Vùng biển quạnh hiu Trên bãi Thùy Vân biển nước trong xanh,
Chẳng còn nữa dấu chân em trên cát.
Con đường tình sử bốn bề gió hát,
Chỉ còn anh quanh nẻo cũ độc hành.
Chút ngậm ngùi ngày em nói xa anh,
Xóa tình cảm một thời ta hòa quyện.
Chẳng tiền bạc nào mua được yên lành,
Nếu em cứ đa tình sanh lắm chuyện...
Em giống biển,lòng chòng chành sâu hiểm,
Ngoài đường chân trời xa tít trùng khơi,
Anh vô tình để vuột tầm tay với,
Mới hiểu mình ôm ảo ảnh chơi vơi.
Cánh hải âu anh mệt mỏi rả rời,
Trước khoảng không gian rì rào sóng vỗ,
Biển tình em sóng sánh ở nhiều nơi,
Được mấy lúc êm đềm chung bến đổ?
Hết rồi thuở trời thanh, trăng sáng tỏa,
Ta dịu dàng chung vị mặn tình yêu.
Biển hồn em luôn nổi lên bão gió,
Để đôi bờ vùng vịnh thêm quạnh hiu.
Luồng hương cảm xúc giờ đã đổi chiều,
Hạnh phúc lắng chìm sâu trong tâm tưởng,
Em hờ hững khép lại cửa nhớ thương
Giống biển lặng rồi ồn ào giai điệu...
Hmhiennhan