Hoài niệm mối tình đầu Anh vẫn sống với ký ức hoài niệm,
Con đường tình đi Châu đốc An giang.
Nhớ không em những năm tháng êm đềm
Sao chỉ còn lại mình anh với bóng?
Em đã mở ra khung trời ảo mộng,
Mùa xuân hồng hạnh phúc ngập đời nhau,
Nhìn đâu cũng thấy đời đẹp muôn màu,
Anh ngây ngất trong vòng tay em ôm chặt.
Tình yêu đã làm anh luôn khao khát,
Đem thiên đường rọi sáng địa ngục em,
Dâng lên nữ hoàng trọn cả trái tim,
Để nhận lãnh những vết thương ân sũng?
Anh đâu biết em đau tím cả lòng,
Luôn khẳng định anh là người phản bội
Anh cao ngạo , dại khờ nên nông nổi
Mặc em sa lầy cỏi Phật hư vô.
Anh không thể nào đi ngược thời gian,
Đưa em trở về cuộc đời hiện thực,
Bác sĩ trưởng khoa đủ đầy kiến thức,
Tin lời thầy chùa giết chết tình anh
Biển khổ trần gian sương khói mong manh,
Sao bậc chân tu còn tham danh lợi?
Cái niết bàn lòng em hướng tới,
Thật ra là cỏi ảo rất mông lung...
Hmhiennhan
Một người hướng cõi niết bàn
Một người gom nhặt tro tàn gửi thơ
Ngày xa giờ ở trong mơ
Bão lòng thương nhớ bao giờ cho nguôi
Vào thăm xin gửi tới người
Tri âm đồng cảm đôi lời sẻ chia
Lửa lòng còn cháy đam mê
Tìm đâu người hỡi ngày xưa xa rồi?
Thanh Ngọc
Phương MI xin viết tiếp bài thơ của anh hmhiennhan
Lời thơ nghe sao buồn quá đi thôi
Duyên nợ ba sinh là ý của trời
Người ơi người ! xin anh đừng quá vội !
Nửa của anh đang kề cận anh rồi ...
.................................
Nửa của mình không biết ở nơi đâu ?
Vẫn quanh đây hay cuối nẻo địa cầu
Em không kiếm chỉ âm thầm chờ đợi
Rồi một ngày hai nửa sẽ gặp nhau ...
Một nửa yêu thương , sao mãi lặng im
Em vẫn nơi đây , sao mãi đi tìm
Và lỡ tim em cùng hoà chung nhịp
Em sẽ vui mừng mở cửa trái tim ...
Phương Mi