loving you_tiếp theo
haquyen1703 04.08.2010 18:13:32 (permalink)
CHAP 2.1:
Sáng hôm sau, sau khi thu xếp trong đồ đạc của mình, cô rảo bước nhanh trên con đường dẫn đến ký túc xá của học viện Văn Lâm. Cảnh vật hôm nay đối với cô rất lạ lẫm, hai hàng cây bên đường đung đưa trong gió như đang vẫy tay chào cô. Bầu trời thì trong veo báo hiệu cuộc đời cô đang mở ra một trang mới với biết bao điều tốt đẹp.
            Bỗng, “reng…reng…” – điện thoại cô reo lên.
-    Alô, tôi nghe đây.
-    Tiểu Linh, mình đây, Lâm Gia Lạc đây. – một giọng nói hớn hở vang lên ở đầu dây bên kia.
    Gia Lạc? – Y Linh ngạc nhiên nói.
-    ừm mình đây, mình nhớ cậu lắm, dạo này cậu sao rồi? Khoẻ không? – Gia Lạc nói nhanh như chưa từng được nói.
-    Mình ổn, mình đang trên đường đi đến ký túc xá của học viện Văn Lâm. Có lẽ sẽ rất khó để thích nghi với môi trường sống mới này nhưng mình sẽ cố gắng. Còn cậu thì sao? tốt chứ? – cô trả lời một cách vui vẻ.
-    Mình vẫn vậy nhưng từ ngày cậu chuyển trường mình lại cảm thấy trống vắng khi không có cậu. Mà thôi đi. Dạo này Tiểu Bối sao rồi? Ngoan chứ? – Gia Lạc vô tư nói như không hề biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé mà mình đang nói đến.
-    … nó vẫn ổn. – cô ngập ngừng nói vì lo sợ, cô sợ rằng người bạn thân nhất sẽ biết chuyện, cô không muốn Gia Lạc lo lắng.
-                     Phải rồi cậu vừa mới nói là cậu sẽ ở ký túc xá của học viện Văn Lâm ư? Nếu vậy thì mình có thể thăm bạn rồi, đúng không?
-                     Ừm, vậy khi nào rãnh thì cậu nhớ đến thăm mình nha. Gần đến giờ vào lớp rồi, mình còn phải đến ký túc xá sớm để sắp xếp chổ ở nữa. Thôi nhé.
-                     Mình biết rồi, hôm nào chúng ta sẽ nói tiếp.  Tạm biệt.
Nói xong cô tiếp tục bước đi, vừa đi cô vừa ngắm nhìn lại thật kỹ những cảnh vật xung quanh như đang cố gắng kết thúc một trang cũ để bước qua trang mới cho cuộc đời cô.
 
Đến ký túc xá, tuy không đẹp bằng ngôi trường nhưng vẫn còn đẹp hơn so với căn nhà trọ mà cô đã sống. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một vườn hoa phía bên trái toà nhà. Cô bước đến gần để nhìn rõ xem trong đó trồng những loại hoa gì? Mắt cô bỗng tròn xoe vì cảnh tượng trước mắt : vườn hoa thật đẹp, có rất nhiều loại hoa, cả những loại hoa lạ mà ngay cả cô – một người rất yêu hoa cũng không biết đó là hoa gì. Không nén nổi cảm xúc trong lòng, cô cúi nhẹ người, dùng tay nâng lấy một đoá hoa mà ngửi.
            Chợt có tiếng người la lớn:
-       Không được đụng vào. Không thấy tấm bảng cấm ư? “chỉ được nhìn không được chạm vào” – cách đó không xa là một người phụ nữ đã ngoài 40 thân hình hơi gầy, mặt hơi nhăn nhó.
-       Ơ… cháu xin lỗi, vì những bông hoa đẹp quá nên cháu kìm lòng không được. – được đánh thức bởi tiếng la đó, cô ấp úng đáp.
-       Đương nhiên rồi, những bông hoa này là do ta trồng mà. Ta xem chúng như  sinh mạng của ta vậy nên đừng có mà đụng vào.
-       Cháu biết rồi,  vậy cháu xin phép cô cháu đi. – nói xong cô bước đi thật nhanh ra khỏi vườn hoa và đi thẳng đến phòng 301 – nơi ở mới của cô.
      Trong phòng là một cô gái nhìn rất yếu đuối, yếu đuối đến nỗi cô nghĩ có lẽ chỉ cần một cơn gió thôi cũng đủ làm cô gái đó ngã. Nhìn thấy cô, người con gái ấy hỏi:
-       Cậu là ai?
-       Mình là Lạc Y Linh, học sinh mới chuyển trường đến đây, được nhà trường sắp xếp cho ở ký túc xá này, từ đây về sau mình sẽ là bạn cùng phòng của cậu. – cô nhẹ nhàng giải thích.
-       Thì ra là vậy, mình hiểu rồi. Rất vui được gặp bạn, mình tên là Đường Nhược Lam là trưởng phòng ở đây.
-       Trưởng phòng? Không lẽ trong phòng này ngoài bạn ra còn một  người nữa sao?
-       Đúng vậy cậu ấy tên là Ân Khả Nhi,ngày thường cậu ấy suốt ngày chỉ lo đi chơi với một anh chàng nào đó, chỉ có mặt ở đây vào buổi tối thôi, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại rất đúng giờ, ngày nào cũng về ngay lúc bác bảo vệ đang đóng cửa rồi đứng đó mà năn nỉ bác bảo vệ cho vào. Thật hết biết.
Cô và người bạn mới đang say sưa nói chuyện thì một giọng nói khác chen vào:
-       Đang làm quen với nhau à?
Cô quay người lại nhìn thì đang đứng trước cửa phòng cô không ai xa lạ chính là người phụ nữ mà cô đã gặp ở vườn hoa. Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Đường Nhược Lam nói:
-       Chào cô Viện, à đây là Lạc Y Linh, vừa mới chuyển đến đây ạ. – Đường Nhược Lam lễ phép nói.
-       Ta biết, chúng ta đã từng gặp nhau rồi – rồi người phụ nữ ấy nhìn sang phía Tiểu Linh cười nói – Phải không cô bé?
Tiểu Linh cảm thấy người phụ nữ này khác hoàn toàn với người phụ nữ
mà cô đã gặp lúc nãy, nụ cười thật ấm áp. Cô nghĩ có lẽ người phụ nữ này còn yêu hoa hơn cả cô, vì hoa mà người này có thể biến thành một người hoàn toàn khác.
-       vâng ạ. – cô cũng cười lại đáp lễ.
Đường Nhược Lam đứng đó nhìn ngạc nhiên vào hai người trước mặt với một dấu hỏi lớn trong lòng.
            Bỗng tiếng reng vang lên từ toà nhà bên cạnh báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Cô hốt hoảng gật đầu chào cô Viện cầm lấy sách vở rồi chạy thụt mạng về phía ngôi trường mà quên đi đống hành lý lộn xộn chưa được sắp xếp và cả câu hỏi cô Viện là người như thế nào mà được Đường Nhược Lam kính trọng đến thế.
Cô chạy mãi chạy mãi rồi cô đụng phải một cặp trai gái đang đi ngược về phía cô, thì ra là cái tên Triệt gì đó đang trốn học để đi chơi với bạn gái, nhưng bạn gái của hắn thật đẹp với vòng một rất lớn – thật đúng là mẫu bạn gái lý tưởng mà nhiều thằng con trai hay mơ ước. Mắt của tên này nhìn chăm chăm vào cô với vẻ bực dọc. Hình như hắn đã nhận ra cô. Đúng rồi chính hắn đã nói là sẽ nhớ mặt cô mà. Để cản trở bầu không khí này, bạn gái của hắn lên tiếng:
-       Bộ đuôi hay sao mà đi đường không nhìn gì hết vậy?
-       Tôi…tôi xin lỗi – cô trả lời một cách gấp rút rồi sau đó chạy thật nhanh với mong muốn là sẽ không gây thêm phiền phức gì.
Đến lớp, đúng lúc cô Bích đang ghi tựa đề của bài học hôm nay lên bảng,
nhìn thấy Tiểu Linh, cô nói:
-       Sao muộn vậy?
-       Em xin lỗi, em… gặp một số chuyện… dọc đường. – vừa nói cô vừa thở.
-       Không sao, cô hiểu mà, em vào chổ ngồi đi. – cô Bích nói nhưng vẫn không quên nụ cười tươi trên môi.
Cô về chổ ngồi của mình lấy sách vở ra, rồi cô phát hiện mình bị mất cuốn tập Sinh học trong đó có bức vẽ mà Tiểu Bối đã tặng cho cô, cô đã kẹp vào cuốn tập này trong một lần cô lấy bức vẽ ra xem. Rồi cô reo lên tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm người bạn kế bên – Cao Mẫn Dung nghe thấy:
-     Có chuyện gì à?
-        Không có gì – vốn sống khép kín nên cô không nói gì nhiều trước câu hỏi của người bạn ngồi bên cạnh.
-       Thật là không có gì chứ? – Cao Mẫn Dung vẫn gặng hỏi vì sự lúng túng của bạn mình.
-       Thật, không có gì đâu mà. – cô trả lời một cách dứt khoát với ý định làm cho cô bạn bên cạnh mình sẽ yên tâm hơn.
Rồi cô loay hoay tìm cuốn tập khắp nơi: trong cặp, trong hộc bàn,…khi cô đang tìm dưới chân bàn thì một người xuất hiện trước mắt cô, do tầm nhìn của cô hiện giờ quá thấp nên cô chỉ nhìn được đôi chân của người đó, một đôi chân cao ráo với đôi giày thể thao hiệu ADIDAS rất đẹp. Cô ngước lên nhìn thì ra là…hắn, cái tên khó ưa đó, hắn vào đây từ lúc nào nhỉ hình như chỉ sau cô vài phút nhưng vì lo mải mê tìm cuốn tập nên cô đã không biết sự xuất hiện của hắn. Cô đưa mắt nhìn xung quang thì thấy cô Bích và mọi người với vẻ mặt rất ngạc nhiên đang nhìn hắn – một tên với số lần cúp học còn nhiều hơn số lần cô ăn cơm. Trên tay hắn đang cầm một cuốn tập nhìn rất quen.
-       Là cuốn tập của mình. – cô buột miệng la lên.
-       Đúng rồi, là cuốn tập của cô, cô đã làm rơi nó ở ngoài sân trường sau khi đụng phải tôi, thưa cô Lạc Y Linh. – hắn nói với giọng mỉa mai.
-       Đưa cho tôi! – cô vừa nói vừa giựt lại cuốn tập trên tay hắn, cô không ngờ lại lấy được cuốn tập dễ dàng như vậy.
            Sau đó hắn quay về chổ ngồi bỏ trống bao lâu nay của mình, điều đó càng khiến mọi người càng thêm sửng sốt. Rồi hắn cười với cô, một nụ cười làm cô sởn cả gai ốc. Cô cảm thấy có điều gì bất ổn ở đây. Và cô chợt nhớ đến bức tranh của Tiểu Bối, cô lật hết trang này đến trang khác của quyển tập. Bức tranh của Tiểu Bối đã mất, cô quay đầu nhìn xuống phía bàn của hắn, hắn đang ngủ, vẻ mặt rất đáng ghét. Cô cố gắng bình tĩnh đợi đến khi ra chơi sẽ hỏi tội hắn. Cô lại tập trung vào bài giảng.
TO BE CONTINUED...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2010 21:22:03 bởi haquyen1703 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9