Chương 178: Vân Phương Xấu Hổ Bất quá, cũng chính bởi vì như thế hắn đã thành công chế trụ được Xích Hỏa lão yêu, đem lòng nghi ngờ của hắn diệt trừ hết, không dám có nửa điểm bất kính.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, chân khí đã hồi phục được một ít, cũng là lúc Xích Hỏa lão yêu quay trở lại báo cáo đã thu thập xong hiện trường, nhưng là phát hiện đỉnh núi đối diện xuất hiện mấy người dân thường, muốn hỏi ý kiến Triệu Thụy có hay không đem bọn người nọ giải quyết.
Xích Hỏa lão yêu xem thường nhân mạng như cỏ rác, theo tính khí của hắn thì không cần hỏi đã trực tiếp đem mấy người nọ giết chết, nhưng hiện tại dưới uy thế chấn nhiếp của Triệu Thụy, vì vậy trước tiên lại đây xin một chút chỉ thị.
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là quên đi, ta không muốn kéo người vô tội vào”.
Dù sao những người đó cũng không nhìn thấy dung mạo chính mình, không sợ thân phận bị tiết lộ. Mặt khác, hiện trường đã thu thập sạch sẽ, cho dù mấy người đó có đem chuyện tối nay nói ra ngoài thì cũng không có ai tin.
Xích hỏa lão yêu trong lòng là có khuynh hướng đem mấy người nọ giết chết, nhưng thấy Triệu Thụy vừa nói như thế, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi cái ý niệm này trong đầu.
“Vâng, tiền bối, ngài còn có chuyện gì quan trọng muốn phân phó ta đi làm không?” Xích hỏa lão yêu hỏi một câu, hắn hiện tại đã đem Triệu Thụy trở thành tiền bối cao nhân thực lực tuyệt luân trong giới Tu Chân, thái độ rất cung kính.
“Ta muốn ngươi chú ý một chút hành động của Thi vĩnh thành, nếu như hắn lại tiếp tục phái sát thủ khác lại đây, tốt hơn hết là thuận tay diệt trừ, mấy tên này luôn muốn làm con thiêu thân tự đâm đầu vào lửa, làm ta rất phiền lòng”
“Vâng. Ta nhất định cố gắng hết khả năng".
Xích hỏa lão yêu vội vàng đáp ứng, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn đường đường là một yêu ma nguy hiểm đầu bảng, bài danh trên trăm, là yêu vật nguy hiểm mà mỗi người đều kính sợ, hiện tại như thế nào biến thành tay chân kẻ hầu người khác? Nếu như truyền ra ngoài, vậy còn không làm cho người khác cười rụng cả hàm răng sao?
Nhưng mà, hắn đối Triệu Thụy lòng luôn sợ hãi, Triệu Thụy phân phó, hắn không dám không tòng mệnh.
“Nếu như làm tốt chuyện này, ngươi sẽ nhận được tặng phẩm xứng đáng". Triệu Thụy cố ý dùng một loại ngữ khí ngạo mạn. Bắt đầu tín khẩu hứa hẹn, về phần có thể hay không thực hiện, vậy để sau này hãy nói.
Xích hỏa lão yêu vừa nghe vậy liền tin là thật, không khỏi tâm hoa nộ phóng, hớn hở ra mặt.
Hắn cảm giác được, ngân diện yêu ma lai lịch thần bí này, biểu hiện ra uy thế cùng thực lực đều làm cho người khác khiếp sợ, nếu như thật sự có thể từ nơi hắn đạt được một ít chỗ tốt, nói không chừng sẽ gặp phúc lớn, có thể tăng lên một cấp!
Vì vậy, hắn vội vàng luôn miệng cảm ơn, đối hoàn thành nhiệm vụ đích tính tích cực, nhất thời đề cao không ít.
Đem Xích Hỏa lão yêu hí lộng một phen. Triệu Thụy liền tìm cớ phân khai với hắn, trở về nơi cư ngụ ở nội thành Đông Hồ.
Lúc này trời đã khuya, hắn rửa mặt một chút rồi đi ngủ.
-
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Thụy theo lẽ thường tới Thất Trung đi làm, phản phất tối hôm qua cái gì cũng chưa từng phát sinh. Cuộc chiến kinh thiên động địa chỉ là một giấc mộng cảnh mà thôi.
Tới trường học, vào phòng làm việc, trong phòng làm việc đã tới vài vị lão sư, bởi vì còn chưa tới giờ dạy nên các lão sư còn rất nhàn nhã, có một ít đang nói chuyện phiếm, số còn lại ngồi một bên vừa uống trà vừa xem báo.
Triệu Thụy đi tới vị trí của mình, phủi phủi tro bụi trên bàn, sau đó cười hỏi lão sư bên cạnh đang xem báo chí:“Lý lão bản, trên báo sáng nay có tin tức gì mới không?”
“Không có chuyện gì mới cả, tựu tối hôm qua bên trong bắc thâm sơn xảy ra việc núi lở”
Lý lão sư một bên đảo đảo tờ báo, một bên rất tùy ý nói, “Hơn nữa, sụp đổ còn rất dữ tợn, bất quá, thôn dân quanh ngọn núi nọ đồn đãi là do thần tiên cùng một con yêu mãng đánh nhau, kết quả đem ngọn núi đánh sụp xuống, ngươi nói có phải là buồn cười không? Ha ha, quá mê tín đi. Bây giờ không ngờ còn có người như vậy".
Hắn nói xong không khỏi nở nụ cười, trong giọng nói rất là lơ đễnh.
“Nói không chừng, thật sự là có tiên yêu đại chiến đấy! Không thấy trên TV thường xuyên chiếu phim có một ít thần tiên ma quái sao? Trên trời bay tới bay lui nhiều hơn đi, làm núi sụp đất lở tính là cái gì, chính là di sơn đảo hải thì mới nói” Một vị lão sư khác tiến vào, đùa nói.
Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới phương tiện truyền thông lại đưa việc này lên báo nhanh như vậy, bất quá hắn cũng không cần để ý đến, hiển nhiên, không ai tin tưởng lời nói của mấy người đã chứng kiến.
Đem cái bàn lau sạch sẽ, tự pha cho mình chén trà, đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên phát hiện bên trái chỗ ngồi có nhiều hơn một cái ghế.
“Điều này… sao nơi này dư ra một cái ghế?” Hắn kì quái hỏi một câu.
“Đó là ghế hư". Lý lão sư thuận miệng trả lời, nhưng cũng không giải thích đến cùng làm sao mà phá hủy.
Triệu Thụy cũng không để trong lòng, cái ghế hư, điều này cũng rất bình thường, hắn nghỉ ngơi một lúc sau đó cầm sách giáo khoa trực tiếp tới phòng dạy học.
Triệu Thụy buổi sáng chỉ có hai tiết giữa khóa, cả buổi sáng đều tương đối thanh nhàn.
Lúc hắn trở lại phòng làm việc, các lão sư khác đều đã đi dạy, trong phòng trừ hắn ra chỉ có một mình Vân Phương.
Vân Phương vẫn như trước đoan trang tiếu lệ, ánh mắt lãnh đạm, không thích thân cận, bất quá, bởi vì Triệu thụy đã từng giúp nàng tránh thoát Chương chủ nhiệm nên thái độ đối Triệu Thụy so với người khác thì ôn hòa hơn nhiều. Chỉ là, cảm giác khoảng cách vẫn tồn tại như cũ.
Triệu Thụy chào nàng, lịch sự hàn huyên hai ba câu sau đó vùi đầu vào giáo án.
Cứ cách một đoạn thời gian, lãnh đạo trường học phải tiến hành một lần kiểm tra chấm điểm giáo án, mà ngày mai chính là lúc tiến hành kiểm tra, hắn phải vội vàng viết tốt mới được, nếu viết dở, chỉ sợ có kẻ sẽ mượn hành động đại tố văn chương để công báo tư thù.
Viết giáo án nhìn qua là một việc dễ dàng, nhưng thật sự muốn viết tốt, lại phải có kinh nghiệm cùng kỷ sảo.
Triệu Thụy tham gia chức nghiệp giáo sư này thời gian không lâu, tựu kinh nghiệm mà nói vẫn còn nhiều thiếu soát, đang viết thì phát hiện có một chỗ mắc kẹt, sửa như thế nào cũng không thể cảm thấy thỏa mãn.
Triệu Thụy vì vậy quay đầu nhìn Vân Phương, hướng nàng xin giúp đỡ: “Vân lão sư, tôi làm giáo án tựa hồ chút vấn đề, có thể trợ giúp ta một ít được không?”
“Nga! Có thể a? Chỗ nào đâu?” Vân phương hỏi một câu, sau đó đi tới.
Triệu Thụy đem giáo án đưa tới trong tay nàng, Vân Phương nhìn kỹ, sau đó chỉ vào một chỗ nói: “Ân, nơi này hẳn là phải chỉnh sửa lại một chút…”
Vân phương giảng giải hết sức tinh tế, Triệu Thụy không thể để nàng đứng nói được, vì vậy thuận tay từ bên người cầm một cái ghế, nói:“Vân sư phụ, đứng mõi lắm, ngồi đi. Ngồi thoải mái một chút".
Vân Phương mới vừa xong hai tiết, tại trên giảng đường đứng một hai giờ, sớm đã có chút hơi mệt, nghe Triệu Thụy vừa nói như thế, liền vui vẻ ngồi xuống.
Vân Phương kiến thức cơ bản rất tốt, Triệu Thụy nghe xong cảm giác sau này được đại thụ dẫn dắt, sẽ lấy được lợi ích lớn đây.
“Tạ Vân sư phụ, nghe qua một buổi nói chuyện, hơn đọc mười năm thư!” Giảng giải xong sau, hắn thuận miệng nói một câu vui đùa, không có cố kị nhiều lắm.
“Triệu lão sư quá khen, không có gì cả, ngươi vừa mới tiếp nhận công việc không lâu, kinh nghiệm hơi thiếu một chút, sau này cái này sẽ không là vấn đề nữa".
Vân Phương mím môi nói, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một tia tươi cười thản nhiên, khiêm tốn nói: “Nếu như không có việc gì khác, ta bây giờ đi trước, mới vừa tiến hành một lần trắc nghiệm, còn có bài thi phải phê nữa ách!”
“Hảo, khổ cực. Khổ cực a, giữa trưa thỉnh Vân sư phụ ăn cơm, để tạ ơn". Triệu Thụy tươi cười nói.
“Không cần. Không cần!”
Vân phương cũng cười lên. Đúng lên. Chuẩn bị trở lại vị trí của mình.
Ngay tại lúc này, chỉ nghe thấy“Xuy lạp” một tiếng. Thanh âm cái đinh cắt váy vang lên trong phòng làm việc.
Triệu Thụy vừa quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi phanh thiên nhất động.
Cái váy Vân Phương, từ đỉnh đến đáy cơ hồ bị cắt gần hết, thậm chí tiểu khố màu hồng bên trong cũng bị đứt luôn, lộ ra cái mông tròn lẳng trắng như tuyết rất đàn hồi, Triệu Thụy thậm chí mơ hồ có thể chứng kiến phía trước địa phương thần bí cỏ mọc um tùm
“A!”
Vân Phương sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt như được quét lên một lớp son đỏ bừng, nhanh chóng khuếch tán tới cổ cùng hai bên tai, đỏ cơ hồ có thể tích xuất ra được mật.
Nàng hoảng hốt bối rối lấy hai tay che lại, muốn che xuân quang tại những nơi lộ ra, nhưng mà địa phương lộ ra thật sự quá lớn, luôn có một mảnh da thịt tuyết trắng câu hồn nhiếp phách bại lộ trong tầm mắt Triệu Thụy.
Vân Phương từ trước tới nay luôn đoan trang chín chắn, từ sau khi trượng phu qua đời, đối bất cứ nam nhân nào cũng không quan tâm, thậm chí ngay cả nói lời lẳng lơ cũng không cùng người khác nói một câu, không thể nghĩ tới, hôm nay tại trước mặt Triệu Thụy lại lộ ra hết thảy.
Nàng sao có thể không ngượng ngùng cho được?
Triệu Thụy sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ tới Lý lão sư hình như đã từng nói qua, cái ghế này hư.
Nhưng hắn lúc ấy cũng không có để ý, không nghĩ tới chính là, chỉ sơ sẩy một chút, kết quả tạo thành tràng cảnh vừa lộ hương diễm lại vừa xấu hổ.
“Đừng nhìn, Triệu lão sư! Ngươi đừng xem!” Vân phương vừa vội vừa xấu hổ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Thụy phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ cười cười, sau đó đem ánh mắt dời đi.
Vân phương lúc này đã có chút lục thần vô chủ, còn có hai mươi phút đồng hồ nữa là tan lớp, các sư phụ khác trở lại phòng làm việc, khẳng định sẽ bắt gặp bộ dạng quần áo tán loạn của nàng. Đến lúc đó, nàng còn có mặt mũi nào để gặp người khác?
Truyền ra ngoài tin đồn, đều cũng đủ đem nàng chết ngạc.
Mặt khác, nàng tiết bốn còn có giờ dạy, như thế nào có thể đi gặp học sinh đây?
Vân phương vội vàng cân nhắc, trong lòng càng ngày càng hoảng.
Trong đầu rất nhanh xoay chuyển vài ý niệm, nàng rốt cuộc cũng đã tìm được một phương pháp giải quyết phiền toái!
Nàng nhìn Triệu Thụy, sau đó đỏ mặt, cắn cắn môi, ấp a ấp úng nói:
“Triệu lão sư, ngươi...... Ngươi có thể giúp ta đi mua váy cùng...... Quần lót không?”
Nói xong lời cuối cùng, mặt nàng càng đỏ, thanh âm lại càng nhẹ như ruồi bay, nếu như không phải Triệu Thụy thính lực vượt quá thường nhân, quả thực sẽ không cách nào nghe thấy!
“Váy cùng quần lót?”
Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, hắn cho tới bây giờ chưa từng giúp người khác mua mấy thứ này, cho dù là cùng Tôn Tiểu Lan thân cận như vậy, hắn cũng chưa từng đi mua cho nàng.
Tuy nhiên, hắn lại gật đầu, đứng dậy, không có nửa phần do dự.
Vân Phương sở dĩ phải làm như vậy, hoàn toàn bởi vì do hắn tạo nên, về tình về lý, hắn đều khó có khả năng buông tay mặc kệ.
“Cám ơn". Vân phương cảm kích liếc mắt nhìn hắn một cái, nói.
“Cần gì phải vậy". Triệu Thụy trả lời, đi được hai bước, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi một câu:“Vân sư phụ, eo ngươi size bao nhiêu, ân, váy còn có cái kia……Cái kia quần lót mặc số mấy. Ách …Còn có, ngươi thích màu sắc gì ”.
Vân phương xấu hổ cơ hồ muốn ngất đi, hận không thể lập tức xông lên, gõ vào đầu hắn, làm cho hắn phải mở mang đầu óc.
Tiểu Triệu lão sư này thoạt nhìn bình thường thì rất thông minh lanh lợi, như thế nào hiện tại đột nhiên biến thành ngốc chứ? Hiện tại là lúc chú ý đến điều này sao?
Vân Phương cúi đầu, quả thực không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Thụy, thanh âm rất nhỏ nói:“Tùy tiện, tùy tiện, ngươi xem tốt thì làm".
Triệu Thụy lúc này cũng ý thức được, vấn đề vừa rồi chính mình có phần không thích hợp, vì vậy ngượng ngùng cười cười, vội vàng đi ra cửa.