ĐƯỢC MẤT
Tình sang
Nhẹ gối đầu lên bên trái tim
Thời gian ngừng lại khát khao tìm
Gần em anh thấy mình tươi trẻ
Vụn vỡ tháng năm hoá cánh chim.
Tìm sẻ ngang qua suốt dặm dài
Nâng niu từng giọt nắng tương lai
Hương lòng thấp thoáng rung tầm ngắm
Thoắt hiểu sâu nông lẽ cuộc đời.
Đổi thảnh thơi sang vướng bận lòng
Nợ tình đâu dễ trả cho xong
Còn bao la nữa hồn trăng xế
Lấp ló đầu non nỗi nhớ mong.
Sẽ trả dần dà đến kiếp sau
Sênh sang chẳng mếch những gam màu
Vòng say se lạnh bờ thu liễu
Ta ghé sao vào trong mắt nhau.
Khẽ lật từng đêm lau kỷ niệm
Cảnh tình huyền ảo nét đoan trang
Ghé vai vun mãi bâng khuâng dậy
Thu đấy sao lòng mãi chói chang!
Ân tình Tình em canh giấc chiêm bao Anh gom tinh tú thu vào mắt đêm Giếng lòng róc rách lưỡi liềm Đầu cành ướt bóng dịu êm góc đời. Nhụy hồng vừa thoảng hương tươi Nón nghiêng giấu nửa tiếng cười sang xuân Chùa xa buông giọt chuông ngần Thềm trăng ươm thử mấy vần thơ yêu. Cuối thu giông gió đổi chiều Vườn thương chớm nở bao nhiêu nắng vàng Thảo thơm thu hái chói chang Nâng niu lạc giữa mơ màng đắm say. Trái tim vừa hạ đường cày Cõi hồn thấm thía đắng cay mặn mòi Ân tình chọn lối nhỏ nhoi Dẫu từ luồng lách, sông ngòi mà nên. Ta đi du ngoạn mọi miền Gặp nhau trong cảnh thần tiên dịu dàng Chân tình mở đến mênh mang Giang tay luồn giữa muộn màng sắc hương. Vẫn ngân nga dọc con đường Giấc mơ dần chín tình thương vút vời… Trần Như Chuyên
Nợ
Ta đang thừa hưởng quá nhiều
Làm ra chẳng được bao nhiêu
Khí trời, núi non, sông biển…
Vô vàn lạc thú hoang tiêu.
Tắm dọc chiều hoàng hôn vàng
Lặn ngụp trong bình minh đỏ
Nghe đời bầm dập dìu nhau
Vượt qua nắng sương giông gió.
Gay gắt kìa ngọn heo may
Cháy da đó tia nắng hạ
Thế nhân oằn vai, xém má
Gánh hết nỗi đau cho mình.
Tấm gương vì nước hy sinh
Chưa nhìn thấy ngày độc lập
Ngang nhiên lớp người sống gấp
Chẳng cần quá khứ, tương lai.
Đêm ngờ sẽ còn dài lắm
Đo lòng người quen thức khuya
Vũng nước dường như nông cạn
Chứa hết trăng sao trên trời.
Ta còn nợ nhau nhiều lắm
Hãy làm tốt việc của mình
Tư duy cũng cần hiệu quả
Thời gian… thay lời biện minh…
Nhớ thu Mấy cánh hoa tàn tan tác gió Gạn lòng gửi trọn vết thu qua Lời thề năm ấy còn phong nhụy Luống thẹn bờ môi giọt lệ sa. Em đã tô đè bao vết son Trăng treo đêm ấy khuyết hay tròn Hồn thơ nung chảy vùng tâm huyết Vẫn đó muôn đời tình nước non. Năm tháng đợi chờ xuyên thế kỷ Một mình ta vẫn đứng chon von Giếng tình còn đó lời trong suốt Chiếc bóng thiếu thời vẫn cỏn con. Tít tắp cuối trời mưa rắc ngâu Mặt trời lên em vội về đâu Mắt huyền chớp lặng thương tầm tã Trút nặng tim ta muôn khối sầu.
Hương lòng
Trôi theo vạt nắng lăn dài
Lặng nghe líu ríu ban mai thì thầm
Đường vui thanh thản cõi tâm
Mắt huyền lướt nhẹ ươm mầm khoai ngô.
Dấu xưa ươm mộng hải hồ
Trải hồn tìm lại mấp mô tơ lòng
Thềm xuân bạc lối rêu phong
Lời thương thức trắng căn phòng đợi ai.
Đơn sơ tóc giấu bông nhài
Thoáng làm thơm thảo muôn loài cỏ hoa
Kể từ bữa ấy em qua
Áo bay vào hội mây loa lóa tình.
Bây giờ nở nụ cười xinh
Hương gì thầm kín chúng mình thương nhau !
Bưởi, chanh quê mẹ thắm màu
Mắt em biêng biếc dao cau đậu lời.
Bến duyên dạo nét sâu khơi
Phù sa dậy sóng môi phơi phới hồng
Đan tay hát khúc sâu nông
Đã nghe hơi thở vừng đông thức rồi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2013 20:50:57 bởi trần như chuyên >
Kỷ vật Lưu giữ tấm hình thương dáng ai Thềm tây vỡ mộng xót canh dài Hồn thơ nung chảy vành trăng khuyết Nét vẽ tiêu tan giọt sớm mai. Chớm hạ đường tơ càng thắm sắc Đầu đông nét vẽ chẳng tàn phai Nhịp cầu xuyên suốt tình thi hứng Duyên nợ hay chăng vương vấn hoài.
Ngưỡng mộ
(Kính tặng Cụ Thích Hạnh Hồi, chùa Trúc Lâm – Vụ Bản - NĐ)
Cụ đưa chúng con đi
Theo phương mặt trời lặn
Còn bao điều cần căn dặn
Phía mênh mang cuộc đời.
Chỉ vài từ nhỏ thôi
Đã góp gom ý trí
Từng thước bánh xe lăn
Nối dài bao triết lý.
Con đã từng đi rất xa
Trên bước đường nông cạn
Vạn vật trôi loang loáng
Qua lăng kính không màu.
Dễ gì thấy được phía sau
Khi chưa lần cầm tay lái
Gặp bao nhiêu ngang trái
Nằm ngổn ngang dặm trường…
Cụ đang xoay chiếc gương
Quay về dòng nhân ái
Nơi Phật đường tĩnh tại, tôn nghiêm
Thấu tỏ lời giáo huấn thiêng liêng.
Cụ vẫn lái xe đời
Nhưng lại đang tải đạo
Diễn tả điều phi thuyết giáo
Tồn tại sau lưng mặt trời… Chúng con biết nghe rồi Mắt lim dim, bồng bềnh hư thực Thanh thản ung dung ngồi Lặng ngắm những lời không chiến…!
Phác họa Thế đât Rồng chầu dậy sóng thơ Mây luồn đáy nước mượt dường tơ Tao nhân thức tỉnh tình tâm đắc Mặc khách say sưa sắc sững sờ Bảo Tháp uy nghiêm soi dáng ảo Hồng Kiều uốn lượn thảo hồn mơ Nghiên trời lộng lẫy thi nhân lặng Đại Đức * ra đề cũng ngẩn ngơ… * Đại Đức Thích Hạnh Hồi trụ trì tại chùa Trúc Lâm - Vụ Bản - Nam Định Trần Như Chuyên.
Ngập ngừng Mắt em hây hẩy tháng ba Nụ tầm xuân lựa câu ca đâm chồi Vườn mưa nguây nguẩy đơm xôi Mầm xanh đón gió rẽ ngôi tóc thề. Em đi từ bến sông quê Sương chiều say gợn não nề đường xưa Vẫn còn dư chỗ thiếu thừa Khúc dân ca chở nắng mưa bạc lòng. Giờ chồng xếp những nhớ mong Lật từng kỷ niệm đục trong tháng ngày Đường yêu rẽ lối ong bay Dấu thương chia ngả hương gay gắt tình. Duyên gì em vẫn mãi xinh Cứ thon thả những giật mình cho thơ Thềm xuân tóc ngả hương chờ Giọt hờn lan nhẹ, lăn hờ bên môi. Anh từ luồng lạch lần hồi Vẫn đau đáu những nổi trôi, thăng trầm Hoàng hôn vọng giọt ca ngâm Giấu man mác tiếng thì thầm núi sông. Thế gian có có, không không Vẫn thơm thảo tiếng tơ đồng hôm mai Tri âm ngan ngát vương hoài Lỡ làm cho nắng ban mai nhọc nhằn. Thẫn thờ nâng nửa vành khăn Hồn tri kỷ giữ vách ngăn nửa mùa…
Vết hằn Ta đang rời bước phong trần Hay chăng hằn vết dấu chân hải hồ Đường dài sao khéo mất mô Trăng kia quá tỏ nên gồ ghề mây. Suối đong tiếng hạc xa bầy Ngàn thu kêu chẳng lấp đầy vực sâu Gồng mình khoe dáng dòng châu Càng gần rằm bóng cây cầu càng đen. Quay lưng về phía ngọn đèn Mới hay sáng tối, trắng đen lập lờ Nổi chìm vào tận giấc mơ Niềm vui đâu dễ xóa mờ thời gian. Giấu vào khúc hát, cung đàn Vẫn len lỏi những thở than hao gầy Con tim thương tổn phút giây Trăm năm xoa chẳng lấp đầy nỗi đau ! TNC.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2014 10:27:09 bởi trần như chuyên >
Tình Nỗi buồn khê ánh trăng rơi Niềm vui khất nửa nụ cười vào say Mắt ai rũ rối tháng ngày Tơ lòng buông thả se cay dốc chiều. Gãi lòng hát mấy lời yêu Bầy ong nhại tiếng sáo diều vo ve Cuốc kêu khan khát đời hè Vài con bướm trắng đang che nắng vàng. Sắc màu gợn mấy dở dang Phấn son xoa bóng vội vàng lên gương Áo hoa khoe dáng khiêm nhường Gió đâu đây thoảng làn hương quế hòe. Nhọc nhằn cõng những lắng nghe Chói chang đêm giọng chích chòe ngủ mơ Nắng xuyên khe cửa khép hờ Trở lưng xóa vội vần thơ vô tình… Trần Như Chuyên.
Tập đi Mải lắng nghe những tâm hồn băng giá Tạc dã man lên thi thể con người Ta đã qua những gập ghềnh bình dị Bước chông chênh trên mảnh đất bằng. Như đứa trẻ mon men đường vạn dặm Mỏi tháng năm lê gót phong trần Đi từ đôi chân non nớt thiên thần Tu luyện mãi mới thấy mình vụng dại. Tội ác tối tân ẩn trong triết lý Thảm cảnh hoang sơ mọc chồi xanh ngự trị Chất tanh hôi nuôi ta lớn khôn Phút cuồng si tự rũ bỏ tâm hồn. Bộ xương khô đang cắn vào bội bạc Đuổi nhau hoài cho thai nghén hồi sinh Tâm hồn rỗng uốn cong vồng ngực nở Phút rụng rời níu kéo bước bình minh. Vùi đêm đen chôn ánh sáng ngày Lôi quá khứ vào vòng ly biệt Để đêm nay trái tim yêu tha thiết Bỡ ngỡ tủi hờn trước đắm say. Nhắm mắt lại đón nhận đắng cay Chập chững bước trên con đường ngược lại… Trần Như Chuyên.
Thắp lửa Em dần đánh thức anh Bên nụ cười chật hẹp Trái tim pha chất thép Hồng tươi theo sắc màu. Anh đang lưu tình thương Bằng tầng cao lý trí Chắt lọc những tinh hoa Qua mắt sàng phi lý. Em như là cơn gió Thoảng xanh trước nắng đời Lá gan hồn vàng đá Tím ngắt bờ hoàng hôn. Ta cứ tự vùi chôn Bởi bao điều huyền bí Trong vòng tay thiên kỷ Tình yêu xuyên địa cầu. Ở hai đầu giao thoa Chất chứa điều nghịch lý Vẫn phát ra ngự trị Đè nặng lên kiếp người. Em nâng niu tình anh Anh ngợi ca vô giá Ta cùng đánh thức nhau Gom sóng thành biển cả. Trần Như Chuyên.
Vẹn tình Lặn vào hơi thở rừng cây Liệng hồn ra chốn vơi đầy nắng hanh Tình xuân đọng lại trĩu cành Mây muôn đời trải màu xanh ngút ngàn. Ta đi tìm gặt chứa chan Vẫn nâng niu những hoang tàn để say Trở trăn từ đống tro ngày Chắt chiu từng hạt đọa đày mà tươi. Hóa thân trong gió để cười Hòa tan sóng bạc dạo chơi thiên hà Giọt sương chở nặng bao la Vô vàn tinh tú nhạt nhòa phút giây. Bến sông trôi cánh hoa gầy Lòng ta khoảnh khắc chất đầy ưu tư Tiếng chuông choàng áo nhân từ Kiếp nhân sinh mãi vẫn dư nỗi niềm Ta gom thơ trốn vào đêm Lá vàng vẫn rụng ngoài thềm trú đông Luống tình rạch nát cánh đồng Ta gom mưa đợi hư không trở về. Mặt trời rực cháy đam mê Đầu cành thu chín – lời thề tách đôi… Trần Như Chuyên.
Trang đời Mới hẹn mùa vàng nỡ chóng quên Vai em chẳng lụy chút ưu phiền Đường trường gối mỏi nhờ ai bước Gió lạnh len vào trong giấc tiên ! Miệng lưỡi va vào nợ trả vay Hồn xuân khép cửa suốt đêm ngày Hồ thu khuấy động tim gan vậy Máu loãng rơi trên những rãnh cày . Ngắm cánh hoa bay mộng nước non Trăng treo đỉnh Giáp khuyết hay tròn Hạ cháy bên lòng đêm trĩu nặng Bờ thương sóng vỗ nhạt môi son . Trót đã đa mang mảnh đất này Oằn lưng chắt lọc hết mê say Mùa vui gặt hái trong say đắm Hạt mẩy mà sao chứa đắng cay. Anh men lối gió dậy tình thơ Áo trắng tinh khôi vấy dại khờ Mỏi cánh chim trời gieo mộng mỵ Vườn hương sót lại mấy vần mơ … Trần Như Chuyên.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: