Tiền Giang
-
Số bài
:
1563
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.12.2009
- Nơi: THÀNH PHỐ BẰNG LĂNG
-
Trạng thái: offline
|
RE: NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
19.02.2012 07:51:16
( permalink)
Giọng Thiên đầy bực tức: -Tình đời thật khốn nạn!Mới ngày nào nó còn nhũn như con chi chi,bảo sao nghe vậy.Thế mà vừa nắm chức đội trưởng đã mặt lạnh như tiền,xem thủ trưởng cũ như không quen biết.Tôi cũng không ngờ nó lại cạn tàu ráo máng như vậy! Đội trưởng mới,nguyên ngày xưa là phó của Thiên.Cứ ngỡ những ân tình cũ sẽ khiến cho mối quan hệ tốt hơn.Nhưng chính bản thân Thiên cũng không ngờ... Thế mới biết ngòi bút của lão sư Kim Dung đã không hề bịa đặt.Ngón võ gậy ông đập lưng ông là có thật trên đời.Thiên đã bị hạ thủ bỡi chiêu thức mà hắn vẫn thường hay sử dụng.Cẩm Loan tiếp tục trêu: -Sao anh không nghiên cứu xem người ta muốn gì?Gây khó dễ chắc cũng chỉ vì tiền hay tình,điều đó anh thuộc lòng mà?Họ cần cái gì thì cho quách đi! Thiên nhìn nàng không chớp mắt.Một Cẩm Loan nhút nhát,e lệ,sợ sệt ngày xưa đâu rồi?Trước mặt hắn là một phụ nữ đẹp nhưng lại quá bạo mồm bạo miệng và đầy gai góc.Mặt Thiên thoáng hiện nét khổ sở: -Nếu nó cần tiền thì dễ rồi!Làm việc chung với nhau gần hai năm,tôi biết tỏng hắn chỉ thích đàn bà... Cẩm Loan cố nén tiếng cười đang chực bung ra.Nàng giả vờ nghiêm túc: -Vậy là hắn cùng môn phái với anh rồi!Chuyện càng đơn giản hơn.Sao không thỏa mãn cho người ta đi? -Loan nói gì kỳ vậy?Tôi là đàn ông mà? Nàng cắt lời hắn: -Thế chị Thắm không phải phụ nữ sao?Lại là phụ nữ đẹp nữa đấy! Mặt Thiên bỗng đỏ lừ lên.Giờ thì hắn mới cảm nhận được hết sự tủi nhục,nỗi xót xa khi phải ở trong thế bị tống tình.Cái mục tiêu chính của nghành quản lý thị trường là làm lành mạnh hóa thị trường đã bị hắn và đồng bọn triệt tiêu để rồi tự khoát cho mình chiếc áo quyền lực,mặc tình tụ tư tự lợi,hoành hành bá đạo.Những phụ nữ bị chúng tống tình và tiền đâu phải không có người yêu,không có chồng con?Cá ăn kiến giờ đến lượt kiến ăn cá.Hắn thừa biết Cẩm Loan đang trút sự uất hận dồn nén của ngày ấy lên đầu hắn.Nếu còn tiếp tục kéo dài câu chuyện,chẳng biết nàng sẽ còn xát bao nhiêu muối nữa lên vết thương của hắn?Thiên xuống giọng: -Vậy trung tâm có xác nhận giúp được không? Cẩm Loan nghiêm nét mặt: -Tôi thấy có xác nhận cũng chẳng có tác dụng gì!Nếu họ hoài nghi về xuất xứ hàng hóa hay độ trung thực của chứng từ,sao không chịu đi xác minh?Phương tiện bây giờ hiện đại,việc làm ấy có gì khó khăn đâu?Hàng giao chậm so với hợp đồng,trung tâm buộc lòng phải tìm đối tác khác.Trách nhiệm thuộc về anh đó. Nhìn vẻ mặt không còn cười của nàng,Thiên biết đó là kết luận cuối cùng.Hắn chán nản đứng lên chào nàng và ra về. Thời gian có tác dụng như một liều kháng sinh mạnh trong tình yêu nhưng đôi khi nó lại giống đám lá khô phủ trên mặt đất,đánh lừa sự sống và chỉ chờ cơ hội bốc cháy.Những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ đá,khi ra đi,thường để lại một khoảng trống và chút hụt hẩng.Đã là con người,ai lại chẳng có những giây phút mâu thuẫn ngay với bản thân mình.Nhiều lúc Phong đâm giận sự yếu đuối của mình,giận sự bạc tình của Cẩm Loan và đã từng muốn tung hê tất cả.Lập luận duy ý chí đưa ra phán quyết là chẳng có nghịch cảnh hay áp lực nào có thể buộc con người làm những điều mà mình không hề muốn.Sự đầu hàng nào lại không hàm chứa một phần yếu tố phản bội?Với một con người như thế,sao mình còn phải nặng lòng và đau khổ mà làm gì?Những cơn say quay quắt chính là sự chối bỏ thụ động và là sự phủ nhận chỉ có bản thân chàng mới ý thức được.Hợp và tan,nguyên lý đó ai mà không biết?Thế nhưng khi tỉnh táo,ngồi đọc lại các bài thơ,một sự thương xót lại trào dâng trong hồn Phong.Cầm Loan không nói hết sự thật nhưng lại chẳng giấu chàng điều gì cả.Bao nhiêu chuyện hệ trọng đếu được nàng chuyển tải qua thơ: Ai đem con sáo sang sông? Đêm đêm tiếng hót đau lòng người xa? Ai xui anh nếm lệ hoa Bây giờ tim ấy phải hòa niềm đau?? Chim không lẻ bạn,không thốt tiếng kêu ai oán.Người không sầu thương,không viết nên lời thơ nghe đến não lòng: Sông ơi đừng vỗ nữa! Kẻo đau lòng ta thêm! Ta cùng Người Săn Bóng Lạc loài nữa bao đêm? Và rồi,trong giây phút xao lòng,nàng đã nghĩ đến một kết cục bi thảm nhất: Lỡ một mai,trong kiếp người dâu bể Thuyền tình chìm xuống đáy biển sâu! Ngăn cách con tim,biển khổ với sông sầu Lời than thở,xin gửi theo con sóng! Lỡ một mai,mình không tròn ước mộng! Đêm vô hồn,không tìm được giấc mơ yêu! Anh hãy chờ,sông dâng nước thủy triều Đưa tay vớt,cánh hoa yêu đã chết... Nhớ đến cặp áo hồng gửi cho Phong,Cẩm Loan đã viết: Trời xui chi cho tình yêu đến muộn? Gặp gỡ rồi,thêm chua xót đời nhau! Áo hồng kia,vẫn còn đó thắm màu! Nhưng thân em,biết làm sao để mặc?? ......................................... Em sẽ hong mái tóc dưới nắng chiều! Mỗi bài thơ,kèm theo một sợi tóc! Em không gửi,vì sợ mình sẽ khóc! Tóc đoạn tình,anh muốn nhận,không anh?? Những vần thơ đau thương ấy không hề xuất hiện trên mạng nhưng lại đầy ắp trong mail box của Phong.Nó như một lời nhắc nhở chàng hãy sống xứng đáng với tình yêu.Có lần,chàng đã chết lặng khi bắt gặp khổ thơ sau: Người yêu ta,không một chút oán hờn! Không đơn phương mà người đành câm lặng! Khẽ thở dài,ôm niềm đau sâu lắng! Để ta vui,một cuộc sống bình an... .................................... Ta cô đơn,thương người xa cô quạnh! Những vần thơ,sao đủ ấm tim người? Bao yêu thương,không thốt được bằng lời! Nhờ vần thơ,trao tâm tư thương mến! Trong khổ đau cùng cực,cái bóng vẫn luôn nghĩ đến người đi săn.Chính điều này đã làm Phong cảm thấy hối hận và xấu hổ cho những suy nghĩ thiếu cân nhắc của mình.Vốn không chỉ làm thơ tình,chàng còn là người hay quan tâm đến những biến động của thời cuộc và đã viết khá nhiều về đề tài này.Trận động đất và sóng thần tàn phá Nhật Bản một cách khủng khiếp như thế,nhưng khi tang tóc đã đi qua,người dân đất nước Mặt Trời Mọc đã đứng lên với một nghị lực phi thường.Họ dọn dẹp đống tro tàn,khắc phục thiệt hại và quyết tâm xây dựng lại cuộc sống bằng bàn tay và cái đầu thép.Tại sao trong tình yêu lại không thể làm như vậy?Lobanov đã nói: “Quá khứ bao giờ cũng có vẻ kỳ diệu và thơ mộng.Nhưng cảm nhận được cái đẹp vô song của hiện tại còn khó hơn nhiều”.Hoa bướm ngày xưa ấy đâu phải đã hoàn toàn mất hẳn?Chẳng phải ông cha ta vẫn thường nói: “còn người là còn của” hay sao?Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến với trái tim.Đó là nguyên lý.Nếu tình yêu là một đóa hồng,sao không để nó tỏa ngát hương thơm?Ai đó đã từng bảo: “Nếu bạn không thể là mặt trời,thì hãy đừng là những đám mây”.Tình yêu chân thành mà Cẩm Loan dành cho chàng đã làm tan biến những oán hận,hờn ghen và bắt đầu nâng tư duy lên một tầm cao mới.Suốt ngày,Phong trần lưng ngồi bên máy vi tính để làm việc.Chàng đã bỏ lại sau lưng những trận say khước,những cuộc đàn đúm với mục đích tiêu sầu để vùi đầu vào công việc.Chuyện kinh doanh kiếm tiền cũng được đặt sang hàng thứ yếu.Đôi lúc nhà ồn ào,Phong xách Ipad phóng xe ra vùng ngoại ô tìm chỗ vắng có bóng mát để làm việc.Thơ Cẩm Loan có đến mấy trăm bài nên chàng phải tách thành bốn tập từ trước đến sau,từ vui đến buồn.Vốn kiến thức vi tính nghèo nàn,nhưng Phong lại chỉ muốn tự mình biên tập những đứa con tinh thần của cả hai người.Càng đọc kỹ thơ,Phong càng thấy Cẩm Loan chẳng có gì đáng trách cả.Andre Maurois từng bảo: “Nếu ta hiểu biết kẻ khác như chính ta,thì những hành động đáng trách nhất của họ cũng đáng được tha thứ”.Tình yêu đá hóa trái đắng thành mật ngọt.Họa trung hữu phúc.Chính nghịch cảnh đã nảy ra cái mầm cơ hội mà Phong không hề muốn bỏ lỡ.Chàng đã lao động gấp đôi,gấp ba so với bình thường.Người đàn ông đó đã nhập tâm câu nói: “Thành công là một quá trình chứ không phải là điểm đến”.Phong đang ôm tham vọng khá lớn.Chàng muốn in nháp tất cả những gì mình và Cẩm Loan đã viết để rồi sau đó kiếm tiền in chính thức và đưa lên kệ tại các nhà sách.Có đêm làm việc khá khuya và tỏ ra kiệt sức,nhưng nhớ lại câu nói khi còn đi học “Cuộc sống là chiến đấu và lao động,sự nghỉ ngơi chỉ chờ chúng ta trong nấm mồ”,Phong lại thấy phấn chấn lên tức khắc. Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhơn.Sự nổ lực ấy đã được đền bù.Các tuyển tập cũng như thơ in chung của hai người đã được hình thành một phần.Vì là in thô nên kỷ thuật chưa sắc sảo nhưng vẫn làm chàng thấy vui.Thế nhưng điều ấy cũng chưa vui bằng chuyện trưa nay,Cẩm Loan đã gọi điện cho chàng.Trong vòng hai tiếng đồng hồ,bao nhiêu đau thương uất nghẹn đều được phơi bày ra dưới ánh mặt trời. [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/260C42BFF5324DC3B514070EA0EFFB45.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2012 08:10:08 bởi Tiền Giang >
|