RE: Thần Ma Chi Mộ (Tiên Mộ) - Phong Cuồng Khô Lâu
-
03.08.2010 22:31:10
Chương 141: Không Liên Quan Đến Ta
Lúc Chung Viễn bắt đầu phái người tìm Triệu Thụy thì Triệu Thụy cũng vừa mới đi khỏi.
Ăn điểm tâm xong hắn gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Lan, chuẩn bị tuân thủ hứa hẹn, cùng nàng đi dạo phố. Nhưng Tôn Tiểu Lan giọng tràn đầy ảo não nói, hôm nay bệnh viện đột nhiên có việc phải tiếp tục đi làm, sau đó đem thời gian xem phim chuyển sang buổi tối.
Triệu Thụy cũng không để ý, gật đầu đáp ứng.
Tới buổi tối, Tôn Tiểu Lan sau khi hết giờ làm việc từ bệnh viện trở về, Triệu Thụy đưa nàng đi ăn cơm ở một quán cơm bên ngoài, sau đó đi dạo ở khu phía tây và xem phim.
Khu phía tây là một trong những khu buôn bán phồn hoa nhất Bắc Giang. Hai bên đường tràn ngập các khu mua sắm cao cấp, các loại quà vặt, rạp chiếu phim tốt nhất Bắc Giang, quán cafe internet, sân chơi, đều tụ tập ở chỗ này.
Cho dù là bình thường, xe cộ nơi này cũng tấp nập nhộn nhịp, người đi đường đông đúc chen nhau. Nếu như là thứ bảy, chủ nhật, người càng nhiều, nếu nói là đông như kiến cũng không chút nào khoa trương.
Đến một quầy bán snack(bim bim) bên đường, mua thêm gói snack cá mực. Tôn Tiểu Lan một tay kéo Triệu Thụy, vừa ăn, vừa hàm hồ nói không rõ: "Vốn hôm nay được nghỉ, nhưng là đêm qua, bệnh viện tiếp một bệnh nhân có thân phận đặc thù, kết quả là ta tạm thời bị gọi đến. Mặc dù mệt một ngày, bất quá cũng bởi vậy nên ta nhìn thấy kỳ tích đấy!"
"Kỳ tích? Kỳ tích gì?" Triệu Thụy cười hỏi.
"Một cô gái đêm qua xảy ra tai nạn xe, bị thương cực kì nghiêm trọng. Không nghĩ tới, dĩ nhiên kỳ tích xảy ra, cô gái sống lại! Hơn nữa trong vòng một đêm ngắn ngủi, khôi phục khỏe mạnh như người bình thường! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối cũng không tin! Phải biết rằng các chuyên gia giỏi nhất trong bệnh viện đều nhất trí phán định nàng chết chắc rồi, không có hy vọng sống sót, ai ngờ nàng dĩ nhiên sống lại!" Tôn Tiểu Lan lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.
"Nga? Có đúng không? Vậy đúng thật là kỳ tích đây!" Triệu Thụy cười cười, hắn đã đoán được, theo như lời Tôn Tiểu Lan thì bệnh nhân kia chính là đối tượng thí nghiệm tối hôm qua của hắn.
Xem ra, viên Long Hổ Tục Mệnh đan của hắn đã đại công cáo thành. Trong lòng không khỏi cân nhắc, trở về nhanh chóng luyện thêm vài viên.
Tôn Tiểu Lan không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khanh khách lên: "Ngươi lúc ấy không có ở đấy, không nhìn thấy sắc mặt của mấy chuyên gia đó, thật sự là đặc sắc cực kì, quả thực giống như người sống gặp quỷ, đặc sắc tuyệt luân đấy chứ!"
Triệu Thụy suy nghĩ một chút cũng thấy thú vị, không khỏi đi theo ha ha cười.
"Cô gái kia hiện tại ra sao?"
"Còn đang ở bệnh viện quan sát. Bên ngoài bệnh viện chật ních các phương tiện truyền thông, đều muốn có được tin tức này, muốn biết nguyên nhân cô gái khởi tử hồi sinh. Bởi vì, cô gái này là nữ nhi của Tổng tài tập đoàn Việt Tú, thân phận không bình thường đâu!" Tôn Tiểu Lan nói tới đây, dừng một chút, rồi lại nói tiếp "Ta hình như còn nghe được lời đồn, nói cô gái này kì thật là được một thần bí cao nhân cứu. Hì hì, cũng không biết thật giả. Bất quá, cho dù thật sự có việc như vậy, cũng không có gì lạ, giống như ngươi ôm ta từ trên mấy chục tầng lầu nhảy xuống có sao đâu!"
Tôn Tiểu Lan cười gắt gao ôm chặt cánh tay Triệu Thụy, nhích người sát vào hắn.
Triệu Thụy cảm thụ được sự mập mờ cùng ngọt ngào khi da thịt hai người tương thân, trong lòng cũng rung động nhộn nhạo hạnh phúc.
Bất quá, hắn cũng không có nói cho Tôn Tiểu Lan, cô gái kia chính là chính mình cứu.
Bởi vì, hắn thấy đó chỉ là việc nhỏ không quan trọng, không cần nói ra. Nếu không nói, ngược lại làm cho chính mình có vẻ có chút bí ẩn.
Hai người theo dòng người đi dạo phố một khoảng thời gian, rồi lại đi đến một rạp chiếu phim ở phía tây con đường, mua hai vé chuẩn bị đi vào xem phim.
Rạp chiếu phim Phú Hoa là khu liên hợp chiếu phim ở Bắc Giang, đã có năm sáu mươi năm lịch sử, sau lại trải qua thay đổi đại quy mô, bổ sung các yếu tố mới, lại thêm các thiết bị âm thanh hay nhất, đã trở thành rạp chiếu phim sang trọng nhất, xa hoa nhất Bắc Giang, là sự lựa chọn để xem phim.
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan mua vé, đang chuẩn bị đi vào thì một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên.
"Tiểu Lan! Tiểu Lan, là ngươi sao? "
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan quay đầu, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo anh tuấn, mặc một chiếc sơ mi màu trắng, đang hướng bên này đi tới.
"Ai nha, thật là ngươi! Tiểu Lan". Nam tử kia bước vội hai ba bước, vẻ mặt vui mừng lẫn kinh ngạc tiêu sái đến trước mặt hai người, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt kiều mị của Tôn Tiểu Lan, đối với Triệu Thụy coi như không có thấy.
"Ngươi khỏe chứ. Bác sĩ Bạch". Tôn Tiểu Lan bắt chuyện với hắn một câu, bất quá tươi cười nhưng là có chút miễn cưỡng, hiển nhiên không thích nam tử này.
"Gọi ta là bác sĩ Bạch làm cái gì, ta không phải nói qua cho ngươi tên ta sao? Có thể gọi ta là Danh Dương". Nam tử kia cười hì hì nói, thần thái gian rất là thoải mái.
"Chúng ta hôm nay mới quen biết, như vậy tựa hồ không có thích hợp". Tôn Tiểu Lan cảm giác được mình đang nổi da gà, vội vàng từ chối..
"Không có sao, trước lạ sau quen mà, dù sao cũng làm tại một bệnh viện, sau này sẽ dần dần quen thuộc". Bác sĩ Bạch dường như không có ý thức được sự tồn tại của Triệu Thụy, lại bước đến hai bước, tựa hồ muốn tiến thêm một bước thân cận với Tôn Tiểu Lan.
Con mẹ nó! Ngươi thật đúng là coi như không nhìn thấy ta!
Triệu Thụy trong lòng cười lạnh, đi lên phía trước mặt bác sĩ Bạch, thản nhiên nói: "Ngươi là ai, như thế nào chưa từng thấy Tiểu Lan tỷ nhắc qua? "
"Ngươi là ai? " Lúc này phảng phất như bác sĩ Bạch mới nhìn thấy Triệu Thụy, ngửa đầu cao ngạo quét mắt liếc Triệu Thụy một cái.
"Vị này chính là công tử của viện trưởng bệnh viện chúng ta, bác sĩ Bạch Danh Dương". Tôn Tiểu Lan ở một bên giới thiệu nói, "Vị này chính là bạn trai ta, Triệu Thụy".
"Bạn trai ngươi? " Bạch Danh Dương nao nao có chút ngoài ý muốn, vừa suy nghĩ vừa liếc con mắt qua Triệu Thụy, ánh mắt lộ ra vài phần ghen ghét.
"A a, Tiểu Lan, ngươi không nói, ta còn thật là nhìn không ra chứ!" Hắn giả cười nói, xuất ngôn ý rất ác độc, chính là Triệu Thụy căn bản không xứng.
"Vậy nhãn lực của ngươi thật đúng là không được a! Nên đi đo mắt kính đi. Nếu không ra đường bị xe đụng phải thì làm sao bây giờ?" Triệu Thụy vừa cười vừa nói.
Bạch Danh Dương trên mặt hiện lên một đạo thanh khí, cha hắn là viện trưởng Bắc Giang đệ nhất bệnh viện, di phu là nhân viên quản lý cao cấp của tập đoàn Việt Tú, bối cảnh ưu tú như vậy đủ để vùng vẫy tại Bắc Giang.
Do là con trai độc nhất nên hắn ở nhà được sủng ái, trong bệnh viện thì được người khác nịnh hót thổi phồng, chưa bao giờ bị châm chọc như này!
Lồng ngực hắn tràn đầy ghen ghét cùng phẫn nộ, làm cho lý trí của hắn trở nên hỗn loạn, ngay cả tâm tình cũng khống chế không được.
"Phi, nhìn bộ dáng của ngươi, cũng xứng là bạn trai của Tiểu Lan? Quả thực chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!" Thanh âm the thé của Bạch Danh Dương vang lên, ngữ khí rất điên cuồng, rất kiêu ngạo "Ngươi tốt nhất tự động rời đi. Ít nhất còn giữ lại được một chút mặt mũi".
Tôn Tiểu Lan nghe đến đó, nhất thời tức giận đến mặt đều đỏ, nàng thật không ngờ bác sĩ Bạch mới gặp một ngày lại nói ra lời lẽ như vậy!
"Bác sĩ Bạch, ta thấy là ngươi đang nằm mơ, ta đối với ngươi nửa điểm cảm giác cũng không có, ngươi tốt nhất nhanh chóng rời đi!" Mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng nói.
Trên mặt Bạch Danh Dương co quắp một chút, cảm giác được chính mình giống như là bị người đánh cho một bạt tai ngay mặt, hắn rất là oán độc liếc mắt nhìn Tôn Tiểu Lan một cái, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy nói: "Ta không nằm mơ. Các ngươi chờ xem".
Nói xong, xoay người rời đi.
Mặt mũi đều đã đánh mất như vậy thì nhanh chóng rời đi, sau này tìm biện pháp đem mặt mũi tìm trở về.
Nhìn bóng lưng Bạch Danh Dương, Triệu Thụy mỉm cười, giấu diếm thanh sắc nhẹ nhàng đá đá một khối đá nhỏ bên chân.
Triệu Thụy dùng lực đạo phi thường xảo diệu, hòn đá nhỏ xẹt qua một đạo đường vòng cung, từ phía trước bay qua nện vào bắp chân Bạch Danh Dương.
"A!"
Viên đá không lớn nhưng lực đạo cũng không nhỏ. Bạch Danh Dương tựa như bị thiết bổng đập cho một nhát, trọng tâm không vững, nhất thời kêu sợ hãi một tiếng, cố gắng đứng thẳng nhưng rồi lại ngã về phía trước.
Đúng lúc này, vừa vặn có một nữ nhân xinh đẹp đi tới trước mặt hắn, Bạch Danh Dương lúc này hai tay bối rồi, quơ loạn lên, liền hướng đến thân thể nữ nhân kia chộp tới. Hy vọng có thể tìm được một điểm chống đỡ ổn định thân hình.
Bởi vì nữ nhân kia đứng gần, hai tay của hắn rất thành công bắt được một đôi đồ vật mềm nhũn, trơn tuột ( cái đó sao mà trơn tuột nhỉ, ta mà bám vào thì còn lâu mới tuột tay), hắn lúc này cũng không kịp suy nghĩ, vội vàng dùng sức bóp chặt sau đó xé mạnh xuống phía dưới, hy vọng nương theo phản lực, đứng vững bàn chân.
Vừa dùng sức bóp, rồi xé, thiếu chút nữa đem nữ nhân xinh xắn đang đau đến chảy nước mắt cùng té xuống.
Nàng thét ra một tiếng kêu vô cùng chói tai, thanh âm tràn ngập phẫn nộ cực độ: "Lưu manh! Ngươi là cái đồ lưu manh không biết xấu hổ! Đi tìm chết đi!"
Vừa dứt lời, nàng dùng hết toàn lực, mạnh mẽ vung tay lên, hung hăng tát một cái vào mặt Bạch Danh Dương.
"Ba!" một tiếng thanh thúy, Bạch Danh Dương bị một tát này đầu óc choáng váng, đứng thẳng không yên, té lăn quay trên mặt đất. Nhưng lúc này hắn còn chưa có phục hồi tinh thần lại, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
"Lão bà! Lão bà! Xảy ra chuyện gì? " một người cao gần hai thước, đầu bóng lưỡng, cơ thể kiện tráng, hình xăm đầy người, nghe được tiếng kêu vất luôn hai que kem, vội vã chạy tới.
"Tên lưu manh này, dĩ nhiên trước mặt nhiều người như vậy chộp vào ngực ta!" Nữ nhân xinh đẹp lập tức thu hồi vẻ ngoài mạnh mẽ vừa rồi, lộ ra bộ dáng bị khi dễ đáng thương rồi nhào vào lòng nam tử khóc như mưa, đau đớn thương cảm.
"Cái gì! Ngươi cũng dám động tay động chân với nữ nhân của ta!" Nam tử đầu bóng lưỡng nghe thấy, sắc mặt biến sắc, lộ ra vẻ hung ác dữ tợn "Con mẹ nó! Ngươi thực là chán sống!"
Nam tử đầu bóng lưỡng điên cuồng hét lên một tiếng, một cước đem Bạch Danh Dương đang chuẩn bị đứng lên giẫm cho một lần nữa quỳ rạp xuống đất, sau đó nắm chặt nắm tay hướng tới mặt Bạch Danh Dương mà đập.
"Con mẹ nó! Đồ háo sắc! Đồ lưu manh! Cũng dám động tay động chân với nữ nhân của lão tử, hôm nay lão tử không đánh chết ngươi ta đổi sang họ của ngươi!"
Bạch Danh Dương bị đánh đến mặt nở hoa, máu mũi văng khắp nơi, nước mắt ào ào chảy ra, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, hắn thê thảm cầu khẩn nói: "Lão đại! Ta không có phi lễ nữ nhân của ngươi a! Ta chỉ là không cẩn thận...... Không cẩn thận chộp vào ngực nàng mà thôi! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Đừng đánh! Ai u! Ai u!"
Nam tử đầu bóng lưỡng mặc kệ Bạch Danh Dương cầu khẩn, vẫn cứ quyền như mưa nện xuống, đánh cho Bạch Danh Dương thất điên bát đảo, ngay cả khí lực kêu thảm thiết cũng không có.
Liên tiếp tàn nhẫn đánh bảy tám phút đồng hồ, thấy khuôn mặt Bạch Danh Dương cũng không còn giống mặt người, cả người giống như một con chó chết, quỳ rạp trên mặt đất hấp hối, nam tử đầu bóng lương lúc này mới hết giận đứng lên.
Bất quá, nữ nhân xinh đẹp ngực vừa bị tập kích vẫn còn tức giận, nàng bị Bạch Danh Dương dùng sức túm chặt lấy ngực, mới vừa rồi thiếu chút nữa đau đến chết.
Vì vậy, nàng đi tới trước mặt Bạch Danh Dương, nhấc cao chân lên trên hạ thân của Bạch Danh Dương sau đó hung hăng giẫm xuống.
"Lưu manh chết tiệt! Dám chiếm tiện nghi của lão nương, lão nương cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"
"A~~~"
Một tiếng kêu thảm thiết làm cõi lòng tan nát từ trong miệng Bạch Danh Dương phun ra, thẳng lên tận trời xanh.
Hắn ôm lấy hạ thân, đau đến nước mắt chảy ra, thân thể co lại một chỗ, cong cong giống như con tôm, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Một cước này đã là thay đổi vận mệnh của hắn!
Dân chúng vây quanh xem đều không khỏi lắc đầu thở dài, đối với cái tên xui xẻo này thấy thật là đáng thương.
"Tại sao có thể như vậy? " Tôn Tiểu Lan bưng cái miệng nhỏ nhắn, mở mắt thật to, trên mặt lộ vẻ vừa là buồn cười, vừa là kinh ngạc.
Qua hơn nữa ngày, nàng mới quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái hỏi, "Tiểu Thụy, không phải mới vừa ngươi động tay chân sao? "
"Sao lại như thế? " Triệu Thụy rất là vô tội hai tay xua xua, lập tức phủ nhận "Ta cái gì cũng chưa từng làm đâu! Chỉ có thể trách hắn rất xui xẻo. Cái này kêu là ác giả ác báo!"
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn thầm nhủ, ta kì thật cũng lấy đá bắn hắn một chút mà thôi, về chuyện phát sinh phía sau, không có liên quan đến ta.