[Truyện tự sáng tác] Alie- William
SetaRin 06.08.2010 18:16:05 (permalink)
Alie William.
 
Tác Giả: R.I.N
Ngày sáng tác: 1/8/2010
Đối tượng xem: PG 9+ (Truyện thiếu nhi)..
 
Cốt truyện: Chưa nghĩ ra, viết được đến đâu thì cốt truyện đến đó.
 
-         Nhân vật:   
§         Alie William: Bá Tước Tiểu Thư nhà William.
§         Ceres Crystal: Quản gia trẻ của Tiểu Thư Alie.
§         Peter Evans: Phó Quản gia.
§         Ryan Maria : Hầu gái.
§         Christ Monte: Đầu bếp.
§         Steve Broz: Phụ việc
§         Và một số nhân vật khác
 
Ghi chú: Tất cả các địa danh trong truyện là do lúc quẩn đời + rối trí lên viết tạm, có thể thay đổi trong một ngày…đẹp trời nào đó.      
 
Phần I: Alie William.
 
Một gia đình đang quây quần bên nhau trong một đêm tháng mười. Tất cả mọi người trong dinh thự Powerland- thuộc gia tộc William đều mang mỗi khuôn mặt khác nhau. Có người vui vẻ, kẻ lại đang lo lắng chạy loanh quanh khắp nơi. Ngoài trời, cái giá lạnh đầu đông cùng màn đêm huyền ảo buông xuống, càng làm cho con người ta rét lạnh thấu xương. Nhưng trong ngôi nhà to lớn, toát lên vẻ sang trọng đó, thì dường như cái lạnh không thể chạm vào họ dù chỉ là một ít.
 
"Cậu nghĩ thế nào hả Ren? Liệu bà chủ có sao không?" Một cô hầu gái hỏi anh bạn đứng cạnh mình.
 
"Phu nhân chắc chắn sẽ không sao!", anh bạn trấn an cô gái dù không thể giấu được sự lo lắng trong câu nói của mình.
 
Nhưng có lẽ người lo lắng nhất vẫn là Bá Tước Fronté William. Phu nhân Amy đang ở trong căn phòng cùng với ba vị bác sĩ. Và từ trong căn phòng đó, những tiếng la thất thanh, đau đớn vang lên phá tan sự yên tĩnh trong nhà, nó như muốn thách thức lòng kiên nhẫn, sự bình tĩnh của ông. Đã bao lâu rồi kể từ khi bà vào căn phòng đó? Cứ mỗi giây trôi qua đối với ông như một cực hình. Thời gian ơi sao mi không hiểu cho nỗi lòng mọi người mà cứ mãi chạm chạp thế? Hãy qua đi, mau qua đi!
 
Như thấu hiểu được điều đó, một tiếng khóc cất lên từ trong phòng. Nỗi ưu phiền, lo âu trước đó đã tan biến đi đâu mất, chỉ còn lại niềm hân hoan, vui mừng không tả xiết bao trùm lấy mọi người, kể cả Ngài. Bá Tước đẩy cửa thật mạnh, sải những bước chân dài và nhanh, ông không thể chờ thêm một giâu nào nữa, và sẽ không ai có thể ngăn được ông lúc này. Nhanh chóng đến bên giường của người vợ thân yêu, ngài cầm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của bà, mong rằng Người có thể hiểu được niềm hạnh phúc của ông lúc này. Niềm vui lại càng trọn vẹn khi vị bác sĩ bồng trên tay một sinh linh nhỏ, được bọc trong lớp vải mềm. Cái hình thể nhỏ bé đó cử động và khóc không ngừng.
 
"Xin được chúc mừng Ngài, một Bá Tước Tiểu Thư thật xinh xắn, khỏe mạnh", vị bác sĩ nói chậm rãi, hòa cùng niềm vui với gia đình.
Đây chính là kết tinh tình yêu của họ suốt bao năm nay. Vỡ òa trong niểm vui sướng tột cùng, Bá Tước ôm con gái của mình vào lòng, truyền cho đứa bé bao tình yêu, sức mạnh, hạnh phúc và kỳ vọng vào cô công chúa nhỏ của mình.
 
"Hãy để em được ngắm bảo bối của chúng ta nào, Ronté!", dù đã đượm hơi đau đớn và mệt mỏi, nhưng phu nhân vẫn không thể kìm niềm mong muốn của người mẹ- được nhìn thấy con mình.
 
Đặt nhẹ đứa con vào vòng tay của vợ mình, Bá Tước cười thật mãn nguyện. Cuối cùng, cả hai người đã tìm được một hạnh phúc thật đơn giản, nhưng lại rất ý nghĩa: được làm cha mẹ. Cái cảm giác ấy lần đầu tiên Ngài đã trải qua và sẽ không bao giờ quên được. Tên đầu tiên mà cả hai người cùng nghĩ đến để đặt tên cho con là Alie, Tiệu Thư Alie William.
 
Không cần phải nói cũng có thể biết được tất cả quản gia, cô hầu và người phụ việc đều vui mừng đến dường nào. Họ xem đây chính là đặc ân mà Thượng Đế đã ban cho chủ nhân vì tấm lòng bao dung, nhân hậu và cách đối đãi chân tình với gia nhân, mà không hắt hủi, xm thường họ như những gia đình quý tộc khác. Đây sẽ là một đêm mất ngủ đầu tiên với tất cả mọi người. Tiểu Thư đã bắt đầu ngủ thiếp đi trong chiếc nôi ấm áp, ngay bên cạnh bố mẹ. Một thiên thần đang ngủ say.
 
 Không chỉ dừng lại ở đó, Đấng tạo hóa tiếp tục ban cho họ một niềm hạnh phúc khác. Hai năm sau khi đứa con gái đầu lòng ra đời, cả nhà William lại đón thêm một cậu Thiếu Gia- Ricky người sẽ kế nghiệp gia tộc sau này cùng với chị nó.
 
"… Alie, Tiểu Thư Alie…", tiếng của cô hầu gái vang lên trong buổi bình minh sớm, khi cô thấy căn phòng của con bé trống trơn.
 
Đã mười ba năm kể từ ngày Alie ra đời, hôm nay là sinh nhật của nó. Buổi tiệc đã được chuẩn bị thật hoàn hảo, tất cả đều đã đâu vào đấy. Nhưng chỉ có một điều làm mọi người khó chịu: cô Tiểu Thư đã chạy đi đâu mất. Con bé vẫn thường như vậy, trốn biệt tăm vào ngày sinh nhật của mình. Cái tính cách kì lạ đó của nó đã xuất hiện từ khi cô mười tuổi. Đó là một buổi sinh nhật khó quên. Với đôi chân nhỏ nhắn, thoăn thoắt của mình, nó đã biến mất tăm từ sáng sớm, mãi đến tận chiều mới trở về nhà. Chỉ khổ cho cả đội tìm kiếm phải cực nhọc chạy đôn chạy đáo vì nó. Ấy thế mà hôm nay, nó đã về sớm hơn mọi lần, đúng vào bữa trưa. Cùng với bố- Ngài Bá Tước, mẹ và đứa em trai, nó đi vào phòng ăn.
 
Sau khi đã dùng xong bữa, cả nhà cùng nhau trò chuyện với nhau như thông lệ. Vì hôm nay là sinh nhật, nên Alie có nhiều quyền lợi nhất, có thể mở quà sinh nhật chất đầy thành núi, hay bàn về những ước mơ trong năm nay. Thằng Ricky có lẽ rất thích phần mở quà, nó sẽ được nghịch giấy thỏa thích, và sẽ chẳng ai la mắng nó lúc đó cả. Alie đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt tím biếc của nó đanh lại nhưng không gây khó chịu, có vẻ nó cần nói một điều gì đó tối quan trọng.
 
"Thưa bố mẹ, con có một yêu cầu và mong bố mẹ sẽ ủng hộ cho con.", từng chữ, từng câu được nó nói chắc nịch, chậm rãi như muốn mọi người đều có thể nghe rõ.
 
"Ta hi vọng yêu cầu của con là điều ta muốn nghe và ta sẽ chấp thuận nếu điều đó thật sự cần thiết." Ngài Bá Tước đáp lời, mạnh mẽ không thua con gái.
"Bố mẹ hãy cho phép con được đến dinh thự Winterland. Con sẽ ở đó, sống một mình và xin phép bố mẹ cho con được quản lí một cửa hàng." Với một giọng nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh vào những điều mà nó nghĩ phải nhấn mạnh, nó đưa ra yêu cầu.
 
Bố mẹ nó không thể tin vào những gì họ vừa nghe từ chính miệng đứa con gái yêu dấu của họ. Đó không thể nào là một lời yêu cầu từ một đứa bé mười ba tuổi. Ở tuổi mà bất kì đứa con nít nào cũng mong muốn được bố mẹ thương yêu, chiều chuộng, muốn được anh chị giúp làm bài tập. Nhưng với Alie, đó không phải những điều cần thiết, dù đã được dạy dỗ tử tế trong nhiều năm, được yêu thương nhưng nay lại muốn rời khỏi tổ ấm của mình. Cả căn phòng im lặng đến lạ thường. Ricky có lẽ không hiểu, hoặc ít nhất cũng chỉ có thể hiểu được rằng chị nó sắp đi khỏi nhà. Thằng nhóc chẳng quan tâm đến việc đang xảy ra, việc nó mong muốn nhất là được lao vào núi quà kia và chơi đùa với những tờ giấy bọc quà. Không một tiếng động nào phát ra trong phòng, con bé lặp lại một lần nữa yêu cầu của mình, hi vọng sẽ có những chuyển biến tốt hơn cho những ánh mắt của bố mẹ đang nhìn chằm chằm.
 
"Con đang đùa với cả nhà đúng không nào. Lần sau con không nên đùa như thế nữa." Phu nhân lên tiếng, mong muốn rằng những lời Người vừa nghe chỉ là một câu nói đùa của con.
 
"Con không nói đùa thưa mẹ, cũng không nói trong lúc bồng bột, mà đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này." Một câu trả lời không vừa lòng phu nhân.
 
"Nhưng cuộc sống sẽ có hàng trăm ngàn thứ để lo, và con lại phải quản lý cả một cửa hàng như thế. Tất cả là quá sức của con, Công chúa ạ, con sẽ không thể thực hiện được ước mơ đó đến khi con đủ mười tám tuổi." Bố nó vặn lại nó, ông chắc chắn phải buộc nó suy nghĩ lại về những điều vượt quá tầm hiểu biết như vậy.
 
"Con có thể và con sẽ điều hành cửa hàng" Từ chối mọi yêu cầu, nó thẳng thừng, đanh thép.
 
"Con không biết kinh doanh, không thể cân bằng được cuộc sống khi phải vừa lo việc trong nhà, vừa quản lí cửa hàng như vậy, hãy chấm dứt ngay suy nghĩ đó, Bá Tước Tiểu Thư William!" Sự tức giận tột độ khiến phu nhân Amy không kìm được, đứng phắt dậy và quát lại.
 
Cách bà dùng từ để gọi Alie đã cho mọi người biết rằng với bà, con bé vẫn còn rất, rất nhỏ, cần một mái ấm gia đình hơn là việc nó đang bàn đến. Một thoáng ngạc nhiên cho cô Tiểu thư nhỏ, không thể ngờ mẹ lại nặng lời như vậy. Nhưng với ánh mắt sáng lên lòng quyết tâm, nhất quyết nó sẽ không chịu thua, và giờ là lúc nó cầu cạnh bố mình, người một khi đã đưa ra quyết định thì không ai ngăn cản được, kể cả vợ Ngài. Ông đang suy nghĩ về việc này. Từng câu nói đều toát lên sự tự tin, mạnh mẽ khiến ông nghĩ nó không phải là lời nói nhất thời, còn về yêu cầu đó, thực sự khó mà không nói là xa vời thực tế. Nhưng nếu không chắc chắn, con ông đã không thể nào phản ứng mạnh mẽ như vậy. Sự tình căng như dây đàn trong phòng ăn, chỉ có một người không biết điều đó: Ricky.
 
"Nếu con thật lòng mong muốn như thế, hãy chứng minh rằng mình xứng đáng điều hành cửa hàng. Đưa cho ta xem một vài mẫu trang phục, biến nó thành những sản phẩm thực, nếu được sự đồng ý của đại đa số mọi người, ta sẽ thực hiện yêu cầu của con." Một ý kiến ông nảy ra, mang lại một niềm tin sẽ khiến con gái mình gặp khó khăn. Thiết kế là một việc quá sức đối với nó, và phải trải qua sự lựa chọn của mọi người. Có vẻ phu nhân cũng ủng hộ việc đó với ông.
Về phía Alie, nó chỉ còn chờ câu nói đó, quay người chạy về phòng riêng. Lát sau, nó đem xuống từ phòng mình hàng chục tờ giấy, đóng thành cọc, tay phải mang theo một bọc lớn, đặt xấp giấy nặng trịch xuống bàn, trước mặt bố mẹ, lật ra một trang hình.
 
"Đây là bức phác thảo con ưa thích nhất. Bố mẹ hãy đưa nó cho tất cả mọi người cùng xem, và đây là bộ đầm đó được con may cỡ nhỏ". Nó lấy trong bọc ra bộ đầm được vẽ phác thảo trong bức tranh.
 
Bá Tước và phu nhân phải há hốc thán phục con, họ đã đánh giá sai vấn đề, không đơn giản như suy nghĩ. Như đã hứa, bức phác thảo cùng mẫu áo được truyền tay nhau đến tất cả mọi người trong nhà. Ai cũng khen ngợi không tiếc lời, hoàn toàn ủng hộ nếu gia đình Bá Tước đang có ý định mua tặng bé con vào sinh nhật năm sau. Không ai biết nó được tạo ra bởi người nào. Bức họa vẽ một đứa gái khoảng bốn, năm tuổi, đội trên đầu một một chiếc nón vải màu xanh biển. Mái tóc đen óng ánh  được thắt nơ đỏ, chia làm đôi. Ở cổ cô bé được điểm một chiếc ruy-băng hồng, cổ áo tròn với những họa tiết viền chung quanh. Cổ tay dạng bèo dúm được những mảnh vải trắng lượn sóng điểm xuyến. Bộ đầm ôm chặt lấy hông, trải dài đến gần mắt cá, với những chú bướm xanh biếc được đính vào áo, tạo nên sự thơ ngây, đẹp mắt với người xem. Đôi giày đen ôm lấy chân, cùng tất được làm từ vải voan, cao đến tận đầu gối lại càng làm tăng giá trị của bức phác thảo. Từng đường nét uyển chuyển của chiếc đầm được thể hiện trên giấy khắc họa như thật, sống động, cuốn hút người xem. Từng phần của bộ áo được Alie thiết kế rất chi tiết với vải, màu sắc, nơi thích hợp để sử dụng.
 
Từ thán phục xem ra không đủ để phu nhân có thể dùng để tặng con gái, dù rằng không muốn như vậy. Kết quả không ngoài dự đoán, đa số mọi người đều thích chiếc đầm đó. Nhưng như thế vẫn chưa đủ cho cuộc kiểm tra. Con bé lại tiếp tục thể hiện mình ở việc tính toán: cần bán như thế nào, doanh thu phải thu được, số tiền cần để sản xuất áo, giá bán thích hợp, tiền thu, tiền trả nhân viên, người giúp việc, tiền chi phí phát sinh và lời lãi nhận được. Chỉ có hai từ mà Bá Tước Fronté tả con gái mình: Thiên tài. Ở tuổi đo, ông chưa bao giờ có thể làm được điều tương tự, chưa bao giờ. Mọi việc đã đâu vào đấy, đều nằm trong dự tính của Alie. Và trong một tháng nữa, nó có thể có được cửa hàng của riêng nó, Ronde William Royal. Bố mẹ vẫn chưa thật sự tin tưởng, và sẽ chỉ giao quyền điều hành nếu ngày khai trương, cửa hàng có doanh thu như họ đã được đặt ra. Công ty sản xuất chính đặt gần  Winterland, nơi chủ của nó sẽ đến trong một ngày không xa. Việc sản xuất hàng loạt mẫu thời trang từ những bản phác thảo được thực hiện nhanh chóng. Cửa hàng chính tại phố Dawn, trong khu mua sắm cho những người trung lưu và gia đình thượng lưu. Trong cửa hàng trang trí rất nhiều nơi treo quần áo, được phân khu theo khu vực, một nơi thử đồ ở phía sau nơi trưng bày. Nơi tính tiền cách đó không đầy năm bước. Nằm bên tay phải, một nơi để trưng bày bánh kẹo đủ loại màu sắc, mùi vị,  phục vụ cho những cô cậu bé thích kẹo. Tường xung quanh bằng kính, có thể dễ dàng nhìn thây từ bên ngoài cũng như bên trong. Cánh cửa chính được một người giữ cửa đứng canh. Thời gian một tháng bắt đầu.
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa đó đã được một tháng ròng. Hôm nay sẽ là ngày cực kỳ quan trọng với cô Tiểu Thư. Nó đã thức dậy từ sáng tinh mơ, khoác lên người áo chùng nâu và chạy đến cửa hàng. Trên phố lúc này vẫn chưa có lắm người đi lại, và sẽ là cơ hội tốt để quan sát lại nơi trưng bày. Tất cả đều rất hoàn hảo. Lễ khai trương sẽ diễn ra vào lúc chín giờ đúng. Quay trở về nhà, lòng nó không thể không hồi hộp. Sau buổi sáng, cả gia đình William đến cửa hàng xem ngày hoạt động đầu tiên như thế nào. Một dãy dài những người đang đứng xếp hàng, chờ được vào cửa hàng thời trang mới. Đa số khách hàng đều là những cô, cậu bé nhỏ tuổi thuộc các gia đình quanh vùng. Chúng đang thích thú bàn tán về cửa hàng, bàn nhau sẽ mua món hàng nào đầu tiên. Phu Nhân bước đến cửa chính, đi ngang qua dãy người đang chờ đợi.
 
"Kính chào các vị khách của cửa hàng William. Xin cám ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ cho chúng tôi trong ngày đầu tiên. Tôi sẽ không nói gì nhiều, chỉ mong tất cả sẽ hài lòng về những sản phẩm của chúng tôi. Chúc các vị vui vẻ."
 
Ngay sau đó, người giữ cửa mở nhanh cửa chính, chuông báo reng lên. Hàng loạt người theo thứ tự nhanh chóng chạy vào bên trong cửa hàng. Tất cả đều nhìn không chán những thứ có trong cửa tiệm, quần áo đủ màu sắc, kích cỡ, những chú gấu bông- được Alie đặt làm riêng, và cả những thanh kẹo ngon miệng. Đến những cô cậu nhà quý tộc cũng trầm trồ khen ngợi, bên trong còn đẹp hơn ở ngoài nhìn vào. Vài tiếng sau, tất cả sản phẩm được trưng bày đều đã vơi đi một nửa. Cho đến trưa, các nhân viên phải cấp tốc chạy về xưởng, mang đến thêm những món hàng khác. Nơi tính tiền đông rộn rã, thậm chí cả đơn đặt hàng cũng chất đầy trong hai ngăn tủ nhỏ.
 
Tận chiều tối, cửa hàng mới dần bớt khách, đã sắp đến giờ đóng cửa. Alie là người rời khỏi cửa hàng cuối cùng, đồng nghĩa  với việc nhận nhiệm vụ khóa cửa. Đúng lúc nó tính tra chìa khóa vào ổ để khóa, chợt một bàn tay túm chặt lấy váy. Một đứa bé mặt lấm, đôi tay gầy trơ xương, run cầm cập.
 
 "tôi … đói…, đồ…ăn…", giọng lẩy bẩy thốt ra không nên lời.
 
Thằng bé tin chắc rằng nó sẽ không có nhiều hi vọng, nó là tầng lớp hạ lưu, là dân đen, không thể có mặt ở nơi này, nhưng không thể làm gì khác vì đói. Ánh mắt cô Tiểu Thư giàu có nhìn chằm chằm làm nó vừa lo vừa nhóm lên chút hi vọng. Hi vọng sẽ không bị đánh đuổi như những lần trước. Alie trở lại vào cửa hàng. Thằng nhóc đứng hồi lâu, và nhận ra rằng mình sẽ không thể lót đầy cái bụng đói tối nay. Quay người đi, thất thiểu bước chân. Chợt có cánh tay kéo người lại, dúi vào tay nó vài thanh kẹo nhỏ và một ổ bánh mì. Người đó đang nhìn nó và cười, không làm gì cả, và trong lòng, nó thấy người đó như một vị thần nhỏ.
 
Sau bữa tối, cả gia đình quây quần để tổng kết lại tất cả các mặt hàng đã bán. Mức thu đạt cao hơn rất nhiều so với mục tiêu đề ra. Và tất nhiên, quyền điều hành được trao lại cho Alie, đồng nghĩa nó sẽ đến Winterland như lời hứa, và phải xa nhà, điều mà phu nhân không bao giờ mong muốn.
 
"Khi đến nhà mới, con hãy mang theo một vài gia nhân giúp việc, công việc ở đó chắc chắn không thể một mình con gánh vác.", Phu nhân khuyên con gái trước khi lên phòng riêng.
 
"Vâng thưa mẹ. Con muốn bác quản gia Peter Evans và quản gia tập sự Ceres Crystal cùng con đi đến ngôi nhà mới."
 
Theo như lệnh, bác quản gia Peter- người sống lâu năm tại đây, đã từng chăm sóc Ngài Fronté tứ khi còn là một cậu bé, cùng với chàng trai trẻ chuẩn bị đồ đạc để lên đường đến dinh thự mới vào sớm mai. Vế phía con bé, từ nay sẽ không chỉ là Bá Tước Tiểu Thư, mà còn là Cô Chủ của dinh thự Winterland bậc nhất của nhà William, chỉ đứng sau Powerland của bố mẹ. Từ ngày mai, cô ấy sẽ là cô chủ.
 
End Chap I.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2010 18:24:03 bởi SetaRin >
#1
    SetaRin 07.08.2010 15:03:07 (permalink)
    Phần II: Đến Winterland. Part A
     
    Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Thư cùng hai người quản gia lên đường đến Winter lên trên cỗ xe ngựa riêng của mình. Không đầy một giờ sau, cả ba người đã đến nơi. Trước mặt họ là một dinh thự được xây theo kiểu cổ kính, phủ đầy rêu xanh và cây thường xuân mọc xanh khắp nơi. Tòa nhà đã bị bỏ hoang từ hơn ba thập kỉ nay không ai đặt chân đến. Từ khi gia đình William chuyển đến dinh thự Powerland chính của họ, nơi này cũng vắng đi bàn tay chăm sóc. Vẻ cổ kính của nó làm ngây ngất những người đi ngang qua nó, nhất là những nhà khảo cổ học. Nằm đường bệ trên cả một quả đồi xanh khiến nó đầy vẻ cô đơn.
     
    Chiếc xe dừng lại trước cửa Winterland, để vị chủ nhân của nó bước những bước đầu tiên trên vùng đất của mình. Bác quản gia già bước đến cánh cửa, tra chìa khóa vào ổ, mở cánh cử chính dẫn vào căn phòng khách dài thườn thượt, được phủ lối đi bằng thảm đỏ. Hai dãy phòng nằm yên lặng hai bên phòng khách chính. Căn phòng được những tia nắng sáng chiếu xuyên qua, để lộ những vết bụi đầy ắp cùng mạng nhện được kết khéo léo để chặn lấy những hạt bụi rơi. Lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm, tất cả căn phòng được đón lấy hơi ấm từ ánh nắng ban mai, bừng lên trong nó một sức sống mới. Ba con người đã đánh thức giấc ngủ của nó bắt đầu bước vào trong. Bác Peter lấy từ tủ đựng chìa khóa một cái màu vàng đậm, đưa nó cho Alie và bảo thằng nhóc giúp cô mang những giỏ đồ lên phòng, nhưng cô từ chối.
     
    "Phòng của cô chủ là căn phòng cuối cùng trên tầng thứ hai bên phải,và xin hãy mang theo chùm nến này để có thể thấy rõ đường đi. Đã rất lâu không có ai đến đây, nên đi lên những cầu thang cũng sẽ nguy hiểm nếu không thấy dưới chân mình có gì."
     
    "Cám ơn ông nhiều lắm, Pete (Peter)!", nhận chùm nến từ tay quản gia, cô nhẹ nhàng đáp lại.
     
    Bước trên những cầu thang đầy bụi của căn nhà, chủ của nó hoàn toàn không thấy hài lòng, vẫn sải những bước dài đến phòng của mình. Mở cửa căn phòng của mình, thật thất vọng khi thấy một căn phòng tối om, không một ánh nắng nào lọt qua. Hai khung cửa sổ với những tấm rèm dài đã che khuất, làm căn phòng không còn là chính nó nữa. Đặt chùm ánh sáng yếu ớt từ những cây nến trắng lên một chiếc tủ, Alie chạy đến bật tung tất cả rèm đang chắn nắng. Một luồng sinh khí mới tràn khắp căn phòng ngủ, tất cả mọi vật đã hiện rõ dưới cái nắng ban ngày. Một chiếc giường ngủ được đặt ngay bên cửa sổ ở một góc phòng, chắc chắn sẽ là một nơi ngắm sao thú vị, đếm những vì sao trên trời đến khi nào ngủ thiếp đi thì thật tuyệt vời. Một bộ tủ gỗ đen sát cửa phòng, những bộ đồ mới sẽ được treo lên đó, những bộ đồ ngủ, những chiếc đầm dài cho những ngày dự tiệc. Chiếc bàn trang điểm nằm bên phải, đối diện giường ngủ, sẽ là nơi cô săm soi mỗi sáng, chải lại mái tóc rối bù sau một đêm ngủ ngon. Chiếc bàn làm việc nhỏ để cô có thể chất đầy sách, sách và sách, cùng hàng ngàn mẫu phác thảo, tư liệu của riêng mình. Nhưng trước hết, căn phòng cần được dọn dẹp tươm tất đã!
     
    Chỉ một loáng sau, căn phòng đã trở lại như thuở ba mươi năm trước, khi còn một chủ nhân ở đây. Những ánh nến đang dần tắt đi, nhưng có lẽ không cần đến chúng nữa, vì căn phòng đã sáng hẳn lên. Dù cả hai quản gia đều bảo hãy để họ lau dọn nhà, nhưng cô nhất định tự làm, đó là phòng của riêng mình và phải có trách nhiệm với nó. Cả ba người lạ mặt vừa đến chia nhau nhận công việc để làm. Alie chịu trách nhiệm phòng làm việc, kế sát phòng ngủ và tất cả các phòng trên dãy hành lang thứ hai. Các phòng còn lại sẽ do Ceres và Peter phân công dọn dẹp.
    Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô đem đồ dùng trả lại nhà kho, và thấy tên nhóc quản gia tập sự đang dọn dẹp nơi hốc tường.
     
    "Bác quản gia Pete ở đâu mà lại để cậu làm một mình như thế này?", không nhìn thấy bóng dáng người hướng dẫn thằng nhóc, cô buột miệng hỏi.
     
    "Bác ấy đang đi một vòng xung quanh, kiểm tra xem mọi thứ hoạt động vẫn tốt hay không.", nó quay lại khi nghe tiếng hỏi và trả lời.
     
    "Cô chủ…*cốp*. Á, đau chết đi được, thanh xà đáng ghét!", khi bật dậy, nó quyên mất thanh gỗ đang ở trên đầu, đụng đầu cái cốp đau điếng người.
     
    " Tôi nghĩ cậu nên học thêm một vài khóa nữa mới có thể tốt nghiệp lớp làm quản gia đấy, Ceres ạ!", Alie chạy đến bên thằng nhóc đang ôm lấy đầu cuộn tròn như trái banh, xoa nhẹ vào cục u to tướng trên đầu của nó.
     
    Không quan tâm đến sưng tấy, nó chạy đến vách tường, chỉ vào hòn đá hình ô vuông nhỏ trên tường gạch, vừa được lau khỏi bụi bám. Nhà kho nằm bặc biệt ở phía sau dạy phòng khách, nằm trên tầng hai. Nơi đây chứa đầy những thứ không ai cần để ý và cũng không muốn để ý làm gì.
     
     "Xem ra đây là lần đầy tiên cậu nhìn thấy đá đấy à?", Alie hỏi khi thấy hắn ta thích thú chỉ cho mình hòn đá.
     
    "Không phải chỉ vì vẻ bề ngoài của nó đâu ạ, tôi nhấn thử vào nó cho cô xem". Nói rồi nó thực hiện y như lời.
     
    Khi hơi từ bàn tay con người chạm vào viên đá, nó lập tức sáng lên một lúc lâu, và ngay bên nó, một cánh cửa bằng đá từ từ dịch chuyển, tạo ra một hố sâu đen ngòm. Ánh sáng từ đá tắt đi cũng là lúc cánh cửa được mở hết khả năng. Nhìn vào cái hố đen ấy, ai cũng sẽ rùng mình khiếp sợ, chứ đừng nói đến việc đi vào đó. Không hề có bất kì cầu thang nào dẫn xuống cái hang mà Alie gọi là Địa-Ngục đó. Nếu như thế thì chỉ có cách là trượt vào đó, nhưng ai lại muốn thử thách mạng sống như thế bao giờ? Bỗng tay quản gia trẻ trượt phải mảnh giẻ thấm đầy nước mà nó định dùng để lau sàn. Túm vào áo cô chủ, làm cả hai cùng loạng choạng, và thế là hai người cùng rơi xuống cái hố đó, vừa rơi vừa lăm tròn.
     
    "Nếu… tôi…hự…có thể…rời khỏi nơi này…á…an toàn, tôi…bốp…sẽ tống cổ cậu…về nhà ngay!", cô chủ mới vừa lăn lông lốc, va vào các vách đá chung quanh vừa ra lời đe dọa với kẻ đã kéo mình xuống.
     
    Ceres không nói gì, cũng không cãi lại. Nó vừa mới có một cái sừng trên đầu, giớ lại còn sắp bị đuổi cổ khỏi nơi này, nó biết làm thế nào đây? Hai, ba phút sau khi đã rơi xuống hố, đụng vách đá chừng hai, ba… chục lần, cuối cùng chúng cũng đã có thể thấy ánh sang ở phía cuối đường lăn.
     
    "Cô chủ, ta thoát rồi, thoát rồi!", tiếng reo vui sướng vì sắp được thoát làm nhẹ nhõm cho cả hai.
     
    Thằng nhỏ rơi trúng tấm đẹp, bật mạnh người nó lên, làm ruột gan nó cứ như muốn đảo lộn, rồi rơi ụp mặt xuống đất. Vài giây sau là đến cô chủ, chàng quản gia chưa kịp đứng lên, lại tiếp tục bị nằm đo đất khi bị Tiểu Thư đè lên người nó, lần này thì nó muốn bị đuổi thật sự, không thể chịu thêm giây nào nữa.
    #2
      SetaRin 23.08.2010 08:22:15 (permalink)
      "Cô chủ, Ceres, cả hai  tại sao lại rơi xuống từ cái hố đen ngòm ấy, cả hai không sao chứ?" Giọng vị quản gia già kinh ngạc khi thấy hai hình thể nhỏ bé, đầy bụi đen bám vào người.
       
      "Tên ngốc này đã kéo tôi ngã cùng đấy!" Vẻ bực bội lộ rõ trên khuôn mặt lấm lem của cô bé.
       
      "Tôi không cố tình!"
       
      "Nhưng vì cậu hậu đậu để vải lau còn ướt ngay lối đi, nên mới trượt chân còn gì."
       
      "Tôi cũng không cố tình nốt!"
       
      "…"
       
      Chưa bao giờ trong đời Alie nghĩ rằng mình tức giận đến thế, ruột gan đã bắt đầu nóng lên theo từng câu nói và lời cãi vã của tên hầu đáng ghét. Nó đáng lí phải biết rằng ai là chủ ở đây và không có quyền lớn tiếng như vậy. Quên cả bộ trang phục vấy bẩn, đôi mắt tím lịm đanh lại, khiến cho người đối diện lo lắng thật sự. Cô không cố tình khiến cho người khác sợ, nhưng thằng  nhãi ranh bắt cô phải làm thế. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nặng lời với cô, cũng như chưa dám cãi tay đôi với cô bao giờ.
       
      Tên quản gia trẻ cũng có những lí lẽ riêng của mình. Nó không cố ý làm vậy, tức là không cố ý, không thể đổ tội cho một người chỉ vì người đó "vô ý" làm sai. Nếu nó cố tình  làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Phải chăng lúc đó sẽ có người bị mắng một trận xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi nào đó trốn biệt đi, bị tống cổ khỏi đây, mất luôn cả chức quản gia mà nó đang giữ? Thế thì dại gì mà làm! Cái tính thẳng thắn của Ceres đôi khi khiến cho mọi người luôn tôn trọng, nhưng lại là những mối nguy hiểm cho cậu khi quá thẳng với ông bà chủ.
       
      Người đáng tuổi ông của hai đứa trẻ đang nhìn nhau đầy sát khí kia cũng căng thẳng. Ông chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng này xảy ra từ khi ông làm người quản gia, cố vấn cho Ngài Fronté. Hai đứa nhóc đang hùng hổ nhìn nhau, tuy không nói lời nào nhưng ông biết chúng đang đấu trí với nhau, nhất quyết không ai chịu thua ai. Peter tự cảm thấy mình phải ngăn một cuộc chiến xảy ra, nếu không nó có thể khiến ngôi nhà này lục đục không yên trong nhiều ngày tới.
       
      "Cô chủ, tôi xin phép được dẫn cô chủ đến một nơi."- Giọng trầm ấm của ông vang lên.
       
      "Tôi sẽ không đi đâu đến khi nào thắng được tên nhãi này!"- Alie cố giữ giọng bình tĩnh để không tỏ ra thất lễ.
       
      "Tôi tin chắc nơi này sẽ giúp cô quên đi những cơn tức giận."
       
      Cô còn có vẻ không tin lắm, nhưng bác Peter luôn là người được cô tin tưởng. Dịu bớt đi sau cơn tam bành, Alie bước theo vị quản gia, lon ton phía sau là Ceres. Sải những bước dài trên cánh đồng xanh rì cỏ bất tận, ba người nhìn thấy một cây cổ thụ già nằm giữa bãi cỏ, tỏa bóng mát rộng xung quanh nó. Đến bên dưới gốc cây, ai cũng mệt lả vì phải leo một đoạn xa và cao. Dù không nhấp nhô như đi trên núi đá, nhưng cái dài và độ nghiêng của đất làm ba người đều mệt lả đi. Ngồi bệt xuống gốc cây để từng cơn gió bay qua mang đi cái nóng nực, làm khô những hạt mồ hôi còn đọng trên tóc, mặt và cổ.
       
      "Tại sao chúng ta phải đến đây ạ? Nó cũng như những ngọn đồi bình thường khác thôi."
      Alie có lẽ không cần phải nói gì thêm, vì Ceres đã hỏi những gì cô đang suy nghĩ. Một bóng cây bình thường, thích hợp cho một chuyến đi ngoài trời, nhưng hôm nay trong thời gian biểu không có chuyên mục này. Hơn nữa khi trời nắng gay gắt, ai lại thích lên một cánh đồng, nơi cỏ phải khô héo đi vì nóng bức.
       
      "Đây là nơi mẹ cô thường hay đến đây trong những lúc buồn phiền, Bá Tước Tiểu Thư ạ."
       
      "Mẹ của cháu? Nhưng bà chưa bao giờ kể cho cháu nghe về chuyện này, chỉ kể rằng ngôi nhà này là nơi một thời gia đình bên ngoại từng sống."
       
      "Đúng như vậy. Quý bà chưa bao giờ kể cho ai nghe về chuyện này, đó là bí mật giữa ta và bà ấy. Bà xem ta như một người anh trai, một cố vấn đáng tin cho chồng của bà."
       
      "Và mẹ đã nói cho ông về việc hay lên đây ạ?"
       
      "Ta không nghĩ là bà ấy phải nói ra. Ta nhận thấy điều đó, khi bà vừa trở thành Bá Tước Phu Nhân. Từ trên đỉnh ngọn đồi này, Người có thể trông thấy ngôi nhà của mình, dinh thự của gia tộc Scott, gia đình của bà trước khi lấy chồng."
       
      "Ngôi nhà của dòng tộc Scott?"- Cậu bé ngồi sau ông bất ngờ lên tiếng.
       
      "Đúng vậy. Hai dòng tộc kề bên nhau, cùng chia sẻ cho nhau mọi thứ. Chính tại đây, quý bà Amy đã gặp người bạn đời của mình."
       
      "Cùng tại nơi này, dưới bóng cây này?"
       
      "Ngày đầu tiên đó cách đây đã khá lâu, khi ta chỉ là một tên giúp việc, nhưng ông chủ đã rất thân thiết, xem ta như bạn. Hôm đó, hai gia đình có một cuộc hẹn bàn chuyện kinh doanh, và mẹ của cháu lần đầu tiên được sang Winterland. Trong lúc họp bàn, Phu nhân Amy đã lẻn ra ngoài khám phá khu đất. Ấn tượng với cây cổ thụ già chỉ đơn độc đứng tại đỉnh ngọn đồi, bà muốn tự mình được bước lên đó, không ngờ rằng dưới bóng cây đã có một người đang ngồi. Đó là lần đầu tiên đôi bạn trẻ gặp mặt, buổi hẹn bất ngờ nối tiếp cho chuỗi ngày hứa hẹn tiếp theo."
       
      "Một câu chuyện thật lãng mạn!"- Tên con trai nói làm phá vỡ bầu không khí yên ắng.
       
      "Đúng vậy, thật không thể tin bố mẹ đã có một tình yêu như thế."
       
      "Mỗi người đều có những tình yêu, người yêu và buổi hẹn đầu khác nhau. Nhưng có lẽ với riêng ta, chuyện tình này là chuyện tình thú vị nhất."
       
      Không một ai nói thêm gì sau đó. Họ đưa cảm nhận của mình vào gió, nhờ nó mang đi gửi đến bất kì đâu, bất kì ai cần gửi. Alie nhìn mãi vào ngôi nhà nhỏ phía chân ngọn đồi. Mẹ cô đã từng sống tại đó, trong ngôi nhà nhỏ của gia đình Bá Tước Scott, cùng với ông bà ngoại. Có nhiều điều cô chưa bao giờ được nghe kể từ mẹ. Nhưng hôm nay bác Peter đã kể cho cô một câu chuyện về bố mẹ, làm lòng cảm thấy có gì đó vui mừng, hạnh phúc. Tất cả đã ngồi đó thật lâu.
       
      Bỗng một tiếng động lớn làm mọi người giật bắn mình. Nó xuất phát từ ngôi nhà hoang phía dưới chân đồi, chuyện gì đó đang xảy ra.
      #3
        SetaRin 27.08.2010 11:10:06 (permalink)
        Họ chạy nhanh về phía ngôi nhà dưới chân đồi nơi phát ra âm thanh kì lạ. Bật tung cánh cửa chính, Ceres bước vào phòng. Chợt mặt cậu xám lại, nước da gần như không còn màu sắc. Vẻ mặt rạng rỡ đã biến đi đâu mất, dường như mạch máu dưới da không còn hoạt động. Cái thân hình gầy gò nhưng tràn đầy sức sống bỗng đột nhiên khựng lai, không cử động được khiến Alie hoảng sợ. Riêng về phần mình, bác Pete biết rằng nó chỉ như vậy khi đang sợ hãi cực độ, hoặc ít nhất là như thế. Chuyện gì lại có thể khiến cho một tên con trai mạnh mẽ bị kích động?

        Một tiếng gầm phá tan sự yên tĩnh, mang cái cảm giác rùng rợn đến ghê người phát ra từ phía sau cái thùng đen to lớn trước mặt. Cả đội bây giờ chỉ còn lại hai người, không tính cái tên đang đứng như tượng đá kia, không ai có đủ dũng cảm đến gần. Một tiếng gầm như của con mãnh thú bảo vệ vùng đất của nó, báo hiệu cho những người đã đến đây rằng họ đã đến nhầm chỗ.

        "Meo..oo.!"- Tiếng kêu nhỏ thé phát ra.

        Không cần phải hỏi thì Alie cũng đủ biết đó là một con mèo, và tiếng kêu của nó tỏ vẻ rất yếu ớt. Cô vốn là một người yêu thích mèo, nghĩ rằng có thể một con thú nào đó đang đe dọa con vật không có khả năng tự vệ kia. Không chần chừ giây phút nào, cô chủ bổ nhào đến cái thùng. Nhưng chẳng thấy con thú dữ đâu, mà chỉ là một bầy mèo con, đang nằm yên dưới phần lông mềm trắng phau của mẹ chúng, thậm chí còn chưa mở mắt. Thì ra tiếng thét làm họ dựng tóc gáy là của cô nàng , khi biết có người lạ xâm nhập.

        Cô biết không nên động vào mèo mẹ hay đám con của nó vào lúc này. Một cử động nhỏ sẽ khiến nàng ta nghĩ rằng các con đang gặp nguy, sẽ bổ nhào vào vào tên gây hại, dùng hết sức bình sinh và vuốt sắc tấn công. Lũ con đủ sắc đang động đậy, run mình nhẹ dưới túm lông mềm mại ấm áp, không hay biết ánh mắt sắc lạnh không mấy thiện cảm của mẹ chúng đang hướng về những vị khách lạ. Nàng ta tuy đang lườm lườm giữ tổ, nhưng cũng không quên dùng chiếc lưỡi đỏ hồng lau lên những túm lông nhỏ bé trên người lũ con.

        "Chúng có thể sẽ mở mắt trong vài ngày nữa, thưa cô chủ."

        "Cháu sẽ rất thích khi được thấy những quả bóng tròn kia cử động, thật đáng yêu!"

        "Ta nên trở lại sau vài ngày nữa. Bây giờ cô phải về nhà, mặt trời đã bắt đầu ửng đỏ rồi."

        "Nhưng còn Ceres, tại sao đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, có chuyện gì to tát khiến cậu ta cứ đứng trân trân vậy?"

        "Tôi không định nói ra, nhưng thật sự là thằng nhóc này rất sợ mèo. Lúc trước có một lần nó đang trên đường về nhà buổi tối, bỗng nhiên từ đâu có một bầy mèo đói xuất hiện, cướp lấy túi đồ. Hai bên quyết không nhường, giằng nhau một lúc. Rồi từ đâu, một con mèo khác bay đến giương vuốt cào vào mặt đau điếng người, buông tay mặc cho chúng lấy hết đồ đi. Từ đó trở đi nó lúc nào cũng sợ hoặc là ghét lũ mèo."

        Không thể nói gì thêm, thế là bộ ba quay về nhà, hoàn tất nốt những công việc dang dở còn tồn lại. Buổi tối đó "Cậu bé sợ mèo" là tâm điểm của mọi sự trêu chọc. Nó tức điên người lên đó nhưng phải làm sao đây, vì nó sợ mèo thật, ghét cay đắng lũ lông lá mượt mà đáng sợ. Buổi chiều đi qua thật nhanh và nhường chỗ cho màn đêm u ám, tĩnh mịt. Căn nhà Winterland đúng như tên của nó, lạnh lẽo và đơn độc. Nhưng bên trong nó dường như đang có một ánh lửa mới, bùng lên tạo ra nhiều hi vọng. Ngày mai cũng sẽ là một ngày bất ngờ.

        End Chap II
        #4
          SetaRin 29.08.2010 15:08:53 (permalink)
          Phần III: Đêm.
           
          Buổi sáng ngày thứ hai đến thật yên bình. Nắng xuyên qua những kẽ lá ngủ quên trong cánh rừng xanh thẳm, trải dài trên đồng cỏ tươi vui và cuối cùng là đi đến ngôi nhà đầy sức sống, đánh thức mọi sinh vật khỏi giấc ngủ đêm. Những tia nắng rọi qua ô cửa sổ phòng Bá Tước Tiểu Thư, kêu gọi đôi mắt nhắm nghiền kia từ từ hé mở. Cô bắt đầu cử động, hất tung tấm chăn phủ trên người, đưa đôi chân xuống giường. Đôi mắt trái vẫn đang nhắm dù đôi mắt phải đã mở, thể hiện rõ cô vẫn chưa thật sự muốn thức dậy. Chậm chạp, đôi chân xỏ vào đôi dép bông, và cả bộ đồ ngủ đậm màu di chuyển, tiến về phía bàn trang điểm đã chất đầy sách.
           
          Đầu tóc rối bù có lẽ là từ diễn tả chính xác nhất mái tóc cô lúc này. Nó còn bù xù hơn cả cái ổ quạ tệ nhất. Cầm chiếc lược trên bàn, cô nhẹ nhàng chải từng nắm tóc trở lại ngay ngắn. Sau đó, quần áo ngủ đã được thay bằng một bộ đồ mới, và xuống phòng ăn. Trước đó, cô phải kiểm tra lại quyển sách vẽ đầy những mẫu thiết kế, mang đến xưởng cho hôm nay.
           
          Hương vị của buổi sáng đã xuất hiện, mùi của bánh trứng (Egg Tart), trứng ốp-la và bánh mì, mùi của hồng trà. Bánh trứng có lẽ là món Alie luôn yêu thích là món khoái khẩu. Cô có thể ăn nó suốt một ngày ba bữa, ăn trong suốt ba ngày mà vẫn không ngán.
           
           Đã có lần ở nhà, bố mẽ đã đặt một lúc hai mươi cái bánh trứng cho buổi tiệc trà, thế mà người nhận hàng lại ghi nhầm đến hai trăm cái, chỉ khác nhau một con số không mà thôi. Hậu quả là sau buổi tiệc, cả nhà William còn dư thừa tận một trăm năm mươi bánh, vì các khách dự tiệc đã dùng hơn phân nửa so với dự tính vì bánh làm rất ngon. Một trăm năm mươi cái cho gần ba mươi người trong nhà, mỗi người năm cái. Những người giúp việc, quản gia đều không có gia đình, hay ít nhất chỉ có vài người có một, hai đứa con ở nhà. Hơn nữa họ cũng không phải những người hảo ngọt.
           
          Thế là số bánh vơi đi còn năm mươi cái, vì họ đã mang cho những người hàng xóm, cũng chẳng mấy ai lấy. Nào có ai ngờ sang ngày hôm sau, số bánh trong ngăn lạnh vơi đi hơn một nửa. Tất cả là do cô chủ nhỏ và thằng em trai đã lén đem lên phòng và xơi hết trong một đêm. Không chỉ dừng lại ở đó, sáng hôm sau chúng đã cho vào bụng tất cả số còn lại, đến mức không thể nhét thêm thứ gì vào bụng cho đến  tận buổi trưa. Thằng Ricky vẫn còn tiếc:
           
          "Tại sao bố không để thêm một ít nữa nhỉ, em vẫn chưa hết thèm mà. Công nhận rằng tiệm bánh này làm ngon thật!"
           
          Từ đó về sau Bá Tước và Phu Nhân đã dặn thật kỹ, thật rõ ràng  với cửa hàng bánh rằng không được ghi nhầm lần nữa. Không phải vì họ sợ bánh sẽ bị vứt đi hay phải trả thêm tiền, mà là vì không muốn số bánh thừa biến mất hết vào bụng hai đứa lần nữa. Luật trong nhà William vừa có thêm một mục mới: "Alie Tiểu Thư và Ricky Thiếu Gia không được ăn quá tám cái bánh trứng mỗi ngày". Một kỉ niệm không đẹp nhưng khó quên, và khiến cô luôn nhớ về bánh trứng.
           
          Bàn ăn đã được dọn sẵn, cô chủ bắt đầu ngồi và thưởng thức. Hai quản gia hay còn gọi là hai "đầu bếp tạm" sẽ dùng trong bếp. Khi đã sang Winterland, dường như Alie không muốn phải giữ cái lối cũ giữ người chủ và đầy tớ, nên đã mời cả hai cùng lên bàn ăn với mình. Nhưng thói quen của người hầu đã ăn vào máu cả hai người suốt nhiều năm, nên họ không thể phá vỡ quy tắc: Người chủ ăn trên phòng chính, người hầu ăn dưới bếp".
           
          Món trứng ốp-la bác Pete làm thật ngon. Cô biết vì trong một lần bố mẹ đi công tác, bác đã chuẩn bị cho cô món này vào buổi sáng. Sau đó là đến trang miệng: Bánh trứng và hồng trà. Cầm chiếc bánh nóng trên tay, cô không chần chừ gì mà không cho vào miệng. Một miếng bánh to tướng đã ở trong miệng, nhưng cô bỗng khựng lại ngay khi nhai. Đây không phải là bánh trứng, mà là món mà khi ăn vào, người ta sẽ căm thù món bánh đó. Không phải hương vị ngọt nhẹ nhàng, vỏ bánh giòn rụm, mà thay vào đó là vị mặn của muối, mặn đến nỗi không thể nói nên lời.
           
          Cô nhắm mắt nuốt ực miếng bánh, mặc xác nó muốn đi đâu, uống một hớp trà cho tan đi cái vị mặn chát ở lưỡi và chạy vào bếp.
           
          "Ai, ai đã làm món bánh ngày hôm nay?"
           
          "Cô chủ, cô không vừa lòng về món bánh hôm nay sao?"
           
          "Cháu không muốn thất lễ với người đã thay đổi công thức của món bánh cháu yêu thích, nhưng đây là một thảm họa, thảm họa thật sự!"
           
          "Cô chủ hãy bình tĩnh. Ceres, cháu đã cho gì vào món bánh thế?"
           
          Ceres! Lại là hắn, lại là cái tên lần trước khiến mình bị ngã, giờ lại cho mình ăn món bánh muối. Cô thầm nghĩ chắc là tên đó muốn trả thù việc hôm qua bị dọa đuổi đi.
           
          "Nhưng cháu đã… đã làm đúng công thức bác chỉ mà!"
           
          "Cậu có cho đường vào không?"- Alie thật sự không còn nói nổi.
           
          "Tôi đã cho đúng đường, đúng liều lượng cần."
           
          "Cháu đã lấy đường trong lọ nào, bên trái hay bên phải?"
           
          "Thưa là bên trái ạ!"
           
          Lần này không chỉ cô mà cả người quản gia cũng không thể tin vào tai mình. Lọ bên trái là muối, còn lọ bên phải trong ngăn mới là đường. Nó thật sự không hiểu, nó lại làm sai chuyện gì sao? Nhưng nhìn vẻ thất thần của hai người, thằng bé biết nó đang phạm lỗi gì đó. Rời khỏi ghế đi đến nơi để hai lọ gia vị na ná giống nhau, nó lấy lọ bên trái, mở nắp và ấn nhẹ ngón tay vào, nếm thử vị. Trời ạ, là muối! Thế là không cần nói chuyện gì xảy ra sau đó. Ngay lập tức hai lọ gia vị được dán thêm hai cái nhãn "Đường" và "Muối" lên để phân biệt. Thế là đi tong mấy cái bánh!
           
          Ceres rối rít xin lỗi cả hai người. Không ai có thể trách được nó vì chuyện cũng đã xong cả rồi. Một người không phân biệt được gia vị đã gây nhiều hậu quả. Cô đang tự nghĩ tại sao lại chọn tên này đi, trong khi cô có thể lựa một hầu gái đảm đang, nấu ăn ngon, làm việc tốt và hơn hết là biết phân biệt muối và đường. Nhưng rồi cả hai đã nhanh chóng làm hòa, vì khi làm lại mẻ bánh khác với đúng vật liệu là đường, thì thằng bé làm rất ngon, không chê vào đâu được.
           
          Sau bữa sáng, một chiếc xe ngựa đã được gọi đến, chuẩn bị đưa cô đến xưởng, gặp người quản lí để đưa tiếp mẫu mã quần áo mới, sẵn tiện ghé thăm cửa hàng của chính mình. Cô lên xe, khoác lên mình bộ áo chùng đen, ở đây đó là loại dành cho những ngài quý tộc khi ra đường. Cô không phải ngài Bá Tước, nhưng cô thích loại áo đó.
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9