võ phong trần
-
Số bài
:
905
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 16.03.2013
|
RE: NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
-
22.05.2018 09:50:54
CHƯƠNG BA: HOA THIÊN ĐƯỜNG Hai tháng trôi qua,tình chỉ một chiều! Em mở tung các cánh cửa,để anh nhìn thấy! Lời thơ nồng nàn,vườn tình sóng dậy! Anh biết rằng,em đã thật lòng yêu… Trên trang thơ,ong bướm xôn xao! Em chỉ biết đi về trên một lối! Những nụ hôn nồng,gửi anh mỗi tối! Có một chút buồn,và giọt nước mắt kèm theo!! Tin nhắn gửi đi,lòng không ngớt xuyến xao! Em lại nghĩ,đó là số phone người lạ! Người đẹp cô đơn,nhưng nào đâu lơi lả! Em tắt máy,không thèm hồi âm!? Tin nhắn thứ hai,xưng tên thật là Phong! Em giật mình,vội trả lời tức khắc! Nụ Hoàng Lan,giờ tỏa hương thơm ngát! Lần đầu tiên,ta nói chuyện với nhau… Giọng nói,tiếng cười,mới trong trẻo làm sao! Anh cứ ngỡ,em chỉ mười sáu tuổi! Trong một giờ,đặt hàng trăm câu hỏi! Em muốn dò cho ra tần số của tình yêu!! Tình bây giờ,đã đổi sang hai chiều! Cách nói chuyện của anh,không làm em thất vọng! Sáu mươi ngày,quyết xây lâu đài mộng! Nên lần đầu nói yêu anh,em hồi họp khôn cùng!! Em lại nhắc anh,cái hẹn mùa Đông! Ngôn từ trìu mến,như giục về để cưới! Trao đổi bằng mail,đôi khi còn lưỡng lự! Nhưng qua phone,anh biết trốn vào đâu?? Con sông Tiền,giờ đã bắc cầu! Còn con sông tình,lại ngập tràn hoa tím! Qua điện thoại,em hôn anh ngọt lịm! Sắt đá nào,chờ được đến mùa Đông?? Mỗi giờ trôi qua,em lại ngóng trông! Anh đành phải đưa ra lời giao ước: -Trong hai chúng ta,ai cũng có quyền bỏ cuộc! Nếu gặp mà bị đề phô,cứ lặng lẽ chia tay… Anh xem hình em,trên suốt chuyến bay! Lần gặp nhau này,chẳng khác gì canh bạc! Anh không quan tâm đến chuyện đời được mất! Chỉ tội cho nàng thơ,vừa mới hồi sinh!! Lẳng hoa hồng trăm đóa,gói ghém chút tình! Trời chớm trưa,anh dừng chân An Hữu! Gió sông thổi mát,mây bay nắng dịu! Anh đậu xe và đi bộ đến nhà em… Khách đang mua hàng,anh đứng qua một bên! Em thì sốt ruột,xem đồng hồ liên tục! Cuộc giao dịch cũng vừa kết thúc! Em hỏi anh cần gì,nhưng anh vẫn lặng im… Khi anh buộc miệng hỏi mua đóa Hoàng Lan! Em thốt lên tiếng kêu đầy kinh ngạc! Em dậm chân,bảo anh đùa quá ác! Sự bất ngờ,khiến đôi má đỏ hây hây… Theo đúng giao ước,anh nắm lấy bàn tay! Nếu em rút về,tình sẽ như sương khói! Lòng hồi họp,anh nhìn em chờ đợi! “Gốc Thông Già”,đang đón cơn lốc đầu tiên… Một phút trôi qua,em vẫn để yên! Hai đồng tử,lại nhìn anh không chớp! Khoảng cách quá gần,khiến anh thấp ngợp! Một trời hương nồng,cứ quyện lấy hai ta… Em khe khẽ gật đầu,niềm vui vỡ òa! “Người Tình Không Chân Dung”,ôm em thật chặt! Nụ hôn đầu tiên,chứa đầy mật ngọt! Ta bây giờ,mới thực sự là của nhau… Quán “Bến Sông Trăng”,nước vỗ sóng xao! “Câu Chuyện Tình Thơ”,ta cùng viết tiếp! Hay cho mệnh đề “Tình chàng ý thiếp”! Cô học trò bây giờ,đã có kẻ đón đưa!! Vĩnh Long đêm nay,thiếu cơn gió nghịch mùa! Đất cái Bè,có hai người mất ngủ! Vừa khép lại giấc mơ đoàn tụ! Lại mở ra hàng trăm ngọn sóng lòng!! Tình bây giờ,giống như nước của sông! Cứ muốn tràn bờ,cuốn phăng tất cả! Giọng nói thì quen,nhưng hương môi lại lạ! Khiến anh chìm trong cảm giác ngất ngây!! Lưu lại An Hữu chỉ có mấy ngày! Em trao cho anh,cả một trời mộng mị! Tình cảm đôi lúc muốn làm mờ lý trí! Nhưng ta kịp dừng,vì còn có nàng thơ… Cồn Thới Sơn,cảnh đẹp như mơ! Trái cây ngọt,như tình em ngọt lịm! Trên những con đường,nở đầy hoa Mua tím! Em lại cười,chỉ thích hoa Bằng lăng!!? Những nụ hôn nồng,tan theo ánh trăng! Tiệc nào cũng tàn,anh trở về Phố Núi! Phút chia tay,em không ngăn hờn tủi! Anh biết làm sao hơn,đành gửi lại nụ hôn… Một khi hoa Thiên Đường đã nở trong hồn! Men tình ái ăn sâu vào da thịt! Trong cõi nhân gian đất trời mờ mịt! Ngàn việc trăm công,chỉ nhớ mỗi chữ yêu!!
|