Nỗi đau mất mẹ Từ khi mẹ đi vào cỏi vĩnh hằng,
Gia đình ta đã có nhiều phân tán,
Đứa em gái buôn đất thành tư sản,
Hai em trai thì cũng phất rất nhanh,
Nhưng buồn thay! cái giá trị tinh thần,
Bản thân con cũng ít nhiều thay đổi,
Lòng nhân ái lùi dần vào góc tối,
Lý trí đi song hành cùng bản năng.
Con thường mơ quay ngược dòng thời gian,
Sống hạnh phúc những ngày bên cạnh Mẹ,
Cơm độn khoai sắn, cười đùa vui vẻ,
Tuy đói nghèo nhưng trọng nghĩa trọng nhân.
Mẹ đã không còn là ngọn hải đăng,
Trong cái xã hội đua tranh phức tạp,
Có người còn đạp bừa lên luật pháp,
Vung tiền ra để chạy chức chạy quan,
Con không thể nào làm một hiền nhân,
Khi cuộc sống còn quá nhiều nghiệt ngã,
Chính thượng đế đã không công bằng,
Mất Mẹ ,đời con không còn gì cả.
Hmhiennhan
Kim Lệ :19:11 26-01-2008
Con đã mất mẹ Ngày xưa mẹ dắt con đi
Tập từng tiếng nói tờ, i mỗi ngày
Ngày xưa nước mắt đong đầy
Mẹ dành tất cả tháng ngày vì con
Gió mưa mẹ cũng chẳng sờn
Chỉ lo con ấm khi cơn gió về
Tảo tần mẹ gánh mọi bề
Trong ngoài lo lắng, chẳng hề hà chi
Rồi thì con lớn, con đi....
Xa vòng tay mẹ, con đi xa rồi
Mẹ thương trông đứng trông ngồi
Lo con yên ấm , có vui bên người...?
Lo cho hạnh phúc ngày mai...
Lo con không biết đêm ngày nắng mưa...
Tấm lòng của mẹ chẳng thừa
Cao như núi cả, rộng thừa biển xanh
Nuôi con khôn lớn đã đành
Bây giờ con trẻ thành người, cũng lo
Dãi dầu sớm nắng chiều mưa
Chỉ mong con được sớm trưa đủ đầy
Nuôi con chín tháng mười ngày
Rồi khi con lớn, mẹ ngày thêm lo
Mẹ ơi, tóc mẹ vì con
Bạc màu theo tháng năm con lớn dần
Tóc xanh giờ đã trắng ngần
Con càng thương quý tấm lòng mẹ ơi
Bao lần con đã gây ra
Lỗi làm mẹ khóc, lỗi làm mẹ đau...
Mẹ ơi mẹ đã buồn rầu
Lòng con hối lỗi bao lâu không màn
Chỉ mong mẹ lại vững vàng
Bên con còn lại những ngày yêu thương
Bây giờ tóc điểm pha sương
Tấm lòng con trẻ xin thương gởi người
Mẹ trong lòng mãi không nguôi
Bao la tình mẹ con thề chẳng quên
Kim Lệ
Anh Hiền Nhân cho MPN nầy giao lưu 1 bài nha
Hai mươi năm xa mẹ
Hơn 20 năm con xa cha mẹ
Thân tha phương đêm cô lẻ nơi đây
Chờ trông tin cha mẹ đã bao ngày
Niềm nhung nhớ ngày đêm con đã kết
Lúc xa mẹ tuổi đếm tay chưa hết
Tóc bím rẽ ngày Tết còn cài hoa
Chưa một lần con phải sống xa nhà
Tuổi thơ ấu có tình cha nghĩa mẹ
Rồi năm ấy theo chiếc thuyền be bé
Vượt đại dương con ghé bến tự do
Nhờ tình thương anh chị đã chăm lo
Giờ khôn lớn biết đắn đo suy nghĩ
Phải năm ấy con đi la vô lý ?
Xa mẹ cha đời vốn vĩ âu sầu
Nhìn lại mình con nay được gì đâu
Vẫn tay trắng thêm mái đầu sắp bạc
Cha mẹ ơi cỏi lòng con tan nát
Khi nhìn vê căn gác chẳng mẹ cha
Nơi này đây con đã gọi là nhà
Nhưng sau trước thiếu bóng cha vắng mẹ
Những cánh thư con viết từ tấm bé
Gởi mẹ cha con trẻ vẫn bình yên
Nhưng trong lòng con mang nặng niềm riêng
Là kỳ vọng ngày đoàn viên cha mẹ ..
Mộc Phu Nhân