VÁCH NGĂN VÔ HÌNH Không thua bạc cũng trắng tay
Cố quên sao vẫn đêm ngày luyến thương?
Biết đời muôn nẻo vô thường
Sao ta tin chuyện hoang đường trăm năm?
Mịt mờ cõi ảo tri âm
Uyên ương hồ điệp thăng trầm bến mơ
Người ơi! một thuở tình thơ,
Bây giờ ngoảnh mặt làm ngơ se lòng
Khói sương lẩn khuất bụi hồng
Phụng Loan lẻ bạn hòa đồng tóc tơ
Tỉnh rồi bóng chiếc ngẩn ngơ
Phụng bay khác hướng trơ vơ ngô đồng
Sóng còn gào thét biển Đông
Núi còn rạn nứt trước dòng thời gian
Tình tan bởi cách không gian
Mộng tan cũng bởi trái ngang duyên trời
Dễ được mọi thứ trên đời
Nên ta ngạo thế khinh lời dối gian
Mến tài nhau mới bẻ bàng
Phải chi mê sắc mê vàng mau phai.
Giận người ta lại vui say
Bên ly rượu đắng vòng tay trang đài
Tiếc thương cho bạn tình vay
Đuổi theo danh vọng bằng tai mắt mờ
Mấy lần tao ngộ bến thơ
Muốn chào nhưng lại tảng lờ lui chân
Giá chỉ là bạn không thân
Chúng mình đâu phải cách ngăn đôi bờ?
Giá ngay từ buổi ban sơ
Trái tim ta biết phỉnh phờ dối gian
Núi sầu sẽ khỏi đeo mang
Gặp nhau cũng khỏi xốn xang cõi lòng
Thôi thì nam bắc tây đông
Chí trai vui thỏa tang bồng bốn phương
Trở về nguồn cội quê hương
Ta xin trả hết nhớ thương cho Người
Hmhiennhan