đen
helchan 02.08.2010 23:07:05 (permalink)
Title:Đen
Author: helchan
Status : complete
Disclaimer: sad
Category/Genre: AU
Rating: T
Pairing: Nobody
Warning: :-/ những ai đang có ý định tự tử maybe :cute_smiley54:
A/N : Cảm ơn bạn Natchan và 3zưa, những người khiến mình có cảm hứng muốn viết cái này…….>.<
Hôm qua ngồi giở lại mấy cái truyện vớ vẩn ngày xưa mình cùng Natchan viết, tự dưng lại ngồi cười 1 mình…….cảm ơn các bạn rất nhiều :x
Sumary: chuyện kể về 1 cô gái…………. ……..

~oOo~


…………Mưa……………
<<……….. lộp bộp …………>>

……………mưa……………….
<<…….rơi, rơi mãi không ngừng……….>>

………….mưa………

.
.
.
.
.
.
.
Mưa mỗi lúc 1 nặng hạt……….. khóc……..mưa khóc hay nó khóc………….
……
.
.
.
.
Nó ngồi đấy………..
……………………….im lặng……….
……………....1 mình……

………………..cô độc………………….

Ướt…………..thì sao chứ…
Lạnh……………cái lạnh có khiến ta chết đi được không ………….
Rồi nó cười,cười như chưa bao h được cười…..và nó bắt đầu khóc…….
“ Thì ra mưa có vị mặn như vậy ………..”
Gió…..như xé nát trái tim nó
Mưa….cuốn trôi nó
Bóng tối, nuốt chửng
…………….


~Flash back~

Nó là 1 cô bé không có j đặc biệt và nổi bật nếu như không có đôi mắt kia. Đôi mắt……………1 màu đen…….. hố sâu……………không ước mơ, hoài bão, không 1 niềm khát khao………..Ai thấy nó cũng né tránh, phải chăng họ sợ đôi mắt kia, sợ cái tương lai u ám mà nó vạch ra. Ai cũng gọi nó là: Đen.Tên thật của nó thì rất đẹp: Quách Thanh Thanh, nhưng mọi người, tất cả, chẳng biết từ đâu, từ ai, từ bao h đều gọi nó thế, và nó cũng tự mình hài lòng vs cái tên này.Nó rât ít bạn bè, hay nói đúng hơn là nó không có bạn bè trừ mấy con cún nhà bên, trừ cái gốc cây bằng lăng tím trước cổng nhà nó, trừ cả con gấu bông mẹ nó tặng nó cách đây mấy năm.Đen không xinh đẹp, không học giỏi………….nó không có 1 thứ j cả.Nhận thức của nó về cái XH này cũng rất mờ nhạt. Nó không nhớ nhiều thứ cho lắm, vì nó thấy rằng không cần thiết, Đen nhớ những thứ mà nó thấy thích…..ví như thằng bé ăn xin trước cổng, chỉ ngồi 1 chỗ đấy thôi mà được cho bao nhiêu tiền, đến cuối ngày thì nhảy lên 1 chiếc xe ôm,chắc là đi về nhà. Hay như những người đến nhà nó chơi, lần nào đến cũng thậm thụt giúi vào tay bố nó những cái phong bì dày cộp, họ đang chơi trò j thế, Đen cũng muốn chơi……
1………….2……………….3………………….4………….
Nó đếm…………7……………10…………12……….15…………
Nó đếm mùa xuân, đếm số lần nó muốn bỏ nhà
Nó đếm mùa hạ, đếm số lần nó mong ước tự do
Nó đếm mùa thu, đếm những chiếc là vàng lìa cành
bao h nó sẽ như những chiếc là kia nhỉ
Nó đếm mùa đông, đếm từng cơn gió đóng băng trái tim nó lại

Bạn bè
Nó không có. Ở lớp, Đen rất ít nói dù các bạn có có gắng bắt chuyện đến đâu,” Tảng lơ là tốt nhất, họ là 1 lũ ồn ào và phiền phức” :Đen nghĩ như thế đấy.Và nó cứ thế, mãi mãi đóng chặt trái tim mình lại, nó không cần 1 người bạn.
Cuộc sống của Đen là thế đấy, nó tẻ nhạt, vô vị nhưng vẫn trôi chảy, vẫn tốt đẹp vs nó. Cũng có đôi lần, giữa đêm, nỗi cô đơn trong lòng nó nở rộng, phình to và bục vỡ, sẵn sàng cứa mạnh vào lòng đau rát. Thật lòng nó không hiểu , nó muốn khóc vì không có ai hiểu nó , hay cho nỗi cô độc của chính mình .
Gia đình: mẹ - ba – hay những người giúp việc luôn quan tâm nó qua mức
Đen là 1 tiểu thư con nhà giàu, điều đấy ai cũng biết, ai cũng bảo nó sung sướng và hạnh phúc. Nó thì chả biết cái sung sướng và hạnh phúc đấy là j trong khi nó chưa bao h được mẹ ôm ấp, được nũng nịu vs mẹ nó dù chỉ 1 lần.Mẹ nó bận lắm, không có thời gian dành cho nó. Mẹ nó lúc nào cũng gắt gỏng vs nó, đã mấy năm rồi mẹ nó chưa đưa nó đi chơi, đã hàng ngàn lần mẹ nó chửi bới,đay nghiến bố con nó thậm tệ, đã n lần mẹ nó lướt qua trong những cơn mơ …………chập chờn……., nó cố níu lấy mẹ, bám chặt lấy…….. nhưng không được………….
Những cơn ác mộng vẫn hiện về hàng đêm………càng ngày………càng ghê sợ…………nó ghê sợ chính bản thân mình……
Đã 1 lần nó được mẹ nó hứa dẫn đi chơi……..
………….mặc dù nó cứ chờ lời hứa ấy mãi…..

Đã 2 lần nó tự an ủi bản thân khi mẹ nhìn nó mà gào lên: “ Bố con mày là 1 lũ giống nhau cả “
……………..Ừ thì nó giống bố, rất yêu thương mẹ - nó luôn tự bảo bản thân mình thế

Đã 3 lần nó gây chuyện vs mẹ, mong mẹ ở nhà vs nó dù chỉ 1h
………………..có lẽ nó đã sai, mẹ nó chỉ nhìn nó vs con mắt ghẻ lạnh rồi quay đi

…………….
…………….
……..Đã 26 lần nó ngủ quên trước cửa đợi mẹ về………
………………….nhưng những người giúp việc luôn bế nó vào trong

…………..
Đã hàng trăm lần nó ước nó được như những đứa bạn cùng lớp, được mẹ đưa đón đi học,nghe mình tíu tít kể chuyện hôm nay bạn A hư không học bài, bị cô giáo mắng, hôm nay con làm Toán đúng, được cô giáo cho điểm 10………..
………..nhưng mẹ nó luôn bận bịu…………..

Đã nnnnn lần nó muốn chết,hy vọng nó chết rồi mẹ sẽ nhớ nó, thương xót nó mà dằn vặt
………..nhưng nó sợ mẹ buồn………..

Và biết bao cái ước ao ấy đã diễn ra………
Mẹ nó ……. 1 cái bóng chập chờn,nhạt nhòa ….
………. Và nó ………..luôn có gắng tìm cái bóng đấy
………dù biết sẽ không bao h tìm đc.
Nó tìm trong vô vọng…
………………………………………

Còn ba, vs Đen, gương mặt ba trong trái tim nó rất mờ nhạt. Nó thậm chí cũng chả nhớ rõ mặt ba nữa. chỉ biết ba nó là 1 người luôn mang mặt nạ, cái mặt nạ lúc nào cũng cười 1 kiểu…….. toe toét ,ba dắt rất nhiều cô gái về nhà, nhiều lắm, nó không nhớ hết được………….dần dần, nó cũng quên mất ba nó trông như thế nào,mặc dù ngày nào nó cũng hỏi mấy cô giúp việc:
- Ba cháu đâu ? ba về rồi ạ? Sao ba không vào phòng thăm cháu, ba không hỏi j cháu ạ.
“Chắc ba bận quá ấy mà, nhất định lần sau ba sẽ vào thăm mình”, lần nào nó cũng tự thuyết phục mình như thế, mặc dù nó biết, ba nó quên nó rồi, nhưng nó vẫn chờ, chờ mãi, nó đã chờ mấy năm rồi, nó cũng chả nhớ được…..Cùng sống trong 1 căn nhà thật đấy nhưng có bao h cả nhà nó được ăn cùng nhau đâu.Mẹ thì tối khuya mới về, ba về nhà suốt ngày ở trong phòng, có vô tình nhìn thấy nó cũng coi như không nhìn thấy j.
Cho những yêu thương không bao giờ được hồi đáp

Đen bắt đầu cảm thấy kinh sợ cái mặt nạ kia, cái lớp mặt nạ luôn cười thật đấy nhưng nó không hướng về Đen, về mẹ mà về 1 thứ j đó xa xăm, mờ nhạt…..hướng về sự tan vỡ của 1 gia đình…..
Hạnh phúc sẽ mãi bền lâu
Em luôn tin thế mà
Mình sẽ mãi mãi bên nhau cho đến mai sau
Và mãi mãi..

Những người giúp việc thì luôn chăm lo quá, họ không để nó làm bất cứ thứ j cả, việc đó khiến Đen cảm thấy tay chân mình thật là thừa thãi. Nhưng cũng không trách họ được, họ lo cho cô, nếu cô có bị làm sao thì họ cũng sẽ bị cắt lương, mà Đen biết, hoàn cảnh của họ vốn khó khăn……..
Hết đêm lại ngày
Hết sáng lại tối
Cái vòng luẩn quẩn mãi không dứt
Cái cô đơn,lạnh lẽo quanh cô chả bao h tan

Đen giống 1 thứ j đấy, 1 thứ rất cô độc, 1 thứ lạnh lẽo……..là j nhỉ, sao lại không nhớ ra được nhỉ…………..
Không ai chờ tôi
Không ai đợi tôi
Nỗi cô đơn của tôi sao mà sạch sẽ thế
…………..


Chết
Quả thật, Đen cũng có nghĩ đến cái chêt mấy lần,một cách nghiêm túc.Bảo rằng nó chưa bao h có ý định buông xuôi là sai.Nó cũng đã định chết, nó muốn thấy bố mẹ nó hối hận, day dứt vì bỏ quên nó, nhưng rồi lại thôi.Chẳng phải do sợ, nhưng ít ra nó cũng khát khao sống để xem cái XH thối nát này sẽ kết thúc ra sao, kết thúc như thế nào.Để cái giây phút cuối cùng ấy nó sẽ cười, cười và ngắm nhìn cái XH đang sụp đổ từng ngày một, Đen thấy thế làm thỏa mãn lắm.
Sức khỏe
Đen vốn ốm yếu từ bé, nó đẻ non, có 2,1 kg. Đen hay bị ốm, toàn bệnh vớ vẩn nhưng cũng đủ hành hạ cả tháng trời.Đã bao lần nó ước ao mình khỏe hơn, đã bao lần nó thèm muốn được như những đứa trẻ tung tăng đùa nghịch đằng sau cánh cổng sắt kia, đã bao lần………………….
Mới đây, khi đi khám, bác sĩ thông báo nó bị ung thư máu, nó sống không được lâu nữa. nó gật đầu,”Ừ thì, mình sắp chết à, cũng không đến nỗi tệ lắm” , từ giờ nó sẽ có rất nhiều việc phải làm đây.Nó quyết định giấu gia đình
Anh
Như đã nói, Đen rất ít bạn bè …………và rồi, anh xuất hiện, Đen đã mong muốn người ấy thực sự trở thành bạn thân của mình, là 1 phần của cuộc sống... …nhưng có lẽ những hi vọng 1 chiều ấy người đó không thể nào cảm nhận nổi.Người ấy không đủ sâu sắc, còn nó không đủ ngô nghê để hiểu cái thế giới màu hồng ấy. Đen đã kì vọng quá nhiều, người ấy là "số 1" của nó nhưng nó luôn biết mình không thể là số 1, không mở lòng mà bắt người ta hiểu mình phải chăng là quá vô lí, khoảng cách giữa họ xa lại càng xa.

Đen quá yếu đuối,nó cần 1 điểm tựa nên đã nhắm mắt mà vớ bừa để hết lần này đến lần khác mà không tự dứt ra được……………
Và rồi nó chợt nhận ra rằng cái điểm tựa trước kia vốn hòn đảo chìm, mỗi lần thủy triều lên là ngập trong nước, nhưng nó vẫn mù quáng mà chịu đựng để chờ ngày mai nước rút và khi sắp chết đuối rồi mới bàng hoàng nhận ra cái sai lầm khủng khiếp đó. Những ảo tưởng chấm dứt, nó đã trở nên mạnh mẽ và thực tế hơn.
Thật tốt khi nhận ra điều đó trước khi sai lầm này trở nên trầm trọng.
Và nó chia tay,quả thực vs 1 người như nó,1 con người lạnh lùng đến tàn nhẫn,không 1 người bạn, anh quá là tuyệt vời,Nhưng nó căm ghét cái việc lừa dối ai đó, mà anh lại không thể bảo vệ được nó, anh không hiểu nó……anh là 1 thứ j đó quá xa vời………..
Đen căm ghét chính bản thân mình

Những việc phải làm
Nó bắt đầu lên list những việc cần làm, nhiều việc quá, nó đang thấy tiếc những thời gian trước đây:
1,
2,
3,
4,
5,
6,
………………
~end flash back~

Và nó bỏ nhà đi, nó đi bụi đấy, lần đầu tiên nó đi ra ngoài một mình…………..trên 1 con đường xa lạ………….vào lúc trời xẩm tối thế này.Mưa ngớt dần…………..quần áo bám chặt vào người, để lộ rõ làn da trắng xanh, không sức sống và vô số những mạch máu xanh nổi lên.
Đen định đi đâu…………
….Bản thân nó cũng chả biết………
……nó đi theo cảm tính……
……..cứ đi…………… đi mãi
Sáng hôm sau người ta tìm thấy xác 1 cô gái trẻ trong cái hố bẫy gấu của thợ săn, có vẻ cô gái đang hái những trái táo thì bị rơi vào hố. Xa xăm, có tiếng cười nói của đôi vợ chồng nhà kia…………………….

Xa xăm, xa xăm
Những dấu yêu tìm mãi chẳng thấy
Lang thang, lang thang
Những đêm dài miên man quên lối về

~END~


A/N: Đây là 1 cái fic nhảm, viết trong lúc tự kỉ * ngồi chọc kiến chán* *chọc chọc*
Có lẽ phần kể lại quá khứ hơi bị lạm dụng nhưng mà đấy chính là thứ tôi muốn đấy ạ *ngượng*
:-ss bị sợ mọi người bảo khác người
Có nhiều người chê tác phẩm này *bị buồn* nhưng cũng có người khen, dù sao cũng mong mọi người ủng hộ tôi ^^|~
Nhân tiện lý giải luôn là tại sao Đen lại quyết định hái táo, lý do rất đơn giản và nhảm; oppa Jea thích ăn táo *cười*
Xin cảm ơn vì đã đọc tác phẩm này của tôi cho đến tận cùng *cúi đầu* chào *chuồn lẹ*
#1
    kuclanga 11.08.2010 20:17:05 (permalink)
    Viết hay mà. Nhưng:

    - Đừng viết tắt, sai chính tả.

    - Dù sao cũng phải logic chút xíu chớ. ở thành phố làm gì có hố bẫy gấu. Còn ở thôn quê (cũng không có luôn), hay ở vùng dân tộc thì cuộc sống không sung sướng thế đâu.

    cái đoạn tả về ba mẹ làm mũi lòng quá, nhưng sao không có lời giải thích về hành động của mẹ?

    Kỹ một chút nữa là hay lắm đấy
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9