loving you_chap 1 (tu sang tac)
haquyen1703 04.08.2010 12:01:43 (permalink)
CHAP 1:
 
 “Mẹ ơi! Ba ơi! Đừng như vậy mà? Đừng nhát con, con sợ lắm. Đừng mà, hu hu…, ba mẹ hãy tỉnh dậy đi.”
“ Chị ơi, sao ba mẹ ngủ ngoài đường vậy? Chị kêu ba me tỉnh đi, em muốn chơi xe lửa với ba. Ba tỉnh dậy chơi với con đi ba.”
“ Ba mẹ sẽ không tỉnh dậy nữa đâu, Tiểu Bối à, không tỉnh nữa đâu…huhu”
“ Tại sao ? tại sao vậy chị? Tại sao?
Những câu hỏi tại sao của một đứa bé khoảng 5 tuổi hòa vào tiếng khóc thương của một cô bé trung học giữa đường phố tấp nập đông người qua lại nhưng hinh như chẳng ai quan tâm đến họ cùng hai con người trong trang phục sang trọng đang nằm đó.
……………..
Vừa đi vừa cầm tay chị mình cậu bé ngây thơ hỏi:
“ chị ơi sao mình phải rời xa căn biệt thự của mình vậy Tiểu Linh? Ba mẹ đâu? sao ba mẹ không đi với chị em mình?
“ Mình sẽ dọn đến nhà mới, còn ba mẹ đi công tác rồi, lâu lắm mới về với chị em mình.”
“ Tiểu Bối không chịu, Tiểu Bối muốn ở với ba mẹ cơ.”
“ Tiểu Bối ngoan, ba mẹ sẽ về ngay, Tiểu Bối ngoan thì ba mẹ sẽ về sớm với chị em mình.”
“ Tiểu Bối biết rồi, Tiểu Bối sẽ nghe lời chị Tiểu Linh.”
Mắt cô bắt đầu cay cay trước sự ngây thơ của đứa em bé nhỏ. Cô không thể để Tiểu Bối biết được sự thật, nó còn quá nhỏ để biết rằng ba mẹ cô đã chết, biết rằng công ty của gia đình cô đã phá sản, phải bán cả căn biệt thự để trả nợ, đến một căn nhà nhỏ mà chị em cô cũng không có, cô phải đi tìm nhà nhanh chứ nhất định không thể để Tiểu Bối ở ngoài đường, thằng bé sẽ bị cảm mất.
Cuối cùng cô cũng tìm được một căn nhà nhỏ đủ để hai chị em cô sống. Nhưng không thể sống thế này mãi được mình cần có việc làm để nuôi sống Tiểu Bối. Một tiểu thư như mình thì làm gì được nhỉ? Thôi cứ tìm thử đi.
Và cô tìm được một tay bồi bàn trong một quán ăn nhỏ. Cô làm việc rất chăm chỉ nhưng số tiền lương lại không đủ để hai chị em cô ăn học. cô vẫn cố gắng. Chợt điện thoại cô reo lên.
“ Alô, xin nghe ạ”
“ Cô là Lạc Y Linh đúng không?”
“ Vâng tôi là Lạc Y Linh đây , xin hỏi cô là ai vậy?”
“ Tôi là giáo viên lớp mẫu giáo của em Lạc Bối, chúng ta đã từng gặp nhau khi cô đưa Bối Bối đến trường, Bối Bối bị ngất trong lúc chơi đùa cùng các bạn, hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, nghe bác sĩ nói là em ấy bị bệnh tim, phiền cô tới ngay”
“Bịch”. Cô ngã xuống đất một cách đau đớn, đau đớn  cả thể xác lẫn tinh thần nhưng cô lại không khóc có lẽ vì qua vụ tai nạn của ba mẹ cô mà cô đã khóc hết nước mắt hay tại vì cô đã quá đau khổ, đau khổ đến mức không thể khóc được nữa.
Cô chạy thật nhanh đến bệnh viện, cô chạy qua từng con đường, đụng phải rất nhiều người, cô không quay lại xin lỗi như mọi khi mà chạy như bán mạng về phía bệnh viện, chạy nhanh đến nỗi cô chẳng thấy ai cả. Vừa đi cô vừa thì thào: “ Không được, không đươc như thế, Tiểu Bối à, chị đến ngay đây, Tiểu Bối…”
Tại sao ông trời lại đối xử tệ với chị em cô như thế, em cô còn rất nhỏ không thể chịu nhiều đau khổ đến như vậy, cô mong là ông trời có thể để cô thay cho em cô, cậu bé cần hưởng hạnh phúc hơn bất cứ cậu bé nào. Ông trời ơi! – cô gào thét trong lòng.
Đến bệnh viện Nhất Tâm, tuy nó không được lớn lắm nhưng cũng là một bệnh viện có danh tiếng ở đây. Cô chạy thật nhanh đến khoa cấp cứu nhi, túm lấy áo của một bác sĩ gần đó.
“Em tôi có sao không ? Nó bị có nặng không?”. Vừa nói cô vừa lắc mạnh người của bác sĩ.
“ Xin cô bình tĩnh, em cô là ai?”- vị bác sĩ có vẻ sợ hãi.
“Lạc Bối, em tôi là Lạc Bối, cậu bé mới được đưa vào cấp cứu vì bệnh tim.”- cô nói nhanh đến mức vị bác sĩ cố gắng nghe lắm mới hiểu được cô bé đứng trước mặt mình đang nói gì.
“Là cậu bé 5 tuổi đó hả? Tình trạng sức khỏe của cậu bé này không được tốt lắm, cần…”
“Cần cái gì? Ông nói cho tôi biết nhanh lên.”- cô gào lên.
“Cậu bé cần tim để thay tuy không gấp lắm nhưng cũng không được lâu quá đâu đấy. Thời gian chờ đợi ít nhất là 6 tháng. Cô hãy tranh thủ kiếm tiền đi là vừa.”
“Tôi sẽ đi tìm ngay”
“Nhưng một quả tim không phải là rẻ đâu chưa kể chi phí mổ nữa.”
“Vậy thì tui phải làm sao đây, làm sao đây?” – cô đau đớn rên rỉ.
“Trước hết cô hãy lo chi phí mổ và chi phí nằm viện đi, còn việc tìm tim để thay cứ để cho bệnh viện chúng tôi, khi nào có người hiến tim, chúng tôi sẽ liên lạc với cô ngay.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ” – cô mệt mỏi nói.
“Haiz”. Cô lê bước dài trên hành lang của bệnh viện, cô không muốn bước vào phòng mà em cô đang nằm, cô sợ đối mặt với nó. Cô muốn tìm thật nhiều tiền để cứu em cô. Nhưng làm sao để có tiền đây? – cô suy nghĩ. Vì em cô những việc như ăn cắp, ăn trộm cô còn dám nghĩ đến, không biết có phải là vì thương em không mà hình như cô đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng cô lại nghĩ nếu cô làm việc xấu thì Tiểu Bối sẽ rất ghét cô, có khi lại bị bắt không thể chăm sóc cho Tiểu Bối được nữa. Cô đành phải tìm một hướng giải quyết khác.
 Tối hôm đó, trong một góc của căn phòng, cô đã lập ra một kế hoạch cho riêng mình, cô dùng tiền lương của mình để tiếp tục đi học , cô sẽ cố gắng học thật giỏi để nhận học bổng  để vào học tại Học Viện Văn Lâm – một học viện nổi tiếng với rất nhiều  phần học bổng rất lớn , nhưng muốn làm được điều đó thì cô phải đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi học kì vào mỗi 5 tháng-đủ thời gian để cứu em cô. Cô biết được điều đó qua một lần phung phí tiền bạc trong một giờ online ở một tiệm internet gần nhà.
Rồi cô thiếp đi, có lẽ cô đã quá mệt mỏi vì chuyện của Tiểu Bối. Trong lúc cô ngủ, môi cô vẫn mấp máy gọi tên đứa em bé nhỏ của mình với hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Làn da của cô có thể nói là trắng như tuyết, đôi môi đỏ, mái tóc màu nâu đỏ xõa ngang vai, điểm tô trên mái tóc đó là một cây cài trắng hay có khi là vài cây kẹp tóc đơn sơ làm mái tóc cô càng thêm đáng yêu.
**********
“Wow, điểm cậu cao thật đó Tiểu Linh, vậy là đủ sức nhận học bổng để vào học viện Văn Lâm rồi.”- đứng trước bảng điểm của trường Nhân Nguyệt, Lâm Gia Lạc – bạn thân nhất của Y Linh ngạc nhiên nói.
“ Mình cũng mong là vậy Gia Lạc à, nếu được như vậy thì cuộc sống của chị em mình sẽ có những bước ngoặt mới.”
“Nhưng mình không muốn xa bạn đâu.”
“Đừng buồn mình sẽ thường xuyên về thăm bạn.”
Nói xong cô rải bước nhẹ trên hành lang của trường học Nhân Nguyệt với một khát khao cháy bỏng là sẽ có được một phần học bổng hiếm hoi trong môi trường sống mới mà ở đó có rất nhiều người tài đang tranh giành “phần học bổng của cô”.
************
Đó là một ngày đẹp trời, những hàng cây phong hai bên đường đang đung đưa theo gió, cô cố bước thật nhanh vào cổng trường học viện Văn Lâm như đang cố gắng thay đổi cuộc sống của hai chị em cô càng sớm càng tốt. Cô trố mắt nhìn vì cổng trường học viện rất đẹp: cột đá làm bằng cẩm thạch cao vút đến tận trời mây; những hàng chữ mạ vàng trên đó sáng chói cả mắt nên cho  dù đứng cách xa trường đến một khoảng cô cũng có thể nhìn thấy được. Cô chặc lưỡi: “Trời! Học viện Văn Lâm hoành tráng thật”. Những dãy nhà học lộng lẫy như những tòa lâu đài của các nàng công chúa mà cô vẫn hay nằm mơ khi còn nhỏ. Nơi đây còn được mệnh danh là “lâu đài của các vị hoàng tử.” Có lẽ nới đây chính là nơi trú ngụ của các anh chàng đẹp trai, giàu có. Nhưng cô lại không quan tâm đến điều đó. Cô nghĩ vậy.
“Ui da”. Do mải mê nghĩ ngợi nên hình như cô đụng phải một vật gì đó. Trước mặt cô là hình ảnh của một chàng trai dáng vẻ cao ráo, trên tai trái lấp lánh một vật gì đó nhưng do chói quá nên cô nhìn không được.
 “Đi đứng kiểu đó hả? Đụng người ta mà không biết xin lỗi ư?”- chàng trai rít lên qua kẽ răng.
“Ờ, ờ, xin lỗi”. Cô ấp úng trả lời. Bây giờ cô mới nhìn gõ được cái vật lấp lánh kia chính là một viên kim cương rất đẹp, khuôn mặt của anh ta cũng đang hiện rõ trong mắt của cô: mái tóc ngắn màu sợi đay được cắt gọn gàng, đôi mắt màu xanh lam. Anh ta đẹp trai đến nỗi một con người chỉ biết đến tiền như cô cũng phải ngơ ngác.
“Triệt! Mau lên!”. Tiếng gọi đó làm cho cô tỉnh giấc. Thì ra chàng trai này tên là Triệt. Rồi anh chàng chạy đi nhưng vẫn không quên liếc xéo cô một cái.
Máu trong đầu cô sôi lên, chỉ đụng trúng có một cái thôi làm gì mà ghê vậy. Cô la lớn: “Tôi đã xin lỗi rồi mà?”
“Tôi nhớ mặt cô rồi đó”- hắn xoay người lại quát to, rồi  quay đi.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi ấm ức tột đỉnh nhưng cô chỉ biết đứng nhìn theo bóng chàng trai xấu xa đó đang đi khuất dần. Bỗng, cô chợt nhớ mình còn việc quan trọng phải làm, cô nghĩ rằng cô nên tạm quên đi cái nỗi ấm ức đang dày vò tâm can cô.
Cô chạy thật nhanh đến phòng hiệu trưởng của học viện Văn Lâm. Con đường dẫn đến phòng hiệu trưởng là một dãy hành lang với những bức tường được chạm khắc rất đẹp nhưng vì chạy quá nhanh nên cô nhìn không rõ những bức tranh điêu khắc đó chỉ biết là nó rất sang trọng. Đến phòng hiệu trưởng, căn phòng còn đẹp hơn những gì mà cô đã trông thấy. Bốn góc phòng đặt những bức tượng thiên sứ bằng thạch cao màu trắng. Màu chủ đạo của căn phòng chính là màu nâu quí phái. Khi bước vào phòng cô tưởng như đang bước vào phòng của một vị bá tước thời xưa. Trong đó có một người đàn bà đang ngồi trên chiếc ghế màu đen và đang xem xấp hồ sơ đang cầm trên tay, hình như bà ấy không để ý mấy đến những gì đang diễn ra xung quanh nên không biết là cô đã vào. Cô lợi dụng vào điều đó mà nhìn thật kĩ con người đang ngồi trước mặt cô. Bà ấy rất đẹp, có dáng người rất chuẩn so với lứa tuổi ngoài 50 của bà ta, ánh mắt sắc lạnh tỏ vẻ uy nghiêm với mái tóc màu hoa răm được búi gọn gàng. Có vẻ con người đó đã biết được ánh mắt của cô nên đã lên tiếng:
“Em là ai? Sao lại vào đây? Có việc gì không?”- giọng nói của cô hiệu trưởng có vẻ hơi nghiêm.
“À”- cô giật mình vì lời nói đó.” Dạ thưa cô, em là Lạc Y Linh, học sinh mới chuyển đến đây nhờ vào phần học bổng mà nhà trường đã ban tặng cho những học sinh hiếu học ở trường Nhật Nguyệt. Em đến đây là để trình diện với Hiệu trưởng và để biết là em sẽ học lớp nào ạ.”
“Thì ra là vậy, chờ cô một chút, cô sẽ gọi điện cho chủ nhiệm mới của em, cô ấy sẽ dẫn em đến lớp học mới của mình và sắp xếp chổ ngồi cho em.”
“Em cảm ơn cô”
“Alô, chủ nhiệm lớp 12A5 đúng không? Phiền cô đến phòng hiệu trưởng để nhận một em học sinh mới.”
Một lát sau cô chủ nhiệm mà hiệu trưởng nói đã đến. Cô ấy khoảng trên 30, dáng người hơi đầy đặn một chút, khuôn mặt rất vui vẻ, trái ngược hẳn với vẻ mặt của cô hiệu trường. Có vẻ cô đây là một giáo viên vui tính.
Cô bước đến gần bàn hiệu trưởng, gật đầu chào rồi quay sang phía Y Linh, nở một nụ cười tươi:
“Chào em, cô tên là Mạc Bích, sẽ là chủ nhiệm của em sau này, cô đảm nhiệm môn Sinh học của lớp, có gì thắc mắc cứ nói với cô.”
“Giới thiệu xong chưa, đến giờ họp Hội Đồng rồi, mời cô và em về lớp”- vẻ mặt cô hiệu trưởng thể hiện sự hằn học.
“Vậy chào cô”- cô Bích lên tiếng.
Ra khỏi phòng cô Bích nói nhỏ:
“Hiệu trưởng rất khó tính, em bỏ qua nhé!”
“Không có gì đâu cô”
“ừm, cảm ơn em. Cô nghe nói cô Hiệu trưởng này có một đứa con trai nhưng không ai biết cậu ấy là ai cả. Người gì đâu mà bí ẩn quá, cô không thể hiểu nổi. Ay chết, đến giờ lên lớp rồi, quên những gì cô vừa nói đi nhé. À, trong lớp có một thành viên hơi bị cá biệt đó, em nên cẩn thận.” – vẻ mặt cô bắt đầu biến sắc.
Nói rồi, cô Bích cùng Y Linh vào lớp. Y Linh rất hồi hộp. Khi bước vào lớp cô Bích liền giới thiệu Y Linh với các bạn, nhìn mặt ai cũng rất thân thiện, có vẻ lớp này có rất nhiều học sinh giỏi. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một bàn trống cuối lớp, cô nghĩ đó chắc là chổ ngồi của mình. Nhưng không phải vì cô Bích đã chỉ vào một chổ trống kế bên một bạn gái dễ thương và nói:
“Đó chính là chổ ngồi của em, đây là chổ ngồi duy nhất còn sót lại giành riêng cho em đó, bạn ngồi kế em tên là Cao Mẫn Dung, mong hai em sẽ giúp đỡ nhau.”
Đợi cô giáo nói xong, Lạc Y Linh đến chổ ngồi của mình và ngồi xuống. Bỗng:
“Chào bạn mình tên là… ý quên hình như là cô giáo giới thiệu rồi phải không, chúng mình sẽ là bạn tốt với nhau nhé.”
“ừm”- cô vui vẻ mĩm cười. Rồi Y Linh bỗng nhớ đến lời của cô giáo, hình như cô giáo nói đây là chổ ngồi cuối cùng giành cho cô. Nhưng còn chiếc bàn trống cuối lớp thì sao, nghĩ xong cô quay đầu xuống nhìn chiếc bàn ấy, nhìn kĩ lại cô mới thấy những vết mực được quậy  khắp bàn, có vẻ như người ngồi chiếc bàn ấy rất chán học nên mới ngồi viết bậy lên bàn. Cô nghĩ vậy. Sau một thoáng suy nghĩ cô quay sang hỏi người bạn mới đang mân mê soi mình trong gương:
“Chiếc bàn cuối lớp có người ngồi không mà mình thấy nó để trống?”
“À, chiếc bàn đó là của một ngươi rất đáng sợ, bạn mới đến không biết là đúng, người đó tên là Phong Giản Triệt, một người rất kỳ bí, hay cúp học, đã chuyển trường rất nhiều lần vì bị đuổi, nghe nói là do đánh nhau, đây là lần chuyển trường lần thứ 11 của hắn ta.Hắn có hai người bạn: một người là con trai duy nhất của gia tộc họ Lục có thế lực lớn nhất trong giới chính trị tên là Lục Dĩnh Phong; cón một người là Đông Hạo Nam – con trai út của tập đoàn Đông Thị, lớn nhất trong giới thương nghiệp. Hihi, có phải là bạn rất ngạc nhiên vì sao mình biết rõ như vậy phải không. Nói cho bạn biết mình là “thợ săn tin” của học viện này đấy, với lại tên đó cũng rất đẹp trai rất xứng đáng để cho mình điều tra chỉ có tội là hơi kì quái thôi.”- Mẫn Dung nói huyên thuyên.
Thì ra là vậy – cô nghĩ. Khoan đã cái tên Phong Giản Triệt này sao nghe quen quá. Đúng rồi chính là cái tên mà cô đã đụng trúng vào sáng nay. Thôi mặc kệ, cô không thèm quan tâm, Tiểu Bối là trên hết. Nghĩ xong cô chăm chú nhìn lên bục giảng nơi mà cô giáo Bich đang đứng. Bỗng cô gọi:” Lạc Y Linh”. Y Linh ngạc nhiên đứng lên để chờ nghe cô nói.
“Em là học sinh mới đến nên nhà trường sẽ sắp xếp thời gian để cho em làm một bài test kiểm tra trình độ, bài test không giới hạn môn nào, em nên chuẩn bị đi, có thể là thứ name tuần sau đấy. A còn nữa em sẽ được nhà trường sắp xếp cho ở kí túc xá nữ của trường - nơi giành cho các học sinh xa nha, em lo chuẩn bị đồ đạc để ngày mai bắt đầu thay đổi môi trường sống đi”.
“Em biết rồi,thưa cô, em sẽ cố gắng”
“ừm, thôi chúng ta học tiếp”- cô giáo Bích nói, rồi tiếp tục quay lại giảng bài.
Y Y chăm chú nghe giảng để cố gắng bắt kịp bài giảng ở học viện nổi tiếng này. Cô chăm chú đến mức quên cả thời gian, hết tiết này qua tiết kia, cho đến khi…
“rengggggggg……renggggg……”- chuông trường reo lên báo hiệu đã đến giờ tan học, tiếng chuông này khác nhiều so với trường cũ của cô nên phải mất vài giây cô mới nắm bắt được thông tin. Các bạn trong lớp xếp tập vở vào cặp sau hiệu lệnh ra về của thầy toán.
“Mình về trước nhé”- Mẫn Dung vỗ vai cô và nói.
“ừm chào bạn”- nói xong cô bước nhanh ra khỏi lớp đến nơi mà em cô đang chữa trị căn bệnh tim quái ác. Đứng trước phòng bệnh tổng hợp 13A – khoa tim mạch, cô chần chứ lắm mới dám quyết định bước vào căn phòng này, vừa mở cửa vào cô đã thấy Tiểu Bối đang chơi đùa cùng các bạn, cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn cứ sợ rằng Tiểu Bối sẽ khóc nhiều khi không thấy cô nhưng không ngờ Tiểu Bối lại dễ hòa nhập như thế. Hình như Tiểu Bối nhận biết được sự hiện diện của cô nên đã chạy đến ôm chân cô mà khóc, vẻ mặt của nó đã thay đổi.
“Tiểu Linh ác lắm, chị bỏ Tiểu Bối ở đây, Tiểu Bối rất nhớ chị Tiểu Linh,huhu…”- cậu bé mếu máo.
“chị xin lỗi Tiểu Bối, xin lỗi.”- cô ôm chầm lấy thâm hình bé nhỏ của đứa trẻ mà khóc.
“Tiểu Bối sẽ tha lỗi cho chị Tiểu Linh nếu như Tiểu Linh cho Tiểu Bối về nhà.”- cậu bé ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn cô.
“Không được đâu, Tiểu Bối của chị, em phải ở đây, không phải em đã rất vui vẻ sao, Tiểu Bối có thể giỡn với bạn bè ở đây mà, với lại chị đang cố gắng học tập tốt, nếu như có Tiểu Bối ở nhà chị sẽ không thể tập trung được, không lẽ em muốn chị Tiểu Linh phải học dốt sao?”- cô lau đi những giọt lệ còn vương trên mi mắt.
“em biết rồi, em nghe lời, em không muốn chị Tiểu Linh học dốt đâu, như vậy thì cha mẹ sẽ rất buồn, em sẽ ở đây.”- cậu bé có vẻ không vui.
“Tiểu Bối ngoan lắm, Tiểu Bối có đói không? Để chị Tiểu Linh mua chút gì cho Tiểu Bối ăn nha”.- cô cố gắng nở nụ cười tươi.
“Tiểu Bối muốn ăn gà rán”.- cậu bé đã vui vẻ trở lại và nhõng nhẽo với cô.
“chị biết rồi, chờ chị nha”- nói rồi cô chạy đi mua gà rán ở một tiệm đối diện với bệnh viện.
10 phút sau
“chị về rồi đây”- cô mở cửa bước vào phòng.
“A, chị Tiểu Linh”- cậ bé vui vẻ chạy ra sau khi chơi đùa cùng các bạn.
“Đây nè Tiểu Bối, em ăn đi”- cô đưa phần gà rán cho Tiểu Bối.
“ngon quá”- nhìn vào phần gà rán cậu bé hớn hở nói.
Nhìn em mình như vậy cô rất đau lòng, chờ Tiểu Bối đang ăn say sưa, cô lẻn ra về, cô sợ cậu bé sẽ khóc khi cô đòi về và cô cũng sợ nhìn thấy cảnh cậu bé khóc, cô chạy thật nhanh về nhà trọ.
Đến nhà cô bắt đầu thu dọn đồ đạc để ngày mai có thể dọn đến kí túc xá của trường, cô bắt đầu suy nghĩ về việc kiểm tra của mình, cô lo lắng, cô sợ không đủ điểm sẽ bị đuổi học như vậy sẽ không thể cứu được em của cô. Cô không muốn nhìn nó đau khổ. Rồi cô thiếp đi…
( to be continued...)
 
 
 
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9