Cửu Châu thương trường là khu vực buôn bán đi bộ phồn hoa nhất ở khu vực Nam Phổ, chiếm cứ hết cả mười tầng của một toà nhà, ở đây không chỉ có đầy đủ các loại thương phẩm, mà còn có rất nhiều quán ẩm thực đặc sắc, có chỗ để mua sắm nếu như đi dạo mệt, có thể vào quán ăn vặt nào đó để nghỉ ngơi, tiện thể ăn một chút gì đó.
Sinh ý của Cửu Châu thương trường vô cùng dồi dào, dòng người như thoi đưa, lũ lượt đến không dứt.
Hai người Triệu Thuỵ cùng Chung Quý ngồi xe tới Cửu Châu thương trường, trực tiếp đi đến phòng giám sát bên trong thương trường.
Bốn năm nhân viên bảo an đang ngồi ở trong phòng giám sát, thông qua máy giám sát để theo dõi tình huống bên trong thương trường.
Chung Quý trực tiếp hướng đến phía một người khoảng ba mươi tuổi, đang đứng ở phía trước của máy giám sát, trên mặt lộ ra nét tươi cười chào hỏi nói : "Này ! Tiền tổ trưởng."
Người tổ trưởng bảo vệ nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại nhìn, sau đó gật đầu rất có vẻ cấp trên.
" Tiểu Chung đấy à! Cuối cùng ngươi cũng đã tới, ta đã ở chỗ này chờ các ngươi nửa ngày rồi đó. "
" Ngô tổng gọi đến cả chục cuộc điện thoại như vậy, chúng ta không phải đã lập tức đến hay sao đây. "
" Hừ, nói thì hay lắm". Tiền tổ trưởng cười lạnh một tiếng, "Thiết bị của các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào mới dùng có mấy tháng mà đã xuất hiện hỏng hóc như vậy? Mấy cái camera đều tối đen, không nhìn thấy cái gì cả, hết lần này đến lần khác bọn chúng giám sát những địa phương trọng yếu là xảy ra chuyện, kết quả trong thời gian vừa qua đã có nhiều vị khách hàng đến trách cứ, nói là trong thương trường này đã bị mất cắp không ít đồ đạc, trong đó thậm chí còn có cả phu nhân của một vị lãnh đạo, Ngô tổng đã gọi điện xin lỗi nhưng cũng phải tốn không ít công sức mới xoa dịu được chuyện này đó chứ! Những cái này đều là trách nhiệm của công ty các ngươi".
" Vâng vâng! Chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nhanh chóng sửa chữa lỗi hỏng đó!"
Chung Quý mang bộ mặt cười, không ngừng gật gật đầu, trong lòng lại thầm nói, mấy tháng mà có một vài chỗ hỏng nho nhỏ thế này, cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Triệu Thuỵ với thân phận là một người đứng xem bên ngoài, đứng ở một bên, những việc này không liên quan đến hắn.
Tiền tổ trưởng liếc mắt nhìn Triệu Thuỵ một cái, hỏi : "Vị này từ trước đến giờ chưa từng gặp qua a?"
" Là đồng nghiệp mới đến, nay dẫn hắn đến đây để học tập chút kinh nghiệm". Chung Quý giải thích một câu.
Tiền tổ trưởng có chút cao ngạo gật đầu, xem như là đã bắt chuyện qua.
Vừa rồi mới đem sự bực tức đổ xuống đầu Chung Quý một trận, tâm tình đã hơi chút bình tĩnh lại, vì vậy nói : "Các ngươi mau mau lên kiểm tra một chút, xem cuối cùng là đã hỏng chỗ nào, mau sửa chữa cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì ta bắt ngươi chịu trách nhiệm".
" Được được, chúng ta sẽ đi sửa chữa ngay". Chung Quý một bên trả lời, một bên bắt đầu hỏi người bảo an trong phòng giám sát, để xem chính xác là mấy cái camera đã xảy ra chuyện gì, sau đó leo lên bên trên chỗ mấy cái máy giám sát, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một hồi lâu, rốt cuộc cũng xác định được là mắt soi chính có chút vấn đề, vì vậy đem thay mắt soi đổi lại, lập tức mấy cái camera lại hoạt động bình thường.
Để cho nhân viêm của phòng giám sát cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề nào nữa, sau đó nói : "Cũng không còn vấn đề gì nữa chứ?"
" Không có! Không có! Tuyệt đối không có! Vạn nhất nếu có hỏng hóc gì nữa, ngươi cứ gọi điện là được". Chung Quý cười nói : "Được rồi, Tiền tổ trưởng, Ngô tổng của các ngươi có chuyện gì chứ?"
Tiền tổ trưởng hoài nghi đánh giá hắn vài lần, sau đó hỏi một câu : "Ngươi tìm Ngô tổng có chuyện gì?"
Chung Quý cười cười cũng không có trả lời, mà lại đưa mắt sang nhìn Triệu Thụy, ý bảo hắn mở miệng.
Triệu Thụy hiểu được ý tứ của hắn, cũng không cố kỵ gì nữa, nói thẳng : "Tiền tổ trưởng, là như thế này, lần trước công ty của chúng ta tiếp nhận làm công trình phòng ngự cho Cửu Châu, Ngô tổng của các ngươi vẫn còn ba mươi phần trăm tiền công chưa thanh toán hết, khoản nợ này đã kéo dài đến vài tháng, cho nên. . . . Lâm tổng của công ty chúng ta đã phái ta đến hy vọng hỏi được Ngô tổng một chút, khoản nợ này đến bao giờ có thể thanh toán được".
Tiền tổ trưởng nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nhất thời lạnh đi, thản nhiên nói : "Việc này hỏi ta vô ích, các ngươi trực tiếp tìm Ngô tổng mới được".
"Vậy phòng làm việc của Ngô tổng là tầng nào?"
Tiền tổ trưởng đáp : "Phòng làm việc của Tổng giám đốc là tại tầng mười một".
Chung Quý phất phất tay nói : "Tiểu Triệu, nếu Lâm tổng yêu cầu ngươi làm việc này, ngươi hãy đi một chuyến hỏi một chút xem sao. Ta ở phòng giám sát chờ ngươi, đi nhanh về nhanh nhé".
Triệu Thuỵ liếc mắt nhìn Chung Quý một cái, nhíu nhíu mày một cái, cảm giác được Chung Quý này là một người giảo hoạt đến cực điểm, nếu chính mình dứt khoát không đi khác nào bắt mình bỏ việc.
Bất quá đã đáp ứng Lâm Tuyết Di rồi thì hắn cũng phải có một cái hành động, vì vậy cũng không nói gì nữa, rời khỏi phòng giám sát, đi thang máy lên tầng mười một, nơi phòng Tổng giám đốc làm việc.
Nhìn bóng lưng Triệu Thuỵ rời đi, Tiền tổ trưởng cười cười châm chọc nói : "Nghé con mới sinh a!"
"Mới tới, cái gì cũng không hiểu, có thích chút náo động. Không cần quan tâm đến hắn nữa, nào, Tiền tổ trưởng, làm một điếu đi". Chung Quý cười hì hì giải thích, sau đó rút một điếu thuốc đưa ra, rồi lại mời mỗi người trong phòng giám sát một điếu.
Mặc dù trong phòng giám sát không được phép hút thuốc lá, nhưng những bảo vệ này vẫn nhận lấy, đợi chút nữa ra bên ngoài mới hút.
Sau đó Chung Quý với Tiền tổ trưởng tuỳ ý trò chuyện nhiều mảng đề tài, đàm luận cũng rất ăn ý, còn chuyện Triệu Thuỵ có thể đem khoản nợ đó lấy về trong tay hay không, kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ. Ngô tổng của Cửu Châu thương trường là người rất keo kiệt, đưa tiền cho hắn thì dễ chứ nếu muốn từ hắn cầm tiền đi, như vậy còn muốn khó khăn hơn lên trời. Triệu Thụy đi đòi nợ, khẳng định là không được.
Triệu Thụy ngồi thang máy tới lầu mười một, bên ngoài phòng Tổng giám đốc, sau đó hỏi vị thư kí đang làm bên ngoài phòng : "Ngô tổng có đây không?"
Thư kí nhìn hắn một cái, hỏi : "Ngươi là người công ty nào, có hẹn trước không?"
Triệu Thụy đem mọi chuyện giới thiệu sơ qua một chút, nhưng người thư kí kia lại nói như chém đinh chặt sắt : "Không hẹn trước, không thể gặp".
Hai người đang ở đó giằng co, bỗng một nam trung niên tầm bốn mươi tuổi, người có chút gầy gò, đột nhiên từ trong phòng làm việc đi ra, tựa hồ sắp đi ra ngoài.
Vị thư kí thấy nam tử này, vội vàng đứng dậy, hơi khom người nói : "Ngô tổng, người này là nhân viên kỹ thuật của công ty điện tử Tam Mộc, nói muốn gặp ngài nhưng hắn lại không có hẹn trước".
Ngô tổng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, đang chuẩn bị không nhịn được đuổi đi, đột nhiên như nhớ lại cái gì đó, hai mắt cẩn thận quan sát lại, sau đó lộ ra bộ dáng giật mình : "Sao? Là ngươi?"
Sau đó vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói : "Mời vào, mau vào trong đi".
Vừa nói, một bên đưa Triệu Thuỵ vào trong phòng làm việc, sau đó hung hăng mắng thư ký một câu không biết chuyện.
Triệu Thuỵ không khỏi có chút kỳ quái, hắn cũng không biết qua vị Ngô tổng này, thậm chí cũng chưa từng gặp mặt qua, vậy sao người này lại đổi bộ dạng nhiệt tình như vậy?
Ngô tổng hình như thấy được sự nghi hoặc của hắn, mời hắn ngồi trên ghế salon, sau đó tươi cười giải thích : "Là như thế này, ta là bằng hữu của Vân cục trưởng Vân Vĩ, hai ngày trước, ngẫu nhiên có cơ hội thấy ngươi cùng Vân cục trưởng ở một chỗ, lại biết được ngươi là khách quý của Vân cục trưởng. A a, ta vốn là bạn tốt của Vân cục trưởng, ngươi là khách quý của Vân cục trưởng, tất nhiên cũng là khách quý của ta".
Triệu Thuỵ có chút hiểu ra, chính mình hai ngày trước nhờ Vân Vĩ ra tay phỏng chừng Ngô tổng này đã ngẫu nhiên nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, Ngô tổng thế nào lại biết mình là khách quý của Vân Vĩ.
Cho dù Ngô tổng này thực sự là bạn tốt của Vân Vĩ thì Vân Vĩ cũng tuyệt đối không nói cho hắn biết.
Trên thực tế, Ngô Bằng Phi với Vân Vĩ cũng chỉ là quen biết qua loa, hắn nghĩ muốn nịnh hót Vân Vĩ nhưng đáng tiếc Vân Vĩ lại không thèm để ý đến hắn, chỉ là hắn vì cái chức vụ cục trưởng mà tự nhận mình là bạn tốt của Vân Vĩ mà thôi.
Hai ngày trước hắn ngẫu nhiên thấy được Triệu Thụy cùng Vân Vĩ ở cùng một chỗ, sau đó lại từ miệng của Giản Trọng Lôi vừa bị cách chức mới biết được Triệu Thụy là khách quý của Vân Vĩ, liền âm thầm ghi nhớ.
Không nghĩ tới chỉ mới qua mấy ngày Triệu Thụy đã tìm tới tận nhà, thật sự làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Mà càng ngoài ý nghĩ của hắn là Triệu Thụy chỉ là một gã nhân viên bình thường của công ty điện tử Tam Mộc được phái tới hỗ trợ.
Có thể khiến cho Cục trưởng công an của một thành thị lớn như Nam Phổ có thái độ như vậy, không thể giống quan hệ bình thường chút nào, tại sao lại là thành viên của một cái công ty nhỏ như vậy?
Đang cảm thấy kỳ lạ, Triệu Thụy mở miệng nói : "Ngô tổng, chúng ta có một khoản tiền mà ngài đã nợ suốt mấy tháng nay rồi, hiện giờ có thể thanh toán không? Lâm tổng của chúng ta phái ta đến hỏi".
Ngô Bằng Phi đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức đáp ứng : "Được a! Không thành vấn đề. Ta cũng nên trả ngay".
Vừa nói, hắn liền xuất ngay tiền mặt ra, đưa trả đầy đủ.
Mặc dù hắn hoàn toàn không biết rõ về người này nhưng cảm giác được lai lịch của người trẻ tuổi này có chút cổ quái, nhưng chỉ cần dựa vào quan hệ thân mật của hắn với Vân Vĩ, Ngô Bằng Phi cũng không dám nợ một xu nữa.
Triệu Thụy cầm tiền, nhìn qua một chút, đủ hai mươi vạn không thiếu, vì vậy đem cất tiền đi, cũng không rỗi rãi tán chuyện, liền đứng dậy chuẩn bị nói lời từ biệt.
"Ngươi hiện đang làm ở công ty điện tử Tam Mộc? Đó chỉ là một cái công ty nhỏ a. Ngươi làm ở đó có chút lãng phí tài năng, nếu hứng thú thì đến chỗ ta làm đi? Nơi này ta đang thiếu một chỗ trợ lý Tổng giám đốc, hẳn là ngươi rất thích hợp". Ngô Bằng Phi giữ lại một lát, sau đó vô cùng ân cần nói.
"Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài, ta cảm giác ở công ty này rất tốt rồi".
" Tiểu tử này tại sao lại chịu ở cái công ty nhỏ vậy? Cho không hắn một công việc tốt cũng không được, lương lại cao hơn rất nhiều nữa chứ? Thật là kỳ lạ". Ngô Bằng Phi trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên như hiểu ra cái gì đó, bừng tỉnh ngộ.
" Đúng rồi! Không phải hắn muốn đánh vào lão bản Lâm Tuyết Di của công ty điện tử Tam Mộc sao? Hắc hắc, khó trách khó trách, Lâm Tuyết Di có tiếng là khó đối phó từ lâu, từ khi chồng chết cũng không thấy nàng động tâm với nam nhân nào khác. Chỉ có không động tĩnh đến gần, chậm rãi cảm hóa, có lẽ mới có thể thành công, chà, tên Triệu Thụy này quả thật không đơn giản a".
Trong lúc hắn ở trong phòng đoán ý đen tối như vậy, Triệu Thụy đã ra khỏi phòng.
" A, chờ chút, ta tiễn ngươi". Ngô Bằng Phi ở phía sau hô lên một câu, vội vàng từ phía sau chạy đến.
---------------------
Chung Quý cùng Tiền tổ trưởng đang ở trong phòng giám sát nói chuyện một lúc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nghe điện, đúng là Triệu Thụy gọi đến.
" Sao? Chuyện gì vậy Tiểu Triệu, hỏi được chuyện thanh toán nợ chưa? Ngô tổng nói thế nào?" Chung Quý cười hỏi, trong lòng có vài phần ý tứ hả hê.
Hắn không thích Triệu Thụy, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thụy, trong lòng hắn mơ hồ đã xuất hiện cảm giác không tốt, cảm giác được cái người mới mà tự mình Lâm Tuyết Di dắt vào công ty có thể tạo thành uy hiếp đối với mình. Nếu như có cơ hội thấy được Triệu Thụy bị xấu mặt, hắn sẽ vô cùng vui sướng.
"Lấy được rồi, hai mươi vạn tiền mặt, không thiếu".
Triệu Thụy ở đầu kia điện thoại thản nhiên nói, trong giọng nói không có vẻ vui mừng gì, tựa như vừa nói một chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
"Cái gì?" Tiền Tín ở bên cạnh không tin vào lỗ tai mình.
Với tính cách của Ngô Bằng Phi, ngay cả lão bản Lâm Tuyết Di của công ty điện tử Tam Mộc đến thúc giục mấy tháng mà cũng không lấy được một đồng tiền, hiện tại Triệu Thụy mới đi được một lúc đã đem được toàn bộ số tiền nợ về.
Điều này sao có thể !
Triệu Thụy cuối cùng đã làm thế nào để đem tiền về?
Ngô tổng của Cửu Châu thương trường từ lúc nào lại trở nên hào phóng như vậy?
Chẳng lẽ đột nhiên thay đổi tính cách sao?
Chung Quý khó khăn mới hồi phục lại tinh thần, nhưng trong lòng suy nghĩ mãi, kiểu gì cũng không hiểu.
Tiền tổ trưởng vẻ mặt cũng đầy ngạc nhiên, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất rồi mà cũng không phát hiện ra.
Đối với lão bản của chính mình, hắn vô cùng hiểu rõ.
Mặc dù sinh ý của Cửu Châu thương trường vẫn rất dồi dào, nhưng lão bản quả thật là người rất keo kiệt, hào phóng trả tiền như vậy thật đúng là lần đầu tiên được nghe nói đến.
"Không nói đùa mà, ta hiện sắp đến cửa lớn của thương trường rồi, ngươi mau ra đây đi". Triệu Thụy nói một câu, sau đó cúp máy.
Chung Quý lắc đầu, mang theo dày đặc sự nghi hoặc, từ biệt Tiền tổ trưởng, rời khỏi phòng giám sát.
Đi tới cửa lớn của thương trường, nhìn cảnh trước mắt, làm cho hắn trố mắt há mồm, thiếu chút nữa hóa đá.
Hắn thấy lão tổng cực kì ngạo mạn, không để ai vào mắt của Cửu Châu thương trường, đang nắm lấy tay Triệu Thụy, vẻ mặt tươi cười nói chuyện, quả thật giống như lão bằng hữu nhiều năm, vô cùng nhiệt tình.
Đây. . . đây đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Triệu Thụy đến đòi nợ mà Ngô tổng lại đưa ra đến tận cửa?
Tên Triệu Thụy này cùng Ngô tổng có quan hệ gì?
Triệu Thụy thật sự chỉ là một công tử bình thường hay có thân phận gì khác?
Chung Quý kinh hãi nhìn Triệu Thụy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Trên đường quay về công ty, Chung Quý vẫn cúi đầu như tự đánh giá cái gì, qua một hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được.
"Triệu công, ngươi trước kia có biết qua Ngô tổng à?"
Hắn giọng đầy nghi ngờ thử thăm dò một câu, ngay cả xưng hô với Triệu Thụy cũng đã thay đổi, bình thường là không chút khách khí gọi thẳng tên, nhưng hiện tại hắn đã hô là 'Triệu công'.
"Không quen". Triệu Thụy trả lời đơn giản.
"Vậy tại sao nhìn qua hai người các ngươi tựa như vô cùng thân thiết vậy ?"
"Ta đi đòi nợ, không phải quen thuộc hay sao?" Triệu Thụy cười cười nói.
Cái cười cười này rơi vào trong mắt Chung Quý có vẻ như thần bí khó lường, làm cho hắn trong lòng có chút không yên, tự nhủ thái độ của mình với Triệu Thụy lúc trước hơi quá một chút, sau này nhất định phải sửa lại, tuyệt đối không nên trêu chọc Triệu Thụy.