Tiền Giang
-
Số bài
:
1563
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.12.2009
- Nơi: THÀNH PHỐ BẰNG LĂNG
|
RE: NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
-
30.12.2010 10:03:29
Phong cầm ly rượu mãi trên tay mà chưa chịu uống.Đây là ly Brandy thứ tám của buổi tiệc tối.Thứ rượu cháy cổ ấy có nhiệt lượng rất cao nhưng vẫn không đốt được nỗi buồn đang tràn ngập tâm hồn Phong.Buổi chiều kết thúc với một chầu bia mịt mờ trời đất để rồi buổi tối đổi tông với thứ nước uống chết người này.Một lần nữa trong đời,tử huyệt của người đàn ông đa sầu đa cảm lại mở ra.Khi nỗi buồn ập đến,mọi sức đề kháng đều bị cuốn phăng một cách không thương tiếc.Những lời văn hoa mỹ,những vần thơ hào hùng hay mượt mà không còn nữa.Thay vào đó là nỗi đau lớn chưa từng có nhưng lại không biết nên gọi tên nó là gì?Phụ tình ư?Mới tuần trước còn mặn nồng ân ái.Nàng luôn thỏ thẻ bên tai là sẽ theo chàng đến cùng trời cuối đất kia mà!Lừa dối ư?Nàng làm vậy để được gì?Phong cũng ý thức rằng mình chỉ là một hàn sĩ,đam mê văn chương,xem nhẹ việc tích cóp của cải để làm giàu.Thế nên chắc chắn chàng không phải là đích nhắm của phụ nữ,nhất là một phụ nữ đẹp và tài hoa như nàng.Vậy thì động lực chính để bi kịch xảy ra là cái gì?Phong vò đầu bức tóc mãi mà không thể nào hiểu thấu được.Mới tuần trước,em còn nồng nàn trong vòng tay anh mà sao giờ này đã trở thành của kẻ khác?Một điều không thể nào tin nổi?Đòn tra tấn hiểm ác tưởng chừng đánh gục Phong trong chớp nhoáng.Con người đã làm cho cuộc đời nàng chìm trong đau khổ từ lâu đã chết trong tâm tưởng Cẩm Loan rồi kia mà?Chẳng lẽ lại có câu chuyện người chết trở về để một lần nữa làm cho sông Tiền dậy sóng.Phong rút điện thoại gọi liên tục vào số máy của nàng nhưng lần nào cũng chỉ nghe những tiếng “tút..tút” vô hồn.Chàng dốc ly rượu đánh ực một phát và hỏi Thái: -Laptop mày để đâu? -Làm gì vậy?Đang nhậu mà sao lại hỏi laptop? Hỏi thế nhưng Thái cũng đứng lên đưa Phong sang phòng khách và mở máy cho bạn.Có lẽ vì say nên Phong lú lẫn quên bén việc chiếc Iphone cũng có thể check và push mail chẳng khác gì laptop.Chàng gửi cho Cẩm loan một bức thư: “Em yêu! Không biết bây giờ anh còn có thể gọi em như thế nữa không?Việc gì đã xảy ra mà em phải cắt hết liên lạc với anh?Ai đã làm em khiếp sợ đến mức ấy?Hy vọng địa chỉ mail là nơi trú ẩn cuối cùng của em và không bị ai đánh chặn.Anh biết điện thoại em không bị mất mà bị ai đó cưỡng đoạt và dùng làm phương tiện để đối phó với anh.Nếu sự lừa dối làm cho anh đau khổ thì hành động bất thường của em sẽ giết chết anh mất!Anh biết em đang giấu anh một cái gì đó thật kinh khủng.Nếu còn một chút gì nghĩ đến những ngày tươi đẹp đã qua hãy trả lời anh ngay!Lòng anh hiện đang bị lửa đốt!Không phải thứ lửa trên trang thơ mà em đã nhen nhóm lên cho anh mà là ngọn lửa hủy diệt và thiêu rụi tất cả!Anh đang rất mong!” Trả laptop cho Thái,Phong móc điện thoại vào Safari.Mở mail xong,chàng đặt điện thoại ngay trước mặt mình và tiếp tục uống rượu.Không hiểu Phong định làm gì nên có người bạn cố tình trêu: -Vừa uống rượu vừa đợi thư của người tình hay sao cha nội?Gọi nói chuyện trực tiếp không hay hơn sao? Phong tỏ vẻ khó chịu: -Không biết thì đừng hỏi! Thấy Phong không được vui,đám bạn cũng trở nên ít lời hơn.Cứ năm phút,chàng lại mở họp thư đến để xem có gì không!Và rồi sang lần thứ ba thì Phong có hồi âm: “Anh yêu ơi! Em đang ở trong một tình huống không biết phải giải thích làm sao!Ngàn lần xin lỗi vì đã đem lại sự phiền não cho anh.Em đang cố gắng giải quyết sự việc bằng tất cả sức lực của mình và sẽ nói thật rõ những gì xảy ra với anh,nhưng hãy cho em thêm một chút thời gian.Mong anh hiểu và thông cảm cho em!Cẩm Loan.” Vậy là những nghi ngờ trước đây giờ đã thành sự thật.Nói như thế không phải nàng đã gián tiếp xác nhận có một kẻ thứ ba đang xen vào cuộc tình của hai người hay sao?Kẻ đó là ai?Vì sao hắn lại làm được cái việc tày đình ấy khi mà tình yêu của chàng và Cẩm Loan đang như bát nước đầy?Đã bí càng bí hơn.Phong uống liên tiếp mấy ly rượu mà lại là thứ ly lớn đã được đổi theo yêu cầu của chàng.Men tình tàn phai nhưng men rượu lại nồng nàn.Phong dùng điện thoại bấm bài thơ “Ngả Ba Lòng hay Ngả Ba Sông”,trong đó có đoạn: Ngả ba lòng hay ngả ba sông? Người đây kẻ đó đều chờ mong! Thân kia ví xẻ làm hai được! Duyên khỏi làm đau,khách má hồng!! Và rồi cơn giận vẫn chưa nguôi,nhớ lại chuyến đi xuyên Trường Sơn ngày hôm qua,Phong bấm thêm bài”Hoa Ban đỏ và Dã Quỳ vàng” Khi hạnh phúc chỉ một người cố giữ! Thật mong manh,tựa sương sớm giữa trời! Cứ mãi đi tìm cho được sự thanh cao! Rồi thất vọng,muộn phiền và đau khổ!!? Đông Trường Sơn nở đầy hoa Ban đỏ! Màu của sắt son,chung thủy và đợi chờ! Ta đi qua,nhưng làm lạc mất vần thơ! Hoa tàn úa,cây nép mình lặng lẽ!! Tây Trường Sơn,một màu vàng rực rỡ! Màu của dối gian,phù phiếm và đổi thay! Nhưng oan nghiệt làm sao,ta lại cứ mê say!? Đem gửi gắm,cả hồn thơ ở đó!!! Bruno đã từng nói:Ghen tuông làm đảo lộn và đầu độc tất cả những gì tốt đẹp trong tình yêu.Nhưng thử hỏi có vị thánh nào chịu chia sẻ tình yêu mà không nổi giận?Ai đó đã đưa ra nhận xét hết sức thực tế:Quyền thống trị của tình yêu cũng giống như quyền thống trị của vua,không chấp nhận sự chia sẻ.Phong đã từng nói đùa với Cẩm Loan:Yêu và ghen là một cặp song sinh.Chỉ có người nào yêu mới ghen.Balzac thì lại cho rằng:Trong tình yêu,người ta không nghi ngờ một điều gì hoặc nghi ngờ tất cả.Ngọn lửa tình yêu thì hừng hực nhưng ngọn lửa ghen tuông lại bỏng rát da thịt.Phong viết nốt hai khổ cuối của bài thơ: Con tim mù lòa,nên suốt đời lầm lỡ! Chưa một đêm nào,ta được thấy bình yên!? Lời đã hứa rồi,chỉ phút chốc lại quên! Ray rứt mãi,chuyện gieo nhân hái quả!! Trong tình yêu,chẳng còn Hoa Ban Đỏ! Chỉ có loài Dã Quỳ,sáng nắng chiều mưa! Bên vệ đường,theo làn gió đẩy đưa! Khách thấy lạ,đứng nhìn,rồi...hái thử!!! Sở dĩ chàng đề cập đến cụm từ “Gieo nhân hái quả”là vì nghĩ đến chuyện trên các trang thơ.Ngày ấy,thấy Phong luôn bực mình vì những người đeo đuổi tán tỉnh mình trên trang thơ nên Cẩm Loan đã trao password cho chàng để thay mình tìm cách đối phó.Phong đã dùng biện pháp hơi mạnh tay để đẩy bật sự đeo bám của những kẻ có làn da hơi dày,nói mãi không nghe.Giờ đây,một ai đó đã dùng ngay chính điện thoại của Cẩm Loan để đối phó với chàng, chẳng phải là một sự báo ứng ,một tuyệt chiêu “Gậy ông đập lưng ông”của Mộ Dung Phục đó sao?Với phụ nữ thường chỉ có yêu hoặc ghét,không có thứ tình cảm nửa vời.Nếu Phong hiểu được điều đó,chàng sẽ không bao giờ giận dỗi Cẩm Loan đến nỗi phải tuông ra những lời hằn học: “Mọi việc thế là đã rõ!Em không cần phải giải thích làm gì nữa!Mà nếu có giải thích anh cũng chẳng nghe đâu!” Men rượu đã khiến đầu óc Phong mụ mẫm.Một vài cử chỉ không bình thường của Cẩm Loan đột nhiên hiện rõ giống như muốn cung cấp chứng cứ cho chàng.Ai đó đã nói:Đối với người điên,tai họa lớn nhất là không điên hẳn.Đối với người đang yêu,tai họa lớn nhất là xét đoán tình yêu của mình.Bao nhiêu niềm tin yêu trước đây,trong phút chốc bị thổi bay tán loạn.Vẫn biết vị đắng tình yêu thế nào cũng nếm,nhưng sự xuất hiện của nó đột ngột quá đã tạo một cú sốc cực lớn.Hy vọng càng cao,thất vọng càng đau.Đã gần mười giờ đêm,tiệc rượu vẫn chưa tàn.Nếu là ngày thường,Phong đã đứng lên ra về từ lâu.Nhưng trong tình cảnh này,Phong rất sợ trở về nhà để rồi một mình đối diện với đêm đen và nỗi buồn cứ chực chờ gặm nhắm từng thớ thịt,đường gân.Rượu uống giáp vòng theo tua nên mỗi lần ngồi chờ,Phong lại lấy điện thoại làm thơ thất tình.Khởi đầu cho phiên chợ sầu khổ đó là bài “Gió Địa Ngục”: Tình vát lên vai,nặng như núi Thái Sơn! Tình buông xuống,nhẹ như lông Hồng trong gió! Chẳng còn bờ vai run run và đôi mắt đỏ! Tình bây giờ,ủ toàn vị đắng cay!! Đêm độc hành,giá buốt,trời nhiều mây! Cuối con đường,ngọn đèn dầu ai thắp? Ánh sáng chao nghiêng,như cuộc đời leo lét! Một lần đến,một lần đi,héo úa cả một đời!! Có nỗi buồn nào,đến chết vẫn khôn nguôi? Có nỗi đau nào,chỉ một mình thấu hiểu? Tri kỷ,tri âm,và con người đồng điệu Trong một chiều,bỗng chốc hóa hư không!!! Hãy thổi về đây,cơn gió lạnh mùa Đông! Thứ gió cắt da,được lấy từ Địa Ngục! May ra có làm dịu đi sự đau nhức! Của một linh hồn,đã mất hết niềm tin!!! Nhìn thấy Phong trong tình cảnh đó,Thái la lên: -Vừa phải thôi bạn hiền!Vừa uống rượu vừa làm thơ thì ai chịu nổi?Muốn bắt chước Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ hay sao? Anh chàng muốn nhắc lại câu chuyện thế tử nước Đại Lý uống rượu kết giao trên một tửu lầu với Tiêu Phong.Đoàn Dự đã dùng Lục Mạch Thần Kiếm cho rượu chảy theo ngón tay út ra ngoài nên uống hoài không say,khiến bang chủ Cái Bang vô cùng khâm phục. -Sao lại đem so sánh như vậy?Đoàn Dự thì cho rượu chảy ra ngoài.Còn mình,thì lại dồn hết vào dạ dày,có khác gì các vị đâu?Có điều mình muốn say nhưng nó lại chẳng chịu say thì biết làm thế nào? -Cái đó gọi là “Dục phá thành sầu tu dụng tửu”! Phong vỗ đùi đánh “đét”,la lên: -Một ý kiến rất hay!Đó là một chủ đề! Uống xong ly rượu,Phong vội bấm ngay bài “Dục Phá Thành Sầu”: Không ai phụ ai,tình vẫn phải chia lìa! Cứ ngỡ câu chuyện của ngàn năm về trước! Bên hiếu bên tình,lệ rơi sướt mướt! Một vở tuồng cải lương,cũng đến thế là cùng!! Vốn thuộc kệ kinh nên am hiểu sắc không! Vốn nặng ân tình,nên chỉ lo vay trả! Lấy thân xác mình đền công ơn cha mẹ! Vĩ đại thay!Người phụ nữ thế hệ A còng!! Nhắm mắt đưa chân,không cần biết đục trong! Nói là vậy,có khi không phải vậy! Một đóm lửa nhỏ đốt cuộc đời bùng cháy! Tội nghiệp cho những người,trót lỡ yêu thơ!! Vẫn biết cuộc đời,chỉ là một giấc mơ! Si tình cho lắm,rồi cũng thành cát bụi! Đánh mất cuộc đời bằng sai lầm nông nổi! Đem sự dại khờ,để củng cố niềm tin!! Trăm câu hẹn thề,người vẫn muốn ta quên! Đào sâu chôn chặt,những tro tàn quá khứ! Con dao đoạn tình,xuống tay không do dự! Ta còn biết làm gì,ngoài uống rượu!Để quên!!! Sở dĩ Phong viết những lời đay nghiến như vậy vì nghĩ rằng tình cảm nồng cháy như vậy mà có người khác chen vào,dứt khoát không phải chủ ý của nàng mà có liên quan đến gia đình.Rất nhiều lần Cẩm Loan khẳng định trong một trái tim không thể nào một lúc chứa hai người.Lần trước đã như thế rồi,lần này chắc cũng chẳng khác gì?Sự suy luận của chàng thực ra chẳng sai lệch bao nhiêu so với những gì đã và đang xảy ra.Thế nhưng,bị ngọn lửa hờn ghen thiêu đốt,người đàn ông ấy đã không giữ được bình tĩnh để hiểu rằng,nơi xa xôi ấy,bên bến sông Tiền,người yêu của mình cũng đang đau khổ ngút ngàn. Đêm đã khuya,trời chuyển lạnh.Trên đường về nhà,Phong thấy lòng hụt hẩng vô cùng.Có ai mà cuộc đời thay đổi một cách đột ngột như mình?Mới hôm qua,còn là một tỷ phú với cả một rừng thương biển nhớ và ái ân nồng thắm.Thế mà giờ đây,chàng đã trở thành kẻ trắng tay không một đồng xu dính túi.Trên cõi đời này,có mối tình nào đang đẹp như mơ lại chết một cách tức tưởi như vậy bao giờ?Em bảo là sẽ giải thích.Nhưng giải thích về cái gì?Người thứ ba đã xuất hiện.Đó không phải là một kẻ phá bỉnh đơn thuần mà là con người khá nhiều quyền lực.Phong hồi tưởng lại chuyến đi An Hữu của mình mà nghiệm ra rất nhiều điều phi lý.Tại sao suốt mấy ngày trời chàng và Cẩm Loan quấn quít âu yếm nhau mà không thấy con người đó xuất hiện và nàng cũng chẳng có vẻ gì là tỏ ra lo sợ.Duy có một điểm không bình thường là khoảng cách giữa cửa hàng và nhà cha mẹ nàng không xa mấy nhưng Cẩm Loan lại không muốn Phong đến chào song thân nàng một tiếng.Có một cái gì đó hơi khó hiểu trong việc này.Nếu đã bị ràng buộc,vì sao nàng lại toàn tâm toàn ý trong tình yêu mà không hề có chút phân vân.Chẳng phải điều gì nàng cũng kể lại với chàng một cách tỉ mỉ hay sao?Cái mà nàng chừa lại không thổ lộ phải chăng hết sức quan trọng đến mức nếu sự thật được phơi bày,mối tình giữa hai người sẽ sụp đổ tan tành.Có lẽ nào một phụ nữ đẹp đẽ,trẻ trung,đầu óc tinh tế và đầy chất thơ đó lại để cho mình bị kẹt giữa thế gọng kềm hiểm ác thế này?Không!Chắc chắn là phải có sự xếp đặt bài bản chứ không phải vô tình!Việc hệ trọng như thế không ai lại có thể tùy tiện bao giờ.Căn phòng đã trống giờ càng trống vắng hơn.Nhìn vào đâu,Phong cũng thấy hiện diện sự cô đơn và buồn chán.Trên đời,chắc chỉ có lãnh vực tình yêu là không cho phép con người rút ra một tí kinh nghiệm nào.Dẫu có chết bao nhiêu lần thì tư thế cũng hoàn toàn giống nhau.Động tác tỉnh táo nhất có lẽ là đắp cho tình yêu một nấm mộ.Phong cầm bút mà cứ ngỡ là mình đang cầm xẻng để đào huyệt: MỘ BIA CỦA CUỘC TÌNH Kể từ hôm nay,bầu rượu ướp thơ tình! Lộn túi áo thư sinh,tìm lại ngày tươi đẹp! CÂU CHUYỆN TÌNH THƠ,trang cuối cùng vừa khép! Những con chữ buồn,ướp hương vị đắng cay!! Lời yêu ngày nào,giờ chôn giữa rừng cây! Gom đống lá vàng,đắp lên làm bia mộ! Xác chết lạnh rồi,nhưng con tim vẫn đỏ! Đấy là con người,đã trút hơi thở,vì yêu!! Ngọn đèn đưa hồn,hắc ánh sáng liêu xiêu! Giả từ cuộc đời mà lòng không thanh thản! Trang thơ ngày ấy,gặp năm xui tháng hạn! Nên để cho linh hồn,vướng tiếng sét tình yêu!! Hạnh phúc được bán kèm với vô số khổ đau! Vẫn thấy an ủi và cho mình may mắn!? Càng đi xa hơn,tình mỗi ngày sâu nặng! Người quay mặt rồi,ta đánh mất trái tim!! Phố Núi bây giờ,trời vẫn mù sương! Có ai tìm về,mà cứ hoài ngóng đợi! Không còn thời gian để linh hồn ta sám hối! Mộ bia của cuộc tình,đã dành sẵn cho ta!! Kích chuột lần lại những ngày đầu trên trang thơ,trái tim Phong càng đau nhói!Đến đã bất ngờ,ra đi càng bất ngờ hơn.Đến thì không chờ không đợi,vậy mà chia tay để lại nỗi đau xé lòng.Trời dã quá nửa đêm,cái lạnh của vùng đất Cao Nguyên chẳng nhằm nhò gì so với sự băng giá trong tim của một con người vừa chính tay đào huyệt mai táng mối tình đẹp nhất của đời mình.Phong mở cửa ra đứng trước nhà nhìn ra đường.Cảnh đêm khuya thật yên ắng.Đèn đường hắt thứ ánh sáng vàng vọt như muốn tiếp tay nhuộm sắc buồn lên cảnh vật.Có lẽ phải thức trắng đêm mất!Phong quay vào nhà vớ lấy chai rượu Remy Martin mà một đứa cháu từ Mỹ về đem biếu đã lâu nhưng khônguống.Việc làm này chẳng khác gì hành động tự sát.Nhưng những con người thuộc phái khắc kỷ ngày xưa chắc cũng đã từng hành động như vậy mỗi khi muốn tự trừng phạt mình.Tiên trách kỷ,hậu trách nhân.Nếu con tim không tham lam dẫn đến sự rung động dễ dàng;nếu cặp mắt không đánh giá cái đẹp cao hơn người khác kể cả nhan sắc và những vần thơ thì giờ đây làm gì xảy ra tình trạng này?Sợi dây thừng tình ái chỉ trói chặt nhất khi tự mình ra tay mà thôi.Trói mà không gỡ ra được là nỗi thống khổ đày đọa những kẻ đang yêu nhiều nhất.Choáng ngợp đau buồn,Phong gõ bài “Đến Và Đi”: Nơi tôi đến,vốn không người được biết! Giờ tôi đi,chắc cũng chẳng ai hay! Tôi chỉ là chiếc lá trong vườn cây! Là viên sỏi,dưới lòng sông định mệnh!! Trời không cho biết,nơi tôi sẽ đến! Nhưng hành trang lại chất nặng đau thương! Tình vừa đi xa:Đó không phải khói sương! Là bão tố,vùi dập tôi lần nữa!! Ngày ấy,tim tôi,ai cho đóm lửa? Thổi bùng lên,từ một chút tàn tro! Hai bàn tay không,tôi ôm cả giấc mơ! Giờ mới biết,là dã tràng xe cát!! Tôi vốn đã quen,với cụm từ vỡ-nát! Nhưng con tim vẫn choáng ngợp đau buồn! Mối tình cuối cùng đem gửi đóa Hoàng lan! Hoa theo gió,tình tôi không còn nữa!!! Trong từ điển,xóa giùm tôi chữ nhớ! Ngoài cuộc đời,đừng ai nói DẤU YÊU! Những ân tình rồi cũng sẽ tàn phai! Như chiếc áo,hôm xưa nàng đã mặc!!! Nietzch,một triết gia gạo cội nước Đức,nhận xét:”Điều đáng sợ nhất trong đời,đó là ngọn lửa nhiệt tình đã tắt”.Còn ngạn ngữ Nga thì lại bảo:Tâm hồn nhỏ không giữ được tình yêu lớn.Hôm ở suối nước nóng Bình Châu,phong cảm nhận là mối tình của mình đẹp không kém bất kỳ câu chuyện tình nào trong sách vở,cả cổ lẫn kim.Cuốn biên niên sử xây dựng cả một quá trình quen và yêu nhau say đắm đã in xong tập một.Cuốn “Câu Chuyện Tình Thơ”tập hợp toàn bộ tác phẩm của hai người đã làm xong phần ruột.Còn tập “Lửa Và Những Vần Thơ”thì đang trong quá trình hoàn tất.Tất cả các bìa đều do Cẩm Loan phụ trách.Nàng đã sửa đi sửa lại nhiều lần và vừa chuyển qua mail cho chàng.Có lần Phong nói đùa là chuyến sau xuống,sẽ đưa cả ba đứa con để chúng về với mẹ.Cả ba tác phẳm đó đều có sự in dấu sâu đậm của bàn tay và khối óc người đẹp.Tất cả đang xuôi chèo mát mái và hứa hẹn một kết cục đẹp đến không ngờ thì bỗng dưng sụp đổ tan tành.Pushkin cho rằng:Yêu tức là chọn con đường đau khổ!Còn Madame De Cohin thì lại mỉa mai:Tình yêu chỉ đẹp khi kết thúc trong đau khổ!Phong nghiệm ra Pushkin đã đúng,còn bà quả phụ De Cohin thì chỉ đoán bừa.Kết thúc kèm theo đau khổ ngút trời thế này mà đẹp nỗi gì?Thật là một sự khôi hài!Phong gõ thêm một bài thơ khác với tiêu đề:Câu Chuyện Tình Viết Dở Ai gom hết nỗi buồn của trần thế Đem về đây,đè nặng trái tim ta? Nắng thì ưu phiền,mà mưa lại xót xa! Trong tiềm thức,một cái gì đang vỡ!! Con tim nào chẳng nuôi bằng máu đỏ? Tình yêu nào,không sống bỡi niềm tin? Buông em ra rồi,ta ôm lấy cô đơn! Một khoảng trống,không có gì lấp nổi!! Con thuyền tình đang đi vào giông bão! Những trang thơ,bay tán loạn trong hồn! Trên biển tình,ta trót lạc mất em! Lửa chưa ấm trong tim,giờ vội tắt!!! Vẫn biết cuộc đời được tạo bằng nước mắt! Nhưng đại dương nào rửa hết được niềm đau? Nghĩa trang nào chứa hết mộ tình yêu? Tình đi thật xa,sao buồn còn ở lại? Người ta bảo:Buôn có bạn,bán có phường,còn thơ thì có một đại gia đình.chúng đang chực chờ sẵn,một khi “Khổ Tâm Nhân”hữu sự,lập tức ào ạt tuôn ra như nước vỡ bờ.Nhớ lại những dòng mail của Cẩm Loan,trong đó có cụm từ “Ngàn lần xin lỗi”,không hề suy nghĩ,Phong viết bài “Xin Lỗi Tình Yêu”: Khi người ta dùng hai tiếng “Xin Lỗi”trong tình yêu! Có nghĩa con thuyền đã quay mũi về hướng khác! Có thể một chút buồn,sẽ làm rơi nước mắt! Nhưng cuộc tình đã sẵn sàng,bỏ lại phía sau lưng!! Mặn nồng ngày nào,giờ cảm thấy dửng dưng! Một lời tạ từ,cũng chẳng buồn lên tiếng! Kẻ thứ ba,đã từ lâu xuất hiện! Nhưng gã si tình,nào hay biết gì đâu!?! Lòng người muôn đời là bãi biển nương dâu! Thế thái nhân tình,giờ thấy đau,mới lạ! Trái tim chết rồi,không thể nào hóa đá! Một bước sai lầm,đành ôm hận ngàn thu!! Có ngọn lửa nào,đốt cháy được tâm tư? Có ly rượu nào,giết nỗi buồn trong chớp mắt? Làm sao đếm được những gì ta vừa mất? Làm sao cho ngày kéo dài,để khỏi thấy đêm đen!! Nỗi đau xé lòng nào,rồi cũng sẽ quên! Nếu ta không buông tay,chịu giả từ trần thế! Ta vẫn đang nợ người,một mối tình đau khổ! Hết kiếp này,chưa chắc đã trả xong!!! Với Phong,tiếng xin lỗi trong lúc này chẳng khác ngọn roi quất vào da thịt.Sức mạnh của sự tổn thương chẳng kém sự hưng phấn bao nhiêu.Nhờ men rượu đưa đường,trong một đêm,Phong viết đến bảy bài thơ buồn mà nếu gọi là chùm thơ thất tình cũng chẳng hề sai.Trong cuộc tình này,Phong vẫn giữ quan điểm mình là người đáng bị trách phạt nhất.Gần năm giờ sáng,chàng đã hoàn tất cuộc hành trình trên con đường đau khổ và trút sạch đến giọt máu cuối cùng của con tim bị tổn thương trong lồng ngực một con người chiến bại bằng những khổ của bài thơ “Đòn Roi Của Thượng Đế”: Sự trừng phạt khốc liệt nhất nằm trong tình yêu! Thượng Đế đã ra tay lấy đi tất cả! Những vườn hoa Hồng,giờ biến thành sỏi đá! Lời yêu thương,tựa thuốc độc giấu trong tim!! Những kẻ đang yêu,đều mắc bệnh chóng quên! Không ít người vừa trở về từ Địa Ngục! Vết sẹo tình phụ,chưa phai mờ trên ngực! Con tim chỉ còn,nửa cơ số máu,vẫn yêu!!? Cuộc sống con người,đâu được bao nhiêu! Thượng Đế nỡ đem họ làm trò tiêu khiển? Âu yếm,nhớ nhung,thương yêu,quyến luyến! In trên da người,chẳng khác những lằn roi!! Có người thụ hình,ắc có kẻ đứng coi Sự trừng phạt,ngàn đời nay vẫn thế! Xác vất gò hoang,hồn giam vào bể khổ! Để kiếp sau,đừng nhắc đến tiếng yêu!! Đến thì ồn ào,ra đi lại quạnh hiu! Khung trời ấy,giờ chỉ toàn bóng tối!! Nhưng nào có ai,chịu cúi đầu sám hối! Đừng bao giờ,chạm đến HOA TÌNH YÊU!! Theo quán tính,chàng post tất cả các bài thơ trên lên Thư Quán,nhưng trong thâm tâm không nghĩ là nàng sẽ đọc.Cây tình đã chết trong khu vườn kỷ niệm đó thì người ta còn ghé thăm làm gì?Một mối tình khởi đầu rất lạ để rồi kết thúc không giống ai.Vậy những ngày tới lấy gì để viết nốt những chương cuối cùng của cuốn sách?Phong ôm đầu gục xuống bàn phiếm và thiếp đi thật sâu!! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/799A8B728D0043CA8FA395A802673511.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2011 08:37:34 bởi Tiền Giang >
|