ĐƯỢC MẤT
ĐAN CÀI
Giọt buồn khoá trái tâm hồn
Trái tim héo hắt, chập chờn, lửng lơ
Trôi nổi - Thể xác vật vờ
Phiêu dạt - Trí tuệ lờ đờ, lang thang.
Sợi vui đón giấc mơ vàng
Cánh lòng rộng mở, rộn ràng nắng mai
Giấc mơ chở hết đêm dài
Niềm tin gánh trọn trên vai tháng ngày.
Đường đời nặng nghĩa trả vay
Ân tình đâu dễ đổi thay, vơi đầy
Ta say sưa ngắm áng mây
Yêu nhau trao, nhận, ngất ngây men tình.
Chén này: Cạn nghĩa tử sinh
Chén kia: Vơi nỗi bất bình thế nhân
Đèn khuya lay lắt, xa, gần
Rót vào nỗi nhớ ngàn lần xôn xao.
Mặt trời dậy, biển tuôn trào
Sóng lòng cuồn cuộn gõ vào đam mê...
Trăng theo con nước đi về
Aó em tím lại lời thề năm xưa!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2011 16:47:59 bởi trần như chuyên >
NHẦM
Ngủ quên trên trang giấy
Gió lạnh lùa qua kẽ tay
Giữa giấc mềm dang dở
Cứ ngỡ mình đang vỗ cánh bay.
Cả bầu trời và mặt đất
Ngập trong mùa mưa bay
Lối hững hờ, mờ tỏ
Chập chờn, chấp chới heo may.
Hăm hở, phơi phới, đắm say
Tung tăng lưng trời bay liệng
Bất ngờ trời chiều lên tiếng
Hoang mang quay lại giữa chung chiêng
Ai chẳng có khoảnh trời riêng
Chan chứa bao điều trăn trở
Trốn vào tâm tư bỏ dở
Chẳng ngờ mình đang lạc đường.
Đất dưới chân - Bốn phương
Trời trên đầu - Tám hướng
Ta đi theo tưởng tượng
Đến giờ đâng lạc lối màn sương.
Lòng trăm mối tơ vương
Vấp phải mùa gió chướng
Đời vướng bao nhiêu ngả
Thôi đành cầm số phận trên tay.
Chợt thấy lạnh sau gáy
Giật mình, bàng hoàng tỉnh dậy
Giấy trắng, mực đen vẫn vậy
Rất may, giấc mộng giữa ban ngày...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2010 16:04:15 bởi trần như chuyên >
SANG MÙA
Nắng hè đang hong lá
Tình em tưới hồn ta
Trời thu vàng sắc hoa
Quanh em tràn hương toả.
Gío heo may lại về
Lòng mình thêm ấm lạ
Ngày tới lạnh thấu da
Tình em là ngọn lửa.
Xuân sẽ còn đến nữa
Phòng mình đầy hương hoa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2010 15:37:13 bởi trần như chuyên >
TƠ BUỒN!
Bao nhiêu năm se tơ tình
Chẳng gì ngăn nổi chúng mình yêu nhau
Đậm đà, chỉ ít năm sau
Buồng gan mở cửa thay màu xót thương!
Cùng đi trên một con đường
Ngả lòng, rẽ lối vấn vương sông hồ
Mây chờm đỉnh núi xô bồ
Sóng chờ ngọn gió nhấp nhô tháng ngày.
Vẫn còn mải miết mê say
Bóng thời gian đã dạn dày nắng sương
Vườn hoa thành bãi chiến trường
Héo khô mộng ước, nhiễu nhương rơi đầy.
Cành trăng lạnh lẽo, hao gầy
Mưa giăng bến cũ, đường mây thẹn thùng
Hoàng hôn heo hút, mông lung
Tơ lòng loé sáng cháy bùng trời sao...!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 22:45:28 bởi trần như chuyên >
ĐỨNG TRƯỚC BIỂN!
Lại về với biển sớm nay
Trùng khơi sóng dậy, gió lay hồn người.
Mấy mươi năm của cuộc đời
Bấy nhiêu lần đến bãi bồi nơi đây.
Thuỷ triều lên, xuống, vơi, đầy
Vô tình xoá sạch dấu giầy bỏ quên.
Đêm nay con nước lại lên
Đèn câu lấp lánh cạnh bên sao trời.
Trăng lên lóng lánh, rạng ngời
Nâng hồn ta tới tuyệt vời đắm say.
Một mình bước, một mình hay!
Cồn cào, cuồn cuộn đắng cay muôn đời.
Đêm đêm lọc bụi cho người
Để ngày ngày bóng mặt trời trong hơn.
Tóc bay, ánh mắt chập chờn
Ta như trẻ lại, bồn chồn không yên!
Rất mạnh mẽ, rất dịu hiền
Xôn xao muôn thuở, triền miên ru hoài.
Biển hoà nước mắt những ai?
Bao ngàn năm chẳng nhạt phai, hững hờ!
Tâm hồn trong sáng, mộng mơ...
Từ khi biết biển đến giờ vẫn say.
Dòng thơ, trào dâng đêm ngày
Khi đứng trước biển sẽ hay hơn nhiều.
Đại dương đỏ rực ráng chiều
Sóng ngàn năm vẫn chỉ yêu bến bờ...
Không biết có tự bao giờ
Con người và biển vẫn chờ đợi nhau...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 22:46:36 bởi trần như chuyên >
NGƯỜI MẸ
Hơn mười lần sinh, còn ba
Đời người cay đắng xót xa bao lần
Quanh năm buôn bán tảo tần
Bữa rau, bữa cháo, cơm phần cho con.
''Người còn thì của hãy còn''*
Gian khổ chồng chất, sắt son một lòng
Từ son trẻ tới lưng còng
Đầu đội, vai gánh oằn cong nắng chiều.
Thân gầy, dáng mẹ liêu xiêu
Mà vượt lên cả trăm điều lo toan
Dạy chúng con tránh cơ hàn
Bảo cho các cháu cả ngàn điều hay.
Bên giường bệnh, mẹ hao gầy
Bà con cô bác xum vầy, hỏi han
Gìơ đây trên cõi Niết Bàn
Mẹ vui vì có cả đàn cháu ngoan!
*Lời hát của mẹ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 22:47:34 bởi trần như chuyên >
Trích đoạn: trần như chuyên
NGƯỜI MẸ
Hơn mười lần sinh còn ba
Đời người cay đắng xót xa bao lần
Quanh năm buôn bán tảo tần
Bữa rau, bữa cháo, cơm phần cho con.
''Người còn thì của hãy còn''*
Gian khổ chồng chất, sắt son một lòng
Từ son trẻ tới lưng còng
Đầu đội, vai gánh oằn cong nắng chiều.
Thân gầy, dáng mẹ liêu xiêu
Mà vượt lên cả trăm điều lo toan
Dạy chúng con tránh cơ hàn
Bảo cho các cháu cả ngàn điều hay.
Bên giường bệnh, mẹ hao gầy
Bà con cô bác xum vầy, hỏi han
Gìơ đây trên cõi Niết Bàn
Mẹ vui vì có cả đàn cháu ngoan!
*Lời hát của mẹ.
chào Trần Như Chuyên, nhabe xin góp ý bài người mẹ
người mẹ
chín tháng mười ngày mang nặng
rồi khi vượt biển một mình
rồi lúc dưỡng nuôi bầy con nhỏ
một mình lo lắng cả trong ngoài
dù thương con cho doi...cho vọt...
đôi khi cũng âu yếm vỗ về
người là tặng phẩm tuyệt vời của thượng đế
nhabe
"NÀNG THƠ"
Miệt mài dấn thân trong gió bụi
Viết những vần thơ vào mênh mông
Đan trải nhiều sắc nhớ màu hồng
Tan hoà nơi gió, mưa, mây, khói.
Trước mịt mờ, giờ sao sáng chói?
Gieo huy hoàng, gặt những đớn đau!
Điều vô lý, giờ thành có lý
Giấc mơ buồn chắc sẽ qua mau!
Nhìn sự việc phía sau của nó
Ngắm đời qua lăng kính không gian
Ta nuôi dưỡng mầm non hi vọng
Ngọn gió nào cũng thổi qua tim.
Ta kiếm tìm những điều chưa thấy...
Ánh mắt hữu tình mát làn da
Một tấm lòng yêu thương cháy bỏng...
Đều bay lên cùng áng mây xa...
Rồi những gì vương vất quanh ta
Nhẹ tay gỡ hoá hoá ra tầm vóc
Cơn gió nhọn, mái nhà tung nóc
Tấm kính trong, nắng vẫn xuyên qua.
Thơ chia gió ra làm đôi mảnh
Gọi màu cản nắng giữa bao la...
Cánh thơ chan chứa gấm hoa
Long lanh những ước mơ xa, sáng ngời
Rực rỡ tựa đoá hoa tươi
Dịu dàng là một nụ cười có duyên...
Lướt trên bầu trời bình yên
Lộng lẫy, thánh thiện - Nàng tiên của đời.
Lòng ta đã bén duyên rồi
Say thơ như thể say người mình yêu...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2010 16:18:03 bởi trần như chuyên >
Trích đoạn: trần như chuyên
"NÀNG THƠ"
Miệt mài dấn thân trong gió bụi
Viết những vần thơ vào mênh mông
Đan trải nhiều sắc nhớ màu hồng
Tan hoà nơi gió, mưa, mây, khói.
Trước mịt mờ, giờ sao sáng chói?
Gieo huy hoàng, gặt những đớn đau!
Điều vô lý, giờ thành có lý
Giấc mơ buồn chắc sẽ qua mau!
Nhìn sự việc phía sau của nó
Ngắm đời qua lăng kính không gian
Ta nuôi dưỡng mầm non hi vọng
Ngọn gió nào cũng thổi qua tim.
Ta kiếm tìm những điều chưa thấy...
Ánh mắt hữu tình mát làn da
Một tấm lòng yêu thương cháy bỏng...
Đều bay lên cùng áng mây xa...
Rồi những gì vương vất quanh ta
Nhẹ tay gỡ hoá hoá ra tầm vóc
Cơn gió nhọn, mái nhà tung nóc
Tấm kính trong, nắng vẫn xuyên qua.
Thơ chia gió ra làm đôi mảnh
Gọi màu cản nắng giữa bao la...
Cánh thơ chan chứa gấm hoa
Long lanh những ước mơ xa, sáng ngời
Rực rỡ tựa đoá hoa tươi
Dịu dàng là một nụ cười có duyên...
Lướt trên bầu trời bình yên
Lộng lẫy, thánh thiện - Nàng tiên của đời.
Lòng ta đã bén duyên rồi
Say thơ như thể say người mình yêu...!
chào Trần Như Chuyên, nhabe góp thơ nha
"chàng thơ"
lời tình nào vừa bay
gió thoảng hương nồng nàn
men say dào dạt sóng
nhạc lòng nghe chơi vơi
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2010 23:41:22 bởi nhabe >
ĐỔI THAY
Say xưa một nẻo sông quê
Vịn vai, em vuốt gió thề năm xưa
Nghiêng mình soi bóng sớm trưa
Kén vàng nhớ vụ dâu thưa xóm chùa.
Phòng the canh cửi thêu thùa
Khoá xuân giăng kín bao mùa trăng tươi
Làng so em với vàng mười
Hồng lên đôi má, em cười thật duyên.
Lại thêm đôi núm đồng tiền
Làm xao động cả một miền hạ lưu
Một chiều mưa gió đìu hưu
Thuyền đi, bến lặng chắt chiu sóng cồn.
Mây qua bến nước - Mây luồn
Tìm em ở khắp ngọn nguồn, lạch sông.
Sáo chiều réo rắt tầng không
Em về đô thị... Cánh đồng nhói đau!
Dòng xưa giờ đã thay màu
Bãi dâu thêm mấy nhịp cầu vươn qua...
Nỗi niềm quảy gánh đi xa
Miền quê ở lại cùng ta tháng ngày...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2011 17:03:13 bởi trần như chuyên >
Trích đoạn: trần như chuyên
ĐỔI THAY
Say xưa một nẻo sông quê
Vịn vai, em vuốt gió thề năm xưa
Nhiêng mình soi bóng sớm trưa
Kén vàng nhớ vụ dâu thưa xóm chùa.
Phòng the canh cửi thêu thùa
Khoá xuân giăng kín bao mùa trăng tươi
Làng so em với vàng mười
Hồng lên đôi má, em cười thật duyên.
Lại thêm đôi lúm đồng tiền
Làm xao động cả một miền hạ lưu
Một chiều mưa gió đìu hưu
Thuyền đi, bến đỗ chắt chiu sóng cồn.
Mây qua bến nước - Mây luồn
Tìm em ở khắp ngọn nguồn, lạch sông.
Sáo chiều réo rắt tầng không
Em về đô thị... Cánh đồng nhói đau!
Dòng xưa giờ đã thay màu
Bãi dâu thêm mấy nhịp cầu vươn qua...
Chở những nỗi niềm đi xa
Miền quê ở lại cùng ta tháng ngày...!
thay đổi
em về đô thị xa hoa
mà lòng vẫn nhớ cánh đồng quê xưa
giờ quê cũng giống thị thành
cũng nhà san sát cũng xe ồn ào
nhabe
CHIỀU ĐỒNG QUÊ
Ta đang gom chút nắng chiều
Đồng quê no gió, cánh diều căng dây
Bồng bềnh tiếng sáo vơi đầy
Gọi cuối trời những đám mây kéo về.
Đàn cò vỗ cánh mải mê
Ngắm quê hương ngỡ đi về chiêm bao
Dưới bãi mía hát rì rào
Bên đầm sen nở hương ngào ngạt bay.
Làng quê như ngấm men say
Cánh đồng vào vụ máy cày vui reo
Giọng ai lắt lẻo, trong veo
Tròng trành sóng vỗ, nhịp chèo đưa ngang...
Mấy cô chở đay về làng
Tinh nghịch như trải nắng vàng trên sông.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2011 14:12:24 bởi trần như chuyên >
''THƠ KHÔNG VẦN''
Không vần sao gọi là thơ
Đau đầu từ thuở lơ mơ vỡ lòng
Bao nhiêu ý, tứ lòng vòng
Vần điệu, nhịp điệu... Gọn trong một bài.
Lời cần ngắn, ý cần dài
Đêm khuya trằn trọc, ghép hoài chẳng nên
Tâm hồn tơ rối triền miên
Thơ bò lổm ngổm ngoài hiên, trong nhà.
Thôi thì lý lẽ hiện ra
Cứ tạm phóng tác, chẳng xa, chẳng gần
Đôi lúc chưa ghép được vần
Ngôn từ, nhịp điệu khó khăn - Bỏ liền.
Vắt tay lên trán động viên
Miễn có ý tốt, hãy nên sửa dần.
Làm thơ cốt ở cái thần
Chiều sâu, bề rộng, trí nhân giao hoà
Những điều khái quát bao la
Nên đưa cụ thể, mượt mà chứng minh.
Thơ cần chan chứa nghĩa tình
Chắt lọc ngôn ngữ cho tinh kia mà
Bức tranh dệt gấm, thêu hoa
Long lanh tươi rói - Bông hoa cuộc đời.
Dịu dàng - Viên ngọc giữa trời
Dày công mài dũa - Sáng ngời rung rinh.
Thơ viết đâu chỉ riêng mình
Hoà vào hương săc, nghĩa tình nhân gian...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 22:51:12 bởi trần như chuyên >
Trích đoạn: trần như chuyên
''THƠ KHÔNG VẦN''
Không vần sao gọi là thơ
Đau đầu từ thuở lơ mơ vỡ lòng
Bao nhiêu ý, tứ lòng vòng
Vần điệu, nhịp điệu... Gọn trong một bài.
Lời cần ngắn, ý cần dài
Đêm khuya trằn trọc, ghép hoài chẳng nên
Tâm hồn tơ rối triền miên
Thơ bò lổm ngổm ngoài hiên, trong nhà.
Thôi thì lý lẽ hiện ra
Cứ tạm phóng tác, chẳng xa, chẳng gần
Đôi lúc chưa ghép được vần
Ngôn từ, nhịp điệu khó khăn - Bỏ liền.
Vắt tay lên trán động viên
Miễn có ý tốt, hãy nên sửa dần.
Làm thơ cốt ở cái thần
Chiều sâu, bề rộng, trí nhân giao hoà
Những điều khái quát bao la
Nên đưa cụ thể, mượt mà chứng minh.
Thơ cần chan chứa nghĩa tình
Chắt lọc ngôn ngữ cho tinh kia mà
Bức tranh dệt gấm, thêu hoa
Long lanh tươi rói - Bông hoa cuộc đời.
Dịu dàng - Viên ngọc giữa trời
Dày công mài dũa - Sáng ngời rung rinh.
Thơ viết đâu chỉ riêng mình
Hoà vào hương săc, nghĩa tình nhân gian...
TNC, mỉa mai hén

....nb góp ý nha
"thơ không vấn"
không vần cũng vẫn là thơ
thơ Haiku cũng là thơ không vần
không tin anh đọc thử đi
nếu mà không phải
em thì chịu thua
"Làm thơ cốt ở cái thần
Chiều sâu, bề rộng, trí nhân giao hoà
Những điều khái quát bao la
Nên đưa cụ thể, mượt mà chứng minh"
bốn câu trên thật là khó hiểu
có thể nào cho ví dụ được không
em chỉ mới biết làm thơ
anh đòi đủ thứ làm sao em làm...
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2010 09:50:14 bởi nhabe >
GIÓ VỀ
Em mặc áo mới cho anh
Khó khăn như thể dỗ dành trẻ thơ
Đã thương nhau đến vô bờ
Lòng riêng ai dễ hững hờ với ai?
Aó chưa mặc cúc đã cài
Tình em thơm thảo vương hoài tóc mây
Hương vải mới dễ ngất ngây
Thương anh lỡ để nắng gầy gió lên.
Aó màu nào em chọn tên
Chưa vừa vai lắm bắt đền làm sao
Đêm về gió lọt song vào
Chẳng làm lạnh cổ gió xào xạc cây.
Tình em sưởi ấm đêm dầy
Thương cho cánh vạc gọi bầy trên không
Yêu anh săn sóc giấc nồng
Trong chiêm bao vẫn chất chồng nhớ nhung!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 22:52:38 bởi trần như chuyên >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: