Chương 346 Đinh Linh Buồn Bực Đinh Linh lưng hai tay chắp phía sau, thắt lưng thẳng tắp, có chút ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng ngần, có vẻ hết sức lãnh ngạo.
Đường Lỗi vừa thấy Đinh Linh, giống như là chuột thấy mèo vậy, đành cười trừ rồi mau chóng về chỗ làm việc cũng không nói một lời nào.
Đinh linh chẳng muốn cãi lý vơi Đường Lỗi, mà lại quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy nói:
"Ngươi đã không phát hiện đầu mối, như vậy cứ tiếp tục ở nơi đó tìm kiếm cho ra mới thôi.”
"Ngươi chắc chắn biết, cho dù ta vẫn tiếp tục ở nơi đó tìm kiếm, cũng không có bất cứ kết quả gì sao". Triệu Thụy thản nhiên hỏi lại.
"Không sai. Nếu có kết quả, ta đã không phái ngươi đi".
Đinh Linh đè thấp thanh âm, nửa điểm cũng không phủ nhận, khuôn mặt luôn luôn băng sơn lại có nét mỉm cười, vừa kiều mị lại vừa giảo hoạt.
"Nhưng là, nếu như ngươi đồng ý cúi đầu nhận lỗi với ta, và viết thư xin lỗi, ta có lẽ sẽ suy nghĩ tìm cho ngươi một nhiệm vụ khác".
"Ngươi đây là mượn việc công trả thù riêng".
"Nga? Trả thù?" Đinh Linh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Thụy, mỉm cười nói: "Ta trả thù là như thế nào?"
"Không như thế nào". Triệu Thụy hai tay nhất quán nói :
"Ta rất nhanh sẽ đem nhiệm vụ hoàn thành".
"Thật vậy không? Chỉ mong ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Ta thật sự là phi thường chờ mong đấy!"
Đinh Linh ghét nhất loại thái độ tất cả mọi việc chỉ là bình thường của hắn, chỉ cảm thấy hàm răng ngưa ngứa không chịu được ném lại mấy câu, xoay người rời đi.
Triệu Thụy hai tay ôm ở trước ngực, nhìn bóng lưng của Đinh Linh chập chờn rời đi. Cảm giác nao nao nếu như thật sự mình không có năng lực thật không dám động vào nàng.
Một ngày thoáng cái đã qua, khi đêm xuống, Xích Hỏa lão yêu rốt cuộc đã gọi điện cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này còn chưa có ngủ, vội vàng nghe điện hỏi luôn một câu: "Tình huống ra sao? Tìm được Chung Diệu Quang chứ?"
"Tìm được rồi. Người ngươi muốn tìm, ta đã tìm được rồi. Bây giờ hắn đang ở Quảng Châu hắn đang cư ngụ trong Bạch Vân tiểu khu. Ngươi có muốn ta đem tên đó về cho ngươi không? " Xích Hỏa lão yêu hỏi lại.
Triệu Thụy trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Không cần. Ta đã có kế hoạch, khiến hắn phải rời khỏi Quảng Châu trở về Tân Dương“.
Nói xong. Triệu Thụy đem kế hoạch của mình nói cho Xích Hỏa lão yêu một lần.
"Kế hoạch này của ngươi thật hao phí tâm lực a! Không bằng trực tiếp bắt hắn trở về, sạch sẽ lưu loát! " Xích Hỏa lão yêu trong thanh âm trả lời, mang theo một tia kinh ngạc.
"Không được". Triệu Thụy cự tuyệt đề nghị Xích Hỏa lão yêu.
“Khi tóm được hắn xong nếu mọi người hỏi làm sao bắt được hắn? Chẳng lẽ muốn ta nói với bọn họ là ta mời một lão yêu hung ác sống gần ngàn năm trợ giúp tìm kiếm sau đó trực tiếp đem Chung Diệu Quang từ Quảng Châu bắt trở về?"
Xích Hỏa lão yêu cẩn thận nghĩ lại, cảm giác được lời giải thích rất có đạo lý vì vậy không có phản đối mà chỉ cười hắc hắc.
Triệu Thụy cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nhiệm vụ của hắn rất nhanh sẽ hoàn thành.
Hắn đột nhiên rất muốn biết nếu như Đinh Linh gặp hắn bắt được Chung Diệu Quang, sẽ có cái vẻ mặt như thế nào.
Quảng Châu, một trong những gian phòng của Bạch Vân tiểu khu.
Chung Diệu Quang nằm ở trên giường. Không ngừng hút thuốc đồng thời nằm xem TV.
Hắn năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, thân thể vẫn to lớn như cũ.
Từ một người tiền hô hậu ủng một lão đại hắc bang. Suy bại đến mai danh ẩn tính, trốn chạy khắp nơi, suy thoái cực độ.
Bất quá, ở bên ngoài trốn chạy nhiều năm như vậy, hắn cũng dần dần thích nghi với cuộc sống này rồi.
Chỉ là vào những lúc đêm khuya, hắn vẫn thường xuyên nhớ tới, ngày tháng tại Tân Dương, uy phong lẫm liệt người người sợ hãi.
Bất quá, hắn cũng biết, mình không có khả năng khôi phục lại một thời hoàng kim khi xưa.
Hắn đang xem TV, đột nhiên ngoài cửa sổ tựa hồ truyền đến thanh âm kì dị.
Chung Diệu Quang thần kinh chợt căng thẳng, hắn lập tức điều chỉnh thanh âm TV nhỏ lại, móc ở dưới gối ra một khẩu súng, sau đó tập trung lắng nghe.
Thanh âm kì dị nọ, tựa như phát ra ở rất gần vang lên một chút, rồi rất nhanh biến mất, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chung Diệu Quang nghe ngóng một hồi, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thần sắc khôi phục lại bình thường, chỉnh lại âm lượng TV lại như cũ dấu khẩu súng xuống dưới gối.
Bằng vào kinh nghiệm phán đoán sau nhiều năm hắn lưu vong, cái thanh âm vừa rồi cũng không có đại biểu cho nguy hiểm.
Chung Diệu Quang bản lãnh ẩn dấu cùng trốn chạy rất tin tưởng vào bản thân mình.
Cha mẹ hắn sớm đã qua đời, thê tử của hắn lại gặp chuyện không may, cũng đã li hôn, hắn và gia đình cũng không có nửa điểm liên lạc.
Chỉ cần tiếp tục bảo trì như vậy, không có bất kỳ liên lạc nào với phía Tân Dương, thân phận của hắn chắc sẽ không bị bại lộ.
Sau nhiều năm lưu lạc, hắn rốt cục đã tại Quảng Châu trụ lại được nhiều năm, cuộc sống coi như tiêu diêu tự tại, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp phải cảnh sát thì trong lòng có chút khẩn trương mà thôi.
Nhìn lên TV, rút một hơi thuốc, Chung Diệu Quang cảm giác được lúc này thời gian không còn sớm nữa hằn liền tắt TV và đi ngủ.
Chỉ chốc lát, hắn đã tiến nhập vào trong mộng đẹp.
Ngay sau khi hắn ngủ say không lâu, một quái nhân mặc đạo bào rộng thùng thình tóc tai đỏ rực, từ không trung chậm rãi hạ xuống, thân hình lơ lửng bên ngoài cửa sổ phòng hắn, ánh mắt màu hồng mang theo lập lòe hàn quang rợn người. Quái nhân này, đúng là người đuổi theo Tử Dương truy phong hoàn, Xích Hỏa lão yêu!
"Ngươi ngủ rất an ổn a!". Xích hỏa lão yêu nhìn Chung Diệu Quang lạnh lùng cười, sau đó dựa theo kế hoạch của Triệu Thụy đã bày sẵn, năm ngón tay có chút hé ra, vài đạo chân khí cường đại lập tức phóng ra, giống như tơ nhện, đem Chung Diệu Quang tầng tầng bao lấy.
Xích Hỏa lão yêu thân hình chợt động, bay lên trời cao nhưng không có dừng lại cho tới khi bay đến phía trên tầng mây mới dừng lại.
Mà Chung Diệu Quang vận bị chân khí bao phủ nên từ trên giường nhẹ nhàng bị đưa lên trời cao.
Xích Hỏa lão yêu đứng ở trên một tầng mây, từ trên nhìn xuống thấy Chung Diệu Quang vân đang ngủ say không biết mình bị kéo lên cao, sau đó phất phất tay.
Bỗng nhiên một luồng gió lạnh thấu xương hướng Chung Diệu Quang tràn tới
Chung Diệu Quang đang ngủ giật mình cả người run lên bị luồng khí lạnh làm cho tỉnh lại
"Chuyện gì xảy ra! Như thế nào lại lạnh như thế! "
Chung Diệu Quang mơ mơ màng màng lầm bầm trong miệng, vuốt vuốt đôi mắt đang ngái ngủ ngồi dậy hướng bốn phía nhìn một chút.
Bốn phía đều là biển mây, thân thể hắn đang ở rất cao trên không trung, dưới chân hắn lấm chấm những tòa nhà cao tầng nhỏ bé như hạt gạo!
Cho dù Chung Diệu Quang to gan lớn mật đến mấy, lúc này cũng không khỏi kinh hãi. Hai chân lập tức nhũn ra như bún đứng dậy cũng không nổi.
"Này......Đây là nơi nào? Ta không phải ngủ ở trên giường sao? Như thế nào......Như thế nào lại ở một nơi cao như vậy? "
Hắn nơm nớp lo sợ tư hỏi bản thân âm thanh phát ra với giai điệu run run.
"Là ta đem ngươi tơi đây". Thanh âm của Xích Hỏa lão yêu giống như tiếng sấm từ trên cao truyền xuống,
"Ta là Xích Hỏa đại tiên! Chung Diệu Quang. Bởi vì ngươi thường xuyên tế bái tiên thần, làm cho ta cảm động, cho nên cố ý đi tới phàm gian, trợ giúp ngươi tránh thoát họa sát thân!"
Xích Hỏa lão yêu ở trên cao giở ra vài trò ảo thuật tạo ra một thân hình to lớn như một pho tượng thân, rồi khiến mấy đám mây không ngừng qua lại tạo ra cái vẻ thần bí!
Chung Diệu Quang nguyên bổn là người mê tín, trong quá trình lưu lạc hắn vẫn thường xuyên đến thắp hương bái thần, hy vọng tiên thần phù hộ cho mình bình an vô sự.
Hiện tại thấy Xích Hỏa lão yêu hiển linh phong thái thần bí uy nghiêm. Hơn nữa mình lại bị đưa lên trời cao vạn thước, khiến cho hắn hoàn toàn tin tưởng, tưởng rằng sự thành tâm của mình. Thật sự cảm động trời cao.
Hắn không bao giờ nghĩ tới vị đại tiên này chính là một lão yêu quái ngàn năm huyễn hóa mà thành!
"Xích Hỏa đại tiên, xin hỏi họa sát thân của ta là gì? như thế nào có thể hóa giải?"
Chung Diệu Quang vội vàng quỳ xuống, cung kính vừa quỳ lạy và lên tiếng hỏi.
Xích Hỏa lão yêu thấy bộ dáng quỳ phục tiều tụy của hắn, biết chắc Chung Diệu Quang đã bị hắn lừa dối thành công, trong lòng không khỏi cười thầm, Nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng tạo vẻ uy nghiêm nói:
"Ngươi vì tránh né cảnh sát đích đuổi bắt, mới từ Tân Dương chạy trốn tới Quảng Châu sao?"
Chung Diệu Quang vội vàng nói "Vâng!".
Xích Hỏa lão yêu cao ngạo gật đầu, tiếp theo bịa đặt mà nói :
"Ngươi hiện tại chỗ ẩn thân, đã không còn an toàn, phải lập tức rời đi".
"A? Thật sự? Chẳng lẽ cảnh sát đã phát hiện?". Chung Diệu Quang nhanh chóng hỏi.
Xích Hỏa lão yêu cũng không nói rõ ràng chỉ là dựa theo sắp đặt của Triệu Thụy tiếp tục nói bừa:
"Nếu như muốn hóa giải một kiếp này, nhất định phải trở lại nhà của ngươi tại Tân Dương lễ bái, sau đó đi về phía đông, đến lúc đó, ngươi giống như phiêu dương quá hải, cũng không ai có thể uy hiếp ngươi được nữa!"
"Phiêu dương quá hải? Người nói là nhập cư trái phép? Như vậy là không sai. Bất quá, về nhà chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Cảnh sát đang ở đó đợi bắt ta đó!"
Chung Diệu Quang có chút do dự nói.
"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Ngươi chẳng lẽ không tin tưởng bổn tiên chỉ điểm?"
Xích Hỏa lão yêu lão yêu hồng mi dựng thẳng, hơi thở yêu ma dày đặc từ trên người phát ra.
Xích Hỏa lão yêu là yêu vật nguyên anh kì, yêu khí phát ra chỉ bằng Chung Diệu Quang một người phàm trần nào có thể thừa nhận.
Chung Diệu Quang chợt cảm thấy mình như bị một tòa núi lớn đè nén, cơ hồ đến hô hấp cũng khó khăn!
"Không dám! Ta tuyệt đối không dám đi ngược lại lời đại tiên chỉ điểm!"
Chung Diệu Quang dập đầu đồng ý không có nửa điểm đi ngược lại.
Xích Hỏa lão yêu cũng không nói thêm nữa, tay vung lên, một trận gió lạnh thổi qua, Chung Diệu Quang từ trên cao vạn thước hạ xuống.
Chung Diệu Quang kinh hãi gần chết, hét to một tiếng, mở mắt ra, phát hiện chính mình đang ở trên giường, mồ hôi lạnh chảy ra làm ẩm ướt cả chăn màn
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, không có nửa điểm thanh âm. Ngoài cửa sổ bầu trời đêm đen kịt, ngay cả một điểm tinh quang đều nhìn không thấy.
"Chẳng lẽ vừa rồi ta nằm mơ? "
Hắn ngồi dậy lấy tay lau mồ hôi lạnh, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.
Nhưng tại sao giấc mộng lại chân thật như vậy?
Chung Diệu Quang lắc đầu, phảng phất như muốn đem cơn ác mộng khu trừ, sau đó mò tới đầu giường tìm bao thuốc để hút cho bình tâm lại.
Đột nhiên hắn đứng chết lặng ánh mắt không thay đổi!
Cả người ngơ ngác nhìn vách tường phía bắc!
Hàng chữ : “Quay về” màu đỏ tươi như được một vật gì đó rất sắc bén khắc vào trong tường!
Hồng quang chợt hiện giống như máu tươi, làm người khác nhìn thấy mà giật mình, phảng phất như là nói cho hắn biết. Nếu như không lập tức trở về, chắc chắn sẽ bị phơi thây tại nơi đây!
Chung Diệu Quang trong nháy mắt trên người mồ hôi lạnh toát ra như mưa.
Hắn rốt cuộc khẳng định, tất cả sự việc vừa rồi đều là sự thật!
Chung Diệu Quang lần tìm điếu thuốc, chậm rãi châm hút, trầm mặc ngồi xuống, trong đầu bắt đầu kịch liệt đấu tranh.
Hắn lo lắng về lời chỉ điểm của Xích Hỏa đại tiên, nhưng nếu trở về hắn lại sợ cảnh sát nơi đây vẫn đang chờ đợi bắt hắn.
Lo lắng một lúc lâu, Chung Diệu Quang rốt cuộc đã đưa ra quyết định. Dựa theo lời Xích Hỏa đại tiên chỉ điểm trở về.
Sau khi quyết định, Chung Diệu Quang không có nửa điểm trì hoãn, suốt đêm thu thập mọi thứ, sau đó đáp xe lửa quay về Tân Dương
Mà Xích Hỏa lão yêu vẫn còn ở trên không trung giám sát. Đến khi Chung Diệu Quang thật sự đi lên xe lửa. Hắn mới gọi điện cho Triệu Thụy báo tin.
Triệu Thụy nhận được điện thoại của Xích Hỏa lão yêu, trong lòng hết sức cao hứng, hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công, Chung Diệu Quang sẽ tự động tìm đến cửa để cho hắn bắt.
Triệu Thụy đợi hai ngày cho đến khi biết chắc chắn rằng Chung Diệu Quang sắp trở về Tân Dương, hắn bắt đầu bố trí một đội cảnh sát cách cửa nhà của Chung Diệu Quang khoảng một trăm thước lẳng lặng chờ đợi.
Nhà của Chung Diệu Quang nằm ở tầng sáu của một khu chung cư, trên đường Tam Dương.
Chung Diệu Quang cha mẹ sớm đã qua đời, thê tử của hắn bị hắn đuổi đi, vì vậy ngôi nhà ba gian của hắn tràn đầy bụi bặm cùng mạng nhện.
Triệu Thụy chờ đợi không bao lâu, đại khái khoảng hai ba canh giờ thì mục tiêu xuất hiện, một nam tử đầu đội mũ mắt đeo kính râm, mặc áo khoác ngoài, lưng mang một cái túi, xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Thụy.
Nếu như không phải Triệu Thụy đã biết Chung Diệu Quang sắp xuất hiện, hắn nhất thời cũng không nhận ra được nam tử có chút bí ẩn này, chính là mục tiêu!
Chung Diệu Quang tính cảnh giác rất cao, hắn cũng không trực tiếp về nhà, mà đi bộ xung quanh một vòng, cẩn thận xem xét một chút, xác nhận không có nguy hiểm, lúc này mới hướng tới tòa tiểu lâu sáu tầng đi tới.
Triệu Thụy thấy thế, lập tức mở cửa xe, xuống xe, sau đó bước nhanh về phía Chung Diệu Quang.
Hành động của hắn lặng yên không một tiếng động hơn nữa phi thường nhanh chóng, Chung Diệu Quang hoàn toàn không có phát hiện.
Ngay lúc Chung Diệu Quang sắp bước lên cầu thang, Triệu Thụy đã đi tới phía sau lưng hắn.
Triệu Thụy vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của hắn, hô một tiếng: "Chung Diệu Quang!”
Chung Diệu Quang tâm tình hoảng sợ cực độ, xoay người lại, thấy một thanh niên anh tuấn xa lạ, vẻ mặt sáng lạn tươi cười, đứng ở phía sau hắn.
"Ngươi là ai?"
Chung Diệu Quang cảnh giác hỏi một câu, sắc mặt trở nên âm trầm, tay còn lại ở trong túi nắm chắc súng lục.
"Ta? Nga, ta hình như là cảnh sát". Triệu Thụy cười cười, đơn giản nói thẳng ra thân phận của mình.
"Cảnh sát?!!"
Chung Diệu Quang sắc mặt đại biến, rút súng rất nhanh, trong đầu đã nghĩ rằng bắn chết Triệu Thụy.
Ngay lúc này, bàn tay Triệu Thụy như tia chớp một quyền phóng ra oanh kích lên trên sườn của Chung Diệu Quang.
Chung Diệu Quang kêu thảm thiết một tiếng, cảm giác giống như bị thiết chùy đánh trúng, gây ra đau đớn liệt đích, khiên hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tất cả khí lực của hắn trong nháy mắt biến mất, ôm lấy xương sườn, quỳ rạp trên mặt đất, lăn qua lăn lại rên rỉ, súng lục cũng bị hắn ném sang một bên.
"Nếu như ngươi không phản kháng thì làm sao mà bị thương chứ?"
Triệu Thụy cười cười, nụ cười hết sức ôn hòa, làm người khác khó có thể tưởng tượng, mới vừa rồi một quyền hắn tung ra, đã đem một tên trong phạm cực kì hung ác, với súng lục trong tay mất đi khả năng phản kháng!
Hắn nhặt súng lục lên, vừa móc ra còng tay, đem hai tay của Chung Diệu Quang còng lại kéo vào trong xe, sau đó lái xe trở về cảnh đội.
Chung Diệu Quang lúc này hết sức phối hợp, không có nửa điểm phản kháng.
Trên thực tế, hắn đã không còn nửa điểm năng lực phản kháng.
Ngồi trên xe cảnh sát, Chung Diệu Quang vẻ mặt cầu xin, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Hắn trốn chết nhiều năm, vẫn bình yên vô sự.
Không nghĩ tới, hai ngày trước nghe theo lời chỉ điểm chó má của Xích Hỏa đại tiên, nên mới từ Quảng Châu trở về Tân Dương tránh họa sát thân.
Kết quả là tự chui đầu vào lưới đã bày sẵn của cảnh sát! Hắn quả thực hoài nghi, có phải Xích Hỏa đại tiên thông đồng cùng cảnh sát câu dẫn lừa gạt hắn!
Triệu Thụy áp giải Chung Diệu Quang trở về cảnh đội, mới vừa vào phòng làm việc, đã được Đường Lỗi nhìn thấy.
"Này, Triệu Thụy, ngươi mang người nào trở về vậy?" Hắn ở xa, lớn tiếng hỏi một câu.
"Chung Diệu Quang". Triệu Thụy đơn giản hồi đáp.
"Cái gì? Ngươi bắt được Chung Diệu Quang!"
Đường lỗi kinh hãi, vẻ mặt đích khó có thể tin:
"Ngươi có thể bắt hắn sao!"
"Không thể nào hắn bắt được Chung Diệu Quang?"
"Triệu Thụy ngươi đã bắt được Chung Diệu Quang!"
Phòng làm rất nhiều nhân viên khác đều nghe được đoạn hội thoại của hai người tất cả đều tập trung, một bên đánh giá cái gã Chung Diệu Quang đang cúi đầu ủ rũ, một bên nghị luận đều:
"Thật sự là tên kia!"
"Hắn chạy thoát sáu bảy năm, rốt cuộc cũng bắt được, thật không dễ dàng".
"Đúng vậy! Lúc đầu vì truy bắt hắn, đã phải vận dụng một lượng lớn cảnh sát đây chứ! Cuối cùng cũng không có tìm được đầu mối có liên quan tới hắn! Thật là một tên khó đối phó a".
"Ha ha, Triệu Thụy, ngươi thật là lợi hại, mới tiến vào cảnh đội vài ngày, đã bắt được tên trọng phạm truy nã mất nhiều năm. Lập đệ nhất đại công a!"
"Lợi hại! Thật sự là lợi hại!"
Mọi người ở đây nghị luận khiến cho Đinh Linh cũng nghe được tin tức, lập tức từ phòng làm việc bước nhanh đi ra.
Nàng nhìn về phía Chung Diệu Quang đang bị Triệu Thụy còng tay ở phía sau, khuôn mặt băng tuyết không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi.
Chung Diệu Quang từ khi trở thành trọng phạm, mất tích nhiều năm, cảnh sát phát ra lệnh truy nã, truy nã mấy năm, vẫn như cũ không có nửa điểm tin tức có liên quan tới hắn.
Không nghĩ tới chính là, chỉ vài ngày thời gian ngắn ngủn, cái tên trọng phạm hình sự này, đã bị Triệu Thụy bắt được!
Tốc độ phá án, không khỏi làm người khác chấn kinh!
"Ngươi......Ngươi là như thế nào bắt được hắn?" Đinh Linh nhìn Triệu Thụy, hỏi.
Triệu Thụy vì đã chuẩn bị trước câu trả lời liền nói :
"Ta lúc chiều, đang quan sát gần nhà của hắn, đột nhiên Chung Diệu Quang chủ động hiện thân! Vì vậy ta lập tức lao ra, bắt hắn. Ân, trên cơ bản mà nói, không có hao phí khí lực".
Đinh Linh cùng tất cả mọi người có mặt đều lắng nghe, nghe xong câu trả lời của Triệu Thụy, tất cả không hẹn mà đồng mở to hai mắt nhìn hắn, nín khẩu tại chỗ!
Một tên trọng phạm lẩn trốn nhiều năm khiến hao phí không biết bao nhiêu cảnh lực mà không tìm được này lại tự nhiên mò mặt ra cho Triệu Thụy bắt.
Vận khí của Triệu Thụy không phải là quá lớn đi sao?! Quả thực tốt đến độ làm người khác có cảm giác bất khả tư nghị, làm người khác đỏ mắt nóng tai, trống ngực gia tốc!
Đinh Linh lúc này càng trở nên ngây ngốc một lời cũng không có nói ra được.
Nàng nguyên bổn muốn nhân cơ hội này, hảo hảo trừng trị Triệu Thụy một chút, lấy việc công báo thù riêng, phát tiết oán khí trong lòng.
Tuyệt đối không ngờ, cái tên bại hoại này, vận khí tốt quá mức cho phép a, tự nhiên có một cái công trạng to lớn đập lên đầu!
Nàng cảm giác được chính mình thật sự là không có lời nào để nói, đầu óc có chút mê muội!
"Ngươi......ngươi làm..làm rất tốt"
Đinh Linh vận dụng rất lớn khí lực, mới có thể miễn cưỡng mỉm cười, cố gắng cạy răng mình ra một câu khen ngợi:
"Hy vọng ngươi có thể tiếp tục lập công".
"Vậy thật cám ơn Đinh đội trưởng quan tâm, ta nhất định cố gắng".
Triệu Thụy ngữ điệu mang theo vài phần chế nhạo nói, cảm thấy vẻ mặt Đinh Linh hiện tại thật sự là thú vị cực kì.
Đinh Linh rất mẫn cảm nên đã nhận thấy Triệu Thụy trên mặt tươi cười mang theo vài tia chế nhạo, oán khí trong lòng toàn lực đè nén xuống.
Nàng hừ mạnh một tiếng, mặt cười, "Vù" xoay người bước đi nhanh chóng trở về phòng làm việc của mình, hung hăng đóng cánh cửa lại, sau đó xuất vớ lây một cây bút dụng lực bẻ gãy làm hai đoạn, phát tiết buồn bực trong lòng!