Khi... yêu thương và mong nhớ
Bạch_Vân 24.07.2010 23:47:47 (permalink)
0
     Nhớ nội

Con lại chợt nghĩ về bóng dáng nội khôn nguôi
Bởi gió từ lời ru ngàn năm cứ thổi
Tâm tình ngày xưa gỡ bao giờ hết rối
Dù đã mênh mông đi hết cả đời người.

Con nhớ tuổi thơ từng câu hát nụ cười
Nhịp cùng tình yêu nội cho con tất cả
Chuyện thời chiến tranh đầy đau thương vất vả
Sao kể con nghe bình dị quá nội ơi!

Lặng lẽ bên nôi
Cánh cò, cây đa nặng tình đất nước
Lòng người bao la, điệu ầu ơ thân thuộc
Thấm vào hồn con theo suốt giấc ngủ dài.

Thương ngập thương tràn ngọt lịm ánh ban mai
Bà con mình dắt nhau qua cổng chợ
Cái buổi trẻ con dặt dìu duyên nợ
Hàng bánh rán rong thơm nức vị... nuông chiều

Mưa phùn ướt áo liêu xiêu
Nhả giọt thời gian thời gian nhuộm nhòe màu mái tóc

...Hồi ức xưa
Chậm chậm thôi kẻo lòng con lại khóc
Chờ chút,
những nhớ mong
biết vọng tiếng yên bình.

24/7/2010
#1
    Minh Như 25.07.2010 12:15:34 (permalink)
    0
    Con nhớ nội nhưng làm sao để gặp
    Dáng hao gầy, miệng móm mém yêu thương
    Mái tóc bạc, nội ngồi bên hiên vắng
    Giờ đã xa, nuốt nước mắt ngậm ngùi.
     
    Nhớ cái thuở tuổi thơ tôi
    Những buổi trưa hè êm ả
    Nội thường ầu ơ ru tôi thật nhè nhẹ
    Vỗ về...
    Yên giấc...
    Ngủ ngon.
    Nhớ chiếc bánh thơm ngon
    Nội dể dành
    Sau những chuyến xa nhà
    Nội cầm trên tay món quà,
    Cho cháu...
     
    Giờ nội ơi đã xa không còn nữa
    Những buổi trưa hè hay những chiều mưa rơi tầm tã
    Nhớ nội biết bao
    Thèm tiếng ru hời nhè nhẹ
    Âm ấm,
    êm êm... và nồng nàn.
     
    #2
      Bạch_Vân 29.08.2010 16:24:39 (permalink)
      0
      Gọi thu
      Viết cho ông nội kính yêu

      Mấy mùa xôi cốm đi qua
      Ngọt bùi nếp sữa gói quà dậy hương
      Sợi dừa lẫn nhịp vấn vương
      Ủ thơm trong lá yêu thương lòng bà

      Xanh non nắng gió quê nhà
      Vàng ươm trứng cuốc vườn ta vun trồng
      Đồng chiêm lúa trỗ sây bông
      Mênh mông gợn nước bâng khuâng lá nồng

      Thu về kí ức nhẹ không
      Lâng lâng nỗi nhớ tô hồng gót sen
      Vị trà hoa bưởi thân quen
      Trầm ngâm chát ngọt tan men lòng người

      Quái chiều thấm đượm những lời
      - Khi xưa hạt cốm đồ xôi nóng già
      Heo may bất chợt thoảng qua...
      __________________
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2011 15:46:33 bởi Bạch_Vân >
      #3
        Bạch_Vân 13.01.2011 15:48:30 (permalink)
        0
        Hình như mùa thu là một giấc mơ

        Ừ nhỉ mùa thu là một giấc mơ
        Cô bé dịu dàng ngồi bên khung cửa
        Đáy mắt dâng tràn nỗi niềm vô cớ
        Bâng khuâng thả thơ lên những tầng mây

        Mùa thu đến rồi cô bé có hay
        Heo may thổi nhớ lùa qua vạt nắng
        Ươm cho trong vắt đám mây bình lặng
        Ríu rít tuổi thơ ở sâu thẳm tiếng cười

        Mùa thu đã về từ cái lạnh xa xôi
        Chợt nghe thấy khúc mùa lạc phách
        Nhành sữa sương bay ngập trời cổ tích
        Giấc mơ trong lành như một mùa thu. __________________
        #4
          Cạn Nguồn 15.01.2011 08:28:05 (permalink)
          0



          Trích đoạn: Bạch_Vân


          :

          Trả Lại Em

          Trả lại em mối tình thơ ngày đó
          Những trưa hè to nhỏ chuyện yêu thương
          Dấu chân xưa dạo trên khắp con đường
          Tà áo mộng gói tròn hương thương nhớ

          Trả lại em lần đầu tiên bỡ ngỡ
          Đi bên nhau ngại không nói nên lời
          Mắt ngập ngừng tay thừa thãi buông lơi
          Quai nón lá vấn vương tình chớm nở

          Trả cho nhau cánh phượng hồng rực rỡ
          Nằm yên chờ trong lưu bút ngày xanh
          Viết tên nhau bằng nét chữ thanh thanh
          Trên trang giấy còn ngây hương hạ cũ

          Trả cho tình lời yêu hồng giấc ngủ
          và bao lời nhắn nhủ lúc chia tay
          Trả cho em cả giấc mộng đêm nay
          Để thao thức tìm nhau trong kỷ niệm

          Trả thế nào?

          Anh đòi trả lại cho em
          Bao nhiêu kỉ niệm êm đềm ngày thơ
          Những khi hè đến ngẩn ngơ
          Tím màu mực tím giấc mơ học trò
          Ngày xưa cô bé vô lo
          Chợt ngượng ngùng bởi đợi chờ mình anh
          Phượng cười đỏ mặt chối quanh
          Cái lần gặp gỡ đã thành... xa xưa
          Bây giờ
          Anh?
          Đến bây giờ
          Lại muốn xẻ nửa vần thơ mây hồng
          Áo dài xa cách quá chừng
          Thì van anh đấy, anh đừng nhớ mong
          Cho em giữ lại trong lòng
          Sao đành chới với khoảng không vô hình
          Nhận, cho, hữu ý đã đành
          Đằng này đòi trả cái tình hoa may
          Cỏ xuân phơn phớt gió bay...


          Hì, BV xin phép góp vui chút nhé.


          Đành Nợ Nhau

          Ừ biết làm sao trả được đây
          Thì thôi tôi thế tấm thân gầy
          Phất phơ như gió đông vừa tới
          Phờ phạc trong mùa thu lá bay

          Thì thôi...ghép lại nắng xuân xưa
          Góp cả hoàng hôn phố hạ thưa
          Gom mưa thu đọng trên cành lá
          Gởi đến trả em lúc giao thừa

          Xuân thì chẳng biết trả làm sao?
          Thơ tặng nhau xưa cũng ngả màu
          Thời gian đi mãi không về nữa
          Đành trọn đời này "ta nợ nhau"
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2011 08:31:50 bởi Cạn Nguồn >
          #5
            Cạn Nguồn 24.01.2011 15:47:19 (permalink)
            0
            quote:

            Trích đoạn: Bạch_Vân

            Duyên

            Thiên lí nghìn trùng bởi một chữ duyên*
            Ta gặp nhau giữa ngày đông lạnh giá
            Khi thấy người, vô tình, ta vấp ngã
            Trượt chân thôi mà vỡ cả hoàng hôn

            Lơ lửng tít xa vương một ánh dương buồn
            Có ai kia cứ tần ngần gỡ nắng
            Ánh mắt ấy, ơ kìa, thân quen lắm
            ”Trả lại hết này... cả những giấc mơ xưa”

            Ta giật mình, trời ơi, trả lại ư
            Tứ thơ miên man
            Không làm sao hiểu nổi
            Ta với người! một thời bối rối
            Giận dỗi của người lênh láng
            Thơ tôi chìm giữa mưa dông

            Bèo dạt mây trôi còn gì nữa không
            Đừng để lòng ta cứ “nợ duyên mãi mãi”
            Kỉ niệm màu hoa may không phai
            Mà lòng ta ngần ngại
            Quan họ về rồi lại đợi mùa sau
            Liền anh liền chị hát chung nhau...


            CN biết những mối tình quan họ không, họ không đến được với nhau nhưng chẳng đòi trả lại bao giờ


            Duyên Hay Nợ

            Biết mùa sau còn có "duyên" gặp lại
            Hay đến hẹn rồi chỉ lạ không quen
            Gặp một lần chi để phải nợ thêm
            Nợ "tao ngộ" hay là... duyên tiền kiếp?

            Chưa chào hỏi đã nói câu từ biệt
            Vội vã về cho kịp tắt hoàng hôn
            Đêm từng đêm hỏi chiếc bóng không hồn
            Lần tái ngộ sẽ còn bao lâu nữa

            Ngày dài quá ta càng thêm lo sợ
            Phải chăng ta đã lỡ chuyến đó chiều
            Ảo giác nào về từ cõi đìu hiu
            Gởi "tao ngộ" bên dòng sông dĩ vãng

            Có phải "duyên" như mây trời bảng lãng
            Để non ngàn nặng nợ kiếp chờ mong
            Có phải em là con nước suôi dòng
            Để bến mãi muôn đời chờ nước ngược



            CN không rành về phong tục tập quán của nước Việt lắm. Vì văn hóa Việt CN chỉ học tới hết lớp 8 thôi. Ngôn từ cũng quên gấn hết rồi. Mới bắt đầu ôn lại từ nửa năm nay thôi. hì hì. Nên ít khi nào viết trả lời sau khi hoạ.Sợ không dùng đúng từ.
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9