04
Thức ăn đã được dọn lên, bao gồm một ống cơm tre, một dĩa cà đắng nấu với cá khô, một con gà rừng luộc, một tô canh măng chua, một con cá lăng tẩm ớt quấn lá rừng, một cái chộ nhỏ đựng thính, một bình rượu ngô…
Quách Quan Tài ăn uống không ngừng, y khen : Thật bõ công từ đồng bằng lên núi cao, được ăn một bữa đậm chất đại ngàn… đã quá… đã quá.
Bà già tò mò hỏi : ngươi không sợ bị đầu độc như các thầy tăng à?
Quách Quan Tài nhấp một chung rượu, thưởng thức cái vị cay cay, cái mùi thơm nồng của nó, cười khoan khoái : sợ chứ.
Bà già : vậy sao ngươi dám ăn dám uống?
Quách Quan Tài xé cái đùi gà rừng gặm ngon lành : Lòng tham ăn tham uống của ta lớn hơn, ta không nhịn ăn nhịn uống được.
Cặp mắt cú mèo của bà già dường như dịu lại, bà ta nói : hiếm khi có kẻ dám tự nhận như vậy, ở đời ít ai dám tự nhận mình cũng là kẻ tham lam…
Quách Quan Tài đã ăn đến món cá lăng tẩm ớt quấn lá rừng, y xuýt xoa khen ngợi. Trong chốc lát thức ăn trên bàn hết sạch, bình rượu cũng hết, Quách Quan Tài chống hai tay lên đầu hai thanh đũa tì sát cằm chìm luôn vào giấc ngủ.
Y cứ thế ngồi ngủ ngon lành.
Bà già kê mắt nhìn y chăm chăm, bà ta không hiểu sao trong hoàn cảnh này mà y lại có thể ngủ say như vậy.
Phía bên ngoài có tiếng va chạm chan chát, hẳn là đã có đánh nhau.
Hai thầy tăng đang múa kiếm tỉ đấu trong đêm, họ là Không Tiết và Không Tuyệt. Không Tiết thì thấy Không Tuyệt là một con quỷ mặt xanh nanh đỏ, còn Không Tuyệt thì thấy Không Tiết là một con quỷ mặt đỏ nanh xanh… cũng may là võ công họ tương đương nhau nên chưa ai bị nguy hiểm.
Bên trong bọn Không Tăng, Không Tánh, Không Tính, Không Tích, Không Tà, Không Tình ngồi im bất động, mồ hôi vã ra như tắm, dường như họ đang cố chống lại một thứ ma thuật ru hồn nào đấy.
Đột nhiên trong không gian vang lên những tiếng khò khò…. Khò khò…
Âm thanh đó vang lên từ tận cuối làng.
Tiếng ngáy càng ngày càng lớn, làm rung rinh cả những cánh cửa, rơi rụng cả những lá cây. Tiếng ngáy phá tan những âm thanh ma thuật ru hồn, đám thầy tăng dường như tỉnh thức.
Không Tuyệt và Không Tiết cũng đã tỉnh lại.
Không Tăng bước ra ngoài căn nhà cổ, mồ hôi còn tuôn trên áo lão.
Quách Quan Tài vẫn đang ngồi ngủ, bà già đã bỏ đi từ lúc nào, trên bàn ngọn đèn vẫn leo lét…
Quách Quan Tài bây giờ không còn ngáy nữa. Bầu trời dần chuyển sang hồng, làn sương mờ dần tan, ánh sáng mặt trời bắt đầu tràn ngập.
Có tiếng vó ngựa dồn dập, một cỗ xe tứ mã từ từ tiến vào làng, cỗ xe chạy đến tận căn nhà nhỏ thì dừng lại, Không Tinh từ trên xe bước xuống.
Cô ta đã thay đổi xiêm y khác hôm qua, hôm nay cô mặc một bộ đồ màu trắng rất lộng lẫy.
Bọn Không Tăng từ từ tiến lại.
Không Tăng hỏi : ta muốn biết Không Tâm hiện giờ ở đâu?
Không Tinh làm bộ ngạc nhiên, nói : không phải tối hôm qua các thầy nghỉ trong ngôi nhà cổ sao?
Gương mặt nàng ra vẻ dỗi hờn, dường như trách móc các thầy tăng không nghe lời mình nghỉ trong nhà mà lại đi lung tung như vậy.
Không Tăng nói : cô thực sự không hề biết những chưyện xảy ra đêm qua?
Không Tinh mở to đôi mắt : bộ đêm qua có chuyện gì sao?
Không Tánh bước lên một bước, hai tay chắp lại : mô phật, thí chủ không nên nói dối.
Trong “Cửu Không Huyền Vũ” lão mới đích thực là một thầy tăng ăn chay, tụng kinh.
Không Tinh giơ một tay lên : tiểu nữ xin thề có trời phật chứng giám nếu nói sai sẽ biến thành con cá chép.
Cô ta nhoẻn miệng cười rất tươi, có vẻ cô ta là con tinh cá chép nên không sợ vi phạm lời thề.
Không Tăng khoát tay : ngươi không phải thề thốt, chúng ta sẽ truy lùng quanh đây.
Không Tinh nói : thầy Không Tâm thần thông quảng đại, yêu ma khó mà làm hại được.
Những thầy tăng đã bỏ đi, Không Tinh bước vào căn nhà nhỏ, Quách Quan Tài vẫn đang chống cằm ngồi ngủ.
Không Tinh nói : những kẻ ngủ ngồi có số phần rất khổ, cả đời như con rùa ở dưới vũng sình không bao giờ ngóc đầu lên được.
Quách Quan Tài mở bừng mắt ra, miệng nói : ta ngủ ngồi là để có thế mà vùng dậy bỏ chạy ngay vào rừng sâu.
Không Tinh cười : không cần phải bỏ chạy, có xe tứ mã đến rước ngươi đấy.
Quách Quan Tài vươn vai nói : hôm qua được ăn uống no say, hôm nay lại có xe tứ mã đến rước, đời ta hẳn là đến lúc lên hương rồi.
Không Tinh cười nhẹ : cần phải xem xe tứ mã rước đi đâu đã chứ.
Quách Quan Tài vừa ngáp vừa nói : miễn có xe đưa đi là sướng rồi, chẳng cần biết đi đâu.
Y lảo đảo làm như muốn ôm lấy Không Tinh, miệng lảm nhảm :
Kiếp sống không yêu kiếp sống thừa,
Đời không ăn nhậu đời vô dụng. Không Tinh vươn tay lấy chiếc đũa chống vào y đẩy ra xa, nói : ngươi hôi hám quá, chưa hề rửa mặt súc miệng gì cả, lên xe đi.
Quách Quan Tài chân thấp chân cao bò lên xe, Không Tinh đóng sập cửa lại, cỗ xe từ từ chuyển bánh.