Chương 385 Giải Cứu Nhanh Triệu Thụy cùng Lương Đông Hải cũng không có giao tình gì, kì thật hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện gia đình của Lương Đông Hải.
Nhưng hắn biết, nếu như hắn không ra tay cứu giúp, toàn bộ già trẻ trong gia đình Lương Đông Hải chắc chắn sẽ bị tu hành giả của thần đạo giáo giết chết.
Những người đó tâm ngoan thủ lạt, không gì không dám làm.
Triệu Thụy không thể nào trơ mắt đứng nhìn người nhà Lương Đông Hải cứ như vậy chết thảm tại trong tay thần đạo giáo Nhật Bản.
Mặc dù Lương Đông Hải cùng tu hành giả tại Nhật Bản hợp tác, làm người khác tiếc nuối, nhưng người nhà của hắn thì lại là vô tội.
Vì họa không liên quan đến gia đình vợ con, nên dù Lương Đông Hải cấu kết hợp tác với thần đạo giáo Nhật bản cũng không nên làm liên lụy đến người thân và gia đình.
Lại nói, hành vi của chính Lương Đông Hải đã làm hắn suýt mất mạng trong đại giới, trừng phạt như vậy cũng đã đủ rồi.
Kì thật trong lòng Triệu Thụy cũng có chút đồng tình đối với Lương Đông Hải.
Nếu như không phải do già trẻ cả nhà đều bị tu hành giả thần đạo giáo khống chế, có lẽ Lương Đông Hải cũng sẽ không tái xuất giang hồ sau mười năm trốn tránh, để cuối cùng lại chết thảm ở chỗ này.
Hồi tưởng lại hành vi ban đầu của tu hành giả thần đạo giáo, Triệu Thụy trong lòng rất là xem thường chúng.
Thân là tu hành cường giả, nhưng lại khống chế trẻ con cùng gia đình người ta làm con tin, nếu so với bọn lưu manh xã hội đen thì cũng không khác nhau là mấy.
Triệu Thụy trong lòng âm thầm quyết định, bất luận như thế nào, đều phải đem người nhà của Lương Đông Hải cứu ra, hung hăng đả kích bọn thần đạo giáo Nhật Bản kiêu ngạo một phen.
Triệu Thụy cũng không biết, gia đình Lương Đông Hải trước mắt đang ở nơi nào. Bất quá, khi Đằng Nguyên cùng Lương Đông Hải giao dịch, đã từng yêu cầu gặp mặt gia đình, mà Đằng Nguyên kia cũng đáp ứng một cách vô cùng sảng khoái.
Triệu Thụy cảm giác được, người nhà của Lương Đông Hải có thể đang ở ngay trong Tân Dương, và đang bị đồng bọn của Đằng Nguyên giám sát chặt chẽ. Nếu như trong nội thị tìm kiếm cẩn thận, hẳn là có thể tìm ra bọn họ.
Đương nhiên, nếu như đồng bọn của Đằng Nguyên cũng là tu hành giả, thì việc tìm kiếm sẽ càng thêm dễ dàng.
Hắn bay đến phía sau trung tâm khu phố, liền không phi hành nữa mà trôi nổi ở trên trời cao. Đem nguyên thần thứ hai phóng xuất ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm đầu mối trong nội thị.
Đệ nhị nguyên thần, thân hình thu nhỏ lại giống như con ruồi bình thường nhanh chóng phi hành trên con đường nhỏ trong thành thị, tra xét từng viện một rồi truyền lại thông tin về trong đầu Triệu Thụy.
Cứ như vậy tìm kiếm hơn nửa giờ, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện, ngay trong một biệt thự xa hoa tại khu núi phía bắc Tân Dương, có ẩn hiện một tia linh lực yếu ớt.
Triệu Thụy tinh thần rung lên, vội vàng sử dụng đệ nhị nguyên thần bay qua điều tra kĩ lưỡng tình huống bên trong.
Đây là một khu biệt thự cao cấp có gần chục tòa biệt thự chung quanh, chiếm diện tích rất rộng. Bên ngoài khu biệt thự là hàng rào bằng sắt vây quanh, làm cho người ngoài thật không dễ dàng tiến vào.
Cũng không biết là nguyên nhân vì sao, nhưng vẫn chỉ có ít người có tiền đến mua dùng để đầu tư, khiến cho khu biệt thự chính thức cũng không có nhiều chủ hộ.
Mặt khác, hai gian tòa biệt thự khoảng cách rất xa, trên cơ bản, không ai có thể phát hiện bên trong tòa biệt thự khác đã xảy ra chuyện gì. Triệu Thụy cảm giác được thần đạo giáo chắc chắn là lựa chọn nơi này làm nơi giam giữ con tin.
Triệu Thụy khống chế đệ nhị nguyên thần, bay vào trong biệt thự, tiếp tục dò xét.
Trong biệt thự tổng cộng có mười lăm người, trong đó tám người là người bình thường đều đang bị giam giữ ở góc phía bắc trong phòng khách. Trong tám người này có nam, có nữ, tay chân đều bị trói chặt bằng dây điện, cả miệng cũng bị nhét khăn lông thật chặt. Trên mặt bọn họ vẫn còn đang tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Triệu Thụy đoán chừng, bọn họ chính là gia đình của Lương Đông Hải.
Ngoại trừ tám người bình thường này ra, trong biệt thự còn có bảy tên khác thân hình to lớn, trên mặt đằng đằng sát khí đang phân tán tại các nơi khác trong khu biệt thự.
Bảy người này phân công nhau, một số người đứng ở cửa, một số người phụ trách giám sát tình huống bên ngoài, một số khác đi lại dò xét trong biệt thự. Trong bảy tên cao to đó, có sáu người trang bị võ trang hạng nặng và cả trọng hình vũ khí, đủ để kháng cự một cuộc chiến nhỏ!
Cuối cùng là gã thủ lĩnh có bộ dáng cực kì cao to, một mình trấn thủ tại phòng con tin, cứ cách một đoạn thời gian, lại có người tiến vào, báo cáo cho hắn tình huống bên ngoài, linh lực ba động yếu ớt kia đúng là từ trên người hắn truyền ra.
Triệu Thụy lập tức phán đoán, người này chính là tu hành giả của thần đạo giáo, chỉ là thực lực yếu kém, bởi vậy linh lực ba động cũng không mạnh, nếu không chú ý, có thể dễ dàng làm cho người ta không để ý.
Biết rõ vị trí của người nhà Lương Đông Hải, lại biết khái quát tình huống, Triệu Thụy triển động thân hình, nhanh chóng hướng phía khu biệt thự bay qua.
Thời gian không tới một phút đồng hồ, Triệu Thụy đã xuất hiện trên không của khu biệt thự đang giam giữ người nhà của Lương Đông Hải.
Hắn cẩn thận lên kế hoạch hành động. Quyết định phải giải quyết tên tu hành giả thần đạo giáo trong phòng đầu tiên. Chỉ cần giết chết tên tu hành giả, bảo vệ con tin giữa phòng ngủ, thì sẽ không bị bọn đại hán cầm súng uy hiếp nữa.
Triệu Thụy hạ xuống trên nóc nhà, sau đó giáng ra một quyền. Nháy mắt, nóc nhà xuất hiện một cái lỗ lớn, ngói đá cũng trở thành bụi phấn, bay mù mịt khắp phòng, làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ.
Bên trong phòng ngủ, tên tu hành giả lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ đến tình huống, một người lặng yên không một tiếng động nào lại có thể đi lên trên nóc nhà.
Ngay trong nháy mắt hắn đang kinh ngạc, Triệu Thụy từ cái động khẩu nhẹ nhàng hạ xuống, nhanh chóng phóng đến trước mặt hắn.
"Ngươi là ai?"
Thần đạo giáo tu hành giả, sợ hãi rống một tiếng, liền nhanh chóng bay lui về phía sau, ngưng tụ chân khí để chuẩn bị phản kích.
Triệu Thụy sắc mặt không đổi, vẫn im lặng, trả lời câu hỏi của hắn bằng hành động, lạnh nhạt ngưng tụ một quyền hàm chứa hồng sắc chân khí, mạnh mẽ đánh ra.
"Oanh" vang lên một tiếng nổ, nắm tay của Triệu Thụy đã nặng nề đánh vào lồng ngực tên tu hành giả kia.
Chân khí cuồng mãnh từ trong nắm tay bộc phát, nháy mắt đã đem kinh mạch toàn thân tên tu hành giả chấn thành nát bấy.
Tên thần đạo giáo tu hành giả liền kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, văng lên trên vách tường, sau đó rớt xuống nền đất, tắt thở.
Nghe thấy tiếng động khác thường trong phòng, hai gã đại hán cầm súng tự động trong tay vô cùng nhanh chóng liền đá văng cửa nhảy vào.
Vừa vào cửa, bọn họ đã thấy, tên thủ lĩnh phụ trách trông coi con tin đã nằm ở trên mặt đất, sống chết chưa biết, còn một người thần bí mang mặt nạ yêu dị màu bạc lại đang đứng ở bên cạnh.
Hai gã đại hán kinh hãi, thật không ngờ, thủ lĩnh thực lực mạnh mẽ như vậy lại bị một người mặt đối mặt giết chết.
Bọn họ cơ hồ cũng không lo lắng chút nào, theo phản xạ liền chĩa nòng súng nhắm vào Triệu Thụy, chuẩn bị bắn hắn.
Cò súng còn chưa kịp nổ, Triệu Thụy thân hình chợt lóe, đã vọt tới trước mặt bọn họ, thiết chưởng hung hăng nhắm vào yết hầu hai người.
Hai tên đại hán trong mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hai tay vứt bỏ súng tự động, bưng yết hầu, từ từ ngã xuống mặt đất.
"Tu hành giả!"
"Hắn là tu hành giả!"
Bốn gã đại hán từ căn phòng khác chạy tới, nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh hoàng quát to bằng tiếng nhật ngữ.
Bọn họ đều là đệ tử bên ngoài thần đạo giáo, tự nhiên vô cùng minh bạch, một người cường giả tu hành giả, sẽ kinh khủng đến cỡ nào!
Mặc dù trong tay bọn họ có nắm trọng hình vũ khí, nhưng vũ khí này đối với cường giả tu hành giả, căn bản không có tác dụng gì.
Bốn gã đại hán hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, quát to một tiếng, chia làm mấy hướng, hoảng hốt chạy trốn.
Triệu Thụy đã đặt quyết tâm, muốn đem toàn bộ mấy tên thần đạo giáo xâm lấn này, diệt trừ sạch sẽ. Bọn chúng như thế nào có thể chạy thoát?
Năm ngón tay hắn liền hé ra, phát ra bốn đạo quất sắc chân khí, giống như tên rời dây cung, nhanh chóng bắn ra, chia làm bốn hướng phóng thẳng vào người bốn gã đại hán kia.
Bốn gã đại hán mới chạy được vài bước, đã bị bắn trúng. Chân khí từ ngón tay bắn vào lưng bọn chúng, mang theo một dòng mưa máu, dễ dàng xuyên qua thân thể bọn chúng, phóng về phía trước.
Bốn gã đại hán kêu thảm thiết một tiếng, lập tức ngã gục trên mặt đất, biến thành bốn thi thể.
Trong nháy mắt, đệ tử của thần đạo giáo trong cả tòa biệt thự toàn bộ bị giết sạch sẽ, cả quá trình không tới một phút đồng hồ, hoàn toàn không kinh động đến bên ngoài!
Người nhà Lương Đông Hải kinh ngạc nhìn chăm chú vào Triệu Thụy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Đột nhiên ở đâu xuất hiện một người đeo mặt nạ bạc, trong nháy mắt liền giết chết bảy tên đại hán cầm vũ khí trong tay.
Sức mạnh cường đại như vậy, thủ đoạn lãnh khốc lôi đình như vậy, như thế nào không làm cho bọn họ không hoảng hốt, không khiếp sợ!
Bọn họ tinh thần khẩn trương, hô hấp như dừng cả lại, ánh mắt dán trên người Triệu Thụy, thân thể không ngừng run rẩy, không biết tiếp theo ngân diện nhân này hành động như thế nào?
Bọn họ đều sợ hãi vị ngân diện nhân này sẽ đem bọn họ toàn bộ giết hết, nhưng đáy lòng lại có chút tia hy vọng, hy vọng vị ngân diện nhân thần bí này có thể giải cứu bọn họ.
Triệu Thụy quét mắt, liếc nhìn mấy người bọn họ, đột nhiên nâng tay, bắn ra một đạo chân khí.
Luồng chân khí này vây quanh tám người lương gia một vòng, đem toàn bộ bọn họ giữ chặt bên trong.
Sau đó, Triệu Thụy điểm mũi chân lên mặt đất một cái, phóng lên cao, tám người Lương gia bị chân khí trói chặt, cũng bị bay lên theo. Mọi người Lương gia chỉ cảm thấy gió thổi bên tai vù vù, dưới chân mây đen phiêu phù, trong nháy mắt toàn bộ đã bay lên cao cả nghìn thước, trên dưới hai bên, ngoại trừ một ngón tay đeo nhẫn màu huyết sắc ở ngoài, không có bất cứ gì khác.
Bọn họ đã khi nào trải qua trường hợp như vậy, một đám đều sợ đến hết hồn, hai người con gái bị hù dọa hơn, khóc lóc thảm thiết, không ngừng giãy dụa thân thể, hy vọng mình có thể trở lại mặt đất một lần nữa.
Triệu Thụy coi như không thấy vẻ sợ hãi của bọn họ, tiếp tục nhắm phía trước bay đi, không lâu sau, liền bay đến trạm xe lửa gần đó.
Tìm một nơi không người đáp xuống đất, đem tám người Lương gia thả ra, Triệu Thụy vung tay lên, đạo chân khí nọ liền tán đi.
Người Lương gia rơi xuống đất hơn nữa ngày, vẫn chưa bình tĩnh lại được, như đang trong cơn ác mộng.
"Các ngươi đều đi thôi, đi càng xa càng tốt". Triệu Thụy khoát tay áo, nói.
"A? Ngươi thả chúng ta đi?" Phụ thân Lương Đông Hải lúc này như ở trong mộng tỉnh lại, lộ ra thần sắc khó tin.
"Đương nhiên, nếu không cần gì phí công phu như vậy, đem các ngươi đưa đến trạm xe lửa?" Triệu Thụy thản nhiên nói một câu, nhún một cái, phóng lên trên, hướng Lương phụ nói: "Nhanh chóng rời khỏi Tân Dương, không nên quay về. Mặt khác, không được kể lại chuyện xảy ra đêm nay với bất kì ai ”.
Lương gia mọi người nghe Triệu Thụy nói vậy, lúc này mới tin chính mình đã an toàn, rốt cuộc bình tâm lại. "Chúng ta biết, chúng ta biết. Chúng ta sau khi rời khỏi, cũng không quay lại, hơn nữa cũng sẽ không tiết lộ nữa lời". Lương phụ liên tục gật đầu đáp ứng, không dám chần chờ.
Lương phụ năm đó nổi tiếng trộm mộ giả, cũng từng tu tập Lương gia trộm mộ thuật. Bất quá, hắn tư chất có hạn, tu vi thấp kém, nếu so sánh thì kém xa con trai Lương Đông Hải, càng không cùng Triệu Thụy so sánh nổi.
Hiện tại, hắn thấy thực lực Triệu Thụy cường hãn như vậy, lại có thể mang theo bọn họ đằng vân giá vũ, tại trên không bay lượn, không khỏi đem Triệu Thụy trở thành thần tiên cứu khổ cứu nạn.
"Tiên nhân a! Ngài đã cứu cả nhà Lương gia chúng ta, xin nhận của ta một lạy!" Lương phụ kích động quỳ rạp xuống đất, hướng Triệu Thụy dập đầu nói lời cám ơn.
Lương gia những người khác, cũng đều quỳ xuống, liên tiếp dập đầu, tỏ vẻ vô cùng cảm kích. Ân cứu mạng mình, nói lời cám ơn như thế nào cũng không hết.
Nhưng Triệu Thụy là không muốn chịu đại lễ này, bèn vung tay lên, một đạo gió nhẹ thổi qua, đem mọi người đang quỳ trên mặt đất đều đứng lên.
"Chỉ là nhấc tay một cái, mọi người không cần để ở trong lòng". Triệu Thụy thản nhiên nói: "Ta chỉ là đáp ứng di nguyện cuối cùng của Lương Đông Hải, giúp hắn mãn nguyện"
"Di nguyện? Đông Hải hắn đã chết!" Lương Phụ vừa nghe xong, như bị sét đánh, thân thể quay cuồng, thiếu chút nữa té xuống bất tỉnh.
Hắn năm nay đã gần tám mươi, nhưng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đả kích này, quả thật làm cho hắn khó chấp nhận.
Mẹ của Lương Đông Hải, vợ con, nghe nói tin dữ, cũng đều khóc lóc.
Triệu Thụy chờ bọn họ khóc xong, sau đó phất phất tay nói: "Đi thôi, nếu không lại đi không kịp".
Lương gia nhân lại hướng phía Triệu Thụy nói cám ơn một phen, sau đó mới xoay người rời đi.