Tử Khúc (Cô Dâu Đến Từ Tương Lai - Rewrite) - DevilChild
link_fernando 02.08.2010 14:11:59 (permalink)
Đơn giản chỉ là một câu chuyện mà mình yêu thích và muốn được chia sẻ cùng các bạn. Tất nhiên là đã được sự đồng ý của tác giả.

Cũng là một dạng crosstime ^^. (Thể loại này có vẻ đang "hot")

Nguồn: Devilchild's Home
Sau đây là lời của ss Vil - chủ nhân fic này.
___________________

Chương 00: Intro


Fic: Tử Khúc (Cô Dâu Đến Từ Tương Lai – Rewrite)

Tác giả: DeVilChild

Thể loại: Cổ Trang/Lãng mạn/Kì ảo/Hư cấu/Hành động/Hài hước/Bi kịch...

Sumary: Sau vụ tai nạn giao thông khốc liệt, một sức mạnh thần thánh đã đưa linh hồn Tử Yên trở về thế giới cổ đại. Khó khăn lắm mới có thể thích nghi được với cuộc sống xa lạ, khắc nghiệt nơi đây bằng niềm lạc quan và nỗ lực phi thường. Mọi thứ tưởng chừng đã êm xuôi thì bỗng một ngày Tử Yên hay tin cô đã có đính ước với Dương nhị thiếu gia – con trai tri huyện thành Giang Châu, và hôn sự sẽ được tiến hành như đã định trong vòng một tháng nữa.

Một vị phu quân chưa bao giờ gặp mặt.

Một bà mẹ chồng khó tính.

Một cô con dâu vụng về đáng yêu.

Và biết bao bấp bênh sóng gió đang chực chờ nổi lên như muốn thử thách cô gái nhỏ kiên cường.

Có phải số phận một lần nữa đang trêu đùa cô?

Tử Khúc – tấn bị kịch cuộc đời đã bắt đầu cất tiếng.

Khảm vào không trung những nốt nhạc bi thương...

…………………………..



Warning: Đây là một câu chuyện được hư cấu hoàn toàn, từ nhân vật, sự kiện, sự việc, đến địa danh, tổ chức, bối cảnh (ngay cả mình cũng chẳng biết nó được lấy bối cảnh từ đâu, có thể là Trung Quốc cổ đại, cũng có thể là Việt Nam cổ đại, hoặc cũng có thể là cả hai TT.TT)...Tất cả đều được tạo nên từ trí tưởng tượng của tác giả. Nếu có bất cứ trùng lặp nào xin các bạn hãy xem như đó chỉ là sự tồn tại ngẫu nhiên vì người còn có thể giống người, huống chi là ý tưởng ^^.

Mình không phải là chuyên gia ngôn ngữ, từ Hán Việt cũng không am hiểu nhiều, chỉ đơn thuần là nghĩ gì viết nấy. Nếu từ ngữ trong fic có quá hiện đại so với thể loại cổ trang, xin các bạn thông cảm.

Mình có một vài lưu ý nhỏ như sau, khi các bạn theo dõi “ Tử Khúc” :

- Đối với những bạn đã từng đọc bản cũ ( Cô Dâu Đến Từ Tương Lai) hẳn sẽ nhận thấy bản rewrite này có khá nhiều thay đổi. Nên Vil mong các bạn hãy dành chút thời gian để theo dõi lại từ đầu, và xin đừng bỏ bất cứ chương nào.

- Ở đây, để phù hợp với bối cảnh của fic, mình sẽ kể theo ngôi thứ ba đối với nhân vật TY bằng đại từ nhân xưng “cô” (vì TY đến từ thế giới hiện đại), còn VK bằng “chàng”. Có thể mọi người sẽ thấy lạ, không quen, hoặc có gì đó khập khiễng nhưng đây là quyết định của tác giả. Xin được bạn đọc tôn trọng.

Thời gian cập nhật chap mới khoảng từ hai tuần đến một tháng(tùy theo độ dài ngắn của chap). Và sẽ có thông báo cụ thể để tiện cho những ai có ý định theo dõi fic lâu dài.

Những comment của mọi người là sự động viên rất lớn đối với Vil. Rất mong được mọi người ủng hộ.

Sau cùng, xin cảm ơn các bạn kiên nhẫn đọc hết những lời này của mình.



Vil thân!
______________________


Lúc trước ss ấy từng post lên diễn đàn ACC, còn đây là bản rewrite, được tác giả ém khá kĩ, cộng thêm năm nay ss ấy thi ĐH, nên chỉ có chap mới trong vòng từ hai tuần đến một tháng. TT.TT

Bản thân mình không phải lúc nào cũng rảnh, nên việc up chap chắc sẽ còn chậm trễ hơn nữa. Nếu mọi người có hứng thú, các chương mới nhất sẽ được update tại blog của ss ấy:
DevilChild's Home
Xin mời mọi người ghé thăm ( Quảng bá giùm ss iu ^^)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2010 14:15:20 bởi link_fernando >
#1
    link_fernando 19.10.2010 23:27:59 (permalink)
    Chương 01: Ngày Kinh Hoàng

    Từng giọt nắng đang ùa vào kẽ lá sưởi ấm một buổi chiều yên ả như bao buổi chiều khác. Cơn gió thu chợt thoảng qua, vân vê tà áo dài trắng thướt tha biệt lập giữa những tiếng cười đùa ríu rít, đang lặng người mong ngóng một bóng dáng thân quen.

    Trước cổng trường đại học X vào giờ tan học, Tử Yên vẫn đứng đấy đợi ai, khi từng dòng người đã bắt đầu thưa thớt dần.

    Bỗng...

    Chung quanh cô đột nhiên tối sầm. Cảm giác ấm nóng bao quanh đôi mắt khiến Tử Yên giật mình la lên, nhưng một giọng nói khàn trầm đã kịp thời cướp lời cô:

    -Đoán xem là ai này!

    -Không thích. – Tử Yên đáp cộc lốc.

    -Sao lại không thích?

    -Giận rồi.

    Nghe đến đấy, thủ phạm vừa bịt mắt Tử Yên liền buông tay, vội vàng bước đến trước mặt cô, đôi mắt nâu ấm áp vẽ thành một nét nhìn lo lắng. Vĩnh Huy hỏi:

    -Sao lại giận?

    -Dám để em đợi lâu.

    -Ủa? Em đứng đây bao lâu rồi?

    -Hơn một tiếng rồi.

    Giọng Vĩnh Huy vừa bất ngờ, vừa xót xa:

    -Anh đã nói với em hôm nay anh phải ở lại trường làm bài luận đến năm giờ lận mà. Em tan học rồi thì cứ về trước. Đến đây đợi anh làm gì?

    -Em thích vậy đó, được hông?

    Mặt Tử Yên phụng phịu làm Vĩnh Huy bất giác phì cười. Nói thì nói vậy, chứ thật ra lòng cậu đang vui vô cùng.

    Bỗng Huy nghiêm mặt:

    -Nãy giờ có tên nào dám trêu em không?

    -Làm gì có. Mà ai cho anh nói chuyện với em. Em đang giận anh mà.

    Ánh mắt vẫn rà soát trên gương mặt Tử Yên vẻ thích thú, cậu vỗ về:

    -Ngoan, đừng giận nữa, rồi anh mua kem cho ăn.

    -Em đâu phải con nít, đừng hòng đem kem ra dụ em.

    -Anh đâu có dụ em, vì em vốn dĩ ... chỉ là con nít.

    Vừa dứt lời, Huy liền co cẳng bỏ chạy với niềm hứng khởi kì lạ. Bỏ mặc những vạt nắng vàng ươm đang trườn dài trên vóc dáng cao lêu nghêu, nửa trêu chọc, nửa đùa vui.

    Thấy vậy, Tử Yên liền tức tốc đuổi theo.

    -Dám nói em vậy à, anh chán sống rồi phải không? Có giỏi thì đứng lại cho em. Đứng lại ngay!

    -Dại gì, đứng lại cho em uýnh anh bầm mình à?

    Huy bật cười một tràng giòn rang, từng guồng chân đã bắt đầu chậm lại. Đến ngã ba phía trước, cậu phanh gấp mua một que kem dâu và đứng đó chờ đợi .

    Hì hục đuổi theo đến vã mồ hôi hột, tới khi nhác thấy cái dáng nhong nhỏng cao của Huy, Tử Yên mới gọi to:

    -Đến đây đi, em chạy hết nổi rồi.

    -Rồi rồi, anh đến ngay .

    Huy nhanh nhảu chìa que kem cho cô, khuyến mãi thêm nụ cười rạng rỡ đánh tan bao nỗi dỗi hờn trong Yên.

    -Lần này, tạm tha cho anh. - Cô vừa nói vừa giật lấy que kem một cách thô bạo, bóc vỏ ra rồi mút ngon lành.

    Cái bệnh thời tiết của Yên mau đến rồi lại mau đi như vậy đấy. Lúc nãy hãy còn mặt lớn mặt nhỏ, la hét inh ỏi, quát tháo rầm trời, thế mà bây giờ dường như đã quên bén mất mình đang giận Huy. Bằng chứng là Yên vẫn đứng đấy, say sưa mút kem như đứa trẻ nhỏ khiến Huy không nén được, kêu lên:

    -Yên ơi!

    -Hở?

    -Yên à!

    -Hở?

    -Yên!

    -Anh bị sao vậy?

    -Anh thích em nhất. – Huy nghịch ngợm tỏ tình, mà vẻ mặt không hề biến sắc.

    -Biết mà. – Đáp lại lời “tỉnh tò” ngây ngô ấy cũng là một vẻ mặt hồn nhiên không chút ngượng ngùng của Yên.

    -Em ngốc lắm, làm sao biết được, bởi vậy anh mới phải nói.

    Sẵn que kem vừa mới đánh chén xong, Yên nhắm thẳng vào Huy mà ném, nhanh nhẹn như một xạ thủ chuyên nghiệp, kèm theo cái lườm mắt đe dọa:

    -Dám bảo em ngốc nè!

    Như đã đoán trước được hành động đó, Huy liền nghiêng người tránh, miệng lại bật cười sảng khoái.

    ...Cả hai cùng nhau rảo bước trên con đường quen thuộc. Bóng họ đan vào nhau quấn quýt, rồi đổ dài lên nền xi măng láng mịn. Tiếng trò chuyện ríu rít, tiếng cãi nhau rôm rả hồn nhiên tan vào không gian ngập nắng, hòa cùng bản tình ca nồng nàn của hoa lá, chim muông.

    Huy nhìn Yên…

    Tay cậu khẽ giơ cao, âu yếm đón lấy chiếc lá vàng lạc lối vô tình vương trên mái tóc đen mượt của Yên khiến cô thoáng bối rối. Một nụ cười mãn nguyện nhẹ điểm trên môi Huy khi thấy hai má Yên ửng hồng.

    Huy những tưởng khoảnh khắc kì diệu này sẽ là mãi mãi...



    Từ ngày quen Yên, cậu chợt cảm thấy cuộc đời này đẹp lạ kì. Nó đáng sống và cũng thật đáng yêu. Sự xuất hiện của cô bất ngờ và đột ngột khiến Huy choáng váng. Cái vòng xoay lẩn quẩn, nhàm chán hằng ngày bỗng vì cô mà trở nên xáo trộn. Ban đầu là một chút gì đó khó chịu và gay gắt. Nhưng dần dà, cái cảm giác nhớ nhung, mong chờ xen lẫn những ngọt ngào, trìu mến cứ đang cài vào từng mạch sống, từng nhịp thở khiến Huy không cách nào cưỡng lại. Yên nghiễm nhiên bước vào cuộc sống của cậu, choáng hết tâm trí cậu, và ngang ngạnh trở thành người quan trọng nhất đời cậu.



    Nhưng điều đó lại làm cậu cảm thấy hài lòng.

    Cậu hạnh phúc…

    Rất hạnh phúc…

    Cậu đang ngất ngây tận hưởng những xúc cảm yêu thương nồng nhiệt, bên Yên, mà không mảy may hay biết rằng…

    Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng cậu được về cùng Yên trên con đường kỉ niệm này…

    ….....................

    Tối hôm ấy.

    Vừa trông thấy Vĩnh Huy đỗ xe trước nhà mình, Tử Yên liền tất tả chạy xuống. Cậu nhíu mày nhìn cô, môi bật ra một câu hỏi bông đùa:

    - Này cô em, sao mặt mày sưng lên thế kia? Lại mới ngủ dậy à?

    Tử Yên vờ trách móc:

    - Còn dám nói vậy hả? Anh càng ngày càng to gan, đến cả giấc ngủ của em mà cũng dám phá.

    - Thôi đi tiểu thư ơi! Có ai như em không? Vừa đi học về, ăn cơm xong là bò lăn ra ngủ. Không khéo em béo lên mất. Anh sẽ phá cho tới khi nào em bỏ được thói xấu này mới thôi.

    - Hứ! Em có béo lên thì cũng là việc của em. Liên quan gì đến anh.

    Trông điệu bộ giận lẫy quen thuộc của cô, Vĩnh Huy thôi không trêu chọc nữa. Cậu dịu giọng, đoạn xuýt xoa:

    - Kìa kìa, em lại cáu nữa rồi. Sao mà không liên quan đến anh cho được. Anh chỉ đùa thôi. Em tròn lên một tí thì dễ thương hơn chứ sao? - Cậu hất hàm ra hiệu. – Lên xe đi, anh đèo đến chỗ này, hay lắm.

    ...

    Vĩnh Huy dừng xe ngay giữa cầu Tân Phúc rồi bất ngờ phóng xuống. Mặc Tử Yên cứ ngơ ngác nhìn quanh.

    Cầu hôm nay khá vắng. Thấp thoáng vài đôi tình nhân đang sóng bước bên nhau. Một người đàn ông vừa nhìn xuống lòng sông Giang Điệp, vừa thong thả hút thuốc. Từng đợt khói trắng chao lượn, rồi mất hút vào bầu không gian đen thẫm. Một vài chiếc xe chốc chốc chạy qua, nhanh nhẹn và thanh thoát như những cái bóng dưới ánh đèn ngà ngà huyền ảo. Tử Yên bất giác hỏi:

    - Đến đây chi vậy anh?

    - Ngắm trăng. – Cậu chỉ tay lên trời, mỉm cười hài hước.

    Tử Yên ngước nhìn theo, giọng thảng thốt:

    - Trời! Bây giờ em mới biết anh “sến” dữ vậy đó.

    - Bậy. Cái này không phải là “sến” mà là rồ-mén-tịc. – Vĩnh Huy lên tiếng phản bác, rồi vẫy tay thích thú. – Đến đây với anh nào! Lâu lâu cũng phải cho anh “nghệ sĩ” tí chứ.

    ...Trăng sáng quá!

    Tròn trịa, nõn nà như thiếu nữ dịu dàng vừa chớm xuân xanh.

    Tử Yên say sưa ngắm nghía những dải mây mờ lảng bảng, khẽ vắt hờ qua vóc dáng trăng đẫy đà rồi bất giác thổi vào đó một luồng sinh khí trong trẻo, làm bầu không gian bỗng xa hơn, thanh hơn. Gió vờn tóc cô như nhắc nhở, có một người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cô. Ánh mắt vừa ấm áp dịu dàng, vừa đằm thắm yêu thương.

    Mãi lúc sau, Tử Yên mới phát hiện ra Vĩnh Huy không hề có ý thưởng ngoạn cảnh đẹp mà chỉ một mực chú mục đến mình, cô vội vàng quay đi, đôi gò má ửng lên bối rối:

    - Sao lại nhìn em?

    Giọng Vĩnh Huy thoáng ngạc nhiên:

    - Không nhìn em thì nhìn ai bây giờ?

    Cậu hỏi thêm:

    - Sao? Không cho à?

    - ...

    - Nếu em không cho - cậu trỏ tay ngược ra sau – vậy anh quay qua ngắm mấy cô bên đó à nha?

    - Không được! - Tử Yên đột ngột quát lớn.

    Thấy Vĩnh Huy “mắt sững miệng đơ”, biết mình vừa phản ứng thái quá, cô liền luống cuống biện minh:

    -À không. Không...không phải. Ý...ý em là. Mà anh...anh không được phép...

    “Không được!”

    “Không được!”

    “Không được!”

    Hai từ ấy cứ vang vọng trong đầu Vĩnh Huy như một câu thần chú nhiệm màu.

    Cậu lặng người nhìn cô, nhìn vẻ lúng túng của cô, gương mặt se sẽ hồng của cô. Lòng cứ lâng lâng một cảm giác ngọt ngào, ngây ngất. Mãi một hồi, Huy mới vẫy vùng thoát khỏi những dư vị tuyệt vời ấy. Cậu cười cười hỏi:

    - Bé con! Em đang ghen đấy à?

    - Không đời nào, ai thèm ghen chứ! – Tử Yên quay phắt đi như thể đã bị Vĩnh Huy chạm trúng tim đen, mặt lại đỏ bừng hờn dỗi.

    Huy vẫn cố tình trêu:

    - Thật không đó?

    - ...

    Ngắm mái tóc đen mượt chấm hờ xuống bờ vai thon, cùng vóc dáng thanh mảnh nhỏ nhắn, Huy phải cố gắng lắm mới kìm được ý muốn ôm chầm Tử Yên vào lòng. Cả hai quen nhau đã lâu, nhưng chưa bao giờ có những hành động thật sự thân thiết. Bản thân Huy biết, Yên chỉ là một nữ sinh trung học. Cô trong sáng và thuần khiết hơn bất cứ ai. Cũng chính vì thế mà cậu luôn nhất mực trân trọng, hết lòng nâng niu. Huy đâu cần những cử chỉ thân mật để thỏa mãn cho bao xúc cảm riêng mình. Đôi khi chỉ một cái nắm tay, một câu ghen tuông ngô nghê của Yên cũng đã đủ khiến cậu đê mê bay bổng. Điều đó cho thấy, tình cảm sâu sắc này ít nhiều gì cũng được cô hồi đáp.

    Giá như mà...

    Giá như...

    Em luôn bên anh...

    Thật gần thế này...

    Mãi mãi...

    Anh chỉ cần vậy thôi...

    Chỉ cần có thế...

    Anh có quá tham lam không em...?

    Huy tự trấn tỉnh mình rồi khẽ xoa đầu Yên.

    - Em đừng lo. Chỉ mình em đã đủ làm anh chết lên chết xuống rồi. Anh làm gì còn tâm trí nào để ý tới người khác nữa chứ.

    Tử Yên lặng thinh không đáp. Đôi mắt nâu bỗng thấp thoáng những tia sáng long lanh.



    ...Cả hai lại đứng tựa người vào lan can và lặng nhìn xuống lòng sông sâu thẳm.

    Bầu không gian yên ả bao trùm nơi nơi.

    Chỉ có tiếng xe cộ thi thoảng ùa đến rồi nhanh chóng vơi đi. Vội vã đan xen vào khoảng lặng vô thường, và lạnh lùng bỏ quên những dư âm hoài niệm.

    Một cảm giác bất an đột ngột len lỏi vào tâm khảm làm Vĩnh Huy giật mình.

    Mơ hồ.

    Vô định.

    Nhận thấy có gì đó không ổn, Tử Yên lo lắng quay sang. Cô chưa kịp lên tiếng thì cậu đã mở lời:

    - Yên này! Cho anh mượn tay đi em! Anh lạnh quá!

    Ánh mắt Tử Yên vẫn chạm sâu vào từng đường nét trên gương mặt Huy. Cô đáp hiền lành:

    - Trời này mà lạnh lẽo gì anh?

    - Anh lạnh ở đây này. – Cậu đấm đấm tay vào ngực trái, cười hóm hỉnh. – Nên mới mượn tay em.

    Bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng tay Huy sao ấm áp vô cùng. Dường như ngay lập tức, cảm giác hoang hoang đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một xúc cảm ngọt ngào đang tìm về bên Huy.

    Cậu nhìn sâu vào đôi đồng tử trong veo của Yên, tuyên bố:

    - Này cô em, anh đây đặt cọc trước rồi nha. Sau này em mà dám để ý đến gã trai khác ngoài anh là anh không tha đâu đấy.

    - Xí, ai cho? Ai cho mà anh đặt cọc?

    - Mẹ em chứ ai, cách đây... – cậu xoa xoa cằm ra chiều suy nghĩ -...hình như cũng lâu rồi.

    - Mẹ em... – Tử Yên mơ hồ lặp lại rồi hét toáng lên. - Hả ? Ai ? Mẹ em á? Thật không?

    Nhìn thấy vẻ nghiêm trọng của cô, Vĩnh Huy nói tiếp:

    - Mẹ em gật đầu cái rụp. Biết sao không? ... Vì chỉ có anh dại dột, khờ khạo nên mới cam tâm tình nguyện lao đầu vô, chứ làm gì còn chàng nào can đảm xớ rớ vào.

    Chưa dứt câu thì cậu chợt bật cười, làm cô phát hiện ngay mình đang bị trêu chọc. Tử Yên định túm áo Vĩnh Huy nhưng cậu đã kịp thời bỏ chạy.

    Thế là cuộc rượt đuổi lại diễn ra trên cầu Tân Phúc.

    Mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về họ.

    Nhưng có là gì đâu, vì bây giờ cả Vĩnh Huy lẫn Tử Yên đều đang say sưa tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau.

    Những khoảnh khắc cuối cùng...

    ...

    - Yên!

    - Dạ?

    - Lên trước ngồi đi em.

    Tử Yên ngạc nhiên hỏi lại:

    - Sao vậy anh?

    Nhìn Vĩnh Huy mỉm cười lém lỉnh, tuy chẳng hiểu cậu có ý đồ gì nhưng Tử Yên cũng ngoan ngoãn leo lên.

    Con Martin đang từ từ lăn bánh, từng vòng quay nhanh dần rồi đều đặn vỗ xuống lòng đường.

    Tử Yên bất giác hỏi:

    - Anh có xe máy mà sao lúc nào đi chơi với em cũng toàn bằng xe đạp không vậy?

    - Em không thích hả? – Giọng Vĩnh Huy dịu dàng vọng ra từ phía sau.

    - Không phải. Đi xe đạp cũng tốt, cứ thấy mình nhỏ hoài, khỏi sợ già. Chỉ là em thấy lạ nên mới hỏi thế thôi.

    Huy chau mày dí dỏm:

    - Ây da, bé con. Em không muốn lớn ư? Vậy sau này sao lấy chồng được chứ?

    - Anh! – Cô la toáng lên. - Đừng có lảng sang chuyện khác. Trả lời em đi mà!

    - Không nói cho em biết. Khi nào...

    Huy chưa nói hết câu thì trông thấy một chiếc ô tô đang điên cuồng lao đến.

    Kétttt..............



    RẦM!!!

    Tiếng phanh xe chát chúa.

    Tiếng va chạm nảy lửa.

    Tất cả diễn ra trong tích tắc.

    Người ta chỉ còn kịp trông thấy một chiếc xe đạp méo mó nằm giữa lòng đường. Còn tên tài xế sau khi gây tai nạn đã phóng ga bỏ trốn.

    ...Vĩnh Huy ngồi dậy sau cơn choáng váng. Đầu cậu vẫn đang đau như búa bổ. Còn cả người thì ê ẩm rã rời.

    Tử Yên! Tử Yên đâu?

    Cậu gắng gượng đứng lên, nhìn quanh quất khắp nơi rồi vội vàng chen vào đám đông cách đó không xa.

    Một cảnh tượng kinh hoàng ồ ạt đập vào mắt cậu.

    Máu.

    Có rất nhiều máu.

    Lênh láng.

    Đỏ thẫm.

    Và...

    Một dáng người đổ gục trên đường.

    Mái tóc chấm vai...

    Thân hình mảnh mai...nhỏ nhắn...

    Huy chẳng còn nghĩ được gì nữa. Chỉ biết con tim mình đang thét gào thảm thiết. Chỉ biết bản năng đang ra lệnh cho đôi chân phải tới bên người con gái ấy. Ngay lập tức!

    Ôm xiết vóc dáng bê bết máu của Yên.

    Cậu đau quá!

    Rất đau.

    Không phải vì những xay xát ngoài da thịt, mà có gì đó đang oằn nặng lên lồng ngực, đến ngay cả thở cũng khiến cậu thấy đau:

    - Yê...n...Yên, Yên à! Yên! Tỉnh dậy đi em. Anh đây... Hu..uy đây. Em sao rồi? Tỉnh dậy em ơi!

    Vĩnh Huy lay người cô, vỗ vỗ vào má cô, không ngừng gọi tên cô. Mong chờ kỳ tích sẽ xuất hiện.

    Và điều kì diệu cuối cùng đã xảy đến.

    Mi mắt nhắm nghiền của Tử Yên đột ngột động đậy rồi yếu ớt mở toang. Ngay lập tức, gương mặt Huy nhòe nhoẹt trầy xước đập vào mắt cô sao quá đỗi thân thương.

    Huy đang bị thương.

    Và…

    Sao Huy lại nhìn cô như thế? Ánh mắt đau đớn đó của Huy khiến lòng cô xót xa, trái tim như nghẹn lại, khó thở vô cùng. Yên đưa tay chạm nhẹ vào những vết xước túa máu trên gương mặt Huy. Bàn tay mỏng manh, run rẩy, khẽ ve vuốt như sợ rằng, hình bóng nhạt nhòa ấy có thể biến mất trước mặt mình ngay tức khắc.

    Cô muốn cựa quậy, muốn ngồi dậy, muốn lau vết thương cho Huy, muốn hỏi han xem cậu có sao không, muốn nhiều thứ lắm. Nhưng… không thể được. Đầu cô đau quá, cả thân người rã rời, nhức nhối như hàng vạn kim tiêm đang đâm xuyên da thịt, dần dần bòn rút sinh khí trong người cô.

    Yên gọi tên cậu, khó nhọc:

    - Hu..u..y…

    Huy liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yên, áp chặt vào môi, vào má đầy nâng niu. Cả người cậu đang run mặc dù đã cố tỏ ra bình tĩnh. Miệng mấp máy từng lời thật khổ sở:

    - Anh đây! Anh… đây em! Đừng lo, anh sẽ gọi cấp cứu ngay, anh sẽ gọi cấp cứu ngay mà. – Rồi cậu gào toáng lên như con thú bị thương, đôi mắt nâu sâu thẳm đang phun trào một nỗi sợ hãi tột cùng. – Cấp cứu, làm ơn gọi cấp cứu giùm, ai đó…làm ơn…!!!

    Dứt câu, cậu lại cúi xuống nhìn Yên, gắng nghĩ ra vài lời trấn an để cô không lịm đi trong lúc chờ xe tới.

    - Em à, không sao…không sao đâu em, sẽ đến…họ sẽ đến ngay thôi.

    Nhìn gương mặt bợt bạt của Yên, đôi môi tím tái cùng những luồng hơi rời rạc, gấp gáp. Huy hoảng loạn thật sự. Cậu cố ghì thật chặt vóc dáng mong manh ấy vào người vì sợ rằng, nếu chỉ nới lỏng tay chút thôi cũng đủ để mất người con gái này vĩnh viễn.

    - Anh… Em… có một điều… muốn nói… với anh, điều… mà… trước đây, em… chưa bao giờ… nói.

    Nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn dần, như muốn nghiền nát cả người cậu, khiến thân thể cậu chỉ chực vỡ tung thành nhiều mảnh. Tận đáy lòng có cái gì đó đang nứt toạc ra... rỉ máu.

    - Anh đang nghe...đang nghe đây, nói đi em…

    - Em…em…thích anh, rất thích…Chưa bao giờ… em thích ai… nhiều đến vậy… Chưa… bao giờ…nghĩ đến… ai… nhiều như… vậy. Chưa bao… giờ…

    Tiếng nói yếu ớt nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Tay Yên đột ngột buông thỏng, mi mắt đóng sầm kẹp vỡ một giọt nước mắt tròn đầy, mặn đắng…

    Mọi người chung quanh lặng người đi, khắp nơi chỉ còn vang vọng tiếng Huy đang gào lên tuyệt vọng:

    - Đừng mà em! Đừng! Mở mắt ra nhìn anh đi em! Anh xin em mở mắt ra đi! Nhìn anh này! ANH XIN EM…!!!



    End Chap 1
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 23:31:30 bởi link_fernando >
    #2
      link_fernando 30.10.2010 20:00:41 (permalink)
      Chương 02: Ngày Kinh Hoàng (tt)



      Một câu chuyện cổ tích...

      Về cuộc tình của gió và cây...

      Chuyện bắt đầu từ những ngày xa xưa...

      Trên vùng đất xinh đẹp

      nọ...
      Gió và cây là một đôi uyên ương lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.

      Cây yêu gió vì nàng đã đem cả thế giới đến với chàng. Tiếp cho chàng luồng sức sống tươi trẻ để biến mầm non thành lá xanh nõn nà. Biến đêm về thành ngày dài rực nắng. Cây yêu nét phóng khoáng và vô tư của gió. Yêu cả sự bướng bỉnh và ngây ngô của nàng. Từ khi có gió bên cạnh, cuộc đời cây bỗng trở nên rạng ngời và thật nhiều màu sắc.

      Gió yêu cây vì chàng đã đem đến cho nàng một nơi bình yên để nương mình sau những buổi sớm hôm rong ruổi. Là bờ vai vững chãi chở che cho nàng mỗi khi cơn bão đi qua. Là nguồn động viên giúp nàng hoàn thành tốt sứ mệnh cao cả của mình. Gió yêu sự điềm đạm và dịu dàng của cây. Yêu cả nét cô độc, bất cần của chàng. Từ khi có cây bên cạnh, cuộc đời nàng đã được sưởi ấm.

      Những ngày tháng êm đềm cứ bồng bềnh trôi đi.

      Cho đến ngày kia...

      Một cơn bão kinh hoàng bất ngờ ập tới.

      Chỉ trong nháy mắt...

      Vùng đất xinh đẹp bỗng chốc trở thành một đống hoang tàn. Đâu đâu cũng dấy lên âm hưởng của sự chết chóc. Đâu đâu cũng bị bao trùm bởi tiếng gào thét, khóc than.

      Cây thất thần nhìn khung cảnh đổ nát.

      Trái tim chàng cũng đã chết từ lâu...

      Vào khoảnh khắc ấy...

      Khoảnh khắc...cơn bão đến và mang đi mọi thứ...

      Kể cả gió.

      Bất lực nhìn gió co người đau đớn...

      Bất lực nhìn gió từ từ rời khỏi vòng tay mình...

      Bất lực nhìn gió dần dần tan vào không trung...Và...Biến mất.

      Cây biết rằng...

      Kể từ ngày mất gió...

      Thế giới của cây.... đã hoàn toàn sụp đổ.



      ................
      Đã năm giờ trôi qua kể từ lúc Tử Yên được đưa vào phòng cấp cứu.

      Huy vẫn ngồi đấy chờ đợi.

      Lặng lẽ và kiên nhẫn.

      Hai tay Huy bấu vào nhau chặt đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng khớp xương đang rên lên đau đớn.

      Vài người vô tình đi ngang, khẽ nhìn cậu với ánh mắt ái ngại rồi dợm bước đi ngay.

      Họ những tưởng cậu có thể sẽ ngồi như thế, mãi mãi.

      Huy giờ trông chẳng khác nào một bức tượng đá lạnh lẽo đặt giữa vùng đất hoang cằn cỗi. Cả người cậu chìm ngập trong bóng tối, mặc những luồng không khí u uất cứ len lỏi qua từng kẽ đất, bám riết lấy cậu như một lũ săn mồi đang thét gào thống thiết, tạo thành cảnh tượng tan thương khiến người khác không khỏi rùng mình.

      Huy đã cố liên lạc với ba mẹ Yên, nhưng họ đều đang đi công tác xa nhà, nhanh nhất cũng tới mai mới về đến đây. Vì thế người thân duy nhất bên cạnh Yên trong lúc “thập tử nhất sinh” này chỉ có mình cậu.

      Từng thời khắc cứ nặng nề qua đi...

      ....................



      - Xin anh đặt bệnh nhân nằm xuống để chúng tôi cấp cứu cho cô ấy. – Nhân viên y tế khẩn trương nói.

      - ...

      - Anh có nghe tôi nói gì không? Anh cứ ôm cô ấy như thế chúng tôi làm sao làm việc được.

      - ...

      Chàng trai trẻ vẫn không hề hé môi. Đôi mắt cứ bám riết vào người con gái đang tựa vào lòng mình, hiền lành “say ngủ”. Trong đôi mắt cậu, dường như vạn vật đều không còn tồn tại. Duy chỉ có sự hiện hữu của cô gái ấy trong thế giới của riêng cô và cậu mà bất cứ ai cũng chẳng thể xen vào.

      Thấy vậy, người phụ nữ liền ra dấu bảo đồng nghiệp của mình hãy để họ được yên, và tiến hành cấp cứu cho cô gái ngay trong tư thế đó.

      ......................





      Vĩnh Huy bước vào phòng cấp cứu. Căn phòng ảm đạm phủ lên mình một gam màu trắng chết chóc. Mọi thứ đều trắng toát và sạch sẽ đến đáng sợ. Khoảng không gian yên lặng, chỉ còn nghe tiếng điện tâm đồ yếu ớt vang lên.



      .................



      - Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin cậu hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối.



      ................



      Huy ngồi xuống bên Yên và ngắm cô thật kĩ. Bàn tay run run khẽ ve vuốt gương mặt nhợt nhạt của cô, đôi môi khô khốc của cô. Chạm thật nhẹ vào tay cô như thể sợ rằng chỉ thế thôi cũng sẽ khiến cô đau. Rồi cậu đột ngột xiết chặt bàn tay nhỏ bé ấy và áp lên má mình.



      - Bác sĩ chỉ gạt anh thôi, đúng không em? Em không hề có chuyện gì đâu... Em chắc chắn sẽ tỉnh dậy. Chúng mình rồi sẽ như xưa, cùng đến trường, cùng về nhà. Em muốn gì anh cũng chiều. Muốn đến đâu anh cũng đưa em đi. Chỉ cần em tỉnh lại, bất cứ thứ gì anh cũng cho em hết.



      Hai mi mắt Tử Yên vẫn nhắm nghiền bất động. Gương mặt cô càng lúc càng trắng bệch. Từng hơi thở mỏng manh như những làn khói trắng đang dần dần rời xa thế giới này.



      Mắt Vĩnh Huy đỏ ngầu, ngấn nước. Bao nhiêu đau đớn, sợ hãi suốt từ chiều đến giờ đã không cách nào kìm nén nữa.

      - Anh xin em! Anh cầu xin em! Em không được bỏ anh mà đi thế này. Đừng rời bỏ anh! Hãy vì anh mà cố lên em ơi! Em có đang nghe anh không Yên! Không có em, anh phải sống thế nào? Anh thật sự... phải sống thế nào đây?



      Một giọt nước mắt rơi xuống giường Tử Yên...



      Lại một giọt nước mắt khẽ đáp lên tay cô...



      Nhưng cô gái trẻ vẫn không hề nhúc nhích.



      Tít........!!!



      Bảng điện tâm đồ chỉ còn lại một đường thẳng tắp.



      ...



      Đêm hôm ấy, một linh hồn đã về với thiên đường.



      Cũng trong chính đêm ấy, có một người đã mang con tim mình... vùi vào cát bụi.

      ...

      Cây biết rằng...

      Kể từ về ngày mất gió...

      Thế giới của cây... đã hoàn toàn sụp đổ.



      End chap 02
      #3
        link_fernando 14.11.2010 09:53:47 (permalink)
        Chương 03: Nguồn Lạ

        Bờ mi Tử Yên khẽ lay động, cô chậm rãi mở mắt rồi đột ngột nhắm lại khi ánh sáng chói chang của buổi ban trưa bất chợt ùa vào. Cô lồm cồm ngồi dậy, vội đưa tay đỡ đầu vì cơn choáng váng bỗng nhiên ập tới.

        -Tử Yên, con tỉnh dậy rồi à? Con thấy trong người sao rồi?

        Giọng nói dịu dàng khiến Tử Yên chú ý. Gương mặt ai kia sao quá đỗi thân thương.
        Là mẹ mình ư, có phải là mẹ không? Tử Yên dụi dụi mắt để nhìn cho rõ.
        -Mẹ, đúng là mẹ rồi! Con không nằm mơ chứ? – Cô kêu lên rồi ôm chầm lấy Lâm phu nhân, một giọt nước mắt nhẹ điểm dưới hàng mi, rưng rưng vì xúc động.
        Tuy hơi bất ngờ trước hành động của Tử Yên, nhưng bà cũng ôm cô vào lòng, đoạn vỗ về:
        -Sao vậy con gái, lớn thế rồi mà còn làm nũng mẹ ư?

        Cô những tưởng sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, cái nhìn âu yếm của mẹ, nụ cười hiền hậu của mẹ, không bao giờ còn được mẹ dỗ dành trong vòng tay ấm áp như thế này nữa. Nhưng giờ đã không sao bởi mẹ vẫn ở cạnh bên, đang bảo vệ và che chở cho cô, điều đó khiến cô cảm thấy an tâm sau tất cả những chuyện vừa qua. Thế là cô cứ mặc bà Lâm cứ lo lắng vỗ lưng, miệng không ngừng hỏi han vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô con gái của mình.

        Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay mẹ, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, Tử Yên buột miệng :

        -Mẹ ơi, đây là đâu vậy mẹ? Còn Huy nữa, anh ấy đâu rồi? Con chưa chết sao mẹ?

        -Con nói lung tung gì thế, con chỉ bị nhiễm phong hàn thôi, làm sao mà chết được. Hôm qua con sốt cao quá nên thiếp đi, bây giờ thì không sao rồi, trán không còn nóng nữa.

        Tử Yên dáo dác nhìn quanh, trực giác mách bảo với cô là có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra.

        -Sốt ư? Con bị sốt sao? Con…con nhớ là con bị xe hơi tông trúng rồi ngất đi mà. Lúc ấy, Huy luôn bên cạnh con, còn ôm chặt con thế này này. Giờ anh ấy đâu rồi mẹ?

        - Con đang nói nhảm gì vậy, xe hơi là cái gì, tại sao lại bị tông trúng? Còn Huy nữa? Cậu ta là ai mới được chứ? – Bà Lâm khẽ chau mày .

        Bây giờ Tử Yên mới để ý kĩ mẹ mình. Mái tóc dày búi gọn ra sau được chốt lại bằng một cây trâm cẩm thạch màu xanh ngọc, bộ xiêm y cổ xưa lùm xùm, vướng víu mà cô chỉ thấy trong các phim cổ trang Trung Quốc hay các vở cải lương . Cô tròn mắt, ngắc ngứ hỏi:

        -Mẹ, ở…ở đâu mẹ có bộ đồ kì cục này vậy, còn nữa, tóc của mẹ sao vậy? Con nhớ nó chỉ ngắn ngang vai thôi mà? Và… - Cô đảo mắt khắp lượt. –… đây là chốn quái quỷ nào vậy mẹ? Còn Huy, anh ấy đâu rồi? Huy…đâu rồi hả mẹ?

        Bà Lâm sửng sốt nhìn Tử Yên, rồi đưa tay sờ trán cô:

        -Hạ sốt rồi mà… sao con ăn nói gì kì lạ thế Yên Nhi?

        -Con ăn nói kì lạ?

        -Đây là nhà chúng ta chứ đâu, còn đồ mẹ đang mặc chỉ là xiêm y bình thường thôi, tóc mẹ trước giờ vẫn thế, làm gì có chuyện nó được cắt ngắn ngang vai kia chứ?

        -Nhà chúng ta ? Không phải đâu. Nhà chúng ta ở thế kỉ 21, rất hiện đại tiện nghi, không thiếu thứ gì cả. Mẹ à, đồ mẹ đang mặc bây giờ trông cứ như những người đi hát hội vậy. Thật ra… chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ? Hai mẹ con mình đang ở đâu đây? – Cô giãy nảy rồi siết chặt lấy bàn tay gầy guộc của bà , những giọt mồ hôi chợt rịn ra trên trán bởi một nỗi sợ hãi vô hình đang hiện hữu trong lòng.

        -Con à, bình tĩnh lại đi con. Đợi…đợi mẹ, mẹ đi gọi đại phu đến ngay.

        Nói rồi Lâm phu nhân vội vã bước đi để cô một mình ngồi đấy với bao nỗi hoang mang. Không nghĩ được gì nhiều, cô hất tung chăn rồi tất tả chạy ra hòng thoát khỏi căn phòng kì lạ này. Nhưng đi được vài bước, Tử Yên đột nhiên quỵ xuống vì xây xẩm mặt mày. Cùng lúc đó, có hai cô gái từ ngoài cửa bước vào, điệu bộ cuống hết cả lên:

        -Tiểu thư, tiểu thư…cô không sao chứ? – Nữ tử vận xiêm y màu chàm cũng phong cách “cải lương”
        y hệt mẹ cô vừa lo lắng hỏi, vừa chậm rãi đỡ cô dậy. Quái thật, đây là thời đại nào rồi mà còn thịnh hành kiểu ăn mặc dư vải lạ đời thế này cơ chứ?Mà…
        -Các cô là ai? Còn đây là đâu? Có thể nói cho tôi biết được không?

        -Tiểu thư, cô hỏi gì lạ vậy. Chúng em là Thúy Nhi và Linh Nhi đây. – Cô gái mặc áo hồng bất ngờ đáp.

        -Thúy Nhi? Linh Nhi? Các cô biết tôi à?

        -Chúng em là nha hoàn hầu hạ cho tiểu thư , cô không nhớ sao?

        -Các cô kì lạ thật, tôi vốn dĩ không hề biết các cô thì làm sao mà nhớ cho được.
        - Tử Yên chưng hửng đáp. -Ủa? Cô mới vừa kêu tôi là gì?
        -Tiểu thư. – Thúy Nhi kiên nhẫn trả lời.

        -Còn các cô tự xưng mình là gì?

        -Chúng em là nha hoàn hầu hạ cho tiểu thư.

        -Trời ạ! Đừng có đùa tôi nữa được không, nhà tôi trước giờ đâu có thuê người làm. Sao tự dưng lại có hai nha hoàn cơ chứ! Thôi, tôi không có thời gian chơi với hai cô đâu. Tránh ra dùm cái được không?

        -Tiểu thư à, cô đi đâu vậy, cô vẫn chưa khỏe hẳn mà. – Thúy Nhi lẫn Linh Nhi vội vàng níu tay Tử Yên lại làm cô phát bực.
        -Tôi không phải tiểu thư tiểu thiếc gì của mấy người hết á! Làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, tôi sắp phát điên lên rồi nè!

        Tử Yên hùng hổ bước ra ngoài, không quên ném lại cho hai cô nàng tội nghiệp, đang đứng nghệch mặt ra một cái nhìn cảnh cáo.

        Tử Yên không cần phải vận động nhiều, vì cảnh tượng bên ngoài khiến cô gần như chết đứng. Một ngôi nhà rộng ba gian với những chấn song bằng gỗ được phết màu cánh gián, phủ trên trần nhà là lớp mái ngói màu đen bằng đất nung già cỗi. Từng căn phòng đóng kín bởi những bức mành tranh mỏng manh ảm đạm. Vài người thanh niên vận đồ xám, đầu đội mũ vải, chốc chốc lại chạy tới chạy lui, trên tay cầm một khay gỗ chứa gì đó bên trong thì cô không rõ.
        Xem nào, nếu hai cô gái kia tự nhận mình là nha hoàn, thì chắc hẳn những người này là gia đinh ở đây rồi. Nhưng ở đây là ở đâu mới được chứ? Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình vậy trời!!! Thật là…Đầu cô lại đau như búa bổ.
        Ngay lúc ấy, bà Lâm đã kịp thời trở về dìu lấy Tử Yên đưa vào phòng, mặt bà đầy vẻ sốt ruột.


        -Con đang bệnh, sao còn ra ngoài làm gì, mẹ đã mời đại phu đến rồi. Vào trong đi con!
        Cô nhìn trân trân vào người đàn ông trung niên đang đeo trên tay một chiếc hộp gỗ mà mẹ vừa gọi là đại phu, chợt thốt lên:

        -Đại…đại phu á? Mẹ ơi! Không phải bác sĩ sao?

        Lâm phu nhân phớt lờ câu hỏi của Tử Yên vì cho rằng con mình đang nói nhảm, bà nhẹ nhàng đỡ cô lên, rồi kéo tấm màn lụa hai bên xuống phủ kín chiếc giường, đoạn lấy một sợi chỉ cột ngang cổ tay cô rồi đưa đầu kia cho vị đại phu đang kiên nhẫn chờ bắt mạch.

        Lâm phu nhân nhìn con âu yếm:

        -Con à, bây giờ hãy cố ngủ đi con, ngủ rồi con sẽ không còn thấy đau đầu nữa đâu.

        Có lẽ mẹ mình nói đúng, đây có thể chỉ là một giấc mơ, mình sẽ ngủ để khi tỉnh lại mọi thứ rồi sẽ biến mất, trả mình về với cuộc sống vốn có của mình, trả mình về với thời đại, với nơi mà mình đang sống.



        Lâm phu nhân cùng vị đại phu khẽ khàng bước ra ngoài để tránh làm con trẻ thức giấc. Bà Lâm vồn vã hỏi:

        -Tử Yên nhà tôi có sao không đại phu?

        -Nhịp đập của tiểu thư rất bình thường, không có gì bất ổn. Việc cô ấy nói năng linh tinh tôi thật sự không thể hiểu nổi, có thể do đêm qua sốt quá cao, khiến tinh thần bấn loạn, nên mới đâm ra ăn nói hồ đồ.

        -Vậy tôi phải làm sao đây?

        -Xin phu nhân đừng quá lo lắng, hãy để tiểu thư được tịnh dưỡng nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, tinh thần sảng khoái, đặc biệt là phải tránh đừng để cô ấy bị kích động, nếu được vậy căn bệnh sẽ sớm khỏi thôi. Bây giờ tôi sẽ kê một vài đơn thuốc bổ giúp cô ấy hồi sức.

        -Thật sao? Tôi xin cảm ơn đại phu, thật là tốt quá!

        Nói rồi, Lâm phu nhân nối gót tiễn chân đại phu rời khỏi Lâm gia.



        Trời về khuya, khi mọi người đang say giấc nồng, Tử Yên đột ngột tỉnh dậy. Cô dáo dác nhìn quanh, hy vọng sẽ tìm được chút gì đó đổi khác. Nhưng dưới ánh nến lập lòe, cảnh vật vẫn chẳng có gì thay đổi.

        Cô thở dài thất vọng.

        Tử Yên rời khỏi giường, đẩy nhẹ cửa, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

        Nhẹ nhàng ngồi xuống bậc tam cấp trước mặt, cô mơ màng ngắm nhìn ba gian nhà đang ngoan ngoãn nằm im, khẽ vùi mình trong màn đêm sâu thẳm.
        Cô đang cố đắm mình trong cái không gian yên ắng, tĩnh mịch mà ở chốn thị thành không bao giờ được biết. Mọi thứ đều thật xa lạ. Tử Yên vẫn chưa rõ đây là đâu. Nhưng nhìn người hầu, gia nhân và nhà cửa rộng rãi, khang trang thế này, cô đoan chắc gia chủ ắt hẳn là một người giàu có. Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, cô đã… quay ngược thời gian trở về quá khứ.
        Quá vô lý!

        Quá khó tin!

        Chuyện này vốn chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Có nằm mơ Tử Yên cũng chẳng thể ngờ nó lại xảy đến với mình trong tình cảnh trớ trêu như thế.
        Khi không lại lạc về chốn “khỉ ho cò gáy” này, điện đài không có, ti vi cũng không, cuộc sống đơn điệu ở đây bỗng làm cô cảm thấy hoang vắng và trống trải vô cùng. Tử Yên ngồi bó gối, gục mặt xuống thở dài.
        …Nhưng nếu cô trở về quá khứ thì mẹ cô đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ bà cũng như cô, vô tình bị cuốn về đây hay sao? Không đúng, qua cách hành xử, nói năng và thái độ cho thấy, bà vốn dĩ là người của thời đại này. Còn cái kiểu mọi người nhìn cô mà không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một người lạ mặt trong nhà, hai cô tì nữ thì luôn miệng gọi cô là “tiểu thư” này, “tiểu thư” nọ. Như vậy … Chẳng lẽ trong quá khứ, cũng có một Lâm Tử Yên y chang cô về cả tên tuổi lẫn diện mạo, cũng có mẹ giống hệt mẹ của cô ở thế kỉ hai mốt. Và bây giờ cô đang trở về để làm thế thân của một cô Tử Yên hồi kiếp nảo kiếp nao của mình hay sao? Làm gì có chuyện viễn vông như vậy chứ?

        …Cô ngồi đấy suy nghĩ hồi lâu. Chợt nhận ra hai má mình đã ướt đẫm tự lúc nào.
        Hình ảnh về một người con trai vẫn luôn hiện diện trong đầu cô.

        Từng chút…

        Từng chút một…

        Mọi thứ về cậu đều hết sức rõ ràng.

        Cảm giác được cậu ôm chặt vào lòng. Cảm giác khi nghe cậu không ngừng gọi tên. Cảm giác lúc giọt nước mắt ấm nóng khẽ đáp xuống tay mình. Cảm giác khi nỗi đau của cậu đang len lỏi vào từng ngõ ngách trong trái tim cô.

        Nhưng Tử Yên chỉ có thể câm lặng bước đi.

        Để lại cậu đang van xin, gào thét.

        Đau đớn.

        Phẫn nộ.

        Giằng xé.

        Anh từng nói, em là người rất kiên cường. Dù thế nào đi nữa, em cũng có thể vượt qua. Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu. Không có anh, em không thể làm được gì cả. Em không thể… làm được gì cả!!!

        ……………………

        Khi tiếng chim hót ríu rít trên những vòm cây, mang ánh hào quang của một ngày rực rỡ ùa vào căn phòng gỗ thoang thoảng mùi đinh hương, đánh thức Tử Yên dậy sau một giấc ngủ dài với bao trăn trở.

        Đêm qua cô đã nghĩ thông suốt. Than thân trách phận, ủ dột phiền não vốn không phải là bản tính của cô, và làm thế liệu có ích gì trong hoàn cảnh hiện giờ. Đã vậy cô sẽ đối mặt, sẽ đương đầu với tất cả dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu. Hãy để nỗi nhớ mang tên “Vĩnh Huy” được giữ chặt trong lòng, để giúp cô có thêm can đảm vượt qua khó khăn, và nuôi hy vọng một ngày được trở về bên cậu.

        Tử Yên đã tự đặt ra cho mình nhiệm vụ, phải làm sao hoàn thành tốt vai diễn là một nàng Tử Yên của thời đại này mà không làm đảo lộn mọi thứ nơi đây. Cô biết sẽ chẳng dễ dàng gì nhưng cũng đáng để thử lắm chứ.

        Nghĩ vậy Tử Yên thấy tinh thần đã phấn chấn hơn. Cô bước xuống giường, vung tay múa chân cho giản gân giản cốt rồi chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt. Nhưng từ hôm qua tới giờ Tử Yên chỉ quanh quẩn trong phòng thì làm sao biết chỗ lấy nước mà rửa mặt. Bỗng, cô chợt nhớ ra và kêu to:

        -Linh Nhi, Thúy Nhi các cô đâu rồi?

        Nghe gọi đến tên cả hai liền tất tả chạy vào:

        -Tiểu thư, chúng em có mặt.

        Cô bước đến nắm tay hai cô gái, cố gắng nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất:

        -Hôm qua do trong người ta không khỏe, nên mới đâm ra cáu gắt với hai em, hai em không giận ta chứ?

        -Chúng em hiểu mà, chúng em không dám giận tiểu thư đâu.

        -Thật không? – Cô nhướn mày dò xét.

        -Dạ thật.

        -Thế thì tốt, Linh Nhi à, em chuẩn bị nước cho ta tắm được không? Còn Thúy Nhi, em đi lấy dùm ta một chậu nước rửa mặt nha.

        -Vâng ạ. – Nói rồi hai cô nhỏ bắt tay vào việc.

        ….

        -Tiểu thư ơi, nước chuẩn bị xong rồi, người có cần em tắm giúp không? – Linh Nhi dịu dàng lên tiếng.

        -Không cần đâu, em ra ngoài chọn giúp ta một bộ y phục, ta muốn tắm xong sẽ đến vấn an mẫu thân.

        -Dạ vâng.



        Tử Yên hụp mình trong chiếc bồn tắm chứa đầy nước ấm mà thực chất là một cái thùng gỗ to đồ sộ, có rắc vài cánh hoa thơm, chợt cảm thấy cả người thật khoan khoái, dễ chịu . Cô thật không ngờ mình lại ăn nói trót lọt và diễn xuất miễn chê thế này, dù không hề biết tí gì về tính tình, sở thích, thói quen của cô Tử Yên kia. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng cảm thấy tự nể bản thân vô cùng vì lối nói chuyện quá ư “Hồng Kông” – thành quả của việc suốt mấy tháng hè cô chăm chỉ ở nhà, cốt chỉ để “luyện” Dương Môn Hổ Tướng , Thần Điêu Đại Hiệp, Thiên Long Bát Bộ, vân vân và vân vân...

        Tử Yên vớ lấy bộ tử y Linh Nhi vắt sẵn trên tấm mành tre, thoáng chau mày vì trông khá rườm rà.

        Ok!

        Hai mươi phút là xong. Tuy rắc rối nhưng không đến nỗi quá khó mặc!

        Cô khẽ khàng ngồi xuống bàn trang điểm, để Thúy Nhi chải tóc giúp mình.

        Khiếp! Tóc gì mà dài kinh thế này!

        Tử Yên dị ứng với mái tóc ấy cũng phải.Nhà cô vì nhiễm hội chứng hậu “Bỗng dưng muốn khóc” , nên sau khi xem phim đó xong, cô và mẹ liền kéo nhau ra tiệm để “xởn” tóc theo đúng kiểu Tăng Thanh Hà mà cô cho là cực hợp thời trang, gọn gàng thoải mái lại tiết kiệm được khối xà bông gội đầu. Ấy vậy mà khi trở về đây, chẳng biết ai đã làm gì khiến đầu tóc cô vừa nhiều vừa dài quá đáng thế này. Tử Yên chỉ còn biết thở dài.

        Haiz! Thời đại này làm gì có dầu gội trị gàu, mà tóc nhiều lại rất dễ bị gàu. Hy vọng ở đây không lạc hậu đến nỗi chưa biết dùng trái bồ kết để chữa căn bệnh bất trị muôn thuở ấy.
        Tử Yên thích thú ngắm mình trong gương, trông cô bây giờ xinh xắn chẳng kém gì mấy cô tiểu thư phong khuê đài các. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp! Tử Yên nghĩ thầm rồi bật cười tự mãn, làm hai cô nha hoàn phải"mắt sững miệng đơ".

        Nhác thấy Thúy Nhi vừa buông lược, cô liền vội vàng đứng lên.
        -Tiểu thư, người chưa đi được đâu!
        -Ủa, sao vậy? Xong rồi mà. –Cô ngây ngô hỏi.

        -Chúng em còn chưa bới tóc và trang điểm cho tiểu thư mà.

        Tử Yên nhìn những chai lọ đủ màu trên bàn mà phát hoảng.
        Nếu để các cô ấy bôi trét mấy thứ phấn son lòe loẹt kia lên mặt thì chẳng biết dung nhan mình trông khủng khiếp thế nào nữa. Nghĩ vậy cô liền chộp lấy sợi dây tím trên bàn rồi nhanh nhẹn đẩy ghế đứng dậy.

        -Không cần đâu, ta chỉ cần cái này là đủ rồi. – Tử Yên cười hề hề rồi nhanh chân vọt lẹ ra ngoài.
        End Chap 03
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9