Long Cương Vệ ra oai sấm sét
Đảo Thanh Hồ chịu thiệt rút lui
Cổ Ung liên lụy lão đui
Đại thành cường giả ngậm ngùi một phen
(Thơ: Everest)
- Cổ Ung! Nhanh, chạy về phía bắc.
Hạt Tử Kiếm Thánh vội cho truyền âm Cổ Ung.
Đằng Thanh Sơn chạy trước Hạt Tử Kiếm Thánh một chút, nếu Cổ Ung chạy loạn, kết quả sẽ bị Đằng Thanh Sơn một búa bổ thẳng vào người. Cổ Ung mặc dù có thần giáp hộ thể nhưng mặt vẫn để hở, với thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, búa hắn tuyệt đối sẽ bổ vào mặt Cổ Ung.
Hạt Tử Kiếm Thánh ở phía bắc của Đằng Thanh Sơn, Cổ Ung chạy về phía bắc... như vậy, có thể kéo gần khoảng cách với Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Dạ, sư tổ.
Cổ Ung lâm nguy bất loạn. Trong nháy mắt định ra phương hướng tốt nhất, chạy về phía bắc hơi chếch mạn tây một chút. Y chỉ thoát ra hơn mười trượng, hai đạo lưu quang một xoắn vào nhau cùng phủ xuống.
‘Lão già này thật là giảo hoạt.‘ Đằng Thanh Sơn giận đến ấn đường giật giật. Khi Cổ Ung bỏ chạy như vậy, làm ưu thế vượt lên trước của Đằng Thanh Sơn không còn nữa. ’Nhưng tốc độ của ngươi có bằng được với tốc độ của lưu quang của lưỡi phủ ta không? ‘ Khi đó Đằng Thanh Sơn còn cách Cổ Ung hơn mười trượng.
- Veo!
Đằng Thanh Sơn bất lưu tình xáng một búa vào đầu hắn. Chỉ thấy một lưỡi phủ vẽ thành hình bán nguyệt nhanh chóng bao phủ lấy Cổ Ung. Hạt Tử Kiếm Thánh biến sắc, cơ hồ như một phản xạ có điều kiện, đâm tới một côn. Một luồng ánh sáng màu đen bắn thủng lưu quang lưỡi phủ. Lưu quang trên lưỡi phủ vỡ vụn, nhưng vẫn bao phủ lấy Cổ Ung.
Trong lúc chạy, Cổ Ung đã khôn ngoan cúi đầu, đồng thời song chưởng che mặt lại.
- Bang!
Bảy tám luồng hào quan từ lưỡi phủ vỡ tan rồi bổ vào người Cổ Ung. Y như một nắm đất bị ném văng lên, một vòi máu từ miệng y phun ra.
- Vèo.
Hạt Tử Kiếm Thánh ôm lấy Cổ Ung, đồng thời lập tức bay lên không, trôi nổi giữa không trung.
- Không có việc gì chứ? - Hạt Tử Kiếm Thánh liền hỏi.
- Không sao, may mà có thần giáp.
Cổ Ung lúc này mới thở phào một hơi, sắc mặt tái nhợt, cùng Hạt Tử Kiếm Thánh lơ lửng giữa không trung. Y thán phục nhìn nhìn thần giáp trên người.
- Sư tổ, thần giáp quả nhiên rất lợi hại. Công kích của tên Kinh Ý căn bản không lưu lại dấu vết gì trên áo giáp. Con cũng chỉ bị chấn thương mà thôi.
Luồng lực công kích đó tuy lớn nhưng Cổ Ung cũng là cường giả tiên thiên kim đan, có chân nguyên hộ thể, công kích yếu ớt đơn thuần xuyên qua thần giáp mà có thể làm chấn thương y coi như không tệ rồi.
Thanh Sơn đứng trên mặt đất, chung quanh có vô số quân sĩ Thanh Hồ Đảo, căn bản không ai dám đến gần.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Hạt Tử Kiếm Thánh đang lơ lửng giữa không trung, giận dữ hét:
- Thiết Ngũ, sợ không dám xuống à?
Thanh âm như sấm, đến cả không ít quân sĩ Thanh Hồ Đảo chung quanh cũng phải bịt tai đau đớn.
- Hừ.
Hạt Tử Kiếm Thánh không để ý tới Đằng Thanh Sơn.
- Tên Cổ Ung không chết.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn lên người Cổ Ung.
- Phủ quang ly thể (ánh búa bay ra người) của ta cho dù có bị Hạt Tử Kiếm Thánh đâm vỡ vụn, cũng không phải là thứ mà tiên thiên kim đan có thể chống cự được. Cho dù mười tiên thiên kim đan cũng phải chết.
Điểm làm Đằng Thanh Sơn chú ý nhất chính là... chiến giáp màu bạc trên người Cổ Ung.
- Không có chút vết xước nào. Công kích cường giả hư cảnh mà cũng không thể lưu lại một vết xước trên đó sao?
Thị lực của Đằng Thanh Sơn rất tinh tường. Cho dù Cổ Ung đang ở trên trời cao hai trăm trượng, Đằng Thanh Sơn vẫn thấy rõ.
- Đây là thứ áo giáp gì vậy?
Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ thấy áo giáp như vậy. Hắn cũng hiểu, Cổ Ung không chết là dựa vào cái áo giáp này.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười.
Lúc này trên tường thành Giang Ninh quận thành, quân đội Quy Nguyên Tông đã phòng thủ vững vàng. Còn quân đội Thanh Hồ Đảo đang bị đẩy lùi ra đầu tường, tạm thời ngưng chiến. Kỳ thật cũng không thể không ngưng chiến. Long Cương vệ của Quy Nguyên Tông cũng tương đương với Kim Lân vệ của Thanh Hồ Đảo. Hơn nữa số lượng Long Cương vệ còn nhiều hơn nhiều!
Công thành là đi chịu chết.
Ba phương quân đội tự nhiên sẽ tạm thời ngưng chiến.
Không cần lo cho Quy Nguyên Tông nữa, tâm tư Đằng Thanh Sơn đặt ở vào bộ giáp trên người Cổ Ung ‘ cái này rốt cuộc là áo giáp gì.’
- Thiết Ngũ, không ngờ ngươi không mặc nó lại đưa bảo giáp cỡ này cho Cổ Ung mặc. Đúng là coi trọng hắn quá. - Đằng Thanh Sơn truyền âm.
Ở giữa không trung, lão mù áo đen cười lạnh truyền âm lại:
- Hừ! Sao, đỏ mắt rồi à? E rằng chính cả Thiên Thần cung của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ xuất ra được một hai bộ thần giáp. Ngươi không có tư cách có được nó chứ gì?
- Thần giáp?
Đằng Thanh Sơn từ câu nói của Hạt Tử Kiếm Thánh đã suy đoán ra - Thần giáp rất hiếm.
Thiên Thần cung thế lực như thế, dựa theo Hạt Tử Kiếm Thánh nói chắc cũng chỉ có một hai bộ thần giáp.
Kỳ thật Hạt Tử Kiếm Thánh nghĩ rằng Đằng Thanh Sơn xuất thân Thiên Thần cung, khẳng định phải biết thần giáp, do đó trong lúc nói chuyện cũng không chú ý giữ bí mật.
- Thanh Hồ Đảo các ngươi lấy thần giáp đâu ra? - Đằng Thanh Sơn truyền âm.
- Hừ, không phải chỉ có Thiên Thần cung ngươi mới có.
Hạt Tử Kiếm Thánh lở lửng giữa không trung, lúc này không có thời gian nói linh tinh với Đằng Thanh Sơn, lão đang quan sát quân đội Quy Nguyên Tông đánh với quân đội Thanh Hồ Đảo, đồng thời truyền âm trò chuyện với hai tướng quân trong số đại quân ba phương. Những tên tướng quân này chỉ cần nói chuyện bình thường, cho dù cách nhau hơn mười dặm, Hạt Tử Kiếm Thánh cũng có thể nghe được.
- Hả?
Hạt Tử Kiếm Thánh nghe hai tướng quân hồi báo, không khỏi chấn động ‘Quân đội lợi hại thế cơ à? Quy Nguyên Tông lấy đâu ra quân đội lợi hại như vậy? Không, hẳn là là của Thiên Thần cung rồi!‘
‘Thiên Thần cung quả là tông phái đáng sợ. Chỉ có chúng mới có thể bồi dưỡng ra được tinh anh như thế, có được quân đội với số lượng như thế. Quả nhiên giống như ta nghĩ. Thiên Thần cung sớm có dự mưu, đã cử một đội quân tinh anh tới Giang Ninh quận thành rồi. Một khi Thiên Thần cung tiến công Dương Châu ta thật, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, Dương Châu thật sự sẽ bị Thiên Thần cung chiếm lĩnh dễ dàng.‘ Hạt Tử Kiếm Thánh suy đoán.
Lão không thể chấp nhận việc Quy Nguyên Tông nho nhỏ chỉ thống lĩnh có một quận lại có thể có nhiều vũ giả nhất lưu như thế!
Lão ở giữa không trung, còn Đằng Thanh Sơn thì căn bản không thể phi hành, nhưng Hạt Tử Kiếm Thánh cũng không thể giết đám Gia Cát Nguyên Hồng được.
Bởi vì cường giả hư cảnh nhảy cao hơn trăm trượng, còn tường thành Giang Ninh quận thành thì cao bao nhiêu chứ? Do đó Hạt Tử Kiếm Thánh e rằng một khi hạ xuống thấp hơn mười trượng, Đằng Thanh Sơn chỉ nhảy một cái rồi tiến công lão giữa không trung. Lần này bị Đằng Thanh Sơn khống chế, Hạt Tử Kiếm Thánh quả là rất đau đầu.
Có Cổ Ung cần phải bảo vệ, lão cũng không thể toàn tâm đấu với Đằng Thanh Sơn được.
- Rút!
Hạt Tử Kiếm Thánh giận tím mặt, oán hận truyền âm hạ lệnh.
Nhất thời…
Trong phạm vi khu vực hai tướng quân được lệnh, không khỏi thở phào một hơi. Hai phương quân đội dưới tường thành đông và tường thành bắc bắt đầu triệt thoái. Ngay sau đó đội quân Thanh Hồ Đảo dưới tường thành phía tây cũng triệt thoái.
Nhìn Đằng Thanh Sơn dưới đất, Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Kinh Ý, hôm nay coi như ngươi gặp may.
- Đi.
Mang theo Cổ Ung, Hạt Tử Kiếm Thánh lập tức xé gió bay đi.
Giữa mây mù, chỉ có hai người là Cổ Ung và Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Sư tổ, Kinh Ý lợi hại như vậy, sư tổ cũng không giết được hắn à?
Cổ Ung đã thấy khi Hạt Tử Kiếm Thánh ném y bay đi đã rảnh tay tiến công Kinh Ý, thế mà không thể giết chết đối phương, thậm chí còn chẳng có thương tích gì.
- Hắn đương nhiên không phải là đối thủ của ta.
Hạt Tử Kiếm Thánh giọng đầy tự tin:
- Hôm nay ta phải bảo vệ cho con. Do đó, căn bản không thể đem hết toàn lực! Về phần vừa rồi ta ném con ra xa rồi tiến công Kinh Ý, là vì ta dùng chiêu thức tiến công không đúng... Ta lúc đó dùng chiêu thức nhanh nhất, cũng là chiêu ta sở trường nhất, chỉ cần hắn không đỡ được một chiêu, hắn chắc chắn sẽ chết.
- Nhưng cũng phải nói chiêu thức phòng ngự của hắn thì còn tinh diệu hơn cả ta. - Hạt Tử Kiếm Thánh thở dài.
- Do đó, dù dùng chiêu thức tinh diệu nhưng nếu đánh thật nhanh, căn bản cũng vô dụng.
- Muốn chính thức giết hắn không cần dùng chiêu thức tinh diệu, chỉ cần dùng lực công kích cực mạnh công kích! Mười thành lực thiên địa của ta tụ tập vào một kiếm! Dùng lực áp nhân... Cho dù hắn có thể miễn cưỡng ngăn trở khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, ta sẽ nhân cơ hội đó giết chết hắn.
Hạt Tử Kiếm Thánh nói.
Hạt Tử Kiếm Thánh trước giờ không thích dùng lực áp nhân, bởi vì lão rất tinh thông kiếm pháp.
Nhưng …
Ai ngờ gặp phải một Đằng Thanh Sơn có chiêu thức còn tinh diệu hơn cả lão. Kỳ thật cũng không trách Hạt Tử Kiếm Thánh, chiêu của Hạt Tử Kiếm Thánh có lợi hại tới mấy cũng không thể so được với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng sáng chế được.
- Đáng tiếc, lần này có con ở cạnh, ta không dám mạo hiểm một lần. - Hạt Tử Kiếm Thánh nói.
Hạt Tử Kiếm Thánh mang theo Cổ Ung, hóa thành một luồng lưu quang bay về phía Thanh Hồ Đảo.
Trên tường thành Giang Ninh quận thành vô số quân sĩ, đệ tử Quy Nguyên Tông, tất cả đều bận rộn cứu trị người bị thương, dọn dẹp thi thể. Tuyệt đại đa số người đều có vẻ hưng phấn và kích động vì được sống sót.
Quy Nguyên Tông thu được thắng lợi qua trận công kích của ‘Thanh Hồ Đảo’, một trong bát đại tông phái.
Đằng Thanh Sơn quay đầu đi về phía cửa thành. Ánh mắt rất nhiều đệ tử, quân sĩ Quy Nguyên Tông nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với vẻ sùng bái, kính ý, và cả cảm kích! Ai đã thấy trận đấu giữa hai đại hư cảnh, đều hiểu được nguyên nhân chính thắng lợi là nhờ vào ‘Kinh Ý’ tiền bối đã ngăn trở được lão mù áo đen đáng sợ của Thanh Hồ Đảo.
Vèo!
Đằng Thanh Sơn nhảy lên như một mũi tên, rồi dừng lại trên tường thành.
- Kinh Ý tiền bối.
Nhất thời đám người chung quanh, kể cả Yến trường lão, Nghê trưởng lão, Tang Phong đều tới cảm tạ. Yến trường lão thậm chí còn kích động quỳ xuống.
- Không cần, không cần.
Đằng Thanh Sơn vội nâng Yến trường lão dậy.
Đây là việc Đằng Thanh Sơn nên làm.
Bởi vì hắn là người của Quy Nguyên Tông!
Gia Cát Nguyên Hồng bên cạnh mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn. Ông mờ ảo thấy cảnh năm đó khi ‘nhập tông sát hạch’, lần đầu Đằng Thanh Sơn gia nhập vào Quy Nguyên Tông từng đánh Nhạc Tùng, đệ tử của kiếm thánh Thương Giang một trận.
Khi đó Gia Cát Nguyên Hồng đã phán định, tiền đồ của Đằng Thanh Sơn là vô cùng.
- Tiền đồ vô hạn, quả thật là vô hạn.
Gia Cát Nguyên Hồng trầm trồ.
- Nghe nói Thiên Nhãn Kiếm Thánh là cường giả hư cảnh đại thành.
Ngay lúc này...
- Tiểu Vân.
Một thân ảnh tuyệt lệ xuất hiện trên tường thành, trong lòng đang ôm hai tiểu hài tử, nhanh chóng chạy về phía Gia Cát Vân.
Đằng Thanh Sơn nhìn thân ảnh quen thuộc.
- Muội muội, là muội muội mình, Thanh Vũ!
- Thanh Vũ.
Gia Cát Vân đã bỏ áo giáp, người đầy băng bó, sắc mặt tái nhợt lập tức sáng mắt lên, cũng vội chạy tới.
- Cha, mẹ.
Hai đứa bé trong lòng Thanh Vũ phát ra những thanh âm trẻ con non nớt.
Thanh Vũ mắt sưng đỏ lên. Nàng nhìn những vết máu thấm ra từ những lớp băng trắng trên người Gia Cát Vân, sụt sịt muốn khóc.
- Tiểu Vân … Chàng…
- Không sao đâu, không sao đâu, đều đã qua rồi.
Gia Cát Vân cũng ôm một hài tử, mắt rơm rớm.
- Có thể thấy lại Thanh Vũ, có thể thấy lại hài tử, cho dù tàn phế ta cũng cam tâm.
Đằng Thanh Sơn đứng một bên, lặng lẽ nhìn muội muội mà mình thương yêu nhất, đột nhiên cảm thấy những cố gắng của mình đều vô cùng đáng giá.
Chỉ cần có thể thấy muội muội vui vẻ tươi cười là được.
Chỉ cần có thể thấy nụ cười của tộc nhân, làm gì cũng đáng giá.
Đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chính là Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười với hắn:
- Tất cả đều đã qua, Quy Nguyên Tông đã được bảo vệ, mọi việc đều tốt.!
- Vâng đều tốt.
Đằng Thanh Sơn gật đầu cười.
Đột nhiên hắn có cảm giác đặc biệt, vội ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang xé gió bay đến, lao thẳng về phía Đằng Thanh Sơn.
- Kinh Ý tiền bối, cẩn thận.
Nghê trưởng lão là người đầu tiên kinh hô. Họ đều biết những cường giả hư cảnh có thể bay là những người thụôc loại mạnh nhất trong những hư cảnh.
- Không sao đâu. - Đằng Thanh Sơn cười ra nghênh đón.
Chỉ thấy đạo kiếm quang đó dừng lại phía trước Đằng Thanh Sơn, hóa thành một bóng người. Chính là tông chủ Kiếm Tông áo đen mày trắng luôn luôn lạnh lùng.
- Hô Hòa huynh, chuyện gì thế? Người của Thanh Hồ Đảo đâu? - Y nghi hoặc hỏi.
Bùi Tam lệnh cho y tới đây đuổi Thanh Hồ Đảo đi, bảo vệ cho Quy Nguyên Tông.
- Lý huynh, người của Thanh Hồ Đảo đã đi rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Thiên 9, Chương 47. Nguồn gốc nội gia
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Quy Nguyên giải nạn đã xong
Thanh Sơn tiểu kế yên lòng mẹ cha
Khai tông còn một bước xa
Chiêu thu đệ tử việc là trước tiên
Thơ:everestvnvnn
- Đi rồi à?
Nam tử áo đen mày trắng nhìn bốn phía, y thấy trên tường thành đầy những vết máu, ngoài ra còn có rất nhiều lỗ thủng do đao thương chém vào. Dưới tường thành càng có nhiều thi thể hơn, rất hiển nhiên ở Giang Ninh quận thành vừa gặp một trường kiếp nạn. Y không khỏi thất kinh, ‘Hạt Tử Kiếm Thánh Thiết Ngũ nghe nói đã đạt tới hư cảnh đại thành. Trong số hư cảnh đại thành cũng coi như là một nhân vật nhất đẳng. Thế mà lại không thành công mà phải rút lui sao? Kinh Ý này...‘
- Gia Cát tông chủ, vị này là bạn tốt của tại hạ, ở xa vạn dặm đến đây.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng, cười giới thiệu.
- Tại hạ về chỗ ở trước để chiêu đãi hắn nhé.
- Cũng tốt.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười gật đầu.
- Nhưng Kinh Ý tiền bối nhất định phải tới tiệc mừng công đó.
Bị sư phụ mình gọi là Kinh Ý tiền bối, Đằng Thanh Sơn cũng hơi xấu hổ, nhưng đây là việc không thể không chấp nhận.
- Kinh Ý tiền bối, lần này nhờ có tiền bối.
Bọn người Nghê trưởng lão, Yến trường lão nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với ánh mắt tràn đầy vẻ tôn kính và cảm kích.
Trước mặt cường giả hư cảnh, họ đương nhiên phải cảm kích.
Đằng Thanh Sơn chỉ có thể cười, kéo nam tử áo đen mày trắng nhanh chóng ly khai tường thành.
Quy Nguyên Tông, phủ đệ Vũ trưởng lão.
Hai luồng lưu quang dừng lại giữa phủ đệ, hóa thành hai người. Một là Đằng Thanh Sơn áo bào trắng, một là tông chủ Kiếm Tông áo đen Lý Triều.
- Lý huynh, mời ngồi.
Đằng Thanh Sơn dắt Lý Triều tới một cái đình gần đó.
- Lần này, phiền Lý huynh đi xa một chuyến.
- Ha ha.
Kiếm Tông tông chủ luôn luôn lạnh lùng lúc này lại thoải mái cười lớn.
- Hô Hòa huynh, huynh đừng có giễu cợt tại hạ nữa. Lần này mặc dù tại hạ từ rất xa chạy tới, nhưng lại không có một chút tác dụng nào cho việc Quy Nguyên Tông có thể đuổi Thanh Hồ Đảo đi. Chẳng trách Hô Hòa huynh dám dùng tên giả ‘Kinh Ý’ chọc vào Hạt Tử Kiếm Thánh ‘Thiết Ngũ’, hóa ra vốn là người tài cao gan lớn.
Biết Đằng Thanh Sơn có thể một mình đuổi Hạt Tử Kiếm Thánh đi, Kiếm Tông tông chủ Lý Triều trong lòng cũng hơi đề phòng.
- Lý huynh.
Đằng Thanh Sơn vội nói:
- Tại hạ chỉ trước trận tiền ngẫu nhiên đột phá... Nếu không, sao tại hạ lại bảo Tiểu Quân viết thư cho cung chủ chứ.
- Ừm.
Lý Triều gật đầu.
Y cũng phát hiện khí tức của Đằng Thanh Sơn khác với lần trước. Nhưng thông qua khí tức mà phán định thực lực là việc rất khó. Tỷ như khí tức của Hạt Tử Kiếm Thánh có màu đen hỗn độn, nhưng cũng có hư cảnh đại thành có khí tức có thể mang đủ mọi màu sắc. Việc này có liên quan tới việc ngộ đạo của họ.
Có người trước ngộ ra hai ba loại đường nhỏ, sau đó lại dung hợp hai ba loại đường nhỏ đó, ngộ ra một loại đường lớn, tỷ như Sinh Đạo.
Khí tức chỉ có thể mơ hồ phán định được thực lực một người.
Lý Triều thán phục dò hỏi:
- Hô Hòa huynh đệ, tốc độ tiến bộ của huynh thật sự là kinh người. Theo tại hạ được biết, năm đó lúc ngươi còn ở đại thảo nguyên huynh còn chưa tiến vào hư cảnh, bây giờ mới vài năm... sợ là còn cách hư cảnh đại thành rất gần rồi.
- Lý huynh, huynh thấy tại hạ cảnh bây giờ, không hình dung được lúc chưa đột phá tại hạ chật vật ra sao đâu.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.
- Vì tại hạ không có sư môn, do đó lúc đột phá hư cảnh, phạm vào một lầm lẫn rất lớn.
- Lầm lẫn rất lớn? - Lý Triều giật mình.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Tại hạ không phải nghiên cứu một đạo, mà là kiêm tu mấy đạo. Khi thì tu luyện cái này, khi thì tu luyện cái kia.
Lý Triều liền nói:
- Việc này rất không nên! Người có tuổi thọ có hạn, còn đạo thì vô cùng. Phân tán tinh lực kiêm tu vài loại ‘Đạo’, e rằng tới đại hạn thì một đạo cũng chẳng thành.
- Tại hạ không có sư môn, không ai dạy tại hạ cả.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.
- Tại hạ cứ mù quáng một người tu luyện, trong lúc xuất hải khổ tu, tại hạ hoàn toàn chuyên tâm vào việc tu luyện. Tại hạ không biết, tu luyện tới đâu mới tiến vào hư cảnh. Cũng may trời không phụ kẻ hữu tâm, cuối cùng cũng có một đạo đại thành!
- Một đạo đại thành, tại hạ mới hiểu được lúc trước ta đi đường quanh co.
- Nếu tại hạ chuyên tâm một đạo, tối thiểu cũng tiết kiệm hơn mười năm. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Ừm.
Lý Triều cũng gật đầu đồng ý. Y nào biết Đằng Thanh Sơn đang nói khoác.
Đằng Thanh Sơn tiếp tục nói:
- Nhưng có mất cũng có được, mấy đạo khác của tại hạ đều tới chỗ đột phá. Một đạo tu thành, chẳng mấy chốc đạo thứ hai cũng đột phá. Lần này trận trận đánh với Thiết hạt tử, cơ duyên xảo hợp, tại hạ cũng đã đột phá, ngộ thêm được một đạo. May mà tên Thiết hạt tử mang theo ‘Cổ Ung’. Cổ Ung là người có hy vọng nhất đạt tới hư cảnh của Thanh Hồ Đảo. Thiết hạt tử chỉ còn có hai mươi năm, mạng của Cổ Ung còn trọng yếu hơn việc diệt Quy Nguyên Tông nữa. Do đó, lúc tại hạ và lão đại chiến, lão phải phân tâm chiếu cố cho Cổ Ung.
- À, hiểu rồi. - Lý Triều giật mình.
Y luôn luôn rất kinh ngạc. Dù sao Hạt Tử Kiếm Thánh cũng chính là hư cảnh đại thành thành danh đã lâu. Sao khách khanh ‘ Hô Hòa ’ có thể nhanh chóng đuổi lão đi như vậy được?
Nguyên lai là vì Cổ Ung.
Thiên Thần cung có kế hoạch muốn tấn Dương Châu, đương nhiên cũng hiểu rất rõ về Thanh Hồ Đảo, biết ý nghĩa của ‘Cổ Ung’ đối với Thanh Hồ Đảo.
- Việc đã xong, tại hạ không làm phiền nữa.
Lý Triều đứng lên.
- Lần này rõ là làm phiền Lý huynh rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng đứng lên.
Lý Triều cười ha ha:
- Cái gì mà phiền toái? Không có gì phiền cả. Chờ Thiên Thần cung tiêu diệt xong ‘Hồng Thiên Thành’, đến lúc đó tại hạ sẽ rảnh hơn nhiều. Khi nào rảnh huynh cứ việc tìm tại hạ. Huynh có một thê tử là quyền giáo chủ. Thê tử huynh biết rõ tại hạ sống ở đâu vào lúc nào.
- Hơn nữa, sư phụ tại hạ cũng rất muốn gặp huynh. Đến lúc đó, huynh có thể gặp được sư phụ tại hạ rồi. - Lý Triều nói.
- Cung chủ?
Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.
Đây này nhân vật đáng sợ đã khai sáng Thiên Thần cung. Mặc dù chưa gặp, Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy rất kiêng kỵ lão.
Ngắn ngủn mấy trăm năm đã xây dựng được cơ nghiệp không thua gì ‘Ma Ni Tự’. Nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế, trong cảm giác của Đằng Thanh Sơn, e rằng lướt mắt khắp Cửu Châu Đại Địa và Đoan Mộc Đại Lục hiện lúc này, cung chủ Thiên Thần cung phải được xếp hàng đầu!
- Ừm, đến lúc đó nhất định phải đi gặp chứ. Tại hạ cũng rất khâm phục cung chủ. - Đằng Thanh Sơn cười bảo.
- Ha ha...
Lý Triều cười, lập tức chắp tay, hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía bắc.
Tiệc mừng công cùng ngày, từ buổi chiều một mạch tới đêm khuya. Hiển nhiên việc sống sót sau tai nạn làm rất nhiều người đều rất kích động. Mặc dù nói lần này Quy Nguyên Tông cũng đã chết không ít quân sĩ, đệ tử nhưng đối với Quy Nguyên Tông thì không tính là tổn thất nặng nề. Đây đã xem như là một kết quả tốt nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn cùng hành tẩu trên đường phố Giang Ninh quận thành. Đằng Thanh Sơn ngưng kết không gian chung quanh hai người, để thanh âm không thể truyền ra ngoài.
- Muốn gặp cha mẹ con không?
Gia Cát Nguyên Hồng cười lớn.
- Vâng, rất muốn gặp. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Chuẩn bị một lí do chưa?
Gia Cát Nguyên Hồng hỏi. Bất luận như thế nào, theo Gia Cát Nguyên Hồng lúc này Đằng Thanh Sơn vẫn chưa thể bộc lộ thân phận. Theo dự định của Gia Cát Nguyên Hồng, Đằng Thanh Sơn tốt nhất là đạt tới hư cảnh đại thành, rồi có thêm thần thú bất tử Phượng Hoàng, khi đó mới là thời cơ tốt nhất để công khai thân phận.
- Làm cho hai cụ an tâm một chút.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Vài năm nay họ không có tin tức gì, luôn rất lo lắng.
Đêm qua kỳ thật Đằng Thanh Sơn đã âm thầm lặng lẽ quan sát song thân. Hắn thấy cha mẹ rất thương tâm vì hắn.
Dù sao hắn cũng đã rời nhà bốn năm chẳng có tin tức gì, cha mẹ nào mà có thể không lo lắng chứ?
...
Chỗ ở của dòng họ Đằng. Tối hôm qua Quy Nguyên Tông cử hành tiệc mừng công, trong dòng họ Đằng cũng cử hành tiệc mừng công. Dù sao nhờ vào chiến thắng dòng họ Đằng cũng không cần ẩn giấu, trốn tránh. Ở tiệc mừng công tối hôm qua trong tộc, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm đương nhiên cũng trở về. Họ đương nhiên có chỗ ở trong dòng họ.
- Tông chủ.
- Tông chủ.
Vừa tiến vào trong tông, không ít thiếu niên, thanh niên, đàn bà dòng họ Đằng khẩn trương cung kính hành lễ với Gia Cát Nguyên Hồng.
- Ha ha.
Gia Cát Nguyên Hồng cười chào hỏi.
Nhưng những tộc nhân trong phủ đệ của họ trên con đường thì không nhận ra Đằng Thanh Sơn chính là Kinh Ý. Cũng không có gì lạ, chỉ có rất ít người dòng họ Đằng gia nhập vào quân đội Quy Nguyên Tông. Cũng chẳng có mấy người được như Đằng Thanh Hổ là thấy Đằng Thanh Sơn ra tay đại chiến với Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Vĩnh Phàm huynh đệ.
Gia Cát Nguyên Hồng đứng trước một căn nhà, cười kêu.
‘Két’, cửa phòng mở ra. Chính Viên Lan ra mở cửa.
- A, tông chủ. Mời vào, mời vào.
Viên Lan cười quay đầu lại gọi.
- Phàm ca, tông chủ tới này.
- À, tông chủ hả?
Đằng Vĩnh Phàm hai tay lăn bánh xe, cũng đi ra khỏi nhà.
Khi vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đứng cạnh Gia Cát Nguyên Hồng, họ đều hơi nghi hoặc. Dung mạo của Đằng Thanh Sơn khác với lần trước họ gặp Đằng Thanh Sơn khi hắn lần đầu tiên về Quy Nguyên Tông. Đây là dung mạo của thân phận Kinh Ý. Hai người họ cũng không thể nhận ra. Nhưng họ cảm giác được... thanh niên thần bí trước mắt, có một khí tức làm họ cảm thấy rất thân thiết.
- Vị này là ai?
Đằng Vĩnh Phàm cười hỏi.
- Các người chính là cha và mẫu thân của Thanh Sơn huynh đệ à.
Đằng Thanh Sơn cố nén kích động, hỏi.
- Đúng! Đúng!
Viên Lan lập tức trở nên kích động, đến cả Đằng Vĩnh Phàm cũng vội lăn ghế lăn tới gần, có vẻ rất kích động.
- Các hạ biết Thanh Sơn nhà chúng ta à?
- Thanh Sơn sao rồi?
Đằng Vĩnh Phàm còn bình tĩnh, chứ hai mắt Viên Lan đã có nước mắt. Con cái ra ngoài bặt tin làm bà đêm đêm đều lo lắng, chờ đợi.
Nhìn cha mẹ tóc đã lốm đốm, Đằng Thanh Sơn tâm tình rất xúc động. Hắn cố nén lòng, nói:
- Bá phụ, bá mẫu. Đúng, tại hạ biết Thanh Sơn, đã gặp hắn rồi.
- Thật à, Thanh Sơn bây giờ như thế nào rồi?
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều kích động, mặt ửng đỏ.
- Hắn rất tốt.
Đằng Thanh Sơn gật đầu bảo:
- Bây giờ đang trên một hòn đảo yên tĩnh ở hải ngoại tiềm tu. Hắn bảo ta khi nào về Cửu Châu, nói cho hai người một tiếng là Thanh Sơn rất khỏe. Hy vọng hai người tự chiếu cố cho bản thân mình.
Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm ứa nước mắt.
- Thật tốt quá! Tạ ơn ông trời, Thanh Sơn hắn không có việc gì.
Viên Lan không kìm hãm được nước mắt chảy ròng ròng.
- Khóc gì mà khóc, hài tử tốt mà, khóc gì mà khóc.
Đằng Vĩnh Phàm vội kêu lên.
Đột nhiên Đằng Vĩnh Phàm giật mình, nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ chần chờ:
- Thanh Sơn thật ở trên hòn đảo ở hải ngoại à? Các hạ... các hạ không gạt chúng ta chứ?
Đằng Thanh Sơn nói:
- Thanh Sơn dạy cho tại hạ một bộ quyền pháp do hắn tự nghĩ ra. Hắn nói, tại hạ diễn lại bộ quyền pháp này là các người sẽ tin ngay.
Nói rồi, Đằng Thanh Sơn lập tức lui ra phía sau hai bước, thi triển ‘Hổ Quyền’. Đây là quyền pháp mà Đằng Thanh Sơn năm đó giao cho tông tộc họ Đằng.
Vừa thấy quyền pháp, hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều kích động đến không thể khống chế được.
...
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan lưu Đằng Thanh Sơn lại một canh giờ, sau đó Đằng Thanh Sơn không thể ở lại được nữa, hắn sợ mình không khống chế được tâm tình, vội ra khỏi nhà.
- Thanh Sơn.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Con không có việc gì.
Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng sóng vai cùng đi.
- Sư phụ, con chuẩn bị thu một nhóm đệ tử.
- Hả?
Gia Cát Nguyên Hồng ngơ ngác, rồi cười:
- Đây là chuyện tốt. Nói đi, muốn điều kiện gì, đã có nội kình chưa? Mấy tuổi?
- Không cần có nội kình, thiếu niên mười tuổi có gân cốt tốt không khiếm khuyết gì là được.
Đằng Thanh Sơn nói.
Không cần nội kình? Gia Cát Nguyên Hồng thở phào một hơi. Loại thiếu niên này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Trước hết giúp con tìm một ngàn đứa. - Đằng Thanh Sơn nói.
Đằng Thanh Sơn tự nhận, cho dù trước mặt ‘Hạt Tử Kiếm Thánh’, bằng vào Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, hắn cũng có thể tự bảo vệ được. Do đó, việc phát dương quang đại nội gia quyền nhất mạch cũng nên chính thức bắt đầu rồi.
Thiên 9, Chương 48. Niềm vui bất ngờ
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Chiêu thu đồ về Giang Ninh Quận
Đằng Thanh Sơn lại bận ngày đêm
Tu luyện từng bước tiến thêm
Đao Trì đột phá,thành niềm hân hoan
(Thơ: everestvnvnn)
- Ha ha… Thanh Sơn, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu thiếu niên muốn học được nội kình. Huống chi là do hư cảnh dạy lại càng cầu cũng không cầu được.
Gia Cát Nguyên Hồng cười vui vẻ:
- Cứ yên tâm, đừng nói một ngàn, ngay cả năm ngàn cũng là việc rất dễ dàng.
- Một ngàn là đủ rồi, e rằng ba tháng sau, trong một ngàn này phần lớn đều sẽ bị đào thải. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
Tu luyện nội gia quyền có yêu cầu rất cao về cả tư chất lẫn nhận thức. Tuy nói thiên địa linh khí ở Cửu Châu Đại Địa rất sung túc, rất thích hợp với việc tu luyện hơn thế giới của Đằng Thanh Sơn kiếp trước nhiều. Nhưng cho dù như thế thì trong một ngàn, cũng giỏi lắm chỉ có khoảng một trăm người thích hợp với nội gia quyền đã là không tệ rồi. Hơn nữa cũng chỉ có hai người là Đằng Thanh Sơn và đại đồ đệ ‘Đằng Thú’ là có thể dạy được nội gia quyền. Có quá nhiều đệ tử cũng không có cách nào dạy hết.
- Ừm, nghiêm khắc một chút cũng tốt.
Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên trịnh trọng dặn dò:
- Thanh Sơn, sau này con không được tiết lộ quá nhiều với cha mẹ con .
Kỳ thật khi Đằng Thanh Sơn chủ động tiết lộ tin tức, nói cho cha mẹ là nhi tử của họ bây giờ vẫn còn bình an, Gia Cát Nguyên Hồng mặc dù cũng chấp nhận được nhưng cũng hơi bất an.
Lúc trước ở chỗ Đằng Vĩnh Phàm, Gia Cát Nguyên Hồng đã dặn dò vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, phải vì nhi tử của họ ‘Đằng Thanh Sơn’ mà đừng nói ra việc này.
- Để cha mẹ an tâm thì con mới cảm giác yên ổn được.
Đằng Thanh Sơn thầm than. Vừa nghĩ tới nước mắt của cha mẹ, hắn đã cảm thấy áy náy rồi.
- Không đề cập tới việc này nữa.
Đằng Thanh Sơn cố nở nụ cười.
- Kinh Ý tiền bối.
Đột nhiên một tiếng gọi vang truyền đến.
Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng đều ngẩng đầu nhìn lại, chính là Đằng Thanh Hổ đang đi tới.
- Tông chủ, Kinh Ý tiền bối.
Đằng Thanh Hổ rất nhiệt tình chào. Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu:
- Đằng Thanh Hổ, đúng không? Trên tường thành tại hạ đã gặp huynh.
Một câu này làm Thanh Hổ vô cùng kích động. Đây là cường giả hư cảnh chứ bộ. Đằng Thanh Sơn lại chỉ một thiếu niên bên cạnh đang nâng một khối đá nặng hơn mười cân:
- Đằng Thanh Hổ, huynh bảo tên tiểu gia hỏa đó tới đây một chút.
- Ừm, được.
Đằng Thanh Hổ vội gọi về phía bên đó.
- Tiểu Hầu Tử, tới đây.
- Nhị thúc.
Thiếu niên đó vội chạy tới. Nó hiển nhiên rất sùng bái Đằng Thanh Hổ, vừa nghe lời là tới ngay. Đằng Thanh Hổ chỉ vào Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn nói:
- Tiểu hầu tử, hai vị này đều là tiền bối đại nhân rất tài ba đó.
- Hồng Hầu bái kiến hai vị đại nhân. - Thiếu niên hành lễ rất cung kính.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười. Trong dòng họ Đằng, xét về bối phận, ông nội của Đằng Thanh Sơn là họ lót Vân, cha là Vĩnh, còn đám người Đằng Thanh Sơn là ‘ Thanh’. Thiếu niên này có chữ ‘Hồng’, nhỏ hơn Đằng Thanh Sơn một lứa.
- Tiểu Hồng Hầu, ngươi nhìn theo ta làm vài động tác nhé.
Đằng Thanh Sơn nói rồi, chân phải nghiêng về một phía, hai tay chống phía sau, một chân đứng vững.
- Bảo trì thời gian mười hơi thở.
- Đơn giản.
Đằng Hồng Hầu cũng làm theo động tác này.
- Làm thêm một cái nữa.
Đằng Thanh Sơn tùy ý làm sáu động tác. Hồng Hầu làm theo khá dễ dàng.
- Ừm, tốt lắm! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
- Mười một tuổi. - Hồng Hầu trả lời.
- Đằng Thanh Hổ, huynh giúp tại hạ hỏi cha mẹ hắn. Nếu cha mẹ hắn nguyện ý cho tên tiểu gia hỏa theo tại hạ học võ, tại hạ sẽ mang hắn theo.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Tuy nói lúc trước có nói với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng là cần người mười tuổi trở xuống, kỳ thật nội gia quyền cũng không phải quá chú ý tới điểm này.
Lịch sử kiếp trước có không ít người mười lăm, mười sáu tuổi bắt đầu tu luyện, cuối cùng đạt tới tông sư. Giống như Tam đệ tử ‘Tiết Tân’ của Đằng Thanh Sơn, lúc mới luyện còn lớn tuổi hơn.
- Đồng ý, khẳng định đồng ý! Cha hắn cũng không ngu. Tiền bối có thể dạy hắn là việc cầu cũng không cầu được.
Đằng Thanh Hổ rất kích động. Y đã nhìn trận đấu kinh thiên động địa dưới tường thành... bản thân y cũng muốn bái sư.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Cứ ở nhà đi, hai ngày nữa dẫn hắn tới Quy Nguyên Tông.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng cùng nhau ly khai.
Trên đường phố.
- Sư phụ, thấy rõ con làm sáu động tác không?
Đằng Thanh Sơn hỏi:
- Chỉ cần là có gân cốt hoặc từ bé đã rèn luyện, đều có thể dễ dàng làm được sáu động tác này. Sư phụ, lúc người giúp con thu một ngàn thiếu niên, cứ dựa theo những động tác này. Ai có thể làm được tốt sáu động tác này là thu ngay.
- Động tác này không khó, vào thời buổi loạn lạc này, hài tử nhà ai từ bé không luyện tập chứ. Phần lớn đều có thể làm được.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.
- Ta lập tức an bài người bắt đầu chọn đám thiếu niên.
- Nhưng vì cần khảo sát sáu động tác của chúng, do đó có thể chậm một chút.
Gia Cát Nguyên Hồng cười giọng chắc chắn:
- Ba ngày sau, hẳn là có thể thu đủ đó.
...
Ngày hôm sau, đầu tháng tư, Quy Nguyên Tông chính thức bắt đầu tuyển những thiếu niên mười tuổi và dưới mười tuổi.
Bên trong Quy Nguyên Tông, đám trưởng lão, hộ pháp nghe thế, lại là do ‘Kinh Ý tiền bối’ tuyển thiếu niên, ai nấy đều kích động vô cùng. Mọi người đều cho cháu, tằng tôn mình, chỉ cần là có tuổi phù hợp, đều tới tham gia sát hạch. Còn cả Giang Ninh quận thành, và những thôn làng quanh Giang Ninh quận thành, khi nhận được thông cáo, đặc biệt biết không thu bạc, lập tức cũng đưa hài tử tới.
Ngay đầu nhận ba trăm người.
Ngày hôm sau, đặc biệt là những người nhận được tin tức muộn, tỷ như những người ở gia đình bình thường trong Giang Ninh quận thành, phần lớn ngày hôm sau mới đưa hài tử tới. Do đó ngày hôm sau tuyển được rất nhiều.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, đã tuyển đủ một ngàn người.
Ngày hai tháng tư, Quy Nguyên Tông phái ra một ngàn binh vệ hộ tống bọn nhỏ tiến về Nghi thành quận Giang Ninh. Quy Nguyên Tông cũng rất yên tâm về vấn đề an toàn. Bởi vì Đằng Thanh Sơn đi cùng với bọn nhỏ tới Nghi thành.
- Tiền bối, bọn nhỏ chịu được việc chạy như vậy không?
Thiên nhân trưởng thiên nhân đội cung kính hỏi.
- E rằng sẽ không chịu nổi đó.
- Ngươi dựa theo tốc độ lúc trước ta phân công mà làm.
Đằng Thanh Sơn ra lệnh:
- Đồng thời truyền lệnh xuống... Phàm là ai không kiên trì được tới Nghi thành, sẽ trục xuất về nhà.
- Dạ.
Thiên nhân trưởng đáp rất cung kính.
Đằng Thanh Sơn nhìn đám hài tử. Tu luyện nội gia quyền yêu cầu có nghị lực hà khắc hơn tu luyện nội kình rất nhiều. Tu luyện nội kình chỉ cần khoanh chân tĩnh tọa, đắm chìm vào việc tu luyện vài canh giờ. Còn tu luyện nội gia quyền lại rất khô khan, không có lấy một cảnh giới nhất định nào.
Chỉ khi tới cảnh giới cực cao, mới có thể đánh quyền được.
- Ba trăm dặm đường, xem như chặng đầu cho bọn nhỏ tôi luyện. Không biết một ngàn hài tử, trên con đường ba trăm dặm sẽ bị đào thải bao nhiêu đứa.
Đằng Thanh Sơn cũng đi với bọn nhỏ.
Ba trăm dặm, hài tử đều đeo ba lô nhỏ. Mặc dù nói tố chất thân thể đều không tệ, nhưng theo tốc độ do Đằng Thanh Sơn đặt ra, bọn nhỏ cũng phải cố hết sức.
Ngày đầu, đã có rất nhiều hài tử kêu là chịu không nổi. Nhưng sau khi những sĩ quan tuyên bố, phàm là có người không muốn đi sẽ bị đưa trở về, tất cả những hài tử đều nghiến răng kiên trì.
Dù sao bị đào thải như vậy, khẳng định sẽ bị người nhà mắng.
Nhưng ngày hôm sau, có mười ba hài tử chịu không nổi, sụp đổ, khóc bỏ cuộc.
Ngày thứ ba, có năm mươi sáu hài tử khóc bỏ cuộc.
Ngày thứ tư, có mười một hài tử bỏ cuộc, ngày thứ năm, có thứ sáu hài tử bỏ cuộc.
Giữa trưa ngày thứ sáu, đã đến Nghi thành. Tới một phủ đệ rất lớn do Quy Nguyên Tông chuyên môn an bài, lúc này không ít hài tử khóc ngay tại chỗ. Lộ trình buổi chiều ngày thứ sáu không có một hài tử nào bỏ cuộc.
Nói cách khác, năm ngày rưỡi chạy liên tục, có tám mươi sáu hài tử bỏ cuộc. Một ngàn thiếu niên còn lại chín trăm mười bốn thiếu niên.
- So với ta nghĩ thì tốt hơn một chút.
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
- Năm ngày rưỡi, chạy ba trăm dặm...
Phải biết là đường quan đạo cũng không phải bằng phẳng gì. Năm ngày rưỡi chạy, quả là một sự hanh hạ đối với rất nhiều trẻ con. Song có một bộ phận hài tử lại đi rất nhẹ nhàng.
Rất nhiều thiếu niên ở nông thôn từ bé được rèn luyện, một ngày đi trăm dặm cũng không phải việc khó.
...
Tám tháng tư, chín trăm mười bốn hài tử đều an bài ổn thỏa. Ngày hôm đó để cho bọn chúng nghỉ ngơi một chút, không có giao việc gì cho chúng cả.
Còn Đằng Thanh Sơn thì cưỡi Lục Túc Đao Trì, dẫn đại đồ đệ ‘Đằng Thú’ từ Thái A Sơn Mạch trở về.
Hung Thú Bang bây giờ đã có địa vị ổn định ở Thái A Sơn Mạch. Hơn nữa thực lực của ‘Dương Đông’, ‘Tiết Tân’ cùng với một đám bang chúng Hung Thú Bang, đã có thể đứng vững, không cần cương kình cường giả Đằng Thú ra tay nữa.
...
Qua đầu tháng tư, trong phủ đệ khổng lồ đặc biệt được san phẳng một cái sân luyện võ cực lớn. Chín trăm mười bốn hài tử ai nấy đều đứng nghiêm. Ở gần đó có hộ vệ Quy Nguyên Tông và đám người hầu được đặc biệt an bài đang cười cười nhìn đám hài tử.
Đằng Thú khoác áo da thú đứng trước mặt trên chín trăm hài tử, ánh mắt Đằng Thú làm bọn nhỏ khiếp vía.
- Sư phụ.
Đằng Thú quay đầu nhìn về phía xa xa.
Đằng Thanh Sơn chợt xuất hiện ở cửa phòng, nhưng chớp mắt Đằng Thanh Sơn đã biến mất khỏi cửa phòng, rồi xuất hiện cạnh Đằng Thú cách đó trăm trượng.
- Oa!
- Trời ạ.
- Có thần tiên.
Có một vài hài tử không kìm được phải kinh hô. Ai nấy trợn tròn mắt. Đến cả đám hộ vệ, người hầu do Quy Nguyên Tông an bài ai nấy cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đằng Thanh Sơn nhìn bộ dáng nhóm hài tử đang khiếp sợ này, không khỏi khẽ mỉm cười. Kỳ thật rất nhiều sư phụ đều ngay từ đầu hơi triển lộ thực lực để cho các đệ tử cố gắng tu luyện.
- Rất nhiều người đều muốn học võ.
Đằng Thanh Sơn thanh âm không lớn, nhưng lại quanh quẩn khắp nơi, vang lên bên tai từng thiếu niên.
- Nhưng ở Quy Nguyên Tông cũng chỉ có một ngàn người có cơ hội tới đây. Trong quá trình chạy, có tám mươi sáu người mất đi cơ hội. Các ngươi tổng cộng là chín trăm mười bốn người.
- Trong chín trăm mười bốn người các ngươi, sau này sẽ có tám trăm người, thậm chí nhiều hơn không chịu nổi bị đào thải phải về nhà.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Đám hài tử này, nhỏ nhất sáu tuổi, lớn nhất mười một tuổi đã hiểu chuyện rồi. Nghe nói có tám trăm người hoặc nhiều hơn có thể bị đào thải, đứa nào đứa nấy đều bị dọa khiếp.
- Nhưng... chỉ cần kiên trì tới cuối cùng, các ngươi sẽ thành cường giả tài ba.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên dậm chân một cái.
Ầm ầm...
Cả mặt đất rung lên. Trên chín trăm hài tử sợ tới mức phải ồ lên, không ít hài tử té ngã xuống. Chỉ thấy dưới chân Đằng Thanh Sơn xuất hiện một cái hố sâu dài chừng hơn mười trượng, sâu hoắm. Dưới sự khống chế của Đằng Thanh Sơn, vết nứt trên mặt đất cũng không kéo dài tới chỗ những hài tử đang đứng.
- Oa.
- Đây là...
Bọn nhỏ đều khiếp sợ nhìn đường nứt sâu hoắm thật lớn. Cho dù là người thường đào vệt nứt đó, cũng phải đào rất lâu.
Một cái dậm chân?
Đừng nói là bọn nhỏ, chính cả đám hộ vệ, người hầu xa xa cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
- Chỉ cần các ngươi khắc khổ tu luyện, sẽ có cơ hội làm được như vậy.
Đằng Thanh Sơn chỉ vào Đằng Thú bên cạnh.
- Từ bây giờ trở đi, các ngươi đều theo đại đệ tử của ta ‘Đằng Thú’ học tập.
Đằng Thú tiến lên một bước, ánh mắt lãnh liệt.
Đằng Thú cùng ngày cũng nện vài quyền vào hòn giả sơn vô dụng gần đó làm đá nát vụn ra, làm đám trẻ vô cùng sùng bái nhìn Đằng Thú... Một tòa giả sơn đó bằng đá, nặng trên vạn cân, vài quyền đập nát bấy, chúng chưa từng thấy ai lợi hại như vậy cả.
Dựa theo sự phân phó của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú chỉ dạy cho chúng một chiêu - Tam Thể Thức!
Cẩn thận day tất cả điểm quan trọng và cách hô hấp của Tam Thể Thức, dựa theo thuyết pháp của Đằng Thanh Sơn: ‘A Thú, Tam Thể Thức chính là bổn nguyên căn cơ của nội gia quyền ta. Ngay cả ngươi, cũng phải thường xuyên luyện tập. Đừng có xem thường việc dạy bọn nhỏ luyện Tam Thể Thức. Trong lúc dạy chúng, ngươi tự nhiên sẽ ôn cũ biết mới, sẽ có cảm ngộ mới. Phải biết là, dạy người cũng là tu luyện.‘
Nghe thế, Đằng Thú lại càng dạy hơn chín trăm hài tử chăm chú hơn.
Cái hay nhất của đại đệ tử ‘Đằng Thú’ chính là nghe sư phụ. Chỉ cần là Đằng Thanh Sơn giao nhiệm vụ, y đều cẩn thận hoàn thành.
Giữa nội viện của đại phủ đệ, có một luyện võ trường hơi nhỏ. Bình thường ngoại trừ Đằng Thú, Đằng Thanh Sơn cấm bất kỳ hộ vệ, người hầu và đám thiếu niên đi vào. Phàm là có ai dám vào, đám thiếu niên thì đuổi ngay về nhà, đám hộ vệ và người hầu thì bị nhốt vào tù.
Từ đó không ai dám tới quấy rầy nữa.
- Ba tháng, Cửu Châu Đại địa có thiên địa linh khí sung túc, sau khi luyện tập Tam Thể Thức, đứa nào có tư chất tốt hẳn là trong một tháng đã xuất hiện nội kình rồi. Tư chất kém hơn, hai tháng cũng có nội kình mới đúng.
Đằng Thanh Sơn định ra định mức kế tiếp. Trong vòng ba tháng nếu không luyện ra nội kình, coi như đào thải.
Phải biết là năm đó Đằng Thanh Sơn khi chỉ mới là một hài đồng ba tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, một tháng đã thành công rồi.
Nửa tháng sau, trên luyện võ trường ở nội viện.
Lục Túc Đao Trì gục ở cạnh đó, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang luyện thương pháp. Lục Túc Đao Trì thỉnh thoảng lại vung đao của mình lên.
- Thân pháp cận chiến của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mặc dù hoàn mỹ, nhưng thích hợp với mình mới là tốt nhất.
Đằng Thanh Sơn căn cứ vào Du Ngư thân pháp, ‘địa hành thuật’, kết hợp thêm với thân pháp ẩn chứa trong Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, dần dần sửa chữa, dung hợp thành một bộ thân pháp thích hợp với mình.
Mặc dù không bằng sáng chế hoàn mỹ của Vũ Hoàng, nhưng khi sử dụng Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thoải mái.
- Xoẹt! Xoẹt!
Luân Hồi thương vung lên, khi thì hóa thành những đóa hoa lê, khi thì hóa thành một cầu vồng vắt ngang bầu trời, khi thì giống như cái máy khoan khổng lồ hủy diệt thiên địa. Tiếng rít đáng sợ thậm chí còn làm đám thiếu niên ở ngoài luyện võ trường sợ tới mức run lên.
- Thống khoái, thống khoái!
Thân pháp phối hợp với thương pháp, đằng Thanh Sơn tựa như một con cá trong nước, lúc lại tựa như một con beo nhanh và mãnh liệt, phối hợp với thương pháp rất thoải mái.
Nhưng Đằng Thanh Sơn đắm chìm trong thương pháp lại không phát hiện ra, lúc nãy Lục Túc Đao Trì còn đang quan sát Đằng Thanh Sơn luyện thương, dần dần bây giờ nó không còn nhìn Đằng Thanh Sơn nữa, mà đắm chìm vào đao pháp của nó. Theo thời gian trôi qua... Đằng Thanh Sơn luyện thương cực kỳ thoải mái, còn chung quanh thân thể Lục Túc Đao Trì bắt đầu dần dần hiện lên đạo đạo kim quang.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn rốt cục tỉnh lại không luyện thương nữa. Vừa quay đầu lại đã thấy ở góc luyện võ trường, toàn thân Lục Túc Đao Trì xuất hiện kim quang chói mắt, giống như mặt trời kim sắc đang mọc.
- Hống...
Lục Túc Đao Trì đột nhiên gầm lên như đau đớn thống khổ, lại giống như một tiếng rú điên cuồng thiên địa. Nhất thời kim quang vô tận trong thiên địa điên cuồng tràn vào Lục Túc Đao Trì. Kim quang vô tận giống như vòng xoáy trong đại dương, thậm chí còn làm cho những hòn giả sơn chung quanh bị nghiền thành đá vụn bay tung tóe.
- Chẳng lẽ, Lục Túc Đao Trì nó...
Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng lên, trong lòng lại cảm thấy kích động vạn phần.
Thiên 9, chương 49. Lục Túc Đao Trì hư cảnh
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Lục Túc Đao Trì vào hư cảnh
Đằng Thanh Sơn đành bái hạ phong
Thầy trò bàn chuyện chưa xong
Quy Nguyên lai tín trong lòng không yên
(Thơ: everestvnvnn)
Lực thiên địa hành Kim như đại dương mênh mông tụ tập lại làm Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy run sợ. Cả nội viện luyện võ trường bị khí vàng sắc bén chém nát cả bãi cỏ, thậm chí còn không ít đá bị vỡ tung bay tóe, những viên đá như cùng một lúc bay bay tán loạn ra bốn phương tám hướng.
Trên luyện võ trường ở ngoại viện, hơn chín trăm tiểu hài đang đang luyện tập hầu quyền, đứa nào đứa nấy đang nhảy nhót lung tung.
Đột nhiên...
- Hống...
Trong nội viện truyền ra tiếng gầm vang vọng thiên địa làm cho đám hài tử sợ tới mức nhảy lên, đến cả Tổng sư phụ của chúng là Đằng Thú cũng phải kinh hãi. Vừa quay đầu lại đã thấy nội viện tràn ngập đạo đạo kim quang. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn còn có những viên đá vỡ bay ra.
- Cẩn thận.
Đằng Thú lao nhanh tới trước người một hài đồng, một quyền đá nát viên đá. Hơn chín trăm hài tử vẫn còn chút ngây thơ, không biết đang phát sinh chuyện gì.
Phốc! Một viên đá nện vào bụng một hài tử. Hài tử này lập tức a lên một tiếng đau đớn, khóe miệng ứa máu.
- Nằm cả xuống!
Đằng Thú gầm lớn.
Một tháng rưỡi qua, đám hài tử này đã quen nghe Đằng Thú ra lệnh, chúng không dám do dự chút nào, tất cả toàn bộ đều nằm xuống.
Vèo! Vèo! Vèo!
Những viên đá, đá vụn từ trong nội viện bắn ra, nhanh chóng lướt qua đầu đám hài tử đang nằm rạp trên mặt đất. Đám hài tử này ai nấy sợ tới mức không dám ngẩng đầu, hai tay che đầu, những đôi mắt mắt đen láy đều cẩn thận dán mắt vào những viên đá bay vụt qua.
Khoảnh khắc sau.
An tĩnh, không còn đá bay ra nữa.
- Ủa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
- Dường như trong nội viện có kim quang.
- Không còn đá bay ra nữa.
Đám hài tử này đều ngẩng đầu lên, vô cùng cẩn thận nhìn quanh. Lúc này Đằng Thú vội hét lên:
- Đình chỉ luyện quyền, về chỗ ở các con nghỉ ngơi đi.
- Dạ, sư phụ.
Hơn chín trăm hài tử cùng hô, thanh âm rất trong trẻo. Sau đó hơn chín trăm đứa trẻ như ong vỡ tổ hưng phấn chạy về phía chỗ ở, cả đám tíu tít.
- Con không có việc gì chứ?
Đằng Thú đến gần hài tử lúc nãy. Hài tử đó chính là người xui xẻo duy nhất bị viên đá đập bị thương.
- Không sao đâu.
Hài tử cắn môi trả lời, mặt trắng bệch.
- Người đâu, người đâu mau tới đây, bảo đại phu tới xem.
Đằng Thú vội kêu hộ vệ, người hầu vốn luôn luôn ở gần đó. Lập tức có hai hộ vệ dìu hài tử đó đưa đến phòng đại phu trong phủ.
Đằng Thú thì quay đầu chạy về phía nội viện, cảm thấy rất nghi hoặc:
- Vừa rồi có chuyện gì thế? Tiếng gầm đó tựa hồ là tiếng gầm của Lục Túc Đao Trì.
...
Trong nội viện hoàn toàn hoang tàn. Chẳng những luyện võ trường biến thành một đống hoang tàn, đến cả những căn nhà gần đó cũng bị những ‘vết thương’ khắp nơi. Đằng Thú vừa chạy vào, tới cạnh Đằng Thanh Sơn, vội hỏi vẻ kinh ngạc:
- Sư phụ, vừa rồi có chuyện gì thế? Quả trứng vàng to đùng là...
Trên luyện võ trường, đang có một quả trứng vàng thật lớn! Trứng vàng hình bầu dục này dài hơn mười trượng, cao mấy trượng.
- Đây là Lục Túc Đao Trì. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Lục Túc Đao Trì? Sao nó biến ra như vậy, chẳng lẽ...? - Đằng Thú cũng đã đoán được.
- Ừm, hẳn là như vậy.
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào quả trứng vàng hình bầu dục. Vừa rồi hắn thấy rất rõ cảnh này. Kim quang vô tận điên cuồng tụ tập, rồi thu liễm, bao Lục Túc Đao Trì thành một quả trứng vàng hình bầu dục. Nhìn kỹ thì quả trứng vàng khổng lồ này còn có nhiều tia khí vàng sắc bén bốc lên.
- Lục Túc Đao Trì sắp đột phá hư cảnh rồi à? - Đằng Thú lộ vẻ vui mừng.
- Đợt lát nữa sẽ biết.
Thanh âm Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt cho thấy hắn lúc này cũng rất kích động.
Ngày trở lại Cửu Châu Đại Địa, mặc dù cũng đã giúp được cho Quy Nguyên Tông, nhưng vẫn rất khó chịu.
Dù sao, thực lực của mình vẫn không đủ. Nếu có một con yêu thú hỗ trợ thì lại khác hẳn. Nhưng bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh thì đang học với mẫu thân về một tuyệt học thuộc loại riêng cho bất tử Phượng Hoàng. Dựa theo Phượng Hoàng mẹ nói, ngắn thì nửa năm, lâu là một năm.
Đây là một con số ảo. Kỳ thật tới giờ đã qua nửa năm rồi, nhưng Thiên Vân Sơn vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Nhưng...
Chờ đợi mãi mà bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh không tới, nhưng Lục Túc Đao Trì lại đột phá, thật ra là một sự kinh hỉ bất ngờ. Lục Túc Đao Trì là sinh vật có thể sống dưới đất. Nói về tốc độ phi hành, nó chậm hơn Thanh Loan lúc chưa đột phá một chút, nhưng nói về khoan đất thì ngay từ ban đầu, Lục Túc Đao Trì lúc chưa đột phá tới hư cảnh thì Thanh Loan cũng không có tài khoan đất bằng Lục Túc Đao Trì được.
- Yêu thú đột phá tới hư cảnh đều sẽ biến dạng. Thanh Loan biến thành bất tử Phượng Hoàng, con Long Quy khổng lồ cũng biến thành Kim Sắc Long Quy nhỏ đi nhiều. Không biết Lục Túc Đao Trì biến thành cái dạng gì.
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào quả trứng khổng lồ có khí vàng sắc bén bốc cao trước mắt, trong lòng rất chờ đợi.
Cứ thế mà chờ, cũng không biết qua bao lâu rồi...
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy sắc thái của quả trứng vàng khổng lồ này dần dần nhạt đi, loãng ra.
Đột nhiên, quả trứng vàng khổng lồ thu lại với một tốc độ nhanh chóng, tựa như trái tim co lại!
- Xoẹt!
Khi co rút tới mức độ nhất định.
- Bùng!
Không ít khí vàng sắc bén còn thừa đã bùng nổ tóe ra, hóa thành vô số lực thiên địa hành Kim trở về với thiên địa. Cả nội viện luyện võ trường khôi phục sự yên tĩnh nhưng... trên luyện võ trường đã có thêm một con quái vật rất đặc biệt.
Đúng, là quái vật!
Đây là một quái vật đứng thẳng như con người. Nó cao đại khái hai trượng (năm thước), hai chi dưới giống như hai chân đứng thẳng, nhưng hai chi dưới đó lại vô cùng cường tráng mạnh mẽ, hơn nữa còn rất dài, đặc biệt là gai nhọn ở xuống chi dưới cực kỳ sắc nhọn, chính là một cây đao!
Ngoài chi dưới, nó còn có những đôi chân khác, đôi chi trên cũng chính là bốn cánh tay! Cánh tay hơi bẹt và rộng một chút, bốn cánh tay căn bản là những thanh đao kỳ dị! Hơn nữa quanh chi dưới và bốn cánh tay còn có những mũi gai bén nhọn, mỗi một mũi gai đại khái dài một thước ( hai mươi lăm cm ), trên mỗi cánh tay đều có những mũi nhọn xếp chỉnh tề, cuối mỗi cánh tay tháng đều có cả trăm cây mũi nhọn, như tay áo xếp trên cánh tay này vậy.
Từ bộ dáng của nó còn có thể phân biệt nó rất tương tự con Lục Túc Đao Trì lúc trước.
Nhưng...
Lân giáp Lục Túc Đao Trì bây giờ toàn bộ đã biến thành màu đen, mơ hồ còn có chút kim sắc lấm tấm rất rõ. Hai cái chim thu lại trong người, giống như một cái áo choàng. Hai mắt trên cái đầu hình tam giác bây giờ càng biến thành đỏ như máu. Ai bị nó nhìn cũng có cảm giác như lâm vào một biển máu chập chùng.
- Sư phụ, đây là Lục Túc Đao Trì à?
Đằng Thú nuốt nước bọt khan.
Đằng Thanh Sơn nhìn quái vật kim loại trước mắt, cũng không khỏi giật mình. Lục Túc Đao Trì toàn thân bao trùm một tầng lân giáp, đến cả bốn cánh tay và chi dưới cũng đều là ẩn trong lân giáp... Đằng Thanh Sơn có một loại cảm giác, loại lân giáp đen tuyền, mơ hồ có kim sắc lấm tấm này là thứ lân giáp đáng sợ nhất mà hắn gặp qua. Trên lân giáp mơ hồ ẩn chứa khí tức, thậm chí đáng sợ không thua gì Yêu Long Tử Tích năm đó đang ngủ say ở Hàn Đàm.
‘Lân giáp e rằng có khẳ năng phòng ngự không thua gì lân giáp của Yêu Long Tử Tích. Dù sao Yêu Long Tử Tích cũng quá lớn... còn thân thể Lục Túc Đao Trì lại nhỏ như thế, quả chính là tinh hoa. Hơn nữa Lục Túc Đao Trì vốn có thân thể phòng ngự rất ghê hồn. Lần đó bị lửa của Thanh Loan đốt mà cũng chỉ bị bỏng thôi... Bây giờ đạt tới hư cảnh, lại thu nhỏ lại. Như vậy uy lực phòng ngự của lân giáp này còn ghê gớm hơn.‘
Đằng Thanh Sơn thậm chí còn nghĩ đến...
Lột lân giáp của Lục Túc Đao Trì xuống, chế thành một bộ áo giáp, phòng ngự tuyệt đối mạnh. Nhưng... Lục Túc Đao Trì là động đội bằng hữu của mình.
‘Lục Túc Đao Trì, khí tức khổng lồ sắc bén thật.‘ Đằng Thanh Sơn cảm giác được trong khu vực có một luồng khí vàng sắc bén tụ tập thành rồi khí tức cường đại.
Cũng là hư cảnh đại thành nhưng khí tức của Yêu Long Tử Tích cường đại hơn Hạt Tử Kiếm Thánh nhiều.
Cùng một đạo lý, Lục Túc Đao Trì sống mấy ngàn năm một khi đột phá đạt tới hư cảnh, khí tức của nó cũng sẽ cường đại ghê hồn!
- Hống...
Lục Túc Đao Trì phát ra một tiếng gầm gừ về phía Đằng Thanh Sơn, con mắt đỏ như máu lại lộ ra sự hưng phấn cùng với chiến ý.
Đằng Thanh Sơn cảm giác được chiến ý của Đao Trì, không khỏi cười to lên:
- Ha ha, sao? Vừa mới đột phá đã muốn ta với tỷ thí à? Đến đây đi!
Lúc này trường thương nâng lên, cười cười. Lục Túc Đao Trì hưng phấn gầm lên một tiếng, hai cánh chấn động, cơ hồ như thuấn di tới cạnh Đằng Thanh Sơn.
Hoắc! Hoắc!
Bốn cái cương giáp đao trên cánh tay lóe ra ánh sáng lạnh buốt, bổ thẳng về phía Đằng Thanh Sơn.
- Nhanh thật.
Đằng Thanh Sơn trở tay không kịp, vội cầm ngang thương, lúc này lập tức bị lực đạo cuồng mãnh của Lục Túc Đao Trì đánh bay đi.
...
Sau khi Lục Túc Đao Trì đạt tới hư cảnh, đấu với Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn xem ra đã phải cam bái hạ phong.
Đằng Thanh Sơn sử dụng Luân Hồi thương, chứ không phải là Khai Sơn Thần Phủ, có thể thấy Lục Túc Đao Trì cũng rất đáng sợ. Dựa theo Đằng Thanh Sơn nói: ‘Lục Túc Đao Trì, là đao khách đáng sợ nhất! Những cao thủ khác có hai tay, nó có bốn tay, thỉnh thoảng còn dùng hai chi dưới tập kích. Toàn thân lân giáp có phòng ngự cực mạnh.. Dựa vào hai đôi cánh, việc xê dịch như chớp trong phạm vi nhỏ lại càng đáng sợ hơn. Gặp phải đối thủ như vậy, đánh sao cho thấu?‘
Ghen tị!
Làm cho người ta buộc phải ghen tị mà. Mới vào hư cảnh đã ghê gớm như vậy.
Yêu thú vốn là như vậy, đặc biệt là yêu thú có thiên phú dị bẩm. Tỷ như ‘Thanh Loan’ được coi như đứng đầu trong đám yêu thú, tỷ như con ‘Lục Túc Đao Trì’ cũng rất gần với Thanh Loan. Hơn nữa, chúng vừa vặn lại đột phá ‘Hành Hỏa Chi Đạo’, ‘hành Kim chi đạo’, phụ thêm vào thiên phú của chúng.
...
Có Đao Trì giúp, Đằng Thanh Sơn tin tưởng mười phần. Gia Cát Nguyên Hồng cũng tới sống ở Nghi thành, phòng ngừa Hạt Tử Kiếm Thánh tập kích.
Sau khi Đao Trì đột phá nửa tháng.
Trong nội viện.
Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng ngồi đối diện nhau.
- Ừm, đến giờ hơn chín trăm hài tử đã có bốn mươi hai đứa luyện ra nội kình.
Đằng Thanh Sơn đáp.
- Cái gì, ít thế à?
Gia Cát Nguyên Hồng nghi hoặc.
- Không ít.
Đằng Thanh Sơn cười. Dựa theo Tam Thể Thức và Hầu Quyền để luyện ra nội kình, khó hơn việc dựa vào nội kình bí tịch luyện ra nội kình nhiều.
- Thêm một tháng nữa, nếu không luyện ra nội kình, sư phụ đưa chúng về Quy Nguyên Tông đi.
Ngay lúc này…
Bên ngoài có một người đi vào, chính là Đằng Thú. Dù sao những người khác cũng không có tư cách tiến vào nội viện.
- Sư phụ, Gia Cát tông chủ, đây là mật tín do Quy Nguyên Tông vừa mới phái người đưa tới. - Đằng Thú vội cung kính đưa ra.
- Mật tín?
Gia Cát Nguyên Hồng mở ra, lập tức sắc mặt đại biến.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
- Con xem này.
Chương 50. Phát động toàn diện
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Thần Sơn quân tiến U Châu
Hồng Thiên Thành sẽ còn đâu là thành
Hạt Tử phản ứng càng nhanh
Tìm cường Xạ Nhật, công thành Quy Nguyên
(Thơ: everestvnvnn)
- Hả?
Đằng Thanh Sơn vừa thấy nội dung mật tín.
- Đại quân Thiên Thần Sơn quả nhiên đã tiến sát U Châu rồi.
Trên mật tín nói là từ đại thảo nguyên phía bắc, đã xuất hiện vô số quân đội, từ các khu vực tiến sát U Châu. Số lượng quân đội rất nhiều, rất mạnh làm cho người ta kinh ngạc. Căn cứ vào điều tra sơ bộ của Quy Nguyên Tông, quân đội từ bắc đại thảo nguyên lúc này chính là của thế lực lớn nhất bây giờ, quân đội của Thiên Thần Sơn.
Kỳ thật không cần điều tra.
Lúc trước khi Đằng Thanh Sơn ly khai Thiên Thạch Đảo, lúc đó Thiên Thần Sơn đã bắt đầu bắt đầu tiến công ‘Tuyết Ưng Giáo’ rồi, bắt đầu quá trình thống nhất cả đại thảo nguyên. Với cường thế của Thiên Thần Sơn, bây giờ cả đại thảo nguyên có tới chín phần đã bị khống chế.
Thảo nguyên có thể cử ra đại quân như thế cũng chỉ có Thiên Thần Sơn thôi.
- Căn cứ vào điều tra, họ có trăm vạn đại quân, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn.
Gia Cát Nguyên Hồng giọng thán phục:
- U Châu vốn toàn lực phòng ngự công kích từ Thanh Châu, không ngờ từ đại thảo nguyên phương bắc lại có đại quân như thế nên họ trở tay không kịp, lập tức mất đi ba quận.
- Hồng Thiên Thành phải thua.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Bây giờ chỉ xem mất thời gian dài hay ngắn thôi.
- Thanh Sơn, không đơn giản như ngươi tưởng đâu.
Gia Cát Nguyên Hồng cười.
- Trong thiên hạ, chỉ có Ma Ni Tự mới có thể chiếm lĩnh hai châu! Bất luận là Vũ Hoàng môn, hay Doanh Thị Gia Tộc hoặc Ma Ni Tự, đều sẽ không trơ mắt nhìn Thiên Thần cung lớn mạnh đâu. Họ khẳng định sẽ nhúng tay.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn không khỏi gật đầu.
- Phải xem Thiên Thần cung mạnh bao nhiêu. Nếu rất mạnh, bằng với Hồng Thiên Thành mấy ngàn năm trước đã chinh chiến hơn phân nửa Cửu Châu, Ma Ni Tự cũng chỉ có thể nhìn nó chiếm lĩnh nhiều địa bàn thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng phân tích.
...
Tin tức này không có gì ghê gớm đối với Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn. Họ sớm đã biết nhưng... Thanh Hồ Đảo sau khi có được tin này lại vô cùng hoảng sợ.
...
Thanh Hồ Đảo, trên Kiếm Nhận Sơn.
- Không ngờ ‘Thiên Thần Sơn’ ở đại thảo nguyên cũng là một bộ phận của Thiên Thần cung.
‘Thiết Phiền’ với mái tóc vàng óng cau mày.
- Nghe nói Thiên Thần Sơn là một thế lực cực lớn đã đấu với Tuyết Ưng Giáo vài lần. ‘Thiên Thần’ của Thiên Thần Sơn là đệ nhất cường giả thảo nguyên, nhân vật hư cảnh đại thành.
Lão mù mặc đồ đen khoanh chân ngồi đột nhiên mở lời:
- ‘Thiên Thần’ của Thiên Thần Sơn còn có một bộ thần giáp.
- Thần giáp?
Cổ Ung đã biết thần giáp lợi hại như thế nào chợt cả kinh.
- Thiên Thần cung quá mạnh.
Thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh hơi khàn đi.
- Lúc trước mặc dù ta lo lắng, nhưng ta vẫn luôn cho rằng Thiên Thần cung có một nhược điểm lớn, đó chính là không có đủ quân đội, không có đủ căn cơ mạnh! Dù sao nó chiếm lĩnh Thanh Châu không tới một năm, nhân mã quá ít.
- Nhưng bây giờ...
- Có Thiên Thần Sơn thảo nguyên, trên đại thảo nguyên, nam nữ khi lên ngựa chính là binh lính dũng mãnh. Phái ra mấy trăm vạn quân đội là việc rất đơn giản.
Hạt Tử Kiếm Thánh biết có phiền toái lớn rồi.
Có cường giả hư cảnh cũng vô dụng. Dù sao cũng không thể để vài cường giả hư cảnh đi chém giết mấy trăm vạn binh lính? Binh lính cũng không ngu, không đứng yên đó cho ngươi giết. Khi ngươi giết chết được mấy vạn người, những binh lính khác sớm đã công thành, chiếm lĩnh trận thế rồi.
Có cường giả hư cảnh cường đại, lại có quân đội mạnh, thế lực như thế là đáng sợ nhất.
Trầm mặc!
Ba người Hạt Tử Kiếm Thánh, Thiết Phiền, Cổ Ung đều trầm mặc. Họ đều biết, một khi Thiên Thần cung thành công công chiếm được U Châu, mục tiêu kế tiếp nhất định là Dương Châu! Dù sao chỉ cần không ngu, khẳng định sẽ không đi công chiếm Yến Châu của Tuyết Ưng Giáo, đối mặt với Doanh Thị gia tộc, uy hiếp Vũ Hoàng môn.
- Sư tổ.
Cổ Ung mặc trường bào vải bố đột nhiên mở lời
- Nói đi. - Hạt Tử Kiếm Thánh giọng trầm trầm.
- Thiên Thần cung rất mạnh.
Cổ Ung nói:
- Mạnh tới mức Thanh Hồ Đảo ta căn bản không có cách nào chống cự được. Có thể không thể dễ dàng vượt qua kiếp nạn lần này. Chúng ta bây giờ chỉ có thể tận lực cải thiện hoàn cảnh vị trí của Thanh Hồ Đảo chúng ta
- Tiếp tục nói. - Hạt Tử Kiếm Thánh sực nghĩ ra.
- Nhược điểm của chúng ta, một là ít hư cảnh, hai là trong Dương Châu còn có một cái đinh, cái đinh của Thiên Thần cung - Quy Nguyên Tông.
- Môi hở răng lạnh, nếu chúng ta bị diệt, Xạ Nhật Thần Sơn sẽ là người chết kế tiếp.
Cổ Ung cất giọng trầm thấp:
- Do đó, Xạ Nhật Thần Sơn khi biết tin tức này cũng sẽ sợ hãi! Cái chúng ta cần làm là liên hợp với Xạ Nhật Thần Sơn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt Quy Nguyên Tông. Ít nhất làm cho Dương Châu ta bền chắc như thép trước.
Hai người Thiết Phiền, Hạt Tử Kiếm Thánh đều hơi hiểu ra.
- Tên Kinh Ý... Con muốn...
Hạt Tử Kiếm Thánh nói trầm trầm.
- Kinh Ý đóng quân ở Quy Nguyên Tông. Làm Quy Nguyên Tông trở thành một trú điểm của Thiên Thần cung ở Dương Châu.
Cổ Ung nói lạnh lùng:
- Sư tổ, người đi Xạ Nhật Thần Sơn mời cường giả hư cảnh cùng với ‘Xạ Nhật Thiên Lang’ của Xạ Nhật Thần Sơn, rồi điều khiển Ngân Giao quân. Ngân Giao quân từ điểm đóng quân ở biên giới quận Giang Ninh chỉ cần hai canh giờ là có thể tới rồi. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Quy Nguyên Tông, tiêu diệt Quy Nguyên Tông.
- Nếu Kinh Ý ở Thanh Châu hoặc U Châu, khi hắn nhận được tin bồ câu của Quy Nguyên Tông thì đã chậm. Khi đó Quy Nguyên Tông đã bị diệt, chúng ta đại công cáo thành!
- Nếu Kinh Ý còn ở đó cũng không sao cả. Sư tổ và Xạ Nhật Thần Sơn liên thủ, còn có yêu thú Thiên Lang, giết chết ngay tên ‘Kinh Ý’.
Hai mắt Cổ Ung lạnh đi.
- Hừ, đợi khi Thiên Thần cung nhận được tin phái người cứu viện, Quy Nguyên Tông đã bị diệt, Kinh Ý đã chết! Thiên Thần cung đã nhòm ngó Dương Châu ta, giết một cường giả hư cảnh của chúng thì đã sao?
Hạt Tử Kiếm Thánh khẽ gật đầu.
Bây giờ đã là thế cục cá chết lưới rách rồi!
- Thiết Phiền, con lập tức truyền tin cho quân đội Ngân Giao quân đóng ở biên giới quận Giang Ninh.
Hạt Tử Kiếm Thánh phân phó:
- Bảo chúng chuẩn bị, chờ ta mời người tới trực tiếp đánh chúng.
- Cổ Ung, con theo ta đi Xạ Nhật Thần Sơn.
Vươn tay nắm Cổ Ung, lão mù áo đen kéo theo Cổ Ung xé gió bay về phía tây nam.
Xạ Nhật Thần Sơn cao vút trong mây. Trong đám mây, trên núi Xạ Nhật Thần sơn, trước hai tòa nhà gỗ, một con cự lang bộ lông sáng lóe đang nằm ngủ. Hai hán tử thợ săn mặc áo da thú đang nằm ngủ khò khò, tiếng ngáy vang như sấm. Ngay lúc này...
Tên thợ săn tóc đen mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vèo!
Một luồng lưu quang màu đen hạ xuống hóa thành hai người, chính là Hạt Tử Kiếm Thánh và Cổ Ung.
- Thiết hạt tử, sao lại tới?
Tên thợ săn tóc đen cười hắc hắc rồi ngồi dậy. Xạ Nhật Thiên Lang đang nằm trên mặt đất khẽ mở mắt liếc liếc, rồi lại tiếp tục ngủ.
- Cổ Ung, con nói đi.
Hạt Tử Kiếm Thánh bảo.
- Nhị vị.
Cổ Ung nói hùng hậu.
- Nếu nhị vị tiếp tục như vậy... ngàn năm cơ nghiệp của Xạ Nhật Thần Sơn sợ sẽ bị hủy diệt đó.
Vù!
Hai hán tử thợ săn đều đứng lên lạnh lẽo nhìn Cổ Ung.
- Nói vậy hai vị cũng biết quan hệ giữa Thiên Thần Sơn và Thiên Thần cung.
Cổ Ung không lo lắng chút nào.
- Việc này có nghĩa là gì thì ta không cần nói nhiều. Tại hạ thiết tưởng, Thanh Hồ Đảo mà bị diệt... người kế tiếp chính là Xạ Nhật Thần Sơn. Nếu Thanh Hồ Đảo chúng ta có thể tồn tại, có chúng ta chặn phía trước, Xạ Nhật Thần Sơn các vị tự nhiên bình yên vô sự.
Hai hán tử thợ săn đều cười.
Thanh Hồ Đảo chính là nơi ngăn cách giữa Xạ Nhật Thần Sơn và Thiên Thần cung.
- Các ngươi tới đây làm gì? - Tên thợ săn tóc đen cười nói.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói:
- Chỉ một câu thôi. Thân Công Đồ, ông mang theo Xạ Nhật Thiên Lang cùng ta chỉ huy Ngân Giao quân, nhanh chóng tới Quy Nguyên Tông. Có Kinh Ý ở đó thì giết Kinh Ý, đạp bằng Quy Nguyên Tông. Nếu hắn không ở đó, cứ đạp bằng Quy Nguyên Tông! Trận này cần một chữ ‘nhanh’!
- Cho dù Thiên Thần cung nhận được tin cũng không kịp viện binh.
Hạt Tử Kiếm Thánh nói lạnh lùng.
- Cần một chữ nhanh?
Tên thợ săn tóc đen và thợ săn tóc bạc nhìn nhau, họ kỳ thật biết Thiên Thần Sơn đã phái ra mấy trăm vạn đại quân tiến sát U Châu, cũng cảm thấy bất an.
- Sao, tới lúc này mà còn không thấy được dã tâm của Thiên Thần cung à?
Hạt Tử Kiếm Thánh cười lạnh một tiếng.
Tất cả mọi người đều không ngu.
Bề ngoài Xạ Nhật Thần Sơn đi giúp Thanh Hồ Đảo. Nhưng trên thực tế chính là giúp cho Xạ Nhật Thần Sơn.
- Được, lập tức xuất phát.
Tên thợ săn tóc đen gật đầu.
- Nhưng phải thật nhanh.
- Ta đương nhiên biết việc này.
...
Lần này có thể nói tác chiến nhanh như chớp. Nếu chậm, Thiên Thần cung cử cường giả hư cảnh đến, Thanh Hồ Đảo coi như toi công.
...
Hạt Tử Kiếm Thánh cùng tên thợ săn tóc đen Thân Công Đồ, mang theo Xạ Nhật Thiên Lang, cùng chạy tới nơi đóng quân của Ngân Giao quân ở biên giới bắc quận Giang Ninh. Đến nơi đóng quân, vì cẩn thận bọn người Hạt Tử Kiếm Thánh đợi tới quá nửa đêm, người đang ngủ say nhất lập tức xuất động quân đội!
Hạt Tử Kiếm Thánh hy vọng Quy Nguyên Tông có thể phát hiện ra Ngân Giao quân chậm một chút!
Ba vạn Ngân Giao quân!
Đều cưỡi thượng đẳng chiến mã, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Giang Ninh quận thành. Lần trước hành quân mất hơn nửa đêm mới đến, nhưng lần này, tốc độ Ngân Giao quân nhanh hơn quân đội bình thường nhiều. Vì muốn nhanh hơn, họ cởi giáp cho ngựa, đám lính cũng chỉ mặc khinh giáp.
Không có gánh nặng mấy trăm cân, chiến mã thượng đẳng chạy như bay.
...
Cộp! Cộp! Cộp!
Mặt đất như rung động, chỉ thấy hai ba thớt kỵ binh chạy song song. Đội quân kỵ binh liếc mắt nhìn không tới cuối điên cuồng lao về phía Giang Ninh quận thành ở phía nam. Tất cả chiến mã đều tung vó chân chạy điên cuồng. Khí thế vạn mã bốc lên làm cho thiên địa trước mặt họ tựa hồ đều như đang run lên.
- Lần này nhất định phải thành công.
Trên bầu trời đại quân, Hạt Tử Kiếm Thánh, tên thợ săn tóc đen, Xạ Nhật Thiên Lang đều đang phi hành. Xạ Nhật Thiên Lang bị tên thợ săn tóc đen kéo theo mới có thể bay được.
- Từ bắc bộ tới Giang Ninh quận thành, phỏng chừng mất hai canh giờ.
Tên thợ săn tóc đen cười nói:
- Quận Giang Ninh nhận được tin này cũng mất hơn nửa canh giờ. Có bồ câu đưa thư truyền tin cho Thanh Châu... với hai ba ngàn dặm, cho dù là một con bồ câu đưa thư nhất đẳng cũng mất hai ba canh giờ. Đợi Thiên Thần cung biết thì đã chậm rồi.
- Ừm, một trận thành công. Đến khi trời sáng thì Quy Nguyên Tông đã thành một khoảng hoang tàn.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói:
- Trừ phi tên Kính Ý đang ở quận Giang Ninh, nếu không tuyệt đối không cản nổi...
- Hy vọng hắn không ở Giang Ninh. Như vậy hắn cũng có thể còn mạng sống, chúng ta cũng bớt việc.
Tên thợ săn tóc đen cười.
- Nếu hắn ở đó, không thể trách chúng ta được.
Hai hư cảnh đại thành, thêm vào Xạ Nhật Thiên Lang.
Họ rất tin tưởng việc giết chết Kinh Ý.
...
Ba vạn Ngân Giao quân, từ quá nửa đêm bắt đầu chạy, một mạch chạy mãi, chừng hai canh giờ, lúc này trời đất đã dần sáng.
Ba vạn Ngân Giao quân đã vọt tới bắc tường thành Giang Ninh quận thành.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2010 08:34:08 bởi Trần Mạnh Hùng >