:: Chuyện Paris ::
Ảnh vdn chụp lúc 23 giờ đêm nay 27/07/2005
Khi chưa đến Pháp, tôi cứ nhất thiết cho rằng mọi thứ ở đó đều phải hiện đại, đẹp, sang trọng... Tóm lại là không còn điều gì đáng phải chê trách. Bởi vậy, khi thấy những chiếc tàu điện ngầm cũ kỹ, với những cánh cửa gần như sắp long ra vẫn băng băng chạy trên đường ray thì tôi thật sự rất ngạc nhiên.
Ngày cuối cùng trước khi rời Paris, tôi được dẫn đi chơi chợ. Tôi có cảm giác cái gì có trên thế giới đều có thể có mặt tại chợ Paris. Đúng là thượng vàng hạ cám. Từ mớ rau muống, đọt rau bí, ngô, khoai, sắn thậm chí cả riềng mẻ, mắm tôm là món người Châu Âu không mấy ai xài được cũng đều có tất. Đặc biệt, ở đây có món bánh mỳ nổi tiếng của Pháp. Bánh nhỏ, dài tới hơn một thước ta và ngon tuyệt. Hương vị thơm ngon của nó thì tôi không biết diễn tả thế nào. Ở quê nhà có dễ đến cả một năm tôi cũng không động đến một mẩu. Vậy mà thứ bánh mỳ ở đây lại trở thành món khoái khẩu của tôi. Bạn cứ thử hình dung rằng mỗi buổi tối tôi ra cửa hàng mua hai chiếc bánh mỳ với ý định để dành đến mai ăn sáng vì chợ Paris họp rất muộn. Nhưng rồi... không một chiếc bánh mỳ nào có cơ hội sống sót đến hôm sau. Bởi vì tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng vừa xem sách vừa buồn tay véo từng mẩu bánh và tự nhủ: Thôi chỗ này để dành đến sáng mai... Còn chỗ này nhất định để đến sáng mai... Cứ thế cho đến khi mẩu bánh nhỏ cuối cùng thì đành tặc lưỡi: thôi, chén nốt cho khỏi lạc đàn. Với tài nghệ hoa tiêu của mình, anh bạn Paris đã cho tôi đi ngắm đến hoa cả mắt đủ các chủng loại hàng hóa đa dạng và phong phú có mặt tại chợ Paris. Thứ nào cũng đẹp, cũng ngon, cũng hấp dẫn... Tuy vậy giá cả của chúng cũng làm tôi chóng mặt và chỉ dám ngắm nhìn cho no mắt. Anh bạn dẫn đường ngỏ ý muốn đãi tôi đặc sản Paris. Chúng tôi rẽ vào một quầy hàng ăn trong chợ. Rất lịch sự theo đúng kiểu Paris, anh mời tôi chọn món. Tôi đáp lại tế nhị theo phong cách Á Đông: Tôi không phải người sành ăn. Vậy anh cứ chọn món. Tôi sẽ theo anh. "OK. Tôi sẽ đãi cô món đặc sản - cá sống". Mới nghe vậy tôi đã cảm thấy gai gai, ớn lạnh nơi cột sống. Tuy vậy, vì lịch sự tôi không dám từ chối. Anh bạn tôi chỉ tay vào một chú cá hơi giống cá nheo đang bơi lượn tung tăng trong chiếc bể thuỷ tinh to tướng đặt ngay trước cửa hàng. Ông chủ hàng thò tay tóm gọn chú cá. Tôi không biết ông đã làm gì với con cá tội nghiệp kia. Vì tôi cứ thấy xanh, đỏ, tím, vàng, hoa cà hoa cải bay loạn xạ trước mắt. Đến khi vài lát cá sống, còn tươi máu được bỏ vào bát trước mặt tôi thì thực sự kinh hãi, hồn xiêu phách lạc.Nước mắt, nước mũi trào ra, hắt hơi liên tục. Mùi tanh nồng nặc khiến tôi như muốn ói. Anh bạn của tôi nhanh nhẹn gọi bồi bàn cho dẹp ngay món đặc sản quý hoá và mang đến cho tôi một ly nước lạnh để ... cấp cứu. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi và xấu hổ vì sự kém cạnh về khiếu văn hóa ẩm thực của mình. Tôi không biết lúc đó trong lòng anh bạn Paris nghĩ gì. Không biết lần sau nếu không may gặp phải một cô bạn Việt khó chiều như tôi, liệu anh còn đủ can đảm và nhiệt tình để dẫn đi tham quan danh lam thắng cảnh và thưởng thức đặc sản Paris nữa không. Tôi thật sự áy này trong lòng. Giờ đây, từ tận đất Việt xa xôi này, tôi chỉ còn biết gửi tới anh những lời xin lỗi và cảm ơn chân thành nhất. Xin lỗi vì tất cả những phiền toái mà tôi đã gây ra cho anh. Còn cảm ơn anh vì tất cả sự nhiệt tình, chu đáo mà anh đã dành cho tôi trong suốt chuyến đi... Rèn luyện mình để thích nghi với môi trường thật chẳng dễ dàng gì.
... Ba ngày ở chơi trên đất Paris đã để lại cho tôi những kỷ niệm và những ấn tượng thật khó quên. Buồn vui đều có cả. Có thể chính những điều đó làm tôi luôn nhớ tới Paris và ước ao một ngày nào đó được trở lại nơi này
ST