LỬA LÒNG?!?!
CHIA NỬA XUÂN SẦU
Lần này nữa là ba Xuân chẵn!
Ta mất nhau ánh nắng cuối trời!?
Buồn cho nước chảy hoa rơi
Bên thềm để mặc cuộc đời trôi xuôi…
Xuân tái hợp,mất đi một nửa!
Ai tắt đi ánh lửa vần thơ??
Khi vui thì lại chẳng chờ!
Lúc buồn ngồi đếm ý thơ lụi tàn!!
Trả lại anh,màu vàng sắc áo!
Xóa cho anh tóc rối lụa nhàu!
Giữ cho mình một nỗi đau!
Giữ cho thơ được ngàn sau vững bền…
Sông Tiền cũ,sóng lên gió cuốn!
Kiếp phù du vay mượn của đời!
Ba Xuân,chia cách hai nơi!
Vì ai xin nói một lời dịu êm!!
Đừng trách em,chợt quên chợt nhớ!
Đừng trách hoa,sớm nở tối tàn!!
Xuân sầu chia nửa em mang
Trả anh nửa đóa Hoàng Lan tội tình…
HOÀNG LAN [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/7999FD2B6CA143EEB781D4B38956DAC8.jpg[/image]
MÀU ĐEN HUYỀN HOẶC
Cái đẹp đã làm chao đảo hồn ta!
Thuyền đang ngoài khơi,bỗng quay đầu về lại!?
Cánh hoa Phù Dung khiến hồn tê tái
Sắc lạnh của màu đen,cứa nát con tim…
Ta đã lạc em chẳng biết bao đêm!
Nhan sắc đâu dành cho người phàm tục!?
Mái tóc Nhân Ngư,khiến hồn ta rạo rực!
Ôi! Cái bờ vai,khiến nước chảy đá mòn!!
Bờ môi ngày nào chứa ngàn nụ hôn!
Giờ toát lên vẻ Liêu Trai huyền hoặc!
Trăm nhớ ngàn thương dồn vào đôi mắt!
Nguyện đem chân dung này,khắc họa cho thơ…
Chỉ một thoáng quên,mà trăng lặn sao mờ!
Ngắm nét yêu kiều,bỗng nhớ ra tất cả!
Cho dẫu con tim đã từng hóa đá!
Ngắm nàng một lần,tim bỗng hồi sinh!!
Loài người không sao giải mã được chữ tình!
Hoa xa người mà hương kia cứ thơm ngát?
Ơi!Màu đen ấy,cả một trời huyền hoặc!
Đầy chất hoang đường,sao ta vẫn cứ yêu???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2013 08:01:04 bởi Tiền Giang >
CHUYỆN HỢP TAN Ly rượu chia tình đắng lắm thay! Bóng chim tăm cá kể từ đây! Ngày xưa nếu biết không duyên nợ Đâu phải giờ đây chịu đọa đày... Lật tập thơ tình thương nhớ ai Năm canh chất chứa nỗi u hoài! Người đi mang cả vầng trăng úa Uống hết nghìn chung sao chẳng say?? Đoạn kết cuộc tình tựa lá khô Vẫn nuôi hy vọng với mong chờ! Có ai quá bước về nơi ấy Ta hỏi xin người nửa giấc mơ... Tình mới vừa nồng đã vội tan Con tim giờ nhuộm sắc Thu vàng! Bài thơ dấu ái không đoạn kết Day dứt trong lòng chuyện hợp tan...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2015 20:54:20 bởi võ phong trần >
ĐƯỜNG THẲNG TÌNH YÊU Ta như hai đường thẳng Song hành phía tình yêu! Tình ngày càng sâu nặng Em chờ được bao nhiêu?? Sắc Xuân trong tầm mắt Vẫn nồng như hôm nao Tình giữ trong tim nhớ Muôn đời không hư hao! Một lần rồi mãi mãi Anh yêu em cuồng điên Không thể nào xa được Anh tin vào chữ duyên.. Lửa tắt bình khô rượu Đời không thể vắng em! Đừng để lòng nặng trĩu Buồn đừng len vào tim... Mai anh về phương ấy Hai đường thẳng gặp nhau! Tình lại như lửa cháy Giọt nồng đọng trên môi... TIỀN GIANG
MƯA TÌNH LẬP ĐÔNG Mưa tình của buổi Lập Đông Chỉ hơi se lạnh cho lòng em vui! Mưa như lụa vắt ngang trời Mưa đem nỗi nhớ cho người anh yêu... Mưa che hết ánh nắng chiều Trên con sông vắng hắt hiu chuyến đò! Mưa tình trải lụa cho thơ
Đêm qua dệt nốt giấc mơ bên người...
Bên nhau nghe tiếng mưa rơi
Cầu yêu nối nhịp một đời bình yên!
Trước sau em vẫn ngoan hiền
Đưa tay hứng một chữ duyên... muộn màng!!
Nụ hôn nồng khiến mưa tan
Ngắm nhan sắc đó nhớ tràn cung mây!
Tình không đong vẫn cứ đầy
Mưa qua Kinh Bắc một ngày bên em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2015 07:54:57 bởi võ phong trần >
BÀI THƠ ÊM Ả NHẤT Anh không thõa mãn những gì đã viết Trái cây trong em lại chưa chín đủ độ đường! Anh vẫn phải mượn má hồng cùng mắt biếc Em đóng tròn vai kẻ anh đã trót thương... Đến một ngày chúng ta cùng thảng thốt Khi nhận ra con tim đã yêu rồi! Ngần ấy tuổi đầu vẫn còn dại dột Chuyện tình yêu khó nói lắm em ơi!! Mới năm trước chúng ta còn rất lạ Sao bây giờ lại chẳng thể thiếu nhau? Những vết thương tưởng tim kia hóa đá Nào ai hay yêu chẳng khác tình... đầu!!? Em vẫn e ấp tựa đôi mươi mười tám Mỗi lần đọc thơ hai má ấy lại hồng! Dẫu vườn tình từng gió mưa ảm đạm Thêm một lần chim sáo muốn sang sông... Anh sẽ chọn bài thơ êm ả nhất Đêm trùng hoan lót dưới gối em nằm! Vườn Địa Đàng đầy hoa thơm trái ngọt Có một cuộc tình đi mãi với tháng năm... TIỀN GIANG
ÁO VÀNG HOA TÍM Trong vườn Xuân ngập tràn hương sắc Đóa hoa đời đẹp nhất là em! Hương Xuân ướp cánh môi mềm Để hồn lãng tử trót quên đường về... Tà áo vàng rủ rê lũ bướm Vòng eo thon uốn lượn tứ thơ! Nhìn em, hoa cũng mộng mơ Một đôi mắt đẹp hai bờ mi cong... Mộng hoa bướm sóng lòng khôn giữ! Đem dung nhan thả lưới vườn yêu! Một trời bá mỵ thiên kiều Dung nhan khuynh quốc khiến xiêu lòng phàm... Quần tiên hội Phương Nam hoa nở! Phận trích tiên giáng thế vì ai? Cũng trong một tấm hình hài Trăm hương ngàn sắc khiến say lòng người!! Nơi vườn tình hoa tươi giăng lối! Trăng chưa tròn em đợi chờ ai? Ru tình một giấc mơ dài Áo vàng hoa tím hương bay khắp trời... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2015 20:52:50 bởi võ phong trần >
YÊU CẢ TRONG GIẤC MƠ * Viết thay em Em yêu anh ngay cả trong giấc mơ Tình đang sống tuổi đôi mươi mười tám! Chắc tại mùa Thu nên đâm ra lãng mạn Khiến những vần thơ như chắp cánh!Anh ơi!! Từ ngữ thôi mà trải nghiệm cuộc đời Em mang tất cả đi vào giấc ngủ! Nụ hôn nồng vẫn còn chưa thấy đủ Thêm lời dỗ dành để tạo giấc mơ hoa... Biết lấy gì gửi đến cho tình xa Khi sắc Thu không lấp đầy nỗi nhớ! Đâu phải mình anh kiếp này đi vay nợ? Biết lấy gì để giữ được mùa Thu?? Gói hết giấc mơ chuyển đến cho người Để anh biết tim em đang thổn thức!? Giọt lệ buồn vẫn còn trên khóe mắt Anh chẳng phụ tình mà lòng cứ xót xa.. Tỉnh giấc nồng, niềm vui vỡ òa Chân dung người tình vẫn còn treo trên vách! Trao anh tất cả để xóa đi ngăn cách Dù là giấc mơ, tim vẫn hoài yêu...
KHÓI MỜ NHÂN ẢNH Một đóa hoa buồn trong gió Đông Đêm qua mất dấu tiếng tơ đồng! Mưa khuya vẫn rớt bên thềm vắng Nhân ảnh đã mờ, ai nhớ mong?? Vẫn biết ngàn năm chuyện bể dâu Sao không như nước chảy qua cầu! Vần thơ gãy nhịp, trăng không sáng! Chẳng biết giờ này em ở đâu?? Trăm sắc ngàn màu rồi cũng phai Nửa đêm cố nén tiếng thở dài! Mộng lòng chẳng trọn nên hoa héo Bến cũ đò xưa thương nhớ ai... Trang sách chỉ ươm mỗi sắc buồn Mở ra toàn thấy bóng người thương! Tim không giữ ấm nên thơ lạnh Nửa sợi tơ lòng trăm vấn vương...
HƯƠNG BIỂN Ta đứng đây nghe mùi hương biển Tưởng đâu chừng câu chuyện ngày xưa Đời người sớm nắng chiều mưa Chưa vui sum họp đã vừa ly tan... Mùi biển mặn trăm ngàn nhung nhớ Một chút buồn đang vỡ trong tim Dặn lòng hãy cố tìm quên Một ngày hạnh phúc bao đêm muộn phiền...
Trả hương biển cho miền ký ức
Để vần thơ khỏi mất niềm tin
Chút thơ ngây hãy giữ gìn
Mai kia gặp lại thấy tình không phai...
Ta sẽ viết truyện dài hương biển
Vì cố nhân tình nguyện lưu đày
Cho dù góc biển chân mây
Thơ chưa ngã gục có ngày đoàn viên...
Đưa tay vớt mối duyên kỳ ngộ
Không đành tâm làm khổ đời nhau!
Lau cho hương biển giọt sầu
Vắt tim viết nốt mấy câu tạ tình...
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2016 09:02:52 bởi võ phong trần >
BÀN TAY ĐỊNH MỆNH Anh đến với em đâu phải ngẫu nhiên Từng bước đi có bàn tay định mệnh! Dòng sông nhỏ không chứa con thuyền lớn Vòng tay nào để ôm trọn nàng thơ?? Cái hẹn đầu tiên có chút bất ngờ Trong mắt anh,em là vì sao sáng! Bộ não thông minh và trái tim lảng mạn Cùng bắt tay viết nên bản tình ca... Bến sông Thương dựng một ngôi nhà Sớm tối bên nhau cầm kỳ thi tửu! Phía Nam đón gió, bên Đông nắng chiếu Váy lụa rạng ngời,em xinh như trích tiên... Quý trọng tình yêu nên em ngoan hiền Giận đến đâu cũng sẵn sàng tha thứ! Những nụ hôn sưởi ấm hồn lãng tử Ta chọn cho Tình một bến đỗ bình yên... Lau khô nước mắt em lại hồn nhiên Hoa nở bên đồi,so dây nâng phím! Yểu điệu thục nữ ngất ngây sắc tím Định mệnh trao cho anh tuyệt thế hồng nhan...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2016 19:22:29 bởi võ phong trần >
NHẬN VỀ MỘT NỬA Anh gợi ý gửi em một nửa Nhờ hương thơm bắt lửa cho thơ Qua sông dệt chút mộng mơ Mùa Đong qua vội đón chờ gió Xuân... Em đắn đo, vừa mừng vừa tủi Chờ hồi âm, bối rối mấy ngày Chiều chiều ngắm áng máy bay Mộng mơ tràn ngập đâu hay bẽ bàng... Chút hương nồng vội tan trong gió Bàn tay tiên khóa ngõ vườn yêu! Dáng Xuân tóc ngắn diễm kiều Giọng oanh ngọt lịm khiến xiêu hồn phàm... Bờ sông Tương kẻ Nam người Bắc Đàn Tỳ Bà khoan nhặt tiếng lòng Thôi còn chi nữa mà mong Nhờ tri âm gói màu hồng trả thơ... Mộng không thành nhận về một nửa Thôi từ đây tắt lửa yêu đương! Vần thơ đã chẳng chung đường Người về bên ấy nhớ thương làm gì... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2016 07:54:11 bởi võ phong trần >
BẢN HỢP ĐỒNG NGHIỆT NGÃ *Thơ buồn chớ đọc lúc vui! Có chàng họa sĩ không chuyên nghiệp Chẳng thích vẽ tranh,chỉ vẽ người! Tìm đâu đối tượng? Buồn khôn xiết! Bao chiều, họa sĩ mãi suy tư!! Ai xui cô bé Tây Hồ đó Tìm đến cùng anh ký hợp đồng! Chịu ngồi làm mẫu cho anh vẽ! Cho dù chim sáo đã sang sông!! Vẫn đôi mắt biếc thu hồn ấy! Từ lúc quen nhau được mấy lần? Cầm bút vẽ đường cong lộng lẫy! Nhìn nàng,họa sĩ cứ bâng khuâng!! Hết vẽ anh chàng lại làm thơ! Vắng người lại thấy buồn vu vơ! Bến tình ai khiến con thuyền đậu? Rồi một ngày kia,thật bất ngờ!! Nàng bảo :Hôm nay hết hợp đồng! Nếu em không đến,anh đừng trông! Tình ta cũng chỉ như mây gió! Tranh khác với người,anh biết không??? Người mẫu ra đi,họa sĩ buồn!! Thơ,tranh toàn vẽ chuyện yêu đương! Thơ tình vội xé,tranh đem đốt!! Bể khổ trần gian,thật khó lường!!!
KHÔNG CÓ EM Không có em,một ngày trôi quá chậm! Thơ viết xong,muốn nhúng xuống vũng buồn! Nét bút nhạt,mà tình thì sâu đậm! Nhìn góc nào,cũng thấy bóng người thương!! Không có em,đời bỗng khô một nửa! Rượu ngọt ngày xưa,giờ đắng nghét bờ môi! Không có em,đời thiếu đi ngọn lửa! Hoa vẫn tươi,mà lòng lại chứa chan sầu!! Không có em,đêm chỉ toàn mộng mị! Chiếc gối vô tri,lại ngỡ cánh tay trần! Thiếu mùi son phấn,để vỗ về giấc ngủ! Cứ ngỡ ngoài vườn,rụng một đoá Ngọc Lan!! Không có em,cuối Thu trời chuyển lạnh! Một chiếc khăn thôi,không đủ ấm cho người! Nhan sắc kia,nào phải đâu ảo ảnh? Đi ra đi vào,lại nhớ quá!Em ơi!!! Mưa đã đi xa,lòng thấy bớt buồn! Không có em,đời cho ta khoảng lặng! Cơn mê qua rồi,nhặt lại chút yêu thương!!! TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2016 08:24:26 bởi võ phong trần >
BÂNG KHUÂNG Ngày mai mùa Xuân gõ cửa Sao lòng vẫn chẳng thấy vui! Bao nhiêu mùa Đông tắt lửa Nên thơ cứ thấy ngậm ngùi... Ta vẫn đi tìm phép lạ Mai kia cứu rỗi linh hồn Trên tay cành hoa héo úa
Một trời tâm thức vùi chôn...
Cuối năm uống ly rượu nhạt
Vung tay viết đoản thơ buồn
Cứ để cuộc đời khao khát
Sẽ không tiếc nuối nhớ thương...
Tống cựu nghinh tân tưởng dễ
Ôm mùa Xuân mới vào lòng!
Ai hay mắt Xuân nhòe lệ
Ta giờ có cũng như không...
Tâm thức lẽ nào xẻ nửa?
Bước đi,quay lại, chẳng đành!
Ngày hết hồn không điểm tựa
Cành hoa trước gió mong manh...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2016 08:57:01 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: