Ngày hôm qua ! Anh hẹn em trong quán caffe '' Góc cũ '', trời đột ngột đổ mưa, em thì thầm trong lo lắng, có lẽ anh sẽ không tới, có lẽ ông trời không cho chúng ta bên nhau. Một phút trôi qua, một giờ lặng lẽ ra đi, những vị khách cuối cùng trong quán cũng rời khỏi nơi đây. Em cụp đôi mắt buồn xuống ly nước trong veo. Như một vệt sáng chiếu qua , anh bỗng chốc xuất hiện trong làn mưa dày đặc. Nước mưa ướt nhèm đôi mắt kính, đôi tay anh run run, miệng anh lắp bắt lời xin lỗi với em. Không ! dù bất cứ lý do nào thì em cũng có thể thông cảm cho anh, bởi vì một lẽ '' em yêu anh nhiều như thế !''. Chúng ta ngồi bên nhau trong giây lát , ngồi ngắm những giọt mưa tí tách rơi, ngồi uống chút ấm áp trong tâm hồn. Rồi cuối cùng ! em và anh nắm tay nhau đi trên con đường Hoàng Diệu. Chúng ta lặng lẽ chia tay nhau.
Ngày hôm nay ! ..... Sau cái lần mưa ướt ấy , em không còn cơ hội nhìn thấy anh nữa, mỗi lần mưa, lòng em chợt nhói lên một nỗi buồn. Nỗi buồn không tên, em cố gắng giấu anh vào hoài niệm, xoá anh trong kho tàng trí não của em , điều đó thật khó khăn đến nhường nào. Em cố gắng tập sống lại với cuộc sống trước khi em gặp anh, tập hà nhập lại cuộc sống như chưa từng có anh, rồi em thấy quá khó. Mỗi con đường, mỗi hàng cây, mỗi quán caffe quen thuộc đều có hơi thở, có bóng dáng của anh, em cố gắng chạy trốn, chạy trốn với chính bản thân mình.... đến một ngày.! em dần cất anh vào lãng quên, em bước ào cuộc hôn nhân, mà em nghĩ nơi đây là dấu chấm hết cho tình cảm của em dành cho anh, em đã rất hạnh phúc, cái hạnh phúc nhỏ nhoi. Em mơ màng với cuộc sống hiện thực và cuộc sống trong mơ của chúng ta. Hà Nội lại trở về mùa mưa. Hôm qua em đi qua quán cũ, một vài người hỏi nhỏ em về anh, họ ngạc nhiên khi em đi một mình, và càng ngạc nhiên hơn khi em chuẩn bị làm mẹ. Em bất chợt nhìn thấy anh, anh luôn làm cho em bất ngờ với những giây phút cuối cùng rồi Hà Nội lại đổ mưa, và lần này chúng ta lại ngồi uống chút trà cho ấm lòng, nhưng ôi sao, cái cảm giác hôm nay khác quá, nó không còn lãng mạn, nồng nàn như xưa nữa, em hỏi thăm anh mấy câu xã giao, em nhìn thấy nỗi buồn như bao phủ đôi mắt anh, em nhìn thấy một sự loãng và trống rỗng trong tâm hồn anh, nhưng với em đã hết rồi ư? em không còn chút cảm giác nào nữa, không thấy nhớ , thấy yêu đến khờ dại như ngày nào, có lẽ thời gian đã bào mòn tất cả chúng ta, bào mòn tình yêu và tâm hồn khát khao cháy bỏng..... thời gian đã xoá hình ảnh anh trong tâm trí của em rồi ư?
Mưa ! mưa, từng giọt mưa tí tach như những giọt caffe đắng mà anh đang dùng. Em với anh chia tay một lần nữa. Lần này em không ngoái lại nhìn anh nữa, em bước thẳng về phía trước , và em nghĩ rằng : anh mới chính là người lặng lẽ nhìn em khuất bóng.
Ngày mai! Quá khứ đã lùi xa rồi anh ạ ! em với những gì đang có, là cuộc sống, là con người em, những gì em cần giữ lấy, và anh là hoài niệm cuộc đời em !
Mưa tháng 6 ! trời Hà Nội u ám quá.