Vu lan con nhớ ngoại hiền Tuổi thơ con gắn liền với quê ngoại
Dù quê nội cách đó chỉ con sông
Con hãnh diện cháu bà Ngô thị Phải
Dù cuộc đời của ngoại chẳng thong dong
Khi mọi nhà còn say giấc ngủ nồng
Dì hấp xong hàng trăm khuôn bánh ngọt
Ngoại kiểm lại chỗ nào còn thiếu sót
Rồi một mình ngồi bán giữa chợ đông
Bánh thơm ngon rẻ,hợp với nhà nông
Luôn hết sớm khi trời chưa đứng bóng
Không ai ngờ nhờ cần cù lao động
Ngoại giúp nhiều con cháu bớt long đong
Con yêu ngoại,dì nhất ở tấm lòng
Sống thẳng ngay còn bao đồng người khác
Ngoại là cây cao là dòng suối mát
Khi đời con bị khô hạn bão giông
Mười hai tuổi con vượt khỏi cánh đồng
Nhưng không thể ra thoát vòng tay ngoại
Ở giữa Sài gòn con luôn hy vọng
Có ngày đền đáp ơn nghĩa đã vay
Những chiều rãnh rõi ngồi ngắm mây bay
Con biết ngoại dì nhớ mong con lắm
Chỉ chờ cây phượng trổ màu đỏ thắm
Được nghĩ lâu dài con sẽ về ngay
Xong kinh tế, con vâng lời của ngoại
Vào sư phạm để được dạy trường quê
Ba năm Chợ Trạm con đã cận kề
Sau đó lên thành tiếp công việc mẹ
Quá ngắn ngủi những tháng năm vui vẻ
Còn nỗi buồn đọng lại mãi đời con
Ngoại, mẹ giờ đã khuất đỉnh núi non
Sinh ly tử biệt kiếp người cõi thế...
hmhiennhan