NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 93 bài trong đề mục
Tiền Giang 29.10.2011 10:30:56 (permalink)
CHƯƠNG CUỐI
 
BÓNG VÀ NGƯỜI
#76
    Tiền Giang 13.01.2012 10:24:22 (permalink)
     
                    Gần nửa tháng trôi qua,Cẩm Loan vẫn giữ im lặng và không hề liên lạc với Phong.Sự việc diễn ra nhanh và khốc liệt quá làm nàng mất phương hướng.Trước đây,mặc dù nằm trong sự khống chế và vùi dập của hắn nhưng lúc nào nàng cũng nghĩ đến chàng,lòng vẫn mơ sẽ có một ngày châu về Hợp Phố.Không phải trong thơ Cẩm Loan đã dặn Phong hãy chờ nàng nơi ga cuối của tình yêu đó sao?
               Đừng buồn nữa!Anh yêu đừng buồn nữa!
               Xin gửi người chút hơi ấm bình yên!
               Nụ hôn xa,cố xua hết muộn phiền!
               Để anh biết,tình trong tim còn mãi!!
     
               Xin hãy yêu,như lần đầu khờ dại!
               Mắt môi ngày nào,theo gió gửi về nhau!
               Cuộc đời ta,như kiếp một con tàu!
               Xin chờ nhau để làm sân ga cuối...
     

               Không có gì đau khổ hơn khi yêu mà phải chịu chia lìa.Người đó,ta đây,tâm hồn trong gang tấc mà thể xác thì ngoài ngàn dặm.Geraldy từng nói: “Đối với người yếu đuối,tình yêu là một trò chơi buồn bã!Đối với người mạnh mẽ,nó là một thứ rượu mạnh”.Nhưng ở vào hoàn cảnh nàng,dù cá tính có cứng rắn đến đâu,rồi cũng phải có lúc sụp đổ.Cẩm Loan cũng đã từng gửi đến chàng những vần thơ đầy bi lụy:
               Em xin nguyện từ nay thôi không khóc!
               Để giọt buồn đừng ướt đến áo anh!
               Đã phai rồi,màu mắt biếc long lanh!
               Vòng tay buông lơi,cuộc đời chết lịm!!
     
               Em nơi này vẫn yêu loài hoa tím!
               Đêm gửi hồn về Phố Núi xa xôi!
               Tỉnh giấc nồng,lệ mặn ướt bờ môi!
               Nhìn chiếc bóng,dưới ánh đèn thổn thức...

     
               Thứ rượu mạnh của tan vỡ không tạo ra hưng phấn mà lại dìm con người vào vũng lầy tuyệt vọng.Nơi Phố Núi xa xôi,Phong không thể biết rõ những gì đã và đang xảy ra với người yêu bên bờ con sông Tiền thơ mộng,nhưng chàng cũng lờ mờ nhận ra rằng,có một cái gì đó đang làm đổi thay số phận của con chim sáo bé nhỏ vẫn ngày đêm thốt tiếng kêu ai oán trong chiếc lồng thay cho tù ngục.Chàng cố cắn răng chịu đựng,chờ phút giây nàng gọi điện hay gửi mail nói lên tất cả sự thật.Nỗi buồn của trống vắng lại được đem hòa tan trong ly rượu:
               Tìm rượu độ thật cao,đốt ngọn lửa ưu phiền!
               Dùng ánh lửa,soi cõi đời tăm tối!
               Bán sự chân thành,mua về giả dối!
               Để nếu người vui,ta cũng chẳng thấy đau!

               Có một chút giận hờn,một chút hoài nghi.Nhưng Phong đâu có hiểu rằng,lòng dạ Cẩm Loan cũng đang rối như tơ vò.Trước đây,nàng cứ nghĩ,cái giây phút tự do đầu tiên chính là lúc nàng sẽ bay đến bên chàng,vùi đầu vào ngực người yêu khóc cho đã,hạnh phúc cho đã.Thế nhưng,sau khi sự việc xảy ra,nàng lại thấy không thể nào làm như vậy được.Một thứ cảm giác thật khó diễn tả đang choáng ngợp tâm trí nàng.Với Phong,mặc cảm vì một thân xác đã hoen ố khiến nàng chùn chân.Với Thảnh và Kiệt,nàng lại thấy mình có một phần trách nhiệm.Một người chết,một người đi tù chẳng phải ít nhiều có liên quan đến cái nhan sắc mà Phong từng đem ví với Tây Thi hay Dương Quý Phi đó sao?Lúc tình yêu thăng hoa,Cẩm Loan ít nhiều tự hào về cái nhan sắc trời cho của mình!Khi đi Spa,nghe người bạn là chủ tiệm gọi người đẹp,lòng nàng ngập niềm vui và nghĩ ngay đến Phong.Soi gương lúc trang điểm,nàng cũng thích vuốt ve những nơi chàng hay âu yếm nhất.Vậy mà giờ đây,chính nàng lại cảm thấy đôi môi hồng,làn má thắm và bờ mi cong in hằn dấu vết tội lỗi và xót xa.Biết là phương ấy anh vẫn chờ,nhưng gió Đông còn đó mà hoa Đào đã nhạt phai hương sắc còn đâu?
              Ai xui anh nếm lệ hoa?
              Bây giờ tim ấy phải hòa niềm đau!
              .......
              Ai xui bão tố dập dồn
              Thuyền tình lạc lối,não nùng tình ta?
              Ai xui ta lại biết ta
              Để rồi dâu bể,máu hòa vào thơ?
              Ai xui trăng khuyết sao mờ
              Phàm phu vấy bẩn,anh chờ mà chi??

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2012 21:33:03 bởi Tiền Giang >
    #77
      Tiền Giang 14.01.2012 15:14:48 (permalink)
                      Chính sự dằn vặt ấy đã giữ chân Cẩm Loan gần nửa tháng rồi.Nàng biết,nơi phương trời ấy,Phong vẫn ngóng trông từng giờ từng phút,nhưng thật tình không biết phải làm sao?Hơn nữa,tình cảnh gia đình nàng cũng chẳng hề yên ấm gì.Từ hôm ở tòa án về sau vụ ly hôn,ba mẹ giận nàng ra mặt.Chuyện đã mười mươi như vậy nhưng người nào cũng đổ lõi cho nàng.Bà con họ tộc,nhất là các bà mợ,bảo là nàng chảnh,sướng không muốn lại đi tìm cái khổ.Sự trụy lạc của hắn lại được bảo vệ bằng lập luận đàn ông nào ,nhất là người giàu có,lại chẳng ăn chơi?Chuyện gái gú thì đại gia nào mà chẳng có?Miễn sao họ chẳng bỏ bê gia đình là được rồi!Họ còn trách nàng cạn tàu ráo máng.Chuyện xấu hổ như vậy mà cũng đưa ra công đường.Không biết là người phương Đông có câu: “Xấu chàng hổ ai”,hay sao?Điều ong tiếng ve khiến Cẩm Loan nhức đầu khôn xiết.Ngoài ra,chia tay với hắn rồi,nàng lại phải đối mặt với thực tế phũ phàng mang tên cơm áo gạo tiền.Suốt một năm trời,tuy tinh thần đau đớn,thể xác bị đày đọa,nhưng nàng lại không cần lo đến cái ăn cái mặc.Tuy hắn keo kiệt,nhưng các chi phí sinh hoạt hàng ngày của nàng hắn cũng không dám bỏ bê.Chính vì vậy,khi nàng không theo ý hắn trong việc làm từ thiện đã tạo cho hắn một cú sốc không nhỏ.
               Những dự tính to lớn của nàng giờ đây đã hoàn toàn bị phá sản.Theo đuổi chương trình thiết kế thời trang là điều không tưởng.Cửa hàng bán điện thoại di động thì không còn cách nào khôi phục lại được.Chỉ trong một sớm một chiều,nàng đã trở thành kẻ thất nghiệp một cách thực thụ.Gia đình thì lạnh nhạt,người yêu vẫn còn đó nhưng đang đắm mình trong men rượu và không ngớt chuyển qua mail những bài thơ buồn.Cái tập một ngàn bài thơ sầu bi đó cứ mỗi ngày một dày thêm.Đôi lúc,Cẩm Loan muốn nộp đơn xin đi làm trở lại ở một công ty thương mại nào đó nhưng rồi nhìn lại cái tuổi ba mươi của mình,nàng lại thấy thiếu tự tin.
               Cẩm Loan cũng biết,theo thời gian,mọi việc rồi cũng sẽ qua đi.Nếu anh ấy không chán nản buông tay,lời thề sắt son trong tim không phai nhạt,thì cái ngày tìm gặp lại nhau là không thể nào tránh khỏi.Có điều chắc chắn không phải là lúc này.Bây giờ mà đến với Phong,xã hội và người thân sẽ chụp cho nàng không biết bao nhiêu cái mũ nữa.Thỉnh thoảng ghé mắt qua  các trang thơ,nàng cũng có chút an tâm phần nào.Bài viết của anh có thưa hơn trước nhưng chưa một phút nào giảm độ nồng của tình yêu.Lửa thử vàng,gian nan thử sức.Không phải trong các cuộc đua,phần thưởng chỉ dành cho người kiên trì về đến đích,hay sao?Là một phụ nữ,cái bản chất mềm yếu và bi quan dù sao cũng không hề mất hẳn nên khi lâm vào hoàn cảnh thế này,đôi lúc Cẩm Loan muốn buông trôi cuộc đời theo dòng nước sông Tiền để cho nhẹ lòng,giống như nàng Kiều đã dùng ngọn sóng Tiền Đường để rửa sạch trầm luân.Nhưng rồi những vần thơ da diết,con tim với nhịp đập nửa đau thương nửa hạnh phúc của người ấy đã giữ chân Cẩm Loan lại và động viên nàng hãy cố vươn lên.
              Đang ngồi hướng dẫn cho cậu em út Đức Minh làm toán chuẩn bị thi học kỳ thì Cẩm Loan nhận được thư.Thấy người gửi là công ty dịch vụ và du lịch tỉnh khiến nàng không khỏi thắc mắc.Đọc xong thư,nàng nửa mừng nửa lo.Vị giám đốc già đáng mến có nhã ý mời nàng về phụ trách mảng thiết kế thời trang của khu du lịch sinh thái,đơn vị đã được hình thành theo sự gợi ý và tham gia góp vốn của công ty Hợp Long trước đây,hay nói đúng hơn là của cá nhân nàng.Mọi việc đã hoàn toàn thay đổi,nhưng tấm lòng nhân hậu của nàng khiến các đối tác đã không hề quên.Mừng vì buồn ngủ gặp chiếu manh,Cẩm Loan đang không biết tìm việc gì làm cho khuây khỏa thì công việc lại tự dưng đến.Còn lo là vì từ trước đến nay,nàng chưa bao giờ gánh vác một trọng trách như vậy nên chỉ sợ sức mình không kham.Nhưng ông bà đã từng bảo: “Có đi mới biết”,công việc này cũng có phần nào phù họp với sở thích và lòng đam mê của nàng.Có lẽ trời xanh còn thương nên đã mở cho nàng một lối thoát.Từ khi biết Thảnh bị bắt vì những tội tày đình và có khả năng nhận mức án cao nhất,gia đình đã bớt đay nghiến nàng.Nhưng dù sao thoát ly ra đi làm để tự lo cho bản thân,cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.Và biết đâu,sự hứng khởi trong công việc mới sẽ giúp cho nàng nhanh phục hồi và vá lành con tim đang bị tổn thương.Cẩm Loan vào trong thay áo.Nàng chạy một mạch bằng xe máy lên thành phố Mỹ Tho để bắt đầu cho một khúc quanh mới của cuộc đời.


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/D3E87315F6AC472FAFE09122775CB590.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2012 13:48:16 bởi Tiền Giang >
      Attached Image(s)
      #78
        Tiền Giang 16.01.2012 21:01:10 (permalink)
                          Cận tết rồi mà không khí lạnh vẫn bao trùm Tây Nguyên.Năm nay,sắc Xuân Phố Núi không tươi lắm.Một phần do thời tiết,phần khác ảnh hưởng bỡi cơn lốc vật giá và tình hình kinh tế khó khăn.Đào miền Bắc không về.Mai Bình Định và Phú Yên gặp những cơn mưa cuối mùa kéo dài khiến nhà vườn bó tay trong việc chăm sóc và chọn thời điểm để cây trổ hoa.Cúc đại đóa mọi khi bạt ngàn vậy mà năm nay số lượng cũng sa sút hẳn.Mấy gian hàng trưng bày Lan Hồ Điệp vẫn chưa thấy xuất hiện.Một nét mới của chợ hoa Pleiku là sự thay đổi địa điểm và sự có mặt tràn lan những hòn đá phong thủy.Thời gian gần đây,thú chơi gỗ và đá có lẽ du nhập từ Trung Quốc đã làm khuấy động núi rừng Tây Nguyên.Người ta ra sức đào bới để tìm những hòn đá đẹp,về gia công chút đỉnh rồi đem bày bán.Có cục được hét giá cả trăm triệu đồng.Trước đây,bọn lâm tặc phá rừng chỉ lấy đi thân cây còn gốc và rễ thì chừa lại.Khi phong trào đồ mỹ nghệ lên cao,gốc cây lại được đào lên để chế tác thành những hình tượng mang tính linh thiêng như phật Di Lặc,Tam đa Phúc Lộc Thọ,hay mẹ con nhà cóc ngậm đồng tiền vàng...Tất cả đều được bán với giá trên trời.Quảng trường thành phố đang được trùng tu và dựng tượng lãnh tụ nên con đường hoa Trần Hưng Đạo quen thuộc mọi năm đã bị phong tỏa.Chợ hoa tết phải di tản về con đường mới mở xuyên thành phố là Nguyễn Tất Thành.
                   Dừng xe bên lề đường,Phong lửng thửng đi vào chợ hoa.Trời về đêm lạnh buốt.Nằm nhà thấy buồn nên chàng đánh xe đi lòng vòng cho khuây khỏa.Rượu uống mãi rồi cũng chán.Thơ thì không còn động lực để viết.Cuốn sách chỉ còn một chương nữa là kết thúc nhưng lại bị treo đến mấy tháng rồi.Khi tình yêu lên ngôi,người ta có thể khai sơn phá thạch mà không hề thấy mệt.Nhưng uống phải liều thuốc buồn rồi thì nhiều thứ trở nên trống rỗng và mệt mỏi.Vẫn biết là tình không chết,nhưng sự chờ đợi nào cũng mài mòn niềm tin và hy vọng.
                 Phong đang ngắm một cây mai cổ thụ mà người bán bảo không dưới trăm triệu đồng với nhiều lời bình phẩm của một số tay chơi hoa chuyên nghiệp thì điện thoại nơi thắt lưng bỗng rung.Tiếng Thu Huyền vang lên trong và ấm:
                -Chào anh!
                Phong hơi thoáng ngạc nhiên.Đã lâu lắm rồi không thấy Thu Huyền gọi về.Người phụ nữ đó vừa không muốn sóng gió cho bản thân mình đồng thời tránh tạo ra sự khó xử cho Phong.
                -Chào Thu Huyền!Khi nay em có khỏe không?Lâu lắm rồi đấy nha...
                -Hihi!Lâu như thế anh vẫn không quên giọng nói của em sao?Anh đã hết buồn chưa?
                -Quên làm sao được?Anh có gì đâu mà buồn?
                Giọng nàng dấm dẳn:
                -Thôi đi ông tướng!Anh đừng có giấu em!Có ai đó đã nói: “Văn tức người”,đọc thơ mà không biết anh buồn hay vui sao?
                -Vậy là khi nay em vẫn tiếp tục xem thơ anh?
                -Trang Web nào anh có đăng thơ em đều vào xem ráo,chả bỏ sót bài nào.Xưa anh từng dặn: “Đừng đọc thơ anh nữa!Cho đời em bình yên”nhưng em không thể nghe theo anh được.Khi anh và người ta tình nồng nghĩa mặn,lòng em xốn xang nhưng lại mừng cho anh đã tìm được một hồng nhan tri kỷ đích thực.Thơ của Hoàng Lan rất hay.Trước đây em mê thơ anh nhưng vì trên mỗi trang thơ,hai người cứ đan quyện vào nhau nên em thường xem luôn thơ “người ấy” và rồi em cũng đâm ghiền.Em cứ nghĩ mối tình ấy đẹp quá,sẽ thuận buồm xuôi gió,chứ ai có ngờ đâu...
                 -Vậy là em đã biết tất cả?
                 Nốt trầm vừa rớt xuống qua ngữ điệu của Thu Huyền,giờ đây bỗng chuyển sang vút cao,đầy tinh nghịch:
                 -Yêu đương,nhớ nhung,ghen tuông,rồi hờn giận,tất cả đều được hai người đem trải hết trên thơ chứ có giấu giếm gì đâu mà em không biết?Này nhé,chỉ sau mấy hôm em viết bài “Thư chia tay” thì đã thấy “hai anh chị” làm quen với nhau rồi!Lúc đầu em có phần giận anh nhưng nghĩ lại thì thấy mình hơi vô lý!Anh với em chỉ đóng kịch với nhau để anh tìm cảm hứng viết lách và làm thơ thôi mà!Không phải đó là con đường em tha thiết muốn anh đi hay sao?
                 -Em đang an ủi hay là chọc quê anh đó?
                 -Không đâu!Em rất thật lòng mà!Những sợi dây đàn trong trái tim anh đang thiếu bàn tay ngà gảy phím để nó rung lên những cung bậc làm say đắm lòng người.Hoàng Lan đã đến thật đúng lúc.không giấu gì anh,em đã từng ghen tỵ với cô ta.Bao nhiêu năm làm thơ và viết văn của anh góp lại cũng không bằng những gì mà anh đã làm vì người ấy chỉ trong vòng có mấy tháng.Khổ thay,đó lại là những vần thơ trác tuyệt của cả hai người đã làm xao xuyến lòng em...
                 -Thu Huyền không đang say đó chứ?Em đã thổi phồng sự việc một cách không bình thường rồi đó!
                 Giọng nàng có vẻ giận dỗi:
                -Say gì chứ?Em có bao giờ uống rượu đâu?Hơn nữa bây giờ mới sáng sớm mà!
                -Ừ nhỉ!Anh quên là bên đó mới tám giờ sáng!
                -Anh đang làm gì đó?Sao cả tuần rồi không thấy anh post bài lên Thư Quán?
                 Phong bấm remote khóa cửa chiếc xe đang đậu ngoài đường.Vừa nói chuyện,chàng vừa đi sâu vào chợ hoa.
                 -Anh đang đi dạo chợ hoa!Mấy ngày qua tâm trạng không được tốt nên anh lười viết bài.
                 -Đọc những bài thơ buồn của anh thấy nao lòng quá!Chẳng lẽ mỗi lần yêu là phải chết đi sống lại như vậy sao?
                 -Biết nói với em thế nào bây giờ?Con tim có lý lẽ riêng của nó!Cơ thể là của ta nhưng con tim lại rất độc lập.Nếu nó nghe lời anh thì làm gì có những bài thơ buồn đó?
                 Thu Huyền giữ yên lặng một lát khá lâu.Phong nghĩ nàng muốn kết thúc cuộc nói chuyện nên hỏi:
                 -Em mệt rồi sao?Anh stop nha?
                 -Không đâu!Em còn muốn nói chuyện thêm với anh một chút nữa!Lâu lắm rồi anh em mình chẳng gặp nhau.Thế bây giờ Hoàng Lan ra sao rồi?
                 -Bọn anh rất ít liên lạc bằng điện thoại vì tránh không muốn cô ấy gặp rắc rối.Hoàn cảnh của Hoàng Lan bi đát hơn em nghĩ nhiều.Trong thơ thì ân tình vẫn còn đầy áp nhưng không biết anh còn có cơ hội gặp lại Hoàng Lan nữa hay không?Anh vẫn đang chờ những thông tin quan trọng và quyết định cuối cùng của cô ấy.
                 -Đọc thơ,em thấy hôm trước anh có xuống Sài Gòn và đến thăm lại quán cà phê Miền Đồng Thảo phải hôn?
                 -Ừ!Anh có trở lại đó hai lần nhưng lại nhằm vào lúc hoa Móng Bò không nở và giàn Ty Gôn cũng héo rũ.Biết là không ai hẹn và chờ nhưng anh vẫn ngồi ở đó suốt cả buổi mới quay về.
                 -Nếu kiếp này Hoàng Lan tiếp tục không đến thì anh làm sao?
                 Phong cười buồn qua điện thoại:
                 -Sao em gái anh lại quan tâm nhiều đến “người ta” như vậy?Bức tranh nào cũng có hai mảng màu sáng và tối.Bản nhạc nào chẳng có âm vực trầm buồn và khúc vĩ thanh vút cao?Thơ cũng vậy có khác gì đâu?Nếu kiếp này không gặp lại được Hoàng Lan,em hãy chuẩn bị thật nhiều xô chậu đi!
                 Thu Huyền ngây thơ hỏi:
                 -Để làm gì vậy anh?
                 -Hứng nước mắt em khi đọc thơ buồn của anh chứ còn làm gì nữa?
                 Thu Huyền kêu trời và kết thúc cuộc nói chuyện.Chợ hoa vẫn còn tấp nập nhưng với Phong sao mà cô đơn lạ.Chàng biết,tối nay sẽ lại là một đêm mất ngủ như bao đêm khác.Phong bước lên xe nổ máy kèm theo tiếng tặc lưỡi:”Không ngủ được thì viết nốt cuốn sách cho nàng vui vậy!Biết đâu...”



        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/11EAC73EB9424CC593FF7E939B672180.JPG[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2012 07:41:35 bởi Tiền Giang >
        Attached Image(s)
        #79
          Tiền Giang 18.01.2012 13:54:50 (permalink)
          Thấm thoát,Cẩm Loan đã làm việc tại khu Du lịch sinh thái được hai tháng rồi.Những ngày đầu vì chưa quen việc nên nàng rất lúng túng.Vốn kiến thức về thiết kế thời trang nói riêng và ngành may mặc nói chung còn quá ít ỏi nên Cẩm Loan phải vận dụng tối đa mối quan hệ bạn bè ngày trước đồng thời không ngừng lên mạng tra cứu từ các trang web hay tạp chí.Trung tâm do nàng phụ trách có một xưởng may,một phòng thiết kế,một showroom nằm ở vị trí khá đắc địa.Đội ngũ thợ tuy mới tuyển nhưng tay nghề khá vững.Bên cạnh,nàng còn có thêm mấy marketing tương đối chuyên nghiệp nên vừa rồi đã giành được mấy hợp đồng khá lớn của bên thể thao và quân đội.Thời buổi này,lãnh vực nào cũng cần cái đẹp chứ không phải chỉ “ăn chắc mặc bền” như ngày xưa nữa.Sự bận rộn vô tình biến thành liều thuốc an thần tốt nhất và là lời giải đúng cho bài toán rắc rối tình cảm gia đình cũng như tình yêu.Với Phong,nàng không nói lời chia tay nhưng đồng thời cũng không có một sự giải thích rõ ràng nào cả.Qua một vài dòng mail ngắn ngủi,Cẩm Loan cho biết mình đang gặp rất nhiều khó khăn,cần bình tâm để giải quyết.Nếu tình yêu hãy còn hiện hữu,nàng mong chàng không nên quá sầu bi,đừng sa vào chuyện rượu chè,hãy giữ gìn sức khỏe để còn hy vọng có ngày gặp lại.Cẩm Loan không còn làm thơ nhiều như trước nữa.Thỉnh thoảng nàng mới viết một bài và chuyển cho Phong.Nàng không còn hứng thú post bài lên mạng.Và đã trở thành như thói quen,người tình thiếu may mắn đó lại dùng nick và pass của nàng để tải thơ lên mạng.Chính sắc màu của ngôn ngữ đã tạo cho Phong cái linh cảm là cuộc chiến gay cấn nhất đời nàng đã sắp tàn.Vì thế,đau khổ trong lòng chàng cũng vơi đi ít nhiều:
                  Giữ cho nhau con tim tràn sắc đỏ
                  Giữ áo hồng,giữ sắc tím Bằng Lăng
                  Giữ nhịp tim mùa ấy lá Thu vàng
                  Giữ kỹ niệm,để tình còn đẹp mãi!!

                  Giữ cho em một chút gì vụng dại

                  Giữ nét thơ ngây,điểm xuyết trang đài
                  Giữ thật nhiều ,để chờ đón tương lai
                  Về bên nhau chỉ mất đi một ít!!
                 
                  Không hẹn mà như hẹn,bài “Mai Em Về” mở ra một cánh cửa để cho người yêu thấy được ánh sáng cuối đường hầm:
                  Mai em về hoa ấy đã nhạt màu
                  Má thôi hồng,mắt buồn thôi lúng liếng
                  Anh có giữ trong tim lời ước nguyện
                  Để con thuyền lạc bến khỏi tủi hờn??
           
                  Mai em về,trăng cũ hết trăng non!
                  Hoa vườn yêu cũng nhạt đi sắc thắm!
                  Biết tim ai,chút ân tình sâu đậm
                  Vẫn tươi màu,hay theo gió bay xa?
           
                  Mai em về,ai ôm ấp một dáng hoa!
                  Đã hao gầy vì gió sương dầu dãi
                  Để cây tình,một ngày mai kết trái
                  Mộng hôm nào,còn thắm mãi với thời gian?
           
                 Mai em về,cành hoa cũ úa tàn!
                 Chỉ con tim vẫn còn nguyên sắc đỏ!
                 Con thuyền yêu vượt trăm ngàn bảo tố
                 Bến đợi đừng để lối cũ rêu phong!?
           
                 Mai em về,còn ai đó ngóng trông?
                 Ôm áo hồng,nơi sân ga đứng đợi
                 Vẫy tay chào,trao nụ hôn nồng cháy!
                 Sưở ấm lòng,bao ngày tháng giá băng?
           
                 Cũng trong thời gian đó,rất nhiều bất ngờ đến với Cẩm Loan.Đầu tiên là trên một trang thơ,có ai đó đã dùng những lời tha thiết,áp đặt trên vần thơ mộc mạc để buộc nàng phải nhớ lại những gì đã xảy ra trước đây.Nội dung cứ xoáy đi xoáy lại cái địa danh An Hữu nên cuối cùng Cẩm Loan cũng nhận ra người đó chính là Long.Cái nick của nàng có liên quan đến thời thơ ấu với biệt hiệu “Bé Lì”khiến anh chàng gọi đích danh mà không chút nghi ngờ.Đây là một việc làm quá sức đối với Long.Vốn từ đơn giản,gieo vần không chuẩn,nhưng người đàn ông đó cứ muốn nàng phải lên tiếng chứ không được lặng yên.Ải đoạn trường vừa mới chân ướt chân ráo bước qua,Cẩm Loan không muốn tạo ra bất cứ cú sốc nào nữa cho Phong,người tình đã hứng chịu trăm cay ngàn đắng vì mình.Cuộn phim quá khứ đã bạc thếch theo thời gian thì còn gì đâu mà lưu luyến?Nàng đã hạ bút một cách dứt khoát và rõ ràng:
                  Thuyền anh neo đậu bến bình yên!
                  Ánh mắt con thơ với vợ hiền!
                  Hạnh phúc trong tầm tay cố giữ!
                  Kiếp này ta hết,nợ lẫn duyên!!
                  Vì rất hiểu con người Phong nên Cẩm Loan phải vắt óc nghĩ cách chuyển khổ thơ trên cho nhà thơ bất đắc dĩ tên Long mà không để cho Phong biết được.Cuối cùng nàng đành lấy một cái nick khác để tải thơ lên trang web với duy nhất một lần.Thế nhưng việc làm của nàng đã không qua được mắt Phong.Yêu đến mức đó,chỉ cần nàng thở thôi là chàng đã nhận ra ngay chứ đừng nói là thơ với cách diễn đạt và cú pháp vô cùng quen thuộc.Và rồi,một bài thơ buồn nhẹ như sương khói lại được chuyển cho nàng.Thế nhưng,bão cấp mười lăm đi qua mà vẫn còn sống sót thì một cơn gió heo may sẽ không là gì cả.Cẩm Loan nghĩ là mình đã thực hiện xong “nghĩa vụ quân sự” nên cũng không còn quan tâm đến Long làm gì nữa.
                    Tại nơi làm việc,một bất ngờ khác lớn hơn lại đến với nàng.Sáng hôm đó,chiếc xe giao hàng cho công ty vừa dừng bánh trước sân,lái xe mở cửa bước xuống và đụng đầu với Cẩm Loan.Cả hai nhìn nhau há hốc mồm trong ngạc nhiên tột độ và không nói được lời nào.Đứng trước mặt nàng là Tạo,người chồng đã bị nàng đạp lọt xuống giường trong đêm tân hôn.Anh chàng trông đen và già quéo.Trung tâm của nàng có cả may gia công nên dạo gần đây thường nhận vải do các đầu mối cung cấp và xe tải nhẹ chở đến giao tận nơi.Vẫn như ngày nào,Cẩm Loan luôn là người giữ phần chủ động.Nàng gật đầu chào Tạo và hỏi:
                   -Anh chuyển qua nghề lái xe lúc nào vậy?
                   Tạo cúi mặt giấu nét thẹn thùng,anh chàng đáp lí nhí:
                   -Được hai năm rồi!
                   Nhân viên kiểm nhận hàng xong,nàng mời Tạo vào phòng làm việc của mình uống nước.Nhìn người phụ nữ đi trước mặt trong bộ váy công sở màu đen,kết hợp với tất lưới và giày cao gót,toát lên vẻ quí phái và sang trọng khiến Tạo không ngớt ngại ngùng.Chả lẽ cô vợ ngày xưa của mình đó sao?Biết tạo mặc cảm,Cẩm Loan gợi chuyện cho khỏa lấp:
                  -Anh được mấy cháu rồi?
                  -Hai!
                  -Thế chị nhà làm gì?
                  -Bán trái cây!
                  Cái kiểu trả lời cộc lốc của Tạo không phải là anh chàng giận hay thiếu lịch sự mà đơn giản chỉ vì mặc cảm và lúng túng.Ngày xưa,Tạo chỉ mặc cảm về sự chênh lệch trình độ,mặc cảm về nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của nàng.Còn giờ đây,người đàn ông tội nghiệp đó còn mặc cảm thêm về thân phận và địa vị.Người ta thường bảo: “Tình cũ không rủ cũng tới”,nhưng trong ánh mắt cẩm Loan,người được gọi bằng chồng ngày xưa ấy giờ đã hết sức mờ nhạt,không giữ lại được chút ấn tượng nào.Có chăng,đó chỉ là sự tò mò.Nàng lại hỏi:
                 -Vẫn là người cũ đó phải không?
                 Tạo cười ruồi,nụ cười trông như mếu:
                 -Còn ai vào đây nữa?Hai năm rồi tôi luôn ray rứt vì đã phạm phải một sai lầm quá lớn.Cô còn hận tôi không?
                 Cẩm Loan nhìn ra phía cửa.Ánh mắt nàng thật xa xăm.Quốc lộ Một trong những ngày cận tết xe cộ dập dìu.Nhà vườn không ngớt chuyển cây cảnh và hoa quả lên thành phố để tranh thủ bán giá cao vào dịp cuối năm.Nàng đưa tay vuốt mái tóc dài và thả xuôi xuống trước ngực.Cử chỉ đó làm tim Tạo nhói lên một cái thật mạnh.Cẩm Loan bây giờ trông quyến rủ bội phần so với mười năm trước đây.Người phụ nữ đó chẳng khác gì thứ trái cây đã chín đủ độ đường.Với cái đẹp,nó luôn có một mẫu số chung nên dù ở tầng lớp nào,kiến thức ra sao,màu da gì,đều có một cái nhìn và đánh giá nhất quán.Nhan sắc là thứ siêu ngôn ngữ xuyên quốc gia,phổ cập cho toàn thể loài người nên ai nhìn cũng hiểu và không cần thông dịch.Cẩm Loan khẽ lắc đầu để trả lời câu hỏi của Tạo.Giọng nàng nhẹ như sương:
                  -Chuyện đã qua lâu rồi mà!Tất cả đều do duyên phận chứ có ai muốn thế đâu?Nội có khỏe không?
                  -Ông yếu lắm rồi,đi lại rất khó khăn.Thỉnh thoảng ông vẫn nhắc cô đó.
                  Tạo xưng tôi và cô chứ không dám sỗ sàng.Khoảng cách giữa hai người giờ đã quá mênh mông.Một nhân viên gõ cửa xin gặp đã cắt ngang câu chuyện.Cẩm Loan ra dấu bảo vào và hỏi:                                                                           -Có gì không em?
                      -Một người đàn ông đang ở dưới văn phòng muốn gặp chị!
                      -Em bảo họ vào đi!
                      Lại một bất ngờ khác lớn hơn,kịch tính hơn đến với nàng.Người khách đó chẳng ai khác mà chính là Thiên,đội trưởng quản lý thị trường của huyện đã từng một thời làm cho nàng phải lên bờ xuống ruộng.Lại ánh mắt kinh ngạc kèm theo tiếng “Ủa” cùng thốt lên một lúc.Cẩm Loan chưa kịp chào hỏi,Tạo đã đến bên Thiên đưa tờ hóa đơn nhập hàng và bảo:
                        -Em đã giao hàng và làm thủ tục xong rồi!Đây là chứng từ.
                        Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,Cẩm Loan hỏi:
                        -Hai người quen nhau sao?
           



          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/F3E5D46775A4488C8803A097AE9D8047.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2012 07:43:48 bởi Tiền Giang >
          Attached Image(s)
          #80
            Tiền Giang 21.01.2012 21:30:22 (permalink)
            [size="4"]Không để cho Tạo lên tiếng,Thiên giở giọng trịch thượng như ngày nào:
                     -Nó vẫn chở hàng cho anh,em cũng biết Tạo sao?Ủa!mà em làm gì ở đây?
                     Cẩm Loan cười khẽ,nụ cười thật khó phân tích.Nó mang một nửa ra vẻ chế giễu,một nửa ra vẻ bí hiểm:
                     -Anh giao hàng mà không biết người nhận là ai à?Nhưng sao kỳ vậy?Trong hợp đồng và vận đơn là tên chị Thắm kia mà?
                     Thiên bật cười khà,nhưng tiếng cười không kéo dài mà lại vụt tắt thật nhanh:
                     -Thắm là vợ anh đó!
                     Cẩm Loan tò mò:
                     -Anh lấy vợ lâu chưa?
                     Thiên xuống giọng như một danh ca cải lương:
                     -Từ ngày bị em đá,buồn quá anh mới đi lấy vợ.Hơn năm rồi thì phải!
                     Cẩm Loan nghiêm nét mặt:
                     -Anh ăn nói nên lựa lời!Tôi có quan hệ gì với anh đâu mà đá với đạp!
                     Thiên giật mình.Cái tính bô lô ba la trước phụ nữ đẹp vẫn không bỏ được.Gặp Cẩm Loan,hắn phấn khởi quá nên quên cả mục đích của việc đi đến đây.Anh chàng vội sửa giọng ngay lập tức:
                     -Xin lỗi!Tại cứ quen cái kiểu ngày xưa!Vậy cho tôi hỏi,Loan phụ trách gì ở đây?
                     -Thế chị Thắm ký hợp đồng cung cấp vải với tôi mà anh lại không biết sao?
                     -Tôi nằm ở Lạng Sơn cả tháng trời nên đâu có thông tin gì!Hơn nữa,theo sự phân công,tôi chỉ lo đầu vào còn đầu ra thì cô ấy quán xuyến.Chuyến hàng này bị trục trặc nên vừa mới về là phải chạy sang đây ngay.
                     -Tôi thật không hiểu gì hết!Anh làm quản lý thị trường mà sao lại đi lo ba cái chuyện buôn bán?Theo hợp đồng,hàng mới giao chỉ một phần ba.Vì sao vậy?
                      Đứng nói chuyện thấy mỏi chân,Thiên bảo Cẩm Loan:
                     -Chuyện dài lắm!Loan cho tôi gặp người phụ trách của trung tâm đi!Xong việc,tôi sẽ kể hết cho nghe!
                     Cẩm Loan mặt lộ sắc giận.
                     -Ngày xưa anh linh thính bao nhiêu sao giờ lại chậm hiểu vậy?Tôi đứng ra ký hợp đồng với chị Thắm thì đương nhiên tôi là người quản lý ở đây rồi!
                      Một lần nữa Thiên tròn xoe mắt ấp úng:
                      -Trời đất!Thế mà tôi nào có biết!Vậy ta vào văn phòng nói chuyện cho tiện.
            Thấy Cẩm Loan có khách,Tạo chào từ biệt và lên xe phóng đi.Cẩm Loan rót trà mời Thiên :
                     -Hàng bị trục trặc là thế nào?Anh có thể giải thích cụ thể được không?Vì sao đang là đội trưởng quản lý thị trường lại trở thành một con buôn?
            Thiên nhấp một ngụm trà,nét mặt ra chiều khó xử và ngượng ngập:
                     -Tôi đã nghỉ bên quản lý thị trường lâu rồi.Loan không biết sao?
                     Cẩm Loan lắc đầu,hỏi tiếp:
                     -Vì sao vậy?
                     Giọng Thiên bùi ngùi:
                     -Chuyện này ai cũng biết nên chả có gì phải giấu giếm.Chính con mụ Bé Hai gài độ nên tôi mới bị sa thải và sém chút nữa phải vát chiếu hầu tòa rồi.Loan đi đâu mà không biết chuyện này?
                     -Anh cứ kể hết đi!Chuyện của Loan sẽ nói sau!Có phải bà Bé Hai chuyên đánh hàng Trung Quốc ở thị trấn không?
                     -Còn ai vào đây nữa?Năm ngoái tầm sớm hơn giờ này,mụ ấy đánh một chuyến hàng rất lớn còn kèm cả pháo lậu để bán vào dịp tết.Bị mấy đứa đánh hơi phát hiện nên mụ đồng ý chung chi.Không biết có ai đó chống lưng chỉ đường cho hưu chạy mà mụ cứ nằng nặc đòi gặp tôi để giao tiền.Linh tính có chuyện không may nên khi mụ Bé Hai đặt cục tiền trên bàn,tôi vừa đưa tay tính cầm liền vội buông ra và đứng lên.Vậy mà cũng có mấy cảnh sát mặc thường phục ập vào lập biên bản.Nhờ chưa nhận tiền nên tôi chối bay chối biến và không chịu ký biên bản.Tuy vậy,vụ việc lùm xùm khiến tôi bị kỷ luật và ra khỏi ngành.Ở nhà cũng buồn nên khi cặp với Thắm,tôi cũng chuyển sang đi buôn cho vui.
                       Tuy chuyện chả có gì bí mật nhưng không hiểu sao hắn lại đem bộc bạch hết với Cẩm Loan hơn nữa lại luôn một điều xưng tôi hai điều xưng tôi chứ không phải tiếng “anh” sổ sàng như vẫn thường thấy.Cẩm Loan chép miệng:
                       -Vậy là anh gặp vận đen!
                       Thiên vọt miệng:
                       -Nhưng có người còn đen hơn nhiều!
                       -Ai vậy?
                       -Thì Quốc chứ ai?Loan không hay gì sao?
                       -Không!Tôi có việc đi xa một thời gian nên không biết gì hết!
                       Thực ra nàng bị Thảnh cách ly với xã hội chứ có đi đâu.Bị cuốn hút vào cái vòng xoáy tình thù đó nên nàng không để ý những gì đã và đang xảy ra chung quanh.Phong và Thảnh giống như hai ông Thiện và Ác luôn đè nặng lên hai vai khiến nàng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến người khác.Thiên kể về nỗi bất hạnh của một người đã từng là chiến hữu của hắn trên bàn nhậu với một giọng hả hê:
                      -Ngày Quốc khánh,hắn dẫn anh em đón lỏng bọn nhóc đi bão.Một quái xế tóc xanh tóc đỏ hỉ mũi chưa sạch đã tông xe trực diện vào Quốc với tốc độ của máy bay phản lực.Hậu quả,tên nhóc chết ngay tại chỗ.Quốc bị gãy một chân và chấn thương sọ não phải nằm một chỗ sống đời thực vật.Loan bảo như thế có đen không?
                       Nét mặt Cẩm Loan đầy vẻ kinh khiếp và xót xa.Nàng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn lại xảy ra nhiều việc lớn như vậy.Giống bao nhiêu người đàn ông khác,Quốc cũng dại gái nhưng bản chất hiền lành,không gian ác như Thiên.Việc thổi xe chỉ là đùa cợt chứ không mang tính chất vòi vĩnh và chèn ép để tống tình.Nàng buộc miệng:
                       -Thật là tội nghiệp!
                       Thiên lại giở giọng dê xồm ganh tỵ:
                       -Loan tội nghiệp nó nhưng lại chẳng xót thương gì hoàn cảnh của tôi sao?
                       -Anh bị như thế là đáng đời rồi,có gì mà phải thương xót?Pháp luật còn có kẽ hở.Đáng lẽ anh phải đi tù rồi đó!
                       Thiên le lưỡi:
                       -Thế mới biết lòng dạ đàn bà!Đã không có cảm tình thì chỉ mong người ta chét đi mới vui.
                        Cẩm Loan cũng nói đùa:
                       -Có khi nào anh ngồi tính xem mình bị mất chức bao nhiêu phụ nữ sẽ reo mừng không?
                        Thiên cũng không vừa:
                        -Những người khác thì không biết thế nào nhưng riêng Loan tôi thấy đang vui mừng ra mặt!
                        -Cũng phải thôi!Thay mặt cho những người phụ nữ bị áp bức và bị tống tình,tôi xin chia buồn với anh.À mà chuyện hàng hóa bị trục trặc là sao vậy?
            Thiên gãi đầu,dáng khổ sở:
                        -Hai xe hàng về sau bị quản lý thị trường giữ lại.Tôi tính đến nhờ trung tâm viết cho tờ giấy xác nhận để đến làm việc với họ.
                        Cẩm Loan tròn xoe mắt:
                        -Hàng hóa có vận đơn hợp pháp sao lại bị giữ?Mà trung tâm xác nhận cái gì chứ?Tất cả đều có trong họp đồng rồi mà?
                        Thiên đổ quạu chửi thề:
                        -Mẹ nó!Giấy tờ đầy đủ nhưng bọn chúng không tin.Lúc thì bảo hóa đơn quay vòng.Khi thì lại cho là nhãn mác bị tẩy xóa và đóng lại để mạo nhận xuất xứ.Chúng còn bảo họp đồng chỉ là văn bản họp thức hóa để đối phó.Tức không chịu được!
                        Cẩm Loan bỗng phì cười.Vốn bản chất đôn hậu nhưng trước hoàn cảnh của Thiên,nàng cũng biết nói móc:
                       -Vậy là bọn chúng vuốt mặt không nể mũi.Vị thần nhưng chẳng chịu nể cây đa.Cùng là cánh hẩu với nhau,sao lại qua cầu rút ván một cách tuyệt tình như vậy?
             [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/8A943ABF7D2F451CAE7B20320128406B.jpg[/image
            ]

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/1E9D7FF257594A2981003BA116ED6D2B.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2012 07:50:08 bởi Tiền Giang >
            Attached Image(s)
            #81
              Tiền Giang 19.02.2012 07:51:16 (permalink)
              Giọng Thiên đầy bực tức:
              -Tình đời thật khốn nạn!Mới ngày nào nó còn nhũn như con chi chi,bảo sao nghe vậy.Thế mà vừa nắm chức đội trưởng đã mặt lạnh như tiền,xem thủ trưởng cũ như không quen biết.Tôi cũng không ngờ nó lại cạn tàu ráo máng như vậy!
              Đội trưởng mới,nguyên ngày xưa là phó của Thiên.Cứ ngỡ những ân tình cũ sẽ khiến cho mối quan hệ tốt hơn.Nhưng chính bản thân Thiên cũng không ngờ...
              Thế mới biết ngòi bút của lão sư Kim Dung đã không hề bịa đặt.Ngón võ gậy ông đập lưng ông là có thật trên đời.Thiên đã bị hạ thủ bỡi chiêu thức mà hắn vẫn thường hay sử dụng.Cẩm Loan tiếp tục trêu:
              -Sao anh không nghiên cứu xem người ta muốn gì?Gây khó dễ chắc cũng chỉ vì tiền hay tình,điều đó anh thuộc lòng mà?Họ cần cái gì thì cho quách đi!
              Thiên nhìn nàng không chớp mắt.Một Cẩm Loan nhút nhát,e lệ,sợ sệt ngày xưa đâu rồi?Trước mặt hắn là một phụ nữ đẹp nhưng lại quá bạo mồm bạo miệng và đầy gai góc.Mặt Thiên thoáng hiện nét khổ sở:
              -Nếu nó cần tiền thì dễ rồi!Làm việc chung với nhau gần hai năm,tôi biết tỏng hắn chỉ thích đàn bà...
              Cẩm Loan cố nén tiếng cười đang chực bung ra.Nàng giả vờ nghiêm túc:
              -Vậy là hắn cùng môn phái với anh rồi!Chuyện càng đơn giản hơn.Sao không thỏa mãn cho người ta đi?
              -Loan nói gì kỳ vậy?Tôi là đàn ông mà?
              Nàng cắt lời hắn:
              -Thế chị Thắm không phải phụ nữ sao?Lại là phụ nữ đẹp nữa đấy!
              Mặt Thiên bỗng đỏ lừ lên.Giờ thì hắn mới cảm nhận được hết sự tủi nhục,nỗi xót xa khi phải ở trong thế bị tống tình.Cái mục tiêu chính của nghành quản lý thị trường là làm lành mạnh hóa thị trường đã bị hắn và đồng bọn triệt tiêu để rồi tự khoát cho mình chiếc áo quyền lực,mặc tình tụ tư tự lợi,hoành hành bá đạo.Những phụ nữ bị chúng tống tình và tiền đâu phải không có người yêu,không có chồng con?Cá ăn kiến giờ đến lượt kiến ăn cá.Hắn thừa biết Cẩm Loan đang trút sự uất hận dồn nén của ngày ấy lên đầu hắn.Nếu còn tiếp tục kéo dài câu chuyện,chẳng biết nàng sẽ còn xát bao nhiêu muối nữa lên vết thương của hắn?Thiên xuống giọng:
              -Vậy trung tâm có xác nhận giúp được không?
              Cẩm Loan nghiêm nét mặt:
              -Tôi thấy có xác nhận cũng chẳng có tác dụng gì!Nếu họ hoài nghi về xuất xứ hàng hóa hay độ trung thực của chứng từ,sao không chịu đi xác minh?Phương tiện bây giờ hiện đại,việc làm ấy có gì khó khăn đâu?Hàng giao chậm so với hợp đồng,trung tâm buộc lòng phải tìm đối tác khác.Trách nhiệm thuộc về anh đó.
              Nhìn vẻ mặt không còn cười của nàng,Thiên biết đó là kết luận cuối cùng.Hắn chán nản đứng lên chào nàng và ra về.


              Thời gian có tác dụng như một liều kháng sinh mạnh trong tình yêu nhưng đôi khi nó lại giống đám lá khô phủ trên mặt đất,đánh lừa sự sống và chỉ chờ cơ hội bốc cháy.Những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ đá,khi ra đi,thường để lại một khoảng trống và chút hụt hẩng.Đã là con người,ai lại chẳng có những giây phút mâu thuẫn ngay với bản thân mình.Nhiều lúc Phong đâm giận sự yếu đuối của mình,giận sự bạc tình của Cẩm Loan và đã từng muốn tung hê tất cả.Lập luận duy ý chí đưa ra phán quyết là chẳng có nghịch cảnh hay áp lực nào có thể buộc con người làm những điều mà mình không hề muốn.Sự đầu hàng nào lại không hàm chứa một phần yếu tố phản bội?Với một con người như thế,sao mình còn phải nặng lòng và đau khổ mà làm gì?Những cơn say quay quắt chính là sự chối bỏ thụ động và là sự phủ nhận chỉ có bản thân chàng mới ý thức được.Hợp và tan,nguyên lý đó ai mà không biết?Thế nhưng khi tỉnh táo,ngồi đọc lại các bài thơ,một sự thương xót lại trào dâng trong hồn Phong.Cầm Loan không nói hết sự thật nhưng lại chẳng giấu chàng điều gì cả.Bao nhiêu chuyện hệ trọng đếu được nàng chuyển tải qua thơ:
              Ai đem con sáo sang sông?
              Đêm đêm tiếng hót đau lòng người xa?
              Ai xui anh nếm lệ hoa
              Bây giờ tim ấy phải hòa niềm đau??

              Chim không lẻ bạn,không thốt tiếng kêu ai oán.Người không sầu thương,không viết nên lời thơ nghe đến não lòng:
              Sông ơi đừng vỗ nữa!
              Kẻo đau lòng ta thêm!
              Ta cùng Người Săn Bóng
              Lạc loài nữa bao đêm?

              Và rồi,trong giây phút xao lòng,nàng đã nghĩ đến một kết cục bi thảm nhất:
              Lỡ một mai,trong kiếp người dâu bể
              Thuyền tình chìm xuống đáy biển sâu!
              Ngăn cách con tim,biển khổ với sông sầu
              Lời than thở,xin gửi theo con sóng!

              Lỡ một mai,mình không tròn ước mộng!
              Đêm vô hồn,không tìm được giấc mơ yêu!
              Anh hãy chờ,sông dâng nước thủy triều
              Đưa tay vớt,cánh hoa yêu đã chết...

              Nhớ đến cặp áo hồng gửi cho Phong,Cẩm Loan đã viết:
              Trời xui chi cho tình yêu đến muộn?
              Gặp gỡ rồi,thêm chua xót đời nhau!
              Áo hồng kia,vẫn còn đó thắm màu!
              Nhưng thân em,biết làm sao để mặc??
              .........................................
              Em sẽ hong mái tóc dưới nắng chiều!
              Mỗi bài thơ,kèm theo một sợi tóc!
              Em không gửi,vì sợ mình sẽ khóc!
              Tóc đoạn tình,anh muốn nhận,không anh??

              Những vần thơ đau thương ấy không hề xuất hiện trên mạng nhưng lại đầy ắp trong mail box của Phong.Nó như một lời nhắc nhở chàng hãy sống xứng đáng với tình yêu.Có lần,chàng đã chết lặng khi bắt gặp khổ thơ sau:
              Người yêu ta,không một chút oán hờn!
              Không đơn phương mà người đành câm lặng!
              Khẽ thở dài,ôm niềm đau sâu lắng!
              Để ta vui,một cuộc sống bình an...
              ....................................

              Ta cô đơn,thương người xa cô quạnh!
              Những vần thơ,sao đủ ấm tim người?
              Bao yêu thương,không thốt được bằng lời!
              Nhờ vần thơ,trao tâm tư thương mến!

              Trong khổ đau cùng cực,cái bóng vẫn luôn nghĩ đến người đi săn.Chính điều này đã làm Phong cảm thấy hối hận và xấu hổ cho những suy nghĩ thiếu cân nhắc của mình.Vốn không chỉ làm thơ tình,chàng còn là người hay quan tâm đến những biến động của thời cuộc và đã viết khá nhiều về đề tài này.Trận động đất và sóng thần tàn phá Nhật Bản một cách khủng khiếp như thế,nhưng khi tang tóc đã đi qua,người dân đất nước Mặt Trời Mọc đã đứng lên với một nghị lực phi thường.Họ dọn dẹp đống tro tàn,khắc phục thiệt hại và quyết tâm xây dựng lại cuộc sống bằng bàn tay và cái đầu thép.Tại sao trong tình yêu lại không thể làm như vậy?Lobanov đã nói: “Quá khứ bao giờ cũng có vẻ kỳ diệu và thơ mộng.Nhưng cảm nhận được cái đẹp vô song của hiện tại còn khó hơn nhiều”.Hoa bướm ngày xưa ấy đâu phải đã hoàn toàn mất hẳn?Chẳng phải ông cha ta vẫn thường nói: “còn người là còn của” hay sao?Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến với trái tim.Đó là nguyên lý.Nếu tình yêu là một đóa hồng,sao không để nó tỏa ngát hương thơm?Ai đó đã từng bảo: “Nếu bạn không thể là mặt trời,thì hãy đừng là những đám mây”.Tình yêu chân thành mà Cẩm Loan dành cho chàng đã làm tan biến những oán hận,hờn ghen và bắt đầu nâng tư duy lên một tầm cao mới.Suốt ngày,Phong trần lưng ngồi bên máy vi tính để làm việc.Chàng đã bỏ lại sau lưng những trận say khước,những cuộc đàn đúm với mục đích tiêu sầu để vùi đầu vào công việc.Chuyện kinh doanh kiếm tiền cũng được đặt sang hàng thứ yếu.Đôi lúc nhà ồn ào,Phong xách Ipad phóng xe ra vùng ngoại ô tìm chỗ vắng có bóng mát để làm việc.Thơ Cẩm Loan có đến mấy trăm bài nên chàng phải tách thành bốn tập từ trước đến sau,từ vui đến buồn.Vốn kiến thức vi tính nghèo nàn,nhưng Phong lại chỉ muốn tự mình biên tập những đứa con tinh thần của cả hai người.Càng đọc kỹ thơ,Phong càng thấy Cẩm Loan chẳng có gì đáng trách cả.Andre Maurois từng bảo: “Nếu ta hiểu biết kẻ khác như chính ta,thì những hành động đáng trách nhất của họ cũng đáng được tha thứ”.Tình yêu đá hóa trái đắng thành mật ngọt.Họa trung hữu phúc.Chính nghịch cảnh đã nảy ra cái mầm cơ hội mà Phong không hề muốn bỏ lỡ.Chàng đã lao động gấp đôi,gấp ba so với bình thường.Người đàn ông đó đã nhập tâm câu nói: “Thành công là một quá trình chứ không phải là điểm đến”.Phong đang ôm tham vọng khá lớn.Chàng muốn in nháp tất cả những gì mình và Cẩm Loan đã viết để rồi sau đó kiếm tiền in chính thức và đưa lên kệ tại các nhà sách.Có đêm làm việc khá khuya và tỏ ra kiệt sức,nhưng nhớ lại câu nói khi còn đi học “Cuộc sống là chiến đấu và lao động,sự nghỉ ngơi chỉ chờ chúng ta trong nấm mồ”,Phong lại thấy phấn chấn lên tức khắc.
              Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhơn.Sự nổ lực ấy đã được đền bù.Các tuyển tập cũng như thơ in chung của hai người đã được hình thành một phần.Vì là in thô nên kỷ thuật chưa sắc sảo nhưng vẫn làm chàng thấy vui.Thế nhưng điều ấy cũng chưa vui bằng chuyện trưa nay,Cẩm Loan đã gọi điện cho chàng.Trong vòng hai tiếng đồng hồ,bao nhiêu đau thương uất nghẹn đều được phơi bày ra dưới ánh mặt trời.


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/260C42BFF5324DC3B514070EA0EFFB45.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2012 08:10:08 bởi Tiền Giang >
              Attached Image(s)
              #82
                Tiền Giang 17.04.2012 22:49:13 (permalink)
                Nàng đã kể hết và không giấu Phong một điều gì cả.Lời kể chen lẫn với tiếng sụt sùi cùng nước mắt,thỉnh thoảng bị đứt quãng và chỉ được nối lại khi Phong hỏi nhẹ “rồi sao nữa em?”.Cuốn phim quay chậm dàn dựng có mấy tháng nhưng chàng có cảm giác nó kéo dài đến vô tận.Những gì xảy ra không nằm ngoài sự tiên liệu nhưng mức độ bi đát thì vượt xa sự tưởng tượng của chàng.Chờ cho sự xúc động của người yêu lắng xuống,Phong hỏi:
                -Thế công việc hiện giờ của em có ổn không?
                Giọng Cẩm Loan ngập ngừng:
                -Em cũng không biết nữa!Có điều,cứ nghĩ đến những gì đã xảy ra,em lại giật thót mình và tím tái cả tim.
                -Em quên câu thơ của Ernie Carwile rồi sao?
                Nếu đã từng gục ngã
                Hãy vững lòng đứng lên!
                Còn Routtsell thì nhận định: “Không có ngày mai nào lại không kết thúc!Không có đau khổ nào lại không có lối ra!Anh không biết là phải khuyên em như thế nào nữa!Nhưng ai cũng hiểu thời khắc tối tăm nhất chính là trước lúc rạng đông.Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa ta sẽ thấy được bình minh.Anh bay xuống với em nha Loan?
                -Đừng anh!Ta sẽ gặp lại nhau nhưng không phải là lúc này!Hiện em đang tàn tạ và vô cùng xấu xí.Nhìn thấy em,anh sẽ thất vọng...
                -Sao em đánh giá thấp con người anh như vậy?Đành rằng trong tình yêu anh dành cho em,nhan sắc có một vị trí quan trọng nhưng không phải tất cả.Anh còn nhớ Ninonde Lenenles từng nói: “Cái gì hấp dẫn và đẹp đẽ chẳng phải luôn luôn là tốt;nhưng cái gì tốt thì luôn luôn đẹp đẽ”.Tấm lòng hiếu thuận,thương quý em út,hy sinh cho gia đình và luôn hướng thiện của em chẳng phải là viên ngọc vô giá làm tỏa sáng tâm hồn em hay sao?Nó chính là đóa sen ngát hương thơm mà bao bùn nhơ em gặp phải trên đường đời đã không làm vấy bẩn được.Bao nhiêu đó không đủ để anh thương quý em hơn hay sao?
                Giọng Cẩm Loan ngậm ngùi:
                -Nhưng cái mặc cảm nhơ nhớp vẫn còn đè nặng tâm hồn em.Không chỉ tàn tạ về tâm hồn mà em còn rã rời cả về thể xác.năm nay em đã ba mươi rồi anh có biết không?
                Phong cố gượng cười qua điện thoại để vực dậy sự suy sụp của người yêu:
                -Lêu lêu cô bé mới ba mươi mà đã cho là mình già.Chắc em đã quên câu nói của Emerson mà anh đã có lần nói với em: “Đời người được đo bằng tư tưởng và hành động chứ không phải bằng thời gian”Một năm sống chất lượng còn hơn mười năm kéo dài vô vị.Hãy hướng đến những điều tốt đẹp phía trước và đừng quay đầu nhìn lại!
                Đột nhiên Cẩm Loan hỏi:
                -Anh đã xem bài thơ em mới chuyển chưa?
                -Phải bài “Là Em” không?
                -Đúng rồi!
                -Không những xem mà anh còn đang muốn thuộc lòng nũa đây...
                -Em đang rất buồn,anh đừng chế nhạo em!Anh có nhận xét gì về bài thơ đó không?
                -Anh muốn mượn câu thơ của cụ Tiên điền: “Rằng hay thì thật là hay!Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!”Nỗi buồn trong bài thơ làm “dột” lòng em nhưng lại nao nao hồn anh.Chỉ với mấy câu thơ mà gửi gắm cả tâm tư,tình cảm và hoàn cảnh vào đó.Có lẽ càng buồn em làm thơ càng hay!
                -Cảm ơn những lời khen tặng của anh!Nhưng nếu không có Tử Kỳ thì Bá Nha sinh ra để làm gì?Anh thích nhất câu nào trong đó?
                -Cả bài anh đều thích nhưng cảm thán nhất có lẽ là câu: “Là em...gieo áng thi tình-Đêm thơ rơi lệ,xót mình...đau duyên!Ngoài ra,anh đọc thấy sự cô đơn và nỗi sầu chất ngất của em qua các câu:
                Là em...đi giữa phồn hoa
                Vạn người xuôi ngược,vẫn là cô đơn!
                Là em...tự dỗi,tự hờn
                Lơ ngơ tự dẫm,cõi hồn mình đau!
                Là em...huyệt mộ tự đào
                Vùi thêm lần nữa...nát nhàu hồn thơ!!
                Nhưng cũng qua bài thơ,anh thoáng buồn vì thấy em có vẻ xem anh như người ngoài cuộc.
                Giọng Cẩm Loan vút cao hờn dỗi:
                -Có đâu?Sao anh lại nói vậy?Em giận đó...
                -Vậy mấy câu
                Là em vẫn cứ ngu ngơ
                Bỏ khôn tìm dại...chữ ngờ...lần thêm
                Là em...mảnh khuyết nửa tim
                Lại còn mơ mộng,tơ duyên...nửa vời!
                Là em...lạc giữa trùng khơi
                Vẩy tay tìm chiếc phao đời...hư không!
                Là em...một kiếp má hồng
                Truân chuyên chìm nổi giữa vòng nhân sinh...
                ...chẳng phải hàm chứa sự tiêu cực và hoài nghi hay sao?Nguyên cả bài thơ,không một phút giây nào em nghĩ về anh...
                -Em không phủ nhận điều đó!Những gì em vừa trải qua và đã kể hết với anh,chỉ những kẻ lạc quan tếu mới không hoài nghi và âu lo cho những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình.Em vẫn đang rất buồn và chán anh biết không?Chẳng phải cái câu mà anh cho là cảm thán nhất đó đã nói lên một cách cụ thể mối tình thơ của chúng ta hay sao?Nếu anh để ý,hai câu cuối của bài thơ đã nói thay cho em tất cả
                Phong nhẹ nhàng đọc lại hai câu thơ cuối với giọng trầm buồn:
                Là em...trót gánh lời nguyền
                Đời luôn khuyết nửa,chằng nguyên...chẳng tròn...
                Cả hai im lặng một lúc khá lâu.Để phá vỡ thế bế tắc,Phong lên tiếng:
                -Lúc thiếu thời,anh rất thích loại danh ngôn mà khi đọc lên,âm hưởng giống như thơ.Em có muốn nghe không?
                -Cô đơn mấy tháng trời nên giờ những gì anh nói lên em đều thích.Đọc cho em nghe đi!
                -Hãy đếm những nụ cười,đừng đếm những giọt nước mắt!
                Hãy đếm những hạnh phúc,đừng đếm những tai họa!
                Hãy đếm những gì ta được,đừng đếm những gì ta mất!
                Hãy đếm những niềm vui và quên đi nỗi buồn...
                Cẩm Loan la lên:
                -Thôi!Thôi!Anh đọc nữa là em ngủ luôn đó!Danh ngôn gì mà giống như truyền giáo vậy?
                -Nếu em không muốn nghe nữa,vậy hãy chỉ cho anh cách kết thúc cuốn “Nhật ký tình yêu”của chúng mình đi!Viết dài quá,anh sắp mỏi tay rồi...
                Giọng Cẩm Loan đầy bâng khuâng:
                -Như em vừa nói,hiện giờ em vẫn chưa hết bàng hoàng đau đớn.Anh hãy cho em chút thời gian.Một khi vết thương kéo da non,may ra em mới có thể bình tâm nghĩ đến chuyện nên đi tiếp đoạn đường còn lại như thế nào.Là người từng trải,theo anh,bây giờ em phải làm sao?
                -Nút thắt oan nghiệt nhất đã được tháo gỡ thì em còn băn khoăn điều gì nữa?Hãy bình tâm tỉnh trí chờ đợi sự phục hồi!Một khi ta không thể sống theo cái ta muốn thì đành sống theo cái ta có thể.Hemingway từng nói: “Sẽ có lúc bạn sẽ mạnh mẽ hơn từ những gì đã từng làm bạn tổn thương”.Còn Maxwell Winston Stone thì khuyên: “Nghệ thuật sống không phải ở việc bạn tìm cách chối bỏ khó khăn mà là ở việc học cách trưởng thành từ khó khăn đó”.Anh cũng đã từng nghe nói:Lý trí mách ta điều phải tránh nhưng con tim sẽ chỉ cho ta biết điều phải làm.Em đừng từ bỏ sự nghiệp văn thơ của mình.Người ta biết đến cái cây là nhờ quả chứ không phải bộ rễ của nó.Anh rất muốn sớm gặp lại nhà thơ Hoàng lan yêu dấu của anh..

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/8CAC860CDAD84755B5C7E81EA82E0257.jpg[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2012 16:02:35 bởi Tiền Giang >
                Attached Image(s)
                #83
                  Tiền Giang 18.04.2012 16:00:46 (permalink)
                  -Cảm ơn những lời động viên an ủi của anh!Nhưng nếu gặp lại nhau lúc này,em biết chắc sẽ làm anh hụt hẩng.Bao nhiêu lần em cố hình dung ra cái cảm giác được nằm trong vòng tay anh sau khi trở về từ Địa Ngục nhưng sao chỉ thấy sự trống rỗng.Một cánh hoa đã bị vùi dập tan nát liệu có làm cho anh rung động như buổi tối ở An Hữu hay đêm thơ mộng tại suối nước nóng Bình Châu?Hay thay vào đó là sự bẽ bàng và tủi hổ?Đêm nào em cũng giật mình tỉnh giấc trong sự sợ hãi và cô đơn cùng cực,anh có biết không?Hậu quả của nó là chứng rối loạn thần kinh thực vật mà phòng khám của bệnh viện Đại Học Y Dược Thành Phố vừa mới thông báo với em.Anh có biết những cảm nhận này của em không?
                  Nói chuyện bằng điện thoại mà Phong cứ ngỡ là đang đối thoại với người yêu.Chàng đưa tay vỗ nhẹ trong không khí,tưởng như đang vỗ vào bờ vai đang rung động của Cẩm Loan:
                  -Được rồi!Được rồi!Em đã nói thế thì anh không miễn cưỡng nữa!Dù sao thì tai cũng đã qua,nạn cũng đã khỏi.Thế là tốt rồi!Việc gặp lại nhau hay không và thời điểm nào là do em quyết định.Ngày dài tháng rộng,còn rừng thì không sợ thiếu củi đốt,anh sẽ kiên nhẫn chờ!
                  Cẩm Loan trở lại giọng điệu nũng nịu ngày nào:
                  -Anh nói là phải giữ lời đó nha!
                  Phong giả giọng nữ,nhái câu thơ của nàng:
                  -Chỉ chờ em thôi,không chờ ai!
                  Nhưng liền sau đó,chàng lại bảo:
                  -Nói thì nói vậy,nhưng em cũng biết,chờ đợi nhất là chờ đợi trong tình yêu,luôn là một cực hình.Nếu em còn thương anh,hãy cho một mốc thời gian cụ thể để anh đếm ngược đồng hồ mà hy vọng đi em yêu!
                  Cẩm Loan có vẻ giận:
                  -Mới đó mà anh đã muốn thay đổi rồi!Anh chẳng nghiêm túc chút nào hết!Anh đâu biết rằng em còn nóng lòng gặp lại hơn cả anh nữa!Nhưng gặp lại trong lúc tư tưởng chưa gột rửa hết những mặc cảm và xót xa chẳng phải ta sẽ lâm vào cảnh đồng sàn dị mộng hay sao?Em muốn giờ phút ấy ít ra cũng giống như bài thơ “Tương Phùng”của anh.Anh có biết không?
                  Chỉ trong thời gian ngắn,nàng đã lập đi lập lại cụm từ theo thủ pháp dùng phủ định gói khẳng định.Thay vì tự ái,Phong lại thấy hạnh phúc vô cùng.Chàng pha trò:
                  -Hiểu trong cái không hiểu!Giá như có một cái mốc cụ thể anh sẽ hiểu nhanh hơn!
                  Đang buồn,đang tủi,Cẩm Loan cũng phải bật cười:
                  -Anh lại “giá như” nữa rồi!
                  Tiếp đó,nàng đọc bốn câu trong bài “Giá Như” của Phong:
                  -Giá như ...đừng có mùa Đông
                  Con chim sáo chẳng sang sông làm gì!
                  Nghẹn ngào thốt tiếng từ ly
                  Trăm thương ngàn nhớ,quay đi chẳng đành...
                  Phong nối lời nàng:
                  -Giá như...em chịu lấy anh!
                  Trên Thư Quán đã kết thành một đôi!
                  Sắc hương tặng hết cho đời
                  Đem thơ ủ bóng một người trong tim...
                  Đột nhiên,Cẩm Loan xuống giọng thật nhu mì và tha thiết:
                  -Anh ơi!
                  -Sao em?
                  -Hay là chúng ta lập một giao ước mới đi nha?
                  -Em nói thử xem!
                  -Giờ này năm tới,nếu sự lấn cấn trong lòng em tan biến,anh bay xuống với em nha?
                  Phong thắc mắc:
                  -Còn nếu nó vẫn không “tan biến” thì sao?
                  Cẩm Loan lại bắt chước Phong,nhái hai câu thơ của chàng:
                  -Xưa theo duyên em đến!
                  Nay tùy duyên mà đi!
                  Cái đùa nhỏ đang nuốt gọn một suy nghĩ lớn.Đã viết được hai câu thơ đó,Phong càng hiểu nhanh và hiểu một cách sâu sắc người yêu muốn nói gì.Một khi không tìm lại được cảm giác của thứ “Tình bất Tử”thì gặp nhau liệu có ích gì?Chàng biết,Cẩm Loan đang làm theo lời nói của Goethe: “Nếu như có một cái gì đó mạnh hơn số phận thì đó là lòng dũng cảm không gì lay chuyển nổi để chịu đựng nó”.Người phụ nữ tài sắc vẹn toàn đó đang quyết tâm tìm lại những gì mình trót đánh mất và sống xứng đáng với nó.Một sự trở lại dễ dãi sẽ làm hại cho cả hai người,làm hại cả cho thơ.Phong gắng gượng dùng lời của Ghenin để nói đùa:
                  -Anh ủng hộ cái mốc thời gian do em đưa ra!Nhưng em đừng ném lời cho gió nếu không biết gió thổi về đâu đó nhé!Ba vạn sáu ngàn ngày còn ngắn thì ba trăm sáu mươi lăm ngày chắc cũng chóng qua thôi...

                  #84
                    Tiền Giang 20.04.2012 10:28:52 (permalink)
                    Tháng Tư,những cơn mưa đầu mùa về chiều đã tăng dần.Thời gian nắng trong ngày kéo dài và không khí vô cùng oi bức.Những nơi có cây xanh,tiếng ve sầu kêu váng cả tai.Nhiều con đường của thành phố Pleiku,hoa Bằng Lăng nở tím rực.Chính cái màu tím kiêu sa và huyền hoặc đó đã góp phần không nhỏ trong việc viết lên câu chuyện tình thơ.Phụ nữ mơ mộng mà còn làm thơ viết văn,hầu hết đều yêu màu tím.Mực tím,áo tím rồi hoa tím.Cái gam màu nhuốm chút u buồn đó đã mê hoặc những người đẹp và Cẩm Loan cũng không ngoại lệ.Ngồi tổng hợp lại những bài thơ đã và đang in của nàng,Phong thấy không ít hơn chục bài Cẩm Loan đề cập đến sắc tím và hoa Bằng Lăng.Hôm ở Miền Đồng Thảo,nàng cũng mân mê những cánh hoa Móng Bò có màu tím nhạt nhưng vì tâm trạng có chút nặng nề nên sắc tím vào tay lại để bay theo làn gió.Phong đã in và gửi một số thơ cũng như sách cho nàng.Nhịp cầu gãy trên thi đàn đã được nối lại và vườn thơ bắt đầu trổ hoa thơm mặc dù tàn tích của cơn bão thế kỷ vẫn còn.Hờn ghen đã tan biến không còn dấu vết.Phong biết,màu tím đầy mê hoặc của hoa Bằng Lăng sẽ tiếp thêm sức mạnh để kéo nàng trở lại Tây Nguyên một khi thời gian giao ước đi qua.Giờ thì chẳng còn sóng gió hay bão tố nào có thể nhấn chìm con thuyền tình yêu đã thoát hiểm bằng thứ phép lạ thần kỳ.Nhưng theo nguyên lý,bất cứ sự tổn thương nào cũng cần có thời gian để hồi phục.Tình yêu càng lớn,một khi lâm bạo bệnh,cần phải có loại thuốc đặc trị và sự chăm sóc thật hoàn hảo.Chim luôn sợ cành cong.Những ai đã từng đi qua cầu Nại Hà một lần đều không muốn nghe nhắc đến cái từ Địa Ngục.Biết vậy,Phong đã gói hết chuỗi quá khứ đen tối của Cẩm Loan,buộc chặt và ném xuống sông Tiền.Mọi nhơ nhớp và đau thương sẽ theo sóng trôi ra biển lớn.
                    Cũng vào thời gian trên,tại Tiền Giang,mùa trái cây chín mọng bắt đầu.Ngọt ngào đã đánh bạt đi cay đắng.Màu đỏ ối của quít,màu sáng bóng của vú sữa cộng thêm mùi thơm nghẹt mũi của sầu riêng khiến du khách có cảm nhận những ngày vui chơi ở đây quá ngắn.Còn nữa,con gái Tiền Giang vùng nào cũng đẹp.Áo dây,váy ngắn nơi thành phố thì khoe làn da trắng,áo bà ba quần lãnh đen chốn nông thôn thì phô diễn chiếc eo thon và mái tóc óng ả phủ cả mông.Sông nước hữu tình lại thêm lễ hội trái cây hoành tráng làm choáng nhiều du khách.Bàn tay khéo léo của một người cầm bút làm thơ đã để lại dấu ấn tuyệt vời trong đêm bế mạc lễ hội.Thành công đã vượt quá sự mong đợi của Cẩm Loan.Trong tà áo dài tha thướt,nàng đứng trên bục nhận hoa và những lời khen tặng của ban tổ chức.Những mẫu thời trang do nàng thiết kế được các người đẹp của tỉnh trình diễn nhận rất nhiều tràng pháo tay.Đặc biệt nhất là tà áo dài thêu do người mẫu Bích Hạnh mặc có hai câu thơ của nàng,được rất nhiều người hâm mộ.Đất lành chim đậu.Gieo tấm lòng nhân hậu giờ gặt được quả ngon.Cẩm Loan thấy mình vui hơn bao giờ hết.
                    Trời đã về khuya,thấy đói bụng,nàng ghé quán quen ăn một tô cháo hải sản rồi đi về nhà.Gió từ sông Tiền thổi nghe mát lạnh.Mái tóc và tà áo dài không ngớt tung bay.Đã lâu lắm rồi Cẩm Loan mới tìm lại được cảm giác bình yên và thư sướng.Sự mệt mỏi bỡi một tuần lao động cật lực đã hoàn toàn tan biến.Tập thơ viết chung “Hoa Tình Vẫn Nở” đang nằm trong cốp xe.Tất bật với công việc nên thời gian nàng dành cho thơ rất ít.Thế nhưng,tranh thủ trong những lúc nghỉ giữa trưa,nàng lại lấy nó ra xem.Và rồi,những dòng thơ đã cũ ấy vẫn cứ thấy xuyến xao.Tập thơ nào anh cũng đem hình của nàng ra làm bìa và còn chèn cả vào những trang bên trong.Hỏi vì sao lại làm thế thì anh trả lời “Mỗi khi mở tập thơ ra là thấy em ngay cho đỡ nhớ”.Đến mức đó thì rõ ràng người đi săn đã bị vướng vào cái lưới của chính mình.Bây giờ thì lấy gì để phân biệt giữa bóng và người khi cả hai đã gần như đan quyện vào nhau thành một!Hôm ấy,trả lời Phong là thế nhưng Cẩm Loan biết rằng kết quả của mối tình thơ có lẽ không cần chờ đến một năm.Chẳng phải trong những lúc đau buồn nhất,cứ mở các trang thơ trên Thư Quán là nàng lại khóc đó sao?Bây giờ,cơ hội đã mở toang ra trước mắt thì liệu những thứ khá mơ hồ như mặc cảm,lòng tự trọng,sự xót xa,có cản nổi hai cơn bão tràn ngập nhớ thương đang hướng về nhau?Nhà thơ Hoàng Lan tém vạt áo dài trước cho khỏi vướng và dắt xe vào nhà.Trên môi người đẹp thoáng nở nụ cười kèm theo ý nghĩ: “Nếu là người thông minh,anh sẽ không nghe những gì đàn bà con gái nói và nhanh chóng bay xuống với em không cần chờ hết hạn một năm đâu!”


                    HẾT!

                    Viết xong giữa mùa Bằng Lăng nở,năm Rồng bay![/size]

                    [size=5]TIỀN GIANG[/size]



                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/CDD1FFDF0A5245BAA8C50807E2605563.jpg[/image]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2012 11:23:52 bởi Tiền Giang >
                    Attached Image(s)
                    #85
                      peli 20.02.2013 07:38:38 (permalink)
                      r..
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 10:24:35 bởi peli >
                      #86
                        võ phong trần 30.10.2014 21:22:50 (permalink)
                        Tryện người săn bóng thành quá khứ
                        Câu chuyện “Tình Thơ” đẫm lệ buồn!

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2016 08:37:09 bởi võ phong trần >
                        #87
                          võ phong trần 28.01.2015 21:23:31 (permalink)
                          Định mệnh đã chọn phút giây oan nghiệt nhất để hạ nhát dao vô tình cắt đứt đường tơ. Con người bỗng trở nên quá nhỏ bé trong bàn tay của hóa công. Dẫu nước mắt có lấp đầy Đông Hải cũng không làm sống lại một cành hoa.
                          Chuyển thể toàn bộ cuốn sách " Người Đi Săn Bóng" sang văn vần với tựa đề " Cành Hoa Trước Gió" chỉ với mục đích để tạ lòng cố nhân. Cái ta không vươn tới biết đâu sẽ là ngọn hải đăng soi đường để cánh buồm thơ di vào cõi vĩnh hằng.
                          Tập sách đã đóng đinh cuộc đời hai con người. Ai đó vô tình xem qua xin đừng thắc mắc vì sao đoạn kết happy end mà lại lắm đớn đau!!!
                           
                          TIỀN GIANG

                          #88
                            võ phong trần 03.09.2015 18:06:14 (permalink)
                            Võ Thanh Phong
                             
                            CÀNH HOA TRƯỚC GIÓ
                             
                            (Bản văn vần cuốn tiểu thuyết NGƯỜI ĐI SĂN BÓNG)
                            PHI LỘ
                                      Đặt bút viết cuốn “Người Đi Săn Bóng”khi nhiều tình tiết của cốt truyện chưa hề xảy ra.Viết tiểu thuyết mà chẳng khác gì ghi nhật ký.Mà đã là yếu tố thuộc phạm trù tương lai thì ai biết đó là hợp hay tan?Thôi thì có thờ có thiêng,có kiêng có lành,bắt chước người xưa,lấy tiền gieo quẻ vậy!Thượng hạ hai hào dương,ở giữa một hào âm,đích thị là bát thuần Ly.Hai ông kẹp một bà là hiện tượng của tan vỡ và chia ly.Ly lại thuộc hỏa mà mộc năng sinh hỏa.Cây cháy,khói bốc lên tàn rơi xuống đó là sự chia ly.
                                      Thế nhưng,cái hào giữa lấy từ Khôn đó đứt đoạn tạo ra sự rỗng.Cái gì rỗng đều sáng huống chi Ly lại thuộc hỏa.Có ngọn lửa nào mà không sáng bao giờ?Quẻ Thuần Ly sáng quá!Sáng đến chói mắt nên ít người ưa,dễ tạo ra tai họa.Nhưng hào hai và hào năm lại đắc trung nên phần nào cũng đắc chính.Vì vậy,sự chia ly lại tạo ra tác phẩm để đời.
                                      Thoán từ của quẻ Ly là Lợi trinh,hanh,súc tẩn ngưu,cát.Sự dựa dẫm và lệ thuộc nếu chính đáng sẽ tạo ra điều tốt lành.Đứt đoạn và chia ly hẳn nhiên sẽ buồn nhưng trong cái buồn đó lại ẩn tàng vô vàn hạnh phúc.
                                      Tập truyện “Người Đi Săn Bóng” vừa hoàn thành thì em đáp lại bằng cuốn nhật ký trích dẫn gần 400 bài thơ mang tựa đề: “Một Thiên Tình Sử”,khiến cho quẻ Ly càng ứng nghiệm.
                                      Đã có một âm một dương nên tập thơ viết kiểu trường thiên “Cành Hoa Trước Gió”ra đời để cho tròn quẻ Ly,tan mà hạnh phúc.Bộ ba này sẽ lần lượt được đăng tải trên Việt Nam Thư Quán,nơi đã có công bắt nhịp cầu cho mối tình thơ.
                                                          Phố Núi,tiết Lập Đông,năm Nhâm Thìn
                                                                            Võ Thanh Phong

                             
                            #89
                              võ phong trần 18.05.2016 09:15:35 (permalink)
                              Tuy văn vần,nhưng vì là bản dịch của cuốn sách NGƯỜI ĐI SĂN BÓNG nên up tiếp ở đây để minh họa.
                              CHƯƠNG I:
                              CẦU YÊU THƯ QUÁN
                               
                              Bao năm rồi,đã tắt ngọn lửa lòng!
                              Thơ đem vùi trong tro tàn quá khứ!
                              Sống trong hạnh phúc,lòng vẫn chưa thấy đủ!
                              Có tất cả trong tay,nhưng lại thiếu thơ…
                               
                              Xa bảng đen,phấn trắng,với học trò!
                              Lao vào chuyện tín dụng,nhận tai bay vạ gửi!
                              Tâm huyết tiêu tan,tâm hồn mệt mỏi!
                              Ăn cơm nhà,lại đi vác ngà voi!!
                               
                              Trăm việc tại ta,đừng đổ cho trời!
                              Tránh vỏ dưa,gặp vỏ dừa!Cay đắng!
                              Nghĩ mình đủ bản lãnh,nên lao vào chứng khoán!
                              Đi săn tiền,mà cứ ngỡ đi chơi!!
                               
                              Ngũ thập tri thiên mệnh,nhưng kém hiểu chuyện đời!
                              Bị sóng gió thị trường đập cho tơi tả!
                              Buông cái dầm,cầm cái chèo,không lường hậu quả!
                              Lại lao vào sàn vàng,để thức trắng đêm!!
                               
                              Giá vàng trồi sụt,làm cho đau tim!
                              Tiền bạc cứ đội nón ra đi lặng lẽ!
                              Không đủ bản lãnh để thoát khỏi mê lộ!
                              Rồi ngày kia,phải nhờ một bóng hồng!!
                               
                              Em đến bất ngờ,chẳng đợi chẳng trông!
                              Ngay cái bút hiệu Thu Huyền,cũng làm anh bỡ ngỡ!
                              Vừa động viên,vừa trao vòng nguyệt quế!
                              Em đóng giả nhân tình,để anh tìm cảm hứng,làm thơ!!
                               
                              Em làm sống lại ngôi trường Pleime!
                              Trên “Liên Trường Phố Núi”,nhiều người ngưỡng mộ!
                              Em dần kéo anh,rời xa mê lộ!
                              Giả từ sàn vàng,cắt đứt màu đỏ xanh!!
                                       
                              Hết hạn hợp đồng,chỉ còn lại một mình!
                              Bút hiệu Thu Huyền,đã trở thành dĩ vãng!
                              Anh lang thang trên “Việt Nam Thư Quán”!
                              Làm thơ một mình,mình đọc,mình nghe!!
                               
                              Đời thì ngắn mà buồn dài lê thê!
                              Đàn không dây,nên tri âm vắng bóng!
                              Con tim màu đỏ,nhưng tình màu trắng!
                              Dưới gót giày,đọng một vũng cô đơn…
                               
                              Không yêu ai,thơ vẫn cứ nhuốm buồn!
                              Đem tâm sự trải dài trên trang giấy!
                              Bà Nguyệt ỡm ờ,ông Tơ đưa đẩy!
                              Khiến vô tình,em bắt gặp thơ anh…
                               
                              Ngoài đời em tên là Trương Cẩm loan!
                              Nick name trên Thư Quán,chỉ Peli đơn giản!
                              Em đọc thơ anh,ước chừng mấy tháng!
                              Rồi một ngày kia,hạ bút kết giao…
                               
                              Bài thơ lục bát đọng nhiều xuyến xao!
                              Anh lại nghĩ là trò đùa,nên không hồi đáp!
                              Em lại gửi tiếp những vần thơ bức xúc!
                              Trách anh vô tình với một trái tim yêu…
                               
                              Anh ngạc nhiên,đặt câu hỏi vì sao?
                              Em bảo cái bút hiệu làm em thắc mắc!
                              Anh post bài  “Bút Hiệu”,thay cho lời giải thích!
                              Con sông Tiền,lắm nợ nhiều duyên!!
                               
                              Trời chớm Thu,em mặc chiếc áo vàng!
                              Lần đầu tiên,anh nhìn thấy em trên mạng!
                              Mái tóc buông dài,môi hồng da trắng!
                              Nhưng đôi mắt thì buồn,như vừa đánh mất tình yêu…
                               
                              Phố Núi lên đèn,hắt chiếc bóng liêu xiêu!
                              Em trẻ măng,còn anh thì già quá!
                              Chữ yêu viết kiểu thư pháp,nên dáng hình nghiêng ngã!
                              Ta cách nhau hơn hai thập kỷ,em biết không??
                               
                              Trong những vần thơ,có đôi kính màu hồng!
                              Em trót mang vào,nên phớt lờ tất cả!
                              Tóc bạc với đầu xanh,chuyện này không lạ!
                              Tình trong thơ,đâu có tuổi,bao giờ??
                               
                              Em trao anh,cả một trời mộng mơ!
                              Nhưng cành hoa ấy,đã tả tơi vì dông bão!
                              Đạo khả đạo,tất phi thường đạo!
                              Danh khả danh,đích thị phi thường danh…
                               
                              Một giấc mơ hoa,vốn sẵn để dành!
                              Vần thơ em,rót vào anh mật ngọt!
                              Đem sinh lực tẩm đầy ngòi bút!
                              Những bài thơ tình,nương theo gió bay cao!!
                               
                              Mặt sông Tiền,chỉ một chút sóng xao!
                              Em biết yêu anh,vô cùng trắc trở!
                              Chỉ là tình ảo,nên em không sợ!
                              Em chỉ giữ phần hồn,không đụng đến xác,thì thôi!!
                               
                              Con sông thương,giờ bắc thêm nhịp cầu!
                              Ta đã trót lạc nhau từ tiền kiếp!
                              “Câu chuyện Tình Thơ”,ngày ngày viết tiếp!
                              Em hóa thân thành đóa hoa nhỏ Hoàng Lan!!
                               
                               

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2016 10:07:37 bởi võ phong trần >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 93 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9