Triệu Thụy cấp tốc bay ra khỏi khu vườn bỏ hoang này đến trước mặt Tô Lôi, đem nàng giống như đem một con gà vắt trên vai. Sau đó bằng vào tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong con hẻm nhỏ. Lợi dụng địa hình phức tạp, cố gắng thoát khỏi sự tập kích của Tạp Mã Thần Vu.
Đã cứu thì cứu cho chót, nếu như bây giờ để Tô Lôi lại chỗ này, không thể nghi ngờ nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tô Lôi bị người khác ôm lại bay nhanh ở tầng thấp, chỉ thấy cảnh vật hai bên lùi nhanh về phía sau thì trong lòng tương đối khẩn trương.
Bất quá nàng cũng biết Ngân Diện Nhân này là đang cứu mạng mình, bởi vậy cũng cố nén sợ hãi không hề mở miệng ra kêu gào.
Tạp Mã Thần Vu thấy Ngân Diện Nhân muốn chạy trốn thì không chấp nhận bỏ qua, hắn kêu một tiếng rít phẫn nộ rồi bay lên trời, hướng về phía Triệu Thụy truy kích.
Nhưng Triệu Thụy lại có lợi thế địa hình cùng Không Gian Thần Trạc nên đã thành công thoát khỏi truy kích của Tạp Mã Thần Vu.
Tại một nơi không có bóng người nào, hắn đem Tô Lôi thả xuống, hắn cũng không đợi Tô Lôi nói lời cảm tạ liền trực tiếp rời đi.
Hắn rất vội trở về khổ tu Tử Thanh Tiên Y Thần Quyết, nhanh chóng tu luyện biến thân thể mình thành Vạn Tích Thân Thể để ứng phó với truy kích của Tạp Mã Thần Vu.
Về đến nhà, Triệu Thụy lập tức lấy ra Ngũ Phương Luyện Thần Lô. Sau đó dựa theo bí phương Tử Thanh Tiên Y Thần Điển ghi lại, đem thiên tài địa bảo cho vào và khởi động thần lô.
Đợi cho làn khói nhẹ nhàng lượn lờ từ trong lô đi ra, một mùi thơm kì dị tràn ngập trong căn phòng. Triệu Thụy ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Ngay tại lúc Triệu Thụy đang bế quan tu luyện, Tạp Mã Thần Vu đang ở giữa Thượng Hải điên cuồng tìm kiếm tung tích của Triệu Thụy.
Bất luận thế nào, hắn cũng phải nhất định đem Ngân Diện Nhân này diệt trừ.
Cái này không phải chỉ bởi Ngân Diện Nhân đánh chết Lô Khắc, chỉ riêng chuyện này là đã cùng với Thần Vu Giáo kết thù oán.
Quan trọng hơn nữa là, hắn đã mơ hồ cảm giác được Ngân Diện Nhân này mặc dù bây giời chưa phải là đối thủ của hắn. Nhưng trong tương lai không xa, rất có thể hắn sẽ trở nên siêu việt, trở thành mối họa trong lòng.
Nếu khả năng này trở thành sự thật, trước hết đem mối họa trước mắt này diệt trừ, đề phòng trước khi nó kịp xảy ra.
Tạp Mã Thần Vu đưa linh thức tản ra ngoài, ngay cả xung quanh nơi hẻo lánh nhất cũng không bỏ qua.
Nhưng mà, Ngân Diện Nhân như là bốc hơi trong biển người, truy tìm không được nửa điểm dấu vết.
Điều này làm cho Tạp Mã Thần Vu cuồng nộ không thôi, nổi trận lôi đình.
Hắn phi thường minh bạch rằng tên Ngân Diện Nhân này đã ẩn nấp trong thành thị rồi.
Chỉ là, Ngân Diện Nhân này đến tột cùng là đã tu luyện cái ẩn nặc thuật gì mà dĩ nhiên đem cả hơi thở đặc trưng của tu chân giả hoàn toàn ẩn nặc. Nếu cả điểm nhỏ nhất ấy cũng bị giấu diếm thì hoàn toàn không khác người thường một chút gì cả.
Thương Hải lớn như vậy, dân cư nhiều như vậy, cho dù Tạp Mã Thần Vu có khả năng thông thiên cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn, từ biển người đông đúc tìm được Ngân Diện Nhân này.
Càng huống chi, hắn thậm chí ngay cả cái bộ dạng của Ngân Diện Nhân này dài ngắn như thế nào cũng không biết.
Thời gian Tạp Mã Thần Vu tìm kiếm như vậy đã trôi qua một ngày rồi.
Triệu Thụy tận lực giảm thiểu thời gian đi ra ngoài, hắn ở trong nhà khổ tu Tử Thanh Tiên Y Thần Quyết, ngay cả phòng khám cũng không đi tới.
Đối với hắn mà nói, thời gian bây giờ là rất quý giá, thật sự rất khẩn trương.
Có hai lần thậm chí hắn đã cảm giác thấy Tạp Mã Thần Vu như bay cấp tốc qua tòa nhà.
Điều này làm cho hắn quả thực thêm phần khẩn trương một chút.
Triệu Thụy đem toàn bộ tinh lực cùng thời gian tập trung trong tu luyện, tranh thủ giành giật từng giây từng phút sớm đến ngày đột phá chướng ngại tu thành Vạn Tích Thân Thể.
Triệu Thụy vứt bỏ hết tạp niệm, ngồi xếp bằng trong phòng khách nhà trọ. Khói xanh nghẹ nhàng thoát ra từ Ngũ Phương Luyện Thần Lô, lượn lờ xung quanh hắn. Hắn giống như là bị bao kín bởi một tầng lụa mỏng màu xanh vậy.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi người Triệu Thụy, lại như nhuộm lên người hắn thêm một tầng quang hoa màu trắng sữa.
Khói xanh cùng ánh trăng giao thoa chồng chất lên nhau, một tầng lại một tầng, làm cho Triệu Thụy nhìn qua có vẻ như mông lung cùng thần bí.
Triệu Thụy hai mắt nhắm lại, đắm chìm trong tu luyện.
Hắn rõ ràng cảm thấy được, trong ánh trăng ẩn chứa tinh hoa, giống như ngân tuyến nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng vọt tới, rót vào trong cơ thể của hắn, xuyên thấu qua làn da cùng xương cốt, xâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể.
Mà từng tế bào trong cơ thể, giống như một cái động không đáy, tham lam hấp thu năng lượng, tiến hành cải tạo thân thể hắn.
Thân thể Triệu Thụy, từng dung hợp qua gien của viễn cổ yêu ma. Cùng người phàm so sánh, thì phải nói là được cường hãn tuyệt luân.
Nhưng mà cải tạo hiện tại cùng lúc trước bất đồng, làm cho thân thể hắn càng trở nên đặc biệt, lực lượng càng thêm cường đại hơn.
Không biết tu luyện sau bao lâu thì trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô thiên tài địa bảo cũng đã hết. Ngay cả sáu viên đan châu cũng đã hóa thành khói nhẹ, hoàn toàn bị thân thể Triệu Thụy hấp thụ rồi.
Làn da Triệu Thụy nguyên bản là màu cổ đồng, hiện tại mặt ngoài được bao kín bởi một tầng nhàn nhạt mơ hồ lộ ra một màu xanh kì dị lộng lẫy, chậm rãi lưu động giống như nước chảy vậy.
Thân thể Triệu Thụy hơi hơi chấn động, hai mắt vẫn đóng chặt rốt cuộc cũng chầm chậm mở ra.
Trong hai mắt phảng phất cũng được bao kín bởi một tầng nhần nhạt quang hoa.
Triệu Thụy đứng dậy, giãn thân thể ra một chút. Chỉ cảm thấy tinh thần sung mãn, thể xác cùng với linh hồn thư sướng.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng toàn bộ kinh mạch, xương cốt, làn da của mình đều đã được tiến hành cải tạo biến hóa nghiêng trời lệch đất, xảy ra biến hóa to lớn như vậy, tựa hồ đã chứa kháng tính (ở đây là tính kháng độc) phi thường kì lạ.
- Vạn Tích Thân Thể, ta đã tu luyện thành Vạn Tích Thân Thể sao?
Hai tay Triệu Thụy mở ra, ánh mắt nhìn đi nhìn lại hai cánh tay, trong miệng lẩm bẩm nói. Tu luyện thành Vạn Tích Thân Thể, vạn độc bất xâm, hắn hẳn là có thực lực có thể chống lại được Luyện Hồn Độc Viêm. Mà lực lượng Tạp Mã Thần Vu chủ yếu là lấy vu độc tăng trưởng (dùng độc dược tu luyện). Mất đi chỗ dựa vu độc thuật này thì Tạp Mã Thần Vu cũng không phải đối thủ của hắn.
Triệu Thụy cân nhắc đến đây, trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ tươi cười mừng rỡ, trong lòng cũng dấy lên hừng hực đấu chí. Hắn cảm giác được, hiện tại cũng nên một lần nữa gặp gỡ Tạp Mã Thần Vu rồi. Bất quá, Triệu Thụy cũng không có xúc động mà lập tức đi tìm kiếm Tạp Mã Thần Vu, mà bắt đầu cân nhắc ở nơi nào thì thích hợp nhất để chiến đấu cùng với Tạp Mã Thần Vu. Bởi vì hắn cùng Tạp Mã Thần Vu, đều thuộc loại cường giả trong Tu Chân Giới. Nếu như phóng tay phóng chân toàn lực chiến đấu, tất nhiên cũng sẽ bộc phát một hồi đại chiến, làm cho bốn phía bị tàn phá thật lớn. Nếu như chiến trường là tại trong Thương Hải, như vậy sẽ là một hồi tai nạn lớn.
Tạp Mã Thần Vu có lẽ sẽ không thèm để ý đến có bao nhiêu người bị chết. Nhưng mà Triệu Thụy, nhìn đi nhìn lại cũng không phải là cái loại tu chân giả coi mạng người như cỏ rác, làm việc không cần cố kị như vậy.
Triệu Thụy cho rằng, tốt nhất có thể đem Tạp Mã Thần Vu, dẫn tới chỗ rừng núi phía bắc Thương Hải, tại nơi đó tiến hành chiến đấu tương đối thích hợp. Vì vậy hắn đem Đệ nhị nguyên thần phóng xuất ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích Tạp Mã Thần Vu. Rất nhanh, tại trên không một biệt thự phía Tây Thành đã phát hiện ra ba động linh lực của Tạp Mã Thần Vu.
Triệu Thụy trong lòng biết đại khái là Tạp Mã Thần Vu, bởi vì khu đất hoang phế Vạn Thiên Lộ đã bị người ta phát hiện rồi. Cho nên có ý thay đổi một chỗ ẩn nặc mới.
Như thế nào mới đem Tạp Mã Thần Vu bất động thanh sắc dẫn dụ đến địa điểm quyết đấu đây?
Triệu Thụy hơi suy nghĩ một chút, trong lòng cũng đang đắn đo.
Hắn đi ra khỏi nhà trọ, bay đến chỗ cách Tạp Mã Thần Vu không xa, sau đó đáp xuống.
Ngay sau đó, hắn không hề tận tâm che giấu bản thân. Đem toàn bộ khí tức yêu ma ẩn sâu trong cơ thể toàn bộ phóng ra.
Người bình thường không thể có cách nào nhận ra luồng khí tức yêu ma tinh thuần bàng bạc trên người Triệu Thụy, bất quá đối với thực lực cường đại như Tạp Mã Thần Vu thì luồng khí tức yêu ma này quả thật giống như đêm đen chợt xuất hiện hiện ánh sáng chói mắt vậy.
Nguyên bản đang vây trong trạng thái tu luyện, nhưng đã hấp dẫn sự chú ý của Tạp Mã Thần Vu. Hai con mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong con mắt tinh tế bắn ra hai đạo quang mang mãnh liệt.
Trong đoạn thời gian này, hắn gần như tìm mọi ngóc ngách ở Thương Hải nhưng vẫn không có phát hiện ra bóng dáng của Ngân Diện Nhân. Điều này làm cho hắn có chút hoài nghi rằng tên Ngân Diện Nhân thần bí kia có phải hay không sau khi bị hắn đánh bại, đã lẩn trong đám thường nhân trốn ra khỏi Thương Hải.
Nếu thật sự như vậy, cho dù hắn có tìm nữa rốt cuộc cũng khó có thể tìm thấy tung tích Ngân Diện Nhân. Nếu tìm trên cả cái đại lục này, đúng là không bệnh cũng chết.
Song, làm hắn thật không ngờ đến là tên Ngân Diện Nhân kia vốn đột nhiên biến mất, tự nhiên lại nghênh ngang xuất hiện tại phụ cận nơi ở của hắn. Lại còn cố ý phóng xuất ra khí tức yêu ma nồng nặc tiến hành khiêu khích đối với hắn.
- Thật là thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa lại tự tìm tới. Ta đang lo không tìm thấy tung tích ngươi, không nghĩ tới ngươi tự nhiên chủ động trước mặt ta bại lộ thân phận! Tốt! Tốt lắm!
Tạp Mã Thần Vu trầm trầm nói một câu, thân hình đột nhiên dang rộng giống như một con biên bức lớn màu đen. Cấp tốc rời khỏi biệt thự, hướng tới vị trí của Triệu Thụy bay đến.
Triệu Thụy thấy Tạp Mã Thần Vu vọt tới, nhẹ nhàng cười. Thân hình chớp lên như một làn khói xanh, trong nháy mắt đã hiện lên tại một góc ở nóc một tòa nhà. Sau đó biến mất không thấy đâu.
Tạp Mã Thần Vu mặc dù trong lòng hận không thể đem Triệu Thụy băm thây vạn mảnh. Nhưng mà cũng không lập tức có truy đuổi sát theo Triệu Thụy, mà là theo khí tức yêu ma Triệu Thụy lưu lại mà bám sát theo sau.
Bởi vì, vừa mới một tháng trước đó, Ngân Diện Nhân này không phải là đối thủ của hắn.
Dựa theo lẽ thường mà nói, tu chân tới cái cấp bậc cường giả này thì Ngân Diện Nhân này khó có khả năng trong một tháng ngắn ngủi có thể làm cho thực lực tăng vọt.
Ngân Diện Nhân này lại dám chủ động tới đây khiêu khích hắn, nói không chừng trước đó đã sắp đặt cạm bẫy gì, chỉ chờ hắn chui đầu vào rọ.
Mặc dù Tạp Mã Thần Vu luôn luôn cao ngạo, nhưng lão gian xảo thì đã thấm vào xương cốt, nên cũng không tùy tiện truy kích.
Hắn đem vài con trùng dò đường thả ra, tìm hiểu tình hình bốn phía, xem có tu chân giả nào mai phục ở vùng phụ cận hay không.
Cùng lúc đó, bản thân hắn dựa theo khí tức yêu ma Triệu Thụy lưu lại mà bám theo, không xa không gần bám theo phía sau Triệu Thụy, cam đoan rằng mình sẽ không bị Ngân Diện Nhân này vứt lại phía sau.
Bất quá hắn chỉ chú ý lo lắng xem Ngân Diện Nhân này có bố trí mai phục hắn không? Nhưng mà, không ngờ tới, nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào mắt hai cảnh sát tuần tra.
Bởi vì tháng trước, Tô Lôi tới cảnh sát báo án, nhiếp ảnh viên đồng sự của nàng Tiểu Chu bị một lão đầu cổ quái giết chết.
Cảnh sát trải qua một phen điều tra, căn cứ vào mô tả của Tô Lôi, đem bức họa Tạp Mã Thần Vu vẽ ra, tiến hành lệnh truy nã, phân phát khắp nơi trên Thương Hải.
Hai gã tuần cảnh này, dĩ nhiên cũng xem qua lệnh truy nã, lập tức đối với nhân dạng của Tạp Mã Thần Vu đã dấy lên lòng nghi ngờ.
- Lão Trương, ngươi xem cái lão đầu kia có giống đối tượng mà một đoạn thời gian trước cục phát lệnh truy nã không nhỉ? - Tên cảnh sát tuổi còn trẻ kia dùng khuỷu tay thúc nhẹ bên hông đồng sự lớn tuổi kia, lặng lẽ hỏi.
Tên cảnh sát được xưng là lão Trương kia kinh nghiệm phong phú, làm bộ lơ đãng nhìn như không thấy Tạp Mã Thần Vu rồi quay sang cảnh sát trẻ kia tán dóc bình thường, hắn cười nói:
- Không sai! Chính là hắn!
Cảnh sát tuổi còn trẻ kia mừng rỡ, tự tay bắt được tội phạm truy nã là công lớn, sau này bản thân thăng quan tiến chức là chắc. Hai mắt nhìn Tạp Mã Thần Vu, bàn tay đưa tới bao để súng. Hắn nghĩ rằng, bất luận kẻ nào có hành động mờ ám chỉ cần đối diện với nòng súng, đều chỉ giơ tay đầu hàng mà thôi.
Lão Trương trầm tĩnh đè tay gã cảnh sát trẻ tuổi lại, cười nói:
- Trong cục đã thảo luận qua, việc truy nã tội phạm lần này rất nguy hiểm. Chúng ta hai người sợ rằng không bắt được hắn đâu, ngươi không nên coi thường vọng động. Chờ ta hướng tổng bộ gọi chi viện đã.
Lão Trương ngay sau khi nói với viên cảnh sát trẻ tuổi xong, liền đi tới một bên lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho tổng bộ báo cáo, xin chỉ thị tiếp viện.
Tổng bộ phản ứng rất nhanh, thông báo cho hắn chỉ cần từ ba đến năm phút đồng hồ, đặc cảnh sẽ đến hiện trường ngay.
Lão Trương làm như vậy thật là có ý riêng của nó, cái gọi là có tịch thì nhúc nhích, cảnh sát mặc sắc phục đang truy nã tội phạm làm gì mà không bị tội phạm chú ý đến cảnh sát cơ chứ.
Một việc làm sơ xẩy sẽ đả thảo kinh xà, chẳng những không cách nào bắt được kẻ tình nghi, mà ngay cả bản thân cũng có thể sẽ bị nguy hiểm.
Bất quá cảnh sát trẻ tuổi kinh nghiệm còn không nhiều, trong đầu có ý niệm tranh công, thừa dịp lúc Lão Trương gọi điện thoại, lặng lẽ bám theo sau Tạp Mã Thần Vu, chậm rãi tiến tới gần hắn.
Tạp Mã Thần Vu ban đầu cũng không có để viên cảnh sát trẻ tuổi kia ở trong lòng, bởi vì trong mắt hắn, thường nhân tồn tại giống như con kiến hôi, đối với hắn không thể tạo thành bất cứ cái gì uy hiếp.
Duy nhất có thể làm hắn chú ý chỉ là Ngân Diện Nhân thần bí đeo mặt nạ màu bạc kia mà thôi.
Bất quá, làm hắn không ngờ đến là một viên cảnh sát trẻ tuổi lại từ một khoảng cách ở phía sau lưng hắn đột nhiên rút súng lục ra, vọt tới sát người hắn, lớn tiếng kêu to bắt hắn đưa hai tay ôm đầu, quỳ rạp trên mặt đất.
Tạp Mã Thần Vu thoáng giật mình một chút, sau đó xông tới viên cảnh sát trẻ tuổi không biết trời cao đất dày là gì kia nhếch miệng cười.
Nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người thường nào đứng trước mặt hắn mà lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn.
Viên cảnh sát trẻ tuổi kia cảm giác được lão nhân này tươi cười hết sức quỷ dị, trong lòng không biết làm sao đột nhiên có chút kinh hoàng rợn tóc gáy, trong nhất thời, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi hột.
Hắn vội vàng nắm chặt súng lục quát lớn:
- Cười cái gì mà cười! Nằm sấp xuống ngay nghe không!
Tạp Mã Thần Vu cười đến mức rơi cả nước mắt, thoạt nhìn giống như một cái miệng lớn mở rộng lộ ra răng độc như rắn hổ mang. Làm cho viên cảnh sát trẻ tuổi này cảm thấy sợ hãi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện yết hầu hình như bị một bàn tay bóp, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, cổ họng nghẹn lại, sắc mặt biến thành màu tía, thống khổ dị thường.
Tạp Mã Thần Vu búng hai ngón tay, hai con cổ trùng nhỏ bằng cái móng tay bay ra, cổ trùng màu đen xuất hiện ra bốn đôi cánh dang rộng, trong cái miệng lớn đột nhiên xuất hiện hai cái răng nanh cực lớn. Đầu tiên là xoay tròn một vòng quanh cổ tay viên cảnh sát trẻ. Từng trận từng trận âm thanh cắn nuốt truyền tới, hai tay viên cảnh sát trẻ tuổi như bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt, tiếp theo đó ngay cả khẩu súng lục cũng rơi xuống trên mặt đất, máu tươi chảy xối xả.
Viên cảnh sát trẻ tuổi toàn thân đã bị Tạp Mã thần Vu trói buộc, không thể động đậy một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trùng màu đen không ngừng xoay quanh, mà cánh tay mình thì từng đoạn từng đoạn rơi xuống. Nhưng mà ngay cả quyền lợi được thống khổ rên lên cũng không có, chỉ là từ trong họng phát ra những tiếng “Uhmmm uhmmm….” Âm thanh khàn khàn mà thôi.
Những người đi đường xung quanh nhìn thấy cảnh bi thảm này. Đều sợ đến nỗi hét toáng lên, chạy trốn tứ tán. Có tài xế bị dọa đến nỗi chân tay xụi lơ, vài chiếc xe vì thế mà bị liên lụy.
Trong nhất thời, tiếng kêu, tiếng va chạm. Tiếng còi cảnh báo của xe hơi đan xen vào nhau, tạo thành một tràng cảnh hỗn loạn không thể hỗn loạn hơn.
Lúc này, gần mười xe cảnh sát sốt ruột, âm thanh còi cảnh sát nhanh chóng vang lên. Tạo thành một cái nửa vòng tròn thì mới dừng lại, đưa Tạp Mã Thần Vu vây tại trung tâm, cửa xe cảnh sát mở ra. Từ trên xe hơn bốn mươi viên đặc cảnh được trang bị vũ trang hạng nặng nhanh nhẹn nhảy xuống, cầm trong tay súng tiểu liên tự động toàn bộ nhắm vào Tạp Mã Thần Vu.
Tạp Mã Thần Vu ngay cả liếc mắt nhìn những đặc cảnh này cũng không có hứng thú. Cổ trùng màu đen trên cổ tay viên cảnh sát trẻ tuổi chuyển hướng lên cổ, một tiếng “Bùm” chiếc đầu đã nằm trên mặt đất rồi, mà thi thể viên cảnh sát trẻ vẫn đứng yên một chỗ. Vẫn duy trì tư thế bắn, chỉ bất quá hai đầu cánh tay và đầu thì đã bị mất mà thôi, cảnh tượng này làm cho mọi người cảm thấy giật mình, thật sự là rất quỷ dị.
Đội trưởng đội đặc cảnh đứng khá xa, cổ trùng màu đen lại rất nhỏ, cho nên không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, hắn phất tay một cái, hai gã đội viên đặc cảnh tiên phong tiểu liên tự động trên tay ổn định, bảo trì tư thế cảnh giác tới gần Tạp Mã Thần Vu, muốn chế trụ hắn. Theo lý thuyết, dưới sự yểm hộ của hơn bốn mươi người mang theo vũ khí, thì nhiệm vụ lần này hẳn là rất an toàn mới đúng. Bất quá bọn họ đã suy tính sai lầm rồi.
Tạp Mã Thần Vu hừ lạnh một tiếng, từ trong miệng phát ra hai chữ:
- Kiến hôi.
Ngay sau đó, tiện tay vung lên, một dám cổ trùng màu đen ầm ầm xuất hiện, đem hai gã đặc cảnh bao phủ lại bên trong đó.
Tiếng thét vô cùng thê lương thảm thiết vang lên, nhất thời tiếng gặm hỗn tạp của cổ trùng màu đen đang thôn phệ vang lên làm tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng dựng tóc gáy
Hai giây trôi qua, đám côn trùng tản ra.
Hai gã đặc cảnh nọ, đã không còn thấy tung tích, trên mặt đất chỉ còn lại hai cỗ thi thể không trọn vẹn, cùng với hai chuôi súng tiểu liên tự động bị cắn thành rách nát.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đám hắc trùng cổ quái này đến tột cùng là cái gì vậy? Như thế nào lại có thể đem người sống gặm thành bộ dạng này.
Tất cả mọi người đều cả kinh đứng yên một chỗ, đội trưởng đội đặc cảnh thậm chí còn quên nổ súng hạ mệnh lệnh. Có chút không biết phải làm sao cả.
- Đều là tự đến tìm chết!
Tạp Mã Thần Vu hai tay chắp sau lưng, ánh mắt dữ tợn nói một câu.
Cổ trùng màu đen này phảng phất giống như có thể hiểu được lời nói của Tạp Mã Thần Vu. Lập tức oanh một tiếng, hướng tới những đặc cảnh thất sắc, phô thiên cái địa muốn cuốn tất cả đi.
Triệu Thụy nguyên bản một mực dụ dỗ Tạp Mã Thần Vu tận lực đuổi theo tới trong vùng rừng núi phía bắc để quyết chiến.
Thật không nghĩ tới, kế hoạch của hắn lại bị hai gã cảnh sát không biết nông sâu hoàn toàn phá hư. Lại dẫn tới việc làm cho Tạp Mã Thần Vu đại khai sát giới.
Nếu như để cho đám cổ trùng này khuếch tán ra, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bồi mạng đây.
- Không biết tự lượng sức mình, đúng là đồ ngu!
Triệu Thụy có chút tức giận thấp giọng mắng một câu, đeo lên Minh Linh mặt nạ. Từ trên không phi thẳng xuống, mạnh mẽ rút Thị Huyết Ma Đao chém về phía cổ trùng.
Huyết sắc đao mang, giống như một đạo long quyển phong mang theo uy thế sắc bén, mang tất cả cổ trùng màu đen toàn bộ quét đi.
Dưới đao mang huyết sắc hung tàn quỷ dị, trùng độc trở nên vô cùng yếu ớt, trong nháy mắt bị chém nát bấy.
- Đối thủ của ngươi hẳn là ta mới đúng chứ, Tạp Mã Thần Vu.
Triệu Thụy cố ý dùng giọng mỉa mai kiêu khích nói:
- Chẳng lẽ bản lãnh của ngươi chỉ để khi dễ thường nhân đó thôi sao?”
Tạp Mã Thần Vu gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Thụy, cơ mặt hơi co quắp một chút, hắn đã bị những lời này của Triệu Thụy chọc giận.
Mục tiêu của hắn vốn là tên Ngân Diện Nhân trước mặt này.
Về phần cảnh sát đó, sự tồn tại của hắn bất quá không có gì trọng yếu cả, hắn thật lòng chả muốn nói lý.
- Ta cũng không cần khi dễ thường nhân, chỉ làm lãng phí thời gian của ta! - Tạp Mã Thần Vu hung hăng nói một câu.
Gã cảnh sát Nhiên Phiết sau khi tìm được đường sống từ cõi chết, dốc hết sức hướng Triệu Thụy phóng tới.
Triệu Thụy cúi đầu cười, cũng không quấn lấy Tạp Mã Thần Vu chiến đấu. Dựa theo kế hoạch lúc trước mình đề ra, xoay người hướng phương bắc cấp tốc bay đi.
Hai người, một người đuổi còn một người chạy, rất nhanh trong không trung, biến thành hai điểm đen. Trong tầm mắt mọi người biến mất vô tung.