Tiền Giang
-
Số bài
:
1563
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.12.2009
- Nơi: THÀNH PHỐ BẰNG LĂNG
|
RE: NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
-
08.03.2011 10:16:48
-Mẹ làm gì mà lại đi mượn số tiền lớn nữa?Sao không mượn ai mà chỉ tập trung mượn của anh ta?Phải chăng mẹ muốn giết chết con thì mẹ mới cam lòng. Bà mẹ nước mắt đầm đìa mà mãi đến sau này,khi điều kinh tởm xảy ra nàng mới biết đó là những giọt nước mắt khóc chi vì mình: -Chuyện này mẹ không thể nói được!Nếu thương mẹ,con hãy bỏ cái thai này đi! Cẩm Loan cứ ngỡ vừa nghe một tiếng sét đánh ngang tai.Nàng giận dữ gào lên: -Không đời nào!Đây là giọt máu của con!Nó có tội tình gì chứ? Bà mẹ đột nhiên nín khóc,giọng đầy bực tức: -Nhưng nó là cốt nhục của thằng Bắc Kỳ mất dạy ấy!Mẹ không bao giờ chấp nhận! Cẩm Loan đang rất sợ và giận nhưng cũng muốn bật cười: -Bắc Kỳ gì chứ? Nét mặt bà mẹ ráo hoảnh ngạc nhiên: -Vậy chứ nó ở đâu? -Anh ấy người Bình Định nhưng hiện đang sống ở Pleiku! -Đó là cái chỗ quái quỷ nào làm sao tao biết?Nhưng bất kể nó sống ở đâu,con cũng không được giữ lại đứa nhỏ đó! Giọng Cẩm Loan đầy cương quyết: -Không đời nào!Con sẽ tự lo để sinh ra nó!Mẹ đã không thương thì đừng quan tâm nữa! Bà mẹ quát to làm một ông khách vừa bước vào cửa hàng vội lủi ngay ra ngoài: -Con không được cãi!Con không chịu mẹ cũng mua thuốc về bắt con uống để trục nó ra đó!Nếu con còn quyết liệt nữa,mẹ sẽ đập đầu chết cho con vừa lòng. Mặt đất như sụp xuống dưới chân nàng.Cẩm Loan lảo đảo ngã quỵ trên nền gạch.Người mẹ mà nàng yêu quý nhất đời giờ lại trở nên tàn nhẫn đến như thế sao?Động cơ nào đã làm bà thay đổi ghê gớm như vậy?Tên khốn đó đã cho bà uống thứ bùa mê thuốc lú gì mà đến cả con ruột và cháu ngoại của mình cũng không một chút xót thương?Hắn chẳng qua chỉ có mấy đồng tiền và một chút nịnh nọt để lấy lòng người thân của nàng hòng nhanh chóng đạt mục đích thôi mà.Với ông bố thì ngày nào cũng gầy độ nhậu tại nhà vì biết là ông sẽ không bao giờ từ chối.Còn với bà mẹ,thỉnh thoảng hắn biếu quà cáp và cho mượn tiền vì biết rằng bà sẽ không bao giờ trả để siết dần nút thòng lọng của mình.Hai con người đáng thương ấy giờ đã nằm gọn trong bàn tay của Thảnh và chỉ hành động theo mệnh lệnh đã được cài đặt sẵn trong lập trình.Điểm tựa cuối cùng đã biến mất.Nàng giống như tên tù vượt ngục đang chạy trốn trên một cánh đồng trống không một nơi nào có thể ẩn nấp.Kẻ thù đang truy đuổi mà nàng thì không có lấy một phương tiện để tự vệ.Còn anh,người che chở tin cậy nhất thì lại đang ở xa nghìn trùng và không hề hay biết một chút gì hoàn cảnh oan nghiệt của mình.Anh ấy vẫn đang hồ hởi với tin mừng nên trên trang thơ,bài nào cũng nhắc đến con: Cảm ơn con đã cho ba niềm vui! Tạo cảm hứng,mẹ viết vần thơ trác tuyệt! Chỉ mới một chút xíu thôi,con đà hiểu biết! Cách thức giảng hòa,khi ba mẹ giận nhau!! Chín tháng mười ngày,mẹ mang nặng đẻ đau! Gửi gắm nơi con,tình yêu nồng cháy! Chưa ra đời,đã mấy lần ba nhờ cậy: Giúp con tim mẹ hiền,cơn giận tan mau!! Ba biết con ra đời,sẽ là một ngôi sao! Tích họp cả nhan sắc và trí thông minh của mẹ! Ba sẽ ôm con,theo dõi từng nhịp thở! Truyền hơi ấm vào người,để con giống mẹ lẫn ba!! Tuy hiện giờ,ba và mẹ cách xa! Khi con ra đời,sẽ bắt nhịp cầu sum họp! Con là nguồn cảm hứng,để “Tình Thơ” viết tiếp! Sẽ có trăm bài thơ,chỉ nói mỗi mình con!! Có con rồi,ngòi bút mẹ tiến xa hơn! Những buồn khổ,sẽ trở thành quá khứ! Bên bờ sông Tiền,đóa Hoàng Lan rực nở! Bút hiệu của mẹ,giờ thành tên gọi,của con!!! Thế nhưng,đối diện với sự quyết liệt của mẹ,nàng thấy tương lai hoàn toàn bế tắt,và trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.Mẹ nàng đã đặt nàng trong tình huống phải chọn lựa.Nếu giữ lại con thì phải chịu mất mẹ,một tình huống mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến.Thiên đạo đi đâu mà lại đẩy nàng vào con tuyệt lộ này?Cái tuổi Quý Hợi ứng với câu “Nam nhâm nữ quý” cứ tưởng là sẽ được cuộc sống sung sướng không ngờ lại quá trần ai.Mẫu tử nào mà chẳng tình thâm?Cẩm Loan nhớ lại cảm giác khi đi khám thai mà bồi hồi khôn xiết.Bác sĩ cho biết bé được năm tuần tuổi và đã có tim thai.Nàng đem điều này khoe ngay với Phong và còn dùng laptop chụp rất nhiều tấm hình gửi cho người yêu để chàng thấy sự thay đổi của cơ thể mình khi mang thai.Anh bảo là đã hôn tấm hình thay cho hôn con và căn dặn nàng làm gì cũng phải cẩn thận nhất là trong việc đi lại và ăn uống.Cẩm Loan dự tính sau khi tìm được sự ủng hộ của ba mẹ rồi,nàng sẽ chính thức đưa ra lời từ hôn.Sau đó,nàng sẽ cùng với Phong tập trung lo cho đứa bé.Việc học thiết kế thời trang chắc là không thể tiếp tục được nữa.nhưng với bản lãnh và quyết tâm của nàng,việc kiếm sống và lo cho con không phải là điều to lớn lắm!Chưa kể là khi nàng đã cắt đứt được sự đeo bám của Thảnh,Phong sẽ công khai xuất hiện và chung tay với nàng lo liệu cho đứa con.Chàng không nhiều tiền nhưng bảo là nghèo thì chả đúng chút nào.Nghèo mà đi xe hơi,xài Iphone 3Gs thì thật không thể giải thích.Mơ ước là vậy,nhưng ai có ngờ đâu... Cẩm Loan lảo đảo vịn thành ghế đứng lên.Nàng đẩy xe ra đường và rồ ga phóng đi mặc cho người mẹ gào lên hỏi là con đi đâu vậy?Có thói quen khi gặp chuyện bức xúc,nàng thường lên xe chạy như điên nhưng không có điểm đến,chạy cho đến khi nào đầu óc dịu xuống thì mới tìm đường trở về.Lần này cũng vậy,theo đường quốc lộ,nàng chạy thẳng về hướng thị trấn huyện Cái Bè.Ngày thường,vì sợ công an bắn tốc độ,nên đoạn đường này nàng chạy rất chậm.Thế nhưng hiện giờ,chẳng còn một ý niệm nào tồn tại trong đầu nàng ngoại trừ bà mẹ bắt phải từ bỏ đứa con yêu dấu.Xe ga phân khối lớn chạy với tốc độ rất cao.Vì hoảng loạn nên nàng cũng không nhớ đến việc đội mũ bảo hiểm.Mái tóc sút mất sợi dây buộc nên sổ ra và bay dài phía sau lưng.Năm rồi mười phút trôi qua,Cẩm Loan đã thoát hiểm mấy lần trong những pha sém tông trực diện vào người đi đường.Tuy vậy,nàng vẫn không chịu giảm tốc độ.Và điều gì đến cũng đã đến.Một thanh niên đầu trần phóng xe từ trong hẻm ra,cắt ngang mặt đường.Nếu cứ giữ tay ga,sự va chạm chết người không thể nào tránh khỏi.Phản xạ sinh tồn khiến nàng bóp vội tay phanh trước.Xe ga thắng đĩa đang chạy nhanh mà sử dụng mỗi phanh trước hậu quả thật khôn lường.Thanh niên đầu trần đó thoát chết trong gang tấc nhưng chiếc xe của nàng quay ngang và lăn mấy vòng.Tiếng xe cày xuống mặt đường âm thanh nghe rợn người.Cú ngã làm Cẩm Loan trược dài trên đường nhựa và văng vào ta luy đường bất tỉnh nhân sự.Người đi đường hiếu kỳ bu lại.Một số kẻ sốt sắn vội điện báo cho cảnh sát giao thông,cắt người canh giữ hiện trường và đón xe đưa nàng vào bệnh viện huyện Cái Bè cấp cứu. Khi nghe báo vụ tai nạn giao thông và chiếc xe có ba con số bảy,Quốc vội la lên: -Chết mẹ rồi!Xe của con Loan! Anh ta tức tốc chạy xuống hiện trường đồng thời móc điện thoại gọi cho gia đình nàng.Mười lăm phút sau,gần như mọi thành viên trong gia đình đều có mặt.Bà mẹ lúc nãy còn đòi sống đòi chết giờ nức nở: -Con ơi!Con có sao không?Tự dưng lại chạy đi đâu để xảy ra nông nỗi này? Hỏi vậy nhưng chỉ có bà ta biết là vì sao Cẩm Loan lại bức xúc chạy xe điên khùng như vậy!Chiếc quần tây nơi đầu gối nàng rách một mảng lớn để lộ vết thương tóe máu.Nơi khuỷu bàn chân cũng đầm đìa màu đỏ.Bàn tay vì chống xuống đất theo phản xạ cũng lở toét và thâm đen,đất cát nhét cả vào vết thương.Người thiếu phụ xinh đẹp nhưng bất hạnh ấy cũng vừa tỉnh lại.Sự đau đớn làm gương mặt nàng tái mét.Vết thương khắp người khiến vị bác sĩ trực phải nhờ bà mẹ kiểm tra từng bộ phận một trên cơ thể nàng.Cẩm Loan rên rỉ trong đau đớn nhưng đột nhiên đầu óc nàng tỉnh táo lạ thường.Cái mà nàng bỗng lo lắng đén mụ người không phải là những vết thương của bản thân mà là sự an toàn của đứa con.Bụng nàng bỗng quặn đau một cách kỳ lạ.Thôi chết rồi!Nàng quay mặt vào vách để tránh tia nhìn của người chung quanh và tế nhị đưa tay kiểm tra phần dưới bụng.Bàn tay nàng nghe mát lạnh và khi đưa lên nhìn thấy toàn máu đỏ.Cẩm loan hét toáng lên: -Chết rồi con ơi! Giọng nàng nghẹn nào và đau đớn cực độ.Không ai biết việc gì cả ngoại trừ mẹ nàng.Bà rất lo cho vết thương của con gái.Nhưng sự cố vừa rồi lại cho một đáp số quá hoàn hảo mà bà mẹ ấy đang mong đợi.Thế thì tốt quá rồi!Bà vội bảo chồng: -Ông kêu taxi để đưa nó vào bệnh viện Vĩnh Long đi! Cẩm Loan được đưa vào bệnh viện Loan Trâm,một cơ sở y tế tư nhân.Bệnh viện này thiên về công tác sản khoa,khám và bán thuốc cho người đang mang thai kể cả đảm nhiệm luôn việc phá thai.Vết thương nơi tay chân nàng đã được sơ cứu và cầm máu,nhưng hiện tượng băng huyết vẫn cứ tiếp tục.Khi nghe bác sĩ thông báo nàng đã bị sẩy thai Cẩm Loan cơ hồ ngất đi một lần nữa.Nỗi đau thể xác giờ không còn nữa vì sự dằn xé trong tâm hồn đã làm mờ đi tất cả.Mới hôm trước thôi,nàng vừa chuyển cho Phong bài “Giấc mơ hạnh phúc”,trong đó vẽ lên tương lai sẽ đưa đứa con yêu dấu về Phố Núi để đoàn tụ với ba nó: Chưa ra đời,con đã nghịch ,phá rồi! Mẹ yêu con,nhưng lắm khi cũng giận? Lúc vui mừng,cũng nhiều khi hối hận!?? Muốn làm gì,cũng vướng víu nơi con!!? Con bây giờ chỉ mới là chồi non! Nhưng mẹ đã thấy,bảy phần giống mẹ? Mong một ngày nghe con thơ thỏ thẻ!! Đọc những bài thơ ba mẹ viết cho con!!! Mẹ bây giờ đang tránh chiếc lồng son!? Để mai này,con là cư dân Phố Núi!! Tây Nguyên xa,ba ngày đêm mong đợi! Tiếng trẻ thơ,rúc rít nói cười!! Thương rất nhiều,Hoàng Lan của mẹ ơi! Con hãy ngoan,đừng nghịch nhiều như thế! Mẹ của con còn chìm trong bể khổ! Hạnh phúc này chưa xua hết nỗi đau! Mơ tương lai,dưới mái ấm bên nhau! Tay ba con,lau khô dòng lệ chảy! Mẹ là cô bé,yêu thương khờ dại! Có con rồi,làm người lớn,khổ thay!!! Con hãy ngoan,cùng mẹ vương đến tương lai! Bên kia sông Tương,ba còn đứng đợi! Ba con người ,tìm về chân trời mới! Ngoan đi con,đừng nghịch nữa,con yêu!!! Bao nhiêu ước vọng và tình yêu đều dồn hết cho đứa con.Nàng biết Phong yêu giọt máu ấy vô cùng.Chỉ trong một thời gian rất ngắn chàng đã viết hàng chục bài thơ nói về đứa con chưa chào đời và luôn miệng gọi nó là Thiên Thần nhỏ,là Công chúa,ngập tràn hạnh phúc: Bờ sông Tiền,đã thêm một chồi xanh! Là kết tinh của “Tình Thơ”,nồng cháy! Dấu son đó,khiến ta thuộc về nhau mãi mãi! Trong sách,ngoài đời và trên các trang thơ!! Ta đã hoàn thành,quá nửa giấc mơ! Viết nốt chuyện cổ tích,bên một nàng Công Chúa! Thơ của anh,sẽ không còn cần lửa! Âm sắc thật nhẹ nhàng,để dỗ giấc ngủ Bé Yêu!! Người yêu vui,nàng cũng vui theo.Nhưng trong lòng người thiếu phụ rong rêu tội tình đó,sự lo sợ vì hoàn cảnh trái ngang chưa bao giờ được gột bỏ.Nàng tâm sự với con: Ngày biết có con, vừa mừng vừa sợ Vui vì đang nuôi dưỡng một chồi non Sợ ngoài kia,giông bão vẫn dập dồn Sợ không đủ sức,chở che mầm sống ấy! Sợ Sông Tiền,những khi cơn sóng dậy Những ghen hờn,đôi khi mất niềm tin Sợ tháng ngày,hoa héo úa,kém xinh Con bướm ấy,quên lối về vườn cũ! Sợ một ngày cây Hoàng Lan héo rũ Chồi non kia,không tìm được sự chở che Sợ thuyền yêu không tìm được lối về Sợ bến ái,phải neo con thuyền khác! Sợ hồng nhan,trời dành riêng phận bạc Sợ chuyện tình chỉ mang lấy đau thương Sợ cách ngăn bởi một dãi sông Tương Kẻ cuối,người đầu,nhớ thương,đau xót Nay vì con,vườn yêu ươm mật ngọt Mẹ còn sợ gì mưa gió lẫn phong ba! Mặc bão đời,vùi lấp một kiếp hoa Nước mắt mẹ,nuôi mầm xanh con trẻ Mẹ yêu con,một chồi non nhỏ bé Con sinh ra trong bão tố,phong ba Đến bây giờ vẫn chưa đến gần cha Mang máu tim,truyền cho con sự sống! Hiểu thấu được nỗi khổ tâm của nàng,Phong cũng nối tiếp lời yêu,thay nàng Tâm sự với con: Ngày mẹ báo tin có con,ba vui mừng khôn xiết! Chỉ là giấc mơ thôi,giờ hóa thật không ngờ! Ba chẳng có gì,ngoài mấy vần thơ! Lại được mẹ,một giai nhân,để ý!! Mẹ của con,ngoài dung nhan tuyệt mỹ! Bàn tay tài hoa,bộ não chứa toàn thơ! Chỉ mới yêu thôi,đã có lúc ba mộng mơ! Ước sao được một bé gái,trăm phần giống mẹ!! Đâu phải hồng nhan,lúc nào cũng khổ? Có con rồi,mẹ bảo: “Nhân định thắng Thiên”! Nghịch cảnh tạm thời,không cản được chữ duyên! Ba rất muốn kề bên,để an ủi mẹ!! Để có được con,người đổ bao nhiêu lệ! Bên hiếu,bên tình,vò xé con tim! Những cuộc điện đàm,suốt sáng thâu đêm! Nụ hôn gửi cho ba,thấm quá nhiều nước mắt!! Ba hỏi hiện giờ,cái gì quý nhất! Mẹ xoa bụng mình,bảo đó chính là con! Ba bị cho ra rìa,nhưng còn cách nào hơn? Chẳng lẽ lại đi “ghen”,với đứa con yêu dấu?? Ba sẽ gửi nụ hôn và lời vỗ về mỗi tối! Để cả mẹ lẫn con,tìm được giấc ngủ say! Tháng sau ba về,thay chiếc gối bằng tay! Để mẹ an giấc và con yêu bớt nhớ!!! Trước đây,mỗi tối,chàng đều gọi điện hay gửi tin nhắn hôn và xoa lưng cho nàng ngủ.Nhưng kể từ hôm biết tin mình làm cha,đứa bé bao giờ cũng được hỏi han trước nhất.Nhiều khi nàng thấy tủi thân vì sự chia sẻ ấy nhưng lại thấy ấm lòng vô cùng.Người đàn ông ấy đã không chối bỏ trách nhiệm mà lại tỏ ra trân trọng quyến luyến khác thường.Nó mới có năm tuần tuổi mà chàng lại dặn dò giống như con đã lên mười: Muốn con vui,ba cứ làm mẹ phải buồn! Không nói ra,nhưng biết là con đang giận! Cha con mình,chắc số phần lận đận! Chưa một ngày,ba được ở gần con!! Đã như vậy rồi,ba biết làm sao hơn? Đòi hỏi thêm một chút,là mẹ con sẽ giận! Những lời cay đắng,chỉ mình ba chịu trận! Sự bực mình,mong đừng ảnh hưởng đến con!! Đâu phải cuộc đời,chỉ có trái ngọt và hoa thơm? Mẹ của con,đang chìm trong thống khổ! Trên đất Sài Gòn,đóa Hoàng Lan vừa nở! Trở lại Cái Bè,áp lực gia tăng!! Con cứ an lòng,đừng một chút băn khoăn! Mẹ thích sao,ba sẽ chiều theo vậy! Ba không muốn,mặt sông Tiền sóng dậy! Quyết định lúc giận hờn,sẽ làm khổ đời con!!! Chẳng bao lâu,ta sẽ đón mùa Xuân! Lúc chào đời,con có ba lẫn mẹ! Một tình yêu lớn,thêm một ngôi nhà nhỏ! Hạnh phúc là điều,không vượt quá tầm tay [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/FB1D9DF0B8A34ABB94CA5DA67E6C3FE4.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2011 09:27:26 bởi Tiền Giang >
|