[Truyện tự sáng tác] Alie- William
SetaRin 06.08.2010 18:16:05 (permalink)
Alie William.
 
Tác Giả: R.I.N
Ngày sáng tác: 1/8/2010
Đối tượng xem: PG 9+ (Truyện thiếu nhi)..
 
Cốt truyện: Chưa nghĩ ra, viết được đến đâu thì cốt truyện đến đó.
 
-         Nhân vật:   
§         Alie William: Bá Tước Tiểu Thư nhà William.
§         Ceres Crystal: Quản gia trẻ của Tiểu Thư Alie.
§         Peter Evans: Phó Quản gia.
§         Ryan Maria : Hầu gái.
§         Christ Monte: Đầu bếp.
§         Steve Broz: Phụ việc
§         Và một số nhân vật khác
 
Ghi chú: Tất cả các địa danh trong truyện là do lúc quẩn đời + rối trí lên viết tạm, có thể thay đổi trong một ngày…đẹp trời nào đó.      
 
Phần I: Alie William.
 
Một gia đình đang quây quần bên nhau trong một đêm tháng mười. Tất cả mọi người trong dinh thự Powerland- thuộc gia tộc William đều mang mỗi khuôn mặt khác nhau. Có người vui vẻ, kẻ lại đang lo lắng chạy loanh quanh khắp nơi. Ngoài trời, cái giá lạnh đầu đông cùng màn đêm huyền ảo buông xuống, càng làm cho con người ta rét lạnh thấu xương. Nhưng trong ngôi nhà to lớn, toát lên vẻ sang trọng đó, thì dường như cái lạnh không thể chạm vào họ dù chỉ là một ít.
 
"Cậu nghĩ thế nào hả Ren? Liệu bà chủ có sao không?" Một cô hầu gái hỏi anh bạn đứng cạnh mình.
 
"Phu nhân chắc chắn sẽ không sao!", anh bạn trấn an cô gái dù không thể giấu được sự lo lắng trong câu nói của mình.
 
Nhưng có lẽ người lo lắng nhất vẫn là Bá Tước Fronté William. Phu nhân Amy đang ở trong căn phòng cùng với ba vị bác sĩ. Và từ trong căn phòng đó, những tiếng la thất thanh, đau đớn vang lên phá tan sự yên tĩnh trong nhà, nó như muốn thách thức lòng kiên nhẫn, sự bình tĩnh của ông. Đã bao lâu rồi kể từ khi bà vào căn phòng đó? Cứ mỗi giây trôi qua đối với ông như một cực hình. Thời gian ơi sao mi không hiểu cho nỗi lòng mọi người mà cứ mãi chạm chạp thế? Hãy qua đi, mau qua đi!
 
Như thấu hiểu được điều đó, một tiếng khóc cất lên từ trong phòng. Nỗi ưu phiền, lo âu trước đó đã tan biến đi đâu mất, chỉ còn lại niềm hân hoan, vui mừng không tả xiết bao trùm lấy mọi người, kể cả Ngài. Bá Tước đẩy cửa thật mạnh, sải những bước chân dài và nhanh, ông không thể chờ thêm một giâu nào nữa, và sẽ không ai có thể ngăn được ông lúc này. Nhanh chóng đến bên giường của người vợ thân yêu, ngài cầm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của bà, mong rằng Người có thể hiểu được niềm hạnh phúc của ông lúc này. Niềm vui lại càng trọn vẹn khi vị bác sĩ bồng trên tay một sinh linh nhỏ, được bọc trong lớp vải mềm. Cái hình thể nhỏ bé đó cử động và khóc không ngừng.
 
"Xin được chúc mừng Ngài, một Bá Tước Tiểu Thư thật xinh xắn, khỏe mạnh", vị bác sĩ nói chậm rãi, hòa cùng niềm vui với gia đình.
Đây chính là kết tinh tình yêu của họ suốt bao năm nay. Vỡ òa trong niểm vui sướng tột cùng, Bá Tước ôm con gái của mình vào lòng, truyền cho đứa bé bao tình yêu, sức mạnh, hạnh phúc và kỳ vọng vào cô công chúa nhỏ của mình.
 
"Hãy để em được ngắm bảo bối của chúng ta nào, Ronté!", dù đã đượm hơi đau đớn và mệt mỏi, nhưng phu nhân vẫn không thể kìm niềm mong muốn của người mẹ- được nhìn thấy con mình.
 
Đặt nhẹ đứa con vào vòng tay của vợ mình, Bá Tước cười thật mãn nguyện. Cuối cùng, cả hai người đã tìm được một hạnh phúc thật đơn giản, nhưng lại rất ý nghĩa: được làm cha mẹ. Cái cảm giác ấy lần đầu tiên Ngài đã trải qua và sẽ không bao giờ quên được. Tên đầu tiên mà cả hai người cùng nghĩ đến để đặt tên cho con là Alie, Tiệu Thư Alie William.
 
Không cần phải nói cũng có thể biết được tất cả quản gia, cô hầu và người phụ việc đều vui mừng đến dường nào. Họ xem đây chính là đặc ân mà Thượng Đế đã ban cho chủ nhân vì tấm lòng bao dung, nhân hậu và cách đối đãi chân tình với gia nhân, mà không hắt hủi, xm thường họ như những gia đình quý tộc khác. Đây sẽ là một đêm mất ngủ đầu tiên với tất cả mọi người. Tiểu Thư đã bắt đầu ngủ thiếp đi trong chiếc nôi ấm áp, ngay bên cạnh bố mẹ. Một thiên thần đang ngủ say.
 
 Không chỉ dừng lại ở đó, Đấng tạo hóa tiếp tục ban cho họ một niềm hạnh phúc khác. Hai năm sau khi đứa con gái đầu lòng ra đời, cả nhà William lại đón thêm một cậu Thiếu Gia- Ricky người sẽ kế nghiệp gia tộc sau này cùng với chị nó.
 
"… Alie, Tiểu Thư Alie…", tiếng của cô hầu gái vang lên trong buổi bình minh sớm, khi cô thấy căn phòng của con bé trống trơn.
 
Đã mười ba năm kể từ ngày Alie ra đời, hôm nay là sinh nhật của nó. Buổi tiệc đã được chuẩn bị thật hoàn hảo, tất cả đều đã đâu vào đấy. Nhưng chỉ có một điều làm mọi người khó chịu: cô Tiểu Thư đã chạy đi đâu mất. Con bé vẫn thường như vậy, trốn biệt tăm vào ngày sinh nhật của mình. Cái tính cách kì lạ đó của nó đã xuất hiện từ khi cô mười tuổi. Đó là một buổi sinh nhật khó quên. Với đôi chân nhỏ nhắn, thoăn thoắt của mình, nó đã biến mất tăm từ sáng sớm, mãi đến tận chiều mới trở về nhà. Chỉ khổ cho cả đội tìm kiếm phải cực nhọc chạy đôn chạy đáo vì nó. Ấy thế mà hôm nay, nó đã về sớm hơn mọi lần, đúng vào bữa trưa. Cùng với bố- Ngài Bá Tước, mẹ và đứa em trai, nó đi vào phòng ăn.
 
Sau khi đã dùng xong bữa, cả nhà cùng nhau trò chuyện với nhau như thông lệ. Vì hôm nay là sinh nhật, nên Alie có nhiều quyền lợi nhất, có thể mở quà sinh nhật chất đầy thành núi, hay bàn về những ước mơ trong năm nay. Thằng Ricky có lẽ rất thích phần mở quà, nó sẽ được nghịch giấy thỏa thích, và sẽ chẳng ai la mắng nó lúc đó cả. Alie đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt tím biếc của nó đanh lại nhưng không gây khó chịu, có vẻ nó cần nói một điều gì đó tối quan trọng.
 
"Thưa bố mẹ, con có một yêu cầu và mong bố mẹ sẽ ủng hộ cho con.", từng chữ, từng câu được nó nói chắc nịch, chậm rãi như muốn mọi người đều có thể nghe rõ.
 
"Ta hi vọng yêu cầu của con là điều ta muốn nghe và ta sẽ chấp thuận nếu điều đó thật sự cần thiết." Ngài Bá Tước đáp lời, mạnh mẽ không thua con gái.
"Bố mẹ hãy cho phép con được đến dinh thự Winterland. Con sẽ ở đó, sống một mình và xin phép bố mẹ cho con được quản lí một cửa hàng." Với một giọng nhẹ nhàng nhưng nhấn mạnh vào những điều mà nó nghĩ phải nhấn mạnh, nó đưa ra yêu cầu.
 
Bố mẹ nó không thể tin vào những gì họ vừa nghe từ chính miệng đứa con gái yêu dấu của họ. Đó không thể nào là một lời yêu cầu từ một đứa bé mười ba tuổi. Ở tuổi mà bất kì đứa con nít nào cũng mong muốn được bố mẹ thương yêu, chiều chuộng, muốn được anh chị giúp làm bài tập. Nhưng với Alie, đó không phải những điều cần thiết, dù đã được dạy dỗ tử tế trong nhiều năm, được yêu thương nhưng nay lại muốn rời khỏi tổ ấm của mình. Cả căn phòng im lặng đến lạ thường. Ricky có lẽ không hiểu, hoặc ít nhất cũng chỉ có thể hiểu được rằng chị nó sắp đi khỏi nhà. Thằng nhóc chẳng quan tâm đến việc đang xảy ra, việc nó mong muốn nhất là được lao vào núi quà kia và chơi đùa với những tờ giấy bọc quà. Không một tiếng động nào phát ra trong phòng, con bé lặp lại một lần nữa yêu cầu của mình, hi vọng sẽ có những chuyển biến tốt hơn cho những ánh mắt của bố mẹ đang nhìn chằm chằm.
 
"Con đang đùa với cả nhà đúng không nào. Lần sau con không nên đùa như thế nữa." Phu nhân lên tiếng, mong muốn rằng những lời Người vừa nghe chỉ là một câu nói đùa của con.
 
"Con không nói đùa thưa mẹ, cũng không nói trong lúc bồng bột, mà đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này." Một câu trả lời không vừa lòng phu nhân.
 
"Nhưng cuộc sống sẽ có hàng trăm ngàn thứ để lo, và con lại phải quản lý cả một cửa hàng như thế. Tất cả là quá sức của con, Công chúa ạ, con sẽ không thể thực hiện được ước mơ đó đến khi con đủ mười tám tuổi." Bố nó vặn lại nó, ông chắc chắn phải buộc nó suy nghĩ lại về những điều vượt quá tầm hiểu biết như vậy.
 
"Con có thể và con sẽ điều hành cửa hàng" Từ chối mọi yêu cầu, nó thẳng thừng, đanh thép.
 
"Con không biết kinh doanh, không thể cân bằng được cuộc sống khi phải vừa lo việc trong nhà, vừa quản lí cửa hàng như vậy, hãy chấm dứt ngay suy nghĩ đó, Bá Tước Tiểu Thư William!" Sự tức giận tột độ khiến phu nhân Amy không kìm được, đứng phắt dậy và quát lại.
 
Cách bà dùng từ để gọi Alie đã cho mọi người biết rằng với bà, con bé vẫn còn rất, rất nhỏ, cần một mái ấm gia đình hơn là việc nó đang bàn đến. Một thoáng ngạc nhiên cho cô Tiểu thư nhỏ, không thể ngờ mẹ lại nặng lời như vậy. Nhưng với ánh mắt sáng lên lòng quyết tâm, nhất quyết nó sẽ không chịu thua, và giờ là lúc nó cầu cạnh bố mình, người một khi đã đưa ra quyết định thì không ai ngăn cản được, kể cả vợ Ngài. Ông đang suy nghĩ về việc này. Từng câu nói đều toát lên sự tự tin, mạnh mẽ khiến ông nghĩ nó không phải là lời nói nhất thời, còn về yêu cầu đó, thực sự khó mà không nói là xa vời thực tế. Nhưng nếu không chắc chắn, con ông đã không thể nào phản ứng mạnh mẽ như vậy. Sự tình căng như dây đàn trong phòng ăn, chỉ có một người không biết điều đó: Ricky.
 
"Nếu con thật lòng mong muốn như thế, hãy chứng minh rằng mình xứng đáng điều hành cửa hàng. Đưa cho ta xem một vài mẫu trang phục, biến nó thành những sản phẩm thực, nếu được sự đồng ý của đại đa số mọi người, ta sẽ thực hiện yêu cầu của con." Một ý kiến ông nảy ra, mang lại một niềm tin sẽ khiến con gái mình gặp khó khăn. Thiết kế là một việc quá sức đối với nó, và phải trải qua sự lựa chọn của mọi người. Có vẻ phu nhân cũng ủng hộ việc đó với ông.
Về phía Alie, nó chỉ còn chờ câu nói đó, quay người chạy về phòng riêng. Lát sau, nó đem xuống từ phòng mình hàng chục tờ giấy, đóng thành cọc, tay phải mang theo một bọc lớn, đặt xấp giấy nặng trịch xuống bàn, trước mặt bố mẹ, lật ra một trang hình.
 
"Đây là bức phác thảo con ưa thích nhất. Bố mẹ hãy đưa nó cho tất cả mọi người cùng xem, và đây là bộ đầm đó được con may cỡ nhỏ". Nó lấy trong bọc ra bộ đầm được vẽ phác thảo trong bức tranh.
 
Bá Tước và phu nhân phải há hốc thán phục con, họ đã đánh giá sai vấn đề, không đơn giản như suy nghĩ. Như đã hứa, bức phác thảo cùng mẫu áo được truyền tay nhau đến tất cả mọi người trong nhà. Ai cũng khen ngợi không tiếc lời, hoàn toàn ủng hộ nếu gia đình Bá Tước đang có ý định mua tặng bé con vào sinh nhật năm sau. Không ai biết nó được tạo ra bởi người nào. Bức họa vẽ một đứa gái khoảng bốn, năm tuổi, đội trên đầu một một chiếc nón vải màu xanh biển. Mái tóc đen óng ánh  được thắt nơ đỏ, chia làm đôi. Ở cổ cô bé được điểm một chiếc ruy-băng hồng, cổ áo tròn với những họa tiết viền chung quanh. Cổ tay dạng bèo dúm được những mảnh vải trắng lượn sóng điểm xuyến. Bộ đầm ôm chặt lấy hông, trải dài đến gần mắt cá, với những chú bướm xanh biếc được đính vào áo, tạo nên sự thơ ngây, đẹp mắt với người xem. Đôi giày đen ôm lấy chân, cùng tất được làm từ vải voan, cao đến tận đầu gối lại càng làm tăng giá trị của bức phác thảo. Từng đường nét uyển chuyển của chiếc đầm được thể hiện trên giấy khắc họa như thật, sống động, cuốn hút người xem. Từng phần của bộ áo được Alie thiết kế rất chi tiết với vải, màu sắc, nơi thích hợp để sử dụng.
 
Từ thán phục xem ra không đủ để phu nhân có thể dùng để tặng con gái, dù rằng không muốn như vậy. Kết quả không ngoài dự đoán, đa số mọi người đều thích chiếc đầm đó. Nhưng như thế vẫn chưa đủ cho cuộc kiểm tra. Con bé lại tiếp tục thể hiện mình ở việc tính toán: cần bán như thế nào, doanh thu phải thu được, số tiền cần để sản xuất áo, giá bán thích hợp, tiền thu, tiền trả nhân viên, người giúp việc, tiền chi phí phát sinh và lời lãi nhận được. Chỉ có hai từ mà Bá Tước Fronté tả con gái mình: Thiên tài. Ở tuổi đo, ông chưa bao giờ có thể làm được điều tương tự, chưa bao giờ. Mọi việc đã đâu vào đấy, đều nằm trong dự tính của Alie. Và trong một tháng nữa, nó có thể có được cửa hàng của riêng nó, Ronde William Royal. Bố mẹ vẫn chưa thật sự tin tưởng, và sẽ chỉ giao quyền điều hành nếu ngày khai trương, cửa hàng có doanh thu như họ đã được đặt ra. Công ty sản xuất chính đặt gần  Winterland, nơi chủ của nó sẽ đến trong một ngày không xa. Việc sản xuất hàng loạt mẫu thời trang từ những bản phác thảo được thực hiện nhanh chóng. Cửa hàng chính tại phố Dawn, trong khu mua sắm cho những người trung lưu và gia đình thượng lưu. Trong cửa hàng trang trí rất nhiều nơi treo quần áo, được phân khu theo khu vực, một nơi thử đồ ở phía sau nơi trưng bày. Nơi tính tiền cách đó không đầy năm bước. Nằm bên tay phải, một nơi để trưng bày bánh kẹo đủ loại màu sắc, mùi vị,  phục vụ cho những cô cậu bé thích kẹo. Tường xung quanh bằng kính, có thể dễ dàng nhìn thây từ bên ngoài cũng như bên trong. Cánh cửa chính được một người giữ cửa đứng canh. Thời gian một tháng bắt đầu.
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa đó đã được một tháng ròng. Hôm nay sẽ là ngày cực kỳ quan trọng với cô Tiểu Thư. Nó đã thức dậy từ sáng tinh mơ, khoác lên người áo chùng nâu và chạy đến cửa hàng. Trên phố lúc này vẫn chưa có lắm người đi lại, và sẽ là cơ hội tốt để quan sát lại nơi trưng bày. Tất cả đều rất hoàn hảo. Lễ khai trương sẽ diễn ra vào lúc chín giờ đúng. Quay trở về nhà, lòng nó không thể không hồi hộp. Sau buổi sáng, cả gia đình William đến cửa hàng xem ngày hoạt động đầu tiên như thế nào. Một dãy dài những người đang đứng xếp hàng, chờ được vào cửa hàng thời trang mới. Đa số khách hàng đều là những cô, cậu bé nhỏ tuổi thuộc các gia đình quanh vùng. Chúng đang thích thú bàn tán về cửa hàng, bàn nhau sẽ mua món hàng nào đầu tiên. Phu Nhân bước đến cửa chính, đi ngang qua dãy người đang chờ đợi.
 
"Kính chào các vị khách của cửa hàng William. Xin cám ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ cho chúng tôi trong ngày đầu tiên. Tôi sẽ không nói gì nhiều, chỉ mong tất cả sẽ hài lòng về những sản phẩm của chúng tôi. Chúc các vị vui vẻ."
 
Ngay sau đó, người giữ cửa mở nhanh cửa chính, chuông báo reng lên. Hàng loạt người theo thứ tự nhanh chóng chạy vào bên trong cửa hàng. Tất cả đều nhìn không chán những thứ có trong cửa tiệm, quần áo đủ màu sắc, kích cỡ, những chú gấu bông- được Alie đặt làm riêng, và cả những thanh kẹo ngon miệng. Đến những cô cậu nhà quý tộc cũng trầm trồ khen ngợi, bên trong còn đẹp hơn ở ngoài nhìn vào. Vài tiếng sau, tất cả sản phẩm được trưng bày đều đã vơi đi một nửa. Cho đến trưa, các nhân viên phải cấp tốc chạy về xưởng, mang đến thêm những món hàng khác. Nơi tính tiền đông rộn rã, thậm chí cả đơn đặt hàng cũng chất đầy trong hai ngăn tủ nhỏ.
 
Tận chiều tối, cửa hàng mới dần bớt khách, đã sắp đến giờ đóng cửa. Alie là người rời khỏi cửa hàng cuối cùng, đồng nghĩa  với việc nhận nhiệm vụ khóa cửa. Đúng lúc nó tính tra chìa khóa vào ổ để khóa, chợt một bàn tay túm chặt lấy váy. Một đứa bé mặt lấm, đôi tay gầy trơ xương, run cầm cập.
 
 "tôi … đói…, đồ…ăn…", giọng lẩy bẩy thốt ra không nên lời.
 
Thằng bé tin chắc rằng nó sẽ không có nhiều hi vọng, nó là tầng lớp hạ lưu, là dân đen, không thể có mặt ở nơi này, nhưng không thể làm gì khác vì đói. Ánh mắt cô Tiểu Thư giàu có nhìn chằm chằm làm nó vừa lo vừa nhóm lên chút hi vọng. Hi vọng sẽ không bị đánh đuổi như những lần trước. Alie trở lại vào cửa hàng. Thằng nhóc đứng hồi lâu, và nhận ra rằng mình sẽ không thể lót đầy cái bụng đói tối nay. Quay người đi, thất thiểu bước chân. Chợt có cánh tay kéo người lại, dúi vào tay nó vài thanh kẹo nhỏ và một ổ bánh mì. Người đó đang nhìn nó và cười, không làm gì cả, và trong lòng, nó thấy người đó như một vị thần nhỏ.
 
Sau bữa tối, cả gia đình quây quần để tổng kết lại tất cả các mặt hàng đã bán. Mức thu đạt cao hơn rất nhiều so với mục tiêu đề ra. Và tất nhiên, quyền điều hành được trao lại cho Alie, đồng nghĩa nó sẽ đến Winterland như lời hứa, và phải xa nhà, điều mà phu nhân không bao giờ mong muốn.
 
"Khi đến nhà mới, con hãy mang theo một vài gia nhân giúp việc, công việc ở đó chắc chắn không thể một mình con gánh vác.", Phu nhân khuyên con gái trước khi lên phòng riêng.
 
"Vâng thưa mẹ. Con muốn bác quản gia Peter Evans và quản gia tập sự Ceres Crystal cùng con đi đến ngôi nhà mới."
 
Theo như lệnh, bác quản gia Peter- người sống lâu năm tại đây, đã từng chăm sóc Ngài Fronté tứ khi còn là một cậu bé, cùng với chàng trai trẻ chuẩn bị đồ đạc để lên đường đến dinh thự mới vào sớm mai. Vế phía con bé, từ nay sẽ không chỉ là Bá Tước Tiểu Thư, mà còn là Cô Chủ của dinh thự Winterland bậc nhất của nhà William, chỉ đứng sau Powerland của bố mẹ. Từ ngày mai, cô ấy sẽ là cô chủ.
 
End Chap I.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2010 18:24:03 bởi SetaRin >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9