NHỚ ĐÊM GIÁNG SINH XƯA
Giáng sinh nào Chúa xui mình gặp gở
Mắt trộm nhìn hai đứa đã đắm say
Em lo ngại giữa đông người cách trở
Muốn chờ anh, bước chậm dần gót hài
Trong giáo đường tà áo trắng loay hoay
Quỳ trước Chúa em khấn nguyện gì thế?
Anh nhấp nhỏm chờ đợi giờ tan lễ
Để nhận về hơi ấm cái nắm tay...
Tình yêu đẹp lắm năm em mười bảy
Anh tròn hai chục nhưng sao quá hư
Chẳng thuộc kinh mà bám đuôi khấn vái
Chúa ba ngôi chắc không đành khước từ?
Tàn cuộc chiến mắt em đầy ưu tư
Nhưng nồng cháy một tình yêu khốc liệt
Anh vô tình chẳng biết mầm ly biệt
Theo gia đình vượt biển em tản cư
Những bài thơ cũ lem nhem câu chữ
Đêm Chúa ra đời anh lại hoài mơ
Nhìn tháp chuông buồn nặng trĩu tâm tư
Ngồi đồng thơ thẩn bên sân nhà thờ
Quán nước xưa, người xưa trong cõi nhớ
Em ở đâu? em ngồi đâu bây giờ?
Nỗi sầu nhân thế chất lên thánh giá
Đã nửa đời anh mộng cứ phất phơ
Bao nhiêu năm khói bụi phủ mịt mờ
Ta chẳng còn chung nhau mừng thánh lễ
Nếu em diễm phúc con bồng con bế
Đêm nguyện cầu còn nhớ kẻ bơ vơ?
Tình thời chiến lắm chia ly dang dở
Hoà bình rồi lại cách trở hai phương
Kẻ đắc thế gieo nghịch lý vô thường
Người ngoài đạo khẩn phép mầu thượng đế
Nhưng nơi đâu cũng hướng về cội rễ
Mối tình đầu thuở mới nếm mùi yêu
Tay dắt tay hai đứa vui nói nhiều
Vương Cung Thánh Đường những chiều tan lễ
Tình nồng ấm bỗng em rưng ngấn lệ
Giá dòng đời cứ thuận thảo êm trôi
Anh và em mãi mãi không lẻ đôi
Nhưng thời cuộc chắc sẽ nhiều dâu bể?
Anh vô tư chẳng tin lời em kể
Để ý làm gì những chuyện bâng quơ?
Áo trắng em cài chi màu hoa huệ
Để chúng mình tan vỡ sớm ước mơ?
Đêm Nô En nhìn bọn trẻ lượn lờ
Anh hồi tưởng chuyện Phụng Loan bở ngỡ
Ánh mắt tinh ranh nụ cười rạng rở
Mở cuộc tình trong trắng tuổi ngây thơ...
Nguyễn Hiền Nhân
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2023 02:11:16 bởi Thanh Vân >