Mạnh Giai bị Triệu Thụy chém một đao, mặc dù không bị thương nhưng trong lòng cũng rất phẫn nộ!
Hắn giận dữ rống lên một tiếng, huy động đại kiếm trong không trung, đại kiếm trong tay đột nhiên bộc phát ra hắc sắc quang diễm (ngọn lửa màu đen), vô số đạo hắc khí dày đặc từ trên đại kiếm phiêu tán tỏa ra.
Nhiệt độ xung quanh dường như trong nháy mắt đã thay đổi, hạ xuống cực nhanh, trong đại điện thậm chí đã có các hạt tuyết li ti từ trên không trung rơi xuống.
Hắc khí từ đại kiếm tản mát ra càng ngày càng nhiều, sau đó tụ lại thành một đám mây đen thật lớn. Từ trong đám mây đen trong có thể mơ hồ thấy được vô số hung hồn lệ quỷ đang gào thét hung tợn!
Mạnh Giai hai tay cầm chuôi kiếm, sau đó dùng sức thật mạnh vung lên, chỉ thấy vô số hung hồn lệ quỷ từ trong đại kiếm của hắn lao ra, phô thiên cái địa nhắm hướng Triệu Thụy ào ào xông tới!
Triệu Thụy biến sắc, trong lòng biết rõ một kích này của Xung thiên Tướng quân Mạnh Giai sắc bén vô cùng. Vì vậy vội vàng động tay, khởi động Không Gian Thần Trạc, dùng lại chiêu cũ, trong nháy mắt dịch chuyển đến bên trái Mạnh Giai, chuẩn bị phát động công kích.
Song, ngay lúc ấy Mạnh Giai rống lớn một tiếng, rung động đại kiếm một chút, lại có một đoàn hung hồn từ trong kiếm của lao ra, đông đảo không biết bao nhiêu mà kể.
Nguyên lai thanh kiếm này của hắn có rất nhiều lai lịch, tên là Tù Hồn Kiếm, từng là pháp bảo của một gã Ma Môn cường giả. Hễ địch nhân bị kiếm này chém chết thì hồn phách sẽ bị cầm tù trong kiếm, bị chủ nhân của kiếm nô dịch sử dụng, không thể vào được lục đạo luân hồi.
Mạnh Giai cả đời giết người vô số, nên hồn phách bị cầm tù trên thân kiếm lại càng không biết bao nhiêu mà kể, một khi thi triển ra thì có thể nói là trận trận âm phong, quỷ khóc sói tru, uy lực thật lớn!
Trong lúc nhất thời, có thể chứng kiến hung hồn lượn lờ khắp nơi trong đại điện!
Triệu Thụy thấy đối phương thế tới hung mãnh, không dám ngăn cản mà vội vàng né tránh.
Nhưng Không Gian Thần Trạc của hắn chỉ có thể trong nháy mắt di chuyển ở khoảng cách mười thước. Hiện tại, khắp nơi đều là Quỷ Hồn cho nên bất luận hắn né tránh như thế nào cũng vẫn thấy hung hồn xuất hiện xung quanh bám lấy hắn.
Mà khi hắn vừa mới bị hung hồn bám lấy thì đại kiếm của Mạnh Giai mang theo uy thế vô cùng uy mãnh, hung hăng chém đến.
Triệu Thụy tránh cũng không thể tránh, đành phải lấy ra Thị Huyết Ma Đao để chống đỡ.
Song, thực lực của Mạnh Giai mạnh đến nỗi làm người ta phải kinh sợ. Oanh một tiếng, Triệu Thụy cả người lẫn đao đều bắn ngược lại đến trăm thước, đập mạnh vào một cây cột đá mới dừng lại được.
Triệu Thụy cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình dường như đảo lộn, thiếu chút nữa thì trào máu. Mạnh Giai không chờ hắn quay lại, lập tức lăng không bay tới, giơ đại kiếm tiếp tục phát động thế công hung mãnh.
Vào thời khắc nguy cấp này, Triệu Thụy đột nhiên nhớ tới chính mình từng từ thu hoạch được một kiện viễn cổ bảo vật từ trong Tiên mộ, tên là Ngũ Phương Luyện Thần Lô. Mặc dù đã bị viễn cổ chiến tranh gây tổn hại, đại bộ phận công năng đã bị mất, hiện tại bị hắn dùng để luyện chế đan dược, nhưng nó vốn vẫn còn công năng là luyện yêu luyện thần!
Ngũ Phương Luyện Thần Lô này nếu như không có bị tổn hại thì chỉ cần ném ra thì kể cả viễn cổ yêu thần cũng bị hút vào, luyện cho thần hồn câu diệt.
Hiện tại, mặc dù đã không còn được như trước, nhưng dù sao cũng là viễn cổ bảo vật, cho dù khả năng tạo hấp lực làm người khác khó có thể chống đỡ cơ hồ đã biến mất, nhưng công năng luyện chế vẫn còn tồn tại.
Nếu như biết cách sử dụng công năng này thì không chừng có thể thay đổi tình thế tệ hại bây giờ.
Nghĩ trong lòng như vậy, Triệu Thụy lập tức lấy Ngũ Phương Luyện Thần Lô từ trong Càn Khôn giới ra, sau đó bắt đầu khởi động.
Ngũ Phương Luyện Thần Lô khi được khởi động thì hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, từ trong lô tản mát ra ngân sắc chói lọi.
Thực ra, Ngũ Phương Luyện Thần Lô này đã mất đi công năng tự động hút vào, trừ phi hung hồn tự động chui vào trong lô nếu không thì không có cách nào có thể tiến hành luyện chế được.
Nhưng Ngũ Phương Luyện Thần Lô này dù sao cũng là viễn cổ thần khí, hung hồn đối với bảo vật có thể luyện thần này có một sự sợ hãi tự nhiên!
Trên Tù Hồn Kiếm vốn có vô số Quỷ Hồn giương nanh múa vuốt, sau khi nhìn thấy bảo vật này, lập tức kinh hãi gào rú, né tránh!
Thậm chí ngay cả Xung thiên Tướng quân Mạnh Giai, cũng không khỏi giật mình, biến đổi thần sắc.
Triệu Thụy thấy đám hung hồn sợ hãi, trong lòng nhất thời mừng rỡ.
Hắn tay trái giơ Ngũ Phương Luyện Thần Lô trấn áp ngàn vạn hung hồn, sau đó trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Mạnh Giai, nhằm lưng Mạnh Giai chém ra một đao.
Mạnh Giai lập lại chiêu cũ, lại thi triển Tán Hồn Thuật, đem hồn phách hóa thành hắc vụ, tựa hồ muốn tránh một kích này của Triệu Thụy.
Nhưng Triệu Thụy vốn sớm đã có kế hoạch, ngay khi Mạnh Giai tán hồn, hắn đột nhiên mở nắp Ngũ Phương Luyện Thần Lô, nhằm đám hắc vụ đó dùng sức vung lên.
Mạnh Giai không kịp khôi phục nguyên trạng, dĩ nhiên bị Ngũ Phương Luyện Thần Lô của Triệu Thụy hoàn toàn chụp lấy!
Triệu Thụy ha ha cười, nhanh chóng đậy nắp lô, rồi cấp lửa cho Ngũ Phương Luyện Thần Lô hừng hực thiêu đốt, đem quỷ tướng Mạnh Giai chậm rãi luyện chế.
Mạnh Giai lúc đó mới biết đã mắc bẫy, nhất thời rít gào phẫn nộ trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô, tả xung hữu đột, liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát vây.
Nhưng Ngũ Phương Luyện Thần Lô này nếu có thể từ trong chiến tranh viễn cổ mà còn bảo tồn được thì đương nhiên là chắc chắn vô cùng. Thực lực Mạnh Giai mặc dù cường đại nhưng làm sao có thể có thể thoát được, chỉ là uổng phí khí lực mà thôi.
Dưới sự luyện chế của Ngũ Phương Luyện Thần Lô, Mạnh Giai giãy dụa càng ngày càng yếu, tiếng gầm gừ cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn toàn biến mất vô tung.
Âm hồn chiến tướng trong Trấn Hồn Cung, trơ mắt nhìn thủ lĩnh mà bản thân kính sợ cứ như vậy bị Triệu Thụy đưa vào trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô luyện chế. Cả lũ lặng yên không một tiếng động, không khỏi một phen khiếp sợ, trợn mắt, há hốc mồm!
Bọn chúng tuyệt đối không ngờ Mạnh Giai lại có kết quả như vậy!
Theo suy nghĩ của bọn chúng, cái tên Triệu Thụy xông vào này đáng lẽ phải bị Mạnh Giai dễ dàng chém chết mới đúng!
Song, làm cho bọn chúng cảm thấy khiếp sợ chính là Xung thiên Tướng quân Mạnh Giai ngược lại lại có thất bại như vậy!!
Điều đó thực sự mang lại cho bọn chúng cảm giác khó có thể tin được!
Phải biết rằng, Mạnh Giai bất luận là trước khi còn sống hay là sau này, thực lực đều cực kì cường hãn, khó có địch thủ. Thậm chí ngay cả Thông Huyền Lộ Thánh Chân nhân ở Long Hổ Sơn cũng đều không có biện pháp cầm giữ hắn a!
Âm hồn chiến tướng trong Trấn Hồn Cung vừa sợ vừa giận, sát khí tận trời, chỉ chực muốn xông lên thay Mạnh Giai báo thù.
Nhưng Triệu Thụy đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô ở trong tay giơ lên, long vân trên thần lô lưu chuyển xuất ra ngân quang đẹp mắt. Đám âm hồn chiến tướng nhất thời sợ hãi lui bước.
Ngũ Phương Luyện Thần Lô này thật sự là quá mức kinh khủng!
Cho dù là bọn chúng là âm hồn chiến tướng không sợ sinh tử, nhưng một khi nghĩ đến chính mình sắp sửa bị Ngũ Phương Luyện Thần Lô chậm rãi luyện chế, cũng không khỏi cảm thấy một trận lạnh lẽo, vô cùng sợ hãi.
Triệu Thụy thấy đã chấn nhiếp được đám âm hồn thì khóe miệng không khỏi nở nụ cười nhẹ. Ngũ Phương Luyện Thần Lô lúc này đang trong lúc luyện hóa Mạnh Giai, chẳng rảnh rỗi để luyện chế âm hồn khác. Một khi mở lô ra, ngược lại sẽ tạo cho Mạnh Giai cơ hội để hắn thoát ra ngoài.
Đương nhiên. Triệu Thụy cũng chẳng để lộ bí mật đó ra làm gì. Trong lòng hắn thực ra vẫn có vài phần chờ mong, Ngũ Phương Luyện Thần Lô này là viễn cổ thần khí, lại luyện thần lần đầu tiên sau hàng nghìn năm, hơn nữa đối tượng luyện lại chính là âm hồn của Xung thiên Tướng quân Mạnh Giai cường hãn hung mãnh, không biết có thể luyện chế ra được bảo bối gì đây.
Triệu Thụy cầm Tù Hồn Kiếm của Mạnh Giai từ dưới đất lên, cùng với Ngũ Phương Luyện Thần Lô đem bỏ vào Càn Khôn giới, đồng thời tay trái tay phải, mỗi tay kẹp Chu Đào và Trương Lan hai người, nghênh ngang đi ra ngoài Trấn Hồn Cung.
Âm hồn chiến tướng dĩ nhiên là không dám ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn rời đi!
Vân Phương đứng ngoài Chiến Hồn Cốc kiễng kiễng chân, duỗi thẳng cái cổ thiên nga ngóng vào bên trong cốc.
Triệu Thụy tiến vào Chiến Hồn Cốc đã nửa ngày nhưng không có bất cứ động tĩnh gì từ trong cốc truyền ra. Nàng cũng không biết tình huống đến cùng là như thế nào, trong lòng nàng tràn ngập lo lắng, trên mặt cũng lộ rõ thần sắc bất an.
Vạn nhất trong cốc này có tồn tại oan hồn lệ quỷ từ hơn nghìn năm trước đúng như trong truyền thuyết thì thật là chẳng biết làm sao bây giờ?
Triệu Thụy có thể hay không bởi vậy mà xảy ra chuyện gì?
Nàng đang trong tâm trạng lo lắng như vậy thì lại nghe thấy lão hộ lâm thành viên( bảo vệ rừng – kiểm lâm) Lý Đức Sinh cố gắng khuyên nhủ bên tai: "Ai! Vị sư phụ này, ngươi đợi ở nơi này đã rất lâu rồi, hay là về đi thôi. Vị sư phụ kia nếu đã tiến nhập Chiến Hồn Cốc thì khẳng định là dữ nhiều lành ít, cơ hội để bình yên trở ra cũng chẳng lớn đâu."
Vân Phương biết Lý Đức Sinh cũng là có hảo ý mà thôi, lão sợ nàng lại theo Triệu Thụy tiến vào Chiến Hồn Cốc.
Nhưng nàng không muốn cứ như vậy rời đi, bởi vì nàng không tin Triệu Thụy sẽ chết trong Chiến Hồn Cốc.
Đúng lúc đang ở đó trái lo phải nghĩ thì nàng thấy một bóng người, bên trái và bên phải còn mang theo hai người, từ trong sương mù dày đặc dần dần hiện ra!
Triệu Thụy? Có phải Triệu Thụy hay không?
Vân Phương mở to hai mắt, trái tim như nhảy lên, suy tính thiệt hơn, nàng phi thường hy vọng người này chính là Triệu Thụy, nhưng lại sợ hãi vì mình sẽ phải thất vọng.
Thân ảnh của người nọ càng ngày càng tiến gần, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lúc bóng người từ trong sương mù đi ra, cũng là lúc trên mặt Vân Phương xuất hiện nụ cười, toát ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi: "Triệu sư phụ! Ngươi......Ngươi có phải từ Chiến Hồn Cốc đi ra không đó?"
"Đúng vậy! Đi ra mà". Triệu Thụy mỉm cười gật đầu, sau đó đặt Chu Đào và Trương Lan hai người lên mặt đất. "Hai đệ tử trong ban mất tích ta đã tìm được rồi".
Trong lòng Vân Phương càng cảm thấy vui sướng, đưa mắt nhìn Triệu Thụy tràn đầy cảm kích. Bởi vì, nếu như không có Triệu Thụy, nàng cũng không biết chính mình có thể đưa hai đệ tử này từ trong Chiến Hồn Cốc ra không nữa.
Vân Phương mặc dù mừng rỡ không thôi, nhưng Lý Đức Sinh thì tựa như gặp quỷ, đôi mắt trợn trừng thiếu chút nữa thì rơi ra, vẻ mặt tỏ ra không thể tin nổi.
Hắn mang ánh mắt hoài nghi đặt trên người Triệu Thụy, dường như không thể tin được vào hai mắt của mình! Vì từ trước tới nay, Chiến Hồn Cốc vẫn là cấm địa của loài người, làm người ta nghe thấy là phải biến sắc.
Không nghĩ tới là một vị sư phụ tuổi trẻ không chỉ tự nhiên đơn độc xông vào, mà còn cứu ra được hai đệ tử đều bình yên vô sự!
Điều này làm sao mà không làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ chứ!!
Theo ước đoán của hắn thì vị sư phụ tuổi trẻ này cùng với hai đệ tử khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ!
Qua một hồi lâu, Lý Đức Sinh mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lắp bắp hỏi: "Ngươi......Ngươi như thế nào từ trong Chiến Hồn Cốc đi ra? Ngươi như thế nào......Như thế nào không bị Quỷ Hồn ăn tươi nuốt sống?"
Triệu Thụy ngay từ đầu đã có chuẩn bị sẽ không mang những chuyện phát sinh trong Chiến Hồn Cốc kể thật ra, hắn sớm đã nghĩ được lý do hợp lý nên mỉm cười trả lời: "Nơi nào trong đó có Quỷ Hồn vậy? Ta không có nhìn thấy, nhưng trong cốc địa hình cực kỳ hiểm trở, rất dễ lạc đường, hơn nữa bên trong tựa hồ còn có mãnh thú, lúc ta đi vào thấy được không ít xương người! May thay ta không gặp phải."
"Thật không đó?" Lý Đức Sinh có chút bán tín bán nghi, với truyền thuyết về Chiến Hồn Cốc đã lưu truyền ngàn năm thâm căn cố đế trong đầu hắn, làm cho hắn trong lúc nhất thời khó có thể phủ nhận toàn bộ. Mặt khác, Triệu Thụy rõ ràng là vừa từ trong Chiến Hồn Cốc đi ra, bởi vậy lời nói của Triệu Thụy làm cho hắn không thể không tin.
Suy tư một hồi, hắn lắc lắc đầu, mang suy nghĩ trong đầu bỏ đi hết.
Bởi vì, bất luận như thế nào thì Chiến Hồn Cốc cũng vẫn là nơi rất nguy hiểm, dù sao thì hắn cũng không dám xông vào.
Vân Phương thì thực ra không lo lắng nhiều như vậy, Triệu Thụy đã mang hai đệ tử mất tích bình yên trở ra, làm cho lòng nàng kích động không thôi, khóe mắt đã có chút đỏ. Về những chuyện khác, nàng cũng không quá mức lo lắng.
Nàng bước nhanh đến trước mặt Triệu Thụy, đôi mắt đẹp mang ánh mắt cảm kích lướt qua mặt Triệu Thụy một hồi, sau đó nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra tình huống của Chu Đào và Trương Lan.
Chu Đào và Trương Lan đều không bị thương, chỉ là tạm thời hôn mê, sau khi dội nước lạnh lên mặt cũng chậm chậm tỉnh dậy.
Bọn họ đối với những chuyện đã xảy ra trong Chiến Hồn Cốc hoàn toàn không biết, chỉ biết là chính mình bị lạc đường trong cốc, sau đó ngất đi, về phần cái gì là Quỷ Hồn thì bọn họ lại càng không hề nhìn thấy.
Vân Phương và Lý Đức Sinh hỏi han một hồi mà cũng không ra được điều gì.
Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ vốn dĩ đối với việc Triệu Thụy tự nhiên ra vào Chiến Hồn Cốc còn có chút nghi ngờ, thì hiện tại khi nghe hai đệ tử nói, họ cảm giác được truyền thuyết về Chiến Hồn Cốc có lẽ thật sự chỉ là viển vông, bên trong đó có lẽ chỉ có dã thú đáng sợ mà thôi.
Tìm được đệ tử rồi, vì vậy Vân Phương và Triệu Thụy cũng cáo biệt Lý Đức Sinh, vội vã trở về khu cắm trại.
Lúc đó cũng vừa vặn đến giờ tập hợp, Triệu Thụy liền cùng Vân Phương và mọi người kết thúc chuyến đi kinh tâm động phách này, lên xe buýt cùng nhau trở về Đông Hồ.