Tai sinh- chap 3
phoe_aries 06.08.2010 10:39:23 (permalink)
CHAP 3:
Rất lâu, rất lâu sau đó…
Xứ sở Raboland, xứ sở với biểu tượng cầu vồng, vẫn xinh đẹp như thế sau một thời gian rất dài. Cỏ trên thảo nguyên xanh mướt vẫn rung rinh khi từng đợt gió đi qua. Con sông Hezela vẫn hiền hoà uốn lượn ôm ấp lấy xứ sở. Vẻ đẹp này luôn khiến cho người ngắm nhìn không thể biết được nó thuộc về một xứ sở đã từng trải qua thời gian dài của chiến tranh. Sau cuộc nội chiến của hoàng triều Carpet không được vài năm, đất nước xinh đẹp này lại tiếp tục hứng chịu những đau thương của sự lật đổ Lorenzo Lombard vì sự cai trị mất lòng dân của ông. Triều đại Valikie đã đưa Raboland trở lại với sự giàu đẹp vốn có của nó.
Xuân qua, đông đến. Rồi đông lại đi, xuân lại đến. Cứ thế thời gian trôi đi một cách lặng lẽ. Không biết đã bao nhiêu năm qua đi, chỉ biết xứ sở này đã trải qua rất nhiều thế hệ trị vì của triều đại Valikie.
Lúc bấy giờ là sự trị vì của Lucas Valikie,
Tại Điện Parady- nơi ở của Carlos Willen- quan thượng thư của hoàng triều.
Một cậu nhóc chừng 7 tuổi chạy nhanh vào vườn, vừa chạy vừa gọi lớn:
       - Aleena, Aleena
       - Zoel, chị ở đây- trong vườn là một cô gái đang cúi thấp người để nâng niu từng cánh hoa. Nghe tiếng gọi, cô gái đứng dậy xoay người, dùng một tay ngoắc cậu bé.- từ từ, coi chừng té đó.
  Cậu bé hớn hở chạy về phía chị mình. Đứng cách đó không xa là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc nàng xoã dài, từng lọn tóc bạch kim càng óng ánh hơn dưới ánh nắng mặt trời. Khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười trên môi.  
       - Chị Aleena, em nói chị nghe tin vui này nè. Cha đã tìm được thầy về dạy võ cho em rồi. Thầy ấy trẻ lắm, lại rất đẹp trai. Em sắp được học võ rồi. Vui quá.- cậu bé vừa nhảy vừa hò hét làm náo động cả khu vườn.
       - Thế à. Chúc mừng em, Zoel của chị phải cố gắng tập luyện để trở thành một chàng trai giỏi võ sau này, biết chưa?- Aleena vuốt nhẹ vào đôi má bầu bĩnh với hai lúm đồng tiền sâu ngoắm của đứa em trai đang cười tít cả mắt.
       - Tất nhiên rồi, em phải mau chóng trở thành một chàng trai tài giỏi để có thể thay cha bảo vệ Aleena.
       - Zoel ngoan của chị.- Aleena ôm nhẹ đứa em trai bé bỏng vào lòng.
Mẹ hai người đã qua đời bảy năm trước sau khi sinh ra Zoel. Đứa em trai tội nghiệp này từ nhỏ đã thiếu đi tình cảm thiêng liêng của người mẹ nên luôn quấn quýt, không rời chị mình nửa bước. Aleena đã thay mặt cha mẹ mà yêu thương, chăm sóc cho Zoel bé bỏng. Ngài Carlos vì quá tận tâm vào việc triều chính nên ít thời gian dành cho hai người con. Dù vậy, ông vẫn rất mực thương yêu hai bảo bối của mình.
       - Aleena, Thầy ấy đang trong phòng bàn chuyện với cha. Chị đi với em, mau lên, đi gặp mặt thầy của em. Mau lên chị- Zoel kéo mạnh tay chị của mình về trước
       - Thôi mà, Zoel. Chị không đi đâu. Từ từ rồi chị cũng sẽ biết mặt thầy em thôi.
       - Aleena, em muốn bây giờ cơ. Chị phải đi với em. – Zoel vẫn không chịu, bĩu môi nài nỉ.
       - Em lại không ngoan nữa rồi. Chị đang dạo vườn hoa mà.
       - Đi đi mà, Aleena. Em năn nỉ chị đó.- Zoel tiếp tục kéo tay chị mình.
       - Hai chị em đang chơi trò kéo co à? – một giọng nói lạ xuất hiện trong khu vườn.
Người vừa cất tiếng nói là Carlos Willen, vị cận thần quan trọng của triều đại Valikie, là người nắm giữ một bí mật quan trọng liên quan đến vận mệnh xứ sở.
       - Cha! À còn có…
Ánh mắt thơ ngây của Zoel dừng lại ngay chàng trai bên cạnh. Không chỉ Zoel, cả nàng Aleena cũng đã nhìn thấy người lạ xuất hiện cùng với cha nàng. Một gương mặt tuấn tú với mái tóc ngắn màu đen tuyền, đôi mắt long lanh nhưng ẩn chứa một mê lực khó tả. Người lạ ấy vừa nhìn nàng cười. Tim nàng bỗng đập mạnh vì nụ cười đó.
       - Chị ơi, chính là thầy ấy, là thầy dạy võ của Zoel đó- Zoel vui mừng quay về phía chị mình.
       - Đúng thế, đây là Ravin, thầy dạy võ của Zoel. Thầy ấy sẽ ở lại phủ chúng ta để tiện cho việc dạy.- nói xong ngài Carlos nhìn sang chàng trai,- đây là hai đứa con bảo bối của ta.
       - Hân hạnh được gặp hai người, tôi là Ravin.
       - Xin chào, tôi tên Aleena, là chị của Zoel. Mong thầy tận tình chỉ bảo cho Zoel.- Aleena đặt tay lên vai em mình và tiếp tục nói.- Zoel à, chị vào phòng, em ngoan ngoãn ở đây với cha và thầy nhé. Thưa cha, con vào phòng.- Aleena quay sang cha mình, cúi đầu chào.
Được sự cho phép của cha, Aleena đi về phía phòng mình mà không hề nhìn lại. Và phía sau lưng nàng là ánh mắt dõi theo của một người.  
Trong phòng riêng,
       - Tiểu thư, cô bị sao vậy?- Erin, tì nữ bên cạnh Aleena, lên tiếng hỏi vì sự khác lạ của nàng từ lúc về phòng đến giờ. Tâm trí nàng đang nghĩ ngợi về một điều gì đó.
       - Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi. À, cha ta đã kiếm được thầy dạy võ cho Zoel rồi.
       - Dạ, em có nghe người trong phủ nói. Nghe họ nói là thầy đó nhìn rất tuấn tú.
Aleena chỉ cười lặng lẽ, ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía cửa sổ.
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày Zoel có thầy dạy võ tên Ravin. Ngày nào cũng vậy, Zoel đều rất chăm chỉ luyện tập ngoài sân.
       - Tốt lắm, Zoel. Em tiến bộ rất mau.- Ravin vừa cười, vừa xoa đầu cậu nhóc.
       - Dạ, em cám ơn thầy.- Zoel cười tít cả mắt vì vui sướng dù trên mặt ướt đẫm mồ hôi.
       - Chúng ta nghỉ một chút, Zoel mệt lắm rồi.- Ravin kéo tay Zoel đi về phía gốc cây, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Zoel ngoan ngoãn ngồi xuống. Đôi mắt long lanh nhìn về phía Ravin.
       - Zoel à, sao hôm nay không thấy…- Ravin bỗng lên tiếng hỏi.
       - Dạ, không thấy ai? Thầy muốn nói gì? – Zoel cười, ẩn chứa sự tinh ranh.
       - Thì...
       - ...là chị Aleena chứ gì. Ý thầy là vậy, đúng không? – Zoel nhìn thẳng vào ánh mắt đang quay sang hướng khác vì ngại ngùng của Ravin
       - …Ừ, là chị ấy, tại thầy thấy lạ nên hỏi thôi. Vì hôm nay cô ấy không đến xem em luyện võ như hàng ngày.- Ravin cố tránh đi ánh mắt tinh quái đang nhìn thẳng vào mình     
       - Hôm nay chị ấy trong người hình như không được khoẻ. Sáng nay Zoel có ghé qua nhưng chỉ gặp Erin. Em định chút nữa tập xong sẽ đi tìm chị ấy.
       - Không khoẻ trong người sao? Có nặng lắm không? – Ravin đặt mạnh tay lên vai Zoel, khuôn mặt sốt ruột chờ đợi câu trả lời.
Phản ứng bất thường đó của Ravin đã bị Zoel nhìn thấu. Cậu nhóc nhảy cẫng lên, vui sướng nói:
       - Thì ra là vậy. Ravin lo lắng cho Aleena. Ravin thích Aleena. Haha. Phải thôi. Chị em xinh đẹp thế mà.
       - Zoel, đừng nói bậy. Thầy không có. – Ravin vội vã dùng tay bịt miệng cậu nhóc.
       - Có mà, Ravin thích Aleena. Em sẽ đi nói cho chị biết.
       - Đừng mà, thầy đã nói là không rồi mà. Zoel mà còn như thế là thầy sẽ giận và không dạy võ cho em nữa. Em biết không?- Ravin giữ chặt người Zoel, nói thật nhanh vì sợ không kịp chặn cậu bé lại.
       - Không dạy nữa ư?..... Em biết rồi. Em sẽ không nói ai biết là thầy thích chị em. Là bí mật nhen, bí mật của thầy trò chúng ta.
       - Ừ, là bí mật. Không người thứ ba nào được biết chuyện hôm nay được không? Kể cả chị Aleena? Ngoéo tay nào,- Nói xong, hai người đóng dấu làm tin. Ravin bỗng nở một nụ cười khó hiểu.
 
Sáng hôm sau,
Aleena đang ngồi trước gương, nhờ Erin chải chuốt mái tóc xinh đẹp của mình.
Bỗng, bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng với một giọng nói quen thuộc:
       - Aleena, chị thức chưa?- sáng nào Zoel cũng đến đây để tìm chị mình.
       - Chờ chị chút Zoel, chị ra ngay.
Vừa nhìn thấy cửa mở, không đợi chị hỏi, Zoel nói một mạch:
       - Aleena, hôm nay Zoel được thầy cho nghỉ, chúng ta ra ngoài bờ sông Hezela chơi đi chị.
       - Ưm, được thôi. Chúng ta đi nào.- Chiều theo ý em trai bé bỏng là những gì mà Aleena luôn làm.
Hai chị em với Erin cùng nhau đi đến bờ sông. Cảnh vật hôm nay thật khoáng đãng, bầu trời thì trong trẻo. Họ đang đứng trên một thảm cỏ xanh mướt. Đâu đó trên ngọn cỏ vẫn còn đọng lại một ít sương sớm. Tâm trạng con người sẽ càng thoải mái hơn khi đứng trước nơi này.
       -Woa, sảng khoái quá. Chúng ta hãy đến nơi này nhiều nhiều nhe chị Aleena.- Zoel chạy lại bờ sông, đứng cạnh chị sau một lúc chơi đùa cùng tì nữ Erin.
       - Ừ, nếu Zoel ngoan, chị sẽ thường xuyên đưa Zoel đến đây.
       - Chị Aleena là nhất.- Zoel sà vào ôm lấy chị mình.- Mà Aleena nè, chị thấy thầy Ravin của em thế nào?
       - Thầy Ravin? Sao em lại nhắc thầy ấy?- Aleena nhìn đứa em trai, mặt nàng thoáng hiện sự ngại ngùng.
       -  Thầy rất đẹp trai, lại còn giỏi võ nữa, đúng không chị? – Zoel cứ lay cánh tay chị để nghe câu trả lời.
       - Ư, đúng vậy. Thầy của Zoel rất giỏi, rất đẹp trai. Được chưa?- Aleena cười nói, tay nàng véo nhẹ vào bên má bầu bĩnh dễ thương của đứa em trai.
       - Haha… em biết mà. Chị Aleena cũng thích Zoel, và Zoel cũng…- Zoel chợt im lặng vì nhớ lời hứa của hai thầy trò trước đó.
       - Zoel, em đừng nói bậy. Thôi cũng trưa rồi, chúng ta về nhà thôi. – rồi Aleena quay mặt sang Erin nói- Erin, chúng ta về thôi.
       - Dạ, tiểu thư.
       - Không, Zoel không chịu. Zoel chưa muốn về, ở đây thêm chút nữa nha chị…. Em muốn qua bên kia đồi chơi chút. Erin sẽ đi cùng em. Chị ở đây đợi em nha.- Không để chị mình có thời gian suy nghĩ, Zoel kéo tay nàng hầu Erin chạy nhanh về phía bên kia đồi.
Aleena chỉ còn biết đứng đó mà gọi theo, nhưng hình như đã quá trễ, Zoel đã chạy xa lắm rồi.
        - Cẩn thận đó, coi chừng té.
Aleena đứng đó, trông theo dáng chạy mờ dần của hai người phía trước, mà không hề để ý đến xung quanh.
       - Zoel thật hiếu động, phải không tiểu thư?- một giọng nói lạ từ sau lưng khiến Aleena giật mình, nàng quay đầu lại nhìn.
Là Ravin. Người ấy, vẫn với nụ cười như thế, đang nhìn thẳng vào nàng. Tim nàng lại đập mạnh.
       - Sao ngài lại ở đây?
       - Zoel đã xin phép tôi nghỉ học sáng nay, và mời tôi ra đây nhưng tôi đến hơi trễ.- Ravin từ từ bước tới gần và nói.
       - … Vậy sao?…- Nàng cười nhẹ. Hình như nàng đã hiểu ra những “toan tính” trong đầu Zoel. Thằng nhóc này thật là.
       - Ở đây đúng là rất đẹp. Nó làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Tôi cũng đã có dịp đến đây lúc đặt chân lần đầu lên xứ sở này - Ravin quay người về phía dòng sông, hít mạnh bầu không khí trước mặt.
       - Lần đầu?- vẻ mặt nàng thể hiện sự khó hiểu.
       - Đúng vậy.
       - Vậy ngài không phải là…- nàng chậm rãi hỏi.
       - Tôi không phải là dân xứ này. Tôi là người Prakie. Tôi mồ côi từ nhỏ nên sống lang bạt khắp nơi. Tháng trước, tôi mới đến xứ sở này. Vì vô tình biết được cha nàng đang tuyển thầy dạy võ nên đã tham gia thi đấu. Không ngờ là tôi lại may mắn thắng tuyển. –nói xong, Ravin ngồi xuống bên bờ sông, bàn tay chạm nhẹ vào làn nước.
       - …Tôi xin lỗi, tôi đã tò mò những chuyện không nên.- Aleena dịu dàng ngồi xuống, cách chàng trai một khoảng khá xa.
       - Không có gì, chỉ là lý lịch bản thân thôi mà. Tôi không cảm thấy buồn vì những chuyện như vậy đâu. Tôi phải cám ơn nàng mới đúng.
       - Cám ơn tôi?- nàng ngạc nhiên.
       - Nhờ cha nàng, tôi đã có một nơi để qua ngày. Hơn nữa, Zoel, em nàng rất dễ thương. Tôi thật sự rất vui vì được ở lại trong nhà nàng.- Ravin cười nói.
       - Thật vậy sao, nếu vậy thì tốt quá.- Aleena cũng nở nụ cười đáp lại.
       - … Nàng rất đẹp, nhất là khi nàng cười?- Ravin bất chợt nói và nhìn nàng.
Hai người cứ thế nhìn nhau, không nói gì thêm. Cả hai chỉ im lặng, ánh mắt sâu lắng nhìn vào đối phương. Họ đã như vậy một lúc rất lâu.
    - Hai người đang chơi trò gì vậy? Trò thi xem ai chớp mắt trước phải không? – Một giọng nói vang lên, làm họ giật mình. Aleena bỗng cảm thấy ngượng ngùng vì ý thức được việc mình làm. Nàng vội đứng lên mà không biết gương mặt mình đang ửng đỏ.
    - Zoel, em về rồi à. Mai mốt không được chạy lung tung nữa, biết không?- Aleena đi về phía Zoel, lúng túng nói.
    - Aleena, mặt chị sao lại thế? Chị và thầy Ravin đã nói gì à?.
Ravin đứng gần đó, cũng đang lúng túng vì sự xuất hiện của Zoel và Erin:
    - Thầy và chị em chỉ ngồi nói chuyện xả giao thôi, không có gì.- Ravin lén nháy mắt nhẹ với cậu nhóc.
Zoel hiểu rằng “kế hoạch” của mình đã thành công. Và cậu không dò hỏi gì thêm.
       - Zoel biết rồi. À, Aleena, em đã hái cho chị hoa mà chị thích nè. Bên đó có rất nhiều, khi nào rãnh em sẽ dẫn chị qua đó- vừa nói, Zoel vừa chìa ra những cành hoa tím trong tay
       - Đúng đó, tiểu thư. Tụi em đã thấy cả vườn luôn- Erin nói thêm.
Aleena đưa tay nhận lấy từng cành hoa, khuôn mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
       - Hoa Violet? Chị em thích loài hoa này sao?- Ravin nhìn Zoel rồi lại quay sang nhìn Aleena với một bó hoa tím ôm trong lòng. Rồi chàng suy tư một điều gì đó không ai hiểu.
       - Dạ, giống như Zoel thích kẹo. Thầy chỉ cần tặng hoa này cho chị em sau khi chọc giận chị ấy là được, hihi.- Zoel nói như đang truyền lại một bí kiếp nào đó.
       - Vậy à.- khuôn mặt Karl giãn ra như đã học được một điều gì đó rất thú vị.
       - Zoel, em lại nói nhiều rồi. Chúng ta về thôi.- Aleena không nhìn vào Ravin mà khẽ quay đi. Nàng và Erin đi về trước bỏ lại hai thầy trò phía sau.
       - Aleena, chờ em với. Chị giận em à?- Zoel vôi vã đuổi theo sau.
Ravin vẫn đứng đó mà không hề đi, chàng nhìn theo bóng ba người đang đi phía trước. Chàng lại nở nụ cười.
Đêm đến,
Trời đã khuya, mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ. Một bóng người với trang phục đen từ trong điện Parady đi ra. Người đó đi, đi mãi. Cuối cùng người đó dừng lại tại bờ sông Hezela. Một bóng đen khác đã đứng đó từ rất lâu. Bóng đen đó lên tiếng hỏi:
       -  Đến rồi à, sao hôm nay trễ vậy? Mọi chuyện thế nào rồi?
       - Vẫn bình thường. Ngươi yên tâm đi. Hai người kia đâu rồi?- người kia lên tiếng nói.
      - Hai người đó đã trở về để báo cáo tình hình ở đây. Aries nhờ tôi nói lại là cô ấy sẽ mau trở lại.
       - Vây à, đêm mai ngươi không cần đến đây nừa đâu, Scor. Khi nào hai người kia về hãy báo cho ta biết.
   Nói xong, chàng trai quay người lại đi về phía điện Parady.
   Bóng người còn lại cũng biến mất trong đêm tối…
 (to be continued)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9