quote:
Trích đoạn: Bạch_Vân
Duyên
Thiên lí nghìn trùng bởi một chữ duyên*
Ta gặp nhau giữa ngày đông lạnh giá
Khi thấy người, vô tình, ta vấp ngã
Trượt chân thôi mà vỡ cả hoàng hôn
Lơ lửng tít xa vương một ánh dương buồn
Có ai kia cứ tần ngần gỡ nắng
Ánh mắt ấy, ơ kìa, thân quen lắm
”Trả lại hết này... cả những giấc mơ xưa”
Ta giật mình, trời ơi, trả lại ư
Tứ thơ miên man
Không làm sao hiểu nổi
Ta với người! một thời bối rối
Giận dỗi của người lênh láng
Thơ tôi chìm giữa mưa dông
Bèo dạt mây trôi còn gì nữa không
Đừng để lòng ta cứ “nợ duyên mãi mãi”
Kỉ niệm màu hoa may không phai
Mà lòng ta ngần ngại
Quan họ về rồi lại đợi mùa sau
Liền anh liền chị hát chung nhau...
CN biết những mối tình quan họ không, họ không đến được với nhau nhưng chẳng đòi trả lại bao giờ
Duyên Hay Nợ
Biết mùa sau còn có "duyên" gặp lại
Hay đến hẹn rồi chỉ lạ không quen
Gặp một lần chi để phải nợ thêm
Nợ "tao ngộ" hay là... duyên tiền kiếp?
Chưa chào hỏi đã nói câu từ biệt
Vội vã về cho kịp tắt hoàng hôn
Đêm từng đêm hỏi chiếc bóng không hồn
Lần tái ngộ sẽ còn bao lâu nữa
Ngày dài quá ta càng thêm lo sợ
Phải chăng ta đã lỡ chuyến đó chiều
Ảo giác nào về từ cõi đìu hiu
Gởi "tao ngộ" bên dòng sông dĩ vãng
Có phải "duyên" như mây trời bảng lãng
Để non ngàn nặng nợ kiếp chờ mong
Có phải em là con nước suôi dòng
Để bến mãi muôn đời chờ nước ngược CN không rành về phong tục tập quán của nước Việt lắm. Vì văn hóa Việt CN chỉ học tới hết lớp 8 thôi. Ngôn từ cũng quên gấn hết rồi. Mới bắt đầu ôn lại từ nửa năm nay thôi. hì hì. Nên ít khi nào viết trả lời sau khi hoạ.Sợ không dùng đúng từ.