Nỗi sầu của biển Biển đêm về khao khát một vầng trăng
Trăng e thẹn, dấu mình vào mây tối
Biền dạt dào vỗ từng cơn sóng nổi,
Như trách hờn, trăng sao mãi trên cao?
Ngàn ánh sao cùng trao đổi thì thào,
Trăng kia hỡi mau về ngay với biển
Sóng êm đềm thả từng lời quyến luyến,
Ru hồn trăng tròn giấc mộng yêu nhau.
Trăng trên cao nên nào biết biển sầu
Sóng giận dữ xô cả bờ cát nhỏ,
Những đợt sóng ào ào như bão tố
Đánh vào bờ cát làm cát nghiêng chao
Bởi trăng xa nên biển mới ưu sầu
Thói tiêu dao trăng nào đâu thấu hiểu?
Thế nhưng biển vẫn gầm gừ nén chịu
Hỡi vầng trăng mau đừng để biển hanh hao.....
Biển bạc đầu qua năm tháng thét gào
Thả ngọn sóng trào miên man bất tận
Trăng gió vẫn thong dong rồi hối hận
Để biển ghen hờn ôm mãi khổ đau
Giá buổi đầu trăng biển không xuyến xao
Trăng không phải là tình đầu của biển?
Hmhiennhan
Ái Vi xin tiếp nối bài thơ của anh
Thương trăng biển phải bạc đầu? Biển bạc đầu- có phải chính là Anh
Đang hỏi em về tình yêu Trăng- Biển
Những cảm xúc ngày nào im tiếng
Bỗng quay về trong đêm Biển gặp Trăng!
Một tháng đôi lần trăng với biển gặp nhau
Mới hiểu hết khát khao mà trăng trao cùng biển
Ở trên cao, gửi muôn ngàn lưu luyến
Đến tận cùng, cho Biển đêm nay...
Biển bảo không bao giờ có chuyện đổi thay
Vẫn bảo sẽ yêu trăng bây giờ và mãi mãi
Biển có đi xa nhưng sẽ quay trở lại...
Nhưng với ai nào...
Trăng hay lại bờ xa...
Con người vẫn còn ngân nga mãi khúc ca
Biễn vẫn thiết tha cùng bờ trong câu hát
Còn Trăng chỉ là ánh vàng dịu mát
Một tháng đôi lần vào lúc đêm lên...
Vậy thì anh đừng hỏi điều gì thêm
Về tình yêu của Trăng và Biển
Em chỉ muốn một điều gì vĩnh viễn
Không muốn chuyện tình, như Biển và Trăng!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
- Thầy Nhân cho con vào phá một chút nha hi hi!thầy dạy toán mà làm thơ hay quá
NỖI LÒNG CỦA BIỂN .
Có một lần em bất chợt hỏi anh:
Về tình yêu của trăng và biển
Anh bật cười, nói em nhiều suy diễn
Ừ, tình yêu biển chỉ dành cho trăng!
Thế còn trăng? Có yêu biển không anh?
Cách xa nhau, sẽ có nhiều trắc trở
Anh lại cười, em thẹn thùng mắc cở
Trăng trọn đời chỉ yêu biển thôi em
Rồi hôm nay, em không còn cạnh anh
Mới hiểu được hết nỗi lòng của biển
Anh chợt hiểu em không hề suy diễn
Biển bạc đầu thương nhớ mãi bóng trăng
Cách xa trăng, biển gào thét từng đêm
Như giận dữ xô vào bờ cát nhỏ
Nỗi lòng mình, biển cứ luôn bày tỏ
Cho trăng kia hiểu thấu hết lòng mình
Để nhận gì, biển cả cứ trào dâng?
Từng đợt sóng vẫn miên mang vô tận
Vì khi yêu là không hề hối hận
Dẫu trọn đời chỉ có được bóng trăng!
doilangtu
Độc thượng cô phong vọng bát đô
Hắc vân tái hậu nguyệt hoàn cô
Mang mang vũ trụ nhân vô số
Kỷ cá nam nhi thi trượng phu