Thứ bảy, 17/11/2007, 15:15 GMT+7
Nhà vô địch bơi lội một chân Tanya tập bơi khá sớm.
Ảnh:
Sức Khỏe & Đời Sống.
Với một chân bị cưa đến đầu gối phải lắp chân giả, Utikina Tanya (Nga) vẫn hằng ngày tập bơi. Trở về nhà mệt rã rời và thường xuyên cảm lạnh, cô bé khóc rống lên, thề bỏ hết tất cả, để rồi sáng sau lại tiếp tục khổ luyện.
Tanya vẫn nhớ như in về tai nạn xảy ra lúc cô 6 tuổi: Cô ngồi cùng mẹ trên chiếc xe hơi bố lái. Một tiếng “ầm” khô khan, tiếng kêu thất thanh của bố mẹ, một cơn đau bột phát không sao chịu nổi và bóng tối bao trùm lên tất cả. Cô bé tỉnh dậy trong bệnh viện, khi một chân đã bị cưa quá đầu gối.
Mẹ mua cho Tanya một cái chân giả và một lần nữa dạy cô con gái tập đi. Người lành lặn không bao giờ có thể hiểu nổi nỗi đau đớn khôn cùng mà Tanya phải chịu đựng trong quá trình luyện tập. Nhưng cô đã kiên trì học: Cô bước đi, rồi ngã, rồi lại đứng dậy và lại chập chững đi tiếp.
Năm lớp Một, bố mẹ không gửi Tanya vào trường nội trú dành riêng cho trẻ em tàn tật mà cho cô bé vào học trường bình thường, bất chấp những lời đàm tiếu của thiên hạ về cô bé tật nguyền.
Mẹ dẫn Tanya đến bể bơi năm cô 11 tuổi. Cô bé được huấn luyện viên cừ khôi Vađim Morozov nhận đào tạo. Tanya hoàn toàn không biết bơi, nhưng Morozov lập tức hiểu ra rằng đứng trước ông là một cô bé đầy tiềm năng.
Năm 13 tuổi, Tanya trở thành nữ vô địch bơi lội của nước Nga trong cuộc thi dành cho những người tàn tật. Để đạt được điều đó, cô đã phải kinh qua những năm tháng tập luyện vất vả. Hằng ngày, cô dậy vào lúc 5 giờ sáng. Thường xuyên bị cảm lạnh, cô trở về nhà mệt mỏi rã rời, khóc rống lên và thề sẽ bỏ hết tất cả, nhưng rồi ngày mai lại tiếp tục.
Tanya muốn chứng minh cho mọi người và trước hết cho bản thân mình thấy rằng, cô có thể làm được nhiều thứ và xứng đáng nhiều hơn với những gì mà cuộc sống dành cho người tàn tật.
“Hãy xem kìa, chung quanh chúng ta có biết bao nhân tài mà không thể hiện được mình bởi vì thiếu sức mạnh của ý chí. Thể thao dạy tôi đấu tranh, dạy tôi sống chứ không phải dạy tôi tồn tại” – Tanya nói.
Tanya nhớ nhất cuộc tranh giải vô địch thế giới ở Argentina. Lần ấy, ngoài các cự ly thông thường còn có cuộc thi bơi 5 cây số ngoài biển khơi, trên Đại Tây Dương. Tanya viết đơn xin tham dự. Trong số 70 người quyết định thử sức với biển cả thì một nửa xin rút lui sau khi nhìn thấy điều gì đang chờ đợi họ: những con sóng lừng cao 5 m vỗ ầm ầm vào bờ, nhiệt độ dưới nước không quá 14 độ C.
Thân thể các vận động viên được xoa thuốc mỡ để giữ nhiệt, song biển cả đã liếm sạch thuốc mỡ trong khoảnh khắc. Tanya ngâm mình trong đại dương cuộn sóng một tiếng rưỡi đồng hồ. Chỉ có 17 người trong số 47 vận động viên là tự bơi được vào bờ. Tanya dốc hết sức ra bơi cho đến khi cô cảm thấy mình ngất xỉu. Tanya tỉnh dậy trong bệnh viện, nơi cô được làm hô hấp nhân tạo và “sưởi ấm” bằng cách dùng phễu để đổ rượu vodka xuống cổ họng.
Kết quả của cuộc vật lộn với sóng biển là cô bị cảm lạnh và hiện nay vẫn còn đau. Sau chuyến thi bơi ấy, Tanya phải điều trị mất 2 năm, đã sống nhờ kháng sinh, song vẫn không ngừng luyện tập. Ban lãnh đạo thể thao chỉ tỏ lời khen ngợi. Nhờ chiếc Huy chương đồng của giải vô địch thế giới, cô đã nhận được 850 rúp – số tiền không đủ trả nợ cho một bộ đồ tắm mới.
Vẫn quyến rũ và được yêu “Nặng nề nhất là năm tôi 14 tuổi” – Tanya hồi tưởng. Cô cùng huấn luyện viên đi nghỉ mát ở miền Nam, nơi biển xanh mời gọi. Chuyến đi được mong đợi bao lâu đã biến thành cơn ác mộng thực sự. Nắng vàng, cát trắng, những cô gái xinh đẹp có nước da bánh mật trong những bộ đồ tắm sặc sỡ... Chính vào lúc đó, Tanya hiểu rằng quả thực cô rất khác biệt với những người xung quanh, rằng những người đàn ông sẽ không bao giờ nhìn cô như nhìn những phụ nữ lành mạnh.
Cô nghĩ thế nhưng không cam chịu... Tanya từ lâu đã thoát khỏi những mặc cảm trẻ con của mình. Bây giờ cô hoàn toàn bình tĩnh mặc quần soóc và váy, tắm bên cạnh những người lành lặn và cảm thấy rất thoải mái.
Là một người say mê sân khấu, Tanya đã làm quen với Maksim trong những buổi lưu diễn của Đoàn nghệ thuật tạp kỹ Đông Bắc. Xinh đẹp và tự tin, Tanya đã khiến anh cảm mến ngay từ phút đầu, song Maksim đã phải bỏ ra nhiều công sức để chinh phục cô.
“Trước đây tất cả mọi việc đều phải tự mình làm lấy, còn bây giờ có một người đàn ông ở bên cạnh. Đó là chỗ dựa, là người bảo vệ và giúp đỡ tôi. Tôi phải nói ngay rằng anh ấy là một người lành lặn, khỏe mạnh. Bởi lẽ thiên hạ thường cho rằng người tàn tật chỉ có thể yêu được người tàn tật mà thôi. Tất cả những cái đó là chuyện nhảm nhí!” -
Tanya phá lên cười - “Chúng tôi sống bên nhau, thuê một căn hộ và đang chuẩn bị làm đám cưới”.
Mới đây, ở tuổi 23, Tanya đã tốt nghiệp Học viện Thể dục Thể thao Saint Peterburg với nghề chuyên môn là “giảng viên”. Cô chuẩn bị nghiên cứu việc phục hồi chức năng cho trẻ em tàn tật. Nhưng năm ngoái, ông thị trưởng thành phố Nizhni Novgorod đã lấy cô làm đại diện cho công tác thanh niên và thế là kế hoạch đã bị thay đổi. Tanya sẽ nhận một chứng chỉ đại học nữa khi cô tốt nghiệp Học viện Hành chính Quốc gia.
“Tôi muốn trở thành một quan chức, thậm chí đại biểu Viện Duma nếu như có thể được. Tôi sẽ giải quyết các vấn đề của người tàn tật ở cấp cao nhất” - Tanya nói.
Nhưng tất cả những điều đó còn là chuyện tương lai. Trước mắt, Tanya sẽ tham dự giải vô địch thế giới về bơi lội sau nhiều lần nhận giải của nước Nga và châu Âu dành cho vận động viên khuyết tật. Và nhiều người tin rằng cô sẽ trở về với tấm huy chương.
(Theo
Sức Khỏe & Đời Sống, A&F)
http://www.vnexpress.net/Vietnam/Doi-song/2007/11/3B9FC67E/