loving you_tiếp theo
haquyen1703 04.08.2010 18:13:32 (permalink)
CHAP 2.1:
Sáng hôm sau, sau khi thu xếp trong đồ đạc của mình, cô rảo bước nhanh trên con đường dẫn đến ký túc xá của học viện Văn Lâm. Cảnh vật hôm nay đối với cô rất lạ lẫm, hai hàng cây bên đường đung đưa trong gió như đang vẫy tay chào cô. Bầu trời thì trong veo báo hiệu cuộc đời cô đang mở ra một trang mới với biết bao điều tốt đẹp.
            Bỗng, “reng…reng…” – điện thoại cô reo lên.
-    Alô, tôi nghe đây.
-    Tiểu Linh, mình đây, Lâm Gia Lạc đây. – một giọng nói hớn hở vang lên ở đầu dây bên kia.
    Gia Lạc? – Y Linh ngạc nhiên nói.
-    ừm mình đây, mình nhớ cậu lắm, dạo này cậu sao rồi? Khoẻ không? – Gia Lạc nói nhanh như chưa từng được nói.
-    Mình ổn, mình đang trên đường đi đến ký túc xá của học viện Văn Lâm. Có lẽ sẽ rất khó để thích nghi với môi trường sống mới này nhưng mình sẽ cố gắng. Còn cậu thì sao? tốt chứ? – cô trả lời một cách vui vẻ.
-    Mình vẫn vậy nhưng từ ngày cậu chuyển trường mình lại cảm thấy trống vắng khi không có cậu. Mà thôi đi. Dạo này Tiểu Bối sao rồi? Ngoan chứ? – Gia Lạc vô tư nói như không hề biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé mà mình đang nói đến.
-    … nó vẫn ổn. – cô ngập ngừng nói vì lo sợ, cô sợ rằng người bạn thân nhất sẽ biết chuyện, cô không muốn Gia Lạc lo lắng.
-                     Phải rồi cậu vừa mới nói là cậu sẽ ở ký túc xá của học viện Văn Lâm ư? Nếu vậy thì mình có thể thăm bạn rồi, đúng không?
-                     Ừm, vậy khi nào rãnh thì cậu nhớ đến thăm mình nha. Gần đến giờ vào lớp rồi, mình còn phải đến ký túc xá sớm để sắp xếp chổ ở nữa. Thôi nhé.
-                     Mình biết rồi, hôm nào chúng ta sẽ nói tiếp.  Tạm biệt.
Nói xong cô tiếp tục bước đi, vừa đi cô vừa ngắm nhìn lại thật kỹ những cảnh vật xung quanh như đang cố gắng kết thúc một trang cũ để bước qua trang mới cho cuộc đời cô.
 
Đến ký túc xá, tuy không đẹp bằng ngôi trường nhưng vẫn còn đẹp hơn so với căn nhà trọ mà cô đã sống. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một vườn hoa phía bên trái toà nhà. Cô bước đến gần để nhìn rõ xem trong đó trồng những loại hoa gì? Mắt cô bỗng tròn xoe vì cảnh tượng trước mắt : vườn hoa thật đẹp, có rất nhiều loại hoa, cả những loại hoa lạ mà ngay cả cô – một người rất yêu hoa cũng không biết đó là hoa gì. Không nén nổi cảm xúc trong lòng, cô cúi nhẹ người, dùng tay nâng lấy một đoá hoa mà ngửi.
            Chợt có tiếng người la lớn:
-       Không được đụng vào. Không thấy tấm bảng cấm ư? “chỉ được nhìn không được chạm vào” – cách đó không xa là một người phụ nữ đã ngoài 40 thân hình hơi gầy, mặt hơi nhăn nhó.
-       Ơ… cháu xin lỗi, vì những bông hoa đẹp quá nên cháu kìm lòng không được. – được đánh thức bởi tiếng la đó, cô ấp úng đáp.
-       Đương nhiên rồi, những bông hoa này là do ta trồng mà. Ta xem chúng như  sinh mạng của ta vậy nên đừng có mà đụng vào.
-       Cháu biết rồi,  vậy cháu xin phép cô cháu đi. – nói xong cô bước đi thật nhanh ra khỏi vườn hoa và đi thẳng đến phòng 301 – nơi ở mới của cô.
      Trong phòng là một cô gái nhìn rất yếu đuối, yếu đuối đến nỗi cô nghĩ có lẽ chỉ cần một cơn gió thôi cũng đủ làm cô gái đó ngã. Nhìn thấy cô, người con gái ấy hỏi:
-       Cậu là ai?
-       Mình là Lạc Y Linh, học sinh mới chuyển trường đến đây, được nhà trường sắp xếp cho ở ký túc xá này, từ đây về sau mình sẽ là bạn cùng phòng của cậu. – cô nhẹ nhàng giải thích.
-       Thì ra là vậy, mình hiểu rồi. Rất vui được gặp bạn, mình tên là Đường Nhược Lam là trưởng phòng ở đây.
-       Trưởng phòng? Không lẽ trong phòng này ngoài bạn ra còn một  người nữa sao?
-       Đúng vậy cậu ấy tên là Ân Khả Nhi,ngày thường cậu ấy suốt ngày chỉ lo đi chơi với một anh chàng nào đó, chỉ có mặt ở đây vào buổi tối thôi, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại rất đúng giờ, ngày nào cũng về ngay lúc bác bảo vệ đang đóng cửa rồi đứng đó mà năn nỉ bác bảo vệ cho vào. Thật hết biết.
Cô và người bạn mới đang say sưa nói chuyện thì một giọng nói khác chen vào:
-       Đang làm quen với nhau à?
Cô quay người lại nhìn thì đang đứng trước cửa phòng cô không ai xa lạ chính là người phụ nữ mà cô đã gặp ở vườn hoa. Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Đường Nhược Lam nói:
-       Chào cô Viện, à đây là Lạc Y Linh, vừa mới chuyển đến đây ạ. – Đường Nhược Lam lễ phép nói.
-       Ta biết, chúng ta đã từng gặp nhau rồi – rồi người phụ nữ ấy nhìn sang phía Tiểu Linh cười nói – Phải không cô bé?
Tiểu Linh cảm thấy người phụ nữ này khác hoàn toàn với người phụ nữ
mà cô đã gặp lúc nãy, nụ cười thật ấm áp. Cô nghĩ có lẽ người phụ nữ này còn yêu hoa hơn cả cô, vì hoa mà người này có thể biến thành một người hoàn toàn khác.
-       vâng ạ. – cô cũng cười lại đáp lễ.
Đường Nhược Lam đứng đó nhìn ngạc nhiên vào hai người trước mặt với một dấu hỏi lớn trong lòng.
            Bỗng tiếng reng vang lên từ toà nhà bên cạnh báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Cô hốt hoảng gật đầu chào cô Viện cầm lấy sách vở rồi chạy thụt mạng về phía ngôi trường mà quên đi đống hành lý lộn xộn chưa được sắp xếp và cả câu hỏi cô Viện là người như thế nào mà được Đường Nhược Lam kính trọng đến thế.
Cô chạy mãi chạy mãi rồi cô đụng phải một cặp trai gái đang đi ngược về phía cô, thì ra là cái tên Triệt gì đó đang trốn học để đi chơi với bạn gái, nhưng bạn gái của hắn thật đẹp với vòng một rất lớn – thật đúng là mẫu bạn gái lý tưởng mà nhiều thằng con trai hay mơ ước. Mắt của tên này nhìn chăm chăm vào cô với vẻ bực dọc. Hình như hắn đã nhận ra cô. Đúng rồi chính hắn đã nói là sẽ nhớ mặt cô mà. Để cản trở bầu không khí này, bạn gái của hắn lên tiếng:
-       Bộ đuôi hay sao mà đi đường không nhìn gì hết vậy?
-       Tôi…tôi xin lỗi – cô trả lời một cách gấp rút rồi sau đó chạy thật nhanh với mong muốn là sẽ không gây thêm phiền phức gì.
Đến lớp, đúng lúc cô Bích đang ghi tựa đề của bài học hôm nay lên bảng,
nhìn thấy Tiểu Linh, cô nói:
-       Sao muộn vậy?
-       Em xin lỗi, em… gặp một số chuyện… dọc đường. – vừa nói cô vừa thở.
-       Không sao, cô hiểu mà, em vào chổ ngồi đi. – cô Bích nói nhưng vẫn không quên nụ cười tươi trên môi.
Cô về chổ ngồi của mình lấy sách vở ra, rồi cô phát hiện mình bị mất cuốn tập Sinh học trong đó có bức vẽ mà Tiểu Bối đã tặng cho cô, cô đã kẹp vào cuốn tập này trong một lần cô lấy bức vẽ ra xem. Rồi cô reo lên tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm người bạn kế bên – Cao Mẫn Dung nghe thấy:
-     Có chuyện gì à?
-        Không có gì – vốn sống khép kín nên cô không nói gì nhiều trước câu hỏi của người bạn ngồi bên cạnh.
-       Thật là không có gì chứ? – Cao Mẫn Dung vẫn gặng hỏi vì sự lúng túng của bạn mình.
-       Thật, không có gì đâu mà. – cô trả lời một cách dứt khoát với ý định làm cho cô bạn bên cạnh mình sẽ yên tâm hơn.
Rồi cô loay hoay tìm cuốn tập khắp nơi: trong cặp, trong hộc bàn,…khi cô đang tìm dưới chân bàn thì một người xuất hiện trước mắt cô, do tầm nhìn của cô hiện giờ quá thấp nên cô chỉ nhìn được đôi chân của người đó, một đôi chân cao ráo với đôi giày thể thao hiệu ADIDAS rất đẹp. Cô ngước lên nhìn thì ra là…hắn, cái tên khó ưa đó, hắn vào đây từ lúc nào nhỉ hình như chỉ sau cô vài phút nhưng vì lo mải mê tìm cuốn tập nên cô đã không biết sự xuất hiện của hắn. Cô đưa mắt nhìn xung quang thì thấy cô Bích và mọi người với vẻ mặt rất ngạc nhiên đang nhìn hắn – một tên với số lần cúp học còn nhiều hơn số lần cô ăn cơm. Trên tay hắn đang cầm một cuốn tập nhìn rất quen.
-       Là cuốn tập của mình. – cô buột miệng la lên.
-       Đúng rồi, là cuốn tập của cô, cô đã làm rơi nó ở ngoài sân trường sau khi đụng phải tôi, thưa cô Lạc Y Linh. – hắn nói với giọng mỉa mai.
-       Đưa cho tôi! – cô vừa nói vừa giựt lại cuốn tập trên tay hắn, cô không ngờ lại lấy được cuốn tập dễ dàng như vậy.
            Sau đó hắn quay về chổ ngồi bỏ trống bao lâu nay của mình, điều đó càng khiến mọi người càng thêm sửng sốt. Rồi hắn cười với cô, một nụ cười làm cô sởn cả gai ốc. Cô cảm thấy có điều gì bất ổn ở đây. Và cô chợt nhớ đến bức tranh của Tiểu Bối, cô lật hết trang này đến trang khác của quyển tập. Bức tranh của Tiểu Bối đã mất, cô quay đầu nhìn xuống phía bàn của hắn, hắn đang ngủ, vẻ mặt rất đáng ghét. Cô cố gắng bình tĩnh đợi đến khi ra chơi sẽ hỏi tội hắn. Cô lại tập trung vào bài giảng.
TO BE CONTINUED...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2010 21:22:03 bởi haquyen1703 >
#1
    haquyen1703 05.08.2010 11:06:12 (permalink)
    CHAP 2.2
    Giờ ra chơi
    Cô bước thật nhanh đến bàn của hắn, dáng vẻ bây giờ của hắn rất đáng ghét: lưng dựa vào ghế, chân đặt lên bàn, tai đeo headphone, đã thế hắn còn nhắm mắt lắc đầu say sưa theo bản nhạc. Cô nói lớn vào tay hắn, một phần vì mong hắn nghe thấy, một phần vì sự bực tức trong lòng.
    -       Trả lại cho tôi bức tranh.
    -       Cô nói cái gì? – hắn tháo headphone ra khỏi tai, cau có hỏi.
    -       Trả lại bức tranh cho tôi – cô nhấn mạnh một lần nữa.
    -       Bức tranh nào? – hắn nhìn cô, nói một cách ngây thơ.
    -       Cậu có biết là kĩ năng diễn xuất của cậu tệ lắm không? – cô lên tiếng khiêu khích.
    -       Cô nói cái gí? – hắn bật dây giận dữ quát, vẻ mặt cô vẫn bình thản nhìn hắn – hình như cô hiểu lầm rồi đúng không – hắn  cố lấy lại bình tĩnh.
    -       Trả cho tôi bức tranh – vẻ mặt cô vẫn không có gì thay đổi.
    -       Đúng là tôi đã lấy bức tranh của cô đó, thì sao nào? Không ngờ kĩ năng vẽ của cô lại tệ đến thế. – không kiềm được cơn tức giận, hắn chế giễu.
    -       Trả lại cho tôi.
    -       Ở đây nè, cô có giỏi thì lấy đi. – vừa nói hắn vừa lấy bức tranh đánh vào đôi má đang ửng hồng của cô.
    “ Chát” – cô tát mạnh vào mặt của người con trai đang đứng trước mặt cô, làm cho khuôn mặt trắng như bột của hắn ửng đỏ. Cô giựt lấy bức tranh rồi quay đi. Cả lớp bỗng yên lặng sau phút giây đó, có lẽ vì đây là lần đầu tiên Phong Giản Triệt bị con gái đánh. Bàng hoàng trước cái tát trời giáng mà cô ban tặng, không nói được lời nào, Phong Giản Triệt chạy nhanh ra cửa lớp, dùng tay chặn cô lại.
    -    Đánh tui xong rồi bỏ chạy hả? Đâu có dễ như vậy? – Phong Giản Triệt nhìn sâu vào đôi mắt cô, nở một nụ cười nửa miệng.
    Nói rồi hắn ta nắm tay kéo mạnh cô đi, thân hình yếu ớt của cô khó cưỡng lại sức mạnh của tên hung thần như hắn. Phong Giản Triệt lôi cô đến toilet dùng chung của trường, khoá cửa lại, nhấn đầu cô vào bồn nước gần đó làm cô cảm thấy rất khó thở. Sau đó hắn dùng tay kéo mạnh đầu cô lên rồi nói:
    -       Thế nào? Thoải mái chứ? Hahaha – rồi hắn cười to.
    -        Cậu… điên… rồi à? – do bị sặc nước nên cô nói chuyện rất khó nghe.
    -       Tôi điên ư? Cô có biết đây là lần đầu tiên tôi bị con gái đánh không? Mẹ kiếp!! – nói xong hắn đá mạnh vào tường rồi quay đi. Chỉ còn mình cô trong toilet, quá mệt mỏi cô dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi bệch xuống đất. Cô không khóc và cũng không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi…
     
    Trong bệnh viện Nhất Tâm
    Tại một phòng bệnh,
    -       A! chị Tiểu Linh. Chị đến thăm em phải không? Sao người chị ướt vậy? Có chuyện gì hả chị? Ai ăn hiếp chị sao? người nào ăn hiếp chị Tiểu Linh của em, em sẽ đánh người đó.
    -       Không sao đâu Tiểu Bối, chị bị mắc mưa thôi mà, ai lại dám ăn hiếp chị của Tiểu Bối chứ, phải không nào?
    -       Vâng ạ! Tiểu Linh chị chơi xe lửa với tụi em nha. Được không chị?
    -       Nhưng chị không biết chơi.
    -       Đi mà, chơi đi mà chị Tiểu Linh – cậu bé bĩu môi nài nĩ.
    -       Được rồi, chúng ta sẽ chơi xe lửa, chịu chưa?
    -       Dạ chịu. Em thương Tiểu Linh nhất. – cậu bé ôm lấy cô vui vẻ nói.
    Chơi được một lúc, cô kiếm cớ ra ngoài để gặp bác sĩ.
    -       Tình hình của Tiểu Bối thế nào rồi, thưa bác sĩ? – trong một căn phòng, một cô gái đang nói chuyện với bác sĩ.
    -       Vẫn vậy, không có chuyển biến gì mới. Mà cô phải nhớ thăm cậu bé thường xuyên, cậu bé rất cần sự quan tâm của gia đình đó.
    -       Tôi biết rồi thưa bác sĩ. Còn việc thay tim xin bệnh viện cứ tiếp tục tìm, tôi đang chuẩn bị tiền viện phí và chi phi mổ. Nếu cậu bé có gì bất ổn xin hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.
    -       Chúng tôi biết rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì chào cô,  chút nữa tôi còn một cuộc họp quan trọng – vị bác sĩ có vẻ hơi ngại.
    -       Vậy xin chào bác sĩ. – cô cúi đầu chào vị bác sĩ trước mặt mình rồi sau đó quay về phòng bệnh của Tiểu Bối, nhìn thấy cậu bé vẫn còn đang say sưa chơi đùa cùng các bạn nên cô quyết định ra về.
    Cũng đã hơi trễ, cô không biết là bác bảo vệ đã đóng cửa chưa, vì mới dọn đến nên cô chưa biết gì về nội quy của ký túc xá. Thật may cho cô là ký túc xá vẫn còn mở cửa. Cô bước nhanh về phòng để còn tắm rửa, người cô lúc này ướt sũng sau khi chạm trán với cái tên hung thần ấy. Phải tắm ngay không khéo lại bị bệnh. “Hắt xìii” – đúng là xui xẻo vừa mới nghĩ thôi mà nó đã linh ứng như vậy. Càng ngày càng xui xẻo sau khi cô gặp cái tên hung thần đó. Sau ông trời lại cho hắn xuất hiện trong cuộc đời của cô chứ. Quỷ tha ma bắt hắn.
    Bước vào phòng, ngoài cô và Đường Nhược Lam ra còn có môt người khác. Rất quen mặt,. Ha ha đúng là trái đất hình tròn mà – cô cười thầm trong bụng. Người đứng trước mặt cô chính là cô gái với vòng một khá lớn – bạn gái của Phong Giản Triệt.
    -       cậu về rồi à?  Đúng rồi đây chính là người còn lại sống chung phòng với chúng ta, Ân Khả Nhi. – vừa nói Đường Nhược Lam vừa chỉ vào cô gái đang mải mê nghe nhạc mà chẳng để ý gì đến xung quanh.
    Nghe có người nói đến mình Khả Nhi xoay người qua nhìn Tiểu Linh, nhận ra được Tiểu Linh chính là cô gái đã đụng mình hồi sáng cô liền chạy lại gần Tiểu Linh mà nói:
    -       Chính cô, cô là người đã phá hỏng buổi đi chơi giữa tôi và anh Triệt, thật ra cô là ai?
    -       Xin chào, mình tên là Lạc Y Linh, sẽ là bạn cùng phòng với cậu. – cô vui vẻ nói.
    -       Bạn ư? Đừng có mơ. Cô định tiếp cận anh Triệt thông qua tôi chứ gì? Anh Triệt sẽ không thích những hạng người như cô đâu.
    -       Mình xin lỗi, mình không có ý định tiếp cận cái tên xấu xa đó đâu, bạn yên tâm, mình thật không hiểu tại sao người như hắn lại có người thich chứ. Mình khuyên bạn đừng có nên dây dưa với tên khốn đó nữa, chẳng có ích lợi gì đâu. – cô nhìn từ đầu đến chân của Ân Khả Nhi rồi nói.
    -       Cô nói cái gì? Tên khốn ư? Sao cô dám nói xấu anh Triệt của tôi chứ – nói xong Ân Khả Nhi giơ tay lên định tát váo mặt Tiểu Linh nhưng cô đã kịp thời ngăn chặn cái tát đó rồi buông một câu:
    -       Đừng bao giờ hành động lỗ mãng như vậy nữa, sẽ bị đánh giá đấy. – cô bước đi đến phòng tắm bỏ mặc sau lưng một người thì đang tức đến đỏ cả mặt, người còn lại thì vẻ mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra.
    Một lúc sau, cô bước ra thì thấy trong phòng chỉ còn lại Đường Nhược Lam.
    -       cô ấy đâu rồi? – cô ngạc nhiên hỏi.
    -       Vừa nhận cú điện thoại của tên Triệt nào đó là đi luôn, đêm nay chắc không về đâu. À mà cậu và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? – cầm quyển sách trên tay, vừa đọc Đường Nhược Lam vừa nói.
    -       Không có gì cả, một chút chuyện nhỏ thôi mà. Đúng rồi, cô Viện là người như thế nào vậy? – cô dùng khăn lau mái tóc ướt của mình và hỏi.
    -       Cô ấy là quản lý ký túc xá ở đây, cô hiền lắm tuy nhiên khi nhắc đến hoa là cô ấy hoàn toàn biến thành một người khác ngay.
    -       thì ra là vậy. Thảo nào khi đụng đến những bông hoa trong vườn hoa là cô ấy lại la mình.
    -       Vậy là cậu và cô ấy đã quen nhau trong vườn hoa hả? Ngạc nhiên ghê? – Đường Nhược Lam bỏ cuốn sách đang cầm trên tay xuống bàn say sưa nói.
    -       Thôi ngủ đi, mình mệt lắm rồi.
    -       Ừm cậu ngủ trước đi, mình thấy hình như cậu không khoẻ lắm, chắc là bệnh rồi đó.
    Chưa kịp nghe hết câu thì cô đã leo lên giường của mình, đặt lưng xuống và đánh một giấc.
     
    Sáng hôm sau,
    -       Tiểu Linh, dậy đi Tiểu Linh, trễ giờ học rồi. – Đường Nhược Lam lay mạnh người của Tiểu Linh và nói.
    -       Cho mình ngủ một chút nữa đi – cô thì thào.
    -       Ngủ cái gì mà ngủ, 7 giờ rưỡi rồi, dậy đi
    Cô choàng tỉnh, cô cảm thấy rất mệt mỏi như đang có cái gì đó rất nặng đang đè lên người cô nhưng cô vẫn phải đi học. Cô đứng dậy một cách loạng choạng.
    -       chết rồi, người cậu nóng quá – Đường Nhược Lam nói sau khi chạm nhẹ lên trán của Tiểu Linh.
    -       Không sao đâu, chắc là cảm xoàng thôi - Cô tiếp tục thì thào.
    -       Không sao cái gì mà không sao, cậu nghỉ học bữa nay đi. – Nhược Lam nói với vẻ mặt lo lắng.
    -       Không được, hôm nay mình có bài kiểm tra toán 15 phút, mình phải đi học.- không cho bạn mình có thời gian suy nghĩ, cô bước vào phòng tắm một cách nhanh chóng.
    Đường Nhược Lam ở ngoài nói vọng vào:
    -       Cậu bướng quá, thân xác này là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm, cho cậu bệnh chết luôn.
    Không để ý đến những gì bạn mình nói, cô tiếp tục tắm rửa chuẩn bị đến lớp.
    Khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Đường Nhược Lam đang đợi mình trước cửa, vẻ mặt nhăn nhó:
    -       coi như mình mắc nợ cậu, mình sẽ đưa cậu đến lớp.
    -       Cảm ơn cậu. – cô cười thật tươi cố gắng che khuất sự trắng bệch đang hiện diện trên khuôn mặt của cô.
    Đường Nhược Lam nhẹ nhàng dìu cô đến lớp, đưa cô vào đến tận chổ ngồi.
    -       mình đến lớp đây, tan học mình sẽ đến đón cậu.- nói xong, Đường Nhược Lam đi đến lớp học 12A7 của mình nhưng vẫn không quên quay đầu lại nở nụ cười với cô.
    Cô cảm thấy hạnh phúc khi mọi người lại đối xử tốt với cô như vậy. Nghĩ ngợi xong cô bỗng cảm thấy khát nước. Cô cố gắng bước ra khỏi chổ ngồi và đi đến máy bán nước tự động được đặt ở cuối hành lang, đang đi  cô bỗng va phải một người, lại là hắn, thật là xúi quẩy, mới có hai ngày thôi mà đã va vào hắn đến 3 lần. Rồi cô thấy trời đất như quay cuồng, trước mặt cô bây giờ là một màu đen. Cô ngã xuống. Bỗng cô có cảm giác rất ấm áp, giống như có ai đang bế cô vậy. Cô thấy thoải mái lắm và cô không nghĩ ngợi gì thêm…
    Trong phòng y tế của học viện Văn Lâm, một người con trai đang ngồi kế bênh một giường bệnh, trên giường bệnh đó là một cô gái với khuôn mặt trắng bệch, chàng trai nhìn cô gái một hồi lâu và nói:
    -         bệnh sao? nặng vậy mà vẫn đi học, cô thật cứng đầu đó, Lạc Y Linh.
    Phải, cô gái đó chính là Tiểu Linh, còn chàng trai chính là tên hung thần Phong Giản Triệt.
    Một lúc sau, cô tỉnh dậy trước mặt cô là Cao Mẫn Dung và Đường Nhược Lam với khuôn mặt rất lo lắng. Thấy cô mở mắt, Đường Nhược Lam liền la cô:
    -         Mình đã nói rồi mà cậu không nghe, cho chừa cái tật bướng. Nếu không có Cao Mẫn Dung qua báo tin thì mình cũng không biết cậu đã xỉu ngoài hành lang. tức chết thôi.
    -         Minh xin lỗi vì đã làm các bạn lo lắng. – rồi cô chợt nhớ đến cảm giác như có ai bế đó trong lúc cô bất tỉnh. Đúng rồi người cô gặp trước khi cô ngã chính là tên hung thần đó. Lẽ nào hắn lại tốt bụng như vậy, hắn ghét cô đến nỗi muốn giết cô vậy thì tại sao lại cứu cô. Cô băn khoăn. Cô quay sang Cao Mẫn Dung đang mân mê gọt mớ táo mà cô mới mua khi nghe Tiểu Linh bất tỉnh: - Mẫn Dung ai đã nói cho cậu biết là mình bất tỉnh vậy?
    -         Nhắc đến điều này mình mới nhớ, chính là tên kì quái đó đã đi khắp sân trường tìm mình, bảo với mình rằng là cậu bất tỉnh nằm ở phòng y tế, kêu mình chăm sóc cậu cẩn thận. Cậu và hắn có quan hệ gì mà hắn lại quan tâm cậu đến như vậy? – Mẫn Dung vừa nói vừa đưa những miếng táo mình mới gọt cho Tiểu Linh.
    -         Cái gì, tên đó đã đưa cậu đến phòng y tế sao? đừng nói là tớ không nhắc cậu, tên đó chính là bạn trai của Ân Khả Nhi, đừng có mà đụng vào, không thôi lại chuốc thêm phiền phức cho bản thân. – Đường Nhược Lam đưa ly nước và vài viên thuốc cho Tiểu Linh rồi nói.
    -         Mình và hắn chẳng có quan hệ gì cả, cậu đừng quan tâm. – cô nói với vẻ mặt khó chiu.
    -         Mình biết rồi không có gì thì không có gì.
    -         về thôi, bài kiểm tra toán 15 phút của cậu đã được dời sang ngày hôm sau. Mình đã xin phép thầy cho cậu đó, cảm ơn mình đi. – Mẫn Dung sắp xếp tập vở cô lại và dìu cô bước xuống giường
    -         đúng đó hôm nay bạn phải ngủ sớm lấy sức để ngày mai còn làm bài kiểm tra nữa, biết chưa? – Nhược Lam đỡ lấy cô và đưa cô về ký túc xá.
    Trong ký túc xá của học viện Văn Lâm,
    -         cậu ngủ một giấc đi mình sẽ đi mua cho cậu một ít cháo, khi nào về mình sẽ gọi cậu dậy. – Đường Nhược Lam đặt đồ đạc xuống chiếc ghế gần đó, dìu Tiểu Linh lại giường và nói.
    -         Cảm ơn cậu.
    -         Khách sáo quá làm gi, cậu ngủ đi.
    Cô nằm xuống và thiếp đi. Được một lúc, cô bị đánh thức bởi  tiếng khóc thút thít của Ân Khả Nhi bên giường bên cạnh.
    -         cậu bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra à? – cô ngồi dậy và hỏi.
    -         Cậu đừng có mà giả nai, tớ ghét cậu, tại cậu mà ra hết, tớ đã nhìn thấy anh Triệt bế cậu đến phòng y tế, tớ đã hỏi anh Triệt và anh ấy đã doạ là sẽ chia tay với tớ, tớ rất yêu anh Triệt, tớ không muốn mất anh ấy, tại cậu, tất cả là tại cậu, cậu đã làm gì anh ấy vậy,huhu… – Ân Khả Nhi mếu máo.
    Cô bước đến ôm lấy con người đang khóc trước mặt cô như đang muốn xoa dịu phần nào nỗi đau mà con người này phải gánh chịu. Cô cảm thấy tên đó thật đáng ghét, lúc nào cũng làm khổ người khác, cô mong rằng có thể dùng dao băm tên hung thần đó ra làm trăm mảnh. Cô ước vậy.
    ( TO BE CONTINUED...)
    #2
      haquyen1703 08.08.2010 21:23:51 (permalink)
      CHAP 3.1:
       

      Một buổi chiều
      Tại một căn phòng lớn với tông màu trắng thanh khiết, tiện nghi thì không nhiều lắm, chỉ có ba chiếc giường đơn được sắp xếp gọn ràng và một phòng tắm nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ. Một cô gái xinh đẹp chạy từ ngoài cửa vào, vui mừng nói:
      -       Tiểu Linh, cậu hết có cơ hội rồi nhé, mình và anh Triệt đã làm lành rồi, anh ấy còn nói rủ mình tối nay đi xem phim với anh ấy, mình vui quá.
      -       Vậy sao? vậy thì tốt quá. – Tiểu Linh có vẻ không quan tâm đến mấy.
      -       Đúng vậy, cậu đừng có buồn, mình sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng khác, không thua gì anh Triệt của mình đâu.
      -       Cảm ơn cậu. – Tiểu Linh nói cho qua chuyện.
      -       Thôi mình đi tắm đây để chút nữa còn đi xem phim với anh Triệt.
      Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Lạc Y Linh. Cô đang ôn bài để ngày mai bắt  đầu làm bài test kiểm tra trình độ, cô mong muốn sẽ đạt được điểm cao trong kì thi này, cô sẽ khoe với Tiểu Bối. Nhắc đến Tiểu Bối cô mới nhớ, vì bận ôn bài mấy bữa nay nên cô không có thời gian đi thăm Tiểu Bối, chắc tiểu Bối bây giờ đang nhớ cô lắm, vừa nghĩ xong, cô chạy ngay đến bệnh viện để thăm Tiểu Bối…
       
      Hôm qua,
      Tại học viện Văn Lâm,
       
      Đó là một ngày bình thường, bình thường đến độ không thể bình thường hơn được nữa, cô ngồi đọc sách tại một băng ghế đá được đặt ở gần một gốc cây trong sân trường. Do mải mê nên cô đã không hề biết sự xuất hiện của Phong Giản Triệt đang ngồi kế bên.
      -       Cô coi vậy mà chăm chỉ quá nhỉ? – Phong Giản Triệt lên tiếng.
      -       Ai cho phép anh ngồi ở đây? – nhận biết được sự xuất hiện của Phong Giản Triệt, cô quay người nhìn hắn, la lớn.
      -       Làm gì mà lớn tiếng vậy, ghế này đâu phải của cô, tôi muốn ngồi đâu thì ngồi, liên quan gì đến cô.
      -       Nếu anh không đi thì tôi sẽ đi. – vừa nhớ đến chuyện trong toilet, chính hắn đã nhấn đầu cô xuống nước, không nén được cơn tức giận, cô đứng dậy định bỏ đi.
      -       Khoan đã. – biết được ý định của cô, hắn nắm tay ngăn cô lại.
      -       Anh lại muốn gì nữa đây? Anh có thể buông tha tôi được không? Mỗi lần nhìn thấy anh là tôi rất khó chịu
      -       Cái gì? Cô tưởng là tôi muốn gặp cô lắm sao? – Phong Giản Triệt bắt đầu giận dữ.
      -       Vậy thì anh buông tay tôi ra đi. – cô nhìn vào Phong Giản Triệt, nhấn mạnh từng từ.
      Cô vừa dứt lời Phong Giản Triệt liền buông tay cô ra kèm theo đó là ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
      -       Tôi đi là được chứ gì. - Rồi hắn ta quay đi.
      Còn lại cô, không thèm quan tâm đến Phong Giản Triệt, cô ngồi xuống và đọc nốt cuốn sách còn đang dang dở của mình. Cô mong rằng hắn sẽ buông tha cho cô, đó chính là ước nguyện lớn thứ hai sau ước nguyện lớn nhất của cô là có tiền thay tim cho Tiểu Bối.
      Quá tức giận, Phong Giản Triệt chạy ngay đến quán Bo’s – một quán bowling nằm ở trung tâm thành phố. Nơi đây chính là nơi có mặt nhiều nhất của anh và các bạn. Vừa đến nơi Phong Giản Triệt chạy ngay đến chổ ngồi quen thuộc, kêu ngay một ly daiquiri dâu ( một hỗn hợp cocktail gồm rượu rum, chanh và đường). Triệt móc điện thoại ra, gọi ngay cho người bạn thân của mình: Đông Hạo Nam.
      -       Hạo, đến chổ cũ ngay đi, mình chờ, nhớ gọi thêm thằng Phong nữa. Nhanh đó.
      -       Mình biết rồi, 30 phút sau mình và thằng Phong sẽ có mặt. – đầu dây bên kia trả lời.
      Đúng 30 phút sau,
      Từ cánh cửa ra vào, xuất hiện hai chàng trai dáng vẻ cao ráo không thua gì Phong Giản Triệt, một người tên là Đông Hạo Nam với mái tóc ngắn màu đen ép sát vào cổ, nổi bật trong trang phục quần jean – áo pull, trước ngực lấp lánh sợi dây bạc cá tính. Người còn lại tên là Lục Dĩnh Phong, tuy không sánh bằng anh chàng bên cạnh nhưng cũng rất thu hút với nước da nâu ẩn sau chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, vừa đi vừa vẩy tay chào các cô gái đang bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ của anh. Hai anh chàng bước đến chổ của Phong Giản Triệt rồi ngồi xuống. Đông Hạo Nam khẽ nhìn vào vẻ mặt hiện giờ của Triệt và anh biết chắc là có chuyện gì đã xảy ra.
      -       Có chuyện gì mà kêu hai chúng tôi gấp vậy?
      -       Không có gì. Chỉ là đang bực mình vì một số chuyện thôi. – vừa nói Phong Giản Triệt vừa lắc nhẹ ly cocktail.
      -       Đừng có giấu bọn này, vẻ mặt của cậu đã thể hiện tất cả rồi. – Lục Dĩnh Phong từ đâu xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của Phong Giản Triệt và Đông Hạo Nam.
      -       Đúng là không có gì có thể dấu được các cậu. Thật ra mình đang rất bực mình một con bé trong trường, cô ta luôn tỏ ra ghét tớ, xem tớ như kẻ thù.
      -       Cậu thích cô gái đó hả? – Đông Hạo Nam cố gắng nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được nụ cười nhẹ trên môi.
      -       Cậu đừng nói bậy, tớ mà lại thích cô gái ngông cuồng đó hả? Đừng có hòng. – Triệt đặt ly cocktail xuống bàn quay người nhìn Đông Hạo Nam.
      -       Theo tớ thì cô gái đó hình như là thích thằng Triệt nhà ta đấy, với kinh nghiệm yêu đương nhiều năm qua của tớ, cô gái này đang giả vờ ghét thằng Triệt để thằng Triệt chú ý đến cô ta. Điều thằng Triệt cần làm ngay bây giờ là đừng quan tâm đến cô ta, tốt nhất là tìm một cô gái khác làm cho cô ta ghen, thế nào cô ta cũng sẽ lòi đuôi chuột ngay – Lục Dĩnh Phong tự mãn nói.
      Người nghe Lục Dĩnh Phong nói chỉ có mình Phong Giản Triệt, người còn lại – Đông Hạo Nam không thèm quan tâm đến những gì người bạn mình đang nói, anh ta chỉ cười và mấp máy một ít rượu sampanh vừa mới kêu. Sau khi nghe Lục Dĩnh Phong nói xong, vẻ mặt của Phong Giản Triệt hoàn toàn thay đổi: từ vẻ mặt bực dọc sang vẻ mặt phấn khởi.
      -       Có thật là như vậy không? Cô ta thật xảo quyệt. Tớ biết mà, không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của tớ. Cảm ơn cậu. Tớ biết phải làm gì rồi. – nói xong Triệt cầm ly daiquiri dâu lên uống một hơi rồi chạy nhanh ra khỏi quán.
      Trong quán bây giờ chỉ còn lại Đông Hạo Nam và Lục Dĩnh Phong. Nhìn Phong Giản Triệt đang đi khuất dần, Đông Hạo Nam nhẹ nhàng nói:
      -       Không ngờ một người ngạo mạn như thằng Triệt lại có ngày bị một cô gái mê hoặc, mình đang rất tò mò không biết cô gái ấy là ai?
      -       Đúng vậy, thường ngày cái thằng này rất thông minh, không ngờ chỉ vì một cô gái thôi mà lại bị tớ gạt. Tớ nghĩ sắp có một màn kịch vui đây. Haha… - tiếng cười của Lục Dĩnh Phong làm vang dậy cả quán bowling.
      Vừa rời khỏi quán, Phong Giản Triệt chạy ngay đến ký túc xá nữ của học viện Văn Lâm, móc điện thoại ra và gọi ngay:
      -       Cô ra ngoài ngay đi, tôi đợi.
      -       Cái… gì? Anh đang ở bên ngoài ký túc xá sao? – vừa nhận được điện thoại, Ân Khả Nhi vui mừng đến mức nói không nên lời.
      -       Đúng vậy, nhanh lên đi.
      -       Em biết rồi, em ra liền. – vừa cúp máy, cô chạy một mạch ra ngoài cổng ký túc xá mà quên đi người bạn đang giúp mình ôn bài – Lạc Y Linh.
      Thấy bóng của Phong Giản Triệt từ xa cô vui mừng chạy nhanh đến, vừa nhìn thấy cô, Triệt lên tiếng:
      -       ngày mai chúng ta đi xem phim. – nói xong, Phong Giản Triệt leo lên chiếc xe môtô của mình chạy mất. Còn lại Ân Khả Nhi đang reo hò vì niềm vui sướng của mình.
      Quay về hiện tại, bây giờ Tiểu Linh đang chơi đùa cùng Tiểu Bối mà quên đi bài kiểm tra ngày mai đang cận kề. Nhớ đến điều này, cô chạy ngay về nhà mà không kịp nói với Tiểu Bối một tiếng, để lại cậu bé đang rưng rưng nước mắt nhìn theo bóng người chị đang khuất dần.
      Về đến ký túc xá cô tiếp tục ôn bài, được một lúc thì cô thiếp đi.
       
      Ngày hôm sau, cô được cô Bích mời lên phòng giáo viên làm bài test kiểm tra trình độ. Cô say sưa làm bài mà quên đi tất cả, cô mong rằng bài test này điểm sẽ cao để cô có thể khoe với tiểu Bối. Một lúc sau, cô trở về lớp với khuôn mặt phấn khởi, bài test của cô rất khả quan, chắc chắn điểm sẽ rất cao, cô nghĩ vậy.
      Vừa nhìn thấy cô, phong Giản Triệt gọi ngay cho Ân Khả Nhi bảo cô đến lớp gặp anh ngay. 10 phút sau Ân Khả Nhi đã có mặt, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Y Linh, cô bước đến:
      -       Thì ra bạn học cùng lớp với anh Triệt, trái đất đúng là hình tròn mà, hihi. – cô cười nụ cười mỉa mai.
      -       Em quen cô ấy sao? – không biết từ lúc nào Phong Giản Triệt đã đứng bên cạnh Ân Khả Nhi, nhẹ nhàng hỏi.
      -       Cô ấy là bạn cùng phòng của em.
      -       Đúng vậy, thật là oan gia ngõ hẹp.
      -       Thật là ngạc nhiên, đúng không em yêu? – nói xong Phong Giản Triệt hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái đang đứng bên cạnh nhưng đôi mắt lại không rời Tiểu Linh. Nhận biết được điều gì đó, Tiểu Linh cười nhẹ, cầm quyển sách rồi bước ra khỏi lớp.
      -       Cô đứng lại đó. – Phong Giản Triệt tức giận nói vọng theo bước chân của cô
      Không màng đến, cô tiếp tục rải bước đi đến địa điểm quen thuộc của cô – băng ghế đá dưới gốc cây bàng. Đang nằm trên ghế đá là một chàng trai “siêu” đẹp với mái tóc màu đen cá tính. Vì tò mò cô đến gần, cúi người xem thật kỹ khuôn mặt đang ngủ như thiên thần của người đã dành mất chổ của cô, một người đẹp trai với khuôn mặt hiền từ, lông mày rậm với hàng lông mi dài cong vuốt. Chợt chàng trai tỉnh giấc làm cô giật bắn người, suýt nữa là rớt cuốn sách cô đang cầm trên tay. Nhìn thấy cô, chàng trai ngồi dậy, nở một nụ cười tươi. Cô bỗng bàng hoàng vì vũ cười đó, một nụ cười rạng rỡ như ban mai làm say đắm lòng người.
      -       thật xin lỗi vì đã ngủ ở đây. – chàng trai nói với vẻ lúng túng. Cô chợt tỉnh người vì lời nói của chàng trai ấy, ngượng ngùng đáp:
      -       À..không có gì.
      -       Thật ngại quá, hình như cậu là học sinh mới đúng không? Nhìn cậu hơi lạ.
      -       Ừm, mình mới chuyển trường đến.
      -       Vậy cậu tên gì? – anh chàng tò mò hỏi.
      -       Lạc Y ….reng……. – tiếng chuông báo vào tiết reo lên át cả tiếng của cô.
      -       Vào tiết rồi, mình đi đây. – chàng trai giật bắn người bước đi thật nhanh. – À đúng rồi cậu vừa nói tên cậu là gì nhỉ? – chàng trai nói vọng.
      -       Lạc Y Linh.
      -       Mình biết rồi. – sau khi nở một nụ cười chàng trai vội quay đi. Tiểu Linh chợt nhớ ra mình còn có tiết Sinh học của cô Bích nên cô đã chạy nhanh đến mức có thể.
       
      ( to be continued...)
      #3
        haquyen1703 08.08.2010 21:30:35 (permalink)
        CHAP 3.2
        Bước vào lớp, cô bắt gặp chàng trai tên Phong Giản Triệt đang say sưa nghe nhạc mà chẵng thèm quan tâm đến ai. Vừa nghĩ đến đó thì cô Bích bước vào lớp cùng với một bạn học sinh mới. Đó là một chàng trai có vẻ từ quê mới lên. Chàng trai đó đưa cặp mắt kính nhìn quanh với vẻ sợ hãi như một cậu bé đi lạc mẹ giữa chợ. Cô Bích bắt đầu giới thiệu:
        -       Đây là Mã Văn Quy, học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. – cả lớp học như một đàn ong vỡ tổ bởi tiếng cười chế giễu của từng học sinh trong lớp. Có một học sinh còn lớn tiếng nói:
        -       Vừa rùa vừa ngựa. Thật tức cười. Haha… - sau câu nói đó thì tiếng cười của lớp ngày một lớn hơn. Nhận thấy được sự mất trật tự của lớp học, cô Bích lớn tiếng:
        -       CẢ LỚP IM LẶNG! – sau tiếng la của cô chủ nhiệm, cả lớp bỗng im ắng một cách lạ thường. Rồi cô quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
        -       Lớp bây giờ không còn ghế trống nữa nên cô đã vào nhà kho lấy thêm một bộ bàn ghế nữa cho em, cô đặt kế bên bạn Phong Giản Triệt, mong rằng hai em sẽ giúp đỡ lẫn nhau. – vừa nói cô vừa chỉ vào anh chàng đang mải mê nghe nhạc ở góc cuối lớp học.
        -       Vâng, em cảm ơn cô. – chàng trai nói rồi đi thật nhanh về chổ ngồi của mình với khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng. Chàng trai ngồi xuống kế bên Phong Giản Triệt, vội vàng làm quen:
        -       Chào bạn mình tên là Mã Văn Quy, sau này mình sẽ làm bạn tốt nha. – chàng trai vừa nói vừa cười, nói thật nhìn rất nham nhở.
        -       ……… - không thèm quan tâm, Phong Giản Triệt tiếp tục nghe nhạc. Nhận biết được là mình đã bị “hố” nên chàng trai tên Mã Văn Quy đó cúi gập mặt xuống bàn mà không nói gì thêm.
        Thời gian trôi qua thật nhanh đối với Tiểu Linh, cô đang mải mê nghĩ ngợi về bài kiểm tra của mình, mới đó đã đến giờ về. Bỗng Mã Văn Quy chạy đến trước mặt cô.
        -       cậu có phải là cô tiểu thư Lạc Y Linh của Lạc gia không?
        -       Sao cậu biết? – cô hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
        -       Vậy là đúng rồi, lúc này nhìn thấy cậu trong lớp là mình đã thấy ngờ ngợ rồi nhưng chưa dám khẳng định nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mơ mộng của cậu lúc nãy giống khuôn mặt đang nhìn kem của cậu lúc nhỏ và cây cài trắng quen thuộc thì mình dám khẳng định. – chàng trai nói với vẻ hiểu biết.
        -       Nhưng tớ không quen cậu? – cô không biết người này là ai mà lại biết được cô chính là một người thích kem còn hơn cả mạng sống của mình.
        -       Mình đây. Con rùa nhỏ thường bị mấy đứa nhóc trong xóm ăn hiếp, chính cậu đã ra tay cứu mình, cậu còn nói tụi mình sẽ là bạn suốt đời cậu quên rồi à. – Mã Văn Quy có vẻ hơi buồn.
        -       Tiểu Quy, Rùa nhỏ là cậu á? - Cô chợt nhớ ra đây chính là cậu bé từng được cô cứu giúp khi cô cùng gia đình nghỉ mát ở một vùng quê hẻo lánh. Bây giờ nhìn lại cặp mắt kính như đít chai trên mặt Mã Văn Quy cô mới thấy quen quen, tuy không khác Rùa nhỏ hay khóc nhè nhiều lắm nhưng rất ra dáng một đứa con trai.
        -       Vậy là cậu nhớ ra mình sao, Tiểu Linh. – Mã Văn Quy ôm chầm lấy Tiểu Linh, mếu máo nói.
        -       Cậu đúng là không thay đổi chút nào. – Tiểu Linh vỗ nhẹ vào vai “ rùa nhỏ” và nói.
        -       Ban ngày ban mặt ôm nhau thắm thiết đúng là không biết ngượng. – một giọng nói cất lên làm cô giật bắn người. Đó chính là Phong Giản Triệt, kế bên chính là Ân Khả Nhi – người bạn cùng phòng với cô.
        -       Không lẽ đây là người yêu của cậu, Tiểu Linh, nhìn hai người xứng đôi lắm. – Ân Khả Nhi nói với giọng mỉa mai.
        -       Đây là bạn của mình cậu đừng nói bậy. – .Tiểu Linh có vẻ bực mình.
        -       Bạn bè gì mà ôm nhau giữa đường đúng là đứa con gái dễ dãi. – Phong Giản Triệt nhìn sâu vào đối mắt của cô, bình tĩnh nói. Tuy nói là bình tĩnh nhưng cô lại nhìn thấy những tia lửa trong mắt của Phong Giản Triệt.
        -       Mặc kệ tôi. Mấy người muốn nghĩ sau thì tùy. – nói rồi cô cầm tay Mã Văn Quy đi thật nhanh làm cho chàng trai khó khăn lắm mới nắm được bước chân của cô.
        -       Đúng là hống hách, phải không anh Triệt, vậy mà có lúc em đã từng xem cô ta là bạn đấy. – nhận thấy được người yêu của mình đang nhìn vào bóng cô gái đang đi khuất dần, Ân Khả Nhi nũng nịu ôm lấy tay của Phong Giản Triệt.
        -       Cô nói hơi nhiều rồi đấy.
        -       Em xin lỗi. – Ân Khả Nhi có vẻ sợ hãi, một phần vì vẻ mặt Phong Giản Triệt lúc này rất “dữ”, một phần vì cô lo điều mình không muốn nhất sẽ xảy ra.
        -       Tôi có việc đi đây một chút, cô không cần phải đợi tôi. – giọng nói của Phong Giản Triệt đã nhẹ nhàng hơn một chút nhưng vẫn không thể xoa dịu được nỗi sợ hãi lúc này của cô. Cô cảm nhận được sự tức giận đang dâng trào trong lòng Phong Giản Triệt qua từng bước chân. Dù không muốn thừa nhận nhưng cô biết điều cô lo sợ nhất đã trở thành hiện thực.
         
        Tại cổng trường học viện Văn Lâm
        -       cậu đã lừa tớ đúng không? cô ấy không quan tâm đến tớ mặc cho tớ đã làm bao nhiêu cách. đã vậy cô ấy còn âu yếm con ninja rùa mới đến đó trước mặt tớ nữa. Tớ thật không hiểu con gái làm sao nữa. – Phong Giản Triệt nắm lấy vạt áo của Lục Dĩnh Phong, quát.
        -       Cậu cứ bình tĩnh đã, bỏ mình xuống nào. – vừa nói tên họ Lục vừa cười nhằm bớt đi phần nào cơn giận của Phong Giản Triệt. – chẳng lẽ cậu thích cô bé đó sau mà nổi nóng với mình dữ vậy?
        -       Cậu muốn chết hả? – Phong Giản Triệt nắm tiếp vạt áo của Lục Dĩnh Phong nhưng vẻ mặt bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Từ một hung thần Phong Giản Triệt sang một cậu bé mới lớn đang đỏ mặt vì ăn phải ớt.
        -       Hai cậu đang làm gì vậy? – Đông Hạo Nam vừa chạy vừa la lớn. Nhờ vào sự xuất hiện của Đông Hạo Nam mà Lục Dĩnh Phong không phải bị ăn đòn bởi tên bạn hung thần này. Anh vui mừng ra mặt, chạy đến nép sau lưng Đông Hạo Nam:
        -       Cứu tớ với, cái tên Phong Giản Triệt này định đánh tớ đấy.
        -       Sau cậu lại đánh Phong. Có gì thì từ từ nói. – Đông Hạo Nam ra sức bênh vực bạn của mình.
        -       Tên này dám lừa tớ.
        -       Tớ không có lừa cậu, tại cậu thiếu kiên nhẫn thôi.
        -       Cậu còn dám nói, Hạo! tránh ra để tớ cho tên này một bài học.
        -       Thôi cho tớ can. – Đông Hạo Nam dùng tay ngăn lại.- có chuyện gì xảy ra với hai cậu vậy?
        -       Thì chuyện cô gái hôm bữa đó. Cô gái đó không thèm quan tâm đến Triệt nên nó bực chứ sao, tớ nói cứ để từ từ đi rồi cô gái cũng lòi đuôi chuột thôi.
        -       tớ nghĩ Phong nói đúng đấy, cậu cứ để từ từ.
        -       Tớ nể mặt thằng Hạo tha cho cậu đấy.
        -       Đúng rồi, hôm nào cậu dẫn cô gái ấy cho tớ xem mặt nhé, để xem cô ấy có bản lĩnh gì để thằng Triệt nhà ta phải đánh cả bạn. – Đông Hạo Nam một tay xoa cằm, một tay vỗ nhẹ vào lưng Phong Giản Triệt.
        -       Tớ mặc xác các cậu. – nói rồi Phong Giản Triệt leo lên chiếc moto chạy đi bỏ lại hai người bạn đang cười sằng sặc vì sự ngượng ngùng của đứa bạn thân.
        ----------------------------------------------------------------
        Sáng hôm sau,
        Tại phòng hiệu trưởng,
        -       có kết quả kiểm tra trình độ của học sinh mới chưa? – hiệu trưởng Mục đang ngồi trên chiếc ghế salon, tay cầm một ly trà sữa lên tiếng hỏi.
        -       Các thầy cô còn đang chấm ạ. – người còn lại là cô Mạc Bích, đang cầm một xấp tài liệu, dịu dàng trả lời.
        -       Thế bao giờ có kết quả cô nhớ báo cho tôi. À, tôi có việc này muốn nhờ cô thông báo với mọi người. Tôi sẽ cho phát động một phong trào: “Đôi bạn cùng tiến”, cặp đôi nào được điểm cao nhất trong kỳ thi sắp tới sẽ được cấp một khóa học ngoại ngữ 1 năm tại trường đại học quốc tế Quang Du.
        -       Lớn thế cơ à? – tôi sẽ về phát động với các em học sinh. Chào cô. – cô Bích cúi người chào hiệu trưởng rồi quay đi. Cô bước thẳng về lớp 12A5 của mình. Ngồi chiễm chệ trên ghế, cô thông báo:
        -       Chào các em, cô có một tin quan trọng cần thông báo với các em…….
        Nghe cô Bích nói, lòng Tiểu Linh rạo tực một mong muốn, đó là mong muốn cùng bạn mình đạt cao trong kỳ thi sắp tới, đối với cô việc được học ngoại ngữ tại đại học Quang Du là cơ hội lớn nhất để nâng cao vốn ngoại ngữ của mình. Cô không biết người cùng cô học tập là ai nhưng cô mong rằng người đó sẽ có học lực cao giúp mong muốn của cô mau thành hiện thực. Rồi cô Bích tuyên bố:
        -       Hai bạn ngồi gần nhau sẽ là một nhóm.
        Vậy người bạn sẽ cùng Tiểu Linh kề vai sát cánh chính là Cao Mẫn Dung, tuy cậu ấy không học giỏi lắm nhưng trong lớp này Mẫn Dung là người hiểu cô nhất, chắc chắn tụi cô sẽ là một cặp ăn ý. bỗng Cao Mẫn Dung lên tiếng:
        -       Hay quá Y Linh, tụi mình sẽ là một cặp đó. – Cao Mẫn Dung vui mừng nắm lấy tay bạn.
        -       Ừm, đúng là tốt quá.
        Sau lưng cô , rùa nhỏ đang ngồi than vãn kế bên một con người vô tri vô giác. Có lẽ rùa nhỏ không muốn cùng nhóm với Phong Giản Triệt, cũng đúng thôi hắn ta chính là hung thần mà. Nghĩ đến đó, cô thấy “Rùa nhỏ” thật tội nghiệp
        -       Lạc Y Linh, ra về gặp cô một lát. – Cô Bích đứng trên bục bỗng gọi Tiểu Linh.
        -       Em biết rồi thưa cô.
        ……………………………………………………
        Cuối cùng thì cũng đã đến giờ về, có lẽ hôm nay Tiểu Bối phải đợi cô hơi lâu vì cô còn phải gặp cô Bích vì có một số chuyện cô Bích cần nói chuyện với cô.
        -       Thật ra cô tính nhờ em kèm Phong Giản Triệt giùm, vì trong lớp này ngoài em ra Giản Triệt không nói chuyện với bất cứ ai, còn Mân Dung và Văn Quy sẽ là một nhóm, cô mong rằng em sẽ giúp Phong Giản Triệt tiến bộ hơn trong kỳ thi tới. -Thật không ngờ cô lại có phước đến vậy, Phong Giản Triệt chỉ nói chuyện với mình cô thôi sao, thật là phước lớn, haha…nhưng cô nghĩ cô không bao giờ cần cái phước này. Tiểu Linh cười thầm trong bụng.
        -       Thưa cô, em….. biết rồi ạ. – cô định từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt như cầu xin của cô Bích thì cô đành chấp nhận vậy. Thế là toi đời khóa học ngoại ngữ của cô. Cô như muốn òa khóc cho nhẹ nhõm lòng nhưng vì có cô Bích ở đây nên cô đành để nước mắt chảy ngược vào trong.
        -       Cô thay mặt Phong Giản Triệt cảm ơn em nhiều lắm.
        -       Không có gì đâu thưa cô, chào cô, em về. – nói rồi cô rải bước đi nhưng trong lòng lại muốn gào lên: “Tôi không muốn, không muốn.”
         
        Sau khi thăm Tiểu Bối, cô trở về ký túc xá, trong phòng hiện giờ không có ai. Có lẽ bây giờ Nhược Lam đang đi làm thêm còn Khả Nhi  thì đang đi với tên hung thần đó. Oái sao cô lại nhớ đến tên đó chứ. “Chắc là mình bị ám ảnh thôi”. Cô tự trấn an bản thân. Cô thả mình xuống giường vì mệt mỏi. Hôm nay là một ngày dài đối với cô. Cô không biết những ngày kế tiếp của cô sẽ ra sao khi phải luôn đối mặt với tên hung thần đó. Có lẽ cô sẽ gục ngã, không, cô không được gục ngã vì cô còn phải thay cha mẹ chăm sóc cho Tiểu Bối nữa. Rồi cô chợt khóc, cô khóc không phải vì sợ tên hung thần đó mà chính là cô rất nhớ cha mẹ của mình, cô lôi một bức ảnh trong hộc tủ ra, ngắm nhìn nó đắm đuối, đó chính là hình của gia đình cô, một gia đình đã từng rất hạnh phúc, luôn quây quần bên nhau vào mỗi đêm. Cô nhớ nó lắm.
         
        (to be continued...)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9