Bặt bóng hồng nhan Em ơi ! mộng đã vàng phai,
Hạnh phúc phải được cả hai ươm trồng.
Nếu em nghiêng ngửa Tây Đông,
Thì anh không dám đèo bồng kết giao.
Tri kỷ sao chẳng hiểu nhau?
Để hai đứa chẳng cách nào tương thân.
Người xa ngàn dậm cũng gần,
Còn em trước mắt sao thành người dưng?
Vàng thau phân định lừng khừng,
Khoái lời xu nịnh thì đừng gặp nhau,
Anh không thích kẻ trên cao,
Yêu nhau thì phải vì nhau hết lòng.
Nói không duyên nợ vợ chồng,
Làm gì có chuyện mặn nồng ái ân?
Nửa đời kiêu bạt phong trần,
Anh mong bến đổ được gần quê hương.
Hoa tình lơ lững hai phương,
Dường như đã nhạt sắc hương ít nhiều.
Em không bỏ tính tự kiêu,
Thì anh cũng chẳng lạc xiêu tâm hồn.
Người tình mãi tính dại khôn,
Bến yêu bặt bóng, hoàng hôn tím đời,
Thôi anh rời bỏ chơi vơi,
Túi thơ ,bầu rượu góc trời lãng du.
Lá vàng đã nhuộm sắc thu,
Bướm vàng xa bóng mù u cũng buồn.
Mộng mơ rồi cũng cạn nguồn,
Đi qua biển nhớ,núi buồn là quên
Hmhiennhan