Ngậm ngùi nhớ thuở tình ru
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 48 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 718 bài trong đề mục
Nguyễn Hiền Nhân 22.11.2011 19:54:34 (permalink)
0
HEO MAY BUỒN           Lối vắng buồn rừng thu xao xác lá
          Nắng cuối ngày còn vương vấn đâu đây
          Sương buông nhẹ khi gió về lạnh giá
          Hỏi vì sao lá vẫn cứ rơi đầy...???

         
          Ta nhặt hết dấu yêu thời vụng dại
          Thả bềnh bồng theo cơn gió đông sang
          Ta gom cả niềm thương và nỗi nhớ
          Gởi cùng mây bay đến tận non ngàn

         
            Rồi sẽ có tuyết mang về rét mướt           Rừng thu buồn khi hoa trắng rơi rơi           Ngày sẽ trôi... tiếng thời gian lặng vắng           Lá nào rơi .... se thắt đến ngậm ngùi....           kimle
#181
    Nguyễn Hiền Nhân 25.11.2011 15:40:48 (permalink)
    0
    hoagnanh đã viết:
    Trong Góc tối

    Tôi vẫn đứng một mình trong góc tối
    buồn vui ơi xa hút tận phương nào
    không tất cả không cả lời gian dối
    không nụ cười hờ hững cuối vành môi
     Trăng sao

    Trăng lẻ bạn một mình soi bóng tối,
    Buồn hay vui? sao vẫn phủ quanh đời.
    Sao đầy trời chắc làm trăng bối rối?
    Nên nụ cười viên mãn đêm rằm thôi
    Hiền Nhân

    Cám ơn Hoàng Anh đã gởi đến HN 1 bài thơ hay
    #182
      Nguyễn Hiền Nhân 27.11.2011 09:49:50 (permalink)
      0
      Nỗi niềm riêng

      Mỗi lần ra biển rộng
      Thấy sóng vỗ bềnh bồng,
      Lòng ta cũng nỗi sóng,
      Thương đời mình long đong.

      Tuổi xuân nhiều khát vọng,
      Ngày ấy hanh hao rồi.
      Bao hoài bảo lướt trôi
      Chìm nổi vào hư không.

      Giữa biển đời mênh mông,
      Có bao nhiêu bến đổ?
      Hạnh phúc và đau khổ,
      Cứ tiếp nối xoay vòng.

      Càng cận kề người mộng,
      Càng gây nhiều bão dông,
      Hoa tình như sương mỏng,
      Cũng tại mình hơi ngông.

      Nợ đời chưa trả xong,
      Tóc chớm bạc mái đầu,
      Phía sau bờ ảo vọng,
      Thiên đàng hay vực sâu?
      Hmhiennhan
      #183
        Nguyễn Hiền Nhân 28.11.2011 19:34:45 (permalink)
        0
        Chia đôi gánh sầu

        Anh đọc thấy nỗi buồn trong mắt em
        Mỗi khi nhắc đến quá khứ của anh.
        Quá khứ xa xăm nhưng rất êm đềm,
        Và sáng đẹp như anh với em hiện tại.

        Người ấy đối với anh thật vĩ đại,
        Bởi tấm lòng trung hậu vốn bẩm sinh.
        Trưởng khoa bệnh viện nhưng sống quên mình,
        Góc khuất trái tim anh vẫn thầm nhớ lại.

        Anh biết em thừa tấm lòng nhân ái
        Biết cảm thông nên chúng mình mới  thân.,
        Nói hoà đồng nhưng  em cứ ghen thầm,
        Thổn thức khóc làm trái tim anh tím lạnh.

        Dẫu biết gương vỡ thì khó thể lành,
        Nhưng người ấy hiện vui trong kinh kệ,
        Em hiểu hết chuyện có thể và không thể...
        Bờ vai nầy vẫn là chỗ dựa riêng em.

        Công chúa ơi! xin đừng thắc mắc gì thêm,
        Lòng yêu thương anh hiện dành cho em đó,
        Tướng dũng cảm nhưng anh rất yếu mềm,
        Trước nhân nghĩa,anh vô cùng bé nhỏ...
        Hmhiennhan
        #184
          Nguyễn Hiền Nhân 02.12.2011 11:04:31 (permalink)
          0
          Các bài thơ viết về Mẹ Đăng ngày: Cách đây 25 phút Thư mục: Tổng hợp

          1/Mẹ là Phật?

          Tôi tìm Phật ,nhưng biết Phật ở đâu?
          Gần tôi nhất, yêu tôi nhất, là mẹ.
          Cả cuộc đời Mẹ hy sinh lặng lẻ,
          Đến kiếp nào tôi trả hết ân sâu?

          Phật độ thế gian ,pháp thuật nhiệm mầu,
          Mẹ gầy yếu với trái tim bé nhỏ,
          Nhưng nếu cần, Mẹ xông pha bão gió,
          Cứu con khờ,dám nhảy xuống vực sâu.

          Như con tằm chịu ơn nặng nợ dâu,
          Con bất hiếu thường làm cho mẹ khổ,
          Bị chốn phồn hoa lợi danh cám dỗ,
          Để tuổi già Mẹ trăn trở lo âu.

          Dẫu đã thành nhân mấy chục tuổi đầu,
          Mẹ vẫn sợ con làm điều khờ dại,
          Mẹ mãi là Mẹ, bồ tát quảng đại,
          Tắm mát hồn tôi nhân nghĩa mưa ngâu.

          Khi con hiểu được Phật sống ở đâu?
          Phật tại tâm thì tâm luôn hướng Phật,
          Mẹ mất nhưng lòng Mẹ không hề mất,
          Thành ca dao sáng đẹp muôn đời sau
          Hmhiennhan
          2/
          /Xin mẹ tha tội cho con

          Trên mọi nẻo đường giúp con cất bước
          Gánh nặng trên vai mẹ thật nặng nề
          Con lớn khôn theo dòng đời xuôi ngược
          Thất bại, thành công,có mẹ cận kề

          Như cây xanh lớn nhanh nhờ cội rễ
          Mưa nắng, bão đời mẹ bảo vệ con
          Tấm lòng hiền mẫu nhân ái giản đơn
          Như giọt mồ hôi thâm manh áo bạc

          Mẹ chỉ muốn con trường đời thành đạt
          Nâng niu con hơn ngọc bích vàng mười
          Con thành công mẹ hớn hở vui cười
          Con thất bại mẹ lặng thầm đau xót

          Mẹ cho con cả một nguồn sửa ngọt
          Thế còn con? nuôi mẹ chỉ một thời
          Nhớ đến mẹ là nước mắt tuôn rơi
          Tội bất hiếu kể ra không phải nhẹ

          Bốn người con vẫn không nuôi tốt mẹ
          Mẹ một mình bao bọc tốt bốn con
          Vì đời mẹ hy sinh không tính toán
          Ơn nghĩa sanh thành vượt cả núi non

          Nhận tiền con, mẹ chắt mót tiêu lòn
          Khẩn trời phật ban con thêm ân đức
          Con không hiểu cứ so bì phiền phức
          Mẹ mất rồi tan nát cả lòng con
          hmhiennhan

          Đăng ký: 14/08/2009 12:06
          Số bài gửi: 800
          Ngày gửi: 12/11/2010 
           
          3/Mẫu tử tình thâm

          Tình thâm mẫu tử chói ngời
          Nghìn thu sáng mãi Phật Trời chứng tri
          Cưu mang chín tháng kiên trì
          Độc hành vượt biển hiểm nguy mẹ chờ

          Sanh con nở trọn ước mơ
          Nuôi con sửa ngọt hai bờ vú căng
          Con đau mẹ bỏ uống ăn
          Nâng niu thao thức quằn nhăn mắt buồn

          Ai cho bạc vạn vàng muôn
          Không bằng dòng sửa mẹ tuôn tháng ngày
          Nắng mưa hứng chịu đoa đày
          Con khôn lớn, mẹ oằn vai nợ trần

          Thương mẹ tiều tuy xác thân
          Thầm mong có dịp báo ân biển trời
          Nhục vinh chìm nỗi chơi vơi
          Con lưu lạc khắp chợ đời mưu sinh

          Ngờ đâu trời chẳng công minh
          Chưa chi vội nỡ đoạn tình mẹ con
          Chữ hiếu con chẳng vuông tròn
          Luân hồi gặp lại mẹ còn nhớ con?
          hmhiennhan4/Mẹ là vầng thái dương

          Buồn ray rứt trong những ngày giỗ Mẹ
          Con dây mơ ôm hối tiếc trĩu lòng
          Ơn nghĩa sinh thành như nước biển Đông
          Làm sao trả hết ân sâu của Mẹ?

          Con thương mẹ suốt cuộc đời quạnh quẽ
          Bạc mái đầu còn nặng nợ cháu con
          Căn bệnh lao tâm khiến mẹ mỏi mòn
          Sao ngoài mặt cố thản nhiên vui vẻ?

          Con bàng hoàng ngày mẹ xa con trẻ
          Cảm giác đất trời sụp đổ ngã nghiêng
          Nơi suối vàng mẹ cũng rất linh thiêng
          Đã độ con vượt qua bao đau khổ

          Kiếp tha phương con xuôi ngược hải hồ
          Đường tình cảm dẫu gặp nhiều trắc trở
          Tim khắc ghi lời mẹ hiền nhắc nhở
          Thiếu chân tình tất cả chỉ hư vô

          Thật tĩnh tâm trước cám dỗ xô bồ
          Hướng chánh đạo con vững lòng đi tới
          Con mãi mãi là con yêu của mẹ
          Cười lượt qua mọi sóng gió trong đời

          Giữa bóng đêm không nhìn thấy mặt trời
          Con tin mẹ sẽ soi đường dẩn lối
          Mẹ là Thái dương ánh sao chói lọi
          Hạnh phúc nhiệm mầu khi gọi mẹ ơi!

          5/Mẹ hãy về bên con
          Đốt lên ba nén hương trầm
          Con mong ước mẹ về thăm con thường
          Ầu ơ ,nhịp võng thân thương
          Con hay hoang tưởng vấn vương lạ đời
          Thơ con nói chẳng đủ lời
          Vui buồn trọn kiếp mảng đời mẹ nha!
          Tiếng mẹ ngày một cách xa
          Tuổi con ngày một thêm già mẹ ơi
          Ầu ơ nhịp võng rã rời
          Tuổi thơ con lớn ...gánh đời nặng thêm
          Thân già chẳng quản ngày đêm
          Lưng mẹ còng xuống...nâng lên con khờ
          Ôm nhiều khát vọng ước mơ
          Con đi xa mãi bến bờ biển khơi
          Bao phen vật đổi sao dời
          Để con với mẹ số trời đôi nơi
          Mẹ giờ tịnh độ thảnh thơi
          Riêng con vẫn thắp đèn trời đêm đêm
          Cỏi trên mẹ được ấm êm
          Dưới nầy con mới êm đềm sống vui
          Chạnh lòng đôi lúc ngậm ngùi
          Cơm canh dâng mẹ sao ruồi đến ăn?
          Đâu cần che miệng thế gian
          Đậu hủ rau đắng đèn nhang chung trà...
          Mẹ con mình cứ khề khà
          Phí chi mấy đỉa thịt gà, heo quay...
          Mẹ cười con cũng ăn chay?
          Dạ thưa con chỉ ăn mày mẹ thôi
          Nhớ thời trứng vịt chẻ đôi
          Bát canh rau muống mùn tơi ngon rồi
          Chá chiên bầu luộc hiếm thôi
          Lâu lâu mẹ thưởng cho nồi tép kho
          Ăn nhiều con bụng tròn vo
          Học văn học vỏ không lo thua đời
          Nhắc chuyện cũ dạ bồi hồi
          Vâng lời mẹ con đã thôi-không buồn
          6/Vu lan con nhớ mẹ hiền (2)
          Mẹ còn sống con không cài bông hồng
          Không quý trọng tháng năm sống cạnh mẹ
          Mẹ chết rồi mới khói hương lặng lẽ
          Hồi tưởng chuyện xưa nước mắt lưng tròng
          Thời bao cấp cuộc sống rất long đong
          Mẹ giận con giáo viên buôn gạo lậu
          Bán sức lao động phải đâu chuyện xấu
          Dẫu đói nghèo mẹ cũng không cảm thông
          Mẹ lúc nào cũng giữ đẹp tấm lòng
          Dù áo bạc màu với nhiều chỗ vá
          Thường giúp đỡ những người quen kẻ lạ
          Trời Phật nào chứng giám chuyện bao đồng?
          Xác nhọc nhằn nhưng  hồn được thong dong
          Gương sáng mẹ con lắc đầu không học
          Bỏ học trò con dọc ngang kiếm sống
          Giữa chợ trời chấp nhận mọi bão giông
          Mẹ khuất núi mới thấy đời trống rỗng
          Mâm cổ đầy mẹ có chịu ăn không?
          Con vui sướng nhìn ba nén hương cong
          Mẹ là Mẹ! tấm lòng như biển rộng
          Đạt chút nhục vinh con tan giấc mộng
          "Sanh bệnh lão tử" rồi sẽ trãi qua
          Dù thiên hạ gọi con là núi đá
          Với thời gian rồi đá cũng phải già
          Vu lan nầy ngực con đã cài hoa
          Bông hồng trắng trên trái tim lạnh giá
          Mất mẹ rồi con không còn gì cả
          Mâm cơm thường xin mẹ hãy dùng nha!
          Tội lỗi con đã được mẹ thứ tha
          Khi con biết dâng ly trà, viên thuốc...
          Biết hòa giải với những người thân thuộc
          Biết góp phần giúp kẻ khổ quanh ta
          Lời ru con mẹ đã để trôi xa
          Nay con đọc kinh quỳ ru lại mẹ
          Dù thượng đế sớm chia hai lối rẽ
          Tình mẹ con trọn kiếp vẫn bao la

          7/Vu lan con nhớ mẹ hiền 1
          Con kính dâng lên mẹ bát cơm đầy
          Bóng hoàng hôn cũng vừa tắt nắng
          Mẹ có thấy ngực con cài hoa trắng
          Hồn úa vàng như chiếc lá mùa Thu?
          Con khát khao được nghe tiếng mẹ ru
          Như ngày xưa còn nằm trong cánh võng
          Cho dù đó cũng chỉ là giấc mộng
          Bóng mẹ hiền từ như Phật Quan Âm
          Nhìn mẹ cười thôi lòng con đủ ấm
          Tình thương hiền mẫu sống mãi trăm năm
          Dẫu đời con cũng trãi lắm thăng trầm
          Tóc chớm bạc còn mơ thời mẹ ẵm
          Tình nghĩa mẹ con mênh mông sâu thẳm
          Ơn nghĩa sinh thành trả mãi không xong
          Lời mộc mạc nhưng xuất phát đáy lòng
          Như bát cơm đầy con dâng lên mẹ
          Tạ ơn trời đã cho con bà mẹ
          Như dòng máu đỏ thắm ở trong tim
          Cả đời mẹ sáng chói chữ hy sinh
          Theo gương mẹ nhưng mẹ ơi! không thể...
          Tính sòng phẳng trong con như mọc rể
          Giữa đám bụi hồng vẫn thích hơn thua
          Lời thật thà đôi lúc ngang như cua
          Khó được thẳng trước tình người dâu bể
          Đọc sự tích Ngài Mục Liên Thanh Đề
          Con đoán con mới phải sa địa ngục
          Được làm con mẹ kiếp sau không dể
          Đạo hạnh tu hành con quá ngô nghê...


          8/Hạnh phúc lắm nếu đời con còn mẹ!
          Con bây giờ ăn cao lương mỹ vị
          Vẫn nhớ thèm dỉa đậu bắp chấm tương
          Tô canh chua nấu tép rất bình thường
          Cá trê nướng còn vương mùi rơm khói
          Mẹ thường nấu những bửa cơm nóng hổi
          Mùi thơm ngạt ngào của gạo nàng hương
          Cơm nhà quê nhưng chan chứa tình thương
          Của bà mẹ cả đời quen bóng tối
          Tuổi còn nhỏ con phạm nhiều lầm lỗi
          Lớn khôn rồi tội lỗi nặng nề hơn
          Để mẹ già sống trong cảnh cô đơn
          Có tháng bận  không về quê thăm hỏi
          Mẹ chờ đợi những bửa cơm bốc khói
          Giề cơm cháy vàng con vẫn khen ngon
          Con hư rồi ! vui cuộc sống vàng son
          Bên vợ đẹp xa dần hơi ấm mẹ
          Mẹ mất rồi cuộc đời con lạnh tẽ
          Thèm bửa cơm nghèo đậm vị quê hương
          Thắp nén hương lòng con mãi luyến thương
          Hạnh phúc lớn nếu đời con còn mẹ
          9/Con lại nhớ mẹ hiền
          Gần  năm rồi con không về bên Mẹ
          Ngôi mộ sau hè cỏ chắc mọc lan?
          Nhớ ngày xưa Mẹ xới đất bón phân
          Trồng mía lao, rau đậu thẳng từng hàng
          Đời nhọc nhằn nhưng tâm thật bình an
          Mẹ khuyên con cháu làm điều nhân nghĩa
          Con bất hiếu thường hay cười mai mỉa
          Giúp làm gì mấy kẻ giỏi xin ăn
          Cả tin người Mẹ bao lần tay trắng
          Phải ăn toàn rau củ với tương chao
          Con của Mẹ cũng chịu lắm gian lao
          May mắn chuyện học hành luôn tiến thẳng
          Cả đời Mẹ phải dầm sương dãi nắng
          Nuôi đàn con được thành đạt nên người
          Tuổi hoàng hôn mới hưởng chút thảnh thơi
          Đã phải buông xuôi trở về với đất
          Nhớ đến Mẹ là con rơi nước mắt
          Tự trách mình,còn trách cả trời cao
          Thà đói nghèo nhưng đùm bọc sát sao
          Hơn no ấm lơi là câu hiếu đạo
          10/Nỗi Đau Tột Cùng
          Dù biết trước chuyện sinh ly tử biệt,
          Kiếp con người ai cũng phải trãi qua,
          Đức Phật còn đến lúc phải già,
          Tôi làm sao thoát khỏi vòng oan nghiệt?

          Trời không bão, chỉ lòng tôi nỗi bão,
          Nếu trời mất mẹ trời sẽ ra sao?
          Chắc trời cũng chìm ngập nỗi khổ đau?
          Xin đừng trách tôi không còn ngoan đạo.

          Tôi không khóc nhưng hồn như rĩ máu,
          Còn biết tìm đâu hình bóng thân thương?
          Người mẹ già hiền hậu,tóc pha sương,
          Suốt đời Mẹ hy sinh cho con cháu.

          Như cánh cò trong huyền thoại ca dao,
          Mẹ chắt chiu từng bó rau hạt gạo,
          Lưng muốn còng vẫn sớm khuya tần tảo,
          Giúp mọi người để tạo phúc đời sau.

          Chiếc áo nâu mẹ mặc đã bạc màu,
          Không rời bỏ ,còn mắng con lãng phí,
          "Sự tích trầu cau" ,tấm gương chung thủy,
          Bài dạy vỡ lòng con chóng quên mau?

          Thắp nén hương con xấu hổ nghẹn ngào,
          Đã không giử được tấm lòng nhân ái,
          Xin lỗi mẹ , bã danh lợi tiền tài,
          Cuốn hút con vào vòng quay quỷ đạo...
          11/Con Xin Lỗi Mẹ
          Từ khi mẹ đi vào cỏi vĩnh hằng,
          Gia đình ta đã có nhiều phân tán,
          Đứa em gái buôn đất thành tư sản,
          Hai em trai thì cũng phất rất nhanh,

          Nhưng buồn thay! cái giá trị tinh thần,
          Bản thân con cũng it nhiều thay đổi,
          Lòng nhân ái lùi dần vào góc tối,
          Lý trí đi song hành cùng bản năng.

          Con thường mơ quay ngược dòng thời gian,
          Sống hạnh phúc những ngày bên cạnh Mẹ,
          Cơm độn khoai sắn, cười đùa vui vẻ,
          Tuy đói nghèo nhưng trọng nghĩa trọng nhân.

          Mẹ đã không còn là ngọn hải đăng,
          Trong cái xã hội đua tranh phức tạp,
          Có người còn đạp bừa lên luật pháp,
          Vung tiền ra để chạy chức chạy quan,

          Con không thể nào làm một hiền nhân,
          khi cuộc sống còn quá nhiều nghiệt ngã,
          Chính thượng đế đã không công bằng,
          Mất Mẹ ,đời con không còn gì cả...
          12/Tận cùng nỗi đau dương thế
          Mẹ chết lòng con dậy bất bình,
          Hởi ơi! Trời phật có công minh?
          Thằng con đáng chết sao chưa chết?
          Chết kẻ ân sâu trọng nghĩa tình?

          Mẹ trăn trở trước giờ lâm bệnh
          Lo lắng cho con túi nhẳn tiền
          Mệt mỏi trước lời thương cửa miệng
          Của những người mẹ đã thi ân

          Bài học xương máu con tiếp nhận
          Muốn giúp ai phải nghĩ trước mình
          Cả đời mẹ tạo phúc, hy sinh
          Lúc hoạn nạn mấy ai bên cạnh?

          Mẹ chết rồi tang lễ rình rang
          Còn có cả điếu văn đưa tiễn
          Cỏi vĩnh hằng mẹ có bình an?
          Hay quyến luyến thương con điên sảng?

          Tôi vô cảm trước vòng hoa tan
          Mới tháng tư mưa rơi hiu hắt
          Ngày mẹ hiền rời bỏ thế gian
          Mặt trời với tôi như đã tắt

          Con không khóc nhưng lòng quặn thắt
          Trời đất sụp dần dưới đôi chân,
          Từ nay không còn gì sợ mất
          Bạc tiền danh lợi tựa phù vân...
          13/Thưa mẹ con sai rồi!

          Mẹ ơi! con đã sai rồi,
          Lợi danh như áng mây trôi bềnh bồng,
          Nhớ thời cơm cháy khét nồng,
          Đậm mùi thơm thảo chung lòng mẹ con.

          Núi cao rồi cũng mỏi mòn,
          Mẹ đi , trống lạnh hồn con khoảng trời.
          Bao lần nước mắt thầm rơi,
          Tiền nào mua được khoản đời ngày xưa?

          Thân gầy bất chấp nắng mưa,
          Thương con mẹ phải sớm trưa chợ đời,
          Tích xưa Mẹ dạy từng lời,
          Tấm lòng nhân nghĩa sáng ngời thiên thu,

          Ngọt ngào êm ái lời ru,
          Con nghe nhưng trách mẹ..tu sai đường,
          Giữa thời kinh tế thị trường,
          Con mê vật chất xem thường tình thâm,

          Nhục vinh mấy đợt thăng trầm,
          Nhiều khi gác chuyện viếng thăm mẹ hiền,
          Tấm lòng nhân ái vô biên,
          Mẹ đem tích đức đồng tiền con trao,

          Trời ơi! chín chữ cù lao,
          Con không lường trước cơn đau mẫu từ,
          Hình như...sao cứ..hình như?
          Nuôi con mẹ có hình như...bao giờ?

          Nay thì sóng đã vỡ bờ,
          Mẹ tha thứ tội dại khờ của con....
          hmhiennhan
          14/ Nước mắt ngày giổ Mẹ
          Mười mấy năm rồi con côi mất Mẹ
          Người cho con mọi thứ tốt trên đời
          Như cây non thiếu nắng ấm mặt trời
          Con khôn lớn với nhánh sầu lạnh tẽ

          Nhìn bạn bè nói,cười,đùa vui vẻ
          Mừng thọ Mẹ vào mổi độ Xuân về
          Con chạnh lòng,ngấm giá buốt tái tê
          Hạnh phúc ấy..làm sao con có thể?...

           Mẹ chắc không muốn nghe con kể lể,
          Theo chân bồ tát cực lạc an vui
          Ngày giổ Mẹ con chua xót ngậm ngùi
          Thắp nén hương lòng từ trong tâm tưởng

          Kỳ vọng đàn con cả đời sung sướng
          Không quản thân gầy lặn lội sớm trưa
          Mẹ hứng chịu nhiều cay đắng lọc lừa
          Vẫn khuyên con giữ tâm hồn cao thượng

          Xin lỗi Mẹ con vướng nhiều nghiệp chướng
          Luôn chanh chua với thế thái nhân tình
          Con không giử được trọn nghĩa hy sinh
          Mặc miệng đời có cười chê gàn bướng

          Con dòng sông-quỳ trước Mẹ đại dương
          Lòng ấm áp nhớ tình thương của Mẹ
          Tắm gội nắng sương con không còn trẻ
          Xin Mẹ an bình vui cỏi Tây Phương
          hmhiennhan
          #185
            Nguyễn Hiền Nhân 05.12.2011 11:16:11 (permalink)
            0
            Hạnh phúc giản đơn

            Tôi ngán ngẩm sự hào nhoáng bên ngoài,
            Cả những lời nói ngọt ngào sáo rổng,
            Hào quang rỏm nổi lên như bong bóng,
            Rồi tan như khói trắng trước nắng mai.

            Giá trị con người cần phải thẳng ngay,
            Đừng sơn phếch thêm mầu mè hay dối trá,
            Kẻ tiểu nhân thường điêu ngoa hèn hạ,
            Nhưng chẳng thể nào lừa được mãi ai.

            Đường danh lợi tôi để vuột tầm tay,
            Tuổi già thèm muốn tiêu dao nhàn hạ,
            Đêm thanh thản ngắm trăng qua kẻ lá,
            Cùng bạn bè tri kỷ thỏa tình say.

            Mặc tiếng thị phi dè bĩu bất tài,
            Của kẻ yêu tôi ở ngoài biên ải,
            Mê lời nịnh hót những tên vô lại,
            Cả chục nhân tình nàng  muốn đổi thay...(kiếm trai?)
            Hmhiennhan
            #186
              Nguyễn Hiền Nhân 06.12.2011 15:21:36 (permalink)
              0
              Ðề: Xin gửi đến thấy Hiền Nhân...  
              Hôm nay, 01:04 PM
              Văn Sơ
              Học sinh   Tham gia: 06-2009 Nơi ở: Học lực khá,hạnh kiểm kém -
              Bài viết: 973   Xin gửi đến thấy Hiền Nhân...
              Trình thầy ạ,thưa thầy -em là Văn Sơ,là member trong TAT ạ!
              Em biết thầy là người rất ngay thẳng,có tinh thần trách nhiệm cao,là một người em rất quý ở TAT này ạ.
              Nghe lời nói ngay thẳng của thầy trong bài thơ dành cho em,em biết thầy đang khiển trách em,muốn cho em học tập và sửa đổi bản thân cho tốt hơn ạ!Em sẽ lắng nghe và sửa đổi như những lời thầy đã tận tâm chỉ dạy ạ...
              Nhưng em xin thầy hãy lắng nghe những điều em muốn nói,bằng chính sự thành kính nhất ạ..

              Những lời phát biểu trên TAT của em,hồi tối ,chính là những vết dao em tự đâm vào chính mình,tự hạ thấp mình xuống,dùng chính triết lý đè triết lý,để cho một người bạn trong TAT này bớt phải buồn hơn,bớt phải đau đớn hơn trong lòng,cho bạn ấy một điểm tựa tinh thần chính trên thân xác em đó thầy..
              Khi nghe lời thầy dạy,em cảm thấy rất buồn ,nhưng ngồi suy nghĩ lại thì em cũng cảm thấy vui..bởi vì điều này sẽ khiến bạn ấy vui hơn,bởi cái tôi của bạn ấy rất lớn...Và Bởi vì,lời ấy sẽ khiến tâm hồn em không còn háo thắng nữa ạ!.Đôi khi chiến thắng lại là vết dao đâm ngược vào tim bởi sự ăn năn,hối hận cho dù em không làm gì sai cả,chỉ dùng lý lẽ để bảo vệ cho sự trong sạch của bản thân mình thôi thầy .Có nhiều chuyện ở TAT này lắm đó thấy..

              Bạn ấy sỉ diện -còn em thì háo thắng ,khi va chạm vào nhau chắc phải có một người rất đau .Sự thật trước khi xảy ra chuyện này,em đã nhường nhịn bạn ấy rất nhiều đó thầy ,đôi khi ngồi nghĩ cuộc đời thật bất công,giúp người khác khỏi bị ném đá,vạch mặt lại trở thành thua cả một con thú...Em không cần điều gì để minh chứng cho thầy hiểu cả,nhưng em xin thầy hãy rộng lòng vì đã từng là một bóng mát cho nhiều thế hệ học trò học,giỏi có, ngỗ nghịch có,nghe lời có,không nghe lời có ..trãi qua và trưởng thành ạ!....Em cuối đầu xin thầy một tình thương bao dung ạ!

              Cuối tin nhắn riêng này,em xin chúc thầy luôn mạnh khỏe,có nhiều niềm vui ở TAT này nhé ạ!

              Em học sinh chuyên phát biểu linh tinh
              Nguyễn Văn Sơ
              #187
                Nguyễn Hiền Nhân 08.12.2011 00:32:58 (permalink)
                0
                hmhiennhan đã viết:

                 Đa tình! 

                Hiền Nhân già nhưng cũng rất đa tình,
                Tình bè bạn và văn chương trên nét,
                Không cần biết ai dễ thương ,dễ ghét,
                Bởi thơ tình phải lãng mạn,linh đinh...
                Tình như mơ khi chưa có điểm dừng,
                Cứ hò hẹn cho người dưng mộng tưởng...

                Hmhiennhan
                 Cám ơn anh Hiền Nhân lần đầu đến thăm Hoa Xương Rồng . Chúc anh luôn vui vẻ - hạnh phúc trong cuộc sống ! Và ... ngày một đa tình hơn ...! ( Em đùa một chút mong anh đừng giận !)

                              HÒ HẸN...

                Cứ hò hẹn để mà thương mà nhớ
                Một chút Thơ - Tình ảo mộng gửi trao nhau
                Chẳng ghét oán chi  - chẳng chút cơ cầu
                Mái nhà chung - ta cùng nắm tay nhau nhé
                Để hò hẹn , để sẻ chia , vui vẻ thế
                Giữa cuộc đời ta sống để yêu thương !
                Chút  mộng ảo ... và một chút đời thường !!!

                                           MH
                #188
                  Nguyễn Hiền Nhân 08.12.2011 22:33:47 (permalink)
                  0
                  Sầu lẻ bóng

                  Nỗi nhớ lặng thầm nhưng quắc quay,
                   Trắng đêm ray rứt mối tình say,
                   Ưu tư hoài niệm thời thơ dại,
                   Bóng ngã bên đường ta với ai.

                   Nhẹ bước dìu nhau trong nắng mai,
                   Đâu ngờ người vuột khỏi tầm tay?
                  Trên đỉnh tình sầu còn dấu ái,
                   Dâu bể cuộc đời chuyện đổi thay.

                   Cố nén vào tim tiếng thở dài,
                   Đêm Đông lạnh lẽo gió heo may,
                   Mây buồn có vươn xa biên ải
                  Cho ta gởi gấm chút men cay

                   Mấy thuở tình đi rồi trở lại?
                   Khi người còn lắm mối duyên vay.
                   Ta muốn khép lại hồn trống trải,
                   Cô đơn ngồi ngắm giọt mưa bay
                   Hmhiennhan
                  #189
                    Nguyễn Hiền Nhân 10.12.2011 13:28:10 (permalink)
                    0
                    Dòng sông thân thương

                    Dòng sông xanh biếc đâu rồi
                    Nhìn màu nước đục bồi hồi lòng tôi
                    Ngày xưa lấp lánh trăng soi
                    Bên cầu giặt áo em ngồi em mơ

                    Sông thơ êm chảy lững lờ
                    Bên bồi bên lở đôi bờ vấn vương
                    Lắng nghe tiếng nhạn kêu sương
                    Tìm em tôi gởi nhớ thương không lời

                    Mùa Thu hoa lá rụng rơi
                    Khúc sông lưu dấu quảng đời hồn nhiên
                    Bè chuối em cắt làm thuyền
                    Thả cho người bạn láng giềng tập bơi

                    Nhớ chiều mãi miết rong chơi
                    Về nhà mẹ mắng cầm roi đánh đòn
                    Bắt đền nhau một nụ hôn
                    Vô tư chẳng biết ngọt ngon mùi đời

                    Nay thì vật đổi sao dời
                    Tha hương anh nhớ góc trời quê hương
                    Bóng hình cô bạn thân thương
                    Chưa già tóc đã điểm sương mái đầu

                    Dòng sông xưa đã đục ngầu
                    Bóng trăng xưa đã chìm sâu đáy rồi
                    Chỉ còn ký ức hồn tôi
                    Chút tình hoài niệm thả trôi bềnh bồng
                    hmhiennhan
                    #190
                      Nguyễn Hiền Nhân 11.12.2011 11:35:02 (permalink)
                      0
                      Gởi Cố Nhân
                      Trường Phi Bảo

                      Em yêu..., phố mộng, tình thơ,
                      Yêu màu áo trắng ngẩn ngơ đôi tà.
                      Bướm nhầm tưởng áo kết hoa,
                      Chiều nghiêng bóng nắng đường xa theo về.

                      Dịu dàng một chút hương quê,
                      Mà nghe xao xuyến hồn mê mẩn hồn.
                      Núi đôi lẻ ngọn hoàng hôn,
                      Mơ trăng mười sáu ôm tròn vòng tay.

                      Chiều nay phố cũ mưa bay,
                      Bàn tay ai gở bàn tay - chạnh lòng!
                      Thầm thương màu áo sang sông,
                      Lối xưa nhuộm xác pháo hồng năm xưa.

                      Chiều chân qua phố ướt mưa,
                      Thềm rêu dấu cỏ xanh mùa đợi nhau.
                      Cố nhân giờ ở phương nào,
                      Mắt sầu ứa lệ nghẹn ngào... về thăm.

                      Người như cánh nhạn biệt tăm,
                      Vầng trăng mười sáu ai cầm bẻ đôi.
                      Tiếc thương tình cũng lỡ bồi,
                      Sông đời mấy nhánh sông trôi hững hờ.

                      10/12/2011
                      #191
                        Nguyễn Hiền Nhân 12.12.2011 13:54:36 (permalink)
                        0
                        Nguyên văn bởi Trường Phi Bảo Gởi Cố Nhân
                        Trường Phi Bảo


                        Em yêu..., phố mộng, tình thơ,
                        Yêu màu áo trắng ngẩn ngơ đôi tà.
                        Bướm nhầm tưởng áo kết hoa,
                        Chiều nghiêng bóng nắng đường xa theo về.

                        Dịu dàng một chút hương quê,
                        Mà nghe xao xuyến hồn mê mẩn hồn.
                        Núi đôi lẻ ngọn hoàng hôn,
                        Mơ trăng mười sáu ôm tròn vòng tay.

                        Chiều nay phố cũ mưa bay,
                        Bàn tay ai gở bàn tay - chạnh lòng!
                        Thầm thương màu áo sang sông,
                        Lối xưa nhuộm xác pháo hồng năm xưa.

                        Chiều chân qua phố ướt mưa,
                        Thềm rêu dấu cỏ xanh mùa đợi nhau.
                        Cố nhân giờ ở phương nào,
                        Mắt sầu ứa lệ nghẹn ngào... về thăm.

                        Người như cánh nhạn biệt tăm,
                        Vầng trăng mười sáu ai cầm bẻ đôi.
                        Tiếc thương tình cũng lỡ bồi,
                        Sông đời mấy nhánh sông trôi hững hờ.

                        10/12/2011
                        Tiếng vọng cố nhân

                        Còn không phố mộng, người thơ?
                        Hoa cài áo trắng phất phơ đường chiều.
                        Nắng vàng trải lụa liu xiêu,
                        Đôi chân sáo bước qua nhiều tháng năm,

                        Hương quê,điệu lý cung trầm,
                        Anh nghe lẩn tiếng thì thầm gió mưa,
                        Đêm đông hai đứa dây dưa,
                        Có trăng mười sáu đón đưa đường về.

                        Tóc mây bồ kết gây mê,
                        Nào ai nghĩ chuyện hẹn thề trôi xa,
                        Trời ơi! áo cưới, xe hoa,
                        Em giờ làm vợ người ta mất rồi.

                        Dưới cầu nước chảy bóng trôi,
                        Vầng trăng mười sáu pha phôi góc trời,
                        Hương mơ đã trắng màu vôi,
                        Sáng đẹp chi nữa son môi nồng nàn?

                        Xót thương tình cũ dở dang,
                        Cố nhân tiếp nối tiếng đàn Kiều nương,
                        Nỗi lòng gởi sóng Tiền Đường,
                        Sông đời rẽ nhánh sầu vương thơ buồn,

                        Hãy để thương nhớ cạn nguồn,
                        Đa mang chi hởi cánh chuồn mỏng manh...
                        Dẫu tình có thể vãn sanh,
                        Cũng không thay được duyên lành ban sơ.
                        Hmhiennhan
                        #192
                          Nguyễn Hiền Nhân 13.12.2011 23:29:48 (permalink)
                          Lúc nào em cũng ước mơ
                          Một ngày bình yên được nằm trên cỏ
                          Nhìn mây trắng trôi trong giây phút bồng bềnh
                          Anh ngồi quạt cho em lim dim ngủ
                          Em nghe thấy bình yên về trú ngụ
                          Trên bàn tay anh vuốt lọn tóc mai
                          Đâu còn thấy tiếng thời gian thở dài
                           Bọn mình đang ở xa  vời vợi
                          Em nằm nghe gió mùa thu thổi
                          Từ cái thưở ngày xưa bỗng nhẹ nhàng tan biến
                          Mở mắt thấy nụ cười anh hiển hiện
                          Bỗng thấy quanh mình đầy cỏ, đầy hoa .
                          Sợ anh Hiền Nhân luôn,ước mơ bình dị của em sao hoang tưởng?
                          #193
                            Nguyễn Hiền Nhân 15.12.2011 14:44:53 (permalink)
                            0
                            hmhiennhan đã viết:
                            baolocmaurice Nợ tình đa đoan
                            Tặng anh Hiền Nhân

                            Trời sình mình rất đa tình,
                             Nên thơ luôn có bóng hình mỹ nhân
                             Nhân sinh ảo tưởng vĩnh hằng,
                             Làm gì có được trần gian muôn đời !
                             Cám ơn anh đó anh ơi !
                             Làm thơ khuây lãng cho đời mua vui
                             Hào quang đâu có anh ơi
                             Vinh quang chẳng có thấy đời nhục vinh,
                             Cám ơn anh đó khen mình,
                             Chỉ là vài bản tình ca cho đời
                             Thơ bay ngàn cỏi phương trời
                             Thơ tình hiện đại sáng ngời online !
                             Ngàn năm mây vẫn còn bay
                             Ngàn năm thơ vẫn bay bay với đời
                            YÊU THƠ VÀ CŨNG YÊU NGƯỜI
                             Nên mình mới viết cho đời xem chơi
                             Hồn thơ giờ đã chơi vơi
                             Âm vang chưa thấy rạng ngời chói chan
                            Thơ ANH mới Ánh TƠ Vàng
                             Mình đây chẳng biết đền ơn thế nào?
                             Cám ơn lời chúc thanh tao
                             Của anh gởi đến hôm nào đến nay
                             Thơ tình mọc cánh bay bay
                            Theo với gió ngàn mây mất rồi
                             MÌNH YÊU NHÂN QUÁ ANH ƠI !
                            Tài hoa mệnh bạc bị đời lãng quên
                             Chỉ còn đây một trái tim
                             Tấm lòng son sắt nổi chìm trong mơ !
                             Chỉ còn đây những vần thơ,
                             Chỉ còn đây nửa trời mơ ái tình
                             Khuyên anh hãy rán giữ gìn
                             Tài hoa mệnh bạc số mình văn chương...! Đa đoan kiếp người

                            Nhà thơ tự cổ đa tình,
                            Bảo Lộc cũng giống như mình đấy thôi!
                            Mộng mơ trao gởi xa khơi,
                            Nhắc chi đến chuyện muôn đời phù du?

                            Kể ra Lộc có căn tu,
                            Dù thơ vướng tục lời ru nồng nàn,
                            Nổi niềm tặng gái đài trang,
                            Tìm đâu hạnh phúc huy hoàng trăm năm?

                            Cám ơn người bạn tri âm,
                            Quen nhau trên mạng lặng thầm trao duyên,
                            Cuộc đời lắm cảnh đảo điên,
                            Buồn vui chia sẻ, lụy phiền sẽ vơi

                            Thơ bay khắp bốn phương trời,
                            Nhưng tim son sắt chói ngời thủy chung,
                            Nhục,vinh chìm nổi rối tung,
                            Tịnh tâm ta cứ ung dung an bình

                            Hữu tình đối kháng vô tình,
                            Luân hồi Phật dạy chúng sinh kiếp tù,
                            Giác ngộ rời khỏi sương mù,
                            Theo thuyền bát nhã âm u sẽ tàn

                            Cỏi Phật là cỏi niết bàn,
                            Tự ta cởi trói bức màn hư vinh(u minh)
                            Khổ đau số kiếp nhân sinh,
                            Xuôi tay rồi mới tiếc mình chấp mê...
                            Hmhiennhan
                            #194
                              Nguyễn Hiền Nhân 17.12.2011 10:34:10 (permalink)
                              0
                              Hy vọng

                              Giá lạnh mùa đông choáng ngộp hồn,
                              Cao xanh còn trút trận mưa tuôn,
                              Em đem bạc bẻo xua thương nhớ,
                              Úp  xuống hồn ta cả núi buồn.

                              Kỷ niệm một thời theo gió cuốn,
                              Môi hồng, mắt ngọc hóa yêu tinh,
                              Mộng vàng nát biến trong phiền muộn,
                              Mới thấy trăng sao trọn nghĩa tình.

                              Mưa tạnh ,mây tan, sáng tầm nhìn,
                              Ô kìa ả Nguyệt lại lung linh,
                              Hương khuya lại có màu quang chiếu,
                              Lòng ta sống lại chút niềm tin.

                              Bóng đen hé cửa đón bình minh,
                              Ta giữ cho ta chút hương tàn,
                              Rồi sẽ có ngày xuân ló dạng
                              Ta cười đón nhận đóa hoa xinh...
                              Hmhiennhan
                              #195
                                Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 48 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 718 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9