Ngày đó chúng mình đã yêu nhau Nhớ em quá như xa hàng thế kỷ
Thương em nhiều như sắp chết nay mai
Yêu em ghê nghe kỷ niệm đong đầy
Trưa thứ bảy anh biết em mong đợi
Nắng đổ lửa con đường xa vời vợi
Anh đạp xe từ Mỹ lệ đến Tân bình.
Ngõ nhà em không có liễu nghiêng mình
Không có rặng thông xanh ru nhạc gió
Nhưng anh thấy cuộc đời nhiều hoa cỏ
Mùi hương thơm ngào ngạt khắp không gian
Mình gặp nhau như thấy cả mùa xuân
Có pháo đỏ , mai vàng và rượu ngọt
Có quà tặng, thiệp mừng cùng chim hót
Có bài thơ hoà tiếng hát trao duyên
Có tình yêu thật tha thiết êm đềm,
Có ánh mắt đắm say chìm ánh mắt...
Nhiều đêm lạnh dưới ngọn đèn hiu hắt
Anh thả hồn về thưở mới quen nhau,
Những tia nhìn lưu luyến buổi sơ giao
Ngày cận tết trong môi trường đại học
Nhớ những lần giận nhau buồn muốn khóc
Anh nhắc em chuyện cũ, lời thề xưa..
Dù cuộc đời có sớm nắng chiều mưa
Mình nhất quyết không thay lòng đổi dạ
Ở bên em anh yêu từng chiếc lá
Thương từng tia nắng đổ áng mây trôi...
Dĩ nhiên em là người anh yêu nhất rồi
Nên anh "ghét" anh không thèm nói đến
Anh nhớ mãi chùa Vĩnh nghiêm trìu mến
Bên gát chuông hai đứa lặng nhìn nhau
Ngắm chiều rơi xây ước mộng mai sau
Mình hạnh phúc như đôi chim liền cánh
Nhớ những tối mặc đường xa gió lạnh
Đi xem phim ở tận rạp Minh châu
Ánh đèn đêm huyền ảo lắng chìm sâu
Dù bảo tố bên nhau mình vẫn ấm? (tạm dừng)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2010 05:39:23 bởi Viet duong nhan >