RE: loving you_tiếp theo
-
05.08.2010 11:06:12
CHAP 2.2
Giờ ra chơi
Cô bước thật nhanh đến bàn của hắn, dáng vẻ bây giờ của hắn rất đáng ghét: lưng dựa vào ghế, chân đặt lên bàn, tai đeo headphone, đã thế hắn còn nhắm mắt lắc đầu say sưa theo bản nhạc. Cô nói lớn vào tay hắn, một phần vì mong hắn nghe thấy, một phần vì sự bực tức trong lòng.
- Trả lại cho tôi bức tranh.
- Cô nói cái gì? – hắn tháo headphone ra khỏi tai, cau có hỏi.
- Trả lại bức tranh cho tôi – cô nhấn mạnh một lần nữa.
- Bức tranh nào? – hắn nhìn cô, nói một cách ngây thơ.
- Cậu có biết là kĩ năng diễn xuất của cậu tệ lắm không? – cô lên tiếng khiêu khích.
- Cô nói cái gí? – hắn bật dây giận dữ quát, vẻ mặt cô vẫn bình thản nhìn hắn – hình như cô hiểu lầm rồi đúng không – hắn cố lấy lại bình tĩnh.
- Trả cho tôi bức tranh – vẻ mặt cô vẫn không có gì thay đổi.
- Đúng là tôi đã lấy bức tranh của cô đó, thì sao nào? Không ngờ kĩ năng vẽ của cô lại tệ đến thế. – không kiềm được cơn tức giận, hắn chế giễu.
- Trả lại cho tôi.
- Ở đây nè, cô có giỏi thì lấy đi. – vừa nói hắn vừa lấy bức tranh đánh vào đôi má đang ửng hồng của cô.
“ Chát” – cô tát mạnh vào mặt của người con trai đang đứng trước mặt cô, làm cho khuôn mặt trắng như bột của hắn ửng đỏ. Cô giựt lấy bức tranh rồi quay đi. Cả lớp bỗng yên lặng sau phút giây đó, có lẽ vì đây là lần đầu tiên Phong Giản Triệt bị con gái đánh. Bàng hoàng trước cái tát trời giáng mà cô ban tặng, không nói được lời nào, Phong Giản Triệt chạy nhanh ra cửa lớp, dùng tay chặn cô lại.
- Đánh tui xong rồi bỏ chạy hả? Đâu có dễ như vậy? – Phong Giản Triệt nhìn sâu vào đôi mắt cô, nở một nụ cười nửa miệng.
Nói rồi hắn ta nắm tay kéo mạnh cô đi, thân hình yếu ớt của cô khó cưỡng lại sức mạnh của tên hung thần như hắn. Phong Giản Triệt lôi cô đến toilet dùng chung của trường, khoá cửa lại, nhấn đầu cô vào bồn nước gần đó làm cô cảm thấy rất khó thở. Sau đó hắn dùng tay kéo mạnh đầu cô lên rồi nói:
- Thế nào? Thoải mái chứ? Hahaha – rồi hắn cười to.
- Cậu… điên… rồi à? – do bị sặc nước nên cô nói chuyện rất khó nghe.
- Tôi điên ư? Cô có biết đây là lần đầu tiên tôi bị con gái đánh không? Mẹ kiếp!! – nói xong hắn đá mạnh vào tường rồi quay đi. Chỉ còn mình cô trong toilet, quá mệt mỏi cô dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi bệch xuống đất. Cô không khóc và cũng không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi…
Trong bệnh viện Nhất Tâm
Tại một phòng bệnh,
- A! chị Tiểu Linh. Chị đến thăm em phải không? Sao người chị ướt vậy? Có chuyện gì hả chị? Ai ăn hiếp chị sao? người nào ăn hiếp chị Tiểu Linh của em, em sẽ đánh người đó.
- Không sao đâu Tiểu Bối, chị bị mắc mưa thôi mà, ai lại dám ăn hiếp chị của Tiểu Bối chứ, phải không nào?
- Vâng ạ! Tiểu Linh chị chơi xe lửa với tụi em nha. Được không chị?
- Nhưng chị không biết chơi.
- Đi mà, chơi đi mà chị Tiểu Linh – cậu bé bĩu môi nài nĩ.
- Được rồi, chúng ta sẽ chơi xe lửa, chịu chưa?
- Dạ chịu. Em thương Tiểu Linh nhất. – cậu bé ôm lấy cô vui vẻ nói.
Chơi được một lúc, cô kiếm cớ ra ngoài để gặp bác sĩ.
- Tình hình của Tiểu Bối thế nào rồi, thưa bác sĩ? – trong một căn phòng, một cô gái đang nói chuyện với bác sĩ.
- Vẫn vậy, không có chuyển biến gì mới. Mà cô phải nhớ thăm cậu bé thường xuyên, cậu bé rất cần sự quan tâm của gia đình đó.
- Tôi biết rồi thưa bác sĩ. Còn việc thay tim xin bệnh viện cứ tiếp tục tìm, tôi đang chuẩn bị tiền viện phí và chi phi mổ. Nếu cậu bé có gì bất ổn xin hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.
- Chúng tôi biết rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì chào cô, chút nữa tôi còn một cuộc họp quan trọng – vị bác sĩ có vẻ hơi ngại.
- Vậy xin chào bác sĩ. – cô cúi đầu chào vị bác sĩ trước mặt mình rồi sau đó quay về phòng bệnh của Tiểu Bối, nhìn thấy cậu bé vẫn còn đang say sưa chơi đùa cùng các bạn nên cô quyết định ra về.
Cũng đã hơi trễ, cô không biết là bác bảo vệ đã đóng cửa chưa, vì mới dọn đến nên cô chưa biết gì về nội quy của ký túc xá. Thật may cho cô là ký túc xá vẫn còn mở cửa. Cô bước nhanh về phòng để còn tắm rửa, người cô lúc này ướt sũng sau khi chạm trán với cái tên hung thần ấy. Phải tắm ngay không khéo lại bị bệnh. “Hắt xìii” – đúng là xui xẻo vừa mới nghĩ thôi mà nó đã linh ứng như vậy. Càng ngày càng xui xẻo sau khi cô gặp cái tên hung thần đó. Sau ông trời lại cho hắn xuất hiện trong cuộc đời của cô chứ. Quỷ tha ma bắt hắn.
Bước vào phòng, ngoài cô và Đường Nhược Lam ra còn có môt người khác. Rất quen mặt,. Ha ha đúng là trái đất hình tròn mà – cô cười thầm trong bụng. Người đứng trước mặt cô chính là cô gái với vòng một khá lớn – bạn gái của Phong Giản Triệt.
- cậu về rồi à? Đúng rồi đây chính là người còn lại sống chung phòng với chúng ta, Ân Khả Nhi. – vừa nói Đường Nhược Lam vừa chỉ vào cô gái đang mải mê nghe nhạc mà chẳng để ý gì đến xung quanh.
Nghe có người nói đến mình Khả Nhi xoay người qua nhìn Tiểu Linh, nhận ra được Tiểu Linh chính là cô gái đã đụng mình hồi sáng cô liền chạy lại gần Tiểu Linh mà nói:
- Chính cô, cô là người đã phá hỏng buổi đi chơi giữa tôi và anh Triệt, thật ra cô là ai?
- Xin chào, mình tên là Lạc Y Linh, sẽ là bạn cùng phòng với cậu. – cô vui vẻ nói.
- Bạn ư? Đừng có mơ. Cô định tiếp cận anh Triệt thông qua tôi chứ gì? Anh Triệt sẽ không thích những hạng người như cô đâu.
- Mình xin lỗi, mình không có ý định tiếp cận cái tên xấu xa đó đâu, bạn yên tâm, mình thật không hiểu tại sao người như hắn lại có người thich chứ. Mình khuyên bạn đừng có nên dây dưa với tên khốn đó nữa, chẳng có ích lợi gì đâu. – cô nhìn từ đầu đến chân của Ân Khả Nhi rồi nói.
- Cô nói cái gì? Tên khốn ư? Sao cô dám nói xấu anh Triệt của tôi chứ – nói xong Ân Khả Nhi giơ tay lên định tát váo mặt Tiểu Linh nhưng cô đã kịp thời ngăn chặn cái tát đó rồi buông một câu:
- Đừng bao giờ hành động lỗ mãng như vậy nữa, sẽ bị đánh giá đấy. – cô bước đi đến phòng tắm bỏ mặc sau lưng một người thì đang tức đến đỏ cả mặt, người còn lại thì vẻ mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, cô bước ra thì thấy trong phòng chỉ còn lại Đường Nhược Lam.
- cô ấy đâu rồi? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Vừa nhận cú điện thoại của tên Triệt nào đó là đi luôn, đêm nay chắc không về đâu. À mà cậu và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vậy? – cầm quyển sách trên tay, vừa đọc Đường Nhược Lam vừa nói.
- Không có gì cả, một chút chuyện nhỏ thôi mà. Đúng rồi, cô Viện là người như thế nào vậy? – cô dùng khăn lau mái tóc ướt của mình và hỏi.
- Cô ấy là quản lý ký túc xá ở đây, cô hiền lắm tuy nhiên khi nhắc đến hoa là cô ấy hoàn toàn biến thành một người khác ngay.
- thì ra là vậy. Thảo nào khi đụng đến những bông hoa trong vườn hoa là cô ấy lại la mình.
- Vậy là cậu và cô ấy đã quen nhau trong vườn hoa hả? Ngạc nhiên ghê? – Đường Nhược Lam bỏ cuốn sách đang cầm trên tay xuống bàn say sưa nói.
- Thôi ngủ đi, mình mệt lắm rồi.
- Ừm cậu ngủ trước đi, mình thấy hình như cậu không khoẻ lắm, chắc là bệnh rồi đó.
Chưa kịp nghe hết câu thì cô đã leo lên giường của mình, đặt lưng xuống và đánh một giấc.
Sáng hôm sau,
- Tiểu Linh, dậy đi Tiểu Linh, trễ giờ học rồi. – Đường Nhược Lam lay mạnh người của Tiểu Linh và nói.
- Cho mình ngủ một chút nữa đi – cô thì thào.
- Ngủ cái gì mà ngủ, 7 giờ rưỡi rồi, dậy đi
Cô choàng tỉnh, cô cảm thấy rất mệt mỏi như đang có cái gì đó rất nặng đang đè lên người cô nhưng cô vẫn phải đi học. Cô đứng dậy một cách loạng choạng.
- chết rồi, người cậu nóng quá – Đường Nhược Lam nói sau khi chạm nhẹ lên trán của Tiểu Linh.
- Không sao đâu, chắc là cảm xoàng thôi - Cô tiếp tục thì thào.
- Không sao cái gì mà không sao, cậu nghỉ học bữa nay đi. – Nhược Lam nói với vẻ mặt lo lắng.
- Không được, hôm nay mình có bài kiểm tra toán 15 phút, mình phải đi học.- không cho bạn mình có thời gian suy nghĩ, cô bước vào phòng tắm một cách nhanh chóng.
Đường Nhược Lam ở ngoài nói vọng vào:
- Cậu bướng quá, thân xác này là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm, cho cậu bệnh chết luôn.
Không để ý đến những gì bạn mình nói, cô tiếp tục tắm rửa chuẩn bị đến lớp.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Đường Nhược Lam đang đợi mình trước cửa, vẻ mặt nhăn nhó:
- coi như mình mắc nợ cậu, mình sẽ đưa cậu đến lớp.
- Cảm ơn cậu. – cô cười thật tươi cố gắng che khuất sự trắng bệch đang hiện diện trên khuôn mặt của cô.
Đường Nhược Lam nhẹ nhàng dìu cô đến lớp, đưa cô vào đến tận chổ ngồi.
- mình đến lớp đây, tan học mình sẽ đến đón cậu.- nói xong, Đường Nhược Lam đi đến lớp học 12A7 của mình nhưng vẫn không quên quay đầu lại nở nụ cười với cô.
Cô cảm thấy hạnh phúc khi mọi người lại đối xử tốt với cô như vậy. Nghĩ ngợi xong cô bỗng cảm thấy khát nước. Cô cố gắng bước ra khỏi chổ ngồi và đi đến máy bán nước tự động được đặt ở cuối hành lang, đang đi cô bỗng va phải một người, lại là hắn, thật là xúi quẩy, mới có hai ngày thôi mà đã va vào hắn đến 3 lần. Rồi cô thấy trời đất như quay cuồng, trước mặt cô bây giờ là một màu đen. Cô ngã xuống. Bỗng cô có cảm giác rất ấm áp, giống như có ai đang bế cô vậy. Cô thấy thoải mái lắm và cô không nghĩ ngợi gì thêm…
Trong phòng y tế của học viện Văn Lâm, một người con trai đang ngồi kế bênh một giường bệnh, trên giường bệnh đó là một cô gái với khuôn mặt trắng bệch, chàng trai nhìn cô gái một hồi lâu và nói:
- bệnh sao? nặng vậy mà vẫn đi học, cô thật cứng đầu đó, Lạc Y Linh.
Phải, cô gái đó chính là Tiểu Linh, còn chàng trai chính là tên hung thần Phong Giản Triệt.
Một lúc sau, cô tỉnh dậy trước mặt cô là Cao Mẫn Dung và Đường Nhược Lam với khuôn mặt rất lo lắng. Thấy cô mở mắt, Đường Nhược Lam liền la cô:
- Mình đã nói rồi mà cậu không nghe, cho chừa cái tật bướng. Nếu không có Cao Mẫn Dung qua báo tin thì mình cũng không biết cậu đã xỉu ngoài hành lang. tức chết thôi.
- Minh xin lỗi vì đã làm các bạn lo lắng. – rồi cô chợt nhớ đến cảm giác như có ai bế đó trong lúc cô bất tỉnh. Đúng rồi người cô gặp trước khi cô ngã chính là tên hung thần đó. Lẽ nào hắn lại tốt bụng như vậy, hắn ghét cô đến nỗi muốn giết cô vậy thì tại sao lại cứu cô. Cô băn khoăn. Cô quay sang Cao Mẫn Dung đang mân mê gọt mớ táo mà cô mới mua khi nghe Tiểu Linh bất tỉnh: - Mẫn Dung ai đã nói cho cậu biết là mình bất tỉnh vậy?
- Nhắc đến điều này mình mới nhớ, chính là tên kì quái đó đã đi khắp sân trường tìm mình, bảo với mình rằng là cậu bất tỉnh nằm ở phòng y tế, kêu mình chăm sóc cậu cẩn thận. Cậu và hắn có quan hệ gì mà hắn lại quan tâm cậu đến như vậy? – Mẫn Dung vừa nói vừa đưa những miếng táo mình mới gọt cho Tiểu Linh.
- Cái gì, tên đó đã đưa cậu đến phòng y tế sao? đừng nói là tớ không nhắc cậu, tên đó chính là bạn trai của Ân Khả Nhi, đừng có mà đụng vào, không thôi lại chuốc thêm phiền phức cho bản thân. – Đường Nhược Lam đưa ly nước và vài viên thuốc cho Tiểu Linh rồi nói.
- Mình và hắn chẳng có quan hệ gì cả, cậu đừng quan tâm. – cô nói với vẻ mặt khó chiu.
- Mình biết rồi không có gì thì không có gì.
- về thôi, bài kiểm tra toán 15 phút của cậu đã được dời sang ngày hôm sau. Mình đã xin phép thầy cho cậu đó, cảm ơn mình đi. – Mẫn Dung sắp xếp tập vở cô lại và dìu cô bước xuống giường
- đúng đó hôm nay bạn phải ngủ sớm lấy sức để ngày mai còn làm bài kiểm tra nữa, biết chưa? – Nhược Lam đỡ lấy cô và đưa cô về ký túc xá.
Trong ký túc xá của học viện Văn Lâm,
- cậu ngủ một giấc đi mình sẽ đi mua cho cậu một ít cháo, khi nào về mình sẽ gọi cậu dậy. – Đường Nhược Lam đặt đồ đạc xuống chiếc ghế gần đó, dìu Tiểu Linh lại giường và nói.
- Cảm ơn cậu.
- Khách sáo quá làm gi, cậu ngủ đi.
Cô nằm xuống và thiếp đi. Được một lúc, cô bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít của Ân Khả Nhi bên giường bên cạnh.
- cậu bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra à? – cô ngồi dậy và hỏi.
- Cậu đừng có mà giả nai, tớ ghét cậu, tại cậu mà ra hết, tớ đã nhìn thấy anh Triệt bế cậu đến phòng y tế, tớ đã hỏi anh Triệt và anh ấy đã doạ là sẽ chia tay với tớ, tớ rất yêu anh Triệt, tớ không muốn mất anh ấy, tại cậu, tất cả là tại cậu, cậu đã làm gì anh ấy vậy,huhu… – Ân Khả Nhi mếu máo.
Cô bước đến ôm lấy con người đang khóc trước mặt cô như đang muốn xoa dịu phần nào nỗi đau mà con người này phải gánh chịu. Cô cảm thấy tên đó thật đáng ghét, lúc nào cũng làm khổ người khác, cô mong rằng có thể dùng dao băm tên hung thần đó ra làm trăm mảnh. Cô ước vậy.
( TO BE CONTINUED...)