi màu áo mới
Mây luồn khóe mắt nét xuân tươi
Sắc chen duyên dáng sắt son đợi
Hương dậy thủy chung kiêu hãnh ngời
Thư thái hanh thông hạnh ngộ tới
Nghiêng mình ngưỡng mộ đến muôn nơi.
ĐƯỢC
Đầy thân hại thể bấy lâu nay
Tâm trạng oằn cong những rãnh cày
Đào xới lật tung từng mặt phẳng
Ngọt bùi hòa lẫn với chua cay.
Trăng khuya chăn dắt bầy sao nháy
Thảng hoặc bên song tiếng hạc gầy
Quyên kêu rát mặt giục đêm vắng
Khản đặc lòng ai giấc tỉnh say.
Đây mảnh ruộng hoang giữa cõi đời
Lộc xanh đan trải khắp muôn nơi
Thiêng liêng tình đất hồn non nước
Hạnh phúc là tâm mãi thảnh thơi.
Tô điểm núi sông, yêu tự do
Vẫy vùng trên mảnh đất trời cho
Ta làm nô lệ trên trang giấy
Lấp lánh trên lưng mấy cánh cò...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2012 14:35:27 bởi trần như chuyên >
HỒN THU
Cầu vồng mở lối xuân tàn
Vành cung non nước dặm ngàn vẫn in
Mờ xa ảo ảnh đưa tin
Gửi lời tâm huyết mãi vin tháng ngày
Dặm lời sông núi nên say
Bờ vai nương tựa tỏa bay men nồng
Dáng ai nghiêng cánh mây hồng
Dập dìu sóng dậy bềnh bồng thiên nga
Cơn mưa lưu dấu hồn hoa
Cành trăng khát nắng tình hòa thu tươi
Cổng trời một hướng đôi nơi
Đi qua mùa lỡ bồi hồi nhịp thang
Đường cong líu ríu bước sang
Hương lay động gió, mơ màng... chờ duyên !
THỨC TỈNH
Em chợt lau qua khứ
Trên đôi cánh tay trần
Nghe dòng đời níu kéo
Bằng lời ru thiên thần.
Trời đã trao định mệnh
Riêng thân xác chông chênh
Trên chiếu giường khấp khểnh
Nên tình thơ gập ghềnh.
Người tung hô mùa xuân
Hồn quạnh hiu hoa cỏ
Trên vũ điệu hớ hênh
Phấn hương bay theo gió.
Thơ đã khóc cho đời
Nước mắt dài thiên kỷ
Ngôn ngữ thầm nức nở
Ta nghẹn ngào trong mơ.
Mưa phùn về mở hội
Lục tung bao chồi non
Anh tìm nơi ký ức
Chất nặng lời sắt son.
Lật từng trang huyền thoại
Ngại sắc màu tương lai
Giọt thời gian mê mải
Khẽ khàng ươm nhạt phai.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2012 14:16:30 bởi trần như chuyên >
LẮNG NGHE
Hát đi em khoe giấc trăng tròn
Nguồn ảo ảnh tròng trành nắng hạ
Cơn gió lách ngoài thềm buốt giá
Tháng ba dan díu mộng nước non.
Vòng định mệnh lan tràn lốc xoáy
Vết thời gian mỏi gối xe qua
Đêm mông lung nhạt nhòa hư thực
Phía gập ghềnh mờ tỏ quạnh hưu.
Thời trai trẻ khát lời tri kỷ
Cánh sóng triều dâng tung búa rìu
Giờ ưỡn ngực gồng căng quá khứ
Thèm vầng mây tím cánh đồng xa.
Em dâng hiến nhịp tim rung động
Mảnh sáng nào chấp chới cánh hoa
Nguồn trữ lượng sức gầm cháy bỏng
Áng mây lành gõ nhịp ngân nga.
Ánh mắt nơi em dát ngọc ngà
Nụ cười ẩn hiện mấy phong ba
Lấp lánh nhớ nhung vùng khát vọng
Khỏa hồn diệu vợi khúc tình ca.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2012 23:04:58 bởi Ct.Ly >
VỌNG PHU
Ôi những nỗi đau hóa đá
Tạc vào thiên kỷ u sầu
Truyền thuyết khoác màu huyền thoại
Lạ lùng, tươi mới vẹn nguyên.
Giấc mơ ngàn đời hiển hiện
Có còn lưu đến mai sau
Mắt em ngước nhìn ái mộ
Kiếm tìm những điều linh thiêng.
Anh đang chờ cơn gió mới
Thả bay bao nỗi niềm riêng
Trong vòng luân hồi chật hẹp
Đất trời chợt hóa chung chiêng.
Một thoáng ngỡ ngàng nơi ấy
Má môi vương vấn muộn phiền
Ngắm em quên mình sao nhãng
Phút giây biến thành nàng tiên…
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2012 22:59:44 bởi Ct.Ly >
NHỚ…
Đêm nay dạo trên vùng quên lãng
Náo nức ve xanh gọi phượng hồng
Mười năm lẻ giấu giày còn đó
Khóa trái thời gian lưu nỗi niềm.
Lần này ta chất đầy nhung nhớ
Bóng dáng mỏng manh nặng gánh đời
Bước chân dan díu tình thi hứng
Mấy khúc ca xoa dịu vết thương.
Xuân trải dọc đường những vấn vương
Mơn man se lạnh sóng du dương
Vòng quanh nỗi nhớ bao nhiêu dặm
Ngan ngát miền xa một chút hương…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: