TẢN MẠN!!!!!       Đứng truớc biển ta thấy mình nhỏ lại 
  Tâm bình an,như đưng truớc mẹ hiền 
  Dù biển ấy vẫn trùng trùng song vỗ 
  Sao lòng em lại thoáng chút bình yên     
  Nổi buồn nào sao cứ giữ nguyên? 
  Lòng tự nhủ hãy quên đừng cố nhớ 
  Nhưng chuyện đời chứ nào phải cơn mơ 
  Thoáng một phút,phù vân quét sạch!!!!     
  Giấc mộng tình em cũng giống như anh 
  Yêu nồng cháy vẫn cô đơn lạc lõng 
  Ở cạnh nhau mà sao vẫn chờ mong? 
  Trong tiềm thức như có  hình ai đó!!!     
  Đêm trằn trọc nhìn trăng vàng soi đó 
  Trong tâm tư thoáng một chút u buồn 
  Lời thơ tình ,nào đâu phải nói suông 
  Cũng có lúc thơ làm tim nghẹt thở     
  Em vẫn biết thơ và đời khác biệt 
  Tình trong thơ mãi mãi chỉ là thơ 
  Tâm xốn xang,dạ cứ mãi mong chờ 
  Dù em biết thơ tình luôn là ảo           
  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/C6EE564FDC6B489286A08B4E91EE55F1.jpg[/image]