Âm mưu và tình yêu - chương 1
nguyetnguyet 04.08.2010 15:48:41 (permalink)
Cái nắng oi ả, gay gắt của mùa hè vào quãng giữa trưa đang bao trùm lên khắp cảnh vật đường phố và những con người đang hối hả nhịp bước của cuộc sống, khiến ai ai cũng cảm thấy nóng bức và ngột ngạt chỉ muốn nhanh chóng được trở về mái nhà của mình.

Mai đang cất những guồng chân nặng nhọc đạp đều đều trên chiếc xe đạp mini nhỏ. Ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng có phần khắc khổ của cô, khẽ lấy tay quệt nhẹ giọt mồ hôi đang chảy trên trán, Mai muốn về đến nhà thật nhanh vì cô đã muộn mất hơn 1 tiếng đúng giờ cho phép có mặt ở nhà, mặc dù đôi chân đã mỏi giã rời vì phải chạy đi chạy lại khá nhiều, mắt như hoa lên vì nắng cộng đói. Hôm nay ở cửa hàng rất đông khách nên phải ở lại làm thêm giờ, cô sợ sẽ bị mợ trách mắng và phạt nhưng điều cô sợ và lo lắng hơn cả là mợ sẽ tức giận mà không cho cô đi làm nữa, để được đi làm cô đã phải khó khăn vất vả, tốn không ít nước mắt và sự cầu khẩn lòng “bao dung” của mợ. Công việc tuy vất vả lương lại thấp, hơn nữa chỉ được giữ số lẻ còn đâu sẽ do mợ quản hết nhưng cô vẫn rất vui vì có thể bỏ sức lao động của mình ra để kiếm được đồng tiền chính đáng, quan trọng nhất là cô được bước chân ra xã hội, được quen biết nhiều người hơn và biết nhiều điều hơn. Thực sự cô rất sợ bị giam cầm trong gia đình mình đã lớn lên từ bé suốt đời, suốt ngày từ sáng đến đêm làm việc nhà cật lực, cô thực sự không muốn!

Từ xa ngôi biệt thự nhỏ bé sơn trắng với hàng cây xanh um tùm bao quanh đã hiện lên trước mắt. Gia đình cô đã chuyển đến sống ở đây được hơn nửa năm – đúng, cậu mợ và em họ chính là gia đình, là những người thân duy nhất của Mai. Cậu mợ là cha mẹ vì ngay từ khi mới lọt lòng chưa lâu cô đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, cô không biết mặt họ vì ngay cả một tấm ảnh của họ cô cũng không có. Cô luôn muốn hỏi cậu về cha mẹ của mình nhưng cậu không khi nào muốn nói rõ về chuyện đó nên luôn lảng tránh câu hỏi của cháu, vì thế cô chỉ biết được rằng mẹ cô sau khi sinh cô chưa được một tháng thì ốm và qua đời để lại đứa con cho cậu mợ nuôi còn cha cô thì họ cũng chẳng biết là ai, ở đâu. Vậy nên cô chính là đứa con hoang không được đón nhận, luôn nhận từ họ - những người bà con gần nhất - những cái nhìn khó chịu và khinh bỉ như cái gai trong mắt và đã trở thành gánh nặng suốt đời của gia đình họ theo như họ nghĩ

Nhẹ nhàng đẩy chiếc cổng gỗ sơn trắng, Mai dắt xe bước vội trên con đường nhỏ trải sỏi lát đá ngoằn ngoèo dẫn vào nhà, hàng cây địa bách và hoa tường vi hai bên rìa do tự tay mình chăm sóc, rậm rạp che khuất tầm nhìn phía xa, mùi hương thơm ngát dịu nhẹ toả khắp khu vườn. Cô chỉ mong mình được ngủ một giấc dưới một lùm cây cho qua cơn mệt mỏi, nặng nề, được tận hưởng hương vị ngọt ngào của thiên nhiên và làn gió mát thỉnh thoảng ở đâu bay đến.

Đang suy nghĩ mông lung bỗng có tiếng nói “Ê!”. Ngước mắt nhìn lên, cô em họ Thuỷ Tiên đang đứng trên bậc thềm khoanh tay dựa vào cánh cửa nhìn cô với vẻ khinh khỉnh, chán ghét. Nói to giọng chua loét đanh đá “Hay thật đấy, mày bây giờ cảm thấy mình giỏi lắm đấy nhỉ, thật không coi ai ra gì!” đôi môi đỏ au căng mọng khẽ nhếch lên trên khuôn mặt trát dầy phấn son, nổi rõ từng đường nét “Để xem mẹ xử lý mày thế nào, tao tin mày sẽ chẳng thể tiếp tục cái trò nhố nhăng, động cỡn của mày được lâu nữa đâu”. Nói rồi quay ngoắt người bước vào trong, ưỡn ẹo trong bộ váy đen bóng không dây ngắn cũn cỡn.

Mỏi mệt, bồn chồn Mai chả muốn đôi co với cô ta làm gì, dù sao bao nhiêu năm nay nghe những lời như vậy cô cũng cảm thấy quá quen và thật bình thường nếu Thuỷ Tiên nói với mình những lời như vậy. Đặt chiếc xe đạp dựa vào một thân cây rồi từ từ chậm rãi tiến vào nhà, lúc này đây cô lại mong mình bước mãi không tới, sợ phải đối mặt với những điều sắp xảy ra, phải nghe cơn thịnh nộ của mợ, những cái lắc đầu chán chường của cậu và những lời móc mỉa của em họ. Nhưng đúng là cô đã quá quen với mọi sự việc trong bao năm qua rồi đâu có gì phải sợ, nhưng chỉ sợ nhất là để tuột mất cơ hội được vươn lên lần đầu tiên có sau 20 năm sống trên cõi đời này.

Phòng khách nằm ngay chính giữa nhà tầng một, ngay khi bước qua cửa lớn, bộ ghế sopha trắng choán hết hơn 1nửa căn phòng rộng nằm mé bên phải cộng với chiếc tv 50inch tạo cho phòng khách một vẻ sang trọng nhưng có vẻ hơi loè loẹt bởi những chiếc rèm nhiều màu quá phô trương cộng thêm chiếc trần làm bằng đá thạch trắng điểm viền trang trí ngoằn ngoèo màu vàng và nền nhà bằng đá hoa cương chói loá nhiều màu sắc làm căn phòng từ vẻ lịch lãm trở thành đồng bóng pha chút hài hước. Phía bên kia là bếp và phòng ăn được ngăn với phòng khách bằng 1 giá gỗ có vòm cửa màu hổ phách trên có bày những thứ mà Mai yêu thích như bình thuỷ tinh trang trí và vài lọ hoa cắm hoa thiên thảo và cẩm tú quỳnh…Nhìn vào căn bếp sạch sẽ, gọn gàng toát lên vẻ thanh nhã mát mẻ mới cảm thấy chủ nhân của của nơi này dường như là người chu toàn, cẩn thận và vô cùng khéo léo còn hơi mang chút lãng mạn, đối lập hoàn toàn với căn phòng bên.

Khẽ liếc nhìn người phụ nữ to béo, hơi thấp và ăn mặc có phần diêm dúa kia đang đường bệ ngồi trên một chiếc ghế bành cũng khá to nằm ở phía trong cùng sát tường bao quát toàn bộ phòng khách khiến bà hơi trông có vẻ như một bà hoàng đang chờ phán xét một kẻ tội đồ dám ngang nhiên chống đối lại bà, Mai nhẹ chào: “Cậu mợ cháu đã về, cháu xin lỗi đã…”

Chưa nói hết câu bà mợ đã cắt ngang “Im! Mày còn vác mặt về đây hả? Sao không đi luôn cho khuất mắt còn về đây làm gì?” giọng bà the thé kêu oai oái giống một con cóc đang bị giẫm “Thật là trời ạ sao số tôi nó khổ thế chứ đúng là nuôi ong tay áo, ôi sao tôi lại nghe lời mật ngọt của nó làm gì để nó được sung sướng toại nguyện giờ lại muốn phản lại người có công nuôi dạy nó đây, thế nào hả lúc trước mày nói sẽ vẫn như trước đây làm đầy đủ và tốt công việc nhà, nhất định sẽ không chểnh mảng, giờ thì sao nào mày tính định cho cả nhà tao nhịn đói mà chết đấy chắc! Hay đúng là mày muốn chúng tao chết thật để độc chiếm luôn nhà cửa và của cải của chúng tao đấy hử. Ôi sao tôi lại nhân hậu tốt bụng mà dung chứa cái thứ trời đánh...” cứ thế bà liên miên bài ca bất tận quen thuộc khiến chẳng ai có thể xen vào.

“Thôi thôi đủ rồi mẹ hãy nói với nó là từ mai nó sẽ không được đi làm nữa đi” cô con gái yêu thấy sốt ruột vì bà vẫn chưa nói vào trọng tâm chính liền ngắt lời bà “Giời ạ mấy bộ quần áo hàng hiệu của con mới mua mà nó chả chịu giặt cho đàng hoàng, sạch sẽ gì cả. Rồi còn bàn trang điểm nữa chứ, bụi bám đầy lên đấy, khiếp ai mà chịu được, chăn màn ga gối thì không thể nói kiểu gì nữa” cô phụng phịu dẩu môi hờn trách sau đó liếc sang Mai một cái nhìn đắc thắng.

Mai vội hốt hoảng kêu lên “Đừng đừng mợ ơi đừng bắt cháu nghỉ làm, cháu xin mợ! Cháu vẫn cố làm tốt công việc mà, nếu cháu sai cháu xin sửa. Mợ để cháu đi làm còn kiếm thêm được vài đồng đỡ mợ”

Khuôn mặt bà mợ tên Liên bỗng trở nên bối rối , khó xử. Bà đang cân nhắc xem không biết nên thế nào, một mặt vẫn cho Mai đi làm thì thật sướng cho nó quá, trong khi con gái diệu của bà lại phải ấm ức chịu thiệt thòi, khi trước nó đã phải khóc mấy ngày liền vì bà đã để cho cái con bé đáng ghét kia được thoả lòng mong ước đi đú đởn đâu đâu, lại còn được đi làm cái nó thích là làm bánh làm biếc gì đó, thật cô không nuốt trôi cục tức, giờ có cơ hội để trả đũa con nhỏ bà lại làm nó đau lần nữa thì làm sao nỡ. Nhưng mặt khác nếu không cho nó đi làm nữa thì bà lại mất đi một thu nhập hàng tháng, bà vốn là người yêu tiền hơn yêu bản thân nên vài đồng còn làm bà ngất ngây, vả lại được thêm tiền mà còn chẳng mất cái gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến nhà cửa con cái, gia đình của bà, thử hỏi ai còn không muốn.

Thấy mợ có vẻ đang phân vân Mai chớp luôn thời cơ “Mợ ơi hiện nay cửa hàng đang rất đông khách, vì chất lượng đang lên nên chắc chắn khách sẽ còn đông nữa, ông bà chủ còn tính mở thêm địa điểm kinh doanh. Hôm nay họ còn nói chẳng sớm thì muộn sẽ được tăng lương vì doanh thu rất khá” giọng cô nghe rất thật chắc không ai biết là cô nói dối, ông bà chủ là những người khá keo kiệt và khắt khe nên họ khó có thể tăng lương so với hiện giờ dù người đó có làm tốt hay không, doanh thu có tăng hay không. Từ nhỏ Mai đã là một cô bé rất thông minh, ham học luôn muốn tìm tòi khám phá cho nên cô luôn tìm được cách ứng xử nhanh nhạy. Trước đây cô đã suýt nữa thì không được đi học vì bà Liên sợ tốn thêm tiền, may là cô đã thuyết phục được mợ với lý do rằng nếu đi học sẽ giúp được cả bài vở của Thuỷ Tiên nữa, biết con gái mình không thích học, chỉ thích chơi và ăn diện, lỡ như ở trường bị thầy cô giáo trách phạt hay bạn bè chê cười thì sẽ khổ thân cho con bé, nếu như có con ranh kia ở bên cạnh làm thay hết hộ con mình thì chẳng phải là nó sẽ được an nhàn không lo nghĩ hay sao? Vậy nên bà đồng ý kèm theo một số điều kiện, bà đâu có biết rằng tự mình đã biến con mình trở thành kẻ chây lười, ngu dốt không có giáo dục.

Đúng là bà mợ đã bị đánh trúng tâm lý, nheo nheo đôi mắt heo ti hí vốn đã bé trông càng bé hơn nhìn Mai dò xét, lẩm bẩm câu gì không nghe rõ, rồi như đã quyết định bà quay sang con gái mắt đang long lên sòng sọc vì tức tối, dỗ ngon dỗ ngọt là hãy để cho nó kiếm tiền về cho mẹ con ta được tiêu xài xả láng.

Thuỷ Tiên lườm mẹ hằn học, kêu lên “Vài đồng bạc cỏn con thối của nó thì làm được quái gì, con không thèm”

“Ô kìa, con yêu!” bà mẹ thấy con tức giận vội đứng lên bước đến vỗ về “Ngoan nghe mẹ, chẳng phải con vẫn đang đòi được có xe hơi riêng đó sao? Rồi sẽ có, mẹ hứa đấy”

Nghe đến đấy cô con gái yêu liền im bặt không nói gì nhưng trong mắt khẽ ánh lên vui sướng và bờ môi khẽ mím lại kiêu kỳ.

Thấy mọi sự có vẻ đã xong Mai thở phào trong lòng. Lúc này ông cậu gầy nhom suốt từ nãy vẫn im lặng giờ mới cất tiếng khò khè “Thế nào xong rồi chứ hả? Để cho nó đi làm thứ gì ăn nhanh lên tôi đói rồi, đói rồi”

Mai liền nhanh nhảu “Dạ cháu đi làm ngay!” nói rồi chạy liền vào bếp chuẩn bị đồ ăn nhanh nhất có thể. Gia đình ông cậu luôn muốn học đòi sang trọng nên ăn uống luôn phải là đồ tây, chê những đồ ăn thuần Việt Nam là quê mùa, cũng may Mai nấu ăn rất khá nên cô có thể chiều tất cả.

Ở ngoài phòng khách Thuỷ Tiên nũng nịu đòi đi ăn hàng ngay để mặc Mai ở đó, ông bà chiều con mà nghe nó nói quả trí lý nên yên lặng đi ngay không cần thông báo. Và thế khi Mai bước ra phòng khách “Cháu mời…” thì chẳng còn ai ở đó, không gian yên tĩnh như vừa chẳng có những con người vừa trách tội cô ở đó. Tần ngần hồi lâu, Mai mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà, tại sao lại thế chứ, sao họ đã muốn đi ra ngoài ăn ngay mà lại còn bắt cô đã rất mỏi mệt phải cuống cuồng để làm cho họ được vui miệng, thoải mái thì họ lại bỏ đi không thèm nói, bỏ lại cô với một đống những sơn hào hải vị, sao không nói ngay để cô đỡ vất vả thế. Nước mắt lưng tròng, chỉ muốn khóc thật to nhưng cô cố gắng kìm nén những buồn tủi, uất hờn. Con mèo tam thể Mimi của gia đình nuôi ở đâu chạy đến bước lên đùi cô nằm cuộn tròn. Khẽ mỉm cười vuốt ve con mèo, đúng rồi mình không cô đơn mình còn có Mimi, cô nói với con mèo giọng âu yếm “Em xinh đẹp của chị đã ăn gì chưa? Chắc là chưa đâu hả, chị em mình bây giờ cùng vui vẻ nhé? Nào để chị hát cho em nghe nhé” cô đứng dậy, ôm em mèo trong tay rồi vừa đi vừa xoay vòng hát một bài vui vẻ:

“Meo meo meo rửa mặt như mèo
Xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu
Khăn mặt đâu mà ngồi liếm mép
Đau mắt rồi lại khóc meo meo”

***

Nước bể bơi xanh mát một màu trong veo, chàng trai có thân hình cao to vạm vỡ đang sải những cánh tay dài, đập mạnh xuống làn nước mát lạnh, được thả sức ngâm mình dưới nước trong thời tiết oi bức mùa này quả là dễ chịu. Bơi được cũng khá lâu chàng liền bám vào tay chống bậc đá bước lên bờ, vuốt mặt tháo kính bơi ra mới biết dưới cặp kính bơi là đôi mắt sáng rực lửa cực kỳ quyến rũ, đậu bên dưới đôi lông mày rậm và cong, sống mũi thẳng tắp và làn môi không mỏng không dày gợi cảm, kiêu kỳ tạo cho chàng một vẻ đẹp hoàn hảo hiếm có và nét quý tộc sang trọng. Dáng vẻ bình tĩnh tự tin luôn thẳng lưng, ngẩng cao đầu khiến người ta có thể hình dung là một người khá thành đạt nhưng điều đó còn nghi ngờ vì chàng trông khá trẻ.

Anh bạn đang nằm duỗi người trên ghế từ nãy liền nhổm dậy với tay lấy chai nước vứt cho chàng và nói “Này tớ lại vừa nằm mơ đấy, mơ thấy mình lạc vào một bầy tiên nữ. Ha ha!” vẻ mặt to lớn đàn ông tỏ ra vui thích, đôi mắt vui vẻ hài hước liếc bạn “Sao? Không tin hả?”

“Tại sao lúc nào cũng toàn mơ thấy đàn bà con gái vậy” chàng nói với vẻ nín cưới “Chả thấy mới mẻ gì cả chán òm”

“Vì sao ấy à nếu tớ là cậu Anh Huy đẹp trai, giỏi giang đại đại giàu có thì chả bao giờ thèm mơ với chả ước đâu. Haizzz” anh chàng giả vờ tủi phận

Chàng trai tên Huy vắt tay sau gáy nằm dựa nhìn trời thở dài với vẻ ngao ngán.

Bình nhìn bạn thông cảm, chơi với nhau từ bé anh hiểu bạn mình hơn ai hết, thật chả sung sướng gì khi phải gánh vác trách nhiệm quá nặng nề trên vai, nhất là từ sau khi cha chết cách đây 2 năm Huy phải thay cha điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh bậc nhất ở Việt Nam lúc bấy giờ. Không phụ lòng mong mỏi của gia đình và người cha dưới suối vàng cậu con trai 23 tuổi đã dần từng bước không những phát triển được cơ ngơi của gia đình như trước còn làm tốt hơn cha ông khi đến giờ tập đoàn Đại Phát đã là một trong số ít tập đoàn ở Việt Nam khá nổi tiếng trên thế giới. Nhiều lúc thấy bạn đăm chiêu suy nghĩ nhiều về chuyện công ty rồi gia tộc anh lại thấy mình thật hạnh phúc, được tự do vui chơi tận hưởng tuổi trẻ không phải lo nghĩ gì, lúc ấy lại thấy thương bạn, nhưng mà nghĩ lại tại sao phải thương nó nhỉ, nó hoàn hảo quá mức có thiếu cái gì đâu sao mình phải nghĩ cho nó khi mà các cô gái xinh đẹp theo sát nó suốt ngày đêm, còn mình thì sao, mình phải thương mình đây này…

“Này! Làm cái gì mà cứ như thằng đần thế, làm tí bóng rổ không mày?” Anh Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn.

“Vừa tắm xong lại thích toát mồ hôi à?”

“Thì tắm tiếp trời nóng thế này tắm càng nhiều càng thích chứ sao? Ê tối xuống cái vũ trường mới mở xem thế nào đi. Tớ giới thiệu cho cậu mấy em người mẫu xinh tươi lắm.”

Nghe đến đấy mắt Bình vụt trở nên thích thú “Thật nhé! Nhưng mà tớ không thèm dùng đồ thừa của cậu đâu đấy”

“Được rồi, mặc quần áo vào rồi đi thôi!”

Khoảng hơn một giờ sau hai chàng trai khoác vai nhau đi ra khỏi khu liên hiệp thể thao dành cho giới thượng lưu cũng chính là của gia đình nhà Trần Anh Huy, gần đến chiếc xe đua thể thao sang trọng màu xanh hiệu Ascari A10 bất chợt nghe thấy tiếng kêu thánh thót, cao ngạo từ đằng xa kêu tên anh Huy anh Huy ơi!

Bình nháy mắt cười cười “Kìa! Người đẹp đến tìm kìa”

“Ôi oan gia bao giờ mới dứt” Huy chán nản than trời. Sao cô nàng Minh Anh này không để mình yên chứ, anh biết cô ấy rất thật lòng với mình, gia đình hai bên từ lâu đã luôn mặc nhận hai người là một cặp, anh chẳng thế giải thích mãi là hai người không có gì nên đành mặc kệ thế nào cũng được quan trọng là mình. Tuy Minh Anh vô cùng xinh đẹp, cao ráo lại thông minh sắc xảo, tương lai sẽ là một siêu người mẫu, gia đình lại môn đăng hộ đối với nhà anh nhưng từ nhỏ đến lớn anh luôn chỉ coi cô là em gái mà thôi.

“Sao thế gặp em mà cứ như ăn phải ớt không bằng!” Minh Anh tỏ ra hờn trách nhìn anh bằng cặp mắt nồng nàn, không ngần ngại bước sát đến khoác vai người cô yêu thương, thần tượng. Hôm nay cô mặc chiếc váy đỏ mỏng manh đắt tiền, hở tréo một phần lưng và bó sát phần trên ở dưới lại hơi xoè xếp nếp tạo cho cô thêm phần quyến rũ và gợi cảm. Ghé sát cặp môi hồng cong cong dễ thương vào tai anh thầm thì “Đi với em đến chỗ này đi, có nhiều thứ hay cho anh xem lắm, đi nhé anh? Chiều em một chút thôi nào. Nhé anh!”

Anh chàng vội lắc đầu nói nhanh và đưa mắt sang nhìn thằng bạn “Không được, anh phải đi với Bình có chút việc. Để khi khác đi”

Minh Anh quay ngoắt sang Bình ra chiều: nào anh bây giờ có biết ý không đấy?

Nhìn thấy ánh mắt của mỹ nhân tỏ ý sốt ruột, “kẻ thứ 3” thấy chột dạ liền nói luôn “Không sao có gì quan trọng đâu, tớ với cậu lúc khác đi. Minh Anh đã muốn cậu đi cùng cô ấy thì cậu đi đi chứ, hai người cứ… Nè nhìn gì tớ ghê thế, tớ nói đúng mà, để tớ đi ô tô cậu, cậu đi xe Minh Anh đi”

Cô nàng không chần chừ kéo ngay tay Huy đi đến ô tô của mình không để cho anh có cơ hội phản kháng.

Bình nhìn theo bóng hai người cùng chiếc ô tô đi khuất khẽ chẹp miệng khi nghĩ đến ánh mắt như muốn nói: đồ phản bạn hãy đợi đấy, của thằng bạn. Nhưng biết sao được anh hơi ớn cô nàng kiêu sa này vả lại dù sao cô nàng là một bạn gái quá tuyệt, anh tạo cơ hội cho bạn được ở bên nàng như vậy cũng đáng mà. Bất chợt có bàn tay nhẹ vỗ vai anh, chào: “Chưa về hả?”. Quay đầu lại hoá ra là chàng công tử đẹp trai hào hoa nổi tiếng tài giỏi Vũ Thanh Minh, con trai bà chủ tịch tập đoàn Hương Thịnh không thua kém tập đoàn của Anh Huy, hai gia đình lại cũng rất thân nhau nhưng hai chàng trai lại có vẻ ganh đua, đối lập nhau và cả hai vì thế cũng chẳng thể làm bạn. Bình đáp lễ “Xin chào, đi có một mình thôi hả? Tôi cũng chuẩn bị đi đây.”

“Ừm! Sao không thấy bạn cậu đâu? Cậu cũng một mình à?” giọng nói thanh thoát lịch sự khiến anh luôn tạo ra vẻ cao sang với người đối mặt.

“Không, hi hi bị cô nàng kia lôi đi rồi” chỉ cần nói cô nàng kia là đủ hiểu, ai trong giới kinh doanh lại không biết vị hôn phu tương lai sáng giá nhất của chủ tịch tập đoàn Đại Phát là tiểu thư Minh Anh con gái giám đốc ngân hàng thành phố

Thanh Minh mỉm cười lịch sự, hàng răng đều tắp trắng bóng cũng khiến người ta chói mắt “Vậy à? Thôi tôi đi nhé. Tạm biệt” khẽ gật đầu chào nhẹ, sau đó quay người bước đến chiếc ô tô thanh lịch chẳng kém. Dáng người cũng thanh thoát khéo léo như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích.

Hừm, Bình thầm nghĩ hắn trông như hoàng tử thế kia, nho nhã lịch sự thảo nào mà thằng Huy lại ghét hắn, bạn mình thì kiêu ngạo, tự phụ luôn coi mình là giỏi đâu bằng một nửa hắn lúc nào cũng điềm tĩnh, khiêm tốn. hix đến mình gặp hắn còn thấy nhỏ nhoi nữa là. chẹp nhưng mà dù sao hoàng tử vẫn cứ là hoàng tử làm sao bằng vua được, hô hô bạn mình là vua cơ. Vừa vui vẻ huýt sáo nghĩ vẩn vơ Bình vừa bước đi đá bên này quẹo bên kia.

Ngồi trong xe ô tô liếc nhìn gương chiếu hậu, Minh khẽ cười nghĩ, hay thật, quen nhau cũng gọi là xơ xơ, không hợp tính nên có vẻ không ưa nhau, ngay cả khi học đại học cùng lớp cũng ít muốn tiếp xúc nhưng sao mình luôn thấy hứng thú với hai chàng trai này, có thể là một người là con trai của gia đình khá thân với gia đình mình còn người kia là bạn rất thân của người này chăng? Cũng chẳng biết nữa. Anh chuyển sự chú ý của mình ra ngoài hai bên vệ đường, mùa này những chiếc lá vẫn đang độ xanh ngắt, ánh nắng toả xuống lung linh nhảy múa trên những trồi non. Đi qua một hàng rào bao bọc xung quanh một khoảng đất rộng toàn cỏ, ở đó cây cối um tùm che khuất nắng mặt trời tạo thành bóng râm rộng lớn có loang lổ những vệt nắng chiếu xuyên kẽ lá, anh bỗng muốn mình được đi dạo một chút qua vạt rừng nhỏ giữa thành phố kia để nhắm mắt hít thở không khí trong lành, và suy nghĩ thấu đáo hơn về nhân tình thế thái cùng cuộc đời nhiều trải nghiệm tâm hồn của mình.

Anh đỗ xe sát lề đường, khu đường cao cấp chuyên dành cho ô tô con nên cũng không cấm đỗ xe dọc đường. Sải những bước chân dài Thanh Minh tiến đến ngồi xuống một vạt cỏ dầy rậm tựa lưng vào một thân cây già cỗi sần sùi. Ngồi ở đây có thể nhìn rõ từng cọng cỏ, chiếc lá đua nhau mọc tua tủa như sắp hình thành một rừng hoang nhỏ, ánh nắng chiếu xuống nơi đây lại trở nên hơi ấm và dễ chịu, nhìn ra phía xa tay trái là con đường anh vừa đi nơi đỗ chiếc ô tô, tấp nập xe cỗ qua lại, dòng người cứ mải miết với cuộc đời, với số phận giống như một dòng sông cứ trôi mãi đến khi hoà vào biển cả mới kết thúc một dòng chảy đầy những biến cố và tạp niệm, xa hơn nữa là những mái nhà cao thấp nhô lên nhô xuống nhiều màu trông rất thích mắt, qua một dãy nhà nữa có thể nhìn thấy cảng biển đông đúc ồn ào, tàu ra tàu vào.

Minh nghĩ có lẽ khi mình về sẽ đưa mẹ đến đây, chỗ này ngắm cảnh hoàng hôn rất đẹp, anh muốn cố gắng để mẹ được vui nhất là trong ngày hôm nay, ngày mà đã 20 năm rồi trái tim mẹ luôn nhói đau, xót xa, nhìn ánh mắt mẹ chứa chất bao nỗi buồn anh cũng cảm thấy chua xót trong lòng. Hôm nay là ngày sinh nhật cô em gái đã chết khi mới ra đời chưa lâu của anh, nỗi đau đớn này quá lớn đối với một người mẹ, hơn nữa em lại chết quá thảm khiến mẹ bị vò xé tâm can bao năm không nguôi, 10 năm sau những ngày kinh hoàng đó cha lại ốm đột ngột rồi qua đời, mẹ anh thực sự suy sụp, chỉ còn lại anh là người thân, chỗ dựa tinh thần duy nhất. Từ đó Minh luôn tự nhủ với mình rằng giờ mình là người quan trọng nhất còn lại của mẹ, không được để mẹ thất vọng phải luôn cố gắng yêu thương chăm sóc mẹ, phải để mẹ được an ủi phần mình, phải quán suyến chăm lo việc trong nhà và sự nghiệp của cha dưới sự dạy bảo thân tình của mẹ vì thế anh luôn đứng đầu lớp, học giỏi và đều mọi môn, có thành tích xuất sắc nhất trong các kỳ thi. Sau đó trở thành nhà quản lý tài ba, được mọi người yêu mến từ cử chỉ đến hành động lịch thiệp, nhân hậu và quan trọng nhất là người con hiếu thuận với mẹ. Mẹ anh cũng dần hồi phục, tự hào vì con trai tài giỏi bà cũng được an ủi phần nào, cùng với con bà cố gắng giữ gìn và phát triển sự nghiệp của chồng để lại.

Mẹ anh đang ngồi trên một chiếc ghế đan bằng nhựa dẻo cao cấp trên bãi cỏ rộng trong khuôn viên biệt thự gia đình, trên tay đang cầm một quyển sách bìa da khá dày, bà đang dõi đôi mắt đẹp long lanh như hai vì sao sáng về phía xa xăm vô hình nào đó, khuôn mặt phúc hậu thanh tú, làn da sáng tươi trẻ hồng hào và làn tóc xoã quăn bồng bềnh kẹp gọn gàng tạo cho bà dáng vẻ thanh cao quý phái nhưng lại man mác buồn, có phần khá giống con trai. Bà khẽ thở dài rồi cúi xuống chăm chú vào quyển sách.

Có một cô bé giúp việc chạy lại nói: “Thưa bà! Có bà Bích Việt đến ạ”

“Vậy ư? Con bảo bà lại chỗ ta đi” giọng bà nhẹ nhàng, trìu mến

Mẹ Anh Huy chậm rãi bước lại phía người bạn, bà Mai vội đứng lên, niềm nở “Sao chị đến chả bảo trước, nào ngồi xuống đây đi”

“Chúng ta có gì phải khách sáo, đâu cần câu nệ” bà bạn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mái tóc búi cao lộ ra phần cổ cao và trắng được che lỏng phần dưới bằng chiếc đăng ten đen phù hợp với bộ váy kiêu sa ôm chọn người cùng chất liệu, khiến dáng bà toát lên vẻ quá cao sang, ánh mắt sắc xảo nghiêm nghị nên trông bà kiêu hãnh quý tộc nhưng có phần khá lạnh lùng. Do hoàn cảnh hai gia đình khá giống nhau nên hai người càng gần gũi hơn, ngay khi còn trẻ hai người vợ và hai người chồng đã là những người bạn khá thân. “Tôi biết hôm nay là ngày gì, cô đừng nên buồn quá, chúng ta đi đâu cho vui nhé” giọng nói của bà cũng có phần cao ngạo khó gần nhưng với người bạn thân thì bà là một phụ nữ đáng khâm phục, giỏi giang và dù tính cách họ có khác nhau thế nào thì vẫn luôn yêu quý nhau.

“Thôi không cần đâu, chị đến với em trong lúc này em cảm thấy rất cảm động. Thế mọi người dạo này thế nào, đợt này công ty bận mở thêm một số cửa hàng ăn nhanh lên em bận chưa sang bên đó được” bà cầm bình trà pha lê rót ra thứ trà đỏ tía có hương thơm ngào ngạt như hoa thạch thảo, nâng chén mời người đối diện.

Bà đại phu nhân cầm tách trà thổi nhẹ, rồi hớp một ngụm nhỏ nhẹ tỏ ra khoan khoái “Thế này đi, tuần tới tôi định tổ chức một bữa tiệc, cũng lâu rồi giới thượng lưu chúng ta chưa có dịp gặp nhau trao đổi qua lại, với lại để cho hai người con trai chúng ta năng gặp nhau chứ, thật tiếc hai thằng lại quá ganh nhau không thể thân thiện hơn.”

Bà Mai cười dịu hiền “Ừm, thật tiếc nhưng có lẽ chúng không hợp nhau, mà để cho hai đứa ganh đua vậy cũng tốt, sẽ càng cố gắng hơn. Thế chị định tổ chức ở đâu?”

“Nhà tôi đi. Là nơi tốt nhất rồi. Lần này tôi có một số dự định riêng muốn công bố nữa, ngày nào tôi sẽ báo cho cô sau”

Hai người phụ nữ hàn huyên một hồi cho đến khi cậu con trai chủ nhà về muốn đưa mẹ đến một nơi thì người khách lúc đó cũng ra về.


Trên chiếc xe Phamtom đen bóng bà Bích Việt gọi điện cho con trai “Con có đi cùng Minh Anh không vậy? Bảo nó về nhà ta ăn cơm luôn đi!”

Cậu con trai ở đầu dây bên kia trả lời: “Mẹ biết rồi còn hỏi, được rồi con biết rồi”

Bà gập điện thoại rồi cười mãn nguyện, bà luôn tạo cơ hội để hai đứa được ở gần nhau, có được cô con dâu môn đăng hộ đối như vậy quả là hoàn hảo, đầy đủ không một vết nhơ cho sự thăng hoa của một dòng họ nổi tiếng lâu đời…

***

Đêm đã khuya, ánh trăng chênh chếch chiếu những quầng sáng hiền dịu mỏng manh xuống khắp nhân gian

Mai ngồi giữa những khóm hoa vô số loại trong vườn, cô khẽ khàng tỉ mỉ chăm chút từng luống hoa, cắt tỉa từng tí lá cây cảnh. Chú mèo ngồi bên cạnh dõi mắt quan sát từng cử động nhỏ của cô, trong đêm tối mắt mèo hiện rõ màu xanh thẫm sáng quắc. Sau một hồi Mai vươn vai rồi nằm luôn ngay tại chỗ, hai tay dang rộng sảng khoái. Ánh trăng hôm nay sáng quá, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời như những bóng đèn nhỏ bao quanh một bóng đèn lớn là mặt trăng. Ồ trăng sáng thế này có thể viết nhật ký được đấy, nghĩ là làm cô liền chạy ngay vào nhà lấy quyển nhật ký thân yêu, một người bạn thân nữa trên cõi đời của mình.

Cuối cùng sau cả một ngày dài vất vả cô cũng được hoàn toàn nghỉ ngơi, cầm trên tay quyển nhật ký, dưới đất chú mèo đang ngọ nguậy cọ cọ đầu vào chân. Nhìn chăm chú vào đó hồi lâu, cô khẽ kêu lên một tiếng “Ôi!” đôi mắt mở tròn ngạc nhiên tại sao mình lại có thể quên ngày sinh nhật của chính mình, quay ánh mặt đẹp long lanh như những vì sao hôm nay được ánh sao thực sự phản chiếu trông càng đẹp hơn sang nhìn chú mèo “Mimi chị ngốc quá, sao lại quên mất sinh nhật mình chứ. Chắc tại bận quá không chú ý, giờ làm sao? Chẳng nhẽ cho qua như thế, sắp sang ngày mới mất rồi. Đúng rồi. Chờ chị một chút”.

Chạy vào nhà lần nữa Mai ôm ra một chiếc bánh kem socola tráng miệng nhỏ, chiếc bút vẽ lên bánh làm bằng bơ, và một bao diêm. Còn có thêm sợi dây chuyền bạch kim mặt hình ngôi sao nhỏ lấp lánh

“Nào! Chị và Mimi cùng mừng sinh nhật chị nhé!” Mai chắp hai tay mỉm cười thật tươi và bắt đầu vẽ lên chiếc bánh bằng bút bơ dòng chữ nhỏ Mừng sinh nhật Nguyễn Thanh Mai tròn 20 tuổi, sau đó cắm những que diêm châm lửa thay cho những ngọn nến. Rồi bắt đầu tự hát chúc mừng sinh nhật một mình, khi xong cầm lên chiếc dây chuyền theo cô từ nhỏ ngắm nhìn miên man rồi nhắm mắt và áp nó lên ngực cầu ước một điều gì đó trong ngày sinh nhật lần thứ 20, bỗng nhiên một giọt nước mắt được phản chiếu ánh lửa lung linh trông sáng như một viên trân châu khẽ rơi xuống. Dõi mắt lên bầu trời cao vời vời Mai thầm nghĩ, cha mẹ ơi có phải hai người đang ở trên đó không? Con rất nhớ cha mẹ. Những vì sao nhỏ bé thiên thần ơi! Tôi cầu ước cho cha mẹ được vui vẻ trên thiên đường, hãy luôn bảo vệ cho cha mẹ tôi nhé! Tôi yêu tất cả.

Ở bên nửa kia thành phố, có một phụ nữ duyên dáng đang ngồi trên bãi cỏ của vạt rừng nhỏ giữa thành phố, bà cũng đang ngắm nhìn bầu trời được điểm xuyết vô vàn những ánh sao xa nhấp nháy, thầm cầu ước với nữ thần mặt trăng và những ngôi sao thiên thần luôn che chở và bảo vệ cho con gái bà ở trên trời luôn được bình yên và hạnh phúc.

Nguyetnguyet
2/8/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2010 21:30:26 bởi nguyetnguyet >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9