Tiền Giang
-
Số bài
:
1563
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.12.2009
- Nơi: THÀNH PHỐ BẰNG LĂNG
|
RE: NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
-
20.09.2011 08:27:25
Ba ngày ở nhà cha mẹ,Cẩm Loan như chim sáo đã sổ lồng.Nàng và Phong nói chuyện qua điện thoại suốt ngày đêm.Bao nhiêu nhớ thương,đau đớn,uất hận được dịp xổ tung ra tất cả.Những vần thơ gói con tim và nước mắt không ngớt chuyển cho nhau: Em qua sông ,xin gửi lại nàng thơ Xin giữ chút tình,nhớ về hoa tím! Xin lưu lại một vùng trời kỷ niệm Hạ đang nồng sao mưa ướt hồn thơ?! Chút hương đời xin gói hết vào mơ Hoa tím xa đừng gục đầu nức nở! Ta không muốn viết bài thơ dang dỡ Tiễn đưa cuộc tình vào Địa Ngục,thơ ơi! Đêm ta gục đầu bên gối,xót thương đời Nhớ hoa tím,khi Tây Nguyên vào Hạ Hạ ơi xin đừng bước đi vội vã! Kẻo Thu về đau xót nhịp cầu xưa! Xin gửi tình ta theo những cơn mưa Đến bên người,tưới hồn thơ sống lại Một lần này thôi,rồi sẽ là mãi mãi Ta không còn nói nữa,tiếng chia tay!! Xin gửi con tim mang nặng nổi u hoài Xin gửi tron tình về bên Phố Núi Xin giữa đời,xua tan bao mệt mỏi Để thơ vẫn còn,mang nặng tiếng lòng em! Nàng đã vậy,còn chàng có hơn gì?Phong như kẻ chết đi sống lại.Yêu,oán hận rồi ray rứt,cái vòng lẩn quẩn của tình yêu cứ lập đi lập lại.Môn võ công quái dị “Thất Thương Quyền” giờ mới phát huy tác dụng.Không muốn tổn thương người khác ắc phải tổn thương mình.Hỏi mà như chỉ để mình nghe: Sao không giữ lại cành hoa tím? Phố Núi mưa sa,lạnh buốt lòng!! Sao không giữ lại lời ước nguyện? Sông Tiền khỏi phải,mỏi mòn trông??? Sao không giữ lại vần thơ “Nhớ”?? Để bóng chim qua,chẳng ngút sầu?? Sao không tặng nốt,màu tim đỏ? Để giờ hai đứa,khỏi xa nhau!! Sao không giữ lại “Vầng Trăng Khuyết”?? Để lúc trăng lên,thấy bớt buồn! Sao không uống nốt dòng nước mắt?? Để niềm đau ấy mãi vùi chôn!! Sao không giữ lại màu “Đen” ấy? Để nước triều lên,vỗ sóng tình!! Trời thương cho sao thì cứ vậy! Để còn xao xuyến trái tim anh!! Không giữ vẫn còn,em biết không?? Gặp nhau hương cũ vẫn say nồng! Đem thơ nối lại cung đàn “Tiếc”! Kẻ đó người đây,hết ngóng trông!!! Trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn,Cẩm Loan không nghĩ là sẽ có ngày gặp lại người yêu để nối lại cung đàn xưa.Nàng nghĩ tất cả đã chấm dứt.Dù là ngoài ý muốn,Phong sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho hành động bội thề của nàng.Vậy mà giờ đây,nghe những lời yêu thương ngọt ngào rót vào tai,nàng lại đâm thắc mắc đối với việc làm và suy nghĩ của người yêu: Sao anh vẫn yêu,một loài hoa đã vỡ Nhụy sắp tàn,hương sắc kém màu tươi Anh vẫn hôn đắm đuối một bờ môi! Dù vẫn biết,môi xưa không còn thắm! Sao vẫn yêu,như ngày nào say đắm? Để lòng em,bối rối đến lạ thường! Dù chiếc cầu bắc nhịp bến sông Tương Em đã lỡ làm gãy đi một nhịp! Sao anh vẫn ôm tình Thơ viết tiếp? Dù biết rằng,hoa tím vẫn lênh đênh? Đôi mắt xưa đâu còn màu biếc,long lanh! Sao anh vẫn muốn uống dòng dư lệ? Sao anh muốn gánh nổi đau trần thế? Vì một người,anh trằn trọc từng đêm? Sao vẫn hôn lên mái tóc đen mềm Dù tóc rối,anh vẫn còn hôn mãi? Sao anh cứ muốn cây tình sống lại Dù biết rằng,chỉ có trái đắng mà thôi? Sao anh ơi?Sao em đã muốn quên rồi? Mà không thể,sao lòng còn nhớ mãi?! Cách đó mấy hôm,trong một phút tuyệt vọng,nàng đã viết bài “Nếu Phải Xa”âm thầm post lên Thư Hội Quán,ngầm khuyên chàng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại và vui sống,đừng quan tâm đến nàng nữa: Nếu ngày mai,trên đường về em mỏi! Cánh hoa rơi,theo con nước trôi xa! Giữa cuộc đời,vắng hẳn một loài hoa! Hương Hoàng Lan,hôm nào anh mãi giữ?? Anh vẫn mơ về một miền quá khứ? Nhớ về em, đoá hoa bến sông Tiền? Một đời người,biết được mấy lần duyên Nếu phải xa,xin vui vì định mệnh! Em vẫn mơ,Tây Nguyên một lần đến! Thăm ngọn Hàm Rồng,tắm nước Biển Hồ Ngắm con đường khoác áo tím nên thơ Màu Bằng Lăng len vào từng giấc mộng! Em vẫn mơ, đêm Tiền Giang gió lộng Kề vai anh,nhìn con sóng thân yêu! Tay trong tay,khi chiều xuống từng chiều! Nụ hôn yêu anh lồng vào hương tóc! Nếu ngày mai,bước đường về khó nhọc! Mơ ước không tròn,xin hiểu cho em! Cũng đợi chờ,cũng khao khát từng đêm Nếu phải xa,xin vui,vì định mệnh! Bài thơ đã làm Phong giận suốt cả ngày.Yêu thương tràn ngập nhưng hàm chứa tư tưởng buông xuôi,đầu hàng số phận.Chưa hiểu hết hoàn cảnh của nàng,đọc bài thơ Phong lại càng buồn và bứt rứt thêm.Thế nhưng,ngay giây phút ban đầu,chiếc áo vị tha và tự nguyện đã gói gọn tình yêu thì giờ đây,dù hoàn cảnh có nghiệt ngã đến đâu,sự oán than cũng chẳng còn đất sống: Xin cho anh,đượuc giữ lại tên em! Giữ những kỷ niệm,đã ăn vào máu thịt! Nếu trong lòng,còn chút gì ray rứt! Anh sẽ không buồn,vì đã có tình yêu!! Mai em trở về,tình còn được bao nhiêu! Có lấp đủ,những tháng ngày xa vắng?? Xin cho anh được,một phút giây tĩnh lặng!! Để viết về một người,không thể nào quên!! Nếu anh còn gì,sẽ gửi hết cho em! Để xoa dịu,những tháng ngày đau khổ!! Ta làm chủ con tim,nào phải đâu lầm lỡ?? Dù chỉ một lần,mà hạnh phúc thiên thu!!! Hồn gửi cho anh,mà thân xác chịu ngục tù! Ôi!Thương biết mấy,đóa Hoàng Lan bé nhỏ! Sóng gió dập vùi,mảnh chân tình không vỡ! Sao không yêu thật nhiều,còn hờn oán làm chi??? Sẽ chẳng bao giờ,ta thốt tiếng từ ly! Anh đã nguyện,theo em cho hết kiếp! Chẳng giữ được gì,vẫn không hề luyến tiếc! Vì trong lòng,chỉ có mỗi tình yêu!!! Và rồi giờ đây,nằm quay vòng trên giường,tay ôm chiếc điện thoại để tự tình,cảm giác hạnh phúc lại ập về cả hai đầu thương nhớ.Lời thơ đầy hứa hẹn,chắc như đinh đóng cột: Một ngày mở ra,rồi khép lại như mọi ngày! Phương trời đó,bóng anh yêu xa khuất! Phố Núi bây giờ,đang mùa nắng gắt! Mối tình thơ,ngày ấy,có còn không?? Bức tranh yêu,em đã cố tô hồng! Nhưng nhìn lại,chỉ thấy toàn màu xám! Bờ sông Tiền,gió mưa còn ảm đạm! Biết bao giờ,giọt lệ ấy thôi rơi??? Vẫn muốn cùng ai,ngắm hoa nở bên trời! Con tim thét gào,muốn tìm về lối cũ! Cái nhân gieo rồi,quả chưa gặt đủ! Nên vẫn còn phiêu dạt giữa trùng khơi!!? Ngàn bài thơ,trót đem tặng cho đời! Nhưng chưa có bài nào,để anh thấu hiểu! Nỗi đau này,em không cam chịu! Hoa chết rồi,hoa ấy sẽ hồi sinh!! Bao nhiêu sướng vui,em không giữ cho mình! Xin được cùng anh sớt chia buồn khổ! Vùng đất chết,sẽ có ngày hoa nở! Trở lại lần này,là mãi mãi!Nghe anh??? Bến sông Tiền ngọn sóng reo vui thì nơi Phố Núi,gió hát bài hạnh phúc: Yêu dấu ơi!Anh thấy nhớ vô cùng! Nhất nhật bất kiến,tam thu hề,chia biệt! Là người dưng,mà sao yêu tha thiết?? Đi xa rồi,vẫn không thể nào quên!! Yêu dấu ơi!Xin trả lại trái tim! Trả lại nụ hôn,kèm theo hơi thở! Em có lỗi hẹn,lòng cũng vơi nhung nhớ! Tình xa rồi,vẫn sống để mà yêu!! Dấu yêu ơi!Anh thấy nhớ em nhiều! Nhớ Sài Gòn,trong mưa,tình bốc cháy! Nhớ Nha Trang,nỗi đau theo sóng dậy! Nhớ những con đường,in đậm gót chân son!! Dấu yêu ơi!Giờ anh mất hay còn? VẦN THƠ GHÉP,và mối TÌNH BẤT TỬ? Ngọn LỬA LÒNG,khiến ta YÊU LẦN NỮA! DƯ ÂM NGÀY XƯA,giờ có nhạt nhòa? NHỮNG CON SÔNG QUÊ HƯƠNG,em đã đi qua! Sáu trang thơ,đừng quên!YÊU DẤU nhé! Dù cuộc đời,có trăm dâu ngàn bể! Hãy giữ cho tình xanh mãi những vần thơ!! Dù mai đây,nhân ảnh có phai mờ! Anh đã săn được,cho mình chiếc bóng! Đời trả tình lại,môi sẽ hồng,má sẽ thắm! Anh dang vòng tay,mừng đón DẤU YÊU xưa!!! Trên Thư Quán,hai người mở sáu trang thơ.Gần như đó là cái hàn thử biểu rất nhạy dùng để đo nhiệt độ tình cảm của hai nhà thơ.Yêu thương,hờn giận,hạnh phúc hay đau khổ đều được chuyển tải trọn vẹn lên đó. Bẳng đi một thời gian dài,sáng nay,những lời yêu lại tràn ngập các trang thơ. Khi hiểu được tâm tư người yêu,Cẩm Loan không ngần ngại thổ lộ tất cả dự tính đầy mạo hiểm của mình.Con đường nàng dang đặt chân đi chứa quá nhiều cạm bẩy khiến Phong thắt tim vì lo sợ.Chứng kiến người yêu một mình xông pha trong giông bão nhưng không giúp được gì,khiến thâm tâm Phong hổ thẹn vô cùng.Chàng biết,lúc này chỉ cần mình lộ diện,gả đàn ông bại hoại đó sẽ vùi dập nàng cho đến chết.Hắn có mọi thứ trong tay một khi đã danh chánh ngôn thuận làm chủ cuộc đời nàng.Trên đời này, cái gì có thể nhân đôi ngay tức khắc chắc chắn đó là sự ghen tuông.Nhưng vốn biết tính khí Cẩm Loan,người phụ nữ xinh đẹp và tài hoa đó không bao giờ chịu bỏ cuộc khi đã tìm được lối đi cho mình.Sự tan vỡ tình yêu,nỗi căm thù vì bị giày vò thể xác,cộng với cái hận hãm hại đứa em trai đã hợp lại thành một lực đẩy cực mạnh xô nàng tiến về phía trước.Lịch sử từng chứng minh,thà chọc giận một con cọp cái có khi còn an toàn hơn là làm tổn thương một người đàn bà.Thanh gươm báo thù nằm trong tay một phụ nữ càng đẹp,độ sắc của nó càng cao. [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/3730561524B3487F836AFABC70E6971C.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2011 18:15:26 bởi Tiền Giang >
|