RE: Tử Khúc (Cô Dâu Đến Từ Tương Lai - Rewrite) - DevilChild
-
14.11.2010 09:53:47
Chương 03: Nguồn Lạ
Bờ mi Tử Yên khẽ lay động, cô chậm rãi mở mắt rồi đột ngột nhắm lại khi ánh sáng chói chang của buổi ban trưa bất chợt ùa vào. Cô lồm cồm ngồi dậy, vội đưa tay đỡ đầu vì cơn choáng váng bỗng nhiên ập tới.
-Tử Yên, con tỉnh dậy rồi à? Con thấy trong người sao rồi?
Giọng nói dịu dàng khiến Tử Yên chú ý. Gương mặt ai kia sao quá đỗi thân thương.
Là mẹ mình ư, có phải là mẹ không? Tử Yên dụi dụi mắt để nhìn cho rõ.
-Mẹ, đúng là mẹ rồi! Con không nằm mơ chứ? – Cô kêu lên rồi ôm chầm lấy Lâm phu nhân, một giọt nước mắt nhẹ điểm dưới hàng mi, rưng rưng vì xúc động.
Tuy hơi bất ngờ trước hành động của Tử Yên, nhưng bà cũng ôm cô vào lòng, đoạn vỗ về:
-Sao vậy con gái, lớn thế rồi mà còn làm nũng mẹ ư?
Cô những tưởng sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, cái nhìn âu yếm của mẹ, nụ cười hiền hậu của mẹ, không bao giờ còn được mẹ dỗ dành trong vòng tay ấm áp như thế này nữa. Nhưng giờ đã không sao bởi mẹ vẫn ở cạnh bên, đang bảo vệ và che chở cho cô, điều đó khiến cô cảm thấy an tâm sau tất cả những chuyện vừa qua. Thế là cô cứ mặc bà Lâm cứ lo lắng vỗ lưng, miệng không ngừng hỏi han vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô con gái của mình.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay mẹ, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, Tử Yên buột miệng :
-Mẹ ơi, đây là đâu vậy mẹ? Còn Huy nữa, anh ấy đâu rồi? Con chưa chết sao mẹ?
-Con nói lung tung gì thế, con chỉ bị nhiễm phong hàn thôi, làm sao mà chết được. Hôm qua con sốt cao quá nên thiếp đi, bây giờ thì không sao rồi, trán không còn nóng nữa.
Tử Yên dáo dác nhìn quanh, trực giác mách bảo với cô là có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra.
-Sốt ư? Con bị sốt sao? Con…con nhớ là con bị xe hơi tông trúng rồi ngất đi mà. Lúc ấy, Huy luôn bên cạnh con, còn ôm chặt con thế này này. Giờ anh ấy đâu rồi mẹ?
- Con đang nói nhảm gì vậy, xe hơi là cái gì, tại sao lại bị tông trúng? Còn Huy nữa? Cậu ta là ai mới được chứ? – Bà Lâm khẽ chau mày .
Bây giờ Tử Yên mới để ý kĩ mẹ mình. Mái tóc dày búi gọn ra sau được chốt lại bằng một cây trâm cẩm thạch màu xanh ngọc, bộ xiêm y cổ xưa lùm xùm, vướng víu mà cô chỉ thấy trong các phim cổ trang Trung Quốc hay các vở cải lương . Cô tròn mắt, ngắc ngứ hỏi:
-Mẹ, ở…ở đâu mẹ có bộ đồ kì cục này vậy, còn nữa, tóc của mẹ sao vậy? Con nhớ nó chỉ ngắn ngang vai thôi mà? Và… - Cô đảo mắt khắp lượt. –… đây là chốn quái quỷ nào vậy mẹ? Còn Huy, anh ấy đâu rồi? Huy…đâu rồi hả mẹ?
Bà Lâm sửng sốt nhìn Tử Yên, rồi đưa tay sờ trán cô:
-Hạ sốt rồi mà… sao con ăn nói gì kì lạ thế Yên Nhi?
-Con ăn nói kì lạ?
-Đây là nhà chúng ta chứ đâu, còn đồ mẹ đang mặc chỉ là xiêm y bình thường thôi, tóc mẹ trước giờ vẫn thế, làm gì có chuyện nó được cắt ngắn ngang vai kia chứ?
-Nhà chúng ta ? Không phải đâu. Nhà chúng ta ở thế kỉ 21, rất hiện đại tiện nghi, không thiếu thứ gì cả. Mẹ à, đồ mẹ đang mặc bây giờ trông cứ như những người đi hát hội vậy. Thật ra… chuyện gì đang xảy ra vậy mẹ? Hai mẹ con mình đang ở đâu đây? – Cô giãy nảy rồi siết chặt lấy bàn tay gầy guộc của bà , những giọt mồ hôi chợt rịn ra trên trán bởi một nỗi sợ hãi vô hình đang hiện hữu trong lòng.
-Con à, bình tĩnh lại đi con. Đợi…đợi mẹ, mẹ đi gọi đại phu đến ngay.
Nói rồi Lâm phu nhân vội vã bước đi để cô một mình ngồi đấy với bao nỗi hoang mang. Không nghĩ được gì nhiều, cô hất tung chăn rồi tất tả chạy ra hòng thoát khỏi căn phòng kì lạ này. Nhưng đi được vài bước, Tử Yên đột nhiên quỵ xuống vì xây xẩm mặt mày. Cùng lúc đó, có hai cô gái từ ngoài cửa bước vào, điệu bộ cuống hết cả lên:
-Tiểu thư, tiểu thư…cô không sao chứ? – Nữ tử vận xiêm y màu chàm cũng phong cách “cải lương”
y hệt mẹ cô vừa lo lắng hỏi, vừa chậm rãi đỡ cô dậy. Quái thật, đây là thời đại nào rồi mà còn thịnh hành kiểu ăn mặc dư vải lạ đời thế này cơ chứ?Mà…
-Các cô là ai? Còn đây là đâu? Có thể nói cho tôi biết được không?
-Tiểu thư, cô hỏi gì lạ vậy. Chúng em là Thúy Nhi và Linh Nhi đây. – Cô gái mặc áo hồng bất ngờ đáp.
-Thúy Nhi? Linh Nhi? Các cô biết tôi à?
-Chúng em là nha hoàn hầu hạ cho tiểu thư , cô không nhớ sao?
-Các cô kì lạ thật, tôi vốn dĩ không hề biết các cô thì làm sao mà nhớ cho được.
- Tử Yên chưng hửng đáp. -Ủa? Cô mới vừa kêu tôi là gì?
-Tiểu thư. – Thúy Nhi kiên nhẫn trả lời.
-Còn các cô tự xưng mình là gì?
-Chúng em là nha hoàn hầu hạ cho tiểu thư.
-Trời ạ! Đừng có đùa tôi nữa được không, nhà tôi trước giờ đâu có thuê người làm. Sao tự dưng lại có hai nha hoàn cơ chứ! Thôi, tôi không có thời gian chơi với hai cô đâu. Tránh ra dùm cái được không?
-Tiểu thư à, cô đi đâu vậy, cô vẫn chưa khỏe hẳn mà. – Thúy Nhi lẫn Linh Nhi vội vàng níu tay Tử Yên lại làm cô phát bực.
-Tôi không phải tiểu thư tiểu thiếc gì của mấy người hết á! Làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, tôi sắp phát điên lên rồi nè!
Tử Yên hùng hổ bước ra ngoài, không quên ném lại cho hai cô nàng tội nghiệp, đang đứng nghệch mặt ra một cái nhìn cảnh cáo.
Tử Yên không cần phải vận động nhiều, vì cảnh tượng bên ngoài khiến cô gần như chết đứng. Một ngôi nhà rộng ba gian với những chấn song bằng gỗ được phết màu cánh gián, phủ trên trần nhà là lớp mái ngói màu đen bằng đất nung già cỗi. Từng căn phòng đóng kín bởi những bức mành tranh mỏng manh ảm đạm. Vài người thanh niên vận đồ xám, đầu đội mũ vải, chốc chốc lại chạy tới chạy lui, trên tay cầm một khay gỗ chứa gì đó bên trong thì cô không rõ.
Xem nào, nếu hai cô gái kia tự nhận mình là nha hoàn, thì chắc hẳn những người này là gia đinh ở đây rồi. Nhưng ở đây là ở đâu mới được chứ? Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình vậy trời!!! Thật là…Đầu cô lại đau như búa bổ.
Ngay lúc ấy, bà Lâm đã kịp thời trở về dìu lấy Tử Yên đưa vào phòng, mặt bà đầy vẻ sốt ruột.
-Con đang bệnh, sao còn ra ngoài làm gì, mẹ đã mời đại phu đến rồi. Vào trong đi con!
Cô nhìn trân trân vào người đàn ông trung niên đang đeo trên tay một chiếc hộp gỗ mà mẹ vừa gọi là đại phu, chợt thốt lên:
-Đại…đại phu á? Mẹ ơi! Không phải bác sĩ sao?
Lâm phu nhân phớt lờ câu hỏi của Tử Yên vì cho rằng con mình đang nói nhảm, bà nhẹ nhàng đỡ cô lên, rồi kéo tấm màn lụa hai bên xuống phủ kín chiếc giường, đoạn lấy một sợi chỉ cột ngang cổ tay cô rồi đưa đầu kia cho vị đại phu đang kiên nhẫn chờ bắt mạch.
Lâm phu nhân nhìn con âu yếm:
-Con à, bây giờ hãy cố ngủ đi con, ngủ rồi con sẽ không còn thấy đau đầu nữa đâu.
Có lẽ mẹ mình nói đúng, đây có thể chỉ là một giấc mơ, mình sẽ ngủ để khi tỉnh lại mọi thứ rồi sẽ biến mất, trả mình về với cuộc sống vốn có của mình, trả mình về với thời đại, với nơi mà mình đang sống.
…
Lâm phu nhân cùng vị đại phu khẽ khàng bước ra ngoài để tránh làm con trẻ thức giấc. Bà Lâm vồn vã hỏi:
-Tử Yên nhà tôi có sao không đại phu?
-Nhịp đập của tiểu thư rất bình thường, không có gì bất ổn. Việc cô ấy nói năng linh tinh tôi thật sự không thể hiểu nổi, có thể do đêm qua sốt quá cao, khiến tinh thần bấn loạn, nên mới đâm ra ăn nói hồ đồ.
-Vậy tôi phải làm sao đây?
-Xin phu nhân đừng quá lo lắng, hãy để tiểu thư được tịnh dưỡng nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, tinh thần sảng khoái, đặc biệt là phải tránh đừng để cô ấy bị kích động, nếu được vậy căn bệnh sẽ sớm khỏi thôi. Bây giờ tôi sẽ kê một vài đơn thuốc bổ giúp cô ấy hồi sức.
-Thật sao? Tôi xin cảm ơn đại phu, thật là tốt quá!
Nói rồi, Lâm phu nhân nối gót tiễn chân đại phu rời khỏi Lâm gia.
…
Trời về khuya, khi mọi người đang say giấc nồng, Tử Yên đột ngột tỉnh dậy. Cô dáo dác nhìn quanh, hy vọng sẽ tìm được chút gì đó đổi khác. Nhưng dưới ánh nến lập lòe, cảnh vật vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cô thở dài thất vọng.
Tử Yên rời khỏi giường, đẩy nhẹ cửa, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bậc tam cấp trước mặt, cô mơ màng ngắm nhìn ba gian nhà đang ngoan ngoãn nằm im, khẽ vùi mình trong màn đêm sâu thẳm.
Cô đang cố đắm mình trong cái không gian yên ắng, tĩnh mịch mà ở chốn thị thành không bao giờ được biết. Mọi thứ đều thật xa lạ. Tử Yên vẫn chưa rõ đây là đâu. Nhưng nhìn người hầu, gia nhân và nhà cửa rộng rãi, khang trang thế này, cô đoan chắc gia chủ ắt hẳn là một người giàu có. Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, cô đã… quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Quá vô lý!
Quá khó tin!
Chuyện này vốn chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Có nằm mơ Tử Yên cũng chẳng thể ngờ nó lại xảy đến với mình trong tình cảnh trớ trêu như thế.
Khi không lại lạc về chốn “khỉ ho cò gáy” này, điện đài không có, ti vi cũng không, cuộc sống đơn điệu ở đây bỗng làm cô cảm thấy hoang vắng và trống trải vô cùng. Tử Yên ngồi bó gối, gục mặt xuống thở dài.
…Nhưng nếu cô trở về quá khứ thì mẹ cô đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ bà cũng như cô, vô tình bị cuốn về đây hay sao? Không đúng, qua cách hành xử, nói năng và thái độ cho thấy, bà vốn dĩ là người của thời đại này. Còn cái kiểu mọi người nhìn cô mà không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một người lạ mặt trong nhà, hai cô tì nữ thì luôn miệng gọi cô là “tiểu thư” này, “tiểu thư” nọ. Như vậy … Chẳng lẽ trong quá khứ, cũng có một Lâm Tử Yên y chang cô về cả tên tuổi lẫn diện mạo, cũng có mẹ giống hệt mẹ của cô ở thế kỉ hai mốt. Và bây giờ cô đang trở về để làm thế thân của một cô Tử Yên hồi kiếp nảo kiếp nao của mình hay sao? Làm gì có chuyện viễn vông như vậy chứ?
…Cô ngồi đấy suy nghĩ hồi lâu. Chợt nhận ra hai má mình đã ướt đẫm tự lúc nào.
Hình ảnh về một người con trai vẫn luôn hiện diện trong đầu cô.
Từng chút…
Từng chút một…
Mọi thứ về cậu đều hết sức rõ ràng.
Cảm giác được cậu ôm chặt vào lòng. Cảm giác khi nghe cậu không ngừng gọi tên. Cảm giác lúc giọt nước mắt ấm nóng khẽ đáp xuống tay mình. Cảm giác khi nỗi đau của cậu đang len lỏi vào từng ngõ ngách trong trái tim cô.
Nhưng Tử Yên chỉ có thể câm lặng bước đi.
Để lại cậu đang van xin, gào thét.
Đau đớn.
Phẫn nộ.
Giằng xé.
Anh từng nói, em là người rất kiên cường. Dù thế nào đi nữa, em cũng có thể vượt qua. Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu. Không có anh, em không thể làm được gì cả. Em không thể… làm được gì cả!!!
……………………
Khi tiếng chim hót ríu rít trên những vòm cây, mang ánh hào quang của một ngày rực rỡ ùa vào căn phòng gỗ thoang thoảng mùi đinh hương, đánh thức Tử Yên dậy sau một giấc ngủ dài với bao trăn trở.
Đêm qua cô đã nghĩ thông suốt. Than thân trách phận, ủ dột phiền não vốn không phải là bản tính của cô, và làm thế liệu có ích gì trong hoàn cảnh hiện giờ. Đã vậy cô sẽ đối mặt, sẽ đương đầu với tất cả dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu. Hãy để nỗi nhớ mang tên “Vĩnh Huy” được giữ chặt trong lòng, để giúp cô có thêm can đảm vượt qua khó khăn, và nuôi hy vọng một ngày được trở về bên cậu.
Tử Yên đã tự đặt ra cho mình nhiệm vụ, phải làm sao hoàn thành tốt vai diễn là một nàng Tử Yên của thời đại này mà không làm đảo lộn mọi thứ nơi đây. Cô biết sẽ chẳng dễ dàng gì nhưng cũng đáng để thử lắm chứ.
Nghĩ vậy Tử Yên thấy tinh thần đã phấn chấn hơn. Cô bước xuống giường, vung tay múa chân cho giản gân giản cốt rồi chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt. Nhưng từ hôm qua tới giờ Tử Yên chỉ quanh quẩn trong phòng thì làm sao biết chỗ lấy nước mà rửa mặt. Bỗng, cô chợt nhớ ra và kêu to:
-Linh Nhi, Thúy Nhi các cô đâu rồi?
Nghe gọi đến tên cả hai liền tất tả chạy vào:
-Tiểu thư, chúng em có mặt.
Cô bước đến nắm tay hai cô gái, cố gắng nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất:
-Hôm qua do trong người ta không khỏe, nên mới đâm ra cáu gắt với hai em, hai em không giận ta chứ?
-Chúng em hiểu mà, chúng em không dám giận tiểu thư đâu.
-Thật không? – Cô nhướn mày dò xét.
-Dạ thật.
-Thế thì tốt, Linh Nhi à, em chuẩn bị nước cho ta tắm được không? Còn Thúy Nhi, em đi lấy dùm ta một chậu nước rửa mặt nha.
-Vâng ạ. – Nói rồi hai cô nhỏ bắt tay vào việc.
….
-Tiểu thư ơi, nước chuẩn bị xong rồi, người có cần em tắm giúp không? – Linh Nhi dịu dàng lên tiếng.
-Không cần đâu, em ra ngoài chọn giúp ta một bộ y phục, ta muốn tắm xong sẽ đến vấn an mẫu thân.
-Dạ vâng.
…
Tử Yên hụp mình trong chiếc bồn tắm chứa đầy nước ấm mà thực chất là một cái thùng gỗ to đồ sộ, có rắc vài cánh hoa thơm, chợt cảm thấy cả người thật khoan khoái, dễ chịu . Cô thật không ngờ mình lại ăn nói trót lọt và diễn xuất miễn chê thế này, dù không hề biết tí gì về tính tình, sở thích, thói quen của cô Tử Yên kia. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng cảm thấy tự nể bản thân vô cùng vì lối nói chuyện quá ư “Hồng Kông” – thành quả của việc suốt mấy tháng hè cô chăm chỉ ở nhà, cốt chỉ để “luyện” Dương Môn Hổ Tướng , Thần Điêu Đại Hiệp, Thiên Long Bát Bộ, vân vân và vân vân...
Tử Yên vớ lấy bộ tử y Linh Nhi vắt sẵn trên tấm mành tre, thoáng chau mày vì trông khá rườm rà.
Ok!
Hai mươi phút là xong. Tuy rắc rối nhưng không đến nỗi quá khó mặc!
Cô khẽ khàng ngồi xuống bàn trang điểm, để Thúy Nhi chải tóc giúp mình.
Khiếp! Tóc gì mà dài kinh thế này!
Tử Yên dị ứng với mái tóc ấy cũng phải.Nhà cô vì nhiễm hội chứng hậu “Bỗng dưng muốn khóc” , nên sau khi xem phim đó xong, cô và mẹ liền kéo nhau ra tiệm để “xởn” tóc theo đúng kiểu Tăng Thanh Hà mà cô cho là cực hợp thời trang, gọn gàng thoải mái lại tiết kiệm được khối xà bông gội đầu. Ấy vậy mà khi trở về đây, chẳng biết ai đã làm gì khiến đầu tóc cô vừa nhiều vừa dài quá đáng thế này. Tử Yên chỉ còn biết thở dài.
Haiz! Thời đại này làm gì có dầu gội trị gàu, mà tóc nhiều lại rất dễ bị gàu. Hy vọng ở đây không lạc hậu đến nỗi chưa biết dùng trái bồ kết để chữa căn bệnh bất trị muôn thuở ấy.
Tử Yên thích thú ngắm mình trong gương, trông cô bây giờ xinh xắn chẳng kém gì mấy cô tiểu thư phong khuê đài các. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp! Tử Yên nghĩ thầm rồi bật cười tự mãn, làm hai cô nha hoàn phải"mắt sững miệng đơ".
Nhác thấy Thúy Nhi vừa buông lược, cô liền vội vàng đứng lên.
-Tiểu thư, người chưa đi được đâu!
-Ủa, sao vậy? Xong rồi mà. –Cô ngây ngô hỏi.
-Chúng em còn chưa bới tóc và trang điểm cho tiểu thư mà.
Tử Yên nhìn những chai lọ đủ màu trên bàn mà phát hoảng.
Nếu để các cô ấy bôi trét mấy thứ phấn son lòe loẹt kia lên mặt thì chẳng biết dung nhan mình trông khủng khiếp thế nào nữa. Nghĩ vậy cô liền chộp lấy sợi dây tím trên bàn rồi nhanh nhẹn đẩy ghế đứng dậy.
-Không cần đâu, ta chỉ cần cái này là đủ rồi. – Tử Yên cười hề hề rồi nhanh chân vọt lẹ ra ngoài.
End Chap 03