Mùi quá khứ (tiếp theo và hết)
Anh chợt tắt ngang giọng, rồi từ từ mở chiếc hộc nhỏ trong xe, lấy ra đưa cho tôi mấy cuốn sổ:
- Cô đọc đi.
Tôi nhận ra đó là những cuốn sổ khám bệnh của bệnh viện Thống Nhất, bệnh viện Hoàn Mỹ, bệnh viện Hoà Hảo, Trung tâm tai mũi họng, Trung tâm Ung bướu, bệnh viện Pháp Việt, Tôi vội mở nhanh phần kết luận, Tất cả đều có chung một câu: K thanh quản. Tôi bàng hoàng nhìn Chương:
- Anh không lừa tôi phải không?
Chương cười khổ:
- Chuyện này tôi lừa cô làm gì.
Tôi thẩn thờ:
- Có cách gì không ?
Chương im lặng. Tôi bồi hồi không nói nên lời. Xe chạy thêm một khoảng xa tôi mới hỏi:
- Chị Hạnh đã biết chưa ?
Chương lắc đầu. Tôi thở ra:
- Sao anh không cho chị biết?
Chương buồn buồn:
- Nói làm gì. Để cho cô ấy vui hưởng sung sướng cho trọn vẹn. Tôi đã làm khổ cô ấy nhiều rồi mà. Cô ấy biết thì vấn đề cũng có giải quyết được đâu.
Tôi cãi:
- Nhưng đã là vợ chồng thì lúc hoạn nạn cũng phải có nhau. Anh giấu chị về sau chị sẽ giận anh.
Chương cười buồn:
- Giận tôi. Hạnh đã giận tôi từ mấy năm nay rồi. Từ sau khi cô ấy bắt gặp tôi đi với Phượng trong khách sạn ra. Hôm đó nếu không có đồng nghiệp tôi nhanh tay kéo cô ấy lên xe thì cô ấy đã chém tôi với Phượng liền lúc đó. Tôi cũng chẳng thể chối cãi được điều gì. Sau khi kết thúc vụ án cô ấy vẫn chưa tha cho tôi. Nhưng kinh khủng nhất là từ khi Phượng tự tử, có người cho cô ấy biết Phượng chết với đứa con trong bụng. Gia đình tôi tan nát từ đó. Tôi bàng hoàng vì lỗi lầm của mình, còn Hạnh thì thẳng cánh phá nát chút hạnh phúc còn sót lại.
Chương uống một ngụm nước:
- Sau vụ án bề ngoài tôi được thăng tiến nhanh chóng, được huy chương, được tràn ngập lời ca ngợi. Đâu có mấy ai biết hạnh phúc gia đình tôi giống như căn nhà tranh từ từ rệu rã. Tôi mặc cảm vì tội lỗi của mình, Hạnh hết đập phá tới chửi rủa. Con cái tôi bất mãn cha mẹ. Sau cùng Hạnh nghĩ ra cách trừng phạt tôi thật cay nghiệt.
Anh chạy xe chậm lại, đốt một điếu thuốc, hít vài hơi rồi nói:
- Cô Hai biết Hạnh làm sao không ? Hạnh làm nhân viên bán bảo hiểm cho một công ty nước ngoài. Lợi dụng uy tín của tôi, Hạnh ép hầu hết người quen đều phải mua bảo hiểm của Hạnh. Cô cũng biết mà. Vợ xếp yêu cầu mua thì ai dám không mua. Chưa đủ, Hạnh còn nhận hết vụ hối lộ này đến vụ làm ăn khác, nhận xong Hạnh bắt tôi phải giải quyết. Tôi khốn khổ vì hậu quả của Hạnh gây ra. Tiền bạc vô nhà tôi ngày càng nhiều, Hạnh càng vênh vang với tôi, cô ấy khinh tôi có địa vị mà không biết hái ra tiền. Tôi càng xuống nước với Hạnh Hạnh càng đàn áp tôi ghê gớm hơn. Dần dần tôi tìm cách đi học hết lớp này tới lớp khác hoặc trốn mình trong cơ quan, sợ về nhà phải nghe giọng lưỡi chanh chua của Hạnh. Vậy mà cô ấy cũng không tha thứ cho tôi, tôi không về thì cô ấy gọi điện thoại biểu phải giải quyết vấn đề này, vụ việc kia. Tôi hoàn toàn hết cách với cô ấy.
Giọng anh càng lúc càng cay đắng:
- Gia đình tôi càng ngày càng tệ hại, tôi trốn đi thì Hạnh cũng bỏ đi. Các con tôi không ai dạy dỗ, tiền thì nhiều đâu biết để làm gì. Thằng lớn bỏ về thành phố nhập hội với bọn đua xe, cách đây hai năm tan xác. Tôi đâu dám ra mặt nhận con, chỉ đem về nhà báo là bị tai nạn giao thông trên đường về. Thằng nhỏ phải đem gởi về Trung tâm cai nghiện tuốt dưới miền Tây vì sợ dư luận. Cô coi có ông Trung tá Công an nào khốn nạn như tôi không ? Tôi chỉ huy người đi bắt tội phạm xã hội mà con tôi thì là tội phạm. May sao là còn được đứa con gái. Cô coi đó: Gia đình tôi có xe hơi nhà lầu mà có hạnh phúc đâu.
Ngưng một lát anh tiếp:
- Sau cái chết của con tôi Hạnh lại càng oán tôi hơn, cô ấy trút mọi trách nhiệm lên đầu tôi. Cô ấy nói tôi suốt đời chỉ lo đi học, đi lập chiến công cho riêng mình mà không thiết tha, dạy dỗ gì con cái . Cô ấy nói cũng có phần đúng, tất nhiên là trong đó phải có phần trách nhiệm của cả hai. Rồi Công ty bảo hiểm thấy cô bán được doanh số quá cao, cho cô đi hết nước này đến nước nọ. Càng đi nhiều Hạnh càng khinh tôi hơn, trong con mắt cô ấy tôi là loại đàn ông đốn mạc, ngu xuẩn mặc dù khi cần cô vẫn bắt tôi xuất hiện cùng cô ấy cười cười nói nói trước thiên hạ như đôi vợ chồng nồng thắm nhất.
Chương không nói nữa, tôi cũng lặng im không dám nói tiếng nào. Trong giờ phút này qua ánh đèn đường tôi thấy thần sắc Chương thật thảm hại. Đâu rồi người anh hùng như cây thông trong huyền thoại, đâu rồi cây đại thụ vững chắc luôn bảo bọc che chở cho tôi. Chương giờ đây như thân cây bị mối mọt ăn luồn, ngoài cái vỏ bên ngoài còn sót lại, bên trong rỗng toét chỉ chờ cơ hội là gục xuống. Lâu nay tôi đâu hay biết gì về anh, ngay cả con anh chết tôi cũng mới nghe lần đầu. Cuộc sống êm đềm hạnh phúc của gia đình đã khiến tôi lười biếng rúc mình vào vỏ, quên hẳn người bạn năm nào.
Một lúc lâu sau tôi quay ra vấn đề khác:
- Bây giờ anh định thế nào?
- Nghỉ hết phép rồi có lẽ tôi cũng phải nghỉ hưu thôi.
Tôi lại hỏi:
- Bệnh viện họ nói sao với anh?
Chương lơ đễnh:
- Họ nói sao tôi cũng không nhớ kỹ, đại loại là sẽ giải phẫu, nếu thành công thì tôi mất đi tiếng nói, còn không thì … thôi.
Tôi ngần ngừ:
- Anh định bao giờ phẫu thuật?
Chương cười nhẹ:
- Cô Hai tính đi thăm tôi hả?
Tôi gật đầu. Chương giả vờ ngao ngán:
- Thôi cho tôi xin đi. Cô tới chỉ làm rách việc.
- Sao vậy?
Chương trêu:
- Cô lại nước mắt ngắn nước mắt dài, mà tôi thì nằm ngay đót không biết làm sao mà dỗ cô.
Tôi bùi ngùi:
- Đã biết vậy sao anh còn kể ra.
Chương nghiêm mặt:
- Tôi không cho cô biết cô sẽ thắc mắc vì sao tôi lại gọi cô đến nói những điều ngớ ngẩn như vậy. Tôi đã nói với cô từ hồi chiều, nếu tôi không nói với cô lần này tôi sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để nói với cô nữa. Cô có thấy tôi nói sự thật không?
Tôi im lặng gật đầu.
Chương đột nhiên rà xe lại, anh cho xe đỗ vào vườn cây cao su. Tôi bỗng nhiên hơi sợ, buổi tối rừng cao su không an toàn lắm, rồi bỗng phì cười mình ngớ ngẩn. Chương đi đâu có bao giờ mà không mang súng, đi với anh mà còn sợ cướp vặt thì đúng là sỉ nhục anh.
Tôi hỏi:
- Sao ngưng đây vậy anh Chương?
Chương im lặng một lúc mới trả lời:
- Cô Hai học nhiều có biết nguyên tắc các bí mật quốc gia được giữ trong vòng bao lâu không?
Tôi đáp ngay:
- Ba mươi năm.
Chương gật gù:
- Giỏi lắm. Cô thấy đó, ngay cả các sách trắng cũng chỉ ba mươi năm sau là được công bố. Cô biết vì sao mà có con số 30 năm không?
Không đợi tôi trả lời Chương nói luôn:
- Vì sau ba mươi năm tất cả đã đổi thay đủ để cho người ta không thể xoay chuyển điều gì nữa, có muốn điều gì cũng không được. Ba mươi năm là một khoảng thời gian quá dài để xoá hết mọi hiềm khích, để cho các quốc gia chuyển từ đối đầu qua đối thoại, chuyển từ kẻ thù sang bạn hữu.
Tôi cười cười:
- Giống như trước đây căm thù giặc Mỹ bây giờ thì mời giặc Mỹ vào hợp tác kinh tế đó hả?
Chương gật gù:
- Đúng là như vậy.
Một lát anh lại tiếp:
- Cô Hai. Tôi với cô Hai quen nhau trên ba mươi năm rồi. Đã qua thời hạn bí mật rồi. Mình giờ đã già, đầu hai thứ tóc, lực cũng bất tòng tâm. Bây giờ tôi cũng không còn là anh Chương ngày nào để an ủi, che chở hay gây rắc rối cho cô. Tôi bây giờ sống chết đếm từng ngày; trước khi không còn nói chuyện được nữa tôi muốn hỏi cô vài câu .
Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu:
- Anh hỏi đi.
Chương im lặng một lúc lâu, sau cùng anh nói:
- Cô Hai từ từ suy nghĩ rồi trả lời mấy câu hỏi của tôi nghe. Thứ nhất: Không kể lúc cô còn đi học, thời gian sau đó có khi nào cô có chút tình cảm gì với tôi không, cô có tha thứ cho tôi không? Thứ hai: Phản ứng của cô khi hay tin tôi lập gia đình nó như thế nào.
Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Suy nghĩ kỹ đi cô Hai rồi hãy nói. Sau này tôi có còn sống cũng không có dịp để hỏi cô nữa đâu. Cô đừng phụ lòng tôi.
Tôi im lặng thẩn thờ
Sao Chương lại muốn mọi việc phải rạch ròi sòng phẳng như thế này. Tình cảm con người chứ có phải tiền bạc đâu mà cân đong đo đếm. Ba mươi năm trước đã không nói thì thôi. Ba mươi năm sau có nói kiểu gì cũng chẳng đem lại kết quả tốt đẹp nào. Chương đã biết điều đó sao lại cố tình đẩy tôi vào tình cảnh này. Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại mọi hình ảnh quá khứ của nhiều năm về trước.
Một anh Chương hiền lành thân thiện, một anh Chương siêng năng giỏi giang, một anh Chương luôn dỗ dành chiều chuộng. Rồi đến một Chương xa cách lạnh lùng, một Chương bỗng nhiên chợt xa vời vợi, một Chương nửa ngập ngừng nửa hoang mang, thoát ẩn thoát hiện trong tầm nhớ của tôi. Tại sao vậy? Tại sao cả tôi và Chương đều kiêu hãnh, kiêu hãnh đến ngu dại để mọi việc như ly nước đã đổ đi không bao giờ còn hốt lại được. Tại sao cả hai chúng tôi lại tự hành hạ, tự dằn vặt mình một cách vô lý như thế. Lều nam và lều nữ của đợt thủy lợi năm nào chỉ cách nhau hơn hai sải tay mà cả tôi và Chương đều nghiến răng khóc hận một mình. Người này ráng kềm tiếng nấc không cho người bên kia biết. Tại sao lúc đó tôi không lên tiếng trách hờn anh lừa dối, tại sao tôi không oà ra khóc dễ dàng như ngày còn bên anh để anh lại có thể năn nỉ làm lành như trước. Tại sao tôi cắn chặt cổ áo kềm tiếng oà vỡ trong tim mình để nước mắt chảy nhạt nhoà, ướt đẫm bờ vai mà không đáp trả anh được một lời. Ai bắt mà tôi phải dại dột chịu đắng cay một mình như vậy ? Còn anh? Mồm mép ở đâu mà anh chỉ hỏi tôi được một câu rồi nín, sao anh không nói thêm câu thứ hai thứ ba. Anh kể anh tự sỉ vả nguyền rủa mình sao anh không nói lớn lên cho tôi nghe để tôi bớt uất hờn, sự cao ngạo trong người anh quá lớn để anh không thể xin lỗi tôi một tiếng sao. Tại sao cả tôi và anh đều chất ngất lòng tự cao tự đại đến dại dột như vậy? Cả tôi và anh đều đau đớn như thế sao cứ mãi chôn giấu trong lòng để hành hạ nhau. Cả một khoảng thời gian dài sau đó thiếu gì dịp để bày tỏ lòng mình tại sao cả hai cùng tránh né. Tại sao bề ngoài cứ phải dửng dưng như người xa lạ trong khi lại hoang mang bối rối nhìn nhau. Sao anh không nói nỗi với tôi một lời, sao tôi không dám bồi hồi nhìn lại đôi mắt nồng nàn tha thiết đó. Tại sao tôi không chảnh choẹ như hồi còn nhỏ để hỏi anh “Ngó gì mà ngó hoài vậy” để anh có dịp bày tỏ nỗi lòng. Tại sao tôi cứ phải quay đi né tránh, giả vờ không biết. Tại sao tôi cứ lẫn đi mỗi khi anh đến nhà, tại sao cả năm trường tôi lặng lẽ đi bên anh mà không có lấy một câu xởi lởi trong khi lòng tôi có thật sự ghét anh đến nỗi vậy đâu. Sao cả hai chúng tôi đều nông nỗi, đều ngang ngược như nhau vậy. Để rồi cho đến khi muộn màng, cho đến khi đổ vỡ lại tự cay đắng giày vò mình. Để rồi lại khóc hận một mình lần nữa trong ngày người này biết người kia có gia đình. Tại sao phải tự giết nhau lần mòn như vậy? Liệu có phải hai chúng tôi đều quá ngu xuẩn không? Có phải vì cả hai đều quá kiêu ngạo, quá hợm hĩnh không? Có phải vì cả hai đều mong chờ điều toàn mỹ nên cuối cùng ngậm ngùi chua xót thế này đây. Vậy thì Chương còn ép tôi phải nói làm gì chứ? Sao không để tất cả trôi qua, cho quá khứ chết mục nát, chết tang thương cho rồi. Còn khơi dậy làm gì đống tro tàn cũ kỹ? Thời gian cứ thế trôi đi, tôi vẫn không nói được tiếng nào. Chương lặng lẽ đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Sau cùng, chịu không nỗi, tôi lên tiếng:
- Về đi anh.
Chương thở dài:
- Cô Hai chưa trả lời tôi mà.
Tôi lắc đầu:
- Đừng ép tôi.
Chương bật đèn mui sáng lên, buồn bã:
- Đến bây giờ mà cô Hai - không – em vẫn còn giận tôi sao ?
Tôi cười thảm:
- Tôi lấy tư cách gì mà giận anh chứ ?
Giọng Chương càng lúc càng đục:
- Em kín đáo, giữ kẻ với tôi suốt bao nhiêu năm trời, không lẽ mà tội tôi nặng đến mức độ em không thể tha thứ được sao. Tôi đã nói hết lời mà em vẫn không hiểu lòng tôi. Nếu không giận sao em không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi im lặng. Một lúc Chương thở ra:
- Thôi như vầy. Tôi sẽ hỏi nhiều hơn nhưng em không phải trả lời, ra hiệu là đủ rồi.
Tôi ngần ngừ rồi sau cùng cũng đồng ý. Chương hỏi:
- Lúc còn đi học, em có biết tôi để ý em không?
Tôi lắc đầu. Chương hỏi:
- Sau này, khi về nhà, em có giận tôi không?
Tôi gật đầu. Chương hỏi:
- Thời gian đó tôi đã rất hối hận, em có biết không?
Tôi gật đầu. Chương tiếp:
- Đã nhiều lần tôi rất muốn tỏ bày tình cảm với em, em có biết không?
Tôi gật đầu. Chương hỏi:
- Em có tha thứ cho tôi không?
Tôi gật đầu. Chương lại hỏi:
- Trong lòng em, lúc đó có chút tình cảm nào với tôi không ?
Tôi gật đầu. Chương tiếp:
- Nếu lúc đó tôi nói tôi sẽ đưa em đi rất xa, em có bằng lòng đi với tôi không?
Tôi lắc đầu. Chương gặng lại:
- Tại sao ?
Tôi không nói. Một lúc anh thở dài, hỏi tiếp:
- Khi tôi đi rồi, em có buồn không?
Tôi ngần ngừ một lát rồi gật đầu. Dù sao thì tôi thực sự cũng đã thấy mình mất đi điều gì đó. Chương tựa đầu trên vô lăng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Khi nghe tin tôi lập gia đình, em như thế nào?
Tôi không trả lời. Chương hỏi tiếp:
- Thực lòng có buồn không?
Tôi gật đầu. Chương hỏi:
- Bao lâu?
Tôi giơ 3 ngón tay. Chương hỏi:
- Ba năm ?
Tôi lắc đầu. Chương hạ xuống:
- Ba tháng ?
Tôi lại lắc đầu. Chương thất vọng:
- Ba ngày ?
Tôi gật đầu. Chương im lặng một lát rồi nói:
- Dù sao cũng còn hơn không.
Rồi anh quyết định:
- Thôi ta về.
Chương cho xe chạy tiếp. Con đường về đến nhà tôi đã không còn xa. Chương bỗng hỏi:
- Sao lúc bà Ba hỏi chuyện tôi, em không có phản ứng gì?
Tôi rầu rầu:
- Trước đó tôi đã nghe nội tôi nói với má về suy nghĩ của gia đình anh. Tôi cũng như anh, thấy rằng mình không có cách gì thoát ra được.
Chương không hỏi gì thêm. Xe chạy một đoạn nữa đã thấy từ xa sáng lấp lánh ánh đèn khu công nghiệp. Tôi sắp trở về với mái ấm gia đình, với đứa con ngoan hiền và người chồng hiền lành rộng lượng.
Cuộc đời đã thật bao dung cho tôi, tôi đã hưởng trọn vẹn hạnh phúc mà người đàn bà nào cũng từng ước ao, cái hạnh phúc êm đềm nhẹ nhàng cuốn tròn tôi như con tằm lười biếng không buồn chui ra khỏi kén. Vợ chồng tôi không có xe hơi nhà lầu, không từng được bước lên đài danh vọng với những bằng khen, huy chương nhưng tôi không hề mơ ước gì hơn. Hạnh phúc đến cho những người biết tôn trọng cái mình hiện có. Chương là cây thông huyền thoại chỉ để tôi ngắm nhìn tự đằng xa hoặc gần gũi hơn là cây đại thụ bóng mát xum xuê che phủ tôi. Nhưng tôi không mơ ước được cây cao bóng cả như thế, tôi muốn được tự mình vươn lên, cứng cỏi trước gió, nắng và ngay cả trong từng cơn bão. Hôm nay Chương đã thổi đến trong tôi một cơn bão lòng, quay cuồng tôi trong miên man kỷ niệm, dẫn dắt tôi về những tháng ngày xa xôi vừa tươi đẹp vừa u buồn đó. Chương với chút sinh khí cuối cùng còn sót lại đã xô đẩy tôi dịu dàng vào mắt bão, quay cuồng tôi trong mùi vị quá khứ hỗn mang. Tôi không hề muốn gục ngã trong cái mùi quá khứ đó. Nó chỉ là mùi thôi, thoang thoáng đâu đây một chút hương vị ngọt ngào. Và chỉ là mùi nên nó không nuôi sống nỗi con người bằng xương bằng thịt này. Tôi cần một hạnh phúc đích thực. Một hạnh phúc đã được nhét vào tay tôi như quà tặng của thượng đế dành cho con người yếu đuối nhỏ hèn là tôi đây.
Đã đến lối rẽ vào nhà tôi, Chương cho xe chạy chậm lại, anh như nói một mình:
- Em biết không - mặc dù tôi biết là không còn cơ hội nhưng sao tôi vẫn ao ước rằng giá như có phép mầu nào đó cho thời gian quay ngược lại để tôi có thể nói với em rằng..
Tôi giơ bàn tay lên ngăn lại:
- Không cần nói đâu anh Chương, chúng ta tự hiểu mà.
Chương thở dài. Anh bỗng quay sang tôi:
- Cuối cùng , em có thể nói được với tôi điều gì đây.
Tôi ngậm ngùi:
- Em chỉ có thể nói được. Em phải về thôi . Đã trễ lắm rồi.
Chương mơ màng:
- Phải rồi. Đã trễ lắm rồi. Không còn thay đổi gì được nữa rồi.
Chương dừng xe trước đầu ngõ cho tôi xuống, anh chờ tôi đến trước sân nhà mới pha đèn cho xe chạy. Trời đã về khuya, tôi không vội vào nhà, đứng thẩn thờ dựa vào thân cây bàng trước sân. Tôi lại trở về với ngôi nhà thân yêu nhỏ bé của mình, trở về với người chồng hiền lành nhân hậu của tôi. Không phải là cây đại thụ vươn lên kiêu hãnh hay cây thông huyền thoại, Khang như cây bàng quen thuộc trước cổng - Vâng - Khang chỉ bình dị như cây bàng, nhỏ bé mà đơn giản tỏa ra một bóng mát đủ che rợp khoảng sân nhỏ trước nhà là tôi đây, bao bọc che chở tôi suốt hơn hai mươi năm, mãi đến bây giờ và chắc chắn sẽ đến ngày tôi nhắm mắt lìa đời. Khang của tôi là thế đó. Cây bàng thân yêu và giản dị của tôi.
Tôi lặng lẽ mở cửa vào nhà. Đã muộn quá rồi – cho tất cả.
Bắt đầu viết ngày 20/1/2007.
Viết xong ngày 28/9/2007
Anchu Phần chú thích của tác giả: Lưu Ý: 90% sự việc trong tác phẩm này là hư cấu.
(*1) thẳng: Tiếng người miền Nam gọi tắt: thằng đó.
(*2) thiên nga: Tiếng lóng dùng để chỉ những cô gái thuộc Quân đội Việt Nam Cộng Hòa xinh đẹp,được CIA huấn luyện, dùng nhan sắc mình làm mỹ nhân kế.
(*3) xề: một nốt nhạc thấp trong vọng cổ.
(*4) Minh Cảnh: Một nghệ sĩ cải lương nổi tiếng thuộc thập niên 60.
(*5)Bài thơ: Ngày rơi tháng rơi của tác giả Nam Hoa
(*6) Hai câu thơ trong bài Đôi bờ của tác giả Quang Dũng
(*7) Hai câu thơ của Thế Lữ.
(*8) Bài thơ: Bài kỷ niệm của tác giả Trần Dạ Từ.