Tai Sinh- tiep theo
phoe_aries 04.08.2010 18:10:38 (permalink)
CHAP 2:                    
 
Bình minh lên…. Là một sự bắt đầu…hay một sự kết thúc…
 
     Mặt trời lại mọc. Một ngày mới lại đến trên xứ sở này. Hôm nay vẫn giống như bao ngày khác. Ánh nắng vẫn chói chang. Gió vẫn thôi, chim vẫn bay, hoa vẫn nở. Mọi người vẫn thức dậy, vẫn làm những công việc bình thường giống như ngày hôm qua. Hôm nay, nàng công nương Yunalia đã thức dậy từ rất sớm để trang điểm, thay y phục. Nàng xinh đẹp biết bao trong bộ váy dài với sắc tím quen thuộc. Tóc nàng đã được chải chuốt cẩn thận với những bông hoa Violet được cài trên đầu. Nàng đã chuẩn bị kĩ càng cho buổi gặp mặt thường lệ với người yêu. Vẫn chưa đến giờ, Nàng đang cùng Ina dạo quanh khu vườn để cho qua mau thời gian. Từ sáng đến giờ, nàng đã không thấy mặt cha, kể cả Braxito. Hai người đó đang bận chuyện gì thì phải. Như vậy cũng tốt, nàng cũng không cần phải tìm lý do gạt cha để trốn ra ngoài mà đến chỗ hẹn. Nàng thở phào một cách nhẹ nhõm. Hôm nay quả là một ngày may mắn.
   Trong khi đó, tại điện chính hoàng cung, tướng quân Bryan vừa thở gấp vừa báo cáo:
      - Bệ hạ, tể tường đang tiến thẳng vào cung.
      - Quân ta thì sao?- vua Olardo tiến thẳng về Bryan lo lắng hỏi
      - Dạ bẩm, đội cấm vệ đang ra sức chống trả nhưng phần hơn đang thuộc về tể tướng. Có lẽ ông ấy sắp vào tới đây rồi.Thần đã cho lệnh triệu đoàn quân cảm tử. Bệ hạ hãy yên tâm, với số quân đã chuẩn bị từ trước này. Chúng ta sẽ có hy vọng.- Bryan khẩn trương trả lời, tay chàng cầm chắc thanh gươm đang dính đầy máu. Là máu đỏ, là sự tất yếu của bất kì cuôc chiến nào.
      - Tốt lắm, Bryan. Thế còn hoàng phi và các vị hoàng tử? Khanh đã đưa họ đến mật đạo chưa?
      - Bệ hạ yên tâm, họ đã được an toàn. Thần đến đây là để đón ngài. Thần sẽ dốc hết súc bảo vệ Ngài và hoàng gia
Bryan vừa nói vừa nắm chặt thanh kiếm hơn. Chàng đã quyết tâm hy sinh vì xứ sở này rồi.
      - Không cần đâu. Ta sẽ ở đây cùng khanh chiến đấu. Ta là vua của xứ sở này. Ta không cho phép mình hèn nhát.- Nhà vua bình tĩnh đáp nhưng cũng mang đầy mùi vị chua chát.
      - Haha… đúng vậy, đức vua thì phải sống chết với xứ sở chứ. Có phải không bệ hạ kính yêu của thần? - một giọng nói lạ khiến cho Bryan và đức vua quay đầu lại nhìn.
Sự xuất hiện của tể tướng Lorenzo sớm hơn dự tính đã làm Bryan không ngờ về sức mạnh của ông ta. Cả môt đội cấm vệ dưới trướng chàng cũng không đủ sức giữ chân ông ta lâu hơn. Nguyên nhân chính là vị tướng trẻ đang đứng bên cạnh ông ta. Tướng quân Braxito, đối thủ duy nhất mà chàng muốn công nhận.
      - Tể tướng ngươi thật to gan. Ngươi dám tạo phản. Dám đem binh quyền ra làm chuyện tày đình này. Ngưới muốn gì?- sự tức giận đã hiện rõ trên khuôn mặt nhà vua.
  Với nụ cười của người chiến thắng, Lorenzo chậm rãi nói:
      - Thưa bệ hạ Olardo vĩ đại, ngài đã mệt mỏi nhiều rồi. Vị tể tướng một lòng vì nước này chỉ muốn giúp ngài cai trị tốt cái xứ sở xinh đẹp này. Ngài sẽ đươc nghỉ ngơi, vui hưởng cuộc sống tốt đẹp. Ngài không muốn sao?
Ơ ngoài điện, một trận chiến tàn khốc đang diễn ra. Từng binh sĩ một ngã xuống. Khắp nơi nhìn đâu cũng là máu. Máu chảy đỏ trên từng bậc thang dẫn đến điện. Cùng với máu đó là xác người. Không thể đếm được chính xác là bao nhiêu người đã ngã xuống. Chỉ biết một điều là lính triều đình đã chết rất nhiều, rất nhiều….. Tiếng vũ khí chạm vào nhau, tiếng người rên la bởi những vết chém, tiếng reo hò của phe chiến thắng hòa vào nhau làm nên cảnh tượng tàn khốc của cuộc chiến.
     - Tể tướng, ngài làm vậy mà không thấy có lỗi với thần dân của xứ sở này sao? Chứng kiến cảnh binh sĩ chết ngoài kia mà ngài không mảy may đau lòng ư?
Bryan dùng đôi mắt xám bạc đầy căm phẫn mà nhìn tể tướng. Chính ông ta đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa này. Chàng rất đau xót cho những binh sĩ đã hi sinh ngoài kia. Những người đó đã từng cùng chàng sát cánh bên nhau. Nếu được, chàng nuốn chạy ngay ra ngoài kia cùng họ chiến đấu. Nhưng chàng không thể, chàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là bảo vệ đức vua.
     - Bryan, sao ngươi không nghĩ ta làm vậy là để giúp đỡ cho xứ sở này . Với trí tuệ và sức mạnh của ta, đất nước này sẽ ngày càng phát triển. Môt tương lai tươi sáng đang chờ đợi xứ sở này. Phải không đúc vua Olardo? Haha…
Tiếng cười của Lorenzo làm cho lòng Bryan càng sôi trào cơn giận. Chàng hận không thể một kiếm giết chết tên tể tướng độc ác này.
      - Câm miệng. Ngươi chỉ muốn biện minh cho tham vọng vương vị của ngươi thôi. Ta đã biết mưu đồ này của ngươi từ lâu rồi – nhà vua hét lớn thể hiện sự giận dữ tột độ trước những lời nói chế nhạo của tể tướng.
      - Đúng vậy! Thần muốn làm vua của xứ sở này. Lý do là vì thần sẽ làm tốt hơn bệ hạ gấp trăm, gấp ngàn lần.
      - Ngươi câm miệng- Bryan đột ngột vung gươm hướng thẳng về Lorenzo bởi sự nhục mạ quá đáng dành cho nhà vua.
Keng…. Một mũi gươm khác chặn lại đường gươm của Bryan. Nhanh như chớp, Braxito đã vung gươm bảo vệ cho Lorenzo.
Ngay lúc đó, sau khi tiêu diệt đội cấm vệ, đoàn quân của tể tướng lại phải ra sức chiến đấu với đội quân cảm tử của triều đình vừa mới xuất hiện.
      - Thế nào, vua Olardo. Ngài đã sẵn sàng nhường ngôi vị này cho ta chưa? Ngài sẽ được sống nếu tự nguyện giao nộp vương vị.
Vừa nói, Lorenzo vừa tiến về phía nhà vua. Mặt ông hiện sự thỏa mãn với những gì xảy ra trước mắt.
      - Sự thắng thua vẫn chưa ngã ngủ đâu thưa tể tướng. Tình hình ngoài kia vẫn chưa đúng như ý ngài đâu.- Bryan vừa được lính báo về sự tiếp cứu kịp thời của đội quân cảm tử.
Tể tướng nhanh chóng biết được tình hình bên ngoài. Mặt ngài vẫn đầy vẻ bình thàn. Ông vẫn tự tin vào sức mạnh của đoàn quân mà ông ra sức bồi dưỡng.
      - Khá lắm, Bryan. Ngươi đã chuẩn bị kĩ càng đấy. Một đội quân cảm tử à, thật đáng kinh ngạc. Nhưng đội quân của ngươi chí ít chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút thôi. Chiến thắng của ta chỉ là vấn đề thời gian thôi. Haha…
      - Hàm hồ, nếu muốn ngươi phải hỏi ý ta trước đã, Lorenzo.- Bryan dõng dạc tuyên bố. Chàng tiến thẳng về trước, tay nâng cao thanh gươm lên trước mặt mình.
Đáp trả lại, Braxito, người im lặng suốt từ đầu đến giờ, bỗng đi thẳng về hướng Bryan, rít lên qua kẽ răng:
-           Ngươi cũng nên hỏi ý ta trước khi động vào tể tướng, Bryan.
 
Về phần Yunalia, nàng đã cùng Ina đi đến chỗ hẹn. Ina được nàng cho phép đi dạo gần đó để hai người có không gian hẹn hò riêng. Yunalia đang ngồi trong vườn hoa chờ Bryan. Nàng vẫn vừa ngắm hoa Violet vừa chờ người yêu. “Có lẽ hôm nay công việc hơi nhiều thì phải. Chàng lại đến trễ nữa rồi.” Rồi nàng cười, cười vì niềm hạnh phúc sắp được gặp chàng. Môt nụ cười mới đẹp làm sao! Nàng đâu biết rằng…
 
Cách đó, trong cung điện:
Một trận đấu tay đôi đã diễn ra giữa 2 kiếm sĩ lừng danh xứ sở: Bryan Rido và Braxito Ping. Trong bộ giáp phục bạc màu ánh trăng, Bryan đang múa những đường kiếm tuyệt đẹp với tốc độ nhanh như gió. Braxito thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi những đường kiếm lợi hại của đối thủ, lưỡi kiếm trong tay thì mảnh như nước nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh huyền diệu. Cà hai đều cố gắng hết sức trong việc phòng ngự cũng như  tìm kiếm chút sơ hở của đối phương để giành lấy phần thắng. Cuôc đọ sức cứ thế mà diễn ra. Bên ngoài vua Olardo và tể tướng Lorenzo đang chăm chú theo dõi trận đấu một cách hồi hộp.
      - Bryan, ngươi chịu thua đi. Tất cả rồi sẽ là của ta. Kể cả nàng Yunalia xinh đẹp.- Braxito xoay mũi kiếm, tấn công vào hông phải của Bryan
      - Ngươi đừng hòng- Bryan lướt qua người đối thủ.
      - Ta sẽ cưới nàng khi trận chiến này kêt thúc. Hôn lễ đã được chuẩn bị sẵn sàng tại điện tể tướng, nàng cũng đang ở đó chờ ta trong bộ áo cưới. Ngươi không tin sao?
      - Ngươi nói láo!!!
Một sự dừng kiếm bất ngờ từ phía Bryan. Chớp mắt, chàng dã trúng vết thương vào ngay vai trái. Máu ứa ra. vết thương tuy không nặng, nhưng tinh thần chàng đã bắt đầu có sự lay động bởi những gì mà Braxito vừa nói “Yunalia sẽ lấy hắn ta. Hôn lễ đã được chuẩn bị xong xuôi. Không phải. Hắn ta đang nói dối. Đúng rồi, giờ này nàng ấy đang chờ ta ở đó. Phải rồi. Không sai”. Bao suy nghĩ về Yunalia khiến cho chàng không thể tập trung hoàn toàn vào trận đấu.
      - Braxito, ngươi làm khá lắm. Tiếp tục đi. Mau kết thúc nhanh tên tướng quân này. Sau trận chiến , ngươi sẽ có được con gái ta như mong đợi- tể tướng có lẽ đã biết được điểm yếu thật sự của Bryan.
Lại một nhát kiếm khác vào vai của Bryan. Trán chàng thắm đầy mồ hôi. Braxito thật sự là một tay kiếm cự phách, một kẻ thù đáng sợ đối với Bryan nhất là trong lúc lòng chàng đang rất nôn nao.
” Yunalia…..”
      - Bryan, ngươi làm sao vậy? – nhà vua bắt đầu cảm thấy lo lắng.
      - Bệ hạ kính yêu, quân lính của thần sắp vào đây rồi. Ngươi nên chấp nhận thất bại đi.- tể tướng ra vẻ đác thắng.
 Quân lính hai bên đã bắt đầu đuổi nhau vào chính điện gây nên sự hỗn loạn cực độ. Bryan ra hiệu cho những quân cảm tử sót lại hộ tống nhà vua chạy về hướng mật thất. Phần chàng dùng hết sức ngăn cản những đường kiếm sắc bén, lạnh lùng của Braxito. Bản thân Braxito cũng không tránh được những đường kiếm dũng mãnh của Bryan mà bị phài nhiều vết thương. Cuôc chiến cứ thế mà diễn ra. thương vong hai bên không kể siết. Chàng tướng quân Bryan với đôi tay đầy máu vung những đường gươm chống trả bọn lâu la để tìm đường máu thoát thân. Đuổi theo sau là quân tể tướng với sự dẫn đầu của Braxito. Vuttt.. một mũi tên cắm phập vào bờ vai đang chảy máu của Bryan. Máu lại chảy ra nhiều hơn. Người giương cung không ai khác là Braxito. Rồi hàng loạt tên đã đươc lệnh bắn về phía nhà vua. Bryan và quân lính ra sức múa kiếm gạt đi sự tấn công của những trận mưa tên. Không ít quân lính đã ngã xuống. Lại một tiếng vuttt… một mũi tên bay thẳng về hướng nhà vua  Nhưng người trúng tên là…. Bryan. Một mũi tên ngay tim. Đúng. Là ngay tim.
 
    Thình thịch.. thình thịch… thình thịch. Yunalia nghe rất rõ nhịp tim đập bất thường của mình. Một cái gì đó đang quặn lại trong lòng. Rất đau, rất đau… đau lắm. Cảm giác như muốn khóc. Chưa bao giờ nàng cảm giác như vậy chỉ trừ cái khoảnh khoắc lúc mà mẫu thân rời xa nàng mãi mãi. Đã xảy ra chuyện gì? Là chàng phải không? Tại sao chàng vẫn chưa đến? Trong lòng nàng dâng lên một sự sợ hãi tột cùng. Nàng thấy sợ. Nàng phải đi. Mà không, nàng phải chạy, chạy thật nhanh, thật nhanh để tìm chàng.
 
    Bryan đứng đó với mũi tên cắm phập vào ngay tim. Máu tuôn ra từ tim chàng, và từ miệng chàng. Máu nhanh chóng nhuộm đỏ bộ giáp bạc. Mắt chàng hoa lên. Và rồi chàng từ từ ngã xuống.
“ Yunalia. Ta xin lỗi. Ta không thể đến chỗ hẹn. Ta không thể.”
      - Tướng quân!!! Quân lính triều đình chạy lại đỡ lấy và bảo vệ cho Bryan cùng nhà vua. Hàng rào chắn tên đã được dựng lên để che chắn cho hai người.
      - Bryan, Bryan khanh thấy sao?
Nhà vua nghẹn đi trong lời nói, tay ngài đè chặt lên tim của Bryan như muốn ngăn cho máu đừng chảy. Nhưng máu cứ thế chảy, chảy qua cả kẽ tay của nhà vua.
-           Bệ hạ, thần xin lỗi. Thần không thể bảo vệ ngài. Thần xin lỗi!!!! – “Yunalia, ta xin lỗi nàng. Vô cùng xin lỗi nàng”
   Và đôi mắt màu xám bạc ấy từ từ nhắm lại.
Bryan Rido đă nhắm mắt. 
Chàng đã ngừng thở. Chẳng bao giờ thở nữa.
Chẳng bao giờ………….
 
Tại điện tể tướng,
Trong một gian phòng,
   Yunalia ngồi đó, bất động như một pho tượng. Nàng ngồi như thế đã rất lâu rồi. Thế giới xung quanh nàng tối tăm, lạnh lẽo. Trong đầu nàng giờ là một khoảng hư vô. Chuyện gì đã xảy ra? Mới sáng đây, cũng tại căn phòng này, nàng đang háo hức trang điểm để đi gặp một người. Là Bryan Rido, vị tướng quân mà nàng vô cùng yêu thương. Nhưng chàng đã không tới. Chàng không tới.
   Và…Yunalia đã chạy đến đó. Nàng đã gặp chàng. Chàng đang ngủ. Trên người chàng là máu, là rất nhiều máu. Nàng ôm lấy chàng. Nàng lay chàng thức nhưng đôi mắt ấy vẫn cứ nhắm chặt. Chàng vẫn ngủ mặc cho nàng đã gào thét kêu tên chàng như thế nào. Rồi nàng lịm đi. Nàng cũng muốn ngủ. ngủ cùng chàng…
  Nghe nói lý do chàng không đến chỗ hẹn là chàng phải chiến đấu bảo vệ đức vua. Nghe nói Người muốn cướp ngôi vua là tể tướng Lorenzo Lombard, là cha nàng. Nghe nói một trận chiến tan khốc đã diễn ra vào hôm nay. Nghe nói tướng quân Bryan đã chịu thay mũi tên cho nhà vua nên đã….. Tại sao với nàng tất cả chỉ là nghe nói, nghe nói. Nàng là ai? Đã ở đâu? khi những chuyện đó xảy ra.Tại sao? Tại sao? Mọi người lại có thể đối xử với nàng như vậy? Cha nàng dối lừa nàng, giết đi người mà nàng yêu. Người yêu của nàng cũng lừa gạt nàng, bỏ rơi nàng mà ra đi mãi mãi.
  Giờ nàng ngồi đây, nàng không khóc. Nước mắt nàng đã không còn để nàng khóc nữa rồi. Có lẽ những gì đã xảy ra chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng mà nàng không tưởng tượng được là sẽ xảy đến vơi mình. Một cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng không muốn mơ nữa. Nàng muốn ra khỏi giấc mộng này. Nàng muốn gặp Bryan. Nàng nhớ chàng. Bryan của nàng! Ôi! Bryan! .
Và nàng chạy ra khỏi phòng…
 (be continued)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2010 11:31:56 bởi phoe_aries >
#1
    phoe_aries 05.08.2010 11:34:14 (permalink)
    Chap 2.2:
    Phòng tể tướng,
    Tể tướng Lorenzo Lombard đang chuyện trò cùng “cánh tay phải của mình”:
    -           Braxito, ngươi làm tốt lắm. Ta rất hài lòng. Chỉ tiếc là vua Olardo đã chạy thoát. Ngươi đã cho người truy tìm đám tàn binh chưa? Còn vợ và con Olardo nữa? - tể tướng chậm rãi bước đi trong phòng.
    -           Bẩm. Thần đã lệnh cho quân đi khắp nơi tìm tung tích. Sẽ mau chóng tìm ra ngay thôi ạ. Nhưng…. Tại sao ngài lại không tha mạng cho đức vua? Ông ta thật sự thất bại dưới tay ngài rồi mà. - Braxito cúi đầu thưa chuyện cùng Lorenzo.
    -           Đức vua ư? Ngươi còn gọi ông ta như vậy sao? - đôi chân mày ngài tể tướng nhíu lại, ông nhìn thẳng vào Braxito.
    -           Dạ không, thần chỉ muốn nói là đức vua của triều đại cũ- triều đại Carpet.- Braxito trả lời nhưng cố tình tránh đi ánh mắt sắc lạnh của người đối diện.
    Lorenzo lại một lần nữa nhìn sâu vào mắt Braxito và chậm rãi nói từng từ:
    -           Đúng vậy, ông ta chính là sự sót lại của hoàng triều Carpet. Vì vậy, ông ta phải chết. Đó mới là sự bắt đầu của triều đại Lombard, hoàng triều Lombard. Hahaha…
       Tiếng cười thắng lợi của Lorenzo vang dậy khắp cả điện tể tướng, phá tan đi cả một màn đêm tĩnh lặng. Braxito đứng bên cạnh bỗng cảm thấy lạnh người vì giọng cười đáng sợ đó. Chàng biết rằng rồi đây tương lai của cái xứ sở này sẽ hoàn toàn khác. Sự đen tối đang bắt đầu phủ trùm lên không gian nơi này. Chàng biết rõ sự sai lầm của mình nhưng chàng không thể làm khác vì ông ta là cha của Yunalia. Chàng sẽ có được nàng nếu chàng làm thế. Đó chính là vì tình yêu.
    -           Ngày mai, ta sẽ làm lễ đăng quang, chính thức trị vì cái xứ sở xinh đẹp này. Và sau đó sẽ là lễ cưới của ngươi và con gái ta.
    Lời của tể tướng đã đưa Braxito về lại với thực tại. Một hiện thực mà chàng đang chờ đợi. “Lễ cưới của chàng và Yunalia” chàng chỉ cần có vậy.
    -           Tạ ơn tể tướng. - Braxito quỳ xuống và nói.
    -           Mà… Yunalia thế nào rồi? Vẫn vậy à? - Lorenzo nhìn xuống ra hiệu cho Braxito đứng lên, mắt ông đầy vẻ lo lắng.
    -           Bẩm. sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã ngồi bất động trong phòng như vậy cho đến giờ. - Braxito đứng dậy, vừa tâu vừa nghĩ ngợi một điều gì đó.
    -           Vậy à!!! - Một tiếng thở dài khá rõ từ Lorenzo.
    Rồi ông ta lại nghĩ ngợi. Cặp chân mày ông nhíu lại thể hiện một sự khó nghĩ trong đầu. Giống Braxito, ông cảm nhận được một điều gì đó khác thường từ Yunalia. Khi tận mắt nhìn thấy xác Bryan tại điện  tướng quân, con gái ông đã gào thét và ngất đi. Rồi nàng được đưa về đây. Và sau đó là một sự im lặng kì lạ, đáng sợ từ nàng. Nàng đã ngồi như vậy hàng mấy giờ liền, không nói chuyện, cũng không khóc. Ông những tưởng sau khi tỉnh lại, Yunalia sẽ lại tiếp tục gào thét và hơn cả là sẽ tìm ông để oán trách. Nhưng nàng đã không như vậy. Nàng chỉ im lặng. Ông vốn nghĩ rồi nàng sẽ quên được Bryan, sẽ tha thứ cho ông. Ông luôn cho là vậy trước khi sự việc này xảy ra. Nhưng sao giờ lòng ông lại thấy lo sợ như thế. Sự tự tin, ngạo nghễ của một người sắp làm vua hình như đã biến đi đâu mất. Ông bắt đầu thấy lo lắng trước phản ứng bất thường của đứa con gái yêu quý.
      Rồi y như những linh tính không hay của tể tướng, tì nữ Ina đã từ ngoài chạy vào vừa thở vừa nói, giọng nói như sắp khóc:
    -           Bẩm tể tướng, không… thấy…tiểu thư đâu cả…con đến phòng.. nhưng cửa.. lại mở toang…
     Mặt tể tướng bỗng biến sắc. Toàn thân ông rụng rời, đôi chân run rẫy không đứng nổi. Được Braxito đỡ lấy, ông lắp bắp nói:
    -           Không thấy… là sao? Nó đã đi đâu? Ngươi canh chừng tiểu thư như vậy hả??? Vô dụng – “Bốp” dứt lời ông tát một cái rất mạnh làm Ina ngã nhào xuống đất.
    Không hề quan tâm đến người tì nữ đáng thương đang nằm dài trên đất, ông quay mặt về phía Braxito lúc này cũng đang như người mất hồn mà hét lớn:
    -           Lập tức… đi tìm… tìm…Yunalia cho ta. Mau lên!!!
    -           Dạ - Một phản xạ tự nhiên từ Braxito là chạy ngay sau khi nói xong. Chàng không suy nghĩ được gì hết, chỉ biết là tim chàng đang rất đau. Chàng phài tìm cho được Yunalia. Phải tìm nàng.
    Braxito không suy nghĩ chạy thẳng đến một nơi. Điện tướng quân. Là nơi ở của Bryan Rido.
    Chàng biết nàng nhất định đang ở đó…để gặp Bryan.
     
    Tại điện tướng quân,
    Một quan tài lớn được đặt tại sảnh đường. Xác của Bryan Rido đã được đưa về đây sau khi trận chiến kết thúc. Một ân huệ sau cùng mà Lorenzo Lombard- vị vua tương lai của xứ sở- ban tặng cho gia đình Rido vì những đóng góp to lớn trước kia của chàng. Một sự chua chát làm đau lòng người. Phụ mẫu chàng không có mặt ở đây để biết được sự thật này. Từ sáng sớm hôm nay, Bryan đã sắp xếp cho họ đến một nơi khác để tránh cuộc chiến. Bên cạnh chàng giờ đây chỉ là những gia nhân, tì nữ còn sót lại trong phủ đang khóc than cho số phận của một vị tướng quân anh hùng.
    Rầm…
    Cửa chính mở toang. Braxito chạy thẳng vào, đưa mắt nhìn khắp nơi, dừng lại ngay Bryan Rido đang nằm đó rồi lại chuyển sang đám lâu la đang ngồi xung quanh. Mắt chàng long long nhìn thẳng vào họ.
    -           Ở đâu?... Tiểu thư Yunalia ở đâu?- chàng túm áo một tên hầu cận mà hỏi
    -           Không.. không có. Tiểu thư sao lại ở đây?- tên hầu cận kinh hãi đáp.
    Braxito nghe xong tim chàng như muốn ngừng đập:
    -           Khong có. Tại sao lại không? Ngươi nói dối.- chàng như muốn phát điên vì lo sợ- Không ở đây thì nàng ở đâu? Hả?
    Sau tiếng Hả? là một tiếng rầm. Tên hầu cận bị Braxito ném văng vào góc tường. Chàng chạy khắp phủ để tìm nàng nhưng đều không thấy. Không có nàng. Tại sao nàng lại không ở đây? Bryan của nàng đang ở đây mà. Nàng muốn làm gì? Nàng đã đi đâu? Braxito càng điên hơn bởi những suy nghĩ về Yunalia. Lúc trước, dù người nàng yêu là Bryan, nhưng nàng vẫn luôn ở nơi mà chàng có thể nhìn thấy, tất nhiên là sự quan sát từ xa. Mỗi ngày, chàng đều cảm nhận được hơi thở của nàng và ngắm nhìn được gương mặt xinh tươi ấy. Đối với chàng, như thế là đủ. Nhưng bây giờ, chàng lại không hề cảm nhận được một chút gì về sự tồn tại của nàng. Chàng đau đớn như muốn chết đi vì điều đó. Một dự cảm không lành đang xâm chiếm tâm trí chàng.
    -           Chính ngươi. Là ngươi. Bryan Rido. Ngươi đã cướp đi Yunalia. Kể cả khi ngươi đang nằm nơi đây. Nàng đang ở đâu? Ngươi nói đi. Nói!
     Braxito đã quay lại sảnh đường sau sự tìm kiếm tuyệt vọng, chàng nhìn thẳng vào cái người đang chìm vào giấc ngủ mãi mãi đó mà hét lớn.
    -           Ta sẽ không nhường nàng cho ngươi. Nhất định là vậy. Nhất định.- nói xong, chàng chạy ra khỏi điện.
    Đón lấy chàng là cả một không gian tối đen bên ngoài cánh cổng.
    Tại một vườn hoa Violet ở sau ngọn núi phía tây điện tướng quân,
    Trời rất tối,
    Một người con gái vô cùng xinh đẹp với chiếc váy tím dịu dàng đang ngồi đó trên một phiến đá. Nàng ngồi đó, gương mặt thì vô hồn, tay thì đang mân mê những cánh hoa tím xung quanh. 
    Rồi bỗng nàng khóc. Nàng khóc như chưa từng được khóc. Đôi mắt màu xanh lam tựa 2 viên ngọc quý ấy như đang chìm sâu trong một đại dương đầy nước. Từng giọt lệ cứ chảy dài, chảy dài..
    Phải, nàng chính là Yunalia. Chính nàng cũng không nghĩ là mình lại có thể khóc. Như bao người, nàng vôn tưởng lệ mình đã cạn khô rồi từ sau phút giây ấy. Giây phút mà nàng nhìn thấy chàng…Bryan của nàng. Chàng nằm đó, chàng nhắm nghiền hai đôi mắt mà không hề cử động. Ôi…Bryan…
    Nàng đã cố chạy khỏi mọi người để đến đó gặp chàng. Nhưng… nàng chỉ đứng đó nhìn chàng. Vẫn là cái “hộp gỗ” đó, cái “hộp gỗ” cách đây vài giờ đã khiến tim nàng tưởng chừng như ngừng đập. Nàng không thể vào đó, nàng không thể. Nàng sẽ ra sao khi nàng lại gọi và chàng vẫn không tỉnh. Nàng sẽ ra sao khi không được soi mình vào đôi mắt màu xám bạc của chàng. Không. Nàng sợ cái cảm giác đó. Nàng sợ lắm. Dù chỉ là đứng cách đó vài bước nhưng nàng vẫn không thể lê đôi chân nặng trịch để vào gặp người đang nằm trong cái “hộp gỗ” vô tri đó. Nàng đã bỏ chạy, chạy mãi và nàng đã đến đây…
    Là vườn hoa Violet.
    Nơi hẹn hò của hai người. Đêm nay bầu trời không một ánh trăng, cũng chẳng có sao. Cả thiên đường chìm trong một màn đen lạnh lẽo.
    Tối quá, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng gió khẽ lùa qua những cành hoa violet xung quanh mình.
    Nàng lạnh lắm. Nàng sợ nữa. Sợ cái bóng tối đang bao trùm lấy mình. Nàng khẽ gọi tên một người… nhưng mãi mãi người ấy sẽ không thể dùng đôi tay của mình để ôm chặt lấy nàng như xưa. Mãi mãi….
    Rồi… nàng đứng dậy. Nàng muốn đi tìm chàng. Phải. Nàng sẽ đi tìm chàng.
    Yunalia như một cái xác không hồn, lê từng bước chân nặng nề. Nàng bước, một bước, hai bước, ba bước…và nàng dừng lại. Nàng nhìn xuống. Dù trời đang rất tối, nàng vẫn biết gương mặt mình đang hiện trên làn nước của hồ Canary- một cái hồ tuyệt đẹp cách khu vườn không xa.
    “ Nàng không được mở mắt……. Một bước, hai bước, ba bước……Rồi. Nàng mở mắt ra đi. Có thấy môt cặp uyên ương vô cùng xứng đôi dưới đó không?”. Trên mặt nước hồ đang gợn lăn tăn là hình ảnh của một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, mái tóc ngắn màu đỏ nâu bồng bềnh trong gió, đôi mắt xám bạc nhưng lại rạng ngời.. Bên cạnh chàng la một cô gái vô cùng duyên dáng với từng lọn tóc màu bạch kim chạm nhẹ vào làn nước. Thật dịu dàng, nàng quay sang chàng trai bên cạnh và nở nụ cười:
    “ Chàng thật không biết ngượng. Em không thấy gì hết. Không thấy.” Nói xong nàng bĩu môi và quay đầu về hướng khác.
    “ Nàng không thấy thật sao?”- chàng trai dùng tay quay nhẹ gương mặt đang thẹn thùng về phía mình- “vậy còn gương mặt của người con gái xinh đẹp đang in trong mắt ta ? nàng nhìn thấy rất rõ phải không? Bryan ta sẽ dùng đôi tay này ôm lấy nàng ấy mãi mãi…” chàng trai  choàng tay qua sau cổ và kéo nhẹ nàng vào lòng mình. Nàng chỉ  im lặng, tựa sát mình vào ngực chàng để nghe rõ hơn tiếng tim đập thình thịch, thình thịch. Nàng ước gì thời gian sẽ ngừng lại mãi mãi….
    Mãi mãi…
    Một hồi ức đẹp ùa về trong tâm trí nàng. Nàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại. Và nàng nhoẻn miệng cười. Nàng sẽ được gặp lại chàng. Nàng thấy vui sướng vì điều đó. Nàng khép nhẹ đôi mắt lại, và hình dung khuôn mặt chàng. Chàng đang mỉm cười, và dang rộng đôi tay để chờ ôm lấy nàng.
    Nàng nâng từng bước chân đi về phía trước.
    …………………………..
    Mặt hồ bỗng khuấy động,
    Rồi…lặng lẽ trở lại.
    Trên làn nước trong xanh ấy chỉ còn lại vài bông hoa Violet…
     
    Hoa vì Người mà úa tàn.
    Hoa sẽ vì Người mà lại nở...
    (be continued)
     
    #2
      nguyetnguyet 09.08.2010 14:45:28 (permalink)
      2222. cho mình hỏi làm sao bạn cách được đầu dòng, mình không thể cách được đầu dòng cũng như xếp chữ ở khoảng giữa, nó toàn thu hơn về đầu dòng thôi
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9